Những Đường May Cuộc Đời - Ngô Nữ Thùy Linh

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Phungtrinh195, 16 Tháng sáu 2024.

  1. Phungtrinh195

    Bài viết:
    9

    [​IMG]

    [​IMG]

    Xe xọc xạch qua đường đất, thẳng tiến quốc lộ 1A. Mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tiếng bác tài nhắc nhở:

    - Ai có tiền vàng gì thì cất cho cẩn thận nhé, quãng đường từ đây vào Nam cũng gần ba ngày, cướp bóc trên đường nhiều lắm.

    Không có tiếng trả lời. Mỗi người đều đã say giấc. Riêng mỗi mình chị, ôm khư khư bọc quần áo. Biết đường vào Nam xa xôi, mông lung. Nên thứ mang được duy nhất chỉ có hai chỉ vàng, chị giấu bên trong đôi tất chân. Bên ngoài đi một đôi giầy cũ kỹ. Hai chỉ vàng cứng, ngọ nguậy dưới chân để chị luôn có cảm giác nó vẫn còn đó.

    Cuộc sống một người công nhân đến với chị bằng những ngày vào việc mệt mỏi. Ốm nghén, nôn ói. Đất khách quê người. Cô đơn, bơ vơ giữa chốn thị thành. Những ngón tay ngượng ngùng khi lần đầu tiên sờ đến chiếc máy may công nghiệp. Nó khác xa so với những gì chị tưởng tượng. Mỗi lần dơ chân ấn nhẹ bàn máy, nó vù một tiếng, chạy xẹt qua, để lại một đường may cong cong, xiên xẹo. Lại lóng ngóng tháo chỉ, làm lại từ đầu.

    Một tuần vật lộn cùng mớ bòng bong, toàn quần dài, quần đùi trẻ em. Việc của chị chỉ là chạy thun cho những chiếc quần đó. Nhưng đường may trậm trụt. Chị đã bao giờ được thử nghiệm những chiếc máy công nghiệp này đâu. Chỉ cần sượt tay một cái, những chiếc kim to chực đâm vào tay, xuyên thấu đến chảy máu. Chưa kể đến việc gãy kim liên tục. Chuyền trưởng nhìn chị với ánh mắt hằn học:

    - Làm hết tuần chưa chắc tiền lương đủ trả đền tiền kim may đâu.

    Tiếng máy may trong khu công nghiệp chạy xành xạch. Những chị em công nhân cắm cúi, không một tiếng hỏi han.

    Buổi trưa, khi mọi người bắt đầu lục tục kéo nhau đi ăn cơm thì chị tranh thủ ngồi lại, gỡ nốt những đường chỉ cong vẹo. Gia tài sau những ngày tập tành làm công nhân, chị có một chiếc túi nhỏ xinh bên mình. Bên trong đựng hai con suốt chạy chỉ và một chiếc kéo cắt chỉ. Ngày nào cũng mang đi rồi lại mang về. Chiếc túi vải của mẹ ngày trước đựng hai chỉ vàng. Chị rình mò cả tuần, mới biết chỗ mẹ cất để làm lộ phí những ngày đầu bước chân vào làm công nhân. Cuộc chạy trốn làng quê đầy tủi hổ.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Một tháng vật lộn với những khó khăn. Chiếc bụng đã bắt đầu nhô lên. Hằng đêm chị ôm gối khóc ướt sũng. Bao nhiêu chờ đợi, mòn mỏi chị cũng chẳng thấy tin tức gì từ phía anh. Vậy mà trước lúc ra đi, anh hứa hẹn đủ điều. Bây giờ thì chị vẫn đang một mình vật lộn với những gian nan, thử thách. Nghĩ đến những ngày tháng cận kề ngày sinh, chị không khỏi đau xót. Cái giá phải trả cho sự nông nổi, ngông cuồng của tuổi trẻ.

    Ngày chị rời làng, anh cũng đã xuất khẩu lao động được mấy ngày. Anh bảo qua bên đó, cuộc sống ổn định, anh sẽ tìm cách đưa chị qua, rồi cùng nhau xây dựng cuộc sống bên đó. Quê mình nghèo, quanh năm bám mặt với ruộng đồng, biết bao giờ mới khá lên được. Mình phải đi ra ngoài, tiếp xúc với những nền công nghiệp hiện đại, học cách làm ăn của người ta, khi đó mới mong thoát khỏi được lũy tre làng.

    Những lời anh nói, chị nghe văng vẳng bên tai. Nhưng nó cứ dần dần xa theo những gì anh mang đi xứ người. Mấy trăm triệu cha mẹ anh lo lót đường cho anh đi, bây giờ cũng chưa trả được đồng nào. Tới tháng, lời lãi réo gọi. Hai ông bà già, hai đứa cháu nhỏ. Cha mẹ chúng cũng làm công nhân ở xa, mỗi tháng gửi tiền về cho ông bà nuôi chúng. Xa nhau biền biệt, ngày nào cũng chỉ nói chuyện qua loa được một lúc, công việc cứ cuốn họ đi.

    Ngày đặt chân vào miền Nam, chị cũng tính tới tìm họ, xin một chỗ nương tựa trước mắt. Dù gì gia đình người ta cũng đã vào đây được mấy năm liền, sau này đứa bé trong bụng cũng là chỗ anh em, trước sau chả nhận nhau. Nhưng mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Ngày chị tìm tới công ty của chị dâu anh, bà bĩu môi nhìn chị đầy nghi ngờ:

    - Rồi ai đảm bảo đứa con trong bụng cô là của thằng Hoàng, tự nhiên thấy người ta đi nước ngoài, thích đổ được là đổ à?

    Chị không nói thêm, biết chuyện lỡ làng, chỉ đành nhắn người ta, nếu vậy nhỡ gặp người làng, xin giữ kín chuyện giùm.

    * * *

    Cuộc sống của những người công nhân cuốn chị đi. Sau những ngày vật lộn với công việc may chun quần cho trẻ em, một sáng chị được chuyền trưởng gọi lên, giao việc:

    - Nay tay nghề của chị có vẻ cứng hơn, em đã đề nghị được chuyển chị lên bộ phận vắt sổ. Chị nên chú ý những sai sót cơ bản như hở mũi may, thiếu mũi, sai kỹ thuật.

    Chị nhận công việc trong lòng phấn khởi. Vậy là chị đã được công nhận là một công nhân chính thức trong công ty, ký kết hợp đồng rõ ràng và mức lương khởi điểm khi đó của chị là 4 triệu đồng. Đối với chị, lương chính là thu nhập duy nhất để chị có thể duy trì cuộc sống của mình và đứa con trong bụng. Ngày cầm trên tay tháng lương đầu tiên, hai chỉ vàng của mẹ vẫn còn nguyên vẹn. Chị đưa chúng ra, ngắm nghía, rồi lại cất vào, tự hứa sẽ có ngày trở về, tạ tội cùng cha mẹ.

    * * *

    Cuộc sống người công nhân đầy nghĩa tình, khi chị lúng túng với công việc ban đầu thì may mắn chị gặp được một đồng hương. Hai người cùng quê nhưng khác huyện. Chị ấy bảo:

    - Nhà được mỗi đứa con, được sáu tháng ở cữ xong thì gửi nó về cho ông bà ngoại ngoài quê. Bao nhớ nhung cất gọn vào trong, chỉ biết làm và làm. Tới tháng lĩnh lương gửi về cho bà mua sữa.

    - Thế cha nó đâu?

    Mắt người đồng hương ngân ngấn lệ:

    - Đi làm thợ hồ, trượt giàn giáo, giờ nằm một chỗ kìa. Ông bà nội chăm đứa con trai thôi cũng cơ cực, nên con của anh chị, chị gửi ngoại trông.

    Chị sờ xuống bụng mình, bất giác thở dài. Ít ra chị vẫn còn may mắn hơn đồng hương của mình. Còn cha còn mẹ khỏe mạnh, mấy đứa em trong nhà cũng được ăn học đàng hoàng tử tế nên chúng ra trường, có công ăn việc làm ổn định. Lâu lâu cũng có chút chút gửi về cho cha mẹ, gọi là an dưỡng tuổi già. Chị vẫn nhớ như in câu nói của cha ngày nào:

    - Lo học hành đàng hoàng tử tế đi con, mai mốt có cái nghề trong tay, rồi muốn làm gì thì làm. Không có nghề ngỗng gì, học xong cũng chỉ đi làm công nhân mà thôi.

    Lúc đó chị còn cãi cha:

    - Công nhân cũng một nghề mà cha. Cha không nhớ hồi xưa mẹ con cũng là công nhân đó thôi. Làng quê mình, những ai không đủ điều kiện theo học đại học, đều đi làm công nhân. Mặc dù xa quê một chút nhưng bù lại, lương thưởng hằng năm đều đặn. Cũng gửi về cho cha mẹ ở quê cất nhà. Phụ thêm trong gia đình nuôi các em đi học.

    Cái sự khá của cha, chẳng bao giờ có. Chị nhớ năm người ta chia ruộng, gia đình cha mẹ được gọi là cán bộ, có lương, nên chẳng được chia. Số ruộng còn lại, chia theo đầu người, nhà được ba đứa thì được ba sào. Lúa thời đó không năng suất, chưa tới tháng 5, mẹ đã mang bao tải đi vay lúa non về ăn. Cuộc sống thiếu trước hụt sau.

    * * *

    Bụng ngày một to hơn. Khi chị đang chuẩn bị cho những ngày lót ổ thì điện thoại bên kia có tin tức của anh. Anh bảo công ty cho nghỉ không lương vì dịch bệnh, bây giờ muốn về cũng chẳng về được. Hay tin chị có bầu, anh không buồn cũng chẳng vui, không nói đến những dự tính của hai người, hồ hởi và phấn chấn như hồi đầu. Tâm trạng anh bế tắc, chị cũng không muốn làm anh suy nghĩ nhiều hơn. Nên cuộc gọi cho nhau cứ thế thưa dần.

    Ngày đứa con chào đời, hạt mưa nặng trĩu rớt trên mái nhà trọ cũ kỹ. Chị đau muốn ngất lịm đi, hai tay bấu chặt lấy tấm nệm cũ kỹ. Miệng thở dốc. Chị ráng sức bấm điện thoại gọi chị đồng hương. Khi được đưa vào bệnh viện, bác sĩ vội vàng đẩy lên băng ca, chuẩn bị kíp mổ liền. Tiếng y tá chạy lịch rịch ngoài hành lang. Rồi chị chìm vào hôn mê.

    * * *

    Chẳng biết ai đã liên lạc với cha mẹ ở quê. Khi chị tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mọi người, mẹ đã ngồi ở đầu giường, nước mắt chực rơi:

    - Sao khổ thế này con ơi, bụng mang dạ chửa, tới ngày tới tháng cũng không cho cha mẹ biết. Ngộ nhỡ mày có mệnh hệ gì nơi đất khách quê người, cha mẹ biết làm sao con ơi!

    Tiếng chị yếu ớt:

    - Con của con đâu?

    Theo tay mẹ chỉ, một thằng bé bụ bẫm đang nằm trên tay của chị đồng hương. Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười y hệt người thương của chị ngày nào. Tự nhiên nước mắt chị chảy ào ạt, nhưng trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Niềm vui của người được làm mẹ.

    Sáu tháng gần gũi đứa con trôi đi trong nháy mắt. Có bà ngoại chăm sóc, nó bụ bẫm trông thấy. Nhưng cuối cùng chị đành nuốt nước mắt để mẹ đưa về quê chăm sóc. Cuộc sống của một công nhân, một mẹ một con không thể xoay vòng trong căn phòng trọ cũ kỹ. Nếu không đi làm, cũng chẳng biết xoay sở ở đâu để có tiền sữa tã cho nó. Cộng thêm tiền sinh hoạt phí hàng tháng, tiền phòng trọ, ti tỉ thứ đổ dồn lên đầu. Mẹ chị bảo:

    - Hay là về quê đi con, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Cả nhà nương tựa nhau.

    Chị lắc đầu nguầy nguậy. Chị không muốn trở về làng, về nơi chôn nhau cắt rốn nhưng cũng là nơi gây biết bao đau khổ cho chị.

    * * *

    Cuộc sống người công nhân. Sáng tỉnh dậy đi làm, tối trở về căn nhà trọ. Tắm giặt xong xuôi, chị có thời gian điện thoại trò chuyện với con. Khi nào nó ngủ trước, chị lại lẳng lặng mang áo khoác, một chiếc nón rách và một bao tải nhỏ đi dọc đường nhặt ve chai. Mỗi tuần chị nhập cho vựa một lần. Cũng kiếm thêm được ít bổ sung vào tiền gửi cho con.

    Mỗi lần bất giác nhìn thấy một gia đình sum họp, những đứa con quây quần bên cha mẹ, chị lại không khỏi chạnh lòng. Chỉ mong thời gian trôi nhanh, thằng nhóc đủ tuổi đi học, chị sẽ đón nó vào, cho nó đi học gần chỗ chị làm, vậy là thuận tiện đưa đón, mẹ con cũng được ở gần nhau.

    * * *

    Công ty giảm bớt nhân lực do dịch bệnh. Dự kiến đưa con trai vào đoàn tụ cùng bây giờ cũng tan biến. Một tháng, chị được công ty giải quyết cho nghỉ tạm thời, chị xoay vần trong căn phòng trọ chật hẹp, bức bối. Bao nhiêu tiền tiết kiệm được đều gửi về cho cha mẹ nuôi con. Chỉ còn lại một ít, chị ráng giữ lại cầm cự qua ngày. Cầu trời cho mình không bị dính COVID-19. Lại nhớ lời cha:

    - Ở công ty khổ quá thì về con ơi, cha mẹ sẵn sàng đón con trở về.

    Nhớ đến những lời của cha, nước mắt ầng ậc. Mỗi buổi sáng nhìn những người bạn trong công ty, gia đình trong khu trọ của mình lũ lượt về quê, lòng chị không thôi xót xa.

    Sáng nay bên đội tình nguyện thành phố đặt trước cửa nhà một phần rau củ. Một bọc nhỏ gạo. Chị giở túi thực phẩm, bên trong còn có một miếng thịt gà nhỏ, một túm lá chanh, mùi lá chanh ngai ngái, đúng chuẩn mùi lá chanh miền ngoài, bao nhiêu ký ức đẹp đẽ nguyên sơ thuở còn ở quê nhà cứ thế dồn dập.

    - Hay mình về quê thật, chuyến này về chẳng biết bao giờ trở lại.

    Chị buồn rầu ngồi co ro bên bậu cửa. Dịch dã thế này cũng không dám ra đường nhặt ve chai nữa. Thôi thì tạm thời cứ ở lại, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Mình làm công nhân mà, đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn từ khi bước chân vào thành phố này. Bây giờ vướng một chút, chắc rồi sẽ qua. Mọi người lũ lượt xin nhận tiền trợ cấp, lãnh bảo hiểm xã hội một lần để về quê sinh sống. Chị vẫn còn một niềm tin nhỏ nhoi, trụ lại được ngày nào hay ngày đó.

    * * *

    Nhớ những ngày ngồi trên ghế nhà trường, chị cũng từng nghe câu: "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn. Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương..". Chị cảm nhận tình yêu thành phố này lớn dần lên trong tim mình. Dẫu chỉ là một công nhân nhỏ bé, sáng đi làm, tối tan ca. Tháng có lãnh lương mới dám mua một chút đồ ăn bổ, hay lang thang thành phố ghé một quán ven đường, chọn món mình yêu thích mua về cùng anh em xóm trọ chung vui.

    Một dãy trọ dài dằng dặc, kín hết một màu áo xanh nhạt. Cuộc sống của những người công nhân xa quê. Nhưng bù lại, chị cảm thấy yên ổn, bình an.

    Những ngày thành phố oằn mình chống dịch, chị thấy mình lẻ loi, cô đơn. Tiếng xe cứu thương hú inh ỏi. Thỉnh thoảng quanh hẻm xuất hiện màu trắng khăn tang. Khung cảnh đìu hiu bao trùm.

    Công ty kêu gọi mọi người ở lại. Trực tiếp sản xuất ngay tại công ty. Chị xếp gọn đồ đạc, gói ghém ba lô xin vào công ty làm việc. Một vài lãnh đạo đứng ra kêu gọi công nhân ở lại, giúp cho công ty giai đoạn này. Mấy anh trực máy cười hể hả:

    - Ba cái lúc này, thấy công nhân mình có giá trị nha?

    * * *

    Bên kia gọi về, giọng anh hồ hởi:

    - Tình hình bên Việt Nam ổn không em, bên này tạm ổn, anh đi làm lại rồi. Cũng gửi tiền về cho cha mẹ ở quê trả bớt tiền nợ rồi.

    Chị ngạc nhiên:

    - Ơ, anh vẫn còn nhớ là còn em hả?

    - Nhớ chứ, em làm công nhân ở thành phố, con chúng mình đang gửi ông bà ngoại. Rồi mai mốt ổn định, anh phải về cưới cả trâu lẫn nghé chứ.

    Cúp máy. Chị lại cặm cụi vào công việc của mình. Tiếng máy may chạy đều đều. Đôi chân nhịp nhàng đưa..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...