"Ngươi nghe nói chuyện gì chưa?" Một lão nhân đang hạ thấp giọng nói nhỏ với đám người trước mắt. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào lão nhân trước mắt với ánh mắt tò mò. Có người sốt ruột bèn thúc dục: "Có việc gì thì ngươi nói nhanh lên đi lão Sa."
Lão Sa thấy thế bèn vuốt nhẹ cọng dâu như có như không dưới cằm, đuôi mắt híp lại, ra vẻ thần thần bí bí nói: "Nghe nói yêu ma đã phá vỡ phong ấn đến với nhân gian, các ngươi không biết đấy thôi mấy vụ án gần đây đều là do yêu ma hoành hành." Mọi người há hốc mồm kinh ngạc, có người phải bật thốt lên: "Ta đã nói mà các vụ án ấy có điểm tất khuất các ngươi không tin, làm gì có ai chết mà mất tim đâu chứ."
"MẤT TIM." Một cô nương cất giọng không thể tin nổi. Nam nhân vừa rồi lại nói tiếp: "Cô nương chắc không phải là người của huyện Thanh Du đúng không?" Cô gái gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy."
Nam nhân đấy lại thở dài nói tiếp: "Gần đây có các vụ án liên tục sảy ra, người chết đều lõa thể và mất đi trái tim. Nhưng khi chết cái vẻ mặt của những người đó lại mỉm cười." Cô gái bịt mồm mở to mắt không thể tin: "Thế cũng quá lạ rồi đi." Nam nhân nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm nói: "Hơn thế nữa người chết toàn là phụ nữ nên cô nương hãy cẩn thận thì hơn."
"Du Du." Cô gái vừa rồi hỏi truyện nghe thấy có người gọi mình bèn quay đầu lại chỉ thấy trên tầng hai tửu lầu gian thượng hạng bóng dáng một nam nhân đang ngồi.
"Ca, ta vẫn chưa hỏi xong mà." Cô gái tên Du Du bĩu môi, hai má phồng lên phụng phịu nói.
"Muội chưa hỏi xong?" Nam nhân lại cất giọng, chỉ đơn giản như nói một câu hỏi bình thường nhưng không hiểu sao người ta chỉ thấy cô gái Du Du chạy nhanh như gió.
Trong gian tửu lầu.
Nam nhân mặc bạch y trắng, lưng dựa vào tường, tay cầm chén rượi nhâm nhi, mắt phượng khẽ híp. Toát lên mình một vẻ ngả ngớn, nhưng không hiểu sao người ta không dám khinh bạc, khi thấy nam nhân bạch y liếc cô gái Du Du thì lại toát lên vẻ tà mị
phúc hắc.
"Ta đã bảo muội bao nhiêu lần, chuyện của nhân gian đừng có nghe mấy lão điêu phu ấy nói, muội mấy hôm nữa là 800 tuổi sắp trưởng thành rồi mà sao vẫn như trẻ con vậy." Mặc dù là câu trách cứ nhưng lại mang theo một tia cưng chiều trong đó.
"Ca, đấy không phải ta thu thập các tin tức mới nhất trong thiên hạ cho huynh nghe sao, hơn nữa ta đây là nhìn nhân gian bằng nhiều ánh mắt, thế không phải là lợi hạn hay sao." Du Du còn nói bằng gương mặt tự hào.
Nam nhân thở dài nói: "Được rồi, muội là nhìn đời bằng nhiều con mắt."
Dưới lầu bỗng vang lên tiếng va chạm mạnh. Chỉ thấy 3 đại hán đang nằm dưới đất với tư thế trồng lên nhau, trên người nằm trên cùng tiếp xúc với một cây gậy mà cây gậy ấy là một người mù đang cầm.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, ta có mắt không thấy thái sơn bỡn cợt với ngài mong ngài rộng lượng bỏ qua."
Chỉ thấy nam nhân mù ấy nhíu mày, đôi mắt vô hồn nhưng chuẩn xác hướng lên phía nam nhân áo trắng trên tầng.
Hai mắt chạm nhau, Bạch Tu lần này xác định nam nhân này ánh mắt không hề có tiêu cự, nhưng khi nhìn nhắn lại cho hắn cảm giác như nhìn chằm chằm, hắn mỉm cười, lại một chuyện hay rồi.
Bạch Tu chính là tên của nam nhân áo trắng mà cô gái Du Du gọi bằng ca. Mọi người chưa kịp nhìn theo ánh mắt của người mù bên dưới nhìn đi đâu. Một bóng trắng vụt xuống cầm sáo hất cây gậy của nam nhân mù ấy lên, nam nhân mù ấy thấy thế cầm gậy tiếp chiêu, hai người đánh không phân cao thấp so chiêu.
"Hai vị có gì từ từ nói, đừng động tay động chân, ôi ghế của tôi, bàn của tôi." Ông chủ quán liên tục than khóc.
Du Du bèn rút một chập tiền đập vào người ông chủ: "Thế này đủ rồi chứ." Ông chủ liên tục gật đầu, "Đủ rồi, đủ rồi." Khuôn mặt hơn thế nữa lại hồng hào hơn trước kia, trong lòng bây giờ có lẽ còn mong hai người đó đánh nát luôn cái tiệm này của mình luôn đi.
Du Du cao giọng nói: "Ca, Lần này ta thật sự hết tiền rồi đó."
Bạch Tu nghe thấy thu tay lại. Hắn cười rộ lên: "Các hạ chiêu thức rất mới mẻ không biết là người của phái nào."
"Tại hạ Quân Ly - người của Tuyết Các."
Ồ, hóa ra là người của Tuyết Các, môn phái chuyên trừ yêu. Bạch Tu nghiêm túc nghĩ.
Quân Ly cất giọng nói: "Ta thấy các hạ rất lạ nhưng không biết là lạ ở đâu."
Bạch Du nhướng mày ánh mắt thú vị nói: "Lạ ư, Quân công tư mắt không thấy nhưng không lẽ là người tương liên với tâm hồn ta, cảm nhận được sắc đẹp phi phàm của ta sao."
"Ngươi.." Quân Ly như lần đầu tiên nghe được một nam nhân nói như vậy liền không biết tiếp lời ra sao.
"Được rồi không đùa các hạ, ta tên Bạch Tuthấy huynh đài khí hạ bất phàm hơn thế nữa ra tay nhanh chóng hứng thú muốn cùng các hạ so chiêu, thất lễ, thất lễ." Bạch cúi đầu đáp lễ.
Quân Ly lần đầu tiên thấy một nam nhân kì lạ như vậy rõ ràng không cảm thấy yêu khí trên người này nhưng cái cảm giác hắn mang lại lại như khi Quân Ly nhìn thấy một đại yêu.
"Bạch công tử nói đùa, ta thân là một kẻ mù sao lại khí độ bất phàm được chứ, nếu nói đến bất phàm có lẽ hẳn là miêu tả công tử thì hơn."
"Vậy sao, sao ta thấy Quân huynh nên đầu quân vào Tuyên Hải, nghe nói Tuyên Hải chuyên về thuật bói toán, tiên tri đó." Bạch Tu xoay xoay cây sáo trên tay, anh mắt tà mị trêu đùa nói.
Quân Ly đặt hai tay lên ngực cúi đầu: "Cáo từ."
Quân Ly bước chân ra khỏi tửu lâu cầm cây gậy trọc trọc lên đường đi mất.
"Haha, thú vị." Bạch Tu nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Ca à, huynh sao lại có hứng thú với tên mù đó vậy, hắn có gì đáng xem đâu, ta thấy mặc dù nhan sắc hắn có đẹp thật nhưng cũng không bằng người tộc ta mà." Du Du thấy Quân Ly bước đi nhanh bước chạy đến bên Bạch Tu lải nhải.
Bạch Tu gõ nhẹ sáo vào đầu Du Du nói: "Muội thì biết cái gì. Ánh mắt hắn nhìn ta không phải rất hay hay sao."
Du Du xoa cái trán nói: "Rõ dàng là tên mù mà huynh lại bảo hắn nhìn huynh, huynh đúng thật không hổ là Vương của Hồ yêu mà. Ta thấy hắn là một người bình thường chả qua võ công cũng được nếu không phải huynh dùng 3 phần công lực thì hắn sao có thể thắng được huynh."
Bạch Tu thở dài nói: "Muội nghỉ hắn đã dùng hết công lực hay sao?" Du Du thắc mắc hỏi: "Không phải hay sao?"
"Muội ấy, ta đã dạy muội như thế nào, nhìn người phải nhìn bên trong, muội có khi phải thêm nghìn tuổi nữa mới có thể lớn được."
Bạc Du bất đắc dĩ đáp.
Du Du phồng má đáp lại: "Dù có bằng tuổi huynh đi chăng nữa muội cũng không hiểu được."
"Thôi được rồi, muội đi kiếm phòng đi, không lẽ định để người ca già này của muội chịu cảnh lấy đất làm giường lấy trời làm chăn hay sao?"
Du Du đưa tay lên chán làm tư thế chào cờ hô to: "Tuân Lệnh."
Chờ khi Du Du đi đặt phòng, trong mắt Bạch Tu lộ ra ám quang. Hắn thật không ngờ một nhân sĩ lại có thể cảm nhận được sự khác lạ của hắn, thế không phải hết sức thú vị hay sao.