Nhà Có Tiểu Lang Quân Xinh Đẹp Tác giả: Vô Tiếu Thể loại: Cổ đại, trọng sinh. Văn án: Người ta có câu: Mê trai đầu thai không hết Nàng là Quan Hạ, một giáo chủ ma giáo bị người đời mắng chửi vì ham mê nam sắc. Thế rồi nàng đã bị nam nhân mình yêu hãm hại mà chết. Khi tỉnh dậy, Quan Hạ thấy mình ở một thế giới khác không khác lắm thế giới trước, có điều nơi này là thế giới nữ tôn. Nàng bắt đầu làm nghề đại phu. Đến một ngày, khi đi hái thuốc, Quan Hạ đã thấy một nam mỹ nhân bị thương. Ôi chao, có phải nếu ta cứu hắn thì hắn sẽ lấy thân báo đáp phải không? Tác giả: Đây là một bộ truyện em gái mình viết lâu rồi nhờ mình chỉnh sửa lại rồi đăng hộ. Cảm ơn các bạn đã đọc.
Chương 1: Trọng Sinh Bấm để xem - Tại.. sao.. lại lừa.. dối ta? Quan Hạ đau khổ giữ miệng vết thương trên bụng do chính người nàng yêu đâm. - Quan Hạ! Ngươi còn nhớ Liễu gia ngày xưa ngươi đã tàn sát không? Khuôn mặt Hàn Y tàn nhẫn nhìn nàng: - Liễu.. gia? Chẳng lẽ? - Đúng! Ta chính là đại thiếu gia của Liễu gia Liễu Minh Quyết và cũng là mệnh quan triều đình tới dẹp loạn ma giáo các ngươi! - Không.. Quyết.. lúc đó ta còn chưa lên.. làm giáo chủ.. ta không hề biết.. - Hừ, ngươi là đứa con của bọn chúng thì cũng giống nhau thôi! - Q.. uyết.. khụ khụ! Quan Hạ ngã gục xuống, máu hòa vào y phục đỏ thẫm của nàng. Liễu Minh Quyết lạnh lùng quay đi hạ lệnh cho binh lính: - Dọn dẹp phản tặc ma giáo. - Rõ! * * * Ha.. hóa ra tất cả đều là dối trá.. là ta đã sai vì yêu ngươi hay sai vì ngay từ đầu nên tuyệt tình? Từ trong vô thức chợt có những âm thanh gọi lại. - Quan đại phu! Quan đại phu! Vừa mở mắt, trước mặt Quan Hạ đã hiện ra hình ảnh những người dân hiền hậu.. Bảy tháng sau.. - Quan đại phu, Quan đại phu, thê chủ nhà ta bị phong hàn nặng lắm! Quan Hạ đang ngồi bốc thuốc thì từ ngoài cửa xuất hiện một nam tử dáng người nhỏ nhắn chạy vào. - Sao? Tề tỷ phong hàn vẫn chưa khỏi? - Đúng vậy! - Nam tử kia lo lắng. - Thôi được rồi Tứ Hoa, ngươi cầm nắm thuốc này đun lên cho Tề tỷ dùng, ta sẽ lên núi bốc thuốc! - Cảm tạ Quan đại phu, ngươi cũng phải cẩn thận! - Được ta biết rồi! Dứt lời, Quan Hạ vội đeo giỏ thuốc sau lưng rồi đi nhanh về hướng ngọn núi. * * * - May quá, trên này có loại thuốc cần dùng, không thì thật hết cách! Cả người Quan Hạ ướt sũng mồ hôi, đang đi xuống núi thì chợt khựng lại, một giọng nói yếu ớt vang lên: - Cứu.. xin.. cứu.. tôi với.. - Ma hả? Quan Hạ giật mình, nhìn sắc trời cũng đã xế chiều làm nàng hơi sợ. - Nhưng mà đã tối đâu, sao có ma được! Chắc chắn đó là người rồi! Vừa khẳng định như vậy, Quan Hạ liền chậm rãi đi đến nơi phát ra âm thanh. - Thật đẹp.. Nàng ngẩn người nhìn nam tử đang ngất trước mắt, khi nhìn xuống thấy chân hắn có dòng máu chảy dài thì mới vội cúi xuống cho tay trước mũi hắn. - May quá, vẫn thở. - Quan Hạ thở phào rồi vội lấy cái giỏ trên lưng cầm trên tay rồi cõng nam tử lạ mặt đi về. * * * Sau khi đã kê đơn thuốc xong cho Tề tỷ, Quan Hạ liền nhìn sang mỹ nam khi nãy nhặt được đang nằm trên giường. - Ai da, Người gì đâu mà đẹp vậy chứ! Quan Hạ cảm thán, tay không chút nào an phận xoa lên gương mặt trắng tinh xảo của nam tử. - Ưm.. Chợt nam tử hơi rên rỉ, khuôn mặt có chút nhăn nhó. Đôi lông mi dài chuyển động rồi mở ra. - Cô.. cô nương là ai? - Nam tử giật mình khi thấy mình bị một nữ tử khác động chạm. - Bình tĩnh, ta là đại phu, nãy đi hái thuốc trên núi thấy ngươi bị thương nên mang ngươi về. - Quan Hạ vội vàng giải thích để tránh mỹ nhân hiểu lầm. - Vậy.. vậy tại sao ngươi lại sờ mặt ta? - Nam tử vẫn sợ hãi hỏi. - Khụ.. khụ cái này là ta thử xem mặt ngươi hết sốt chưa. - Quan Hạ chột dạ vội tìm một lý do biện minh cho hành động háo sắc của mình. - Nếu.. nếu thật vậy.. ta xin cảm tạ cô nương. - Nam tử lúc này mới bình tĩnh đôi chút vẻ mặt hối lỗi đến đáng thương. - Khụ.. không sao, không sao, ngươi cứ tịnh dưỡng khỏe là được! - Quan Hạ vội quay mặt đi giữ lấy cánh mũi của mình đang suýt chảy máu. "Ôi chao, sao chàng ấy trông giống thỏ con vậy, ta chắc chắn chấm mỹ nhân này rồi!" Sáng mấy hôm sau. - Bạch Hiên, chàng thế nào rồi? - Mới sáng sớm Quan Hạ đã vui vui vẻ vẻ bê chậu nước pha thuốc vào. Két--- Vừa mở cửa ra thì đập vào mắt nàng là hình ảnh một nam tử đang thoát y.. khụ, đang thay y phục. Bạch Hiên vừa thấy Quan Hạ thì đã vội kéo y phục lên, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa xấu hổ. - Tại.. tại sao Quan đại phu lại không gõ cửa? - Ta.. Ta.. ta quên mất! Thật xin lỗi! Dứt lời, Quan Hạ đã vội đóng cửa lại đứng bên ngoài thở dốc. Tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình. Quan Hạ ơi Quan Hạ, ngươi thật không có tiền đồ! Ôi ôi, sao có cái mùi gì tanh tanh ướt ướt.. Nàng vừa nhìn xuống chậu nước thuốc thì đã thấy máu mũi mình chảy ròng ròng. Cạch. Vội đặt chậu thuốc xuông đất, Quan Hạ bụm lấy mũi, mắt vẫn mê man nhớ lại cảnh tượng khi nãy. - Mà công nhận chàng ấy đẹp mê người, nếu mà chàng ấy chịu làm phu quân của mình.. - Quan Hạ ơi Quan Hạ, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy chứ! Nói thế nhưng đầu nàng vẫn không sao ngừng tưởng tượng. Quan Hạ ủ rũ đứng ngoài chân tay luống cuống không thôi. Một lúc sau cánh cửa sau lưng Quan Hạ mới được mở ra. Bạch Hiên mặt vẫn phiếm hồng cúi thấp đầu nói: - Đại.. Đại phu có chuyện gì gặp ta? - Ha ha.. ta đến xem vết thương chàng thế nào rồi thôi, ta có mang chậu thuốc đây! Sợ không tin, Quan Hạ còn vội bưng chậu thuốc lên. - Khụ.. vậy vậy ngài mau vào đi.
Chương 2: Nhặt Về Tiểu Lang Quân Bấm để xem - À ừm.. - Quan Hạ trầm ngâm suy nghĩ. Vết thương chàng ấy đã khỏi rồi nhưng.. nhỡ đâu ta nói ra, chàng liền bỏ đi thì sao? À.. hay ta ăn vạ, bắt chàng lấy thân báo đáp? Ý hay! - Quan đại phu, vết thương ta sao rồi? Bạch Hiên bất an, chẳng lẽ vết thương của hắn khó chữa vậy sao? - Vết thương của chàng đã khỏi rồi. - Thật sao, vậy thì tốt quá. Bạch Hiên cười lên vui vẻ, hắn nghĩ như vậy sẽ không làm phiền nàng nữa. Thật đẹp! Trong đầu Quan Hạ chợt vang lên câu nói. - Có điều.. chàng cũng phải báo đáp ta. - Ta.. ta có thể báo đáp gì cho ngài đây? Bạch Hiên ủ rũ, hắn không tiền, không quyền, không người thân, biết báo đáp nàng cái gì? - Đơn giản, lấy thân báo đáp! - Quan Hạ cười lưu manh. - Không thể! - Bạch Hiên từ chối. - Sao lại không? - Quan Hạ chớp chớp mắt, mỉm cười cảm thấy hụt hẫng. - Ta.. Ta.. vì ta là thiên sát.. - Hắn lắp bắp. Vốn sắp nghe được câu trả lời thì từ bên ngoài vang lên tiếng chân của rất nhiều người. - Quan đại phu! Nghe nói ngươi nhặt được một mỹ nhân không tệ. - Quan Hạ, nghe nói nàng muốn tuyển phu quân! - Quan đại phu, con trai nhà ta rất thích ngươi a! - Quan đại phu.. - Quan Hạ.. Rầm rầm. Lúc này một đám người liền ngã chồng đống lên nhau ở trước cửa. Lúc này hai người trong phòng: Quan Hạ đằng đằng sát khí. Bạch Hiên cúi gằm mặt xuống, hai lỗ tai đỏ bừng. Đám người trước phòng thấy vậy vội đồng loạt đứng dậy phủi y phục, chỉnh chu đầu tóc. Trưởng thôn ra vẻ nghiêm trang nói: - Ây, Quan đại phu bình tĩnh, bọn ta chỉ là tò mò mỹ nhân của ngươi như thế nào thôi! Quan Hạ vẫn im lặng. Thấy nàng như thế, trưởng thôn vội quay qua hỏi chuyện Bạch Hiên: - Chẳng hay.. vị công tử này có thể ngẩng đầu lên không? - Ta.. ta. - Bạch Hiên lúng túng nhưng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Vừa thấy hắn, tất cả mọi người đều kinh hãi lùi lại đều thanh kêu: - Sao lại là hắn? Quan Hạ đang kiêu ngạo vì có mỹ nhân đẹp thì thấy biểu cảm của những người ở đây, nàng khựng lại, nhăn nhó hỏi: - Các người sao vậy? Lúc này Tề tỷ mới bước ra vội kéo nàng ra góc phòng nói nhỏ: - Sao ngươi lại có thể chọn hắn cơ chứ! - Sao lại không? - Quan Hạ mờ mịt. - Ngươi không biết đâu, xưa gia đình hắn là một nhà giàu có, không hiểu sao khi hắn vừa sinh ra thì cả nhà đều bị sát hại chỉ còn bà vú nuôi hôm đó về quê mới thoát nạn. Trở về thấy Bạch Hiên hắn chỉ còn lại một mình nên mang hắn lên núi nuôi. Cho đến khi hắn sinh thần năm tuổi thì bà vú nuôi ấy tự nhiên mất sớm. Có thầy bói nói hắn mang mệnh thiên sát cô tinh đấy! Quan Hạ nhíu mày nhìn lại Bạch Hiên, đúng lúc hai mắt chạm nhau, Bạch Hiên giật mình vội cúi đầu xuống. Hóa ra đó là lý do chàng từ chối ta. Quan Hạ mỉm cười nói dõng dạc: - Ta không không quan tâm! - Quan Hạ/ Quan đại phu! - Mọi người kinh hãi đồng thanh nói. Nàng bước đến lại gần ngồi xuống cạnh Bạch Hiên, bàn tay đan lên bàn tay gầy yếu của hắn: - Bạch Hiên đã trở thành người của ta rồi! Ta không thể bỏ mặc hắn! - Sao cơ, Quan đại phu.. ngươi.. ngươi.. - Trưởng thôn lắp bắp. - Không nói nữa, ý ta đã quyết, tiễn khách! Quan Hạ không khách sáo liền đuổi người. Thấy vẻ mặt cương quyết của nàng, mọi người chỉ có thể thở dài ra về. Lúc này chỉ có Quan Hạ và Bạch Hiên vẫn chưa hoàn hồn trong phòng. - Hiên! Có phải chàng từ chối ta vì chuyện này không? - Đúng vậy. - Bạch Hiên cúi đầu. - Chàng ngẩng đầu lên nhìn ta đi. Hắn vừa ngẩng lên thì một đôi môi mềm mại áp lấy môi hắn. Nụ hôn triền miên làm hắn hít thở không thông. Khi dừng lại thì mặt Bạch Hiên đã đỏ bừng mê man nhìn nàng. - Chàng nghe đây, giờ chàng đã là của ta! Vì thế chàng không cần quan tâm lời họ nói! - Ta.. - Bạch Hiên ngơ ngẩn nhìn nàng. - Thôi được rồi, chàng nghỉ ngơi đi, ta đi bốc thuốc chữa bệnh cho người trong thôn, tối ta mới về. - Ừ, ta đợi Hạ đại phu. Bạch Hiên ngoan ngoãn ngồi lại ghế nhìn theo bóng nàng. * * * Buổi tối. Quan Hạ mặt tươi rói đi về nhà. Hôm nay nàng mua vài món ăn rất ngon, chắc chắn Hiên rất thích đây. Nàng bất giác nhìn trời. - Ồ đêm nay là trăng tròn! Vừa về đến sân, Quan Hạ đã gọi lớn. - Bạch Hiên xem ta có gì cho chàng này! Ngủ rồi à? Quan Hạ nghi hoặc nhưng vẫn đi vào phòng bên cạnh phòng mình. Tiếng ken két của cánh cửa vang lên. - Bạch Hiên? Quan Hạ bước lại gần chiếc giường thử vỗ vai. - Ưm.. Âm thanh yếu ớt vang lên từ người nằm trên giường và rồi nàng phát hiện.. sao tóc của Bạch Hiên lại chuyển thành màu trắng hết rồi? Quan Hạ giật mình vội đỡ người trên giường ngồi dậy. - Quan.. đại phu.. Ngươi về.. Rồi à.. - Cả người Bạch Hiên mềm nhũn tựa vào cơ thể nàng. - Chàng.. Chàng sao thế này? Quan Hạ vừa nhìn đến vẻ mặt của hắn thì tay chân ngứa ngáy. Khuôn mặt Bạch Hiên đỏ bừng, đôi mắt mê man lòng lánh chút nước, chưa kể đến.. cổ áo hắn đang mở ra, mái tóc trắng rũ xuống, nhìn mê người đến kỳ lạ.. - Ực.. - Quan Hạ nuốt ngụm nước miếng, cơ thể không kìm được mà nóng lên. Cố giữ bình tĩnh, nàng suy ngẫm. Sao giống như dáng vẻ bị dính xuân dược vậy, nhưng mà sao tóc lại có thể biến đổi được? - Quan.. Đại phu.. cơ thể ta thật nóng.. nóng quá.. - Bạch Hiên khó chịu kêu lên, tay bất tri bất giác tự kéo cổ áo xuống thấp hơn. Vốn đang giữ bình tĩnh thì nghe lại hắn nói như thế thì cả người Quan Hạ liền run lên, cảm giác khắp người như bị con gì cắn, bứt rứt khó tả. Không! Không được Quan Hạ, ngươi không thể lợi dụng hắn lúc hắn không cảnh giác. Nếu không hắn sẽ hận ngươi! Nghĩ thế, nàng liền lấy móng tay cắm vào da thịt mình để giữ thanh tỉnh. Quan Hạ đỡ Bạch Hiên dậy, nhìn hắn hỏi: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - Ta, ta từ khi lên 15 tuổi đã bị vậy, cứ.. Cứ đêm trăng tròn cả người đều rất nóng. - Di truyền? Trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ. Có vẻ gia đình chàng ấy rất đặc biệt. - Quan Hạ nhìn người nam nhân kia. - Bạch.. Bạch.. Bạch Hiên! Chàng biết mình đang làm gì không hả? - Quan Hạ đỏ mặt nhìn mỹ nhân đang cố cởi y phục mình ra. Bạch Hiên run rẩy khó chịu ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt mê man ngấn nước: - Quan.. Quan đại phu.. ta không biết nữa. Quan Hạ chợt nhoẻn miệng cười, vươn tay đánh ngất đối phương. Nàng lấy trong tay áo ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn rồi đắp chăn đi ngủ. * * * Sáng hôm sau khi nắng đã lên cao. Quan Hạ đang ngủ thì chợt cảm nhận được có ánh mắt ai đó nhìn mình liền theo phản xạ mở mắt ra. Trước mặt là Bạch Hiên đang không chớp mắt nhìn nàng, mái tóc cũng đã trở lại màu đen. Vừa thấy Quan Hạ mở mắt, Bạch Hiên liền đỏ mặt chui vào chăn. Quan Hạ buồn cười trêu: - Gạo cũng đã nấu thành cơm, chàng trốn cái gì? Lúc này Bạch Hiên mới thò mặt ra để lộ hai con mắt: - Có phải.. Hôm qua ta rất xấu không? Nàng mỉm cười: - Không, chàng vẫn luôn rất tốt. Bạch Hiên im lặng. - Bạch Hiên, ta yêu chàng, chàng có chấp nhận làm phu quân của ta không? Bạch Hiên bối rối, nắm tay vô thức nắm chặt. - Nàng không ngại ta là Thiên.. - Ta không ngại, Thiên Sát cái gì Cô Tinh chứ, chỉ cần là chàng ta đều chấp nhận! Quan Hạ dứt khoát khẳng định. - Hạ Hạ.. - hai mắt Bạch Hiên trào ra nước mắt. - Ây, chàng, chàng sao vậy? Thấy tiểu lang quân nhà mình đột nhiên khóc làm Quan Hạ lúng túng không thôi. Bạch Hiên mỉm cười lắc đầu: - Ta không sao, ta chấp nhận là người của nàng! Nàng vui vẻ lập tức ôm lấy hắn. Quan Hạ cảm thấy mình quả thực quá may mắn mà. * * *
Chương 3: Thật Giống Người Kia Bấm để xem Vài tháng sau. - Ta phải lên núi hái thuốc rồi, chàng ở nhà tránh người trong thôn một chút, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chàng đâu. - Được, Hạ Hạ nhớ cẩn thận. Bạch Hiên cười dịu dàng. Chợt hình ảnh một nam tử khác hiện lên trong đầu nàng, hắn cũng cười dịu dàng như vậy khi Quan Hạ sắp đi gặp các môn phái khác. Nghĩ đến đây, Quan Hạ cúi đầu khẽ cười buồn. Thấy dáng vẻ nàng đột nhiên bi thương, Bạch Hiên ẩn ẩn đau lòng hỏi: - Nàng sao vậy? Quan Hạ giật mình ngẩng đầu lên nhìn nam nhân dịu dàng trước mắt mình. Phải rồi, giờ nàng đã có hắn, người nam nhân yêu nàng, chấp nhận bên nàng mà không cần lý do. Soạt. Quan Hạ mỉm cười ôm lấy Bạch Hiên. - Hạ Hạ? - Hắn lúng túng. - Cho ta ôm chàng thế này một lúc. Bạch Hiên kinh ngạc nhưng rồi mỉm cười: - Ừ. Một lúc sau. - Thôi ta đi đây, chàng cứ ở nhà đợi ta. - Ta không thể đi theo sao? - Bạch Hiên nhíu nhíu mày hỏi. - Chàng đi thì ai nấu ăn cho ta khi về nhà đây? - Ừm.. vậy thôi, nàng đi cẩn thận. - Bạch Hiên ỉu xìu. - Rồi rồi, chàng vào nhà đi. Nói rồi Quan Hạ quay người đi lên núi. * * * Trên núi lúc xế chiều. - Phải nhanh nhanh hái thảo dược rồi về mới được, không biết tiểu lang quân nhà mình thế nào rồi a. Quan Hạ không ngừng vừa hái thuốc vừa cười. Ai bảo Bạch Hiên hắn đáng yêu như vậy cơ chứ. Bịch. Chợt một tiếng động vang lên ở lùm cây phía trước Quan Hạ. Nàng tò mò liền nhẹ nhàng gỡ các cành cây ra đi về hướng âm thanh. Giữa lùm cây, một nam nhân đang ngã gục trên nền đất, cơ thể thì rất nhiều thương tích. Quan Hạ vừa lật người ấy lên thì người nàng một hồi chấn động. - Sao.. Sao có thể là chàng.. Quyết.. Không thể nào là chàng ấy.. Nàng sờ lên gương mặt quen thuộc kia, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống gò má. - May quá, hắn còn sống! Quan Hạ liền vội vác người nam nhân có khuôn mặt giống người kia xuống núi. Bạch Hiên vừa làm xong thức ăn tối thì chợt nghe thấy âm thanh ở bên ngoài. Hắn vừa vội ra ngoài thì đã thấy Quan Hạ đang đỡ một nam tử thương tích đầy mình đi vào. Thấy dáng vẻ của nàng rất quan tâm nam tử ấy, Bạch Hiên hơi nắm chặt lòng bàn tay Nàng ấy là đại phu, tự nhiên phải quan tâm người bệnh, đúng rồi, chính là vậy. Hắn nghĩ thế liền gượng cười: - Hạ Hạ, người này là? Quan Hạ giật mình, cơ thể hơi khựng lại. Mắt nàng vội nhìn đi nơi khác, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có lỗi với Bạch Hiên, nàng bối rối: - Lúc ta lên núi thấy hắn bị thương nên mang về đây. - Vậy, vậy ta cùng nàng đỡ hắn vào. - Ơ! Thôi ta đỡ được rồi.. - Nàng không dám nhìn vẻ mặt dịu dàng của Bạch Hiên vội đi thẳng vào phòng bên cạnh căn phòng của hai người. - Hạ Hạ.. - Hắn vươn tay về phía nàng định nói gì đó nhưng không hiểu sao, ngay lúc này, Bạch Hiên thấy khoảng cách giữa nàng và hắn thật xa. Nhìn bóng lưng nàng ngày một khuất sau cánh cửa, tâm hắn dường như chùng xuống. Tay Bạch Hiên dừng giữa không trung rồi buông thõng. Hắn bước đến chiếc bàn đá, không một tiếng động, hắn im lặng ngồi xuống ngẩn người nhìn ánh trăng. Tự nhiên hắn cảm thấy cô đơn, một cảm xúc quen thuộc mà ngày xưa hắn vẫn cảm thấy, lồng ngực hắn nhói đau.. Về phía Quan Hạ, nàng vừa vào phòng liền vội đặt nam tử kia xuống rồi chữa trị cho hắn. Thật may là tuy nhiều vết thương nhưng lại không nghiêm trọng. Đắp thuốc rồi châm cứu cho nam tử kia một chút rồi Quan Hạ mới thở phào im lặng nhìn hắn. Người này.. Quả thật giống hắn, có điều khí chất trên người nam tử có phần nhẹ nhàng hơn, điều đó đã chứng tỏ cho nàng thấy rằng, hắn không phải Quyết. Phải rồi, nàng đã sang một thế giới khác, hắn không thể nào đến nơi này được. Mà cho dù hắn có thật sự đến được thế giới này, nàng vẫn quyết sẽ không để mình rung động, nàng không muốn mình trở thành kẻ bạc tình. Bởi vì.. nàng thật sự yêu hắn, Bạch Hiên - phu quân của nàng, người nam nhân thứ hai khiến nàng động chân tâm.. Cạch. Bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng bước về phòng của hai người. Trên giường, một nam tử đẹp như họa đang ngủ say, bạch y giản dị nhưng không thể phai mờ đi nét đẹp thiên tiên của hắn, lòng nàng bất giác lại rung động lên từng hồi. Bước đến lại gần, vuốt lên gương mặt hắn, Quan Hạ khẽ nói: - Xin lỗi, xin lỗi chàng, Bạch Hiên. Thực ra Quan Hạ biết khi nãy Bạch Hiên đã rất buồn, nhưng vì không biết đối mặt với hắn ra sao nên nàng đành làm ngơ. Nàng nằm xuống, hôn lên trán Bạch Hiên rồi mới rúc vào lòng hắn, ôm lấy cơ thể cao hơn nàng một cái đầu của hắn mà ngủ. Một lúc sau, khi Quan Hạ đã ngủ say, Bạch Hiên mới từ từ mở mắt ra. Cúi đầu nhìn nữ nhân mình yêu đang ngủ, hắn khẽ cười dịu dàng, tay vươn ôm lấy nàng vào lòng. Vậy là một ngày dài của Quan Hạ và Bạch Hiên lại kết thúc trong cảm xúc rối bời của cả hai. * * * Sáng hôm nay Quan Hạ dậy sớm hơn bình thường để sắc thuốc cho nam tử kia. Thấy Bạch Hiên đã dậy từ bao giờ làm cơm cho nàng thì cả lòng Quan Hạ như chìm trong kẹo ngọt. - Chàng thật là, sao dậy sớm thế làm gì? - Nàng ôm lấy hắn từ phía sau nói. Bạch Hiên mỉm cười dịu dàng xoa đầu Quan Hạ: - Không phải nàng cũng dậy sớm đấy sao? Hôm qua nàng đã vất vả một ngày rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ghi đơn thuốc rồi ta làm cho nam tử kia. - Oa, chàng tốt quá đi! Mắt nàng long lanh tỏa sáng, kiếp trước đã bao lần nàng ước có người đối với nàng như vậy đấy.
Chương 4: Mạc Hà Rời Đi Bấm để xem Hôm nay dường như tâm trạng Quan Hạ tốt kỳ lạ liền vừa ăn vừa ngẩn người cười cười nhìn lang quân nhà mình nghiêm túc sắc thuốc. Nói thật chứ dáng vẻ của Bạch Hiên cũng không khác nam nhân ở thế giới trước của nàng là mấy, có điều dịu dàng hơn thôi. Quan Hạ híp mắt chống cằm cười hạnh phúc. Chợt một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phòng nam tử kia. - Vị công tử này xin tự trọng! Ta đã có phu nhân! Cái giọng như dân nữ nhà lành bị khi dễ này làm Quan Hạ hoảng hốt. Giọng của phu quân nhà nàng mà? Tuy rằng nam tử kia có gương mặt giống người kia nhưng dù sao cũng là người lạ a! Nghĩ vậy Quan Hạ tức khắc vội chạy đến tông cửa xông vô. Rầm! - Hiên! Chuyện gì vậy? A? Quan Hạ hóa đá. Chuyện gì thế này, nam tử kia.. cư nhiên lại đè phu quân nhà nàng ở dưới thân mà nở nụ cười đáng đánh đòn. Tuy mặt Bạch Hiên rất lạnh lùng nhưng ai cũng có thể thấy rõ, da mặt chàng ấy đã đỏ hết lên rồi! Bạch Hiên vừa thấy Quan Hạ đã như tiểu tức phụ bị bắt gian tại trận sợ hãi đạp nam tử kia ra rồi chạy đến chỗ nàng. - Hạ Hạ, không phải như nàng nghĩ, là hắn đột nhiên.. - Ta tin chàng mà! Mặt nàng đỏ bừng cố nghiêm túc khẳng định. - Mũi.. mũi nàng.. - Bạch Hiên hơi ngập ngừng nói. - Hở, mũi ta làm sao à? Quan Hạ ngớ người, tay bất giác sờ lên mũi. Nhớt nhớt.. tanh tanh.. và.. màu đỏ? Ôi Quan Hạ ơi, ngươi đúng là đồ không có liêm sỉ! Nàng hoảng hốt vội vội vàng vàng chùi máu mũi của mình, mà nàng càng chùi, máu mũi lại càng loang ra, dính lên cả mặt. Thấy cảnh này, Bạch Hiên mới bớt căng thẳng bật cười, bất đắc dĩ nói: - Khụ.. để ta lau cho nàng. - Ơ không.. không cần đâu! Nàng vội từ chối nhưng hắn đã nâng vạt áo cẩn thận lau cho nàng. - Phụt! Ha ha! Phu nhân của Hiên Hiên quả thú vị! Nam tử kia không chút lưu tình ôm bụng cười nghiêng ngả. Mặt Quan Hạ đỏ thêm một lớp tức xì khói quay ra chỉ nam tử kia: - Ngươi! Ngươi! Ngươi! - Ha ha, phu nhân bình tĩnh, Mạc Hà ta chỉ hơi thẳng tính thôi. Mạc Hà mỉm cười. - Lại nói! Ai cho ngươi gọi phu quân nhà ta là Hiên Hiên? Giờ mới nhận ra vấn đề quan trọng, Quan Hạ quát lớn. - Ai da, mồm của ta, phu nhân quản được sao? Mạc Hà cười cà chớn. - Ngươi! Biết thế bổn cô nương không cứu ngươi! - Aizz phu nhân bình tĩnh, chuyện cô cứu ta, ta chắc chắn ghi nhớ, có điều.. phu quân nhà cô.. ta chấm rồi! Ánh mắt Mạc Hà phóng về phía Bạch Hiên mang theo bao nhiêu thâm tình vạn chủng. - Cái gì? Quan Hạ sốc. Đùa nhau à, giờ nam tử có khuôn mặt giống người nàng yêu trước kia lại đi nói yêu thích phu quân nhà mình. Ông trời ơi! Người trêu ta phải không. Quan Hạ gào thét trong lòng không thôi: - Đừng mơ! Không ngờ ngươi lại thích làm tiểu tam? - Hừm.. vậy từ giờ ta sẽ ăn bám ở đây cho đến khi Hiên Hiên chấp nhận tình cảm của ta! - Ngươi đừng đùa! Cả Quan Hạ và Bạch Hiên đều giật mình kinh ngạc. Mạc Hà lúc này liền hướng nàng mỉm cười chắp tay: - Mấy ngày sau xin làm phiền phu nhân chiếu cố rồi. Hắn không có hướng đến Bạch Hiên, rõ ràng coi nàng như kẻ ngoài cuộc! Thế là hôm nay cả ngày Quan Hạ phải ăn một thùng giấm chua. * * * - Mạc Hà! Ngươi mau bỏ cái tay thối của ngươi ra khỏi phu quân của ta! Vừa mới đi chữa bệnh về, Quan Hạ đã thấy ngay cảnh Mạc Hà đang chống tay lên tường, mà giữa bức tường là phu quân nàng đang cố đẩy hắn ra. Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ! Dám tranh thủ lúc nàng không có nhà mà làm chuyện xấu! Đáng ghét! - Ai da, phu nhân của Hiên Hiên về rồi. Mạc Hà vẻ mặt tiếc nuối thở dài tránh sang một bên. Quan Hạ vội lao thân phi tới, ngó khắp người Bạch Hiên. Nàng hết sờ tay hắn rồi lại sờ mặt hắn. - Chàng, chàng không sao chứ? Hắn có làm gì chàng không, Hiên? - Khụ, Hạ Hạ bình tĩnh, hắn chưa kịp làm gì ta đâu. Bạch Hiên ho khan vội nói. Vậy là tên đó định làm phu quân của nàng, Quan Hạ nhanh chóng bắt lấy trọng điểm. - Ngươi hay lắm! Mạc Hà! - Quan Hạ ngẩng đầu quay qua Mạc Hà quát lớn. - Ta đây ta đây, Quan phu nhân muốn nói gì? - Mạc Hà tỏ ra vô tội cười nham nhở. - Sao ngươi.. "Vút!" Quan Hạ đang định nói tiếp thì chợt một âm thanh xé gió xoẹt qua bên tai. Phập! - Hiên! - Hiên Hiên! Mũi tên đâm bay qua nàng rồi đâm vào vai phải của Bạch Hiên. Sau mũi tên đó là hàng loạt mũi tên khác bay ra. Mà lúc này, Quan Hạ chỉ biết ôm lấy Bạch Hiên đang ngất lịm. Mặt nàng tái xanh hoảng hốt vội đỡ hắn vào trong phòng. - Mạc Hà, bọn chúng là do ngươi kéo tới, tự giải quyết đi! Giọng nàng lạnh lùng liếc tên phiền phức kia rồi đỡ Bạch Hiên vào giường. Mạc Hà trong lòng tràn đầy tội lỗi nhìn Bạch Hiên rồi liền lao ra ngoài đánh nhau với đám sát thủ. Trong phòng ngủ: - Hiên! Chàng nhất định không sao! Quan Hạ vội vàng giải quyết vết thương cho Bạch Hiên. Nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của hắn mà ngực nàng như bị một tảng đá nặng đè lên rất khó thở. Cho đến khi Mạc Hà trở vào thì Quan Hạ cũng đã giải quyết xong vết thương cho Bạch Hiên. Thấy vẻ mặt lạnh nhạt không muốn nói cùng dáng vẻ suy nhược của của Bạch Hiên, Mạc Hà đành im lặng đứng bên. Được một lúc sau, Quan Hạ mới mở miệng: - Mạc Hà, ngươi hãy rời đi đi. - Ta.. - Mạc Hà muốn nói nhưng không thành lời. Quan Hạ ngẩng đầu mỉm cười lạnh nhạt nhìn hắn: - Ngươi chỉ mang đến cho bọn ta nguy hiểm. Tâm Mạc Hà chợt trầm xuống. Phải rồi, là hắn đã phá hoại cuộc sống yên bình của hai người họ, còn khiến cho Hiên Hiên bị thương. Mạc Hà khẽ cười buồn bã bước ra cửa. - Được. - Mạc Hà. Chợt Quan Hạ lên tiếng làm chân hắn khựng lại. Khuôn mặt Quan Hạ đã nhu hòa hơn, nàng nhẹ nhàng nói: - Sau khi giải quyết xong chuyện của ngươi, hãy lại đây, ba chúng ta cùng uống rượu không say không về. Mạc Hà kinh ngạc. Hắn im lặng một lúc rồi mỉm cười nói: - Một lời đã định! Theo từng bước chân hắn đi, kỷ niệm những ngày qua lại ùa về. Mạc Hà chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy. Có vui, có buồn, có cười đùa, có trêu chọc, chợt hình ảnh tức giận của Quan Hạ hiện lên, hắn bật cười: - Ta nhất định sẽ quay lại. * * *
Chương 5: Hội Họp Bấm để xem Khi Bạch Hiên tỉnh thì đã là sáng hôm sau. Quan Hạ vừa mang bữa sáng vào đã thấy hắn tỉnh liền vui mừng chạy đến bên hắn: - Hiên, chàng tỉnh rồi, thật may quá, làm ta lo chết mất. Bạch Hiên cười dịu dàng ôm nàng vào lòng: - Đừng lo, ta không sao nữa rồi. Chợt không thấy bóng dáng của Mạc Hà đâu, hắn hỏi: - Mạc Hà hắn đi rồi à? - Ừ, hắn giải quyết chuyện nhà xong sẽ trở lại. Chợt chú ý đến bát cháo để trên bàn, hắn hỏi: - Là nàng nấu sao? - Ơ ừ. - Quan Hạ lúng túng. - Ta muốn ăn! - Không được! - Nàng vội nói - Tại sao? Bạch Biên nghi hoặc, không phải nàng nấu cho hắn sao? - Tại.. Tại ta chưa thử qua, nhỡ đâu khó ăn thì sao? - Nhưng ta muốn ăn. Bạch Hiên đáng thương nói. - Ta.. nhưng.. Quan Hạ lắp bắp từ chối. - Hạ Hạ à. Bạch Hiên nhìn nàng chân thành. - Được! Được rồi! - Quan Hạ thở dài, mang bát cháo đến cho hắn. Bạch Hiên vừa cho một muỗng vào miệng thì khựng lại. Thấy dáng vẻ này, Quan Hạ lo lắng nói: - Khó ăn lắm phải không? Bạch Hiên thấy vẻ lo lắng của nàng thì cố gượng cười, dịu dàng nói: - Ngon lắm, cảm ơn Hạ Hạ! - Thật á, vậy lần sau ta làm cho chàng tiếp nha! Quan Hạ hớn hở. Hắn giật mình vội nói: - Sao thế được, nàng bận nhiều việc để ta nấu là được rồi, nghe ta được không? Bạch Hiên khẩn cầu. - Uầy, được rồi! Quan Hạ có chút tiếc nuối than thở. Hơi cúi đầu, mặt Bạch Hiên có chút xanh thầm nghĩ: - Nhất định sẽ không để nàng ấy vào bếp lần nào nữa.. * * * - Hiên, chàng nói xem khi nào chúng ta mới có con? Quan Hạ ngồi trong lòng Bạch Hiên ngẩn người nhìn trời đêm. - Rồi sẽ có, chúng ta còn trẻ mà. Bạch Hiên dịu dàng xoa đầu nàng. - Hay là.. chúng ta làm thêm vài hiệp đi. Quan Hạ mắt lóe sáng quay ra hỏi hắn. Mặt Hắn cứng lại, bờ môi có chút run run gượng cười nói: - Sao đầu nàng toàn mấy chuyện này vậy? - Ai bảo chàng lại đẹp như thế. Nội tâm háo sắc nổi lên, Quan Hạ cười mị hoặc thổi nhẹ vào tai Bạch Hiên. - Nàng.. nàng! Mặt hắn đỏ bừng, giọng có chút rối loạn. - Thôi mà, cho ta đi. Nàng mềm nhũn cơ thể uốn éo trong lòng hắn làm nũng. - Hạ Hạ.. bình tĩnh.. - Bạch Hiên có chút khó khăn nói. Quan Hạ định bồi thêm vài câu để dụ dỗ nữa thì chợt một giọng nói trêu chọc vang lên: - Ai da, Quan Hạ ngươi quả nhiên là sói háo sắc. - Lại là ngươi! Nàng giật mình nhìn lên đã thấy vẻ mặt muốn ăn đánh của Mạc Hà. Sau đó cô lại chợt chú ý, hắn còn mang theo một nữ nhân nữa phía sau. - Ồ.. nàng là ai? Mạc Hà giật mình, dường như hắn đang ngại? Hắn kéo tay nữ nhân kia đến bên cạnh: - Là nữ nhân ta thương. - Sao có thể! Quan Hạ vừa thấy mặt nữ nhân kia thì không khỏi hoảng hốt một phen, khuôn mặt, dáng vẻ này chính là nàng kiếp trước! Mà lúc này Bạch Hiên đang ôm nàng dường như cũng có sửng sốt nhưng rồi nhanh che giấu đi, chỉ một mực ôm nàng trong lòng. - Sao vậy, có phải nàng ấy rất đẹp không? Mạc Hà tự hào ôm lấy nữ nhân kia vào lòng hạnh phúc nói. - Khụ.. - Quan Hạ có chút ho khan, có lẽ đây là thế giới song song nên mới có người giống nàng và chàng ấy. - Cô nương quả là khí chất hơn người, không như tên kia, cô tên gì? - Ta tên Sương Y. Sương Y nhẹ nhàng trả lời. Quan Hạ liền kéo Mạc Hà vào một góc thì thầm hỏi: - Mạc Hà, ta tưởng ngươi đoạn tụ? - Con người ai cũng có lúc thay đổi thôi. - Thế cơ. Nàng liếc xéo hắn rồi nắm tay Bạch Hiên kéo vào nhà. - Hai người vào đi. Vào nhà, bốn người trò chuyện một lúc rồi chợt Quan Hạ đập tay nhớ ra một chuyện: - A! Ta nói này, ta biết nấu ăn rồi đấy, các ngươi muốn ăn không? - Ồ tại hạ sẵn lòng thử. - Mạc Hà cười thích thú. - Ta cũng muốn thử tay nghề của phu nhân. Sương Y mỉm cười. Bạch Hiên cứng người, mặt tái xanh. Thấy không ai phản đối, Quan Hạ liền tung tăng bay vào bếp như một cơn gió. - Ừm.. Bạch Hiên, ngươi sao mặt trắng vậy? Quay sang thấy vẻ mặt của hắn thì Mạc Hà nghi vấn hỏi. Bạch Hiên cười khổ: - Lúc nữa hai người sẽ biết. Một lúc sau: - Cháo đã ra lò đây! Quan Hạ cười vui vẻ bưng mâm đựng bốn bát cháo ra. - Hả, sao lại là cháo? Đầu Mạc Hà đầy hắc tuyến. - Tại ta chỉ biết nấu cháo thôi. Quan Hạ gãi đầu hạ mâm xuống. - Haha, được rồi, để bọn ta ăn thử xem sao. Mạc Hà mím môi nhịn cười xúc một muỗng lên miệng. Vừa cho vào miệng, hắn đã vội bỏ bát xuống: - Ặc! Đây là cho người ăn à, vừa mặn vừa ngọt! - Ơ, Hiên bảo rất ngon mà, để ta thử xem! Quan Hạ buồn bực vội ăn thử, vừa vào miệng, nàng đã lập tức nôn ra. - Khó ăn quá! Chợt nhớ đến hôm trước cho Bạch Hiên ăn hết sạch cháo của mình, nàng đau lòng ôm chầm lấy hắn: - Sao chàng không nói với ta là khó ăn vậy, lại còn cố ăn hết. Bạch Hiên cười: - Nàng làm cái gì cũng đều ngon hết. Quan Hạ mím môi lên án hắn. - Thôi thôi, để bổn công tử nấu cho. Mạc Hà nhìn không được cảnh này nói. - Hả, ngươi mà biết nấu à? Quan Hạ kinh ngạc, nàng tưởng tên này là công tử bột cơ. - Tất nhiên, không thì sao nàng ấy chấp nhận ta! - Mạc Hà tự hào. - Khụ khụ. Sương Y đang uống trà thì ho khan. - Ôi nàng không sao chứ? Mạc Hà lo lắng hỏi. Sương Y mặt lạnh nói: - Ta không sao, chàng đi nấu đi. - Được rồi, được rồi. Hắn ta như nàng dâu nhỏ chạy vào bếp. Mạc Hà vừa đi khỏi Sương Y liền mang ra ba viên thuốc đưa có nàng và Bạch Hiên: - Đây là gì? Quan Hạ nghi hoặc. - Thuốc gây ảo giác cho vị giác. Sương Y mặt không đổi sắc nuốt viên thuốc vào. - Hả? Hai người kinh ngạc, chẳng lẽ.. Sương Y giống Bạch Hiên? Lúc này, đúng như phu thê đồng lòng, mặt cả hai liền trắng bệch, môi run run không thành lời. - Ta ra rồi đây! Mạc Hà vui vẻ bưng mâm ra. Nhìn một cục đen đen trên từng bát thì cả phòng tĩnh lặng. Mà trong lúc Mạc Hà không chú ý, Sương Y liền dùng nội lực bắn viên thuốc khi nãy vào bát của hắn. Hai phu thê Quan Hạ bất giác cười khổ gào thét tận tâm can: - Không phải thế chứ! Hết