[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Chương 10: Bữa Tiệc Chào Mừng Phó Thị Trưởng Mới (2)[/COLOR]
"Ella bé nhỏ? Em đang làm gì ở đây thế? Anh kiếm em mãi đấy.." Andrew từ đâu bước đến dịu dàng nói với Ella nhưng lại liếc cậu bạn bên cạnh
"Andy? Anh kiếm em á? Em đang nói chuyện với bạn của em.."
"Bạn sao? Cậu bạn này hả Ella?" Andrew vừa chỉ tay vào William vừa gặng hỏi Ellary
"À vâng, cậu ấy là William Martin còn đây là con trai của ngài phó thị trưởng đó William, anh Andrew Jones" Ellary vội vàng giới thiệu đối phương để hai người có thể xóa bỏ không khí căng thẳng này
"Xin chào ngài Jones, rất hân hạnh được gặp ngài" William trang trọng chào hỏi Andrew
"Chào cậu Martin." Đổi lại với sự trang trọng kia, Andrew chỉ phớt lờ cậu
Tình huống bây giờ lại càng làm cho Ellary khó xử hơn, cô đã cố gắng để hai người họ có thể làm quen thân thiện với nhau rồi cơ mà sao đột nhiên lại càng căng thẳng hơn nhỉ? Ellary nhớ là cả hai người này dường như đâu có thù oán gì với nhau mà sao ấn tượng của họ lại tệ thế không biết? Điều này thực sự khiến Ellary khá điên đầu đến nỗi chỉ muốn trốn khỏi bữa tiệc này nhanh thôi.
"Ella này, hè này em rảnh chứ? Anh có thể mời em đi chơi trong thị trấn được chứ?" Andrew bỗng quay sang ngỏ lời với cô mà lờ đi người con trai kia
"E.. em.." Ellary khá bối rối trước câu hỏi của anh vì cô thực sự chỉ muốn tránh mặt anh mà thôi nhưng cô sợ rằng nếu mình từ chối thì sẽ làm cho Andrew buồn và thất vọng nên cứ lắp ba lắp bắp
"Tôi e là không được đâu thưa ngài Jones!" Bóng dáng Irene bỗng tới gần Ellary lúc nào không hay
"Tại sao thế thưa quý cô Hagen? Hơn nữa tôi đang hỏi Ella cơ mà?"
"Thứ lỗi cho tôi nhưng vì năm nay chúng tôi chuyển cấp nên tôi nghĩ rằng con bé không nên dành quá nhiều thời gian để vui chơi mà thay vào đó con bé cần phải ôn luyện để chuyển bị cho kì thi chuyển cấp diễn ra vào tháng sáu tới. Thành thật xin lỗi vì đã từ chối lời đề nghị của ngài ạ!" Irene giải thích nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất lạnh nhạt với Andrew
Nhìn thấy chị mình đứng ra giải vây giúp khiến Ellary thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa bình tĩnh được bao lâu thì không khí hiện giờ ngày càng căng thẳng hơn rồi! Andrew thì không phục với lời giải thích của Irene và vẫn cho rằng là chị cô không hề tôn trọng anh còn Irene thì lại không thay đổi sắc mặt khiến cho người khác nhìn vào còn thấy bối rối hơn. Bỗng có một cánh tay kéo Ellary ra khỏi nơi nhộn nhịp và đông đúc đó để đến chỗ phía sau khu vườn của nhà Jones, thực sự đến giờ phút này thì Ellary mới có thể yên tâm được rồi.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ồn ào đó rồi!" Người con trai vừa hộ tống Ellary ra phía sau khu vườn thở phào
"William nè bộ cậu không thích bữa tiệc này hả?"
"Không hẳn, chỉ là tôi thấy nơi đó quá đông người và ồn ào thôi! Không phải là cậu cũng thấy thế sao? Vẻ mặt của cậu khi ở chỗ của ngài Jones khá lúng túng và mệt mỏi còn gì?"
"Hả? Không lẽ biểu cảm của mình thể hiện lộ liễu vậy sao?" Ellary ôm mặt lo lắng trước câu nói của William
"Ừ lộ liễu lắm đó.." William trêu chọc
"Hở? Cái cậu này.." Ellary với vẻ mặt hơi hờn dỗi quay sang nhìn người con trai
Trong chốc lát tự dưng hai bạn trẻ này lại của rời mắt khỏi nhau. Chả hiểu vì sao mà đôi mắt xanh lá của đối phương lại thu hút Ellary đến thế, cô giống như đang bị cuốn vào ánh mắt đó của cậu vậy. Còn người con trai kia, không biết là cậu đang suy nghĩ cái gì mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào Ellary một cách rất lạ lùng, cách nhìn ấy có vẻ ẩn chứa khá nhiều điều đằng sau nó, nó như là một ánh nhìn lưu luyến giống như đối với cậu, Ellary như là một người rất quan trọng mà cậu không thể nào rời xa được vậy. Ellary cũng cảm nhận được cái ánh mắt kỳ lạ đó nên bất giác cô tránh ánh mắt đó mà cứ lục tìm trong túi mình thứ gì đó khiến người con trai bên cạnh tò mò
"William này, đây là khăn tay của cậu đúng chứ?" Ellary lấy ra trong túi váy của mình một chiếc khăn tay màu xanh lục đính kèm hoa văn đưa cho William
"À ừ đây đúng là khăn tay của tôi rồi! Sao cậu lại có nó thế?" William với vẻ mặt thắc mắc đón nhận chiếc khăn kia mà hỏi
"À là do cái lúc mà cậu đụng trúng tớ, tớ đã nhặt được chiếc khăn này nhưng chưa kịp đưa cậu đến lúc tớ chuẩn bị trả cậu thì có người đến ấy mà.." Ellary phụng phịu kể lại
"Có người đến" Ngay lúc này dường như William cũng hiểu ra là cô gái kia đang ám chỉ đến ai, cậu bất giác bật cười trước sự ngây ngô và nét phụng phịu dễ thương của Ellary. William có vẻ biết rõ là Ellary không hay để lộ cảm xúc của mình trước người khác nếu có.. thì chắc chỉ là cảm xúc ngại ngùng mà thôi nhưng mà tự dưng hôm nay không hiểu vì lý do gì mà cô gái này lại hay thể hiện cảm xúc của mình trước mặt cậu hoặc là.. cô cũng có thể không kiểm soát được cảm xúc của mình trước cái anh chàng đã xen ngang cuộc nói chuyện của hai người trong hội trường, ít nhất thì đó là những gì William có thể nhận ra và biết rõ về cô còn nhiều nhất thì có vẻ vẫn chưa thể tiết lộ được bởi do đối với Ellary thì William chỉ là người bạn mới quen nhưng với cậu thì chắc là không phải, đối với William thì hình như Ellary giống như là một người rất quý giá mà cậu.. phải bảo vệ cho đến cùng vậy.
Thấy dáng vẻ bật cười của William, Ellary lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu với 'cậu bạn mới quen' này nhưng mà nhìn cậu bây giờ đột nhiên Ellary lại nảy ra một suy nghĩ là nếu cô có thể kết thân với người này thì sao nhỉ? Thực chất thì Ellary đã ngưỡng mộ William từ kiếp trước rồi nên trong mắt cô có vẻ không có ai hoàn hảo bằng người này cả vì thế nên việc kết thân cũng có thể khó cho cô ; Chỉ là cô muốn được có một người bạn là thiên tài một lần trong đời mà thôi, dù nói là cô có linh hồn của quý cô ba mươi tuổi thì tâm hồn cô có vẻ vẫn rất thuần khiết. Mà có vẻ như Ellary không những cảm thấy khó hiểu vì cái bật cười của cậu bé kia mà còn thấy rất lạ lẫm nữa. Sao thế nhỉ? Hay là do vì cô lần đầu thấy cậu cười? Nhưng mà khi nãy ở hội trường cậu vừa giới thiệu vừa mỉm cười với cô cơ mà? Hay nói đúng hơn là đây là lần đầu tiên trong kiếp này cô thấy cậu cười.
Bởi do ở kiếp trước mỗi khi thấy William, Ellary lại để ý rằng cậu chả cười với cô lần nào cả! Cô luôn nghĩ là cậu ghét cô vì thế nên mỗi khi gặp mặt cậu lại luôn tránh mặt cô ngay, rồi sau đó lại chỉ nhìn cô từ xa nên Ellary cứ nghĩ là William có thành kiến gì với mình vậy ; Nên Ellary cũng khá lo sợ là mình có thể sẽ không kết bạn được với William.
"Ellary, cảm ơn cậu vì đã nhặt khăn tay giúp tôi nhé!" William lại cười với cô nhưng lần này lại khác, nụ cười của cậu rạng rỡ hơn khiến Ellary có chút bất ngờ
"Nụ cười của cậu.. đẹp quá!" Ellary nói nhỏ
"Chà, cảm ơn lần nữa vì đã khen nụ cười của tôi nhé!" Mặc dù cô nói có hơi nhỏ nhưng William vẫn nghe được mà đáp lại khiến người con gái kia có chút ngạc nhiên và hơi ngại
"Mà này, tôi nghe bảo cậu đang ôn thi chuyển cấp hả?" William tiếp lời
"À ừm tớ vẫn đang ôn mà sao cậu biết thế?" Ellary bỗng nhớ ra việc này, ở thị trấn của cô thì sau mỗi cấp học đều phải thi khảo sát để chuyển cấp thế nhưng mà với một người có đầu óc của một người phụ nữ đã tốt nghiệp đại học như cô thì việc làm bài thi chuyển cấp của một đứa trẻ vừa học xong tiểu học là điều quá dễ dàng
"Thì vừa nãy chị của cậu đã nói còn gì, mà cậu đăng ký học ở trường Neala đúng chứ?"
"Tớ á? Tớ đăng ký vào trường Neala nhưng mà ở thị trấn [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]cũng chỉ có một trường trung học thôi mà sao cậu hỏi thế?"[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Tôi hỏi cho chắc thôi ai mà biết lỡ cậu khảo sát lại tiểu học thì sao?" William nhún vai
"Này này, tớ đã học xong tiểu học rồi cơ mà thì phải lên lớp chứ? Sao cậu cứu chọc tớ hoài thế?" Chả hiểu sao bây giờ Ellary lại hơi có vẻ hờn dỗi mà nói William
"Ha ha tôi đùa đấy, xin lỗi nhé! Thực ra thì do tôi cũng đang ôn để thi khảo sát nên tôi muốn hỏi là cậu có thể ôn tập cùng tôi được không dù sao thì cậu cũng từ chối ngài Jones vì lý do này còn gì.." William ngại ngùng ngỏ lời[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Ellary bỗng cảm nhận được trong câu nói này của cậu bạn kia có chút xấu hổ, thậm chí nó còn khiến cô còn hơi do dự về việc này nữa ; Không phải cô không muốn đi mà là do cô hơi ngạc nhiên thôi nhưng cô cũng muốn làm thân với cậu nên chắc đành đồng ý vậy! Dù sao thì với Ellary, cậu bạn kia dù mai mốt có là thiên tài thì bây giờ cũng chỉ là cậu bé mười hai tuổi thôi![/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Được chứ! Tớ sẽ cùng cậu ôn tập nhé! Dù sao thì chị tớ cũng có gia sư kèm riêng nhưng mà do tớ không muốn nên đành phải ôn bài một mình nhưng chắc bây giờ tớ đã có bạn rồi nhỉ?" Ellary rạng rỡ làm tốt vai trò của một thiếu nữ mười hai tuổi
"Ừm, đương nhiên rồi! Hai mình vẫn tốt hơn một mình mà!" Cậu bạn kia đáp
"Thế nhé! Tớ sẽ xin cha mẹ tới nhà cô Carrie để ôn tập cùng cậu còn bây giờ thì chắc tớ phải về nhà thôi! Chúng ta ở đây cũng hơi lâu rồi.."
"Được rồi, cậu về đi, chắc là cô Sharon đang chờ đấy!"
"Tạm biệt nhé, William" Ellary vẫy tay chào cậu bạn kia rồi chạy về nơi đại sảnh đã tan tiệc
"Chắc là.. tôi sẽ phải cư xử như cậu thiếu niên cởi mở một thời gian dài để có thể ở gần cậu rồi, Ellary!"[/COLOR]
"Andy? Anh kiếm em á? Em đang nói chuyện với bạn của em.."
"Bạn sao? Cậu bạn này hả Ella?" Andrew vừa chỉ tay vào William vừa gặng hỏi Ellary
"À vâng, cậu ấy là William Martin còn đây là con trai của ngài phó thị trưởng đó William, anh Andrew Jones" Ellary vội vàng giới thiệu đối phương để hai người có thể xóa bỏ không khí căng thẳng này
"Xin chào ngài Jones, rất hân hạnh được gặp ngài" William trang trọng chào hỏi Andrew
"Chào cậu Martin." Đổi lại với sự trang trọng kia, Andrew chỉ phớt lờ cậu
Tình huống bây giờ lại càng làm cho Ellary khó xử hơn, cô đã cố gắng để hai người họ có thể làm quen thân thiện với nhau rồi cơ mà sao đột nhiên lại càng căng thẳng hơn nhỉ? Ellary nhớ là cả hai người này dường như đâu có thù oán gì với nhau mà sao ấn tượng của họ lại tệ thế không biết? Điều này thực sự khiến Ellary khá điên đầu đến nỗi chỉ muốn trốn khỏi bữa tiệc này nhanh thôi.
"Ella này, hè này em rảnh chứ? Anh có thể mời em đi chơi trong thị trấn được chứ?" Andrew bỗng quay sang ngỏ lời với cô mà lờ đi người con trai kia
"E.. em.." Ellary khá bối rối trước câu hỏi của anh vì cô thực sự chỉ muốn tránh mặt anh mà thôi nhưng cô sợ rằng nếu mình từ chối thì sẽ làm cho Andrew buồn và thất vọng nên cứ lắp ba lắp bắp
"Tôi e là không được đâu thưa ngài Jones!" Bóng dáng Irene bỗng tới gần Ellary lúc nào không hay
"Tại sao thế thưa quý cô Hagen? Hơn nữa tôi đang hỏi Ella cơ mà?"
"Thứ lỗi cho tôi nhưng vì năm nay chúng tôi chuyển cấp nên tôi nghĩ rằng con bé không nên dành quá nhiều thời gian để vui chơi mà thay vào đó con bé cần phải ôn luyện để chuyển bị cho kì thi chuyển cấp diễn ra vào tháng sáu tới. Thành thật xin lỗi vì đã từ chối lời đề nghị của ngài ạ!" Irene giải thích nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất lạnh nhạt với Andrew
Nhìn thấy chị mình đứng ra giải vây giúp khiến Ellary thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa bình tĩnh được bao lâu thì không khí hiện giờ ngày càng căng thẳng hơn rồi! Andrew thì không phục với lời giải thích của Irene và vẫn cho rằng là chị cô không hề tôn trọng anh còn Irene thì lại không thay đổi sắc mặt khiến cho người khác nhìn vào còn thấy bối rối hơn. Bỗng có một cánh tay kéo Ellary ra khỏi nơi nhộn nhịp và đông đúc đó để đến chỗ phía sau khu vườn của nhà Jones, thực sự đến giờ phút này thì Ellary mới có thể yên tâm được rồi.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ồn ào đó rồi!" Người con trai vừa hộ tống Ellary ra phía sau khu vườn thở phào
"William nè bộ cậu không thích bữa tiệc này hả?"
"Không hẳn, chỉ là tôi thấy nơi đó quá đông người và ồn ào thôi! Không phải là cậu cũng thấy thế sao? Vẻ mặt của cậu khi ở chỗ của ngài Jones khá lúng túng và mệt mỏi còn gì?"
"Hả? Không lẽ biểu cảm của mình thể hiện lộ liễu vậy sao?" Ellary ôm mặt lo lắng trước câu nói của William
"Ừ lộ liễu lắm đó.." William trêu chọc
"Hở? Cái cậu này.." Ellary với vẻ mặt hơi hờn dỗi quay sang nhìn người con trai
Trong chốc lát tự dưng hai bạn trẻ này lại của rời mắt khỏi nhau. Chả hiểu vì sao mà đôi mắt xanh lá của đối phương lại thu hút Ellary đến thế, cô giống như đang bị cuốn vào ánh mắt đó của cậu vậy. Còn người con trai kia, không biết là cậu đang suy nghĩ cái gì mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào Ellary một cách rất lạ lùng, cách nhìn ấy có vẻ ẩn chứa khá nhiều điều đằng sau nó, nó như là một ánh nhìn lưu luyến giống như đối với cậu, Ellary như là một người rất quan trọng mà cậu không thể nào rời xa được vậy. Ellary cũng cảm nhận được cái ánh mắt kỳ lạ đó nên bất giác cô tránh ánh mắt đó mà cứ lục tìm trong túi mình thứ gì đó khiến người con trai bên cạnh tò mò
"William này, đây là khăn tay của cậu đúng chứ?" Ellary lấy ra trong túi váy của mình một chiếc khăn tay màu xanh lục đính kèm hoa văn đưa cho William
"À ừ đây đúng là khăn tay của tôi rồi! Sao cậu lại có nó thế?" William với vẻ mặt thắc mắc đón nhận chiếc khăn kia mà hỏi
"À là do cái lúc mà cậu đụng trúng tớ, tớ đã nhặt được chiếc khăn này nhưng chưa kịp đưa cậu đến lúc tớ chuẩn bị trả cậu thì có người đến ấy mà.." Ellary phụng phịu kể lại
"Có người đến" Ngay lúc này dường như William cũng hiểu ra là cô gái kia đang ám chỉ đến ai, cậu bất giác bật cười trước sự ngây ngô và nét phụng phịu dễ thương của Ellary. William có vẻ biết rõ là Ellary không hay để lộ cảm xúc của mình trước người khác nếu có.. thì chắc chỉ là cảm xúc ngại ngùng mà thôi nhưng mà tự dưng hôm nay không hiểu vì lý do gì mà cô gái này lại hay thể hiện cảm xúc của mình trước mặt cậu hoặc là.. cô cũng có thể không kiểm soát được cảm xúc của mình trước cái anh chàng đã xen ngang cuộc nói chuyện của hai người trong hội trường, ít nhất thì đó là những gì William có thể nhận ra và biết rõ về cô còn nhiều nhất thì có vẻ vẫn chưa thể tiết lộ được bởi do đối với Ellary thì William chỉ là người bạn mới quen nhưng với cậu thì chắc là không phải, đối với William thì hình như Ellary giống như là một người rất quý giá mà cậu.. phải bảo vệ cho đến cùng vậy.
Thấy dáng vẻ bật cười của William, Ellary lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu với 'cậu bạn mới quen' này nhưng mà nhìn cậu bây giờ đột nhiên Ellary lại nảy ra một suy nghĩ là nếu cô có thể kết thân với người này thì sao nhỉ? Thực chất thì Ellary đã ngưỡng mộ William từ kiếp trước rồi nên trong mắt cô có vẻ không có ai hoàn hảo bằng người này cả vì thế nên việc kết thân cũng có thể khó cho cô ; Chỉ là cô muốn được có một người bạn là thiên tài một lần trong đời mà thôi, dù nói là cô có linh hồn của quý cô ba mươi tuổi thì tâm hồn cô có vẻ vẫn rất thuần khiết. Mà có vẻ như Ellary không những cảm thấy khó hiểu vì cái bật cười của cậu bé kia mà còn thấy rất lạ lẫm nữa. Sao thế nhỉ? Hay là do vì cô lần đầu thấy cậu cười? Nhưng mà khi nãy ở hội trường cậu vừa giới thiệu vừa mỉm cười với cô cơ mà? Hay nói đúng hơn là đây là lần đầu tiên trong kiếp này cô thấy cậu cười.
Bởi do ở kiếp trước mỗi khi thấy William, Ellary lại để ý rằng cậu chả cười với cô lần nào cả! Cô luôn nghĩ là cậu ghét cô vì thế nên mỗi khi gặp mặt cậu lại luôn tránh mặt cô ngay, rồi sau đó lại chỉ nhìn cô từ xa nên Ellary cứ nghĩ là William có thành kiến gì với mình vậy ; Nên Ellary cũng khá lo sợ là mình có thể sẽ không kết bạn được với William.
"Ellary, cảm ơn cậu vì đã nhặt khăn tay giúp tôi nhé!" William lại cười với cô nhưng lần này lại khác, nụ cười của cậu rạng rỡ hơn khiến Ellary có chút bất ngờ
"Nụ cười của cậu.. đẹp quá!" Ellary nói nhỏ
"Chà, cảm ơn lần nữa vì đã khen nụ cười của tôi nhé!" Mặc dù cô nói có hơi nhỏ nhưng William vẫn nghe được mà đáp lại khiến người con gái kia có chút ngạc nhiên và hơi ngại
"Mà này, tôi nghe bảo cậu đang ôn thi chuyển cấp hả?" William tiếp lời
"À ừm tớ vẫn đang ôn mà sao cậu biết thế?" Ellary bỗng nhớ ra việc này, ở thị trấn của cô thì sau mỗi cấp học đều phải thi khảo sát để chuyển cấp thế nhưng mà với một người có đầu óc của một người phụ nữ đã tốt nghiệp đại học như cô thì việc làm bài thi chuyển cấp của một đứa trẻ vừa học xong tiểu học là điều quá dễ dàng
"Thì vừa nãy chị của cậu đã nói còn gì, mà cậu đăng ký học ở trường Neala đúng chứ?"
"Tớ á? Tớ đăng ký vào trường Neala nhưng mà ở thị trấn [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]cũng chỉ có một trường trung học thôi mà sao cậu hỏi thế?"[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Tôi hỏi cho chắc thôi ai mà biết lỡ cậu khảo sát lại tiểu học thì sao?" William nhún vai
"Này này, tớ đã học xong tiểu học rồi cơ mà thì phải lên lớp chứ? Sao cậu cứu chọc tớ hoài thế?" Chả hiểu sao bây giờ Ellary lại hơi có vẻ hờn dỗi mà nói William
"Ha ha tôi đùa đấy, xin lỗi nhé! Thực ra thì do tôi cũng đang ôn để thi khảo sát nên tôi muốn hỏi là cậu có thể ôn tập cùng tôi được không dù sao thì cậu cũng từ chối ngài Jones vì lý do này còn gì.." William ngại ngùng ngỏ lời[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Ellary bỗng cảm nhận được trong câu nói này của cậu bạn kia có chút xấu hổ, thậm chí nó còn khiến cô còn hơi do dự về việc này nữa ; Không phải cô không muốn đi mà là do cô hơi ngạc nhiên thôi nhưng cô cũng muốn làm thân với cậu nên chắc đành đồng ý vậy! Dù sao thì với Ellary, cậu bạn kia dù mai mốt có là thiên tài thì bây giờ cũng chỉ là cậu bé mười hai tuổi thôi![/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Được chứ! Tớ sẽ cùng cậu ôn tập nhé! Dù sao thì chị tớ cũng có gia sư kèm riêng nhưng mà do tớ không muốn nên đành phải ôn bài một mình nhưng chắc bây giờ tớ đã có bạn rồi nhỉ?" Ellary rạng rỡ làm tốt vai trò của một thiếu nữ mười hai tuổi
"Ừm, đương nhiên rồi! Hai mình vẫn tốt hơn một mình mà!" Cậu bạn kia đáp
"Thế nhé! Tớ sẽ xin cha mẹ tới nhà cô Carrie để ôn tập cùng cậu còn bây giờ thì chắc tớ phải về nhà thôi! Chúng ta ở đây cũng hơi lâu rồi.."
"Được rồi, cậu về đi, chắc là cô Sharon đang chờ đấy!"
"Tạm biệt nhé, William" Ellary vẫy tay chào cậu bạn kia rồi chạy về nơi đại sảnh đã tan tiệc
"Chắc là.. tôi sẽ phải cư xử như cậu thiếu niên cởi mở một thời gian dài để có thể ở gần cậu rồi, Ellary!"[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 102, 102) ]_Hết Chương 10_[/COLOR]
Chỉnh sửa cuối: