Bạn được nhieutamsu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
19 ❤︎ Bài viết: 26 Tìm chủ đề
462 5
Bộ truyện: Ngọn Lửa Hỗn Mang

Phần 1 - Kẻ Không Muốn Được Chọn

Lời xưa khắc đá, rêu phong,

Tiên tri chìm giữa cõi lòng quạnh hiu.

Bóng đêm lan đến xế chiều,

Vương quốc run rẩy bao điều hiểm nguy.

* * *

Chẳng vì tiên tri, chẳng lời,

Chàng đi để viết nên một chương mới.

Bàn tay rèn sắt xưa rồi,

Sẽ thành sức mạnh đẩy lùi bóng đêm.

54747825315_568c753d35_o.png

Tác giả: Thời Không

Thể loại: Giả tưởng

Văn án:

Lục địa Elarion từng được trị vì bởi 4 Vương quốc (Ánh Sáng, Gió, Lửa, và Bóng Tối). Sau Cuộc Chiến Thiên Niên, ba vương quốc bị suy yếu hoặc biến mất, chỉ còn lại Vương quốc Lyria (Ánh Sáng) là cường quốc trụ vững.

Cùng lúc đó xuất hiện một lời tiên tri cổ xưa được khắc trên "Tảng đá Vực Thẳm" ở rìa biên giới Lyria:

"Khi Vardak trỗi dậy lần thứ hai, kẻ mang trái tim người thường sẽ trở thành Ngọn Lửa cuối cùng."

Trải qua hàng trăm năm, lời tiên tri ấy bị lãng quên, cho đến khi vương quốc lâm nguy. Quái vật từ phương Bắc thức tỉnh, bóng đen lan tràn, và các thế lực cổ xưa bắt đầu trỗi dậy.

Trong lúc mọi người tìm kiếm một chiến binh vĩ đại, lời tiên tri lại chỉ về một người không ai ngờ tới: Ashoka, một người thợ rèn trẻ sống tại ngôi làng nghèo nàn dưới chân núi. Ashoka không mạnh mẽ, không can đảm, càng không có tham vọng trở thành anh hùng. Tất cả những gì cậu mong muốn chỉ là một cuộc sống yên bình bên mẹ già và lò rèn cũ kỹ.

Cậu không tin vào số mệnh, không tin mình là "người được chọn". Nhưng định mệnh không dễ dàng buông tha. Những giấc mơ lạ lùng, những dấu hiệu kỳ bí, và sự đổ vỡ quanh mình bắt đầu kéo Ashoka vào một cuộc hành trình không thể tránh khỏi.

Câu chuyện từ đây là hành trình của một người bình thường chống lại số phận được sắp đặt, để tự lựa chọn con đường của chính mình - trở thành anh hùng không phải vì định mệnh, mà vì lựa chọn.

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thời Không
 
Chỉnh sửa cuối:
19 ❤︎ Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 1. Kẻ Bị Bỏ Rơi

Sớm mai ở làng biên giới Lyria không bao giờ êm đềm. Sương mù bám dày trên mái rơm, len lỏi qua từng khe hở, phủ lên những con đường đất nhão nhoét sau cơn mưa đêm. Ngôi làng nằm kẹp giữa những dãy núi trơ trọi, nơi gió từ thung lũng mang theo mùi ẩm mốc, mùi đất mới xới, và mùi mồ hôi của người dân lam lũ. Mọi thứ toát lên một cảm giác u ám, nặng nề như thể cả nơi này đang gồng mình chịu đựng sự tàn nhẫn của đời sống và triều đình.

Trẻ con lê bước qua con đường đầy bùn, bàn chân trần lấm lem. Chúng cúi gằm mặt, tránh ánh nhìn của người lớn. Ai nấy đều mang nét mặt hốc hác, đôi mắt thiếu sức sống. Phụ nữ cắm cúi xay bột, nhặt củi, mắt nhìn xa xăm như đang mường tượng những đống thuế mới mà lão quan thu thuế sắp áp xuống. Những người đàn ông, gầy gò, rắn chắc nhưng đầy mệt mỏi, vật lộn với ruộng đồng khô cằn, đôi tay chai sạn, lưng còng.

Giữa cảnh sống khắc nghiệt ấy, Ashoka lặng lẽ đi qua làng, như một bóng hình bị bỏ quên. Cậu dừng trước lò rèn bỏ hoang, nơi những thanh sắt đen cũ kỹ còn vương tro than. Mùi sắt cháy và than âm ỉ còn lưu lại, gợi cậu nhớ về những ngày cha còn sống. Ashoka chạm vào tay nắm của lò rèn, mắt lặng lẽ nhìn các vết xước, vết lõm trên tường – từng vết do cha rèn, từng vết do thời gian tàn phá.

Cậu hồi tưởng tuổi thơ. Cha mất sớm, để lại cho cậu một cơ thể gầy gò nhưng một trái tim kiên định. Cha từng nói: "Dù đời có nghiệt ngã, con phải giữ mình không bị khuất phục bởi bất công." Giờ đây, Ashoka nhìn lại, nhận ra lời dạy ấy như một sợi dây thừng bện chặt vào tâm hồn, vừa an ủi vừa trói buộc cậu.

Nhưng ký ức đẹp chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Ngay khi Ashoka quay bước ra khỏi lò rèn, những ánh mắt khinh miệt, dò xét đã hướng về cậu. Dân làng chưa bao giờ coi cậu là một phần của cộng đồng. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã là "kẻ mang điềm gở" : Bò đẻ chết, mùa màng thất bát, mọi chuyện dường như đều bị đổ lỗi cho cậu. Khi cậu bị bắt nhập ngũ trong một đợt tuyển lính bổ sung, cậu chứng kiến cảnh bất công: Những người giàu có mua chuộc để con họ tránh bị gọi đi, còn cậu – kẻ mồ côi, chẳng có họ hàng phải ra trận. Đó là trận đầu tiên Ashoka thấy được cái mặt tàn nhẫn của chiến tranh và cái ác không công bằng của con người. Từ đó, lòng căm ghét chiến tranh và bất công bén rễ trong tim cậu.

Hôm nay cũng không khác. Một nhóm trai làng tiến tới, mắt lấp lánh sự khinh bỉ.

"Nhìn kìa, kẻ hèn vẫn còn sống, vẫn đi loanh quanh như thể không ai muốn hại nó." Một tên cười khẩy, tay chỉ Ashoka.

"Ngươi đã bao giờ làm điều gì có ích cho làng chưa, hay chỉ mang xui xẻo?" – tên khác chen vào.

Ashoka biết họ chỉ muốn khiêu khích. Tim cậu đập mạnh, máu sôi lên. Cậu muốn đáp trả, muốn trút cơn giận dồn nén bấy lâu. Nhưng cậu dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, và bước đi. Không có lời giải thích, không có tiếng oán hận cất lên – chỉ có sự lặng lẽ cô độc như một tấm khiên chống lại thế giới.

Đi qua các con đường, Ashoka quan sát làng. Những mái nhà rơm lợp xiêu vẹo, tường đất nứt nẻ, cột gỗ mục. Khói bếp nghi ngút, nhưng không làm vơi đi cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng. Ngôi làng này, dù là nơi cậu sinh ra, giờ chỉ như một bức tranh u tối. Mọi nỗ lực để hòa nhập đều vô nghĩa. Cậu hiểu rằng mình không thuộc về nơi đây – Ashoka là người ngoài cuộc, dù bất cứ ai có nói gì đi nữa.

Cậu rẽ vào con đường dẫn tới bìa rừng, nơi cỏ lau cao quá đầu, gió từ núi thổi qua mang theo hương đất ẩm và mùi cây cỏ hoang dã. Ở đây, Ashoka cảm thấy bình yên hơn, dù sự yên bình ấy vẫn mang nét cô độc. Cậu nhớ cha, nhớ những lần được dạy cách rèn sắt, nhớ âm thanh lách cách của búa trên lò lửa. Nhưng ký ức ấy chỉ khiến cậu cảm thấy trống rỗng hơn, vì cha đã rời xa quá sớm, để lại cậu với một thế giới không còn ai tin tưởng.

Đêm đến, Ashoka nằm dưới tán cây già, ánh trăng lấp ló giữa những đám mây. Cậu lắng nghe tiếng rừng: Tiếng côn trùng, tiếng gió qua lá, tiếng động lạ từ con suối gần đó. Cảm giác cô độc len vào tim cậu, nhưng cũng mang theo một sức mạnh kỳ lạ, sức mạnh của những kẻ phải tự đứng lên một mình. Cậu nhận ra: Nếu muốn sống, phải học cách dựa vào chính bản thân, không dựa vào sự thương hại hay đồng cảm từ người khác.

Ngày hôm sau, Ashoka quyết định sẽ đi xa hơn. Không còn lối thoát trong làng, không còn niềm tin ở bất cứ ai, cậu rẽ vào con đường mòn dẫn sâu vào rừng. Mỗi bước đi là một cuộc thử thách: Rễ cây vướng chân, bùn đất nhão nhoét, những con côn trùng cắn vào tay chân. Nhưng cậu không dừng lại. Trong lòng Ashoka, một lửa âm ỉ bừng lên – không phải lửa giận dữ với làng, mà là ngọn lửa sinh tồn, quyết tâm tìm ra nơi mình thực sự thuộc về.

Trước khi mất dạng giữa rừng sâu, Ashoka quay lại nhìn ngôi làng. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, mọi thứ dường như chìm trong một lớp sương trắng, mờ nhạt như những ký ức xa xăm. Cậu biết, nếu quay lại, mọi chuyện sẽ không bao giờ giống xưa. Nếu tiếp tục bước đi, cậu phải đối diện với một thế giới rộng lớn hơn, nguy hiểm hơn, nhưng cũng có thể mang đến hy vọng – dù nhỏ nhoi – rằng cậu không còn là kẻ bị bỏ rơi.

Với bước chân nặng nề nhưng kiên định, Ashoka tiến vào rừng. Lá cây xào xạc dưới chân, tiếng chim hoang hót vội vàng, gió rừng thổi qua mang theo mùi đất, mùi lá mục, và một cảm giác mới: Tự do, nhưng cũng đầy cô độc. Cậu chưa biết điều gì đang chờ phía trước, nhưng lần đầu tiên, Ashoka cảm thấy một thứ gì đó khác với sợ hãi hay cô đơn – cảm giác được tự mình quyết định, tự mình sống.

Và như thế, Ashoka rời khỏi ngôi làng, bước vào hành trình của riêng mình, giữa rừng sâu hoang vu, giữa những thử thách chưa từng biết. Cậu là kẻ bị bỏ rơi, nhưng cũng là người mang trong tim một ngọn lửa chưa từng tắt.
 
Chỉnh sửa cuối:
19 ❤︎ Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 2: Hang động và ấn phong cổ​

Rừng sâu không bao giờ chào đón người lạ một cách dễ chịu. Khi Ashoka tiến vào giữa tán cây rậm rạp, ánh sáng mặt trời lọt qua những kẽ lá chỉ đủ để vẽ lên mặt đất những mảng sáng nhạt. Không khí ẩm ướt và mùi đất mùn nồng nặc dồn vào mũi cậu, khiến hơi thở trở nên khó nhọc hơn. Tiếng lá cây xào xạc dưới chân, tiếng chim hoang hốt hoảng cất lên từng hồi, tất cả như đang cảnh báo một điều gì chưa biết.

Ashoka đi một mạch, dường như không còn nhận ra khoảng thời gian trôi qua. Mỗi bước đi đều là một thử thách: Rễ cây ngoằn ngoèo, bùn nhão, đá trơn trượt. Nhưng trong lòng cậu, một quyết tâm âm ỉ không cho phép dừng lại. Cậu cần tìm một nơi yên tĩnh, nơi cậu có thể tĩnh tâm và hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra trong cuộc đời mình.

Sau vài giờ băng rừng, Ashoka phát hiện một khe nứt lạ nằm sát chân núi đá. Vách đá dựng đứng, rêu phủ xanh mướt, và những khe hở sâu hun hút khiến cậu vừa sợ vừa tò mò. Dân làng từng kể rằng khu vực này là "đất cấm", nơi những linh hồn và quái vật ẩn náu, không ai dám bén mảng vào. Nhưng nỗi tò mò trong Ashoka mạnh hơn sự sợ hãi. Cậu hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào khe núi.

Bước chân Ashoka khua đá vụn, âm thanh vang vọng trong không gian chật hẹp như một nhịp tim nặng nề. Không khí càng lúc càng lạnh lẽo, mùi đất ẩm nồng pha lẫn mùi khói cũ từ những vụ sét đánh lâu đời. Cậu đẩy mạnh bản thân tiến sâu hơn, mắt dò tìm mọi dấu hiệu khả nghi. Vách đá bên cạnh được phủ những ký hiệu lạ, khắc chồng lên nhau, ánh sáng mặt trời len lỏi chỉ đủ để lộ vài ký tự hình học kỳ dị.

Khi Ashoka chạm tay lên một tảng đá lớn, bỗng cảm nhận được một sức nóng kỳ lạ lan vào lòng bàn tay. Tảng đá trơn nhẵn nhưng như ẩn chứa một nguồn năng lượng âm ỉ. Không hiểu vì sao, cậu kéo tay xuống, lòng dấy lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích. Trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra rằng mình vừa chạm vào một ấn phong cổ, thứ mà dân làng đồn rằng đã phong ẩn sức mạnh của những kẻ cổ xưa.

Bất cẩn, Ashoka đặt cả tay lên bề mặt tảng đá, cố gắng đọc những ký tự. Và ngay lập tức, mặt đất rung chuyển. Một ánh sáng đỏ lóe lên từ các khe hở đá, lan tỏa như nhịp tim rực lửa. Tiếng thì thầm vang lên, âm thanh lạ lùng, vừa như lời, vừa như tiếng gió rít qua khe núi. Ashoka giật mình, lùi lại vài bước, tim đập mạnh.

"Cái gì.. Đây là?" cậu thều thào, giọng run rẩy.

Nhưng lời nói của cậu nhanh chóng bị tiếng vang của khe núi nuốt mất. Ánh sáng đỏ bừng sáng mạnh hơn, chiếu rọi lên những ký tự trên đá, khiến chúng dường như chuyển động, uốn lượn theo một nhịp điệu riêng. Ashoka có thể cảm nhận được một sức mạnh cổ xưa đang thức dậy, nhấn nhá từng mạch máu trong cơ thể cậu, như muốn nói: "Ngươi đã chạm vào thứ không thuộc về thời gian này."

Cậu quay đi, muốn rút tay khỏi tảng đá, nhưng bàn tay trái dường như bị hút chặt. Một luồng sức nóng chạy dọc từ lòng bàn tay, lan khắp cánh tay, làm Ashoka co rúm lại. Mồ hôi lạnh túa ra, tim cậu đập thình thịch. Không gian xung quanh trở nên kỳ lạ hơn, những mảng bóng tối di chuyển không theo quy luật ánh sáng. Cậu nghe tiếng thì thầm rõ hơn, dường như đang gọi tên mình.

Cuối cùng, với nỗ lực tuyệt vọng, Ashoka giật mạnh tay, rút khỏi tảng đá. Ngay lập tức, ánh sáng đỏ lóe lên dữ dội, rung chuyển cả khe núi, nhưng không lâu – nó vụt tắt, để lại một vệt cháy sáng trên lòng bàn tay Ashoka. Cậu lùi lại, tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp. Bàn tay nóng rực như vẫn còn hừng hực sức mạnh cổ xưa.

Ashoka ngồi phịch xuống, ôm lấy đầu, cố gắng trấn tĩnh. Trong lòng cậu tràn ngập một loạt cảm xúc: Sợ hãi, kinh ngạc, tò mò, và một chút phấn khích. Cậu nhận ra rằng mình vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến điều chưa ai hiểu, một sức mạnh vượt ngoài khả năng con người thường. Nhưng nỗi sợ hãi lại nhanh chóng chiếm ưu thế: Nếu để dân làng biết, họ sẽ nghĩ cậu mang về điềm gở, hoặc tệ hơn, là tà đạo.

Đêm xuống, Ashoka dựng một chỗ ngủ tạm bợ trong khe núi. Ánh trăng xuyên qua khe hẹp chiếu lên vách đá, làm các ký tự cổ hiện lên lờ mờ, như nhấp nháy. Cậu nhìn bàn tay còn đỏ rực, run rẩy, và tự nhủ: "Ta phải cẩn thận.. Nếu không, cả làng sẽ quay lưng lại với ta."

Cả đêm ấy, Ashoka nằm nghe tiếng gió rít qua khe núi, tiếng lá xào xạc như tiếng thì thầm của những linh hồn cổ xưa. Cậu không ngủ được, mắt mở trừng trừng, quan sát ánh sáng đỏ nhạt trên tay. Từng khoảnh khắc trôi qua, cậu cảm nhận một sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể – nhịp tim, hơi thở, sức mạnh âm ỉ đang dần hòa nhịp với cái gì đó cổ xưa.

Sáng hôm sau, Ashoka đứng lên, nhìn khe núi từ phía ngoài. Mặt trời chiếu qua kẽ lá, làm ánh sáng đỏ mờ dần. Nhưng trong lòng cậu, một ý thức mới xuất hiện: Thứ sức mạnh cổ xưa này không phải để sợ hãi. Nó là một phần của cậu, và cũng là thứ sẽ buộc cậu phải đối mặt với định mệnh mà Sứ giả Thần Hỏa từng cảnh báo.

Ashoka biết rằng hành trình của mình mới chỉ bắt đầu. Rừng sâu, khe núi, tảng đá cổ.. Tất cả chỉ là bước khởi đầu. Phía trước, sẽ còn nhiều điều bí ẩn, nguy hiểm hơn, và cậu sẽ phải học cách kiểm soát sức mạnh của bản thân trước khi bóng tối thật sự trỗi dậy.

Với bước chân kiên định, Ashoka rời khe núi, mang theo dấu lửa còn sót lại trên tay. Dù sợ hãi, nhưng trong ánh mắt cậu đã lóe lên một quyết tâm: Khám phá sức mạnh cổ xưa, tìm hiểu định mệnh, và một ngày nào đó, đứng lên đối mặt với bóng tối đang đến gần.​
 
Chỉnh sửa cuối:
19 ❤︎ Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 3. Sứ giả Thần Hỏa

Đêm nay, bầu trời Lyria nặng trĩu, mây đen vần vũ che lấp cả ánh trăng. Trong ngôi lều nhỏ ở rìa làng, Ashoka nằm trên tấm chiếu sờn, đôi mắt khép chặt nhưng tâm trí chẳng thể yên. Những tiếng xì xào, ánh mắt nghi kỵ của dân làng ban ngày cứ ám ảnh mãi trong đầu. Cậu lăn qua lăn lại, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ, nhưng đó không phải sự nghỉ ngơi mà là sự trượt ngã vào một cơn ác mộng.

Cậu thấy mình đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác. Trên đầu, bầu trời đỏ rực như đang bốc cháy, từng mảng mây đen cuộn xoáy thành những cột khói khổng lồ. Không còn ánh sáng dịu dàng của trăng sao, thay vào đó là ánh lửa chói gắt, đỏ loang khắp chân trời. Dưới chân cậu, mặt đất nứt toác, dung nham phun trào thành những dòng sông đỏ chói, nóng bỏng đến mức hơi nóng phả vào mặt làm Ashoka nghẹt thở. Cậu choáng váng, đôi chân run rẩy như không còn chỗ đứng.

Tiếng nổ dữ dội vang vọng từ xa, từng ngọn núi vỡ tung, tro bụi bay mù mịt, cuốn theo tiếng gào thét ghê rợn của những bóng người cháy đen đang vùng vẫy trong lửa. Ashoka hoảng loạn khi nhận ra vài gương mặt trong số ấy quen thuộc: Là dân làng của cậu, những người từng đi ngang qua, từng nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ. Họ gào cầu cứu, đưa tay về phía cậu, nhưng rồi tất cả bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ còn tro tàn. Ashoka lùi lại, cổ họng nghẹn lại, tim đập dồn dập.

Trong khoảnh khắc cậu tưởng mình sắp ngã quỵ, thì từ giữa biển lửa mênh mông kia, một bóng hình xuất hiện. Bước chân hắn chậm rãi nhưng chắc nịch, mỗi lần chạm đất, những vệt lửa lại bùng lên dữ dội. Hắn khoác một tấm áo choàng đen, viền áo đỏ như than hồng rực rỡ. Khuôn mặt bị che kín bởi chiếc mặt nạ đồng khắc hình ngọn lửa xoáy, đôi mắt ẩn sau đó sáng rực như hai hòn than. Hắn hiện ra như một linh hồn từ quá khứ xa xăm, vừa uy nghi, vừa ma quái.

Ashoka lùi lại bản năng, căng thẳng nhìn chằm chằm. Người lạ dừng lại cách cậu chỉ vài bước, giọng nói vang lên trầm đục, không vang từ miệng mà như vọng từ khắp bầu trời, từ trong lòng đất, hòa cùng tiếng lửa rống: "Cuối cùng.. Ngọn Lửa cũng đã thức giấc."

Ashoka rùng mình, da gà nổi khắp cánh tay. Cậu gắng gượng cất giọng: "Ngươi.. Ngươi là ai? Đây là cái quái gì?"

Người lạ đặt bàn tay lên ngực, khẽ cúi đầu như một nghi thức trang trọng: "Ta là Sứ giả Thần Hỏa. Từ thời cổ đại, ta đã đi khắp cõi người, chỉ để tìm ngươi."

Ashoka bật cười, tiếng cười lạc lõng trong biển lửa: "Tìm ta ư? Ta chỉ là một thằng thợ rèn sống ở ngôi làng nhỏ bé. Ngươi tìm nhầm rồi."

Nhưng giọng hắn vẫn chắc nịch, không hề lay động: "Không. Ngươi chính là Ngọn Lửa cuối cùng, kẻ gánh trên vai định mệnh của thế giới này."

Ashoka sững lại một nhịp. "Ngọn Lửa cuối cùng".. Câu nói ấy xoáy vào tâm trí, khiến cậu bối rối. Nhưng ngay sau đó, cậu gượng cười, cố đẩy lùi cảm giác bất an đang xâm chiếm: "Ngọn Lửa, định mệnh, thế giới.. Toàn là những từ to tát. Ta không quan tâm. Ta chỉ muốn sống như chính ta."

Sứ giả khẽ nghiêng đầu, đôi mắt rực sáng nhìn xoáy vào cậu, như muốn thiêu cháy lớp giáp phòng thủ yếu ớt kia. "Trong huyết quản ngươi, ngọn lửa của Flameborn vẫn đang cháy. Đó là ngọn lửa không bao giờ mất. Và khi bóng tối trở lại, chỉ Ngọn Lửa mới có thể đối đầu."

Ashoka nắm chặt hai bàn tay, móng tay in hằn vào da thịt. "Ta không quan tâm! Cho dù trong người ta có thứ lửa nào, ta cũng chẳng nợ nần thế giới này. Ta không phải anh hùng."

Giọng hắn bỗng trở nên trầm nặng hơn, như một bản án: "Ngươi có thể từ chối. Nhưng định mệnh thì không. Ngọn Lửa trong ngươi sẽ tìm cách bùng cháy, cho dù ngươi cố phủ nhận."

"Thế thì ta sẽ dập tắt nó!" Ashoka bật hét, giọng cậu vang vọng giữa không gian đỏ lửa. "Ta sẽ sống theo ý mình, và nếu có lửa trong ta, ta sẽ chôn vùi nó! Ta không phải con rối cho những lời tiên tri!"

Một làn gió nóng bùng lên, cuộn tro bụi và tàn lửa xoáy quanh Sứ giả. Hắn bước tới gần, mỗi bước chân khiến Ashoka cảm giác hơi nóng bỏng rát xuyên thẳng qua da thịt. Giọng hắn vang rền như tiếng sấm: "Nếu ngươi không chọn.. Bóng tối sẽ chọn thay. Khi ấy, ngươi sẽ không chỉ mất đi chính mình, mà cả thế giới cũng sẽ gục ngã cùng ngươi."

Ashoka run lên, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng cậu vẫn gồng mình, cắn chặt răng, ngẩng cao đầu thách thức: "Vậy để nó gục ngã đi! Ta không quan tâm đến tiên tri, không quan tâm đến thế giới! Ta chỉ là ta!"

Trong thoáng chốc, cả biển lửa dường như im bặt. Sứ giả nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đỏ bừng cháy. Không một lời nào, hắn xoay lưng. Tro bụi và tàn lửa bùng lên quanh hắn, quấn lấy cơ thể như hàng ngàn cánh tay, dần che phủ toàn bộ bóng dáng. Trong ánh sáng chói lòa, giọng hắn vang lên, xa dần nhưng vẫn rền rĩ như lời nguyền: "Nhớ lấy, Ngọn Lửa cuối cùng. Nếu ngươi không chọn.. Bóng tối sẽ chọn thay."

Cả thế giới chấn động. Mặt đất dưới chân Ashoka vỡ tung, lửa phụt trào lên, nuốt chửng tất cả. Cậu hét lớn, nhưng âm thanh bị hút vào khoảng trống vô tận. Rồi cảnh tượng vỡ vụn như một tấm gương tan nát, tất cả sụp đổ thành bóng tối.

Ashoka choàng tỉnh.

Cậu bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra, áo dính chặt vào lưng. Ngực phập phồng, tim đập loạn. Mất một lúc, cậu mới nhận ra mình vẫn ở trong căn lều nhỏ, bếp lửa đã tàn, ngoài kia đêm vẫn sâu thẳm. Nhưng hơi thở vẫn chưa kịp bình ổn, Ashoka nhìn xuống cánh tay trái của mình và sững sờ.

Vết sẹo hình ngọn lửa, vốn nhạt nhòa từ khi cậu còn nhỏ, giờ đang sáng đỏ. Ánh sáng ấy không chỉ hiện lên da thịt, mà còn hắt lên tường, run rẩy như ánh đèn yếu ớt trong gió. Ashoka vội lấy tay phải che đi, nhưng không ngăn được cảm giác bỏng rát đang dần lan tỏa khắp cánh tay.

Trong đầu cậu, giọng nói kia vẫn văng vẳng, như chưa từng biến mất: "Nếu ngươi không chọn.. Bóng tối sẽ chọn thay."

Ashoka run rẩy, mắt mở to, nhìn ánh sáng đỏ hắt ra từ da mình. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy cả thế giới đang quay lưng lại, và điều đáng sợ nhất không phải là bóng tối ngoài kia, mà chính là ngọn lửa đang âm ỉ bùng lên bên trong.

Lần đầu tiên, Ashoka thấy sợ chính bản thân mình.
 
19 ❤︎ Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 4. Dân làng nghi ngờ

Buổi sáng hôm sau, mặt trời ló dạng sau những đám mây xám xịt, ánh sáng yếu ớt như xuyên qua một tấm vải mỏng. Làng Lyria vẫn thức dậy theo nhịp quen thuộc: Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tiếng trẻ con cười vang ngoài ngõ. Nhưng Ashoka không còn thấy mọi thứ quen thuộc như xưa nữa. Cậu ngồi lặng bên bếp lửa đã tàn, mắt vô hồn nhìn vào cánh tay trái. Vết sẹo hình ngọn lửa vẫn còn đó, không còn sáng rực như trong đêm, nhưng ẩn dưới da vẫn âm ỉ như than hồng chưa tắt.

Cậu đưa tay sờ, cảm giác nóng rát còn lưu lại. Lời cảnh báo của kẻ lạ mặt vẫn văng vẳng trong đầu: "Nếu ngươi không chọn.. Bóng tối sẽ chọn thay." Ashoka lắc mạnh đầu, muốn xua đi ám ảnh ấy. "Chỉ là một giấc mơ thôi," cậu tự nhủ. "Chỉ là mơ. Ta vẫn là ta." Nhưng ngay khi cố gắng đứng lên, tim cậu lại nhói lên một nỗi bất an lạ lùng.

Ngày trôi qua, Ashoka nhận ra điều khác thường. Dân làng bắt đầu xì xào nhiều hơn. Trên đường ra giếng nước, cậu nghe thoáng qua tiếng thì thầm: "Đêm qua.. Gia súc chết bất thường, ba con bò ngã gục như bị rút hết sức sống." Một người khác tiếp lời: "Tôi cũng mơ thấy lửa. Không phải một mình tôi đâu, cả nhà tôi đều thấy. Đều giống nhau." Những tiếng bàn tán lan nhanh như gió, kéo theo nỗi lo sợ dâng tràn.

Ashoka bàng hoàng. Những giấc mơ tập thể, gia súc chết bí ẩn.. Có thật chỉ là sự trùng hợp? Hay là.. Bóng tối thật sự đang len vào làng? Cậu vô thức nắm chặt tay áo che đi vết sẹo trên cánh tay, sợ ai đó nhìn thấy.

Đến buổi chiều, tin đồn đã bủa vây khắp nơi. Trên sân làng, người dân tụ tập đông hơn thường lệ. Những khuôn mặt lo âu, căng thẳng, mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Trẻ con khóc thét vì những cơn ác mộng, người lớn đổ mồ hôi lạnh khi kể lại cảnh tượng giống hệt nhau: Một vùng biển lửa, một kỵ sĩ bóng tối xuất hiện trong giấc mơ, và lời thì thầm đe dọa.

Khi Ashoka bước qua đám đông, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào cậu. Ban đầu chỉ là sự chú ý, rồi chuyển thành ánh nhìn soi mói, ngờ vực. Những tiếng thì thầm nhỏ dần, nhưng mỗi từ đều như mũi dao đâm vào lưng cậu: "Chính nó."

"Kể từ khi nó sinh ra, đã chẳng bình thường."

"Vết sẹo trên tay nó.. Có ai từng thấy chưa?"

"Có lẽ chính nó mang ma quỷ về."

Ashoka cố bước nhanh, nhưng mỗi bước chân nặng như dẫm trên bùn lầy. Cậu cảm thấy sự xa lánh không còn là một vết xước nhỏ, mà là lưới nhện quấn chặt, khiến cậu nghẹt thở.

Buổi tối, tiếng trống làng vang lên, báo hiệu cuộc họp khẩn. Toàn bộ dân làng tụ tập trong ngôi nhà lớn của trưởng làng. Ashoka bị gọi đến, ngồi giữa căn phòng ngột ngạt, ánh mắt hàng chục người chiếu vào như những ngọn đuốc. Trưởng làng, một ông già râu bạc, gương mặt từng nhiều lần nhìn cậu bằng sự khinh khỉnh giờ nhìn cậu chằm chằm, nghiêm khắc hỏi:

"Ashoka, đêm qua ngươi có mơ thấy gì không?"

Ashoka ngập ngừng, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. "Nếu ta nói thật, họ sẽ coi ta là quái vật. Nếu ta nói dối, liệu họ có tin?" Cậu nuốt khan, cố giữ giọng bình thản:

"Không.. Không có gì. Chỉ là giấc ngủ bình thường."

Một tiếng cười khẩy vang lên từ góc phòng. Một người đàn ông cao lớn, vốn nhiều lần chê bai Ashoka ở lò rèn, đứng dậy:

"Bình thường ư? Trong khi cả làng đều gặp ác mộng giống nhau? Ngươi dám nói ngươi là ngoại lệ?"

Tiếng xì xào nổi lên. Ai đó gắt gỏng: "Từ lâu ta đã thấy nó không giống chúng ta. Vết sẹo trên tay nó.. Chính là dấu hiệu tà đạo." Người khác tiếp lời: "Phải rồi, chính nó! Kể từ khi có nó, bao nhiêu chuyện chẳng lành đã xảy ra."

Ashoka ngồi chết lặng. Trong lòng cậu, ngọn lửa phẫn nộ dâng lên, nhưng cậu cố kìm nén. Mọi lời cáo buộc như những hòn đá ném tới, xé toạc lớp da vốn đã quá mỏng manh. Trưởng làng gõ mạnh cây gậy xuống sàn, giọng nặng nề:

"Hãy để nó tự nói. Ashoka, ngươi có điều gì giấu giếm không?"

Tim Ashoka đập thình thịch. Cậu muốn gào lên, muốn nói rằng bản thân cũng bị ám ảnh, cũng hoảng sợ không kém họ. Nhưng đôi môi như bị khóa chặt. Một phần trong cậu sợ hãi, một phần khác lại giận dữ: Tại sao lúc nào cũng là cậu? Tại sao mọi tai họa đều đổ lên đầu cậu?

Cuối cùng, Ashoka bật dậy, ánh mắt lóe lên sự phản kháng.

"Các người luôn nhìn ta như kẻ lạ, luôn chờ đợi để kết tội. Nhưng ta đã làm gì? Ta chưa từng gây hại ai! Nếu các người muốn có kẻ gánh tội thay, thì cứ coi ta là quái vật đi!"

Tiếng bàn tán vỡ òa. Một vài người phụ nữ ôm con nép vào góc, sợ hãi. Đàn ông siết chặt gậy gộc, ánh mắt đầy căm hận. Ashoka cảm nhận rõ sợi dây mong manh giữa "người cùng làng" và "kẻ bị ruồng bỏ" đã đứt.

Trưởng làng không nói gì thêm. Ông chỉ lặng im, ánh mắt lạnh lùng như đã có quyết định. Cảm thấy ngột ngạt đến mức không chịu nổi, Ashoka quay người, bỏ chạy khỏi căn nhà. Tiếng người la ó phía sau, tiếng chân dồn dập, nhưng cậu không quay lại. Cậu chạy băng qua những con đường nhỏ, chạy qua mái nhà quen thuộc, chạy cho đến khi gió đêm quất rát vào mặt.

Cậu dừng lại ở rìa rừng, hơi thở dồn dập, ngực thắt lại. Đằng sau, ánh đuốc của dân làng vẫn lập lòe, nhưng không ai đuổi theo. Họ chẳng cần làm gì, chỉ cần ánh mắt nghi kỵ ấy thôi, cũng đủ để đẩy cậu ra khỏi cộng đồng.

Ashoka ngồi bệt xuống đất, hai bàn tay run rẩy ôm lấy đầu. Lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra: Chính nơi cậu gọi là quê hương cũng có thể ruồng bỏ cậu bất cứ lúc nào. Và nỗi sợ ấy, so với những lời tiên tri xa vời, còn khủng khiếp hơn nhiều.

Trong bóng tối rừng sâu, vết sẹo trên tay lại khẽ sáng, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn. Ashoka nhìn nó, nỗi đau hòa lẫn giận dữ, và lần đầu tiên, cậu tự hỏi: Phải chăng, ngay từ đầu, ta vốn không thuộc về nơi này?
 
19 ❤︎ Bài viết: 26 Tìm chủ đề
Chương 5: Bóng tối trỗi dậy

Trên bầu trời Lyria, những ngày bình yên cuối cùng trôi qua lặng lẽ mà không ai hay biết. Chỉ trong chớp mắt, tất cả như bị xoay chuyển. Đêm buông xuống nặng nề, dày đặc mây đen, che khuất trăng sao. Không còn một tia sáng nào đủ mạnh để xuyên qua màn u tối. Gió thổi rít từng đợt, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, như một bàn tay vô hình đang siết chặt bầu không khí, bóp nghẹt nhịp thở của cả vùng đất.

Ashoka ngồi co ro bên cạnh lò rèn bỏ hoang, nơi từng là chốn lui tới mỗi ngày của cậu. Ngọn than đã tắt từ lâu, để lại những đốm tro lạnh lẽo. Đôi mắt cậu trống rỗng, dán vào những vệt ánh sáng mờ nhạt còn sót lại trên đá. Sau buổi họp làng đầy căng thẳng, cậu đã không trở về căn lều quen thuộc. Mỗi ánh mắt dân làng, mỗi lời bàn tán, dường như đều là mũi dao nhọn chĩa thẳng vào lòng cậu. Nỗi nhục, sự phẫn nộ, cảm giác bị ruồng bỏ tất cả dồn nén trong cậu, xé nát từng mảnh bình yên còn sót lại. Ashoka nhận ra rằng nơi này, ngôi làng mà cậu từng gọi là nhà, giờ đây đã trở nên xa lạ. Sợ hãi lớn hơn cả lời tiên tri không phải là cái chết, mà là cảm giác bị chính cộng đồng mình bỏ rơi.

Nhưng không chỉ Ashoka, cả Lyria cũng đang chìm trong biến đổi.

Ở biên giới phía bắc, những bức tường thành cổ kính rung lên dữ dội. Vết nứt khổng lồ lan ra khắp bức đá vững chãi hàng thế kỷ. Chỉ trong vài ngày, tin dữ từ phương bắc tràn về: Các pháo đài phòng tuyến đã sụp đổ, những đàn quái vật từ nơi rừng sâu tràn xuống, thị trấn này qua thị trấn khác bị san bằng, chỉ còn tro tàn. Người sống sót gồng mình chạy trốn, mang theo lời đồn đại về những bóng hình khổng lồ trượt đi trong mưa bão, đôi mắt đỏ rực như máu.

Tin tức đến Lyria chậm hơn thực tế, nhưng nỗi rùng rợn lan nhanh hơn bất cứ cơn gió nào. Dân làng vốn đã nghi ngờ, nay trở nên hoảng sợ. Những cơn ác mộng dai dẳng lặp lại: Trẻ con gào khóc trong giấc mơ, người lớn tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa, tất cả đều kể về cùng một hình ảnh, một kỵ sĩ không hồn, cưỡi ngựa lửa, đứng từ xa quan sát làng, ánh mắt trống rỗng, không tình cảm.

Ashoka nghe những lời kể ấy, và trong lòng cậu dấy lên nỗi sợ mơ hồ, không tên. Đêm nào cậu nhắm mắt cũng thấy biển lửa, thấy bóng dáng lạ lùng tan biến trong đám tro bụi, cảm nhận được ngọn lửa rực cháy trong cơ thể mình, đặc biệt ở cánh tay trái. Dù cố gắng che giấu, ánh sáng đỏ vẫn lóe lên trong đêm, như ngọn đèn báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra.

Một đêm, khi cả làng chìm trong giấc ngủ bất an, Ashoka bước ra ngoài. Không gian tĩnh lặng đến mức tiếng thở cũng vang vọng. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, và phía chân trời, ánh đỏ lập lòe. Không phải bình minh, không phải ngọn lửa trong lò, mà là một vầng lửa dữ dội cuộn lên từ xa, hắt ánh sáng rực rỡ như báo hiệu thảm họa. Gió mang theo mùi khói khét lẹt, khiến lông tay Ashoka dựng đứng. Cậu run rẩy, cảm giác như cả thân thể bị siết chặt bởi một bàn tay vô hình. Ngọn lửa trong tay bùng lên dữ dội, buộc cậu phải siết chặt cánh tay để không kêu rên đau đớn.

Ashoka hiểu. Dù có phủ nhận bao nhiêu, định mệnh vẫn đang dồn ép đến trước mắt. Những cơn ác mộng không còn mơ hồ nữa, chúng đang lột xác thành hiện thực, và tai họa sắp sửa ập xuống làng.

Ngày hôm sau, bầu trời vẫn u ám. Ánh mặt trời chưa kịp ló dạng, nhưng mây đen đã sầm xuống như tấm màn tang phủ khắp không gian. Sấm chớp nổ ầm ầm không dứt, gió thổi rít dữ dội, khiến cây cối uốn cong, mái nhà rung bần bật. Trẻ con ôm chặt cha mẹ, người lớn nín thở cầu nguyện. Nhưng tất cả đều biết, lời cầu nguyện ấy vô ích. Nỗi sợ vô hình đã bủa vây mọi góc làng.

Ashoka ngồi lặng lẽ bên cửa, đôi mắt nhìn xa xăm. Trong đầu cậu, lời Sứ giả Thần Hỏa vẫn vang lên như tiếng vọng từ cõi khác: "Nếu ngươi không chọn, bóng tối sẽ chọn thay." Cậu không muốn tin, nhưng mỗi giây trôi qua, mọi thứ quanh cậu càng chứng minh điều ngược lại. Bóng tối không chờ đợi, nó tự chọn thay.

Một tia chớp xé toang bầu trời, soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt nhưng căng thẳng của Ashoka. Trong khoảnh khắc đó, cậu thấy hình bóng kỵ sĩ đen từ trong giấc mơ lóe lên ngang đường chân trời. Chỉ là ảo ảnh hay điềm báo? Cậu không biết. Nhưng tim cậu đập mạnh đến mức toàn thân rúng động, cảm giác nhói đau dọc sống lưng.

"Tai họa đang đến.." Ashoka thì thầm, bàn tay siết chặt cánh tay trái đang nóng rát. Dưới ánh chớp, ngọn lửa trong mắt cậu như được nhân đôi, báo hiệu sự thức tỉnh sắp diễn ra.

Không lâu sau, bão tố bóng tối thực sự tràn xuống làng. Gió thổi mạnh, cây cối nghiêng rạp, mái tranh rung lên từng đợt. Những đám mây đen cuộn xoáy trên bầu trời, như những con rắn khổng lồ uốn lượn, vươn xuống chạm mặt đất. Mưa chưa rơi, nhưng bầu không khí dày đặc, nặng nề đến mức hầu như khó thở. Người dân la hét, ôm lấy nhau trong nỗi sợ hãi vô hình.

Ashoka lặng nhìn khung cảnh hỗn loạn. Trong mắt cậu, ánh sáng đỏ của ngọn lửa trên tay hòa vào sắc đen của bão tố. Cậu biết, bản thân không còn lựa chọn. Nếu không chủ động, bóng tối sẽ quyết định thay. Hình bóng kỵ sĩ lướt qua trí nhớ cậu, ánh mắt trống rỗng như đang đo đếm từng nhịp thở của Ashoka.

Cậu nhớ lại những đêm dài ác mộng, cảm giác lửa trong cơ thể bùng lên từng đợt dữ dội. Mỗi đêm, nó nhắc nhở cậu về sức mạnh đang ngủ quên, và về trách nhiệm mà số phận đã đặt lên vai. Giờ đây, khi tai họa thực sự gõ cửa, Ashoka biết, không còn đường lui. Cậu phải đứng lên, đối diện bóng tối, hoặc sẽ bị nuốt chửng.

Ngôi làng chìm trong hỗn loạn, nhưng Ashoka đứng giữa cơn bão, như điểm sáng duy nhất chống lại u tối. Mắt cậu lóe lên quyết tâm, bàn tay trái nắm chặt, ngọn lửa bừng sáng rực rỡ hơn bao giờ hết. Và lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng nỗi sợ hãi không phải để trốn tránh, mà là để thắp lên sức mạnh.

Bão tố tiếp tục tràn xuống, cơn gió rít rít xé gió, tòa nhà nhỏ bên cạnh rúng động. Trẻ con khóc la, người lớn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Ashoka biết rằng chính cậu phải là người dẫn dắt, ít nhất để bảo vệ một phần nhỏ của Lyria. Sự im lặng ngột ngạt bị phá vỡ bởi tiếng sấm, ánh chớp xé ngang trời, chiếu vào mặt Ashoka nhợt nhạt nhưng đầy quyết tâm.

Trong khoảnh khắc ấy, Ashoka thầm hứa: Dù bóng tối có mạnh đến đâu, cậu sẽ không để nó chọn thay. Ngọn lửa trong cơ thể cậu là minh chứng, là lời nhắc nhở rằng định mệnh không phải lúc nào cũng bất lực. Nó có thể thử thách cậu, dồn cậu vào chân tường, nhưng Ashoka sẽ đứng vững. Và khi bão tố của bóng tối tràn xuống, ngọn lửa ấy sẽ cháy sáng, dẫn lối cho cả làng giữa biển u tối.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back