

TỰA ĐỀ: Những câu nói trong truyện ngôn tình.
Nguồn: Sưu tầm.
* * *
Nguồn: Sưu tầm.
* * *
- Anh tên Dịch Liên Khải, cho em kẹo này,
- Em còn nhớ hoàn cảnh đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?
Tên của em phiêu bạt theo làn gió
Tưa như chuyện quá khứ không thể giấu hết được
Tình yêu chẳng qua là một màn thắng thua
Vô tình với cả thiên hạ chỉ vì em
Dáng hình của em hóa thành giao ước
Tựa tiếng chuông lạc đà câm lặng
Đến cuối cùng vẫn trói buộc tim anh
Chuyện kiếp trước đời này cuồn cuộn không ngừng
Anh giữ em lại, khóa chặt trái tim anh
Lại không thể ở mãi trong giấc mơ
Một đời bất định, chân trời không có em
Anh buông bỏ em, từ bỏ tình yêu
Lại không thể ra quyết định
Kiếp sau lại nữa tỉnh trong kiếp phù du
* * *Không thể lấp đầy sự trống trải trong khi duyên đã hết
Không thể đến được nơi cô độc của em
Yêu hận không ngừng trỗi dậy
Không thể nắm được vận mệnh.
(Níu giữ em khóa cả trái tim - Tôn Bá Luân, ost nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ)
* * *
Một giọt lệ "sống"
Hai khoãng lệ "già"
Ba phần lệ "khổ"
Bốn cốc lệ "hối tiếc"
Năm tấc lệ "tương tư"
Sáu chén lệ "bệnh tật"
Bảy thước lệ "biệt ly"
Đến ngày thứ 13, cuối cùng ta cũng biết được vị thứ tám vốn là giọt lệ "đau lòng" của Mạnh Bà.
Hương Bỉ Ngạn say lòng đãng khách
Sắc bỉ ngạn nhuộm thắm tà linh
Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy
Lá buồn ủ rủ sắc hoa khoe
Nại Hà kiều chân bước lòng vương vấn
Canh Mạnh Bà gột rửa nỗi đơn côi
Người ra đi không hẹn ngày trở lại
Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa
Bao khổ ải qua Nại Hà tan biến
Để một mai hóa kiếp luôn hồi.
(Mạnh Bà truyền kì)
Lừa nàng cũng là chàng
Yêu nàng cũng là chàng
Đều vì chàng mà nàng mất tất cả
Người hỏi Mạnh bà có "có đáng không hả"
Mạnh Bà cười tan biến: "Rất đáng"
Có phải vì nàng tự đa tình
Hay đến phút cuối chàng mới thấu là yêu nàng
Hoa sẽ không vì người lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa
Nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của người mà chớp mắt đã thành người dưng
Nhân sinh rắc rối
Có khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ nghìn năm
Tiếc rằng tình Mạnh Bà như đóa Bỉ Ngạn
Hoa nở nghìn năm, hoa tàn nghìn năm
Lá hoa vĩnh viễn không thấy..
"Ta cười hỏi Phật Tổ:"
Độ trăm ngàn vạn chúng sinh vì cớ gì độ ta không độ nàng "
Nếu Phật Tổ đã không độ nàng, vậy thì ta sẽ biến thành ma quỷ để bảo vệ cho nàng".
(Độ ta không độ nàng)
* * *
Một là đừng gặp gỡ để khỏi quyến luyến nhau
Hai là đừng quen biết để khỏi tương tư nhiều
Ba là đừng bầu bạn đỡ vương dây nợ
Bốn là đừng tiếc nhớ khỏi hoài niệm đêm thâu
Năm là đừng yêu nhau khỏi lỡ mai đoạn tuyệt
Sáu là đừng chạm mặt để khỏi phải tương phùng
Bảy là đừng hiểu lầm để khỏi sinh chia rẽ
Tám là đừng thề hứa để khỏi phải dùng dằng
Chín là đừng cậy trông để khỏi phải thành phụ thuộc
Mười là đừng tái ước để khỏi phải bên nhau nhưng vừa gặp cũng như không chỉ muốn cùng người quyết tuyệt âm dương cách trở khỏi nặng lòng.
(Bộ Bộ Kinh Tâm)
- Em còn nhớ hoàn cảnh đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?
Tên của em phiêu bạt theo làn gió
Tưa như chuyện quá khứ không thể giấu hết được
Tình yêu chẳng qua là một màn thắng thua
Vô tình với cả thiên hạ chỉ vì em
Dáng hình của em hóa thành giao ước
Tựa tiếng chuông lạc đà câm lặng
Đến cuối cùng vẫn trói buộc tim anh
Chuyện kiếp trước đời này cuồn cuộn không ngừng
Anh giữ em lại, khóa chặt trái tim anh
Lại không thể ở mãi trong giấc mơ
Một đời bất định, chân trời không có em
Anh buông bỏ em, từ bỏ tình yêu
Lại không thể ra quyết định
Kiếp sau lại nữa tỉnh trong kiếp phù du
* * *Không thể lấp đầy sự trống trải trong khi duyên đã hết
Không thể đến được nơi cô độc của em
Yêu hận không ngừng trỗi dậy
Không thể nắm được vận mệnh.
(Níu giữ em khóa cả trái tim - Tôn Bá Luân, ost nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ)
* * *
Một giọt lệ "sống"
Hai khoãng lệ "già"
Ba phần lệ "khổ"
Bốn cốc lệ "hối tiếc"
Năm tấc lệ "tương tư"
Sáu chén lệ "bệnh tật"
Bảy thước lệ "biệt ly"
Đến ngày thứ 13, cuối cùng ta cũng biết được vị thứ tám vốn là giọt lệ "đau lòng" của Mạnh Bà.
Hương Bỉ Ngạn say lòng đãng khách
Sắc bỉ ngạn nhuộm thắm tà linh
Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy
Lá buồn ủ rủ sắc hoa khoe
Nại Hà kiều chân bước lòng vương vấn
Canh Mạnh Bà gột rửa nỗi đơn côi
Người ra đi không hẹn ngày trở lại
Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa
Bao khổ ải qua Nại Hà tan biến
Để một mai hóa kiếp luôn hồi.
(Mạnh Bà truyền kì)
Lừa nàng cũng là chàng
Yêu nàng cũng là chàng
Đều vì chàng mà nàng mất tất cả
Người hỏi Mạnh bà có "có đáng không hả"
Mạnh Bà cười tan biến: "Rất đáng"
Có phải vì nàng tự đa tình
Hay đến phút cuối chàng mới thấu là yêu nàng
Hoa sẽ không vì người lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa
Nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của người mà chớp mắt đã thành người dưng
Nhân sinh rắc rối
Có khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ nghìn năm
Tiếc rằng tình Mạnh Bà như đóa Bỉ Ngạn
Hoa nở nghìn năm, hoa tàn nghìn năm
Lá hoa vĩnh viễn không thấy..
"Ta cười hỏi Phật Tổ:"
Độ trăm ngàn vạn chúng sinh vì cớ gì độ ta không độ nàng "
Nếu Phật Tổ đã không độ nàng, vậy thì ta sẽ biến thành ma quỷ để bảo vệ cho nàng".
(Độ ta không độ nàng)
* * *
Một là đừng gặp gỡ để khỏi quyến luyến nhau
Hai là đừng quen biết để khỏi tương tư nhiều
Ba là đừng bầu bạn đỡ vương dây nợ
Bốn là đừng tiếc nhớ khỏi hoài niệm đêm thâu
Năm là đừng yêu nhau khỏi lỡ mai đoạn tuyệt
Sáu là đừng chạm mặt để khỏi phải tương phùng
Bảy là đừng hiểu lầm để khỏi sinh chia rẽ
Tám là đừng thề hứa để khỏi phải dùng dằng
Chín là đừng cậy trông để khỏi phải thành phụ thuộc
Mười là đừng tái ước để khỏi phải bên nhau nhưng vừa gặp cũng như không chỉ muốn cùng người quyết tuyệt âm dương cách trở khỏi nặng lòng.
(Bộ Bộ Kinh Tâm)
Last edited by a moderator: