Hiện Đại Nguyện Ước Tuổi Xanh - Jenny Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Jenny Vũ, 20 Tháng chín 2022.

  1. Jenny Vũ Họa Phúc Tại Tâm

    Bài viết:
    20
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Như này! -Ngọc Anh đột nhiên gọi nó.

    - Ừ!

    - Hình như tôi thích anh Tuấn thật rồi.

    - Ừ! - nó chỉ ừ vì đơn giản là nó chẳng biết nói gì nhưng thấy Ngọc Anh cứ nhìn nó, nó đành phải nói thêm-Bà vẫn tiếp tục theo đuổi anh ấy à?

    - Ừ!

    * * *

    Cả hai lại chìm trong im lặng. Nó chỉ thấy có chút gì đó là lạ nhưng Ngọc Anh thì lại khác. Suốt một tháng trời dõi theo anh Tuấn, cô đã nhận ra một điều. Đôi mắt của anh lúc nào cũng chỉ nhìn về phía nó. Dù không dám tin nhưng cô đã có chút nghi hoặc. Cô không thể nói chuyện này với nó được, cũng như điều mà lâu nay Mi vẫn giấu nó. Bọn cô là bạn thân và cô không muốn làm nó phải khó xử. Nhưng ở một góc nào đó trong thâm tâm cô đã xao động, cô không thể không đố kị với nó.

    * * *

    Cả hai mang tâm trạng không mấy vui vẻ vào lớp và đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, trong đó có cậu. Đợi nó ngồi xuống, cậu liền hỏi.

    - Có chuyện gì à?

    * * * cô mở to mắt nhìn cậu, tỏ vẻ không hiểu.

    - Cậu với Ngọc Anh xảy ra chuyện gì à? Sao trông mặt hai người ỉu xìu vậy? - cậu hỏi lại.

    - Không! Tụi tớ chỉ cùng với anh Tuấn ăn sáng chung thôi. - nó nói mà vẫn chẳng hiểu gì cả.

    - Ừ! - hình như cậu đã lờ mờ hiểu ra vấn đề rồi.

    * * *

    - Ngọc Anh thích anh Tuấn hả? - cậu đột nhiên hỏi.

    - Cậu nhận ra à? - nó ngạc nhiên thốt lên và nhìn cậu nghi hoặc.

    - Ừ!

    - Nhưng hình như anh Tuấn không thích cậu ấy.

    - Cậu thật ngốc! - cậu nói nhỏ chỉ đủ mình nghe.

    - Cậu nói gì cơ? - nó không nghe rõ nên hỏi lại.

    - À! Không có gì! Vào lớp rồi kìa! - cậu lảng tránh.

    Sau giờ học, trên đường đi học về, nó nhìn thấy một quán đồ lưu niệm nên đã bảo ghé vào. Nó nhớ là ngày mai là sinh nhật của cậu và nó muốn tặng cậu một món quà nhỏ, coi như là đáp lễ. Cũng vì vậy mà nó nhận ra tình cảm của nó đối với cậu không đơn giản là tình bạn bình thường nữa rồi. Nó thấy thích nói chuyện với cậu hơn là với bọn Ngọc Anh. Thích rất nhiều thứ ở cậu. Thật ngốc nhưng mà hình như nó thích cậu nhiều lắm.

    Đột nhiên, nó nhìn thấy một món đồ rất đẹp. Nó là một quả cầu pha lê, bên trong là hình một cô bé và một cậu bé đang cầm tay nhau đi giữa một rừng hoa anh đào. Vừa nhìn nó đã thấy thích rồi nên không chần chừ gì nữa, nó liền mua món quà nhỏ này. Nhờ cô bán hàng gói món quà lại rồi nó xuay người ra về.

    Buổi tối hôm sau, nó đến sinh nhật của cậu cùng với mấy đứa bạn. Cả bọn chơi rất vui. Vì nhà Nhật Vỹ khá rộng nên tụi nó quyết định chơi trốn tìm. Thật không may là nó lại không phải là người đi tìm mà là Mi. Cô nàng đếm đến 100 rồi chạy đi tìm.

    * * *

    Mi đang đi tìm tụi nó thì nhìn thấy Nhật Vỹ trong nhà bếp. Cậu đang lấy một chai nước cam. Cô lại gần và hỏi.

    - Nhật Vỹ! Cậu không đi trốn sao?

    - Tớ thấy hơi khát nước nên vào đây lấy nước cam uống. - Cậu nói và giơ chai nước lên. - Bị cậu tìm thấy rồi.

    - Nhật Vỹ.. - Mi nhìn cậu.

    - Ừ! - cậu có chút không để tâm. Cậu nghĩ: "Như chạy lâu chắc rất khát rồi!"

    - Tớ thích cậu! - Mi nói và nhìn thẳng vào mắt cậu.

    - Cảm ơn cậu! Nhưng thật xin lỗi.. - không đợi cậu nói tiếp thì Mi đã chen ngang.

    - Tớ biết! Cậu thích Như đúng không? - Mi hỏi nhưng trong lòng đã có đáp án rồi.

    - Đúng! - cậu khẳng định.

    - Được rồi! Cậu mau đi trốn đi. Tớ sẽ đi tìm đó. - Mi nói và quay đi.

    - Ừ!..

    Khi hai người nói chuyện thì Vy Linh đã nghe thấy tất cả. Cô chỉ biết lặng lẽ thở dài. Cô cảm thấy Mi có chút thiệt thòi nhưng cô hiểu kết quả như vậy là tốt nhất rồi. Có một số chuyện cứ mãi để nó là bí mật sẽ tốt hơn.

    * * *

    Nó trốn trong một góc nhỏ có bụi cỏ che chắn, nó nghĩ chỗ này khá an toàn. Đang suy nghĩ thì có một thứ mát lạnh áp vào má nó. Nó định hét lên thì bị người bịt miệng lại. Đang sợ hãi thì người đó lên tiếng "suỵt" một cái. Hóa ra là Nhật Vỹ, vậy mà làm nó hết hồn. Ơ.. mà khoan.. Cái tư thế này.. A.. Nó đang bị cậu ôm gọn. Mặt nó bắt đầu đỏ ửng lên. Tim nó cứ đánh "thình thịch". A.. Nó chết mất!

    Dường như cảm nhận được tâm trạng của nó, cậu nhẹ nhàng buông nó ra và ngồi xuống bên cạnh. Cậu muốn nhìn thấy nó nên đã quay mặt qua. Nhìn nó rồi cậu mới hối hận. Mặt nó bây giờ đỏ như quả cà chua chín, thật sự rất đáng yêu. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại hôn lên gò má đó.

    Ý thức được hành động của cậu, nó mới giật mình. Mặt càng gắng sức mà đỏ hơn nữa. Gì chứ! Cậu vừa mới hôn nó sao.

    Cậu tiến lại gần nó, còn nó thì cứ lùi dần. Đến khi đằng sau nó là một cái cây thì nó hết đường chạy.

    - Cậuu.. saooo.. vậy? - nó lắp bắp hỏi cậu.

    * * *

    - Tớ thích cậu! - sau một lúc im lặng, cậu đột nhiên lên tiếng.

    Nó liền đơ ra. Cậu vừa mới tỏ tình với nó sao?

    Nó đơ ra.. mãi mới hiểu được rằng cậu đang tỏ tình với nó. Mặt nó càng ngày càng đỏ hơn.

    Ấp úng mãi nó mới nói ra lời nhưng lại không thể hiểu được nó nói cái gì nữa..

    - Tớ.. tớ.. Cậu.. nói.. nói.. cái gì vậyyy?

    - Ngốc ạ! - cậu cười cười rồi cốc đầu nó.

    - Ơ.. - nó đang định nói thì cậu đã chặn họng nó, đưa cho nó chai nước cam, cậu đưa tay lên miệng nó ra giấu bảo nó im lặng và chỉ vào một hướng.

    Nhìn theo hướng cậu chỉ, nó thấy Mi đang đi lại chỗ nó và cậu. Thấy Mi, nó có chút lo lắng. Nó đương nhiên có thể cảm nhận được tình cảm của Mi dành cho cậu. Mi chỉ là đang cố ý giấu nó thôi.

    Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, Mi đã bước lại chỗ nó và cậu.

    Mi có chút sững sờ khi nhìn thấy nó và Nhật Vỹ ở cùng một chỗ nhưng rất nhanh cô đã bình tâm trở lại.

    - Như, Vỹ- hai cậu mau ra đây. Đừng trốn nữa. - Mi lên tiếng.

    Thấy Mi tỏ ra tự nhiên như vậy nên nó cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Nó và Nhật Vỹ cùng nhau bước ra. Thật không may, nó lại vấp phải một viên gạch. Nó tưởng nó sẽ được hun đất nhưng cậu đã kéo nó trở lại. Vì lực kéo hơi mạnh nên cả người nó chôn trong lồng ngực của cậu, mặt đập mạnh vào ngực cậu. Tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng nó đã nhìn thấy ánh mắt của Mi ánh lên một sự đau đớn, khó chịu và nó cũng nghe thấy tiếng trái tim cậu đập rộn ràng. Giữa cậu và Mi nó đều không muốn mất đi ai cả. Nó hiện chẳng biết phải làm sao cả.

    - Cậu không sao chứ? - cậu hỏi nó giúp tâm trí nó trở về với hiện tại. Mi cũng đã chạy lại gần nó, cô đang xem xét xem nó có làm sao không.

    - Tớ không sao đâu nhưng hình như chân bị trẹo rồi. - nó ngại ngùng cười gượng trước sự quan tâm của Mi.

    - Thế mà nói không sao à! Mau đi vào tìm dầu xoa vào thôi. - Mi quát nó.

    Nó chỉ biết im lặng để Mi và Vỹ dìu vào nhà.

    Cả ba vừa bước vào đến nhà thì cả bọn đã xúm lại hỏi thăm nó.

    Mi bảo Ngọc Anh thoa dầu cho nó còn cô thì một mình đi ra ghế đá ngồi. Một lúc sau, Nhật Vỹ cũng đi ra.

    Hai người nhìn nhau rồi Mi lại đi vào, bên ngoài chỉ còn lại mình cậu. Lúc trước cậu thật lo lắng Mi sẽ vì cậu mà trở mặt với Như nhưng bây giờ thì cậu không nghĩ như vậy nữa rồi. Tình bạn của nhóm Như rất bền chặt.

    * * *

    Nam đi phía sau Nhật Vỹ, cậu cũng đã nghe được đối thoại của Mi và Nhật Vỹ lúc đó. Cậu tiến lên đứng song song với Nhật Vỹ.

    - Tình cảm thật rắc rối nhỉ? - cậu nói có chút châm chọc. Cậu đã nhìn thấy Mi quay đi và cố nén nước mắt nên có chút không thoải mái.

    - Ý cậu là sao? - Nhật Vỹ nghi hoặc nhìn Nam.

    - Haizz.. Mi thích cậu! Cậu lại thích Như! Thật rắc rối không phải sao? - Nam thản nhiên nói.

    - Cậu nghe được tớ và Mi nói chuyện sao? - Nhật Vỹ khẳng định.

    - Đúng vậy! Nhưng cậu từ chối Mi sẽ là một cơ hội tốt cho tớ! - Nam nhìn Nhật Vỹ cười cười.

    - Vậy cố gắng lên nhé! - Nhật Vỹ nhìn Nam khích lệ.

    - Ừ!

    Giữa bạn bè với nhau đôi khi luôn có những điều không cần phải nói ra.

    * * *

    Trên đường về nhà, nó và Mi không nói với nhau câu nào. Đến khi về tới nhà nó, Mi mới gọi nó lại.

    - Bà cũng thích Nhật Vỹ đấy! Ngốc ạ!

    - Ơ.. - nó chẳng hiểu ra làm sao.

    - Vào nhà đi, đồ ngốc! - Mi gõ đầu nó một cái và quay xe về luôn.

    Nó phải mất một lúc mới tiêu hóa được những gì Mi nói. Nó mỉm cười tung tăng chạy vào nhà mà suýt quên chân nó đang bị đau.

    Khi đi ngang qua cổng, anh Tuấn cũng đã nghe được cuộc trò chuyện ngắn giữa nó và Mi. Anh mỉm cười lắc đầu đi lên phòng tâm sự với thằng bạn. Nghĩ lại, cũng sắp đến ngày anh dời khỏi nhà nó rồi. Cũng có chút buồn đấy nhưng mà anh nghĩ anh có thể quên được nó rồi. Và cô bạn Ngọc Anh kia của nó cũng dễ thương đấy chứ!

    Sáng ngày thứ 2, nó đến trường với tâm trạng khá là vui vẻ. Cậu vẫn đạp xe bên cạnh nó. Nó vẫn ngồi tám phét với lũ bạn. Mọi thứ chẳng hề thay đổi nhưng có một sự ngọt ngào nho nhỏ đã bao vây xung quanh nó. Một tình yêu dịu dàng chăng?

    Thật nhanh, thời gian học cấp 3 của bọn nó giờ cũng đã kết thúc. Cả bọn túm tụm quanh nhau nói cười vui vẻ trước khi vào phòng thi. Mặt đứa nào đứa đấy cũng cười toe toét, chẳng có chút gì lo lắng khi phải đối mặt với một kỳ thi tuyển đại học đầy căng thẳng.

    Nhìn bọn bạn, nó chỉ ước chúng nó sẽ mãi luôn vui vẻ bên nhau như thế này, đừng bao giờ chia xa.

    Cuộc sống dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần có bạn bè bên cạnh, ta có thể vượt qua tất cả..

    -the end-
     
    Alissa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...