Đam Mỹ Ngụy Trang Kinh Sợ Tiểu Bao - Yến Bất Tri

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phản Diện Ca Ca, 2 Tháng mười hai 2021.

  1. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 9: Công nhân trường học sống dưới giếng (09)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Học Tra_ Tra

    * * *

    Giấc ngủ say này của Lâm Hưu Nguyên, giấc mộng nóng bỏng kia làm thế nào cũng không không kết thúc được, cuối cùng người vẫn là bị kim đâm tỉnh.

    Mở mắt ra thì liền bị ánh sáng sáng ngời chiếu chói mắt, cậu theo bản năng muốn rút lại bàn tay bị đau, trong nháy mắt bị một cỗ lực đạo cường thế nặng nề nhấn giữ.

    "Đừng nhúc nhích."

    Cậu vốn đã mệt, bị câu nói "Đừng nhúc nhích" đem cậu sợ đến thân thể đều mềm nhũn, một lát sau, ngơ ngác nghiêng đầu sang chỗ khác.

    Trịnh Tùy ngồi ở bên giường, trầm mặt nhấn tay cậu, ánh mắt lại không nhìn cậu.

    Phía sau là Hướng An tiến lại gần nhìn: "Cuối cùng anh rốt cục cũng tỉnh rồi!"

    Mà ở người đâm kim vài tay cậu lại là một giáo viên nữ ở phòng y tế.

    "Sẽ tốt thôi, không đau a." Giọng điệu giáo viên y tế ôn nhu, quả thực giống như dỗ dành trẻ con, "Bệnh cũng không cần tiêm, không có vấn đề gì thì truyền dịch xong là ổn rồi."

    Lâm Hưu Nguyên lúc này mới phát hiện chính mình cả người mình nóng hầm hập, không phải nhiệt độ bình thường, ngẫu nhiên còn ớn lạnh, đầu cũng tê dại nặng nề, muốn cử động một chút, như toàn thân chỗ nào cũng đều không nhúc nhích được.

    Cậu cong người, nam nhân ở bên cạnh lại nói: "Chớ lộn xộn."

    "Nóng.." Cậu cau mày, giọng mũi rất nặng, âm thanh khàn đến lợi hại.

    Hướng An hỏi: "Có phải là muốn thay đổi miếng dán hạ sốt không?"

    Tròng mắt Lâm Hưu Nguyên đảo lên trên, lúc này mới phát hiện trên trán có nhiều thêm một thứ.

    Trịnh Tuỳ đưa tay, mu bàn tay chạm lên trên miếng dán hạ sốt của cậu.

    Lâm Hưu Nguyên đảo mắt nhìn hắn.

    Nam nhân biểu tình có chút kỳ quái, lạnh lùng mà quay đầu đi, cầm miếng dán hạ sốt mới thay cho cậu, lúc ngón tay vô tình đụng phải tầng da thịt đổ mồ hôi của cậu, phút chốc dời đi.

    Lâm Hưu Nguyên có thể phát hiện bầu không khí quái lạ, ánh mắt tò mò, cậu không biết mình xảy chuyện gì, không thể làm gì khác đành hỏi: "Trịnh lão sư, tay anh lạnh lắm.."

    Trịnh lão sư không để ý tới cậu.

    Cậu ngẳng đầu lên liếc mắt một cái liền hỏi: "Trên tay làm sao có một cái dấu đỏ a? Muỗi chích à?"

    "..."

    Mà lúc này, đối diện Hướng An trừng hai mắt liều mạng hướng cậu nháy mắt, ngũ quan đều sắp chen lệch vị trí.

    Lâm Hưu Nguyên không rõ vì sao, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tay nam nhân, mãi đến khi Trịnh Tùy nghiêm mặt đứng dậy cùng giáo viên y tế đi lấy thuốc.

    Hướng An lập tức tiến lại gần: "Lát nữa anh đừng tiếp tục nhắc lại cái tay đó, chuyện mình làm cũng quên mất rồi à?"

    Lâm Hưu Nguyên sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới cảm giác được bàn ấy kia đụng vào cách đây không lâu, cảm giác hơi lạnh, càng nghĩ càng cảm thấy quen, thuận theo đó tìm hiểu nguồn gốc, rất nhanh liền nhớ lại giấc mộng kia của mình..

    "!"

    Cậu vội vàng bận hệ thống: "Tay Trịnh Tùy không phải là ta cắn chứ?"

    Hệ thống không đáp lời, trực tiếp chiếu lại 1 đoạn video cho cậu.

    Mới nhìn mười giây đầu tiên, mặt cậu liền trắng.

    Trong video, trên giường, khi Trịnh Tuỳ cúi người lấy mu bàn tay thử nhiệt độ trán của cậu, cậu một phát bắt được cái tay kia, sau đó như bị mắc chứng đói khát da thịt, dùng sức túm lấy tay hắn dán vào trên mặt mình, thân thể nam nhân cứng đờ, cấp tốc thu tay lại, rồi vô tình lăn qua bên miệng bị cậu một ngụm mạnh mẽ cắn chặt..

    Cái miệng kia quả thực giống như mọc ở trên tay người ta, quăng đều quăng không ra, giống như con cún, vừa cắn vừa đem trán hướng trên cổ tay hắn cọ cọ.

    Lâm Hưu Nguyên hoài nghi, lại lâu chút, cậu sao lại có thể ở trên mặt chính mình làm vậy..

    Cậu nói: "Xóa bỏ."

    Hệ thống: "OK, bất quá vừa mới chia sẻ trong nhóm đánh giá hành vi mê hoặc của kí chủ, có cần phải rút về không?"

    "..."

    Cậu có thể đổi hệ thống rằng buộc không?

    Trên giường, Lâm Hưu Nguyên nỗ lực làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, tùy ý liếc nhìn đồng hồ trong phòng, khoảng mười giờ.

    Cậu nhỏ giọng hỏi Hướng An: "Em đến đây lúc nào?"

    "Tám giờ đã tới rồi, tôi chủ yếu là muốn nhìn tình huống của anh một chút xem thế nào, thuận tiện hỏi chuyện tối ngày hôm qua.. Không nghĩ tới anh cư nhiên trực tiếp bị dọa bệnh!"

    "..."

    Cũng có thể nói như vậy đi.

    Thể chất của cậu tại thế giới này rất tốt, mấy ngày nay lại cảm lạnh không hạ nhiệt độ, quả thực là đột nhiên phát sốt.

    Xác xuất lớn là bởi vì tối hôm qua cậu ở dưới gầm giường một đoạn thời gian mất ôn hòa thất thanh tạo thành.

    Nghĩ tới đây, Lâm Hưu Nguyên đột nhiên hướng về phía Hướng An vẫy vẫy tay.

    Hướng An đi chuyển cái ghế đến gần bên giường cậu hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Cái đó" cậu cố ý sốt sắng mà nhìn nhìn xung quanh, "Tối hôm qua khi anh không ở dưới.. Đến cùng phát sinh chuyện gì?"

    Hướng An ngẩn ra, lập tức đứng lên: "Anh có phải là cũng nhìn thấy? Tôi biết mà! Anh tối hôm qua nhất định là sợ cháng váng mới nói như vậy!"

    Lâm Hưu Nguyên gật gật đầu, sau đó dưới ánh mắt Hướng An, đem câu chuyện gặp quỷ lúc trước biên soạn để đối phó với Trịnh Tùy kể lại một lần, nói người khác cũng sẽ không tin tưởng cậu, nói không chừng còn có thể đem quỷ chọc giận, bởi vì cậu đã bị quấn lấy, không giúp tìm ra hung thủ hại chết nó, chạy đến nơi nào cũng vô dụng..

    Hướng An vẻ mặt ngạc nhiên: "Hung thủ? Vậy là nói trường học chúng ta có án giết người?"

    "Hẳn là như vậy đi.."

    "Không thể nào! Nếu quỷ hồn ở chỗ này, chứng tỏ cũng là chết ở chỗ này, nhưng trước khi tôi đến trường học này, ba mẹ tôi cơ bản đã trả xét những thông tin quan trọng từ khi thành lập đến này, căn bản không có bất kì giáo viên hay học sinh nào xảy ra chuyện, ngay cả mất tích cũng chưa từng có.. Cho dù thật sự có cũng không che giấu nổi! Không quản ở trường hay là không ở trường, khẳng định đều có hồ sơ!"

    "Vậy, có lẽ là cái loại căn bản không có hồ sơ.."

    "Không có khả năng!"

    "Nhân viên trường học tạm thời cũng không có khả năng sao?"

    "..."

    Hướng An trợn tròn mắt.

    Lâm Hưu Nguyên thở dài, bởi vì đã bị quỷ quấn lấy để cậu điều tra hung thủ, cậu không tiện để lộ chuyện con quỷ kia vẫn luôn không biết nói, chỉ nói: "Con quỷ kia hình như đã quên mất mình là ai, anh bây giờ muốn thoát khỏi nó, chỉ có thể trước tiên tra ra thân phận của nó.. Cho nên mới hỏi em buổi tối ngày hôm ấy đến cùng xảy ra chuyện gì, nói không chừng có thể tìm ra một ít manh mối."

    Hướng An đối lời của cậu tin tưởng không nghi ngờ, sắc mặt ngưng trọng gật đầu, đem chuyện xảy ra tối hôm qua kể từ đầu đến cuối.

    Tối hôm qua sau khi Lâm Hưu Nguyên lên lầu, hắn vẫn ở trong phòng chơi điện thoại di động, căn bản không xem TV. Sau đó cha hắn gọi điện thoại tới hỏi hắn tại sao không trở về nhà, một cách tự nhiên, với quan hệ vẫn luôn không quá ổn của hai cha con lại một lần nữa cãi nhau trong điện thoại, cuối cùng Hướng An tức giận đến ném điện thoại di động, điện thoại di động phi tới dưới gầm giường, hắn ảo não mà đi khều ra.

    Mấy mắn thay, bởi điện thoại di động được bảo vệ bởi vỏ điện thoại nên cũng không có bị ném hỏng.

    Sau khi lấy điện thoại di động ra, hắn liền tức giận muốn đem số điện thoại của cha mẹ điện thoại đều kéo vào danh sách đen, cũng chính là lúc này, đột nhiên tiếng tin tức trong ti vi phát ra âm thanh càng ngày càng nhỏ, không bao lâu, liền biến thành một trận âm thanh nhỏ bé rất kỳ quái "Răng rắc răng rắc", giống như tiếng bấm máy chụp ảnh.

    Hướng An ngẩng đầu lên.

    Trên màn hình ti vi đối diện hắn, màu sắc rực rỡ trên màn hình chẳng biết từ lúc nào đã biến thành trắng đen, mà trong hình là một đôi mắt trợn trừng đến đẫm máu, thẳng tắp nhìn hắn.

    Màn hình TV đột nhiên khôi phục như lúc ban đầu, tiếp đó, chính là Lâm Hưu Nguyên trở về..

    "Chính là như vậy.." Hướng An lòng vẫn còn sợ hãi.

    Lâm Hưu Nguyên làm làm quỷ, biết đến một ít tâm lý quỷ, nếu như muốn dọa người hoặc hại người, không có khả năng an phận ở dưới giếng lâu như vậy, mà những hộ gia đình còn lại dưới đáy giếng xác thực chưa từng trải qua bất kỳ sự kiện quỷ dị nào, bằng không sẽ không sau khi cậu và Hướng An gây ra động tĩnh lớn như vậy còn không coi là chuyện to tát gì.

    Sự thư giãn và không kiêng kỵ của bọn họ với hoàn cảnh dưới đáy giếng là không có khả năng.

    Vậy tại sao chỉ nhắm vào cậu cùng Hướng An.

    Hướng An cậu không thể kết luận, nhưng thân là Hà Tiểu Nguyên, cậu biết rõ quá khứ của chính mình, trước khi vào giáo, tuyệt đối cùng bất luận người nào trong trường nà đều không quen biết, chứ đừng nói là có dây dưa.

    Nếu như nói giữa bọn họ có điểm gì giống nhau..

    Lâm Hưu Nguyên đột nhiên ngồi thẳng.

    Hướng An sợ hết hồn: "Có chuyện gì vậy?"

    Lâm Hưu Nguyên đặc biệt nghiêm túc hỏi hắn: "Em có biết học sinh lớp 11 của trường học của chúng ta là được chuyển lên từ đâu không?"

    "A? Làm sao đột nhiên hỏi cái này?" Hướng An kỳ quái sờ sờ đầu, "Trước đây từng nghe cùng bàn của tôi nói qua, những ngày đầu tiên cơ bản đều là từ một trường tiểu học tên là Lăng Sơn chuyển lên, bất quá qua nhiều năm đã nhiều lần thay đổi, bất quá không chuyển lên cùng một trường học với chúng tôi. Hiện tại một tòa nhà nhỏ cũ đã được coi là một tòa nhà thí nghiệm, nhưng tôi chưa bao giờ đi tới, không hỏi điều tra một chút cũng không biết."

    Nghe xong lời này, Lâm Hưu Nguyên không lên tiếng nữa.

    Trịnh Tùy trở về, Hướng An liền rời đi.

    Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, trái tim nhỏ bé của bạn học Hướng An bị dọa cho phát sợ, hiếm thấy bắt đầu nhớ tới ba mẹ mình, bắt đầu còn không được tự nhiên, cho đến khi nhìn thấy mấy tin nhắn trong nhà gửi tới, dứt khoát không giả vờ, lẩm bẩm bây giờ trở về nói không chừng còn có thể tới kịp bữa trưa, cãi nhau liền cãi nhau đi.

    Khi Hướng An rời đi, Lâm Hưu Nguyên nhịn không được nói: "Em có từng nghĩ tới, con quỷ này tại sao chỉ ở trước mặt chúng ta xoát cảm giác tồn tại?"

    "Ngoại trừ dọa người hại người, còn có thể vì cái gì a.. Nói thật, tôi đã có chút không chịu nổi nữa, về nhà cũng muốn cùng ba mẹ tôi thương lượng về chuyện chuyển trường.."

    Trong phòng trầm mặc, Hướng An vẫy tay muốn rời đi nói tạm biệt, đột nhiên nghe thấy người trên giường nói:

    "Có lẽ nó chỉ là không tin hoặc sợ hãi tất cả mọi người trong trường, ngoại trừ người mới tới là chúng ta."

    - - đương nhiên, con cả người cậu họ có thể nhìn thấy đôi quỷ thủ kia của ngươi.

    * * *

    Tra: Mình sẽ tạm thời để Lâm Hưu Nguyên xưng hô với Hướng An là anh_em. Vì dù sao thì hiện tại Lâm Hưu Nguyên đang diễn bản thân là một con người có tính cách thiết lập của Hà Tiểu Nguyên nên sau khi xảy ra cái sự cố gặp quỷ kia có lẽ nên chuyển xưng hô cho nó thêm chút thân thiết.

    (Thật sự tui thấy chuyển xưng hô kiểu này có chút không phù hợp =))

    Truyện đăng tại: Nguỵ Trang Kinh Sợ Tiểu Bao - Yến Bất Tri 宴不知

    Đam Mỹ - Ngụy Trang Kinh Sợ Tiểu Bao - Yến Bất Tri - Việt Nam Overnight Thui nhé
     
  2. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 10: Công nhân sống dưới đáy giếng (10)




    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 10: Công nhân trường học sống dưới giếng (10)

    Editor: Học Tra_ Tra

    * * *

    Lâm Hưu Nguyên ở tại ký túc xá Trịnh Tùy ngủ gần một ngày.

    Buổi sáng sau khi Hướng An rời đi, Trịnh Tùy vẫn luôn phụ trách chăm nom cậu, bất quá Lâm Hưu Nguyên cảm thấy được hắn càng giống như là đang chuẩn bị bài học thuận tiện liếc mắt nhìn số của bệnh nhân treo trên túi nước biểu thị nên lúc nào thay.

    Buổi trưa đến giờ cơm, cậu cũng không có khẩu vị gì, lại truyền dịch dinh dưỡng, ngược lại cũng không đói bụng, cậu trở mình chui vào chăn.

    Sau đó không lâu ngửi thấy được mùi thơm liền ngóc đầu lên.

    Trịnh Tùy lấy cơm trở về.

    Cậu liếc nhìn, lại từ từ chui đầu vào.

    Không bao lâu sau, đầu một bên góc chăn đột nhiên bị vén lên một chút, Trịnh Tùy đứng ở bên giường cậu: "Dậy."

    Lâm Hưu Nguyên xoay người lại: "Tôi ngủ thêm một lát liền trở về, anh ăn cơm trước đi."

    Cơm nước xong nên nghỉ trưa, cậu cho là Trịnh Tùy muốn cậu chuyển chỗ ngồi.

    Nhìn người nằm ở trên giường, nam nhân đi ra ngoài, rất nhanh, lại mang tới một cái bàn thấp để lên trên giường cậu.

    Bàn gỗ vuông vắn rất sạch sẽ, đã lau chùi dọn dẹp qua, vững vàng mà đem Lâm Hưu Nguyên trong chăn vững vàng giữ chặt lại.

    Lâm Hưu Nguyên thiếu chút nữa còn bật dậy, thiếu chút nữa cho là Trịnh Tùy định dùng bàn đập cậu, hậu tri hậu giác không có đau đớn mới chậm chạp mở mắt.

    Trịnh Tùy nâng bờ vai cậu nhấc cậu lên.

    Thân thể mềm nhũn của Lâm Hưu Nguyên cứ như vậy tựa vào đầu giường, mơ màng mà ngồi xuống.

    Nam nhân đặt một phần cơm nước đặt lên trên chiếc bàn vuông nhỏ trên giường, lại đặt đũa sạch lên, liếc mắt nhìn Lâm Hưu Nguyên một cái.

    Lâm Hưu Nguyên lấy lại tinh thần, ngượng ngùng hỏi: "Cho tôi ăn à?"

    Đối phương ừm một tiếng, lại lấy ra một cái đĩa sạch: "Không ăn đặt ở đây."

    Lâm Hưu Nguyên liếc nhìn, đều là đồ ăn thanh đạm còn nóng, khoảng khắc ngửi thấy mùi cháo, hơi có chút thèm ăn: "Trịnh lão sư, là người tốt.."

    Trịnh Tùy xoay người lại, đi tới bàn làm việc ngồi xuống.

    Ăn no bụng, Lâm Hưu Nguyên lại mơ mơ màng màng thiếp đi như con heo con. Chờ đến lần tỉnh lại tiếp theo, bên ngoài đã tối đen, đèn trong phòng mở, nam nhân đưa lưng về phía cậu, ngồi ở bàn học bên cạnh đọc sách.

    Ngủ một giấc, cậu cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khàn giọng cười nói: "Trịnh lão sư, tôi hình như đã hạ sốt."

    Người đang ngồi đọc sách quay đầu lại, vừa vặn thấy bộ dáng cười hì hì của cậu, trên mặt hơi ngưng lại, đột nhiên quay về, cúi đầu ừ một tiếng.

    Lâm Hưu Nguyên nói: "Có cặp nhiệt độ không? Tôi muốn đo nhiệt độ."

    "Đo rồi."

    "Hả? Là lúc nào?"

    Bên kia đột nhiên lại không lên tiếng.

    Lâm Hưu Nguyên đi giày xuống giường, muốn đi qua xem Trịnh Tùy đang làm gì.

    Nam nhân đang nhàn vào một quyển sách cổ, thật giống như loại hình đồ vật thần quỷ, giống như là tiểu thuyết dã sử do người xưa viết.

    Lâm Hưu Nguyên có chút ngạc nhiên, đang muốn cùng nhìn theo, đối phương lại đem sách khép lại.

    Cậu không thể làm gì khác hơn là sờ sờ chính mình trán: "Tôi tìm cái cặp nhiệt độ."

    Trịnh Tùy đứng dậy từ bên trong hòm thuốc bên cạnh lấy ra cặp nhiệt độ đưa tới tay cậu: "Lúc chín giờ ba mươi sáu độ năm."

    Lâm Hưu Nguyên theo bản năng liếc nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa tới mười giờ.

    Cậu đem nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ kẹp nhiệt độ: "Anh thật sự đã đo lượng sao? Tôi thậm chí không biết."

    Trịnh Tùy quay đầu lại.

    Đến thời gian, Lâm Hưu Nguyên lấy ra xem, cư nhiên cùng Trịnh Tùy nói không có gì sai biệt.

    Cậu có chút cao hứng: "Tôi thật sự đã khỏi bệnh."

    Lúc đi cất cặp nhiệt độ, câu phát hiện trên ghế cạnh giường ngủ có một xấp quần áo của mình, là phơi nắng xong treo móc ở trong phòng, đang muốn hỏi, liền nghe Trịnh Tùy nói: "Trước khi ngủ nhớ tắm rửa."

    Lâm Hưu Nguyên "Ôi chao" một tiếng.

    "Không muốn tắm?"

    Lâm Hưu Nguyên vội hỏi: "Tắm! Một thân mồ hôi nhất định phải tắm!" Cậu lại không dám tin quay đầu lại, "Tôi buổi tối còn ngủ ở chỗ này à?"

    Trịnh Tùy lẳng lặng liếc nhìn cậu một cái: "Bây giờ cậu dám trở về?"

    Đã gần mười giờ, lại là cuối tuần, toàn bộ tòa ký túc xá đều rất yên tĩnh, các hộ gia đình còn lại dưới đáy giếng lúc này cơ bản đều đã ngủ, đêm khuya một mình trở lại gian phòng quỷ hồn lui tới, đừng nói người bình thường, cậu đang làm người có thiết lập nhân vật kinh sợ tuyệt đối không làm được!

    Đêm nay, Trịnh Tùy vẫn ngủ trên giường gấp, Lâm Hưu Nguyên còn rất băn khoăn, trong lòng cảm thán với hệ thống: "Tiểu đệ là một người thực sự tốt."

    Hệ thống: "..."

    Lâm Hưu Nguyên: Đúng rồi, thuốc cao bôi da chó trên đùi tiểu đệ có lai lịch gì ngươi biết không? "

    Hệ thống:" Cùng với gia đình có quan hệ. "

    Lâm Hưu Nguyên vốn còn muốn hỏi một chút xem có hay không cứu, nhưng vừa nghĩ tới tuần sau chính là giờ chết được đặt ra trong bản phác thảo của mình, tạm thời cũng không lập trường gì hỏi những lời này.

    Hệ thống dường như biết suy nghĩ này của cậu, nói:" Không quản có hay không cứu, đều sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của hắn sau khi trở lại thế giới hiện thực, ngươi trước tiên nên chú ý chăm sóc bản thân. "

    ".. Ồ. "

    Sau khi khỏi bệnh, thân thể phảng phất như thoát thai hoán cốt, trời chưa sáng Lâm Hưu Nguyên đã tỉnh rồi, Trịnh Tùy vẫn còn an tĩnh ngủ.

    Lâm Hưu Nguyên đứng ở bên giường hắn lặng lẽ nhìn một lát.

    Nam nhân dáng ngủ rất tốt, cũng không ngáy ngủ, lúc bình thường thích nhíu mày lúc này lại bình thản yên tĩnh, dưới ánh sáng mờ nhạt, giống như một pho tượng điêu khắc nghệ thuật.

    Cậu khom lưng động thủ, chuẩn bị như chuyển hàng đem người ôm lên trên giường lớn nằm cho thoải mái, ai ngờ hai tay mới vừa đụng tới bên eo đối phương, cổ tay đã bị hung hăng nắm lấy.

    Nam nhân bất ngờ mở mắt ra, đem người áp giải đến bên tường, nhìn thấy khuôn mặt kia khó khăn mới miễn cưỡng thu hồi lực đạo.

    Lâm Hưu Nguyên kêu một tiếng, lập tức thương tâm nói:" Trịnh, Trịnh lão sư, tôi chính là muốn đem anh dịch chuyển lên trên cái giường kia, sợ anh ngủ được không quá thoải mái.. "

    Nam nhân không hề nhúc nhích mà nhìn cậu, ánh mắt u ám chuyển xuống tay cậu.

    Lâm Hưu Nguyên cầm trên tay một quả táo.

    Ký túc xá Trịnh Tùy không có táo.

    Lâm Hưu Nguyên giả vờ sợ hãi nói:" Tôi mới vừa là đi xuống.. Bởi vì thật sự rất muốn ăn táo, không chạy loạn, cầm liền lên.. "

    Trịnh Tùy đứng ở đó, biểu tình xuất hiện biến hóa rất nhỏ.

    Lâm Hưu Nguyên hoàn toàn đoán không ra đối phương đang suy nghĩ gì, lo sợ nói:" Làm sao vậy? "

    " Cậu nói cậu sợ hãi. "

    ".. Đúng vậy, sau khi đi xuống thì tôi có chút hối hận rồi! Khắp mọi nơi đều là bóng tối, cầm lấy táo là liền chạy lên! "

    " Cho nên, cậu ở phía dưới chạy một tiếng rưỡi? "

    Lâm Hưu Nguyên: . Trịnh lão sư, ngươi giả vờ ngủ!

    Cậu đích xác đã đi một chuyến xuống.

    Ngay lúc hửng đông, tại lúc tất cả mọi người đang ngủ.

    Ngay lúc hừng đông, thời điểm tất cả mọi người đều đang ngủ.

    Lúc đó cậu thật sự cũng chỉ muốn đi lấy quả táo ăn, sau khi trở về phòng, lại muốn thuận tiện nhìn xem manh mối lúc trước quỷ kia cấp mình chỉ về cái gì, liền một mình dời giường đi.

    Dưới gầm giường không có thứ gì.

    Thậm chí có thể nói, không khỏi quá sạch sẽ, ngay cả bụi bặm và mạng nhện trước đó cũng dọn sạch.

    Đêm đó sau khi xảy ra chuyện, phòng của cậu vẫn luôn không khóa, dù sao không có món đồ nào có giá trị ngược lại cũng không lo lắng.

    Chỉ là không nghĩ tới ngoại trừ Trịnh Tuỳ tới giúp cậu lấy đồ, có người khác lén lút tiến vào.

    Còn đem gầm giường dọn dẹp một lần.

    Lâm Hưu Nguyên đáy lòng cũng không cảm thấy gầm giường sẽ giấu vật phẩm gì mang tính mấu chốt, lúc trước bị quỷ kéo vào cậu cũng nhìn qua bốn phía xung quanh, ngoại trừ bẩn, thật sự không có thứ gì, cậu càng nghiêng về suy đoán là quỷ cấp một loại manh mối thông tin nào đó.

    Tỷ như dấu vết.

    Nhưng nếu như là dấu vết có thể thông qua quét tước liền dễ dàng loại bỏ, tại sao quỷ không lo lắng về việc sau khi đem cậu kéo vào sẽ hủy hoại vết tích?

    Trừ phi bản thân quỷ là một phần của dấu vết.

    Lâm Hưu Nguyên nhìn chằm chằm mặt đất dưới gầm giường nhìn kỹ, cuối cùng, cậu nghĩ đến một người.

    Nếu như đem cậu kéo đến bốn góc bên tường là vì đang nhắc nhở vị trí và phương hướng, cuối cùng đem cậu kéo vào gầm giường phương hướng vừa vặn là hướng đông, mà thời điểm nằm ở dưới gầm giường, hai tay hai chân của cậu bởi vì nguyên nhân bị quỷ kéo, giống như một chữ" Đại "(大).

    Kỳ thực dưới tình huống tự nhiên, hắn là không tiện duy trì tư thế nằm dưới gầm giường, nhưng khi đó thân thể mất nhiệt, không cách nào nhúc nhích, tư thế này tương đương với bị quỷ cố định.

    " Đại "cùng" Đông "-- Lâm Hưu Nguyên không thể không liên tưởng đến Trần Đại Đống.

    Nhưng nó rất kỳ quái.

    Nếu hung thủ là Trần Đại Đống, hắn tại sao còn phải tiết lộ về sự tồn tại của nhân viên trường học tên Giang Thuỷ khi Lâm Hưu Nguyên không có bất kỳ thông tin gì?

    Dù sao tại trong mắt tất cả mọi người, nhân viên trường học kia chỉ là từ chức rời đi. Thậm chí ngay cả người nhà cũng không tìm tới cửa, bằng không khi nhắc tới cái tên này, những người kia sẽ không đều dễ dàng không nhớ được như vậy.

    Lâm Hưu Nguyên cũng là bởi vì lời nói của hắn mới đem quỷ cùng người nói liên lạc cùng một chỗ.

    Hay là nói quỷ hồn kia căn bản không phải là nhân viên trường học đó?

    Nhưng tất cả các đặc điểm tương ứng cũng quá ngẫu nhiên trùng hợp.

    Lâm Hưu Nguyên cảm thấy mình vẫn là nghĩ lầm, quỷ nếu thật sự biết hung thủ là ai, trực tiếp viết chữ bằng máu nhắc nhở không phải trực tiếp hơn? Hà tất phải trốn nhiều công phu như vậy.

    Cậu liền ở dưới gầm giường gõ gõ đập đập nghiên cứu một hồi, kỳ thực không phải không nghĩ tới khả năng thi thể bị giấu ở phía dưới, nhưng mặt đất này hoàn toàn không nhìn ra có dấu vết bị động vào, coi như hung thủ che giấu rất tốt, trong tình huống không xác định, cậu cũng không thể trực tiếp đào bới đi?

    Phỏng chừng vừa mới làm ra chút âm thanh liền sẽ bị những người khác gõ cửa hỏi thăm.

    Hắn đang nghĩ ngợi biện pháp, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ:

    【" Thẻ đào đất ba thước "giá nóng, chỉ cần 999 tích phân, tăng tốc hiệu suất nhiệm vụ, tất cả nhiệm vụ giả mua đều nói thẻ tốt! 】

    Lâm Hưu Nguyên:"? "

    Hệ thống giải thích:" Đây là thẻ được nghiên cứu và phát minh trên trang web của chúng tôi, dựa trên căn cứ dữ liệu toàn cục để thúc đẩy người dùng có nhu cầu.. "

    Cậu mở liên kết quảng bá này ở thế giới trong đầu xem thử.

    Tấm thẻ này có thể cho người mua dò xét mười mét vuông được chỉ định dưới lòng đất có giấu xương cốt con người hay không, thẻ có giới hạn số lần sử dụng, chỉ có thể dùng được ba lần.

    Lâm Hưu Nguyên nhìn khe thẻ trống rỗng của chính mình một chút, lại hỏi:" Hoàn thành một thế giới nhiệm vụ ta sẽ nhận được bao nhiêu tích phân? "

    Hệ thống:" Căn cứ vào độ khó của mỗi thế giới để tính, thế giới này hoàn thành, đại khái sẽ có ba ngàn tích phân. "

    Lâm Hưu Nguyên kinh ngạc:" Bán tấm thẻ kiếm được một phần ba, sao có thể lòng dạ đen tối như vậy? "

    Hệ thống:" Có thể giúp ngài mở ra hình thức chặn quảng cáo. "

    Lâm Hưu Nguyên:" Không cần. "

    Hệ thống:"? "

    Lâm Hưu Nguyên:" Giúp ta mua một tấm, cảm tạ. "

    "... "

    Sau khi dùng một lần" Thẻ đào đất ba thước ", Lâm Hưu Nguyên rốt cục xác định lòng đất lấy vị trí dưới gầm giường làm trung tâm mười mét vuông xung quanh không có khả năng giấu thi thể.

    Sau khi có xác thực thông tin, cậu sẽ không còn quá mức xoắn xuýt quỷ hồn trước đó nhắc nhở rốt cuộc là cái gì.

    Trước mắt điểm mấu chốt vẫn là phải trước tiên xác định thân phận quỷ hồn.

    Cậu nghĩ tới hai năm trước công nhân trường học từng ở qua cái phòng này, liền đem trong phòng từ trong ra ngoài kiểm tra một lần.

    Ngoại trừ một quyển sổ rách lót dưới chân tủ gỗ, thì không tìm ra thứ gì hữu dụng.

    Trên quyển sổ kia ngay cả họ tên cũng không viết, thiết kế bộ dáng sách bài tập rất thông thường, nếu như không phải trên đỉnh in năm chữ nho nhỏ" Trung học Xuyến thị ", Lâm Hưu Nguyên lại phải nhét trở về.

    Thành phố cách lạc thành cũng không gần, ngồi tàu hỏa cần sáu tiếng trở lên.

    Lúc vừa mới tới Tần Dũng còn nói với cậu, ký túc xá dưới đáy giếng này sau này không đủ lử mới trang trí ra, phòng của cậu trước kia đã có người người ở qua một lần, sau đó tuyển thêm mấy nhân viên nhà ở bên cạnh trường học, đều không ở ký túc xá, căn phòng này vẫn không ai ở cho đến khi cậu đến, bình thường chỉ để tạo vật của những người khác dưới giếng.

    Nhưng dưới giếng có mấy hộ khác, không phải người địa phương thì là nhà ở vùng nông thôn thành phố nên cạnh.

    Vở là của ai, không cần nói cũng biết.

    Cậu lấy điện thoại di động ra ở trên mạng tìm kiếm tên trường học, trang đầu tiên chính là diễn đàn của trường.

    Trang chủ đều liên quan tới thi đại học hoặc cuộc sống cấp ba.

    Lâm Hưu Nguyên tìm kiếm cái tên" Giang Thuỷ "này trên diễn đàn, đều là những bài viết liên quan tới phong cảnh du lịch, lật đến cuối, mới thấy một cái comment bên trong nhìn khác với tất cả mọi người:

    【Chúc mừng cậu, Giang Thuỷ. 】

    Lâm Hưu Nguyên nhấn tiến vào chủ bài viết

    Thời gian đã gần tới bốn năm kể từ khi bài được đăng lên.

    Chủ đề bài viết là:

    【Tôi đã thi đậu vào đại học xxxxx】

    Là một trường đại học không có tiếng tăm, Lâm Hưu Nguyên cố ý tra một chút, cư nhiên chính là một trường đại học địa phương ở lạc thành.

    Cách trường trung học Lăng Sơn khá xa.

    Số lượt đọc bài viết rất thấp, bình luận cũng không có mấy cái, phía trước còn có mấy người đang cười, nói thi vào trường này có cái gì phải cao hứng.

    Người đăng bài đã không trả lời những người đó, mãi cho đến tận khi người cuối cùng có nick name là" Ngư "nói: Chúc mừng cậu a, Giang Thuỷ.

    Chủ bài đăng mới trả lời một biểu cảm đáng yêu nói cảm ơn.

    Nick name của người đăng bài không có văn tự, chỉ có một khuôn mặt biểu tình tươi cười.

    Trang chủ hiển thị bài đăng và bình luận cuối cùng là bài đăng bốn năm về trước.

    Lâm Hưu Nguyên theo dõi tài khoản" Ngư Ngư ".

    Trở lại trước ký túc xá Trịnh Tùy, Lâm Hưu Nguyên liền đưa ra quyết định.

    Cậu muốn xin nghỉ hai ngày, trước tiên đi tới thành phố, trở về rồi đi tới trường đại học địa phương kia.

    Có thể chính là vì bị loại cảm xúc nhỏ khi sắp chia tay ảnh hưởng tới, sau khi vào phòng nhìn thấy tiểu đệ nằm ngủ trên giường gấp, Lâm Hưu Nguyên theo bản năng muốn bù đắp lại chiếu cố một chút.

    Kết quả ôm công chúa đổi giường không thành công, còn bị bắt được nói dối tại hiện trường.

    Trong phòng tối tăm, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

    " Lúc cậu trở về hơi thở đều đều, lúc đóng cửa còn nhớ phải đi rón rén "Trịnh Tùy bình tĩnh nhìn cậu," Hà Tiểu Nguyên, cậu căn bản không sợ quỷ. "

    "... "

    Nhìn chằm chằm cảnh cáo màu vàng nhắc nhở OOC trên giao diện, Lâm Hưu Nguyên khổ sở mà lau mắt, khi ngẩng đầu lên khuôn mặt đen nhẻm đã không còn đen mấy:" Trịnh lão sư, lúc trước tôi luôn sợ sẽ dọa sợ anh, có thể anh bây giờ đều nhìn ra rồi, vậy ta cũng không còn cách nào tiếp tục gạt anh. "

    Hệ thống:"? "

    " Con quỷ kia.. Kỳ thực đã bám trên người tôi, cho nên tôi mới có thể nói không chăm sóc không ở lại mặt đều vô dụng. Những động tĩnh anh nghe được đó, đều là do quỷ Tiểu Nguyên làm, tôi.. Tôi thật sự chỉ đi lấy táo. "

    "..."

    * * *

    Tra: Có khi nào Lâm đại ca trước khi làm quỷ từng hành nghề diễn viên không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2022
  3. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 11: Công nhân sống dưới đáy giếng (11)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 11: Công nhân sống dưới đáy giếng (11)

    Editor: Học Tra_ Tra

    * * *

    Cả buổi sáng hôm đó, Trịnh Tùy không để ý tới Lâm Hưu Nguyên.

    Lâm Hưu Nguyên đối hệ thống thương tâm nói: "Quả nhiên đem hắn dọa sợ, quỷ ám rất đáng sợ, hắn còn dám đối mặt ta sao?"

    Hệ thống: ".. Đề nghị ngươi nhìn lên cảnh báo nhắc nhở OOC chưa biến mất, tỉnh táo chút."

    Rõ ràng là người ta triệt để không tin ngươi.

    "Không nhìn thấy." Lâm Hưu Nguyên tự lừa dối mình đem màn hình trong đầu ẩn đi.

    "..."

    Buổi trưa Lâm Hưu Nguyên cùng trường học xin hai ngày nghỉ để về nhà, thời điểm vào ký ký túc xá cố ý liếc mắt nhìn tầng một, Trịnh Tùy đã không còn ở túc xá, nhưng cửa không khóa. Cậu đi vào lấy quần áo đã giặt ủi của mình, lại từ trong phòng dưới giếng của mình lấy ra số táo cùng đồ ăn vặt còn sót lại không nhiều để vào, lúc này mới xách túi hành lý tung tăng rời đi.

    Ngồi trên chuyến tàu hỏa đi thành phố, Lâm Hưu Nguyên một bên gặm táo một bên cầm điện thoại di động cũ cùng "Cá" nói chuyện phiếm.

    "Ngư Ngư" ở trên ngọ liền thông qua hắn thân thỉnh.

    Lâm Hưu Nguyên vốn có thể nói nhiều, quan hệ trong thế giới mạng của hai người rất nhanh trở nên thân thiết. "Cá" nhìn cậu chú ý tới trường trung học cơ sở Ba Phụ thành phố, coi cậu là cựu sinh viên trước kia, vì thế càng nhiệt tình hơn, còn hỏi cậu học lớp nào trước đây.

    Lâm Hưu Nguyên liền thăm dò nói: Cùng một lớp với Giang Thuỷ, bạn hẳn là còn nhớ Giang Thuỷ đi?

    Vốn là vẫn luôn rep trong vài giây "Ngư" lại mấy phút sau mới đáp: Bạn thực sự là lớp ba à? Lại nói bạn nhắc đến Dương Giang Thủy còn làm tôi giật cả mình.

    Dương Giang Thủy.. Thì ra hắn họ Dương.

    Lâm Hưu Nguyên hỏi: Tại sao?

    Vốn nhiệt tình "Ngư" lại châm chọc khinh miệt nói: Đừng biết rõ còn hỏi, lớp các ngươi một đám người lúc đó cô lập cậu ấy như thế nào đã quên rồi sao? Ha ha.

    Tiếp đó, Lâm Hưu Nguyên liền từ trong miệng đối phương đưa ra tình huống đại khái cuộc sống cấp 3 của Dương Giang Thủy.

    Dương Giang Thủy tính cách nhu nhược nặng nề, trong mắt bạn học hào phóng lại rất "ức chế", có lẽ bắt đầu chỉ là mấy lần xích mích bình thường với bạn học, có lẽ là một truyền mười mười truyền trăm đối với hắn ác ý hãm hại, cuối cùng đến tột cùng làm sao diễn biến trở thành bị cả một quần thể cô lập, ai cũng không thể nói rõ được.

    "Ngư Ngư" chính là dưới tình huống như vậy cùng Dương Giang Thủy quen biết lẫn nhau, khi đó lớp học của cô cùng lớp Dương Giang Thủy nằm cạnh nhau, ban đầu không biết chuyện của cậu ta, là bị sự u buồn của cậu ta hấp dẫn, lúc tan học chủ động cùng cậu ta nói chuyện phiếm với nhau, lúc đó rõ ràng chỉ cười hỏi cậu ta tài khoản mạng xã hội mà thôi, đối phương lại hoảng hốt nửa ngày, cuối cùng vui vẻ lại cảm kích mà nhìn cô.

    Sau đó quen nhau, "Ngư Ngư" mới biết cậu ta khi đó khao khát một người bạn đến thế nào.

    "Ngư Ngư" nói: Bất quá cậu ta đã hơn hai năm không liên lạc với tôi, có khả năng ở trường học mới đã có thêm bằng hữu mới quên mất tôi.

    Lâm Hưu Nguyên: Sẽ không, cậu đối với cậu ta nhất định rất quan trọng.

    Sau đó cậu hỏi Ngư Ngư tài khoản □□ của Dương Giang Thủy, muốn vì những chuyện đã xảy ra năm đó xin lỗi.

    Đối phương do dự một lát, cuối cùng vẫn gửi một ảnh chụp màn hình tài khoản tới.

    Lâm Hưu Nguyên gửi lời mời kết bạn, số □□ của Duongw Giang Thuỷ lại không thiết lập bất kỳ đơn xin xác minh nào, có thể đơn phương kết bạn thành công.

    Cậu điểm vào không gian, Dương Giang Thủy cơ bản không phát động trạng thái nào, bên trong album chỉ có mấy tấm hình, ảnh tốt nghiệp cùng vài tấm ảnh sinh hoạt, đều là thời trung học cơ sở và thời kỳ trung học phổ thông.

    Trong hình nam sinh sạch sẽ thanh tú, nhìn ống kính không quá tự nhiên, trong đó có một tấm hình tựa hồ chụp ở nhà, bối cảnh là một nam nhân trung niên mặc áo ba lỗ vừa ăn cơm vừa phê phẩy phiến quạt hương bồ, nam nhân kia có thể là người nhà của hắn, nam sinh luôn cúi đầu nhuận mắt cười lấy tay chỉ về nam nhân phía sau.

    Lâm Hưu Nguyên không hiểu sao cảm thấy bóng lưng nam nhân kia có chút quen mắt, lại không nhớ ra được.

    Cậu cúi đầu nhìn bức ảnh một hồi lâu, nhìn tới cổ chua xót, cảnh sắc bên ngoài xe lửa đã là đêm tối, Lâm Hưu Nguyên cậu mày mà đem di động cất.

    Cậu nhớ tới thời điểm ngày đó cùng cái đầu thối rữa ập tới đối mặt, cẩn thận quan sát hình ảnh do máy ghi lại.

    Tuy rằng khuôn mặt biến thành như vậy, nhưng cẩn thận chú ý tới một ít chi tiết nhỏ cùng đặc điểm trên ngũ quan, vẫn có thể tìm thấy điểm tương ứng.

    Không có gì ngạc nhiên, hồn ma đó chính là Dương Giang Thủy.

    * * *

    Lúc tới thành phố Xuyến cũng đã rất muộn, Lâm Hưu Nguyên trên người mang không nhiều tiền, vừa vặn tìm một khách sạn nghỉ ngơi, nằm lên giường liền ngủ.

    Rạng sáng cậu tỉnh lại, cơm cũng không ăn liền đi đến trường Trung học Xuyến thị 3.

    Đi vội, trên điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm cũng không để ý.

    Thứ hai trường học rất náo nhiệt, cậu đã tìm gặp giáo viên chủ nhiệm năm đó của Dương Giang Thuỷ trong giờ nghỉ, nhờ ông ấy liên lạc với Dương Giang Thuỷ với lý do tìm người.

    Cũng may vị giáo viên chủ nhiệm này cũng không phải quá khó giao lưu, sau khi nghe Lâm Hưu Nguyên giải thích hồi lâu, không thẻ tín được là sau khi Dương Giang Thủy cho cậu vay hàng nghìn tệ rồi biến mất.

    "Tôi nhớ rằng trò ấy rất thiếu tiền, chưa bao giờ tham gia các hoạt động đi chơi đó lớp tổ chức. Hàng nghìn tệ trò ấy vậy mà không cần?"

    "Lúc đó em đang cần tiền gấp, cậu ấy và em đồng thời đi làm về khi nghỉ hè vừa vặn có liền cho em mượn, sau đó cậu ấy từ chức rồi bỏ đi, điện thoại không liên lạc được, em cũng không có thông tin iên lạc với người nhà của cậu ấy.. Tình cờ mấy ngày qua em đến gặp họ hàng ở thành phố Xuyến mấy ngày nay. Nhớ lại cậu ấy nói trường cũ trước đây của cậu ấy là ở đây, liền tìm tới.. Em đã đúng. Tiền này nếu không trả lại em cũng không yên lòng, khả năng chính cậu ấy cũng cần sử dụng tới, có lẽ cậu ấy bị mất điện thoại di động, và không có số của em."

    Buổi sáng không có tiết học, thầy chủ nhiệm cũng nhàn rỗi, có lẽ do hiếu kỳ, chậm rãi lấy ra hồ sơ trước đây vừa lắc lắc chìa khóa, nhưng cũng nhớ đề phòng cậu, liền dùng điện thoại di động của mình gọi cho số điện thoại di động của Dương Giang Thủy.

    Kết quả điện thoại di động bên kia nói rằng số điện thoại đã dừng hoạt động.

    "Nó thật sự không gọi được."

    "Nếu không em cũng sẽ không tìm được nơi này." Lâm Hưu Nguyên cười cười, cậu cũng là đánh cược một canh bạc, Dương Giang Thủy nếu thật sự bị hại chết, cú điện thoại này coi như gọi được, bản thân không thể tiếp tục diễn, vậy cậu cũng có thể đi tìm cái người đã nhận cú điện thoại này.

    Bất quá người thầy chủ nhiệm cũng không quá coi trọng việc thay đổi số điện thoại là chuyện quan trọng, học sinh sau khi thi đại học xong đổi số điện thoại là chuyện quá bình thường.

    Ông lại gọi số điện thoại của cha của Dương Giang Thủy, nhưng làm thế nào cũng không gọi được.

    Giáo viên chủ nhiệm vừa bắt đầu cũng thấy lạ, cầm lấy điện thoại di động lục tung tài khoản WeChat của phụ huynh, sau đó ông mới như là nhớ ra điều gì đó, cười giận dữ: "Người này đã đem tôi kéo vào sổ đen!"

    Lâm Hưu Nguyên liếc mắt một cái, bản ghi chép trò chuyện là của là bốn năm trước, trong đó có ghi là cha của Dương Giang Thủy, bên trong là mấy câu chất vấn ông ta tại sao con trai bị bạn học cô lập ông không quản, giáo viên chủ nhiệm chỉ trả lời "Không thể nào", sau đó cãi vã, rồi tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm liền đột nhiên bắt đầu không gửi đi được.

    Lâm Hưu Nguyên hỏi: "Mẹ của cậu ấy đâu?"

    "Mẹ của trò ấy thân thể có vẻ không được tốt lắm, tôi chủ yếu là cùng cha trò ấy liên hệ.. Được rồi, em nếu thật sự muốn tìm người thì nên tới đồn cảnh sát, tôi có việc phải bận rộn." Nói xong đem hồ sơ gấp lại, đứng dậy rời đi.

    Lúc này, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, Lâm Hưu Nguyên xuất thần đứng tại chỗ.

    Vừa rồi, khi thầy giáo lật trang, cậu thấy tên trong cột cha mẹ của Dương Giang Thủy:

    Trần Đại Phú, Dương Tinh.

    Cậu bước ra khỏi trường học, lấy điện thoại di động ra tại góc khuất để gọi cho Trần Đại Đống.

    Giọng của Trần Đại Đống rất lớn, nghe động tĩnh giống như đang ăn cơm, hỏi cậu có chuyện gì.

    "Chú Đại Đống, trước đây bác đã nói với cháu rằng con trai người quen chú lúc còn nhỏ đã bỏ nhà đi, là bởi nguyên nhân gì ạ? Là như thế này, một đứa rẻ nhà họ hàng thân thích gần đây cũng nháo rời nhà trốn đi, còn muốn bỏ học. Nhưng cháu không thể khai sáng cho bé, cháu vừa muốn đem kể câu chuyện này nói cho bé, để bé chớ đem bên ngoài nghĩ tốt đẹp như vậy.."

    "Chậc! Trẻ con lại như vậy, không nghe lời thì đánh cho nó một trận là tốt rồi."

    "Làm sao cháu có thể đánh.."

    "Ha ha cũng vậy.. Tính cách cậu cũng chỉ có người khác bắt nạt cậu." Đối phương thẳng thắn nở nụ cười đắc ý, "Bất quá nói về ông chú giàu có hồi đó cậu nói đến, vậy còn mà còn tương đối phức tạp, nổi loạn là một mặt, nhưng cái chính.. Chính là bởi vì chuyện kết hôn, so với chuyện một đứa nhỏ trốn học vẫn là không giống nhau."

    "Kết hôn?"

    "Ừ, lúc đó hắn thích một góa phụ trong thôn hơn hắn chừng mười tuổi, nhất định muốn kết hôn với người ta. Điều kiện của hắn lúc đó không tệ lắm, cha mẹ tức giận gần chết, làm thế nào cũng không đồng ý, nên hắn liền mang theo người ta chạy trốn.. Sau đó lớn tuổi lại trở về, liền thành một người độc thân, ta cũng hỏi qua gủa phụ kia của hắn đây, hắn đó, không muốn nói, chắc là người ta nhìn hắn không có gì tiền đồ liền chạy đi."

    "Quả phụ kia.. Họ của cô ấy là gì?" Lâm Hưu Nguyên trầm giọng hỏi.

    "Họ Dương.. Ôi trời cậu hỏi cái này làm gì vậy?"

    Lâm Hưu Nguyên còn chưa kịp nói lời nào, bên kia đột nhiên nói mấy câu thô tục, tựa hồ như nồi không ổn, vội vội vàng vàng đi qua giúp nói trở về lại tán gẫu.

    Điện thoại bị cúp.

    * * *

    Tra: Lên mạng tra, dùng phần mềm dịch khác bỗng dịch ra tên chap là 'Người gác cổng sống dưới lòng đất.."

    Nhưng thấy giáo công = người gác cổng cứ là lạ nên để nguyên tên cũ nhé.

    Truyện về sau sẽ beta lại.
     
  4. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 12: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (12.1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 12: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (12.1)

    Edit: Học Tra_ Tra

    * * *

    Trước khi trở về Lạc thành, Lâm Hưu Nguyên nhìn vài lần những bức hình chụp Dương Giang Thủy.

    Sau khi biết cha của Dương Giang Thủy là ai, lại nhìn bóng dáng người đàn ông trung niên khiến cậu thấy quen thuộc kia, cậu một chút cũng không ngạc nhiên.

    Trở lại Lạc thành, điện thoại di động của Lâm Hưu Nguyên hết pin, cậu vốn cũng không cần liên hệ với ai, cũng không tìm được chỗ sạc pin, trực tiếp đi tới trường đại học Dương Giang Thủy thi đậu.

    Sau khi Dương Giang Thủy lên đại học, cậu ấy đã dẫn thẻ sinh viên của mình lên chỗ trống, trên đó có khoa và lớp, tìm ra được cũng không phải khó, nhưng dựa theo thời gian bốn năm trước, hiện tại nếu cậu ta còn sống nên tốt nghiệp, bạn học cơ bản cũng đều ở bên ngoài thực tập.

    Cuối cùng dùng thời gian nửa ngày công phu cuối cùng cũng tìm được cố vấn viên năm đó của đối phương, bất quá lại biết được một tin tức làm cho cậu cực kỳ ngạc nhiên.

    Dương Giang Thủy đã bỏ học vào năm thứ hai đại học.

    Sau khi nghỉ học cha của cậu ta đến trường tìm người tìm người một lần.

    Cố vấn viên nói, "Từ đó tới giờ em ấy vẫn chưa quay lại. Có thể thể ai đó đã tìm thấy, hẳn là không thể thuyết phục để trở lại tiếp tục đi học, đáng tiếc."

    Lâm Hưu Nguyên thật lâu không lên tiếng.

    Cậu đối hệ thống nói: "Hiển nhiên là Trần Đại Phú cũng không tìm được, nhưng hắn sau khi biết con trai mình mất tích cũng không báo cảnh sát, nếu không vì đây là trường đại học cậu ta đã theo học trước khi mất tích, cảnh sát không có khả năng không đến điều tra. Đánh giá từ phản ứng của cố vấn viên viên kia, Dương Giang Thủy chỉ thuần túy là sinh viên sau khi thôi học không có thông tin liên lạc nào khác."

    Hệ thống: "Ngươi hoài nghi Trần Đại Phú?"

    Lâm Hưu Nguyên: "Không rõ, trước tiên chưa nói đến động cơ, dòng thời gian không khớp nhau.. Dương Giang Thủy là chết ở trường trung học Lăng Sơn. Nếu Trần Đại Phú là hung thủ, vậy hắn phải vào Lăng Sơn từ hai năm trước, nhưng Trần Đại Đống nói rằng, năm ngoái mẹ qua đời sau khi em trai trở lại, hắn mới mang em trai đến nhà ăn trường học hỗ trợ."

    Hệ thống: "Mottj số người âm mưu phạm tội sẽ chuẩn bị tốt bằng chứng ngoại phạm trước, có lẽ là lợi dụng chuyện này năm đó để làm bài viết?"

    "Có đạo lý, mà ta vẫn cảm thấy việc Trần Đại Phú là hung thủ tính khả thi không cao."

    "Tại sao?"

    "Người sẽ có cảm giác quen thuộc với người thân, có khi một tiếng hít thở, một loại tiết tấu khi bước chân, thân thể tiếp xúc hàng ngày cũng có thể sẽ nhận ra được, mà thông qua ảnh chụp cuộc sống của Dương Giang Thủy, hắn cùng cha mình tình cảm hẳn là phải rất tốt, Dương Giang Thủy lại không có bạn bè gì, như vậy người quen thuộc nhất cũng chỉ có ngừoi nhà, nếu như bị cha mình giết chết, hắn không thể một chút cũng không cảm giác được. Đây là trực giác của ta."

    Tối cùng ngày, Lâm Hưu Nguyên đi xe buýt ngoại ô đến trường học.

    Buổi tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, một vài học sinh vẫn ngươi truy ta đuổi mà chạy như điên, đụng vào người cậu, vội vã đến thở hổn hển nói xin lỗi.

    Lâm Hưu Nguyên mỉm cười, nói rằng không sao cả, nhấc theo túi hành lý tiếp tục đi về phía ký túc xá nam bên kia.

    Vừa đi được vài bước, phía sau lại truyền đến giọng nói hoảng hốt của hai học sinh kia: "Trịnh, Chào thầy Trịnh!"

    Lâm Hưu Nguyên dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, Bả vai bị người dùng sức ấn lại.

    Quay đầu lại liền nhìn thấy nam nhân mặt vô hồn nhìn mình chằm chằm.

    Lâm Hưu Nguyên muốn lui về phía sau, nhưng cậu không lùi lại được, giống như rất sợ hắn, nói: "Thầy Trịnh.. Anh cũng trở về ký túc xá à?"

    "Câu đã đi đâu vậy?" Hắn dường như là ngủ không ngon, giọng nói u ám dị thường.

    "Về, về nhà."

    Trong khuôn viên trường huyên náo, vẻ mặt Trịnh Tùy vẫn căng thẳng như trước: "Vậy tại sao không nghe điện thoại?"

    "..."

    Hắn gọi điện thoại cho mình sao?

    Nhìn biểu tình kia của cậu, Trịnh Tùy triệt để trầm mặt xuống, quay người không nói một tiếng rời đi.

    Lâm Hưu Nguyên không rõ chuyện gì đang xảy ra, Trịnh Tùy mặc dù có có chân không thuận tiện, nhưng lúc này bước đi lại rất nhanh, Lâm Hưu Nguyên không thể đuổi kịp.

    Khi cậu đi đến tầng một của tòa ký túc xá, người đàn ông kia đã đi vào ký túc xá giáo viên cũng đem cửa đóng chặt lại.

    Lâm Hưu Nguyên ở bên ngoài gõ cửa: "Thầy Trịnh, tôi.. Tôi mang cho anh một ít đặc sản."

    Bên trong không bất kỳ động tĩnh gì, cậu đẩy cửa, nó đã bị khóa trái.

    Lâm Hưu Nguyên nói với hệ thống: "Thầy Trịnh có phải là đang tức giận học sinh không nghe lời trong lớp không? Nhìn cái tính khí nhỏ nhen này!"

    Hệ thống: "..."

    Nghĩ đến đối phương giáo dục trẻ con cũng là không dễ dàng, cậu ngược lại cũng rất thông cảm, cố tình đem món tráng miệng mua ở thành phố Xuyến ra đặt ở bên cạnh cửa nhỏ giọng nói: "Vậy tôi liền để ở bên ngoài, thầy Trịnh anh nhớ ra lấy."

    * * *

    Đến khi xuống dưới giếng, Lâm Hưu Nguyên bắt đầu dọn dẹp gian phòng đã nhiều ngày không ở.

    Tần Dũng vẫn luôn chờ ở phía dưới nghe thấy động tĩnh lập tức đi tới dựa vào cửa nhìn: "Trở về rồi."

    Lâm Hưu Nguyên liếc nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng.

    "Nói có cậu biết, con trai của tôi bị thương không nhẹ, trong nhà không có ai chăm sóc, tôi mang nó về nhà để nó nghỉ ngơi dưỡng dưỡng thương, cậu cũng đừng thừa dịp ta không có ở đây trả thù.."

    Lâm Hưu Nguyên tâm lý hối hận không nằm viện, ngoài miệng lầm bầm nói một câu "Sẽ không".

    Tần Dũng khẽ khịt mũi một tiếng, đang định nói thêm gì đó, nghe trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân, vội vã ngồi thẳng người lên rời đi.

    * * *

    Còn tiếp​
     
  5. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 12: Công nhân trường học sông dưới đáy giếng (12.2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 12: Công nhân trường học sông dưới đáy giếng (12)

    Editor: Học Tra_ Tra

    * * *

    Động tĩnh ở cách vách dừng lại, kế tiếp là tiếng tra chìa khóa mở cửa.

    Cách vách Trần Đại Đống cùng Trần Đại Phú trở lại.

    Lâm Hưu Nguyên bỗng nhiên giấu bộ bấm móng tay đi, tới nhà bọn họ mượn đồ.

    Trần Đại Phú không nói tiếng nào, cầm bấm móng tay đưa cho cậu.

    Trần Đại Đống nằm trên giường bên trong mỉm cười hỏi: "Cậu đã quản được đứa nhỏ của người họ hàng kia chưa?"

    "Cháu không biết, nó vẫn còn làm loạn khi cháu rời đi.." Lâm Hưu Nguyên đứng cắt móng tay ở cửa nhà bọn họ, cậu cắt móng tay rất chậm, vừa cắt vừa trò chuyện với họ, nhưng phần lớn thời gian là Trần Đại Đống cùng cậu trò chuyện.

    Trần Đại Phú xem ti vi hết sức chăm chú.

    Lâm Hưu Nguyên liếc anh ta một cái, cắt xong móng tay, đem bấm móng tay trả lại: "Nói mới nhớ, cháu có một người cô ở quê, là người rất tốt, làm y tá ở bệnh viện huyện, vẫn chưa kết hôn, cũng không biết nghĩ như thế nào, năm nay đột nhiên muốn lập gia đình, nhưng xem mắt rất nhiều lần vẫn không quá hài lòng.."

    Trần Đại Phú dường như không nghe thấy, ngược lại Trần Đại Đống lấy lại tinh thần: "Bao nhiêu tuổi?"

    "Cùng chú Đại Đống hai người không kém hơn bao nhiêu.."

    Trần Đại Đống ánh mắt sáng lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn em trai mình một cái, vội vàng gọi Lâm Hưu Nguyên tới, hỏi: "Tiểu Nguyên, người cô này của cháu có hay không có gu yêu thích nào không? Chú xem thử có người thích hợp hay không.."

    Lâm Hưu Nguyên ngồi ở trên băng ghế nhỏ mà suy nghĩ một hồi, cố gắng suy nghĩ một hồi: "Ừm.. Cô ấy dường như rất thích mẫu người đàn ông của gia đình, biết nấu ăn và đối xử tốt với vợ."

    "Vậy.. Cháu cảm thấy chú Đại Phú của cháu thế nào? Chú đã nói với cháu, chớ nhìn thằng nhóc này còn nợ nần, bây giờ nó rất siêng năng chịu khó, chú sẽ giúp nó, rất nhanh liền có thể trả hết nợ! Hơn nữa nó nấu cơm khẳng định không thành vấn đề, chẳng qua lúc bình thường không hay mỉm cười.."

    "Anh!" Vốn dĩ trầm mặc Trần Đại Phú đột nhiên đứng dậy ngắt lời hắn, giọng nói phi thường lớn, "Được rồi, đừng gây phiền phức cho người ta."

    "Này, chuyện này làm sao lại là gây phiền phức? Còn không phải là vì em.."

    "Em như bây giờ rất tốt."

    "Em có ý gì? Là người đàn bà góa phụ kia khiến em bị tổn thương đến mức cả đời sẽ không kết hôn đúng không?"

    Trần Đại Phú sắc mặt tối sầm lại, vốn dĩ hắn tắt TV muốn đi ra ngoài.

    Đây là lần đầu tiên Lâm Hưu Nguyên nhìn thấy Trần Đại Phú tức giận, kinh sợ thuận miệng hỏi hắn: "Chú Đại Phú, chú làm sao vậy? Chút chuyện nhỏ này không đáng để thương tổn hòa khí.."

    Trần Đại Đống cũng như là không nghĩ tới em trai mình lại nghiêm túc như vậy, tức giận nói: "Anh không quan tâm đến em, là anh bận tâm vớ vẩn được chưa?"

    "..."

    "Đứng lại đó. Trời tối rồi em định đi đâu? Bao nhiêu tuổi rồi? Nửa đêm anh lại đi khắp nơi tìm em, em không ngại mất mặt còn anh ngại!"

    Khi hợp lực đem Trần Đại Phú thuyết phục trở về nhà, Lâm Hưu Nguyên liền lén chuồn.

    Sau buổi tối tự học, cậu đi lên tầng tìm Hướng An xem cậu nhóc còn ở đó hay không.

    Hướng An lúc đầu nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, vừa nhìn thấy cậu liền đi ra.

    "Hai ngày nay anh đi đâu vậy? Em tới vẫn luôn thấy cửa khóa lại, thiếu chút nữa nghĩ anh sợ đến mức nghỉ làm ở trường học bọn em.."

    "Không phải, còn chưa tìm ra hung thủ, anh chạy đi đâu cũng vô dụng." Lâm Hưu Nguyên buồn bực nói.

    "Không sao đâu, em sẽ giúp anh."

    "Hả? Cậu không phải muốn chuyển trường sao?"

    "Không chuyển" nam sinh mạnh mẽ thở dài, "Em vừa chuyển tới liền chuyển trường, ba mẹ em khẳng định cảm thấy tôi cố ý làm vậy. Hơn nữa, em cũng muốn tìm ra hung thủ giết người kia. Dù sao em không làm chuyện gì sai, còn có thể sợ nó không được!"

    Lời nói rất kiên cường, nếu như thời điểm nói không có cẩn thận từng li từng tí để ý kỹ nơi góc khuất lại càng kiên cường hơn.

    "Cảm ơn" Lâm Hưu Nguyên cầm một cây kẹo mút nhỏ mới mua từ tiệm bánh kẹo cách đây không lâu đưa cho cậu ấy "Em nếu rảnh rỗi, lúc bình thường giúp anh cùng bạn học hỏi chút chuyện liên quan tới Dương Giang Thủy là được rồi."

    Dương Giang Thủy đã biến mất từ hai năm trước, khi hắn biến mất còn là học sinh sơ trung năm thứ 3 (lớp 9), mà hiện tại học sinh mới cùng học sinh sơ trung năm hai cơ bản đều từ trong cùng một khu trường học đi lên, không thể đem tất cả mọi chuyện về cậu ta đều quên mất.

    Hướng An rất ghét bỏ mà trừng cái kẹo mút kia: "Anh xem tôi là trẻ nhỏ à!"

    Lâm Hưu Nguyên liền cho là cậu không thích, liền thu tay muốn cầm về, Hướng An lập tức cầm tay cậu: "Cho rồi còn muốn lấy lại? Anh thật keo kiệt!"

    "Vậy nhóc đừng vứt đi." Lâm Hưu Nguyên nhìn chằm chằm kẹo mút nói.

    Hướng An trợn mắt không nói nên lời: "Biết rồi." Cậu nhóc lại hỏi: "Dương Giang Thủy đó.. Là người bảo vệ trước đây của trường học chúng ta sao?"

    Lâm Hưu Nguyên gật đầu.

    Hướng An hừ hừ: "Em sẽ giúp anh hỏi một chút."

    "Thầy giáo." Đằng sau đột nhiên có một học sinh nam nói lớn.

    Lâm Hưu Nguyên quay đầu qua, cậu tưởng thầy giáo nào đến, kết quả sau khi nhìn xung quanh một vòng, cậu phát hiện người mà học sinh nam kia gọi chính là mình.

    "Thầy giáo, giáo viên thể dục của chúng tôi tìm thầy." Học sinh nam chỉ xuống.

    Một số học sinh không biết nên gọi bảo vệ là gì, cơ bản đều sẽ gọi là thầy giáo (lão sư).

    Bởi vì thường xuyên vận chuyển thiết bị vận động, Lâm Hưu Nguyên cùng giáo viên thể dục trong trường học rất thân, cậu đáp: "Tôi sẽ xuống ngay."

    Ở tầng một, cửa ký túc xá của Trịnh Tuỳ như trước đóng chặt, nhưng những thứ trước cửa ngược lại đã không còn.

    Vị giáo viên thể dục kia nhìn thấy cậu từ xa liền chầm chậm chạy tới: "Tiểu Nguyên, sân luyện tập có bốn cái đệm mới giao tới, biết đến cậu vừa mới được nghỉ phép, vốn định ngày mai mới nói với cậu, nhưng mới vừa rồi dự báo thời tiết nói ban đêm có mưa, làm phiền cậu chạy mấy chuyến?"

    Lâm Hưu Nguyên rầu rĩ khịt mũi một tiếng, đi xuống giếng lấy đèn pin.

    Khi lần nữa đi lên, cánh cửa tầng một vẫn luôn đóng chặt kia chẳng biết được mở từ lúc nào, Trịnh Tùy mặc một thân đồ thể thao đứng ở cửa.

    Khi Trịnh Tùy đang đứng, người khác hoàn toàn không nhìn ra chân hắn bị tật, một cặp chân dài đang đứng ở kia, rất khoẻ và đẹp.

    Lâm Hưu Nguyên hơi cúi đầu, cầm đèn pin bước ra ngoài, thời điểm đi ngang qua phòng ký túc xá của Trịnh Tùy, người nam nhân đang đứng bỗng nhiên cử động sau đó theo sát cậu.

    Cậu hơi kinh ngạc: "Thầy Trịnh, thầy muốn đi ra ngoài chạy bộ à?"

    Trịnh Tùy nghiêm mặt không nói, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu.

    Lâm Hưu Nguyên không lại tự chuốc lấy nhục nhã, mở đèn pin ra đi về hướng sân luyện tập.

    Trịnh Tùy vẫn đi theo cậu, đi theo tới tận chỗ chồng đệm kia.

    Cậu mới vừa mới đặt đèn pin xuống, Trịnh Tùy liền khom lưng đem ba tấm đệm nâng lên khiêng trên lưng, trực tiếp hướng tới phía phòng thiết bị thể dục mà đi.

    "..."

    Lâm Hưu Nguyên bị dọa, vội vàng chạy tới cản, "Thầy Trịnh, đây là việc của tôi! Chân thầy còn như vậy, làm sao có thể.."

    Cái đệm không nhẹ, nhưng người đàn ông nhấc cùng không đến mức cật lực, hắn nhìn gương mặt gấp gáp kia của Lâm Hưu Nguyên, hiếm khi cáu kình mà đi hướng khác: "Tránh ra."

    "Tôi không thể để cho thầy.."

    "Tại sao không thể?"

    "Thầy, chân của thầy.."

    Trịnh Tùy khẽ nói: "Chân của tôi bị làm sao?"

    "Không làm sao.."

    "Cậu cảm thấy được tôi không phải người bình thường?"

    "Không có.."

    Không nhìn nổi bộ dạng giống như bị bắt nạt kia của cậu, Trịnh Tùy nghiêm mặt, trực tiếp lướt qua người cậu.

    Mãi đến tận khi chuẩn bị rời khỏi sân luyện tập, Trịnh Tùy đều không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì phía sau, tiềm thức hắn cảm thấy được không ổn, quay đầu nhìn lại.

    Cách đó không xa, Lâm Hưu Nguyên đứng ở trước cái đệm, cả người như sững sờ, không hề động đậy mà nhìn mặt đất, cả người ngơ ngác.

    Nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra cơ thể cậu đang hơi run lên.

    Trịnh Tùy cứng đờ, một giây sau, gần như theo bản năng mà ném đệm lao tới.

    * * *

    Trước mặt Lâm Hưu Nguyên là một con rắn đen to bằng 3 ngón tay, phun ra lưỡi rắn, thân thể hơi đứng, chỉ cần nghiêng về phía trước liền có thể chính xác cắn tới bắp chân của cậu.

    Cậu không nhúc nhích được, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, vừa nhìn thấy rắn chân tay của cậu liền không nghe theo kiểm soát.

    Lâm Hưu Nguyên sợ rắn, là loại sợ muốn chết kia.

    Trong thế giới hiện thực, lá bùa đuổi quỷ với dụng đối với cậu, nhưng nếu bạn vẽ một con rắn trên lá bùa, nó sẽ trừ tà tuyệt đối không thành vấn đề.

    Nỗi sợ hãi này đã ăn sâu, khắc vào trong xương tuỷ.

    Khi Trịnh Tùy chạy tới, con rắn kia vừa vặn hướng tới thanh niên trước mắt phát động tấn công, chỉ có điều còn chưa kịp cắn người thì đã bị một bàn tay cực kỳ lợi hại mạnh mẽ kẹp chặt 7 tấc.

    Không phải rắn độc, Trịnh Tùy nắm con rắn đi rồi quay lại nhìn Lâm Hưu Nguyên.

    Thanh niên sắc mặt trắng bệch, nước mắt nơi khóe mắt thiếu chút nữa có thể trào ra, lại bị buộc mạnh mẽ kìm trở lại, nhưng vừa mở miệng đã là một âm thanh khàn khàn như khóc nức nở: "Trịnh lão sư, con rắn còn ở đó không?"

    Cậu không chú ý tới nam nhân nháy mắt lại có chút luống cuống trong giây lát.

    Lâm Hưu Nguyên hai tay hoảng sợ nắm lấy vạt áo bản mình, không dám nhìn xuống, ánh mắt ngập hơi nước mờ mịt, muốn tới gần người đàn ông rồi lại không dám, lắp bắp, trên mặt viết đầy vô cùng muốn qua đi.

    Cậu giống như là thật sự bị dọa sợ cháng váng, nói năng trở nên không mạch lạc: "Thầy Trịnh, thầy đem nó đi được không.. Tôi sai rồi, trước đó là tôi không đúng.. Tôi không tốt.. Tôi, tôi.. Thầy Trịnh, tôi sợ.."

    Thanh âm cậu lớn, bị dọa tới toát mồ hôi toàn thân, cái trán trơn bóng lăn dài xuống một chuỗi mồ hôi hột, lướt qua hàng lông mi đen dài lăn qua khóe mắt, giống như là một dòng nước mắt kinh hoảng.

    Chân trời vang lên một trận tiếng sấm rền.

    Người nam nhân tiến tới gần.

    Lâm Hưu Nguyên chớp chớp mắt, đôi mắt liền bị một bàn tay lớn che khuất.

    Cậu sững sờ mà mở miệng.

    Lập tức, thân thể bị ôm vào lòng.

    "..."

    Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

    "Ta đem nó vứt đi rồi, đừng khóc."

    Nam nhân ngữ khí chẳng hề ôn hòa, thậm chí mang theo chút ác liệt, nhưng hơi thở ở bên tai Lâm Hưu Nguyên hô hấp lại liên tục lộn xộn.

    * * *End chap-----

    Tra: Đọc ở truyenwiki1 và dembuon đã nhé ae, wattpad có bão rồi
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  6. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 13: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (13.1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 13: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (13)

    Editor: Học Tra_ Tra

    * * *

    Lúc này, ký túc xá nam tầng một.

    Tần Dũng vừa mua một ít đồ ăn nhẹ mà con trai gã thích từ căng tin, lúc đó con trai gã còn đặc biệt xin gã mua thêm kẹo cao su, nói sau khi ăn xong nó muốn trét vào cửa phòng Lâm Tiểu Nguyên.

    Tần Dũng không nhịn được hỏi: "Mới bị đánh xong tay chân lại ngứa hả?"

    Tần Tiểu Kiệt tức giận nói: "Chỉ cần con không nhận, hắn biết là ai trét đâu? Hơn nữa con bị đánh thảm như vậy, dính một viên kẹo cao su cũng coi như là nhẹ rồi! Cha, cha cũng không muốn con trai vô duyên vô cớ bị bắt nạt phải không?"

    Tần Dũng không thể làm gì khác, đành phải nhắc nhở: "Con kiềm chế chút, có thể làm một vài thủ đoạn với Lâm Hưu Nguyên, những đừng trêu chọc Thầy Trịnh ở tầng một kia, nếu đem công việc của cha làm mất, con chỉ có thể uống gió tây bắc!"

    "Yên tâm con tính toán rồi!"

    * * *

    Tần Dũng ngâm nga trong miệng một giai điệu, túi đồ ăn nhẹ trên tay lắc lư, vừa bước tới trước cửa, chân hướng phía trước đẩy ra một chút, cánh cửa khép hờ liền mở ra.

    Trên giường trống trơn, gã tưởng rằng Tần Tiểu Kiệt đi nhà vệ sinh, cũng không để ý, đặt đồ ăn nhẹ xuống rồi đi xem TV.

    Trên lầu thỉnh thoảng là học sinh cùng giáo viên đi lại, hắn lấy ra bông ngoáy tai, chương trình đã sắp kết thúc, nhưng Tần Tiểu Kiệt vẫn chưa quay về.

    "Thằng nhóc này bị táo bón?" Tần Dũng thắc mắc, gã đứng dậy đi ra ngoài, tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang.

    Bên trong không có ai.

    Tần Dũng liền đi vào phòng tắm nhỏ, bên trong chỉ có Trần Đại Phú đang tắm, gã hỏi: "Anh có thấy con trai của tôi không?"

    Trần Đại Phú tựa hồ tâm tình không tốt, không để ý tới gã.

    Tần Dũng hỏi lại, đối phương lúc này mới tức giận nói không có.

    Tần Dũng lần đầu tiên bị Trần Đại Phú cho sắc mặt không tốt, lửa giận liền bốc lên, nhưng lại không dễ gì trực tiếp phát tác, chỉ có thể nặng nề đóng sầm cửa lại, oán hận rời đi.

    Nhưng rất nhanh sau đó, gã liền không tâm tư tính toán tới những thứ này.

    Tần Dũng tựa hồ đem khắp nơi dưới giếng đều tìm, nhưng không tìm được nửa cái thân ảnh của Tần Tiểu Kiệt. Trong phòng không có điện thoại di động của con trai, gã đã gọi tới mấy cú điện thoại, nhưung vẫn luôn là âm thanh máy móc nói cho gã biết người sử dụng đã tắt máy..

    Tần Tiểu Kiệt bị thương quả thật không nhẹ, miễn cưỡng bước đi mấy bước cũng không thể đi xa được, nó có thể đi đâu?

    * * *

    Trên sân luyện tập bên này, thân thể Lâm Hưu Nguyên vẫn còn tê dại, đầu óc quay cuồng.

    Tầm nhìn bị che chắn, khả năng suy nghĩ dường như cũng đồng thời mất đi.

    Khí tức cường thế của nam nhân bắt đầu tràn vào, cậu đem hắn từ trong ra ngoài vững vàng cuốn lấy.

    Cũng không biết ôm như thế bao lâu, nhưng chờ tới sau khi đại não của Lâm Hưu Nguyên gian nan khởi động lại, Trịnh Tùy đã buông cậu ra.

    Thân thể hai người lại gần như dính vào nhau.

    Trịnh Tùy cúi đầu nhìn cậu chằm chằm: "Lâm Tiểu Nguyên."

    Lâm Hưu Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên tai đối phương đỏ ửng lên, hậu tri hậu giác mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, liên tiếp lui về phía sau, lùi vài bước liền bất ổn, lập tức ngã trên đất.

    Trịnh Tùy sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đi qua.

    Lâm Hưu Nguyên lại đứng lên rất nhanh, lảo đảo đứng dậy chạy như điên, chạy mấy bước liền chợt nhớ tới mình chưa làm xong việc, liền vội vàng chạy lại một vòng.

    Cậu cấp tốc đem ba cái đệm mà Trịnh Tùy để lại ở mép thao trường cách đây không lâu bỏ nhặt lên, mang những thứ này trên lưng cũng không dễ dàng chút nào, nếu không rất dễ rơi ra khi đang đi, mắt thấy nam nhân cầm một cái đệm khác liền lập tức muốn đi qua, Lâm Hưu Nguyên cuống lên, khiêng lên một tấm cái đệm liền quay lưng hét lớn: "Tôi tự vác từng cái một là được, cứ thả mấy cái đó ở đây rồi về đi!"

    Hoàn toàn không để ý đến phía sau, cậu nhanh chóng đem cái đệm trên lưng đến phòng thiết bị thể dục, thời điểm thở hồng hộc đi ra ngoài, liền thấy Trịnh Tùy sầm mặt vác ba tấm nệm đi tới.

    "Cảm ơn, cảm ơn.." Cậu lùi về sau một bước, một giây sau lòng bàn chân lại giống như bị bôi dầu, xoay người liền chuồn.

    "..."

    Lâm Hưu Nguyên có chút hỏng mất hỏi hệ thống: "Hắn lúc đó tại sao lại ôm ta?"

    Hệ thống trầm mặc vài giây, nói: "Ai biết, có khả năng là sợ ngươi lạnh đi?"

    Lâm Hưu Nguyên: "..."

    Gió đêm mát mẻ, cậu xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, lại lắc lắc đầu, quyết định trở về ký túc xá trước.

    Khi vừa về tới cửa ký túc xá cửa, Lâm Hưu Nguyên liền bị một nhóm người bên ngoài chặn không cách nào đi vào.

    Bọn họ vây quanh một người giống như đang nói cái gì, rất náo nhiệt, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy được bên trong có tên của mình.

    "Người còn có thể chạy tới chỗ nào?"

    ".. Nhất định là Lâm Tiểu Nguyên! Nhất định là hắn làm.."

    "..."

    Lâm Hưu Nguyên sững sờ, vừa định hỏi có chuyện gì, Tần Dũng liền phát hiện cậu chạy tới mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cậu: "Mày rốt cục trở lại, Tiểu Kiệt đâu? Mày đem Tiểu Kiệt nhà tao đi đâu rồi? Nó mà có chuyện gì tao tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho mày!"

    Người đàn ông trung niên hai mắt đỏ chót, âm thanh sắc bén đến dọa người, giọng nói sắc bén quát khiến màng nhĩ Lâm Hưu Nguyên đau đớn.

    * * *Còn Tiếp----
     
  7. Phản Diện Ca Ca

    Bài viết:
    14
    Chương 13: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (13.2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 13: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (13.2)

    - -

    Editor: Học Tra_ Tra

    *************************​

    Người đàn ông trung niên hai mắt đỏ chót, âm thanh sắc bén đến dọa người, giọng nói sắc bén quát khiến màng nhĩ Lâm Hưu Nguyên đau đớn.



    "Chú Tần.." cậu nỗ lực muốn tránh thoát, "Cháu không biết chú đang nói cái gì.."



    Trần Đại Đống cũng kịp thời tới khuyên: "Tần Dũng cậu cũng đừng tùy tiện động thủ, con trai cậu ngày thường thích chạy lung tung, ai biết có phải nó đã chạy tới cái quán Internet nào hay không?"



    "Không có khả năng! Nó đã như vậy chạy tới cái quán Internet làm gì? Trong phòng cũng không phải không máy vi tính! Hà Tiểu Nguyên mày mau đưa con trai của ta giao ra đây!"



    "Chú Tần, cháu thật sự không biết con trai chú ở đâu, chú buông cháu ra.."



    "Giả vờ cái gì? Đừng cho là tao không biết! Loại người như mày chính là nhìn thành thật, thực tế một bụng ý xấu! Nói mau! Đừng ép ta động thủ a!"



    Lâm Hưu Nguyên căn bản không muốn cùng Tần Dũng đang điên cuồng tốn nhiều miệng lưỡi, trên mặt một bộ biểu tình khổ hề hề, dưới thân lại lặng lẽ nhấc chân giẫm mạnh lên ngón chân đi dép bị lộ ra của đối phương.



    Tần Dũng tức thì kêu lên thảm thiết.



    Lâm Hưu Nguyên đầy mặt luống cuống mà lùi về phía sau: "A.. Cháu không cố ý, chú Tần chú không sao chứ?"



    Tần Dũng nghiến răng nghiến lợi, một bên gào thét "Giao con trai của tao ra", một bên vung lên nắm đấm hướng Lâm Hưu Nguyên vung tới.



    Lâm Hưu Nguyên lại "không cẩn thận" tránh được, còn muốn thừa dịp hỗn loạn sẽ đi qua giẫm thêm một phát, thân thể bị người phía sau nhẹ nhàng kéo ra, trước mắt cậu xuất hiện một bóng người



    Tần Dũng mất lý trí muốn nhào tới bị người đàn ông chế trụ cánh tay: "Đừng đụng vào cậu ấy."



    Ân thanh thâm trầm đáng sợ thân mình Tần Dũng hoảng sợ, trong nháy mắt không nhúc nhích.



    Âm thanh xung quanh dần dần yên tĩnh lại, Trịnh Tùy liếc mắt nhìn Lâm Hưu Nguyên ở phía sau một cái, thu hồi tầm mắt, hỏi người tới thuyết phục Trần Đại Đống: "Chuyện gì xảy ra?"



    Trần Đại Đống nói: "Tần Dũng nói con trai của hắn là Tần Tiểu Kiệt mất tích, điện thoại di động cũng gọi không được, toàn bộ tòa ký túc xá cũng không tìm thấy bóng người, nghi ngờ là Tiểu Nguyên trả thù con trai của hắn.."



    Trịnh Tùy nói: "Cậu ấy vẫn luôn đi cùng với tôi."



    Tần Dũng lại như là bắt được nhược điểm gì, lập tức hét lên: "Đó chính là do bọn mày cùng nhau đem con trai của tao giấu đi rồi! Con trai của tao chính là bị mày đánh thành như vậy! Trịnh Tùy mày cả ngày ở trường học bị người khen ngời tới không biết phương hướng, thấy con trai của tao không tôn trọng mày như vậy, mày, mày ghi hận trong lòng! Bằng không bọn mày ở cùng nhau làm gì?"



    Trịnh Tùy căn bản không để ý đến gã, nhờ một giáo viên đang vây xem đi xuống tầng một gọi giáo viên thể dục lên.



    Người vừa đến đã làm chứng là bản thân trước đây không lâu đã nhờ Hà Tiểu Nguyên đi sân thể dục di chuyển đệm, thầy Trịnh hẳn là một đi hỗ trợ cậu.



    Tần Dũng dù như thế nào chính là không nghe, không buông bỏ nhận định là Hà Tiểu Nguyên cùng Trịnh Tùy ở bên ngoài liên thủ hãm hại hắn, cuối cùng còn thất thố mà quỳ rạp trên mặt đất kêu khóc lên.



    Trịnh Tùy cau mày: "Đi điều tra camera giám sát bên ngoài tòa ký túc xá còn hơn là ở đây làm loạn."



    Người đàn ông trung niên trên mặt đất dừng lại, vội vã bò dậy: "Đúng! Xem camera giám sát! Mày, bọn mày đều cùng tao đi! Ai đừng mong chạy trốn!"



    Những người còn lại cũng muốn xem trò vui, toàn bộ đều đi theo đến phòng an ninh.



    Lão Ngô đang xem phim, đột nhiên thấy một đám người đi tới sợ hết hồn, nhanh chóng tắt video: "Đây là muốn làm gì?"



    Tần Dũng cảm xúc tương đối kích động, vài giáo viên đã đơn giản đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại, yêu cầu ông điều tra đoạn thời gian buổi tối khi Tần Dũng đi mua đồ ăn vặt về đến ký túc xá, xem Tần Tiểu Kiệt đến cùng đi đâu vậy.



    Lão Ngô thấy sự tình không nhỏ, cũng không dám chậm trễ, đem đoạn video giám sát buổi tối ở ở bên ngoài ký túc xá nam mở lên.



    Tất cả mọi người đứng trước máy tính nhìn chằm chằm hình ảnh trên video.



    Cảnh tượng ban đêm ở ký túc xá nam, thỉnh thoảng có học sinh giáo viên ra vào, theo thời gian mới càng lúc càng vắng vẻ.



    Đột nhiên, Tần Dũng bước đi.



    Những người còn lại nhất thời căng thẳng mà nhìn chằm chằm màn hình.



    Lại đây một lúc sau, một thanh niên mặc áo khoác ngắn màu trắng cũng đi ra, phía sau còn một người đàn ông cao lớn bước đi không quá tự nhiên.



    Đó là Hà Tiểu Nguyên và Trịnh Tùy, bọn họ đi thẳng về phía sân thể dục.



    Tần Dũng xiết chặt nắm đấm, những người khác ngược lại là thần sắc bình thường, giáo viên thể dục kia còn nói: "Xem đi, chính là lúc này, tôi nói với Tiểu Nguyên muốn dọn đệm ở sân thể thao.."



    Mọi người tiếp tục xem tiếp.



    Đại khái không đến mười phút sau, thân ảnh chính chủ Tần Tiểu Kiệt rốt cục xuất hiện ở trên màn hình.



    "Con trai.." Tần Dũng khẩn trương cuống cuồng mà đi tới gần.



    Trong màn hình giám sát, Tần Tiểu Kiệt cả người đặc biệt hoảng loạn, bởi vì bị thương, chỉ có thể khấp khễnh vừa chạy vừa nhìn loạn bốn phía, giống như đang sợ hãi cái gì, cả người hành vi cử chỉ đều quái dị khác thường, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm theo dõi của máy giám sát.



    Tất cả mọi người đều bị shock trước tình cảnh này.



    "Nó.. Kia là đã có chuyện gì xảy ra?"



    Tần Dũng choáng váng trong chốc lát, lập tức nắm lấy quần áo lão Ngô: "Ông vẫn luôn ở cổng trường học bên này, có thấy con trai của tao đi ra ngoài không?"



    "Tôi, tôi lúc đấy đang xem cái khác lúc đó.. Hơn nữa, trường học chúng ta thỉnh thoảng cũng có học sinh và giáo viên đi muộn, tôi căn bản không chú ý!" Ông tựa hồ cũng bị dọa đến, liền đi điều chỉnh qua camera giám sát ở cửa trường học, lại vội vàng đem video kéo đến thời gian tới thời điểm kia.



    Giống như đoạn video giám sát trước, Tần Tiểu Kiệt giống như bị thứ gì truy đuổi, loạng choạng chạy ra khỏi cổng trường.


    - -End Chap--
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...