31.
Tình yêu không thể điều khiển
Em chẳng thể dứt tình như chưa có gì
Tình không dứt
Ký ức em cố xóa nhòa lại cứ bùng lên từ đống tro tàn
Ngược dòng thời gian
Lời thề non hẹn biển lãng mạn
Cùng với lời ngon tiếng ngọt người trao
Từng khiền em yêu đến quên mình
Không muốn phiền thêm anh
Chẳng qua để buông tay sự thật quá khó
Em đoán rằng
Anh đang cố ý làm em khó xử
Cố ý gây sự
Tìm đủ mọi cách để vứt bỏ em
Em mới hiểu rằng
Anh không còn muốn tiếp tục dây dưa với em
Đừng bỏ mặc một mình em cùng bóng đêm cô đơn tịch mịch
Tình cảm đôi ta dường như đã trở thành gánh nặng với anh
Thuận theo tự nhiên hay nên chấm dứt tại đây
Tuổi xuân ngắn ngủi em bị liên lụy ai nợ ai trả đây?
Đừng bỏ mặc một mình em
Đâu phải em không dũng cảm đối mặt tình yêu này
Chẳng qua cái kết chia ly này đã đến quá bất ngờ
Hai người đôi ngã biến mất giữa phố vắng đèn thưa
Quay đầu nhìn lại còn đó những tiếc nuối.
32. Người cho em hy vọng là anh
* * * Người vứt bỏ em cũng chính là anh.
33. Có những thứ không phải không thể nắm giữ mà vốn dĩ chưa một lần được chạm vào.
34. "Đừng bỏ mặc một mình em ở bóng đêm cô đơn tĩnh mịch." Không phải em sợ bóng tối, cũng không phải em sợ cô đơn, em chỉ sợ nơi đó không có anh mà thôi.
35. Giờ tôi hiểu được đi đến tận cùng nỗi nhớ chính là sự im lặng, bởi vì quá nhớ cậu, tôi còn chẳng dám mở lời hỏi thăm, sợ sự đáp lại của cậu sẽ khiến tôi tham lam muốn được nhiều hơn nữa, khiến bản thân tiếp tục mỏi mệt trong vọng tưởng của chính mình.
Tình yêu không thể điều khiển
Em chẳng thể dứt tình như chưa có gì
Tình không dứt
Ký ức em cố xóa nhòa lại cứ bùng lên từ đống tro tàn
Ngược dòng thời gian
Lời thề non hẹn biển lãng mạn
Cùng với lời ngon tiếng ngọt người trao
Từng khiền em yêu đến quên mình
Không muốn phiền thêm anh
Chẳng qua để buông tay sự thật quá khó
Em đoán rằng
Anh đang cố ý làm em khó xử
Cố ý gây sự
Tìm đủ mọi cách để vứt bỏ em
Em mới hiểu rằng
Anh không còn muốn tiếp tục dây dưa với em
Đừng bỏ mặc một mình em cùng bóng đêm cô đơn tịch mịch
Tình cảm đôi ta dường như đã trở thành gánh nặng với anh
Thuận theo tự nhiên hay nên chấm dứt tại đây
Tuổi xuân ngắn ngủi em bị liên lụy ai nợ ai trả đây?
Đừng bỏ mặc một mình em
Đâu phải em không dũng cảm đối mặt tình yêu này
Chẳng qua cái kết chia ly này đã đến quá bất ngờ
Hai người đôi ngã biến mất giữa phố vắng đèn thưa
Quay đầu nhìn lại còn đó những tiếc nuối.
32. Người cho em hy vọng là anh
* * * Người vứt bỏ em cũng chính là anh.
33. Có những thứ không phải không thể nắm giữ mà vốn dĩ chưa một lần được chạm vào.
34. "Đừng bỏ mặc một mình em ở bóng đêm cô đơn tĩnh mịch." Không phải em sợ bóng tối, cũng không phải em sợ cô đơn, em chỉ sợ nơi đó không có anh mà thôi.
35. Giờ tôi hiểu được đi đến tận cùng nỗi nhớ chính là sự im lặng, bởi vì quá nhớ cậu, tôi còn chẳng dám mở lời hỏi thăm, sợ sự đáp lại của cậu sẽ khiến tôi tham lam muốn được nhiều hơn nữa, khiến bản thân tiếp tục mỏi mệt trong vọng tưởng của chính mình.
Chỉnh sửa cuối: