Ngôn Tình Người Phụ Nữ Của Anh - Ánh Tú

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mirabel, 14 Tháng mười một 2021.

  1. Mirabel

    Bài viết:
    37
    Chương 20: Cảnh cáo



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày làm việc chạy đôn chạy đáo khắp Thiên Hằng của Trình Tâm cuối cùng cũng kết thúc, Trình Tâm lê thân mình mệt mỏi bắt taxi về nhà. Điện thoại di động ở trong túi xách của cô đổ chuông, nhìn số hiện thị trên màn hình không có trong danh bạ. Trình Tâm vừa mới bắt máy giọng nói âm lãnh như mọi khi của Lệ Minh Triết truyền đến: "Cô đã về chưa?"

    Không nhắc tới thì thôi bây giờ lại nghe thấy giọng nói càng khiến Trình Tâm hận đến ngứa răng. Cơn giận kiềm nén từ sáng tới giờ chợt bùng lên lấn át cả lý trí, Trình Tâm giờ này đã quên mất bản thân mình sợ Lệ Minh Triết như thế nào, cô lớn tiếng hét lên qua điện thoại: "Tôi đã về hay chưa có liên quan tới anh chắc, không phải sáng nay anh đã bỏ rơi tôi rồi hay sao, bây giờ còn giả vờ quan tâm tới tôi làm cái gì nữa."

    Giọng nói của Lệ Minh Triết nghe càng băng lạnh hơn: "Tôi không có dư sức mà quan tâm tới cô, lát nữa đợi tôi ở ngã tư gần nhà, chúng ta cùng về ba mẹ mới không lo lắng."

    Trình Tâm máu nóng xông lên não không kịp suy nghĩ đã nói: "Tôi không quan tâm, đó là chuyện của anh." Cúp điện thoại xong trong lòng có chút hả hê cuối cùng cô cũng trả lại cho anh ta câu nói đó rồi. Hừ anh ta muốn cô phối hợp ra vẻ vợ chồng ân ái ở trước mặt ba mẹ thì cô liền làm chắc, nghĩ cô là con rối để anh ta tùy ý mà điều khiển hay sao.

    Trình Tâm không biết rằng hành động lúc này của mình sẽ mang lại hậu quả nguy hiểm cho bản thân. Lệ Minh Triết sắc mặt tối tăm nở một nụ cười nguy hiểm, người phụ nữ này bây giờ nghĩ mình đã trở thành Lệ thiếu phu nhân rồi nên gan cũng lớn hơn liền không biết sợ là gì nữa, còn dám cúp điện thoại của anh. Thật không ngờ cô ta vốn là loại người không biết nghe lời như thế này, xem ra cô ta cần phải được dạy dỗ lại để cô ta nhớ rõ không nghe lời anh sẽ nhận kết cục như thế nào.

    Xe Taxi dừng lại trước cổng lớn nhà họ Lệ, Trình Tâm đi xuống xe còn chưa kịp nhấn chuông cửa, chợt một luồng ánh sáng đèn pha ô tô chói mắt chiếu thẳng vào cô. Trình Tâm đưa tay che lại mắt còn chưa kịp nhận ra là kẻ nào thì chiếc xe đã lao thẳng về phía cô với tốc độ kinh hồn. Ngay lúc Trình Tâm đang nghĩ mình sẽ bị chiếc xe này nghiền nát, thì nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên. Chiếc xe dừng lại ngay trước mũi chân Trình Tâm, chỉ cách một ly nữa thôi chiếc xe này có thể đã hất văng cô ra xa rồi. Trình Tâm hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, khi cô nhìn thấy người ngồi trên xe là Lệ Minh Triết đang nhìn cô với anh mắt quỷ dị, khuôn mặt đằng đằng sát khí, sống lưng Trình Tâm đổ mồ hôi lạnh mặt cắt không còn một giọt máu.

    Lệ Minh Triết mở cửa xuống xe, nhìn thấy cô mất hồn ngồi dại dưới đất, anh đi tới bế xốc cô lên âm dương quái khí nói: "Vợ à nếu em ngoan ngoãn ngay từ đầu thì anh đâu cần phải làm thế này, lần này xem như là cảnh cáo. Em mà còn không ngoan ngoãn nghe lời, chuyện như thế này còn để xảy ra lần nữa chẳng may anh lỡ thắng không kịp, tới lúc đó em mà bị gãy tay hay gãy chân anh sẽ đau lòng lắm đó."

    Lệ Minh Triết đặt Trình Tâm lên ghế lái phụ bên cạnh, còn chu đáo chỉnh lại tóc tai tán loạn giúp cô, anh nhấn mạnh từng chữ: "Đừng tưởng ba mẹ tôi thương yêu cô liền lợi dụng họ đối phó với tôi. Trình Tâm ở Lệ gia tôi mới là người quyết định sống chết của cô, chỉ cần tôi muốn liền có thể bóp chết cô ngay tại đây."

    Lệ Minh Triết khởi động xe chạy vào trong nhà, ngồi trong xe thân thể Trình Tâm vẫn không ngừng run rẩy. Lúc này cô mới ý thức lại Lệ Minh Triết vốn là người tàn nhẫn đáng sợ, anh ta nói đúng anh ta có thể dễ dàng bóp chết cô như một con kiến sao cô lại quên mất rồi. Trình Tâm trước nay vẫn luôn nhắc nhở mình ở Lệ gia mỗi bước chân cô đi đều phải thật cẩn trọng, đặc biệt là ở trước mặt Lệ Minh Triết vậy mà gần đây cô lại lơ là quên mất lớp phòng bị của mình. Không được cô nhất định phải tỉnh táo lại mọi thời khắc đều phải lưu tâm đến, nếu không cô còn chưa kịp làm gì đã chết ở trong tay của Lệ Minh Triết mất.

    Vốn Trình Tâm còn đang định trở về kể lể với hai ông bà Lệ những chuyện Lệ Minh Triết đã bắt nạt mình như thế nào, cô ở Thiên Hằng chịu ấm ức ra sao để hai ông bà Lệ thay cô ra mặt. Nhưng lúc này đây khi ông bà Lệ ân cần hỏi han cô chuyện ở công ty như thế nào cô chỉ có thể bấm bụng mà nói mọi chuyện đều thuận lợi. Đã bị Lệ Minh Triết cảnh cáo qua cô nào dám hó hé nửa lời với hai ông bà.

    Bây giờ Trình Tâm sợ nhất là phải một mình đối mặt với Lệ Minh Triết, ánh mắt đáng sợ của anh nhìn cô khi ở trên xe vẫn không ngừng hiện lên trong đầu. Cô cố tình ở dưới nhà trò chuyện với bà Lệ, kéo dài thời gian không muốn trở về phòng.

    Bà Lệ thấy cô ngồi ở dưới nhà đã lâu, lại mất tập trung đầu óc cứ để đi đâu không. Bà ra vẻ hiểu ý cười thầm ở trong bụng, bảo với Trình Tâm mình cũng buồn ngủ rồi cô không cần phải bồi bà nói chuyện nữa mau về nghỉ ngơi sớm.

    Trình Tâm thật muốn nói với bà con không buồn ngủ chút nào, con có thể ngồi ở đây đến sáng, chỉ cần không nhìn thấy Lệ Minh Triết con nguyện ý. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ ở trong đầu, cô nào dám nói với bà Lệ như vậy kia chứ, đành cuối đầu ngậm ngùi đi lên trên.

    Trinh Tâm đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi lấy hết dũng khí mở cửa vào trong, Lệ Minh Triết vậy mà đã ngủ rồi, Trình Tâm mừng thầm ở trong lòng. Cô rón rén đi tới bên giường, cẩn thận từng chút một nằm xuống bên cạnh anh. Giây tiếp theo Lệ Minh Triết đột ngột trở người mạnh mẽ áp Trình Tâm xuống dưới thân mình.

    Lệ Minh Triết nắm lấy cằm nhỏ của Trình Tâm, gương mặt phóng đại kề sát mặt cô, hỏi: "Ở dưới lâu như vậy đã nói gì với ba mẹ rồi?"

    Trình Tâm bị anh đè dưới thân chẳng dám cục cựa, cả người căng thẳng sợ anh hiểu lầm mình lại nói xấu anh, Trình Tâm không có tiền đồ vì cái mạng nhỏ của mình vội vàng giải thích: "Em không có nói gì cả, chỉ kể sơ qua cho mẹ nghe công việc ngày hôm nay, em cũng không có nói cho mẹ biết anh chỉ cho em làm nhân viên tập sự."

    "Thật ư? Nghe cô nói thế dường như đang bất mãn với sắp xếp của tôi?"

    Trình Tâm suy nghĩ một lúc, anh đã hỏi rồi cũng xem như đang cho cô cơ hội nói, có nên nói thật hay không đây. Dù sao là một nhân viên nhỏ không chính thức ở Thiên Hằng cô khó mà tiếp cận với những công việc quan trọng của Thiên Hằng còn cách mục tiêu của cô quá xa. Cô muốn nhanh chóng vào được bộ phận điều hành của Thiên Hằng, thì lấy lòng Lệ Minh Triết xem ra là con đường nhanh nhất.

    Nghĩ xong rồi cô quyết định nói với Lệ Minh Triết ý muốn của mình: "Em không muốn làm nhân viên tập sự ở công ty nữa, dù sao em cũng là con dâu của Lệ gia, với thân phận của mình thì làm quản lý em nghĩ cũng không có quá. Hơn nữa em cũng là người có chuyên môn, em tự tin bản thân có thể làm tốt."

    Lệ Minh Triết nhếch môi cười nhạt: "Cô cũng tham lam lắm đó."

    Trình Tâm bạo gan vòng tay ôm lấy cổ Lệ Minh Triết, ánh mắt câu dẫn nói: "Không phải anh đã nói chỉ cần em lấy lòng anh, chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng hay sao." Trình Tâm nói xong nhắm mắt lại chủ động dâng lên đôi môi anh đào ngọt ngào của mình.

    Lệ Minh Triết nhìn người con gái kiều mỹ ở dưới thân, thế nhưng lòng ngực đột nhiên bùng lên lửa giận, cô ta cho anh là cái gì muốn lợi dụng liền không biết xấu hổ mà bán cả thân thể của mình, cô ta như vậy chẳng khác nào tự cho mình là gái điếm, thật kinh tởm.

    Lệ Minh Triết ghét bỏ đẩy Trình Tâm ra, anh đứng dậy xuống giường: "Trình Tâm cô quả
    thật đã không làm tôi thất vọng mà, bản tính đê tiện đã ăn vào trong xương không thể nào thay đổi. Cô đã thích làm gái điếm tôi không cản, nhưng tôi không phải kẻ thích ăn bánh trả tiền, thật kinh tởm."

    Trình Tâm bị hành động và lời nói của anh làm bất ngờ, lúc cô mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Lệ Minh Triết đang nhìn mình chầm chầm thì ngây người như phỗng chẳng thể nào phản bác lại lời anh. Ngay sau đó Lệ Minh Triết nóng giận đạp cửa đi ra ngoài. Trình Tâm lúc này trong lòng thật khó chịu, nước mắt cũng không kiềm được từng giọt to lăn xuống trên má, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng trùm kín chăn lên đầu. Lần tiên câu dẫn đàn ông còn là chồng của mình lại bị anh chế nhạo mắng là gái điếm. Có lẽ ở trong suy nghĩ của anh cô là một người phụ nữ đê tiện. Cô cũng không trách được anh nghĩ về cô như vậy, chẳng phải đêm đó nhân lúc anh uống say cô đã đưa anh lên giường hay sao. Lần đó thật ra cô cũng rất sợ hãi chẳng qua là dựa vào bóng tối mà nhắm mắt làm liều, không biết lúc đó cô đã làm đúng hay không nhưng bây giờ cũng đã tạo ra cục diện rối rắm ngày hôm nay.
     
  2. Mirabel

    Bài viết:
    37
    Chương 21:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng ngày hôm sau Trình Tâm đã chuẩn bị để tới công ty, lúc xuống dưới nhà cứ thấp thỏm ngó nghiêng ngó dọc thăm dò, sợ đụng phải Lệ Minh Triết. Thật may thay cô nhìn nửa buổi trời cũng không thấy Lệ Minh Triết ở đâu.

    Bà Lệ nói cho cô biết Lệ Minh Triết có việc nên đã đi từ sớm bảo cô đừng buồn lát nữa chú Lý sẽ đưa cô tới công ty.
    Trình Tâm cầu còn chẳng được, anh ta không có ở đây rất tốt, xảy ra tình huống ngượng ngùng như tối qua cô cũng không có mặt mũi nào mà nhìn anh ta lúc này.

    Hôm nay là ngày thứ hai Trình Tâm đi làm, thái độ của đồng nghiệp đối với cô so với ngày hôm qua cũng không tốt hơn là bao. Cô gái hoa si Lệ Minh Triết tên là Lý Họa lại càng ghét bỏ cô hơn. Trình Tâm cũng tự nhận lúc đầu vì nghĩ mình là cấp trên của họ nên mới ăn nói có chút không kiền dề gì, nhưng cô cũng đâu có chọc tới cô ta bao giời lại cứ thích xem cô như cái gai muốn nhổ bỏ. Xem ra nhân viên ở Thiên Hằng cũng vô lý giống hệt như ông chủ của mình vậy tự cho mình có quyền phán xét người khác, còn thích nóng giận vô cớ nữa.

    Từ sáng ra Trình Tâm đã bị Lý Họa hành hạ chạy hết một vòng tập đoàn Thiên Hằng. Cô ta thật quá đáng lấy danh nghĩa là tiền bối chỉ dạy cho tập sự luôn cố tình gây khó dễ sai cô chạy việc vặt, Trình Tâm ôm một bụng nổ khí thật muốn lấy ra đặc quyền con dâu nhà họ Lệ cho cô ta một bài học, nhưng dù sao Trình Tâm cũng là người có lý trí không thể vì nhất thời nóng giận mà để cho Lệ Minh Triết có cớ đuổi cô khỏi Thiên Hằng.

    Trình Tâm vừa mới giao tài liệu về còn chưa kịp thở Lý Họa đã đem một sấp tài liệu khác không hề khách sáo ném tới ngay trước mặt Trình Tâm: "Lát nữa cấp trên có một cuộc họp quan trọng cô nhanh chóng in tập tài liệu này."

    Trình Tâm ánh mắt phát hỏa, siết chặt tập tài liệu, cố hít một hơi lấy bình tĩnh, miệng không ngừng niệm chú "Không thể đánh người, đánh người là không tốt..". Trình Tâm thật ảo não không ngờ có ngày cô lại bị loại người này bắt nạt.

    Thế là Trình Tâm lại ôm một sấp tài liệu tới chỗ máy in tiếp tục công việc của mình. Trình Tâm vừa in tài liệu vừa suy nghĩ lúc đầu vốn tưởng xin ông Lệ tới Thiên Hằng làm, sẽ có một chức vụ tương đối rồi cô cứ một đường phát huy năng lực, không ngừng thăng tiến tham gia vào bộ máy lãnh đạo của Thiên Hằng. Nhưng với tình hình này cô còn chẳng có cơ hội để chứng minh cho Lệ Minh Triết thấy cô cũng không phải là người vô dụng.

    Cuộc họp quan trọng ở trong miệng Lý Họa nói là cuộc họp cấp cao giữa Lệ Minh Triết và các vị giám đốc, quản lý. Chỗ ngồi của Lệ Minh Triết ở ngay chính diện, xung quanh anh là các giám đốc và quản lý các phòng ban. Giữa một đám người Lệ Minh Triết nổi bật với phong thái phi phàm có thể hình dung anh giống như hạc giữa bầy gà, giữ đám đông liền có thể nhận ra ngay nhờ vầng hào quang chói sáng cùng với khí chất vương giả tỏa ra xung quanh anh.

    Trình Tâm và Lý Họa phụ trách việc phân phát tài Liệu cho mọi người ở trong phòng họp. Cô đi một vòng chần chừ nhường cho Lý Họa đưa tài liệu cho Lệ Minh Triết, đợi mãi cuối cùng chỉ thấy cô ta quay trở về chỗ. Lạ thật không phải cô ta ngưỡng mộ Lệ Minh Triết ư sao lại bỏ qua cơ tiếp xúc lần này.

    Trình Tâm sợ Lệ Minh Triết còn giận thấy mặt cô rồi lại không vui, cô cẩn thận đi tới đặt tài liệu ở trước mặt anh. Nhưng mà xem ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi, Lệ Minh Triết đến cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, vẻ mặt anh xa cách giống như hai người chưa từng quen biết vậy.

    Thái độ của Lệ Minh Triết lại khiến Trinh Tâm cảm thấy mất mát khó hiểu, có lẽ do cô quen đã với một Lệ Minh Triết miệng lưỡi cay độc
    hay nói những lời tổn thương cô hơn là một Lệ Minh Triết làm ngơ như không quen biết cô thế này. Trình Tâm đưa tài liệu xong cũng nhanh chóng trở về chỗ.

    Lệ Minh Triết từ lúc bước vào phòng họp ngồi vào vị trí trung tâm vẻ mặt luôn lãnh đạm cao cao tại thượng khiến người khác không dám lại gần. Anh cầm tài liệu lên xem vừa liếc qua một lượt liền nhận ra thiếu mất mấy trang, mặt Lệ Minh Triết nhăn lại khó coi: "Tài liệu này là ai chuẩn bị."

    Tạ Thanh Thư nghe anh hỏi có dự cảm không lành lo lắng đáp: "Thưa tổng giám đốc tài liệu do chúng tôi chuẩn bị."

    Lệ Minh Triết tức giận, giọng nói đã cao hơn lúc bình thường: "Các người làm ăn thế sao, nhận tài liệu cũng không thèm kiểm tra lại, tài liệu bị mất mấy trang cũng không phát hiện ra, các người là muốn bị đuổi việc hết sao?"

    Sai sót này chưa từng xảy ra ở Thiên Hằng, đây chỉ là công việc đơn giản lúc in tài liệu phải để ý kiểm tra lại số trang một chút, phòng hành chính lại để xảy ra sai sót cơ bản này Lệ tổng không nổi trận lôi đình mới lạ.

    Tạ Thanh Thư sợ đến vã mồ hôi: "Lệ Tổng tôi xin lỗi! Lúc nhận tài liệu tôi đã kiểm tra lại không có sai sót mới giao lại cho cấp dưới."

    "Xin lỗi, câu nói này của cô có thể bù đắp lại tổn thất cho Thiên Hằng hay không, thời gian mỗi giây mỗi phút ở Thiền Hằng đều có thể tạo ra được lợi nhuận đấy, quản lý Tạ có phải cô chán ngồi trên cái ghế quản lý này rồi.

    Tạ Thanh Thư sợ hãi, đáng lý trước cuộc họp diễn ra cô cũng nên làm một khâu kiểm tra cuối cùng. Nhưng vì công việc này không khó mới chủ quan mà bỏ qua thật không ngờ lại để sai sót xảy ra, quả đúng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Tạ Thanh Thư lo nghĩ tới số phận sau này của mình, cô mà bị Thiên Hằng đuổi việc rồi thì e là khó xin được việc ở chỗ khác, người bị Thiên Hằng đuổi đi đều bị coi là đồ bỏ.

    Trình Tâm mặc dù cũng không phải là người tốt gì, nhưng ở phòng hành chính ai cũng biết tài liệu là do cô phụ trách in, nếu cô còn không đứng ra nhận lỗi thì sau này khó mà làm việc yên thân với những đồng nghiệp vốn không có mấy hào cảm với cô. Dù sao đây cũng không phải lỗi lầm ghê gớm gì, cô bước ra ở trước mặt Lệ Minh Triết trịnh trọng cuối đầu một góc chín mười độ nhận lỗi:

    " Lệ tổng tài liệu là do tôi in, Quản lý Tạ đã giao nhiệm vụ này cho tôi là do tôi sơ xuất không kiểm tra lại. "

    Trình Tâm còn đang nghĩ cô nhận lỗi xong nhận khiển trách một chút là được chứ gì, anh ta cũng không hẹp hòi đến mức vì chút lỗi nhỏ này mà làm khó người không tha. Nhưng thật không ngờ giây tiếp theo Lệ Minh Triết vung tay ném thẳng sấp liệu vào mặt Trình Tâm, anh nói:" Ở Thiên Hằng lại có nhân viên bất tài như cô, đến cả việc đơn giản như vậy cũng không làm xong, vậy còn có thể làm được gì. Thiên Hằng không có chỗ dành cho người vô dụng như cô mau cút khỏi đây."

    Mọi người ở trong phòng họp ai cũng đều sững sờ trước thái độ của Lệ tổng. Chuyện này mặc dù chưa từng xảy ra ở Thiên Hằng nhưng suy cho cùng cũng không đến mức nghiêm trọng, hơn hết mọi người ai cũng đều nhận thấy cách xử lý lần này không giống với tác phong ngày thường của Lệ tổng. Theo phong cách của ngài ấy thì nhất định phải bắt người quản lí chịu trách nhiệm vì đã không kiểm tra lại. Nhưng lần này lại trực tiếp đuổi việc nhân viên kia, còn nặng lời sỉ nhục người khiến cô gái đó mất mặt ở trước nhiều người như vậy.

    Lệ Minh Triết bây giờ cũng không có tâm trạng họp hành gì nữa hạ lệnh giải tán rồi tức tối rời khỏi phòng họp.
    Trình tâm ngày thứ hai đi làm ở trước mặt mọi người lại bị Lệ Minh Triết hạ nhục đuổi khỏi tập đoàn Thiên Hằng. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận đến suýt khóc, rõ ràng là Lệ Minh Triết đang mượn việc công để trả thù riêng.

    Trình Tâm muốn chặn anh lại hỏi cho ra lẽ anh đây rốt cuộc là muốn như thế nào nhưng cuối cùng lại không đuổi kịp người, cô ấm ức trở về thu dọn đồ định rời khỏi Thiên Hằng trước đợi về nhà lại tìm anh. Cô vừa thu dọn trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, nghĩ sắc mặt của mình lúc này chắc khó coi lắm cũng không muốn để người khác nhìn thấy, cô rời khỏi vào nhà vệ sinh để sửa sang lấy lại bình tĩnh. Không ngờ ở trên đường cô tình cờ nghe được chuyện thú vị thì ra mọi ấm ức ngày hôm nay cô phải chịu lại không phải là ngoài ý muốn.

    Trình Tâm đứng ở một góc tay siết thành nắm đấm, được lắm Lý Họa cô vốn không muốn để ý tới cô ta, nhưng thật không ngờ lại khiến cho cô ta xem cô như quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Thật đúng là người phụ nữ ngu xuẩn đường rộng thênh thang không muốn đi lại cứ thích đâm đầu vào chỗ tối, dù cô có bị đuổi khỏi Thiên Hằng rồi cũng phải kéo theo cô ta làm đệm chân cho mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...