Nếu sau này gặp lại Tác giả: Hảo Thể loại: Truyện ngắn, tình thân, bạo lực học đường Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Haosamthi - Việt Nam Overnight Hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến câu lạc bộ Mỹ thuật cũng là ngày cuối cùng tôi dạo bước nơi sân trường này. Mai tôi sẽ chuyển trường. Năm nay tôi lớp 11, bây giờ đã gần cuối năm rồi, là thời điểm cuối mùa xuân và tôi đã thấy đâu đây vài dấu hiệu của mùa hạ, nhưng tôi vẫn quyết định chuyển trường, bố mẹ cũng muốn tôi chuyển đi. Tôi đang học ở một trường nội trú, nhưng cuộc sống học đường không được tốt lắm. Các bạn trong lớp cô lập tôi. Đáng lẽ sẽ không như vậy nhưng vào hồi đầu năm lớp 10 chẳng hiểu tại sao mọi người lại xa lánh một bạn tên Ly. Chắc hẳn vì cậu ấy quá điệu. Chỉ mình tôi chơi với cậu ấy, đến cuối kì I Ly chuyển đi. Từ đấy tôi tự nhiên biến thành đối tượng tiếp theo bị cô lập. Tôi cũng chẳng biết tại sao, nhưng mọi người trong lớp, đặc biệt là các bạn nữ cứ soi mói, tọc mạch, bàn tán về tôi mãi. Còn các bạn nam thì theo số đông, thấy có nhóm túm tụm vào nói, mình cũng phải chen vào nói vài câu, thể hiện "chúng ta đang cùng chí hướng", mặc kệ đúng sai, cứ hùa theo trước đã. Thế là tôi hay rúc trong câu lạc bộ Mỹ thuật. Nơi mà tôi được vẽ nên chính mình, và cũng ở đây, tôi gặp Nguyên. Thật ra Nguyên năm nay đã học lớp 12 rồi, lớn hơn tôi một tuổi, chẳng qua hồi lớp 10 mới vào câu lạc bộ tôi không quen Nguyên nên tưởng cũng lớp 10, gọi mãi thành quen. Hồi đấy tôi vừa "được" trải nghiệm cảm giác bị cô lập, tự nhiên đời sống nó cũng trầm lắng hẳn nên không có đi làm quen, cũng kiểu bị mấy bạn trong lớp áp lực quá, nên không có tâm trí đi kết bạn. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Nguyên thấy tôi thì hốt hoảng lắm, có lẽ vì lúc đấy đã muộn. Thường là mọi người 6 giờ đã ra về, có mỗi tôi đóng cột ở phòng Mỹ thuật tới lúc bắt đầu tiết tự học buổi tối. Khi đó cậu ấy dọa tôi: "Lớp nào đây, vào giờ tự học rồi còn rúc ở câu lạc bộ, ghi vào sổ tội trốn học bây giờ". Tôi lúc đấy lớp 10 thôi, ngu ngốc lắm, tâm trạng buồn chán lại không được giải tỏa, bị liệt vào trốn học thực sự không cam tâm, tôi giảo biện ngay: "Cậu cũng còn ở đây còn gì, đừng có đi báo cáo tớ với mấy anh chị xung kích đấy, tớ chưa bị trừ điểm nào đâu, khối 10 chắc tớ ngoan nhất rồi". Nguyên bật cười, có vẻ rất vui, lúc đấy cậu ấy còn lừa tôi: "Tớ cũng vừa học lớp 10 thôi, mấy anh chị trong câu lạc bộ cứ bắt tớ đi khóa cửa phòng câu lạc bộ, vừa sợ bị ghi, vừa sợ ma lắm". Tôi cũng bật cười, lần đầu tiên sau những tháng ngày mệt mỏi vì bị xa lánh, tôi lần nữa nở nụ cười, một nụ cười rất tươi. Từ đó chúng tôi làm bạn. Không hiểu kiểu gì mà tôi tin Nguyên học lớp 10 thật, cứ thấy là lại "Nguyên ơi! Nguyên ơi!", sau này quen miệng gọi vậy luôn. Mà lớp tôi lại có một bạn nữ thích Nguyên, thấy tôi gọi thế, ghét lại càng ghét hơn. Cô chủ nghiệm cũng biết bạn cùng lớp tẩy chay tôi, đã nhắc trên lớp mấy lần nhưng mấy bạn vẫn thế. Mỗi lần như thế, sau khi cô rời đi, những câu chửi mắng, trách cứ, đổ lỗi lại vang lên, họ nói tại tôi, cứ như tôi đã làm việc tày đình sai trái vậy. Tôi chẳng hiểu tại sao. Tính cách tôi khá hòa đồng, cấp 2 các bạn trong lớp và cả thầy cô đều rất thích tôi. Lên cấp thầy cô vẫn thích nhưng các bạn trong lớp thì không, mấy đứa con gái hay xúm lại với nhau, gọi tôi là "hồ hởi hóa" hoặc là "con hồ hởi này" hay cũng có thể là "con ngu", đôi lúc còn xúc phạm hơn là "con chó điên".. Họ cứ nói vậy dù thật ra những người ấy cũng chẳng có gì hơn tôi cả, không học hành, không cố gắng, suốt ngày chỉ "tao muốn nhuộm tóc ghê", "ôi bà cô này cho lắm bài tập thế", "con kìa mày nói cái gì thế", "tao thích anh này ghê", "bọn học giỏi cũng chẳng làm được gì sất, tao chép bài còn bằng điểm bọn nó".. Tôi cảm thấy mình làm đúng nghĩa vụ của học sinh, tích cực trong các hoạt động, chăm chỉ học tập, xây dựng bài, nhưng vẫn bị các bạn xa lánh.. Tới sau này, tôi mới biết, đó chẳng qua là do lòng ghen tị ích kỷ, cảm thấy mình thua kém và không chịu chấp nhận, sửa đổi bản thân mình. Luôn lấy những lí do buồn cười để che lấp sự thiếu hiểu biết, sự thua kém của mình. Cố khoác lên mình lớp vỏ "thượng đẳng", nhưng thật ra chỉ là những con người chối bỏ chính mình, không cố gắng, đua đòi và đầy yếu kém. Nguyên lại khác, cậu ấy thấy có lẽ trong chuyện này lỗi cũng không phải hoàn toàn là tại tôi, Còn hay nói: "Nếu mấy người bạn lớp em cứ thế mãi thì nói với anh, anh tâm sự với bé, chứ anh không đi dằn mặt hộ bé đâu, phải tự giải quyết vấn đề của mình mới làm người lớn được". Tôi cười cười: "Thế nếu tới năm lớp 11 mà em vẫn bị ghét thì chắc em không lớn được rồi". Cậu ấy mỉm cười, xoa đầu tôi, nhẹ nhàng đưa tôi thoát ra khỏi cảm giác bất lực, muốn bỏ cuộc. Tôi còn quen thêm rất nhiều bạn trong câu lạc bộ, đều rất hòa đồng và tôn trọng nhau. Vì thế, tôi thích ở câu lạc bộ, chỉ ước sao tiết tự học buổi tối có thể trốn đến phòng Mỹ thuật, dù bị bạn cùng phòng gán mác "đi chơi với trai" mỗi lần đi hoạt động câu lạc bộ. Mà sau khi chuyện Nguyên lừa tôi bị phát hiện, cậu ấy đã chuộc lỗi bằng một lời hứa rất có tính mê hoặc: "Anh trong đội xung kích, sau này em mà đi muộn anh sẽ bao che cho em 5 phút". Tôi thấy như thế đã là sai quy định rồi nên không có ý định đòi Nguyên che dấu hành động trái kỉ luật của mình nên đã trả lời: "Thế thì không được, dù sao em cũng không đi muộn bao giờ.. Hay đổi thành anh vẽ cho em một bức tranh nhé". Nguyên cười, chọc vào má tôi một cái: "Vẽ em ấy hả?" Tôi bày vẻ mặt kiên quyết như nói ra lời trọng đại với Nguyên: "Đúng rồi, anh mà không vẽ tặng em trước khi anh lên đại học là em sẽ thi vào cùng trường đại học với anh để đòi tiếp đấy". Nguyên cười rất vui vẻ, với tay xoa xoa đầu tôi nói: "Bé là nhất, bé đỉnh nhất, anh sợ lắm". Tôi cảm thấy Nguyên cứ như anh chị họ tôi vậy, toàn gọi tôi là "bé" dù đã lớn rồi. Nhưng hành động và lời nói của cậu luôn rất dịu dàng, tôi chẳng thể nào chối từ cách xưng hô như vậy, đầy thân quen, không hề gượng ép.. Mấy thành viên trong câu lạc bộ cứ hay đùa là chúng tôi yêu nhau nhưng thật ra là không phải. Rung động nhất định sẽ có nhưng nó không được đánh đồng với yêu, cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở thích. Cả tôi và Nguyên đều có nhận thức rõ ràng trong quan hệ tình cảm, chúng tôi chưa đủ lớn, chưa đủ chín chắn để xây dựng mối quan hệ phức tạp như vậy. Và còn đang ngồi trên ghế nhà trường việc quan trọng nhất hẳn là học tập, nên vậy tôi với Nguyên dù luôn có quan hệ rất thân thiết, cũng rất thích đối phương nhưng chẳng bày tỏ. Vì chúng tôi có tương lai và không muốn một mối quan hệ thoáng qua với người mà mình yêu quý, trân trọng, để rồi cuối cùng chỉ thu lại một câu chuyện tình chớp nhoáng. Mỗi lần bị đùa là yêu tôi, Nguyên hay cười nói: "Ừ, thích lắm, nhưng bây giờ thì không được". * * * Trở về với thực tại, tôi đã đứng trước cửa phòng Mỹ thuật rồi, bây giờ đang là 5 giờ chiều, hẳn sẽ có nhiều bạn đang vẽ tranh. Tôi cũng có vài bức tranh đang lưu trữ ở đấy, tôi hay vẽ phong cảnh. Vì nó đẹp và giúp tôi giải tỏa tâm trạng của mình. Còn Nguyên thì khác thường vẽ tĩnh vật, đặc biệt là hoa, xinh đẹp và đầy ý nghĩa.. Tôi đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên vì chẳng có ai cả, chỉ có mỗi Nguyên đang tựa đầu vào cửa sổ, nhìn trời. "Nguyên ơi, hôm nay không có ai đến ạ". Cậu ấy quay đầu, nhìn tôi, vẫn cười đẹp như thế, nói: "Hôm nay anh mượn cả phòng Mỹ thuật, mọi người không tới đâu". Tôi biết Nguyên muốn tạm biệt tôi, tối qua tôi đã báo với cậu ấy là sẽ chuyển trường rồi. Nguyên có lẽ sẽ rất buồn, tôi cũng buồn nhưng tôi không kiên trì được nữa. Dù biết đó là lòng ghen ghét nhưng có lẽ nó sẽ kéo dài mãi, một cách dai dẳng, tôi cũng chẳng muốn chôn vùi tuổi 17 đẹp đẽ, thuần khiết của mình. Và Nguyên thấu hiểu mọi thứ, cũng đồng ý với quyết định của tôi. Tuy sẽ buồn nhưng tôi sẽ một lần được sống đúng với tuổi học, ngây thơ và đầy nhiệt huyết. Nguyên đã cho tôi trải nghiệm một nửa của thanh xuân, nhưng tiếc rằng thanh xuân của tôi còn thiếu những trò đùa vui vẻ, những người bạn vui tính, những ngày rủ nhau đi chơi, cùng nhau ăn khuya, ca hát, và những bức ảnh hàm chứa cả vùng trời thanh xuân. Nguyên biết điều đó và cũng muốn tôi được trải nghiệm, cái gọi là tuổi trẻ, là sống hết mình với thanh xuân.. Tôi mệt mỏi vì lớp học, bạn học của mình, tôi từ bỏ. Cảm giác bị cả lớp cho ra rìa rất khủng khiếp, cả phòng đi ăn, tôi đang tắm cũng không gọi, hay xúm lại thì thầm to nhỏ, nhìn tôi như một kẻ lạc loài, gọi tôi bằng những biệt danh ngu ngốc, cà khịa, đá xéo tôi, khủng khiếp hơn là ăn cơm trước, bôi ớt vào bàn chải đánh răng, giấu hoặc làm hỏng đồ đạc của tôi, tự làm vệ sinh phòng, bị nhốt ở trong phòng tắm, ngoài cửa, quần áo bị vứt xuống sàn, đầy dấu giày, sữa tắm, dầu gội bị dùng như của chùa, chăn bị lấy đi làm "đệm" dưới nền, không có quyền lên tiếng trong phòng, nói một câu bị cãi lại mười câu.. Các bạn nam thì hay nói tôi, nào là "con cưng của thầy cô", "sao lại không đi nịnh tiếp đi", "ôi điểm nó có phải cô thiên vị không đấy", "loại như nó mà cũng được đi diễn văn nghệ, dẫn chương trình á", "bọn mình phải tập văn nghệ theo phân công của nó á, tao không làm đâu", "anh Nguyên bị làm sao mới chơi với loại này, mặt xinh đấy, nhưng tính cách thì..", "nó vào câu lạc bộ Mỹ thuật cho vui chứ, loại nó mà có tài năng á, tao ngoáy bút hai cái còn đẹp hơn", "câu này khó như thế kiểu gì nó cũng lên mạng copy", "ôi năm nay con ngu này lại làm lớp trưởng tiếp à, lớp mình kiểu gì thi đua cũng tụt dốc".. Hay còn hành vi chép bài của tôi dù tôi không cho phép, đã chửi mắng tôi mà còn giật bài kiểm tra của tôi đi chép một cách tự nhiên, vẻ mặt như những người đó đang ban ân huệ. Tôi không hiểu và cũng cảm thấy quá mệt mỏi để hiểu rồi. "Nguyên ơi, em mệt lắm, em từ bỏ nhé", hôm qua tôi đã gửi cho Nguyên một tin nhắn như vậy. Tôi biết Nguyên hiểu tôi đang vì cái gì mà mệt mỏi, đang muốn từ bỏ cái gì. Cậu ấy không hỏi tại sao, cũng không phải những lời động viên sáo rỗng, "Em vui là được, mong em của mai sau sẽ hạnh phúc hơn bây giờ". Một câu thôi cũng làm tôi muốn bật khóc, không chê trách tại sao không cố gắng hòa đồng, không an ủi "đừng buồn nữa', chỉ đơn giản là hi vọng tôi có thể được thoải mái hơn. Một con người hiểu rõ tôi, biết tôi muốn gì. Tôi cảm thấy có lỗi vì bỏ Nguyên đi như thế, tôi biết Nguyên buồn nhưng làm sao đây," em mệt lắm, chỉ muốn khóc thôi ". Mà giờ đây khi đứng trước mặt Nguyên, tôi chỉ có thể nghẹn ngào nói lời tạm biệt: " Nguyên ơi, em mệt lắm, em không muốn lớn đâu, làm người lớn mệt lắm.. Em chắc cũng không thể lớn được nữa rồi, xin lỗi anh, làm phụ kì vọng của anh mất rồi ". Tôi bắt đầu khóc, khóc như mưa, như chưa bao giờ được khóc. Nguyên chỉ khẽ lau nước mắt cho tôi, nói: " Đừng khóc nữa nhé, khóc sẽ không xinh nữa. Không phải em không lớn mà là những người bạn em không biết thế nào là trưởng thành. Em mệt thì nghỉ ngơi đi, có lẽ con đường này quá khó để em đi, chỉ mong khi chúng ta gặp lại, em sẽ mãi nở nụ cười tươi, lúc đó anh mới biết cô bé của mình đã lớn, trở nên xinh đẹp và rực rỡ nhất ". Tôi nở nụ cười méo mó, vừa khóc vừa cười nhìn rất ngốc nhưng tôi muốn cười thật tươi để tạm biệt Nguyên, một người mà tôi yêu quý, trân trọng. " Vâng, em cũng muốn khi gặp lại Nguyên, em sẽ là chính mình, một bông hoa rực rỡ nhất ". Muốn cười thật xinh nhưng nước mắt cứ chảy, nói không buồn là điêu, nhưng tôi vẫn sẽ đi, để hạnh phúc hơn, để trở thành một người mà tôi hằng mong muốn, vẽ nên một bản thân tốt đẹp hơn, chứ không còn được khắc họa qua lời nói của người khác. Tôi khẽ hỏi, vẫn còn vài tiếng nấc nghẹn ngào: " Bức tranh của em đâu, mai em đi rồi sẽ không lấy được nữa, anh đã nợ em lâu lắm rồi ". Nguyên đưa cho tôi một bức tranh, đó là một giỏ hoa lưu ly xinh đẹp, tôi ngơ ngác, khẽ nhìn Nguyên. Nguyên lại cười: " Đợi sau này anh vẽ bé nhé.. Anh muốn vẽ phiên bản đẹp nhất của em, khi em chẳng còn kiệt sức với những con người không biết thấu hiểu ". Tôi cũng cười, chỉ chỉ vào bức tranh, hỏi: " Thế sao lại tặng em hoa ". Nguyên hôn lên trán tôi, nhỏ giọng như thủ thỉ tâm tình: " Forget me not - Xin đừng quên anh ". Tôi nở nụ cười thật tươi, ôm Nguyên. " Em sẽ không quên anh, anh cũng đừng quên em nhé ". Chúng tôi chắc chắn sẽ gặp lại, vì còn có một lời hứa chưa hoàn thành, vì một bức tranh chưa vẽ, cũng vì những bông hoa tím nhỏ xinh đẹp và cuối cùng là vì một tình yêu đang nảy nở, chỉ cần gặp lại chắc chắn sẽ kết hoa. * * * Tôi biết rằng rất nhiều người cũng đang bị bạo lực học đường như mình, không thể phản kháng, hoặc phản kháng sẽ bị đập tơi tả, nếu báo cáo sẽ càng bị tẩy chay hơn, mọi người sẽ" bằng mặt không bằng lòng". Tôi chỉ mong rằng, là những học sinh, mầm non tương lai của đất nước, chúng ta nên sống với đúng lứa tuổi, thực hiện tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Ngây thơ, tích cực, chăm chỉ, cố gắng, hồn nhiên và tươi đẹp nhất. Chứ không phải vì những suy nghĩ xấu xa, ích kỷ, lòng đố kị của bản thân mà bắt nạt, xa lánh bạn học của mình. Hy vọng tất cả mọi người đều sẽ được sống hết mình vì một ước mơ, vì một thanh xuân tươi đẹp nhất. Hết.