66
0
Thư gửi T
Mấy dạo gần đây, mọi thứ trong em đều chao đảo. Em lại muốn viết cho T, không phải để gửi đi, mà chỉ để trút bớt nỗi lòng.
Em nhớ anh, nhớ cả cái cảm giác ngày xưa: Chỉ cần kể một chuyện nhỏ thôi, anh cũng khiến lòng em dịu lại.
Đêm 19 đó.. Lũ tràn về nhanh đến mức em không kịp trở tay. Nước dâng lên đến ngực, trời thì tối đen, gió rít, mưa như trút nước, không một ánh đèn, không một người cứu giúp. Em và cả nhà phải lần mò qua từng bước nước lạnh buốt để tìm chỗ trú. Trong khoảnh khắc ấy, em chỉ nghe tiếng tim mình đập và cảm thấy mọi thứ em có: Mọi tài sản, mọi tích cóp, mọi cố gắng suốt bao năm.. Đều bị cuốn trôi như chưa từng tồn tại.
Khi nước rút, những gì còn lại chỉ là sự trống rỗng.
Và một nỗi xót xa không biết đặt vào đâu.
Em tưởng mình mạnh mẽ rồi.
Em tưởng mình có thể bình tĩnh mà đối diện.
Nhưng hóa ra khi sóng gió thật sự ập đến, lòng người vẫn dễ chơi vơi như một chiếc lá.
Và trong cái chơi vơi ấy.. Em nhớ anh.
Không phải vì em yếu đuối.
Mà vì trong đời người, tìm được một tri kỷ đã khó.. Mất đi rồi, còn đau lòng hơn.
Thế giới này hơn sáu tỷ người, vậy mà em không tìm được ai giống anh: Người từng đi qua bao thăng trầm nhưng vẫn biết cách an ủi em nhẹ nhàng, từng trải, và đủ sâu sắc để khiến em yên lòng. Như những ngày Covid 2021, khi em sợ hãi và mệt mỏi, chính anh là người khiến em thấy mình không hề đơn độc.
Giờ đây, khi mọi thứ trong em tan hoang như căn nhà sau cơn lũ, em lại ước giá như anh còn ở đây. Chỉ một lời nói của anh thôi, chắc cũng đủ để em đứng vững thêm chút nữa.
Nhưng chúng ta đã mất liên lạc.
Skype ngưng hoạt động, và anh biến mất khỏi thế giới nhỏ bé của em, như một cánh cửa đóng lại trước khi em kịp níu lấy.
Vậy nên em viết bức thư này.
Không để gửi đi.
Mà để giữ lại một phần những gì còn sót lại giữa anh và em.
T à, em biết anh sẽ không bao giờ đọc được lá thư này. Em chỉ muốn viết ra, như một cách tự xoa dịu lòng mình: Dù cuộc đời em có bao nhiêu biến cố đi nữa, thì những điều tốt đẹp anh từng dành cho em, em chưa từng quên.
Và mỗi khi lòng em lại chòng chành như đêm lũ ấy, em vẫn mong có thể nghe anh nói một câu:
"Em sẽ ổn thôi."
Chỉ vậy thôi, cũng đủ ấm cả một đoạn đời.
Mấy dạo gần đây, mọi thứ trong em đều chao đảo. Em lại muốn viết cho T, không phải để gửi đi, mà chỉ để trút bớt nỗi lòng.
Em nhớ anh, nhớ cả cái cảm giác ngày xưa: Chỉ cần kể một chuyện nhỏ thôi, anh cũng khiến lòng em dịu lại.
Đêm 19 đó.. Lũ tràn về nhanh đến mức em không kịp trở tay. Nước dâng lên đến ngực, trời thì tối đen, gió rít, mưa như trút nước, không một ánh đèn, không một người cứu giúp. Em và cả nhà phải lần mò qua từng bước nước lạnh buốt để tìm chỗ trú. Trong khoảnh khắc ấy, em chỉ nghe tiếng tim mình đập và cảm thấy mọi thứ em có: Mọi tài sản, mọi tích cóp, mọi cố gắng suốt bao năm.. Đều bị cuốn trôi như chưa từng tồn tại.
Khi nước rút, những gì còn lại chỉ là sự trống rỗng.
Và một nỗi xót xa không biết đặt vào đâu.
Em tưởng mình mạnh mẽ rồi.
Em tưởng mình có thể bình tĩnh mà đối diện.
Nhưng hóa ra khi sóng gió thật sự ập đến, lòng người vẫn dễ chơi vơi như một chiếc lá.
Và trong cái chơi vơi ấy.. Em nhớ anh.
Không phải vì em yếu đuối.
Mà vì trong đời người, tìm được một tri kỷ đã khó.. Mất đi rồi, còn đau lòng hơn.
Thế giới này hơn sáu tỷ người, vậy mà em không tìm được ai giống anh: Người từng đi qua bao thăng trầm nhưng vẫn biết cách an ủi em nhẹ nhàng, từng trải, và đủ sâu sắc để khiến em yên lòng. Như những ngày Covid 2021, khi em sợ hãi và mệt mỏi, chính anh là người khiến em thấy mình không hề đơn độc.
Giờ đây, khi mọi thứ trong em tan hoang như căn nhà sau cơn lũ, em lại ước giá như anh còn ở đây. Chỉ một lời nói của anh thôi, chắc cũng đủ để em đứng vững thêm chút nữa.
Nhưng chúng ta đã mất liên lạc.
Skype ngưng hoạt động, và anh biến mất khỏi thế giới nhỏ bé của em, như một cánh cửa đóng lại trước khi em kịp níu lấy.
Vậy nên em viết bức thư này.
Không để gửi đi.
Mà để giữ lại một phần những gì còn sót lại giữa anh và em.
T à, em biết anh sẽ không bao giờ đọc được lá thư này. Em chỉ muốn viết ra, như một cách tự xoa dịu lòng mình: Dù cuộc đời em có bao nhiêu biến cố đi nữa, thì những điều tốt đẹp anh từng dành cho em, em chưa từng quên.
Và mỗi khi lòng em lại chòng chành như đêm lũ ấy, em vẫn mong có thể nghe anh nói một câu:
"Em sẽ ổn thôi."
Chỉ vậy thôi, cũng đủ ấm cả một đoạn đời.

