

Tên truyện: Nếu Ngụy Vô Tiện xuyên vào kí ức của Lam Vong Cơ
Thể loại: Đồng nhân, cổ đại
Tác giả: Chiêu Tỏa
Số chương: 2
* * *
Ba nghìn điều gia quy, dưỡng một kẻ si tình
Mười sáu năm vấn linh, chờ một người trở lại
* * *
Đập vào mắt Nguỵ Vô Tiện là một mảnh hoang vu, rách nát. Trên đất còn có một ít dấu vết cháy đen, trong không khí ẩn mùi máu tựa hồ đã có một trận chiến thảm khốc đã xảy ra.
"Nơi này là.." Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc, nơi này chính là Loạn Tán Cương. Rõ ràng hắn đang ngủ cùng Lam Trạm sao tự nhiên đến đây được?
Bỗng nhiên một trận gió mát tiếng đàn truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, đây là tiếng Vong Cơ cầm, hắn sẽ không nhận sai, lập tức theo tiếng đàn đi đến.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đang Lam Vong cơ đang đánh đàn. Bất quá nhìn thấy Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện dừng chân lại. Cái này Lam Vong Cơ, tuy rằng là y, nhưng là tuổi tác không đúng. Lam Trạm là hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng trước mắt hắn lại rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi.
"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào qua, nhưng hắn cả người lại trực tiếp từ Lam Trạm trên người xuyên qua đi, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất.
Lam Vong Cơ giống như là không có nhìn thấy hắn, như cũ đang khảy đàn. Tiếng đàn quả thực rất ưu nhã, nhưng Nguỵ Vô Tiện bây giờ không có tâm tình đi thưởng thức tiếng đàn.
Lam Trạm bên kia rồi lại bắt đầu đánh đàn. Giai điệu cùng vừa rồi âm luật giống nhau như đúc.
Là khúc <<Vấn linh>>
"Nguỵ Anh hôm nay có bình an không?"
"Nguỵ Anh đang ở đâu, có thể trở về không?"
Lam Trạm đã đình chỉ tấu đàn, gạt ra mấy cái âm phù, chờ đợi hồi lâu chưa từng có đáp lại. Y khẽ lắc đầu, lại tiếp tục vấn linh.
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng đàn xong, giọt lệ nơi khoé mắt không tự chủ chảy xuống. Xem ra hắn đã xuyên vào kí ức của Lam Trạm rồi.
Lúc này, một tiếng nức nở yếu ớt truyền ra. Ngũ cảm Lam Vong Cơ vô cùng này nhạy bén, lập tức theo thanh âm tìm được ở hốc cây một tiểu hài tử.
A Uyển. Đây là đứa bé mà Nguỵ Vô Tiện từng nuôi, ngoài đám thỏ ra thì A Uyển là minh chứng duy nhất rằng hắn đã từng tồn tại trên đời.
Ngụy Vô Tiện ở trong lòng yên lặng nói.
Như là tìm được rồi một cái an ủi, Lam Trạm thật cẩn thận đem Ôn Uyển bế lên. Ôn uyển phát ra sốt cao, hiển nhiên bệnh cũng không nhẹ, không thể trì hoãn thêm liền đem A Uyển rời đi.
Lam Trạm không có ngự kiếm mà đi. Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết nguyên nhân. 300 roi giới tiên đâu dễ dàng hồi phục như vậy.
Giới tiên là vật như thế nào, chỉ hai ba roi là đủ đòi mạng, vậy mà Lam Trạm chịu đủ 300 roi (trong nguyên tác là 33 roi), lại kiên quyết không vận linh lực chống đỡ, cứ như vậy cắn răng chịu đựng. Y có thể sống được đã một kì tích rồi.
Vì hắn mà một đệ tử được nuôi lớn bằng gia quy như Lam Vong Cơ, lại sẵn sàng chĩa thẳng Tị Trần vào các vị tiền bối Lam gia để bảo vệ hắn ở lần vây quét Loạn Táng Cương thứ nhất. Vì hắn mà y gánh chịu cơn thịnh nộ của các bậc trưởng bối, bị phạt 300 roi giới tiên, suốt một năm không xuống được giường, suốt ba năm diện bích trong Hàn Đàm Động không thể ra khỏi Cô Tô. Vì hắn mà lần đầu tiên y dám chất vấn trưởng bối: "Dám hỏi thúc phụ, thế nào là chính, thế nào là tà, thế nào là trắng, thế nào là đen?". Hắn rất muốn hỏi y "Như vậy có đáng không?"
Nguỵ Vô Tiện yên lặng trong lòng nói.
Nhưng có lẽ Nguỵ Vô Tiện không biết, đối với Lam Vong Cơ mọi thứ y làm vì hắn đều đáng.
Trong mắt Lam Trạm, Ngụy Anh chưa bao giờ là tà, chỉ là hắn lương thiện đến cố chấp mà thôi. Những việc Ngụy Anh làm không hề sai, hắn bảo vệ nhánh phụ Ôn gia không chỉ là báo ân, mà còn là bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ sơ tâm ban đầu trong lòng hắn.
"Nguyện một đời trừ gian diệt ác, bảo vệ kẻ yếu, không thẹn với lòng."
Ôn Uyển muốn lưu tại Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải dễ dàng như vậy, Lam Trạm không màng mọi người phản đối, liền lưu lại đứa nhỏ này ở lại chăm sóc. Y đưa A Uyển về Cô Tô, đặt tên mới cho bé là Lam Nguyện, tự Tư Truy.
"Nguyện" là "ước nguyện", "Tư" là "tương tư", "Truy" là "tìm kiếm", nhưng đáng tiếc "Tư Truy" lại là "Tư quân bất khả truy" (Nhớ người nhưng không thể tìm). Ngay cả cái tên của đứa trẻ đã thể hiện được nỗi nhớ và sự tìm kiếm tuyệt vọng của y dành cho một người không còn trên trần thế.
Không gian thay đổi.
"Nơi này là.. Thải Y Trấn!" Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ ra, đây là nơi đầu tiên hắn cùng Lam Trạm đi săn đêm cùng nhau.
Thải Y Trấn vẫn là trước sau như một phồn hoa. Các cô nương vẫn ăn mặc màu sắc rực rỡ đứng trên lầu, một mặt che mặt, một mặt nhỏ giọng nói chuyện cười đùa với nhau.
Không phải Nguỵ Vô Tiện không nghĩ rời đi, chỉ là hắn cũng không biết làm như thế nào rời đi. Mà Ngụy Vô Tiện cũng muốn biết, hắn chết đi mười sáu năm (trong nguyên tác là mười ba năm), Lam Trạm rốt cuộc là sống như thế nào.
Bỗng nhiên mùi rượu thơm nồng truyền đến. Lam Trạm tự nhiên cũng bị kia rượu hương hấp dẫn, dừng bước chân.
Là tiệm bán Thiên Tử Tiếu!
Cảnh sắc lại thay đổi. Ngụy Vô Tiện cũng không cần động, bên cạnh cảnh sắc tự nhiên sẽ theo Lam Trạm tự động biến ảo. Này dù sao cũng là kí ức của y.
- Còn tiếp_
Thể loại: Đồng nhân, cổ đại
Tác giả: Chiêu Tỏa
Số chương: 2

* * *
Ba nghìn điều gia quy, dưỡng một kẻ si tình
Mười sáu năm vấn linh, chờ một người trở lại
* * *
Đập vào mắt Nguỵ Vô Tiện là một mảnh hoang vu, rách nát. Trên đất còn có một ít dấu vết cháy đen, trong không khí ẩn mùi máu tựa hồ đã có một trận chiến thảm khốc đã xảy ra.
"Nơi này là.." Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc, nơi này chính là Loạn Tán Cương. Rõ ràng hắn đang ngủ cùng Lam Trạm sao tự nhiên đến đây được?
Bỗng nhiên một trận gió mát tiếng đàn truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, đây là tiếng Vong Cơ cầm, hắn sẽ không nhận sai, lập tức theo tiếng đàn đi đến.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đang Lam Vong cơ đang đánh đàn. Bất quá nhìn thấy Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện dừng chân lại. Cái này Lam Vong Cơ, tuy rằng là y, nhưng là tuổi tác không đúng. Lam Trạm là hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng trước mắt hắn lại rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi.
"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào qua, nhưng hắn cả người lại trực tiếp từ Lam Trạm trên người xuyên qua đi, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất.
Lam Vong Cơ giống như là không có nhìn thấy hắn, như cũ đang khảy đàn. Tiếng đàn quả thực rất ưu nhã, nhưng Nguỵ Vô Tiện bây giờ không có tâm tình đi thưởng thức tiếng đàn.
Lam Trạm bên kia rồi lại bắt đầu đánh đàn. Giai điệu cùng vừa rồi âm luật giống nhau như đúc.
Là khúc <<Vấn linh>>
"Nguỵ Anh hôm nay có bình an không?"
"Nguỵ Anh đang ở đâu, có thể trở về không?"
Lam Trạm đã đình chỉ tấu đàn, gạt ra mấy cái âm phù, chờ đợi hồi lâu chưa từng có đáp lại. Y khẽ lắc đầu, lại tiếp tục vấn linh.
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng đàn xong, giọt lệ nơi khoé mắt không tự chủ chảy xuống. Xem ra hắn đã xuyên vào kí ức của Lam Trạm rồi.
Lúc này, một tiếng nức nở yếu ớt truyền ra. Ngũ cảm Lam Vong Cơ vô cùng này nhạy bén, lập tức theo thanh âm tìm được ở hốc cây một tiểu hài tử.
A Uyển. Đây là đứa bé mà Nguỵ Vô Tiện từng nuôi, ngoài đám thỏ ra thì A Uyển là minh chứng duy nhất rằng hắn đã từng tồn tại trên đời.
Ngụy Vô Tiện ở trong lòng yên lặng nói.
Như là tìm được rồi một cái an ủi, Lam Trạm thật cẩn thận đem Ôn Uyển bế lên. Ôn uyển phát ra sốt cao, hiển nhiên bệnh cũng không nhẹ, không thể trì hoãn thêm liền đem A Uyển rời đi.
Lam Trạm không có ngự kiếm mà đi. Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết nguyên nhân. 300 roi giới tiên đâu dễ dàng hồi phục như vậy.
Giới tiên là vật như thế nào, chỉ hai ba roi là đủ đòi mạng, vậy mà Lam Trạm chịu đủ 300 roi (trong nguyên tác là 33 roi), lại kiên quyết không vận linh lực chống đỡ, cứ như vậy cắn răng chịu đựng. Y có thể sống được đã một kì tích rồi.
Vì hắn mà một đệ tử được nuôi lớn bằng gia quy như Lam Vong Cơ, lại sẵn sàng chĩa thẳng Tị Trần vào các vị tiền bối Lam gia để bảo vệ hắn ở lần vây quét Loạn Táng Cương thứ nhất. Vì hắn mà y gánh chịu cơn thịnh nộ của các bậc trưởng bối, bị phạt 300 roi giới tiên, suốt một năm không xuống được giường, suốt ba năm diện bích trong Hàn Đàm Động không thể ra khỏi Cô Tô. Vì hắn mà lần đầu tiên y dám chất vấn trưởng bối: "Dám hỏi thúc phụ, thế nào là chính, thế nào là tà, thế nào là trắng, thế nào là đen?". Hắn rất muốn hỏi y "Như vậy có đáng không?"
Nguỵ Vô Tiện yên lặng trong lòng nói.
Nhưng có lẽ Nguỵ Vô Tiện không biết, đối với Lam Vong Cơ mọi thứ y làm vì hắn đều đáng.
Trong mắt Lam Trạm, Ngụy Anh chưa bao giờ là tà, chỉ là hắn lương thiện đến cố chấp mà thôi. Những việc Ngụy Anh làm không hề sai, hắn bảo vệ nhánh phụ Ôn gia không chỉ là báo ân, mà còn là bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ sơ tâm ban đầu trong lòng hắn.
"Nguyện một đời trừ gian diệt ác, bảo vệ kẻ yếu, không thẹn với lòng."
Ôn Uyển muốn lưu tại Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải dễ dàng như vậy, Lam Trạm không màng mọi người phản đối, liền lưu lại đứa nhỏ này ở lại chăm sóc. Y đưa A Uyển về Cô Tô, đặt tên mới cho bé là Lam Nguyện, tự Tư Truy.
"Nguyện" là "ước nguyện", "Tư" là "tương tư", "Truy" là "tìm kiếm", nhưng đáng tiếc "Tư Truy" lại là "Tư quân bất khả truy" (Nhớ người nhưng không thể tìm). Ngay cả cái tên của đứa trẻ đã thể hiện được nỗi nhớ và sự tìm kiếm tuyệt vọng của y dành cho một người không còn trên trần thế.
Không gian thay đổi.
"Nơi này là.. Thải Y Trấn!" Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ ra, đây là nơi đầu tiên hắn cùng Lam Trạm đi săn đêm cùng nhau.
Thải Y Trấn vẫn là trước sau như một phồn hoa. Các cô nương vẫn ăn mặc màu sắc rực rỡ đứng trên lầu, một mặt che mặt, một mặt nhỏ giọng nói chuyện cười đùa với nhau.
Không phải Nguỵ Vô Tiện không nghĩ rời đi, chỉ là hắn cũng không biết làm như thế nào rời đi. Mà Ngụy Vô Tiện cũng muốn biết, hắn chết đi mười sáu năm (trong nguyên tác là mười ba năm), Lam Trạm rốt cuộc là sống như thế nào.
Bỗng nhiên mùi rượu thơm nồng truyền đến. Lam Trạm tự nhiên cũng bị kia rượu hương hấp dẫn, dừng bước chân.
Là tiệm bán Thiên Tử Tiếu!
Cảnh sắc lại thay đổi. Ngụy Vô Tiện cũng không cần động, bên cạnh cảnh sắc tự nhiên sẽ theo Lam Trạm tự động biến ảo. Này dù sao cũng là kí ức của y.
- Còn tiếp_