"Vì sao mọi người lại bỏ tôi đi hết thế này?" Người phụ nữ với bộ váy đen dài tay cùng khuôn mặt sưng húp đằng sau tấm lưới ren cổ điển đứng thẫn thờ trước bốn ngôi mộ trên đồi thảo nguyên ; tay cầm bó hoa loa kèn, loài hoa gắn liền với cả cuộc đời cô, nó dường như là thứ gợi cho Ella tội nghiệp nhớ đến những kỉ niệm hạnh phúc trước khi có thảm kịch sảy ra. Hôm nay là 24/03/1925, chính là ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm của quý cô tội nghiệp kia và cũng chính là ngày cô mất cả những người thân bên mình. Cô đã mất đi từ người thân và cả mối tình đầu của mình.
Anh, Andrew Chandler Jones từng là một nhân viên ở nhà máy; Với năng lực của anh thì đáng lẽ bây giờ anh cũng đang là một bác sĩ giỏi rồi nhưng mà năm đó anh lại vụt mất cơ hội này chỉ vì người con gái mà anh yêu, Irene Hagen, người mà anh đã bất chấp sự phản đối của ba mình mà kết hôn sau đó rời khỏi gia đình Jones; Và cũng nếu năm đó anh trở thành bác sĩ thì anh cũng sẽ sống thật hạnh phúc chứ không phải bị thiệt mạng trong vụ cháy ở nhà máy nơi anh làm việc. Để rồi khi nghe tin dữ đó người vợ yêu quý của anh cũng đã vì quá đau khổ và thương xót cho chồng mà cũng treo cổ tự tử để được đoàn tụ với anh ở nơi chín suối
Đó cũng chính là người chị tài giỏi của cô, một chủ nhà hàng nổi tiếng tại vùng Viễn Tây này hay cũng chính là Irene Swan Hagen, tình yêu cả đời của Andrew ; Cô nàng này là chị gái sinh đôi của Ellary Iris Hagen, vì khi sinh ra thì cô là người được chào đời đầu tiên là khoảng những giờ phút cuối cùng vào ngày 23/03/1900 còn em gái Ella của cô thì lại ra đời vào những giây phút đầu tiên của ngày hôm sau, 24/03/1900; Mặc dù là sinh đôi nhưng cả hai chị em lại không cùng một màu tóc. Đối với Irene, cô gái này lại sở hữu mái tóc đỏ rực như một nàng tiên; Còn Ella thì lại sở hữu mái tóc vàng bạch kim đúng chuẩn một quý tộc thời xưa. Cả hai chị em đều là con gái cưng của nhà buôn Hagen, một thương gia chuyên bán các loại quần áo thủ công nổi tiếng thời đó, ông và vợ mình là phu nhân Hagen đều là những người có tư duy lớn mạnh nhưng cũng không kém phần lương thiện, hòa đồng. Cả hai vợ chồng đều chỉ mong mỏi hạnh phúc của hai cô con gái và sẽ có người thừa kế và phát triển cả thương nghiệp này nhưng mà cô con gái lớn của họ lại là một chủ nhà hàng nổi tiếng cùng với mộng tưởng yêu một nhân viên làm việc tại nhà máy mà đáng nhẽ họ kỳ vọng sẽ là một bác sĩ giỏi ; Chỉ có con gái út là chịu tiếp quản thương nghiệp này và trở thành một nhà thiết kế chuyên nghiệp nhưng lại luôn âm thầm đơn phương chính anh rể của mình.
Và rồi, vợ chồng Hagen cũng đã thiệt mạng vào một năm sau khi trưởng nữ nhà này treo cổ ; Họ đã chết chìm trong biển lửa khi đang trên đường đi chuyển nhượng lại chuỗi nhà hàng của Irene cho ông thị trưởng và chỉ còn một mình quý cô trẻ với bao nỗi đau trong lòng. Ngay sau khi những thảm kịch ấy xảy ra, Ella như người mất hồn mà khép kín hơn rất nhiều, cũng vì thế mà cả thương nghiệp của cha cô đi xuống; Ngay lúc đó thì con trai thị trưởng, Robert Vinder đã quyết định mua lại cả thương nghiệp và nhà hàng chưa được chuyển nhượng của chị cô nữa ;Anh ấy quyết định mua lại giống như là giúp đỡ hoàn thành hy vọng cuối cùng của ông Hagen vậy mặc dù trước đây cả hai chị em cô không hề thân với Robert; Thậm chí, trước đây những người trong thị trấn Aboli này còn mắng nhiếc chàng trai này vì hiểu lầm rằng anh đã đẩy ngã Irene Hagen xuống vách đồi nữa cơ, chuyện này thật sự khiến Robert căm phẫn vì anh ấy chỉ muốn làm bạn với chị em nhà Hagen thôi nhưng không may trưởng nữ nhà ấy lại trượt chân mà té đến nỗi bị gãy cánh tay trái. Ít ra thì chắc Robert cũng không phải loại người hận thù đến mức đó, chỉ là sau chuyện hiểu lầm kia anh không còn muốn tiếp xúc nhiều với nhà Hagen thôi nhưng mà bây giờ anh lại dang tay giúp đỡ thì quả thực nếu có cơ hội nữa chắc chắn cả ba sẽ là những người bạn tốt.
Vậy còn cô gái kia thì sao đây? Ella đã trở về căn nhà tráng lệ trước kia của gia đình cô sau khi đắp mộ cho những người thân yêu nhưng mà nó quá cô đơn. Đúng, ở đây vẫn còn người hầu và quản gia thế nhưng mà những người cô yêu thương trước kia không còn nữa rồi.
"Cô chủ, cô đừng nghĩ ngợi nhiều quá nhé! Nhất định ở suối vàng, ông bà chủ cùng cô chủ lớn sẽ phù hộ cho cô mà!" Bác quản gia Dinna Hilton trấn an Ella
"Suối vàng ấy ạ? Chẳng phải họ đã bỏ cháu mà đi hết rồi sao? Hay là do cháu quá ngốc nghếch, không biết bảo vệ chính gia đình mình thế ạ?" Ella bật khóc nức nở ôm trầm lấy quản gia Hilton.
"Cô chủ đừng nói thế, cô chủ thực ra đã luôn là người con ngoan của gia đình Hagen mà! Chỉ là chúa vẫn chưa thể bảo vệ được ông bà chủ cho cô thôi" Dinna tiếp tục an ủi cô gái đang ôm mình
"Chúa sao? Ngay từ đầu ngài ấy đã không bảo vệ họ rồi, có thể là do cháu, tất cả là do cháu không mạnh mẽ, cháu chỉ luôn là một người yếu đuối nên mới.." Cô gái kia càng khóc to hơn thì bác quản quản gia lại ôm chặt cô hơn rồi nói: "Cô chủ à, cô không có lỗi gì hết, đừng tự trách bản thân như thế! Nào, bây giờ cô hãy lên phòng nghỉ ngơi nhé! Mấy hôm nay cô đã không ngủ rồi"
Nói rồi, quản gia Hilton dìu cô lên phòng, Ella thì vẫn như người mất hồn mà không chịu nghỉ ngơi.
"Nancy à, hay mang khăn mặt và nước ấm vào đây nhé" Bác quản gia vong ra ngoài cửa gọi cô hầu thân cận của Ella.
"Khăn mặt và nước ấm đây ạ!" Cô hầu đang mang đồ vào phòng chính là Nancy Farrow, một thường dân nghèo nàn và là người hầu thân cận của Ella ; cô gái này mất gia đình từ sớm và được phu nhân Hagen đưa hai chị em cô về làm người hầu khi chưa đầy mười ba tuổi, là cô gái hòa đồng và luôn quan tâm, chăm sóc cho Ella ; Nancy thậm chí còn xem Ella và Irene như cô em gái nhỏ của mình vậy. Bắt đầu chứng kiến quá trình trưởng thành của hai quý cô này từ lúc bảy tuổi cho đến khi tất cả thảm kịch sảy ra, Nancy lại càng thương cô chủ nhỏ của mình hơn. Nancy cũng có hoàn cảnh như Ella, cô cũng mất cả gia đình và chỉ có một người chị gái thôi nhưng rồi vì đau lòng sau khi cô chủ treo cổ mà cô chị ấy cũng đã tự sát, đó chính là Mary Farrow, người hầu thân cận của Irene.
"À, Nancy cháu hãy lấy nước rửa mặt và chăm sóc cho cô chủ nhỏ nhé!" Nói rồi, bác quản gia rời đi khỏi căn phòng u buồn đó.
"Cô chủ à, cô hãy rửa mặt rồi nằm ngủ thật ngon đi, được chứ?" Nancy với chất giọng truyền cảm nói như đang dỗ ngọt cô chủ nhỏ của mình thì bỗng
"Chị Nancy, chị có thể nào lấy cho em một cốc nước rồi ra ngoài được chứ? Em hứa sẽ nghỉ ngơi thật lâu luôn đấy!" Ella quay sang thành khẩn cô hầu, khoé miệng hơi mỉm cười nhìn vào Nancy.
"Hả? Lâu rồi cô chủ đã không cười từ sau khi nghe tin cậu Andrew và cô chủ lớn mất mà tại sao bây giờ.." Nancy vừa vui vừa lo khi thấy cô chủ nhỏ của mình phản ứng như vậy nhưng cô vẫn quyết định đi lấy cốc nước rồi đưa cho Ella.
"Ờm.. cô chủ à, bây giờ tôi ra ngoài nhé cô chủ nhớ là phải uống thuốc rồi nghỉ ngơi đấy!" Nancy bước ra ngoài chiếc cửa phòng to lớn kai nhưng vẫn quay lại dặn dò cô chủ nhỏ.
"Em biết rồi mà.. Cảm ơn chị Nancy và mọi người nhé!" Ella trầm mặc thì thầm hơi nhỏ nhưng vẫn đủ để Nancy nghe thấy.
"Không có gì đâu, cô chủ nhỏ!" Nancy cười toe toét rồi bước ra khỏi phòng
Hiện giờ, trong căn phòng hoa lệ kia đang có quý cô nhỏ cầm ly nước trên tay mà rưng rưng
"Chúa à, người nợ con nhiều lắm đấy! Người đã không bảo vệ được Andy, chị hai và cả bố mẹ con nữa! Tại sao thế ạ? Họ thực sự không có tội đâu mà.. Nếu như thế, sao người không làm hại con chứ? Tại sao thế ạ? Tất cả mọi chuyện tại sao lại chỉ mình con hứng chịu.. Nếu thế thì con chắc rằng mình cũng không cần phải ở lại thế gian này là gì nữa.. Cuối cùng thì, người cũng không bảo vệ được cả con.. Tạm biệt thế giới này!" Người phụ nữ tiến lại gần hộc tủ cạnh giường mà lấy ra chai độc dược đã được chuẩn bị sẵn rồi đổ vào ly nước trên tay. Chả nhẽ cô tính sẽ kết thúc cuộc đời mình bằng cách này sao?
"Cô chủ ơi đã đến giờ ăn tối rồi? Nãy giờ cô ngủ có ngon không?" Nancy bước đến phòng Ella, tâm trạng vẫn rất hớn hở được gần 4 tiếng kể từ lần gần nhất cô rời khỏi căn phòng này nhưng đập vào mặt cô bây giờ là một quý cô thanh mảnh với mái tóc vàng óng ả đang nằm bất động trên sàn, bên cạnh là ly nước mà hồi chiều cô rót cho Ella. Nancy sốc mà hét toáng lên thật lớn khiến cho những người hầu dưới nhà cùng với quản gia Hilton phải chạy lên xem tình hình.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Cô chủ nhỏ!" Mọi người trong nhà khóc nức nở gọi Ella.[/COLOR]
Đúng, cô đã kết liểu đời mình với ly độc dược đó, bây giờ cô chả còn gì để mất cả chỉ là cô thấy có hơi có lỗi với bác quản gai, chị Nancy và những người đã lo lắng cho cô nhưng mà có cảm giác lạ lắm.. Cả người cô bây giờ cứ đau nhức rồi lạnh đến mức không thể tả. Ella không cảm thấy là mình đã đến suối vàng hay là địa ngục gì cả chỉ là
"Hơ?" Cô mở mắt đậy với cái đầu đau nhức cùng thân thể nhỏ rét lạnh.
"Chuyện gì đã sảy ra thế này? Mình đã uống độc dược và chết rồi kia mà? Vậy còn cái thân thể nhỏ bé này là sao?" Cô ngồi bật dậy khỏi chiếc giường rồi kiểm tra cơ thể mình.
"Cô chủ nhỏ? Cô đã tỉnh rồi sao?" Một giọng nói phát ra từ cửa đang tiến lại gần cô
"Chị Nancy? Sao chị ấy lại trẻ thế này? Trông chị ấy cứ như hồi lúc mười tám tuổi ấy!" Ella thầm nghĩ
"Cô chủ nhỏ à, cô đang bị sốt rét đấy! Cô cứ nằm nghỉ tiếp đi, ông bà chủ lo cho cô lắm đấy!" Nancy tiếp lời
"Sốt rét là sao? Mình đã uống độc và chết rồi cơ mà còn ông bà chủ? Là cha mẹ mình sao? Không thể nào?" Ella vừa hoảng vừa nghĩ
"Chị Nancy, chị có thể đưa cho em chiếc gương được chứ?" Cô gái nhỏ giọng hốt hoảng bảo Nancy
"À đây cô chủ!" Nancy cũng không nghĩ nhiều mà đưa cái gương cầm tay cho Ella
"Đây là mình khi còn nhỏ mà? Thế này là sao cơ chứ? Tại sao lại thế này?" Ella nhìn thấy bé gái có mái tóc vàng óng với khuôn mặt bụ bẫm trong gương mà hốt hoảng. "Chị Nancy! Hôm nay là ngày tháng năm bao nhiêu thế ạ?"
"Ngày tháng sao? Hôm nay là ngày 25/03/1912 đấy ạ! À, mà cô chủ đã ngủ nguyên 1 ngày rồi đấy! Cô chủ đã đỡ mệt chưa?" Nancy lo lắng hỏi han
"25/03/1912? Là khi mình mười hai tuổi? Vậy là sao? Chả lẽ mình đã quay trở về mười tám năm trước sao? Là khi tất cả mọi chuyện bắt đầu? Không lẽ chúa đã cho mình một cơ hội nữa? Nếu vậy thì lần này mình phải ngăn chặn và cứu sống gia đình mình! Để coi, năm nay là năm 1912 ; Tức là trước khi chị mình bị ngã xuống đồi một năm và còn chín tháng nữa là mình và chị sẽ gặp Andy (Andrew) tại lễ hội giáng sinh cũng là lúc Andy bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của chị ấy. Vậy thì bây giờ mình phải lên kế hoạch để mà.. ơ?" Ella đang trầm tư suy nghĩ về cơ hội hiếm có này thì bỗng Nancy với ly nước cùng viên thuốc hạ sốt hiện ra ngay trước mặt cô
"Cô chủ nhỏ à! Đến giờ uống thuốc rồi!" Nancy vui vẻ nói
"Uống thuốc sao? À phải rồi mình đang bị sốt rét! Mình phải mau chóng khoẻ lại để thực hiện kế hoạch nữa! Cố lên Ella!" Ella thầm nghĩ rồi vội lấy ly nước cùng với viên thuốc Nancy đưa cho mà uống hết một cách nhanh gọn.
Nancy thấy cô chủ nhỏ của mình đột nhiên lại chịu uống thuốc khiến cô có chút bất ngờ nhưng vẫn vui vì bé Ella vừa tròn mười hai tuổi này đã khoẻ mạnh trở lại.
"Ông bà chủ mới về ạ!" Giọng nói của những người làm vang to lên khiến cho Ella đang ở trên lầu cũng nghe được: "Cha mẹ về rồi sao? Mình đã trở lại và cha mẹ vẫn còn sống, nhất định lần này mình phải cứu cả gia đình mới được!" Ella vui mừng nghĩ
[COLOR=rgb(0, 102, 102) ]_Hết Chương 1_[/COLOR]