Tên truyện: Nếu Ngụy Vô Tiện xuyên vào kí ức của Lam Vong Cơ Thể loại: Đồng nhân, cổ đại Tác giả: Chiêu Tỏa Số chương: 2 * * * Ba nghìn điều gia quy, dưỡng một kẻ si tình Mười sáu năm vấn linh, chờ một người trở lại * * * Đập vào mắt Nguỵ Vô Tiện là một mảnh hoang vu, rách nát. Trên đất còn có một ít dấu vết cháy đen, trong không khí ẩn mùi máu tựa hồ đã có một trận chiến thảm khốc đã xảy ra. "Nơi này là.." Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc, nơi này chính là Loạn Tán Cương. Rõ ràng hắn đang ngủ cùng Lam Trạm sao tự nhiên đến đây được? Bỗng nhiên một trận gió mát tiếng đàn truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, đây là tiếng Vong Cơ cầm, hắn sẽ không nhận sai, lập tức theo tiếng đàn đi đến. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đang Lam Vong cơ đang đánh đàn. Bất quá nhìn thấy Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện dừng chân lại. Cái này Lam Vong Cơ, tuy rằng là y, nhưng là tuổi tác không đúng. Lam Trạm là hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng trước mắt hắn lại rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi. "Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào qua, nhưng hắn cả người lại trực tiếp từ Lam Trạm trên người xuyên qua đi, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất. Lam Vong Cơ giống như là không có nhìn thấy hắn, như cũ đang khảy đàn. Tiếng đàn quả thực rất ưu nhã, nhưng Nguỵ Vô Tiện bây giờ không có tâm tình đi thưởng thức tiếng đàn. Lam Trạm bên kia rồi lại bắt đầu đánh đàn. Giai điệu cùng vừa rồi âm luật giống nhau như đúc. Là khúc <<Vấn linh>> "Nguỵ Anh hôm nay có bình an không?" "Nguỵ Anh đang ở đâu, có thể trở về không?" Lam Trạm đã đình chỉ tấu đàn, gạt ra mấy cái âm phù, chờ đợi hồi lâu chưa từng có đáp lại. Y khẽ lắc đầu, lại tiếp tục vấn linh. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng đàn xong, giọt lệ nơi khoé mắt không tự chủ chảy xuống. Xem ra hắn đã xuyên vào kí ức của Lam Trạm rồi. Lúc này, một tiếng nức nở yếu ớt truyền ra. Ngũ cảm Lam Vong Cơ vô cùng này nhạy bén, lập tức theo thanh âm tìm được ở hốc cây một tiểu hài tử. A Uyển. Đây là đứa bé mà Nguỵ Vô Tiện từng nuôi, ngoài đám thỏ ra thì A Uyển là minh chứng duy nhất rằng hắn đã từng tồn tại trên đời. Ngụy Vô Tiện ở trong lòng yên lặng nói. Như là tìm được rồi một cái an ủi, Lam Trạm thật cẩn thận đem Ôn Uyển bế lên. Ôn uyển phát ra sốt cao, hiển nhiên bệnh cũng không nhẹ, không thể trì hoãn thêm liền đem A Uyển rời đi. Lam Trạm không có ngự kiếm mà đi. Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết nguyên nhân. 300 roi giới tiên đâu dễ dàng hồi phục như vậy. Giới tiên là vật như thế nào, chỉ hai ba roi là đủ đòi mạng, vậy mà Lam Trạm chịu đủ 300 roi (trong nguyên tác là 33 roi), lại kiên quyết không vận linh lực chống đỡ, cứ như vậy cắn răng chịu đựng. Y có thể sống được đã một kì tích rồi. Vì hắn mà một đệ tử được nuôi lớn bằng gia quy như Lam Vong Cơ, lại sẵn sàng chĩa thẳng Tị Trần vào các vị tiền bối Lam gia để bảo vệ hắn ở lần vây quét Loạn Táng Cương thứ nhất. Vì hắn mà y gánh chịu cơn thịnh nộ của các bậc trưởng bối, bị phạt 300 roi giới tiên, suốt một năm không xuống được giường, suốt ba năm diện bích trong Hàn Đàm Động không thể ra khỏi Cô Tô. Vì hắn mà lần đầu tiên y dám chất vấn trưởng bối: "Dám hỏi thúc phụ, thế nào là chính, thế nào là tà, thế nào là trắng, thế nào là đen?". Hắn rất muốn hỏi y "Như vậy có đáng không?" Nguỵ Vô Tiện yên lặng trong lòng nói. Nhưng có lẽ Nguỵ Vô Tiện không biết, đối với Lam Vong Cơ mọi thứ y làm vì hắn đều đáng. Trong mắt Lam Trạm, Ngụy Anh chưa bao giờ là tà, chỉ là hắn lương thiện đến cố chấp mà thôi. Những việc Ngụy Anh làm không hề sai, hắn bảo vệ nhánh phụ Ôn gia không chỉ là báo ân, mà còn là bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ sơ tâm ban đầu trong lòng hắn. "Nguyện một đời trừ gian diệt ác, bảo vệ kẻ yếu, không thẹn với lòng." Ôn Uyển muốn lưu tại Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải dễ dàng như vậy, Lam Trạm không màng mọi người phản đối, liền lưu lại đứa nhỏ này ở lại chăm sóc. Y đưa A Uyển về Cô Tô, đặt tên mới cho bé là Lam Nguyện, tự Tư Truy. "Nguyện" là "ước nguyện", "Tư" là "tương tư", "Truy" là "tìm kiếm", nhưng đáng tiếc "Tư Truy" lại là "Tư quân bất khả truy" (Nhớ người nhưng không thể tìm). Ngay cả cái tên của đứa trẻ đã thể hiện được nỗi nhớ và sự tìm kiếm tuyệt vọng của y dành cho một người không còn trên trần thế. Không gian thay đổi. "Nơi này là.. Thải Y Trấn!" Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ ra, đây là nơi đầu tiên hắn cùng Lam Trạm đi săn đêm cùng nhau. Thải Y Trấn vẫn là trước sau như một phồn hoa. Các cô nương vẫn ăn mặc màu sắc rực rỡ đứng trên lầu, một mặt che mặt, một mặt nhỏ giọng nói chuyện cười đùa với nhau. Không phải Nguỵ Vô Tiện không nghĩ rời đi, chỉ là hắn cũng không biết làm như thế nào rời đi. Mà Ngụy Vô Tiện cũng muốn biết, hắn chết đi mười sáu năm (trong nguyên tác là mười ba năm), Lam Trạm rốt cuộc là sống như thế nào. Bỗng nhiên mùi rượu thơm nồng truyền đến. Lam Trạm tự nhiên cũng bị kia rượu hương hấp dẫn, dừng bước chân. Là tiệm bán Thiên Tử Tiếu! Cảnh sắc lại thay đổi. Ngụy Vô Tiện cũng không cần động, bên cạnh cảnh sắc tự nhiên sẽ theo Lam Trạm tự động biến ảo. Này dù sao cũng là kí ức của y. - Còn tiếp_
Bấm để xem Đêm khuya, một thiếu niên tầm mười lăm tuổi ngồi trên bờ tường cao của Cô Tô, tay cầm mấy vò rượu, tươi cười nói: "Thiên Tử Tiếu, chia ngươi một vò, coi như không thấy ta, có được không?" Đúng vậy, chàng thiếu niên dương quang ấy chính là Nguỵ Vô Tiện. Lúc đến Cô Tô hắn có đi ngang qua quán rượu "Thiên Tử Tiếu", cơ mà đã bán sạch rồi. Tối đó hắn trằn trọc không thôi, bèn xuống núi vào thành mang hai vò về. Ai ngờ lúc về gặp Lam Trạm. Ngụy Vô Tiện bên này bất giác nhớ về quá khứ, Lam Trạm đã đi đến cửa tiệm rượu. Chủ tiệm nhìn thấy Lam Trạm đến liền kinh ngạc, hắn không quen biết Hàm Quang Quân, mà người Lam gia là không uống vào rượu. Như thế nào vị này lại đến đây? "Vị công tử này.." "Một vò." "..." Lam Trạm mang theo mấy vò Thiên Tử Tiếu, chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa tiệm, trong đại đường lại phát ra tiếng nói cười. "Ha ha ha! Di Lăng Lão Tổ bỏ mình hồn tiêu tan, thiệt sự là thiên đạo luân hồi! Thật hả lòng hả dạ!" "Hắn thống lĩnh bách quỷ tung hoành một đời, không phải cuối cùng là rơi vào tà công phản vệ, vạn quỷ cắn xé sao?" "Ta nghe nói là sư đệ hắn Giang Trừng giết?" "Năm đó không nhờ Vân Mộng Giang thị nhận nuôi, dạy dỗ hắn, đời này Ngụy Anh chỉ là hạng xoàng xĩnh lăn lộn nơi đầu đường xó chợ.. còn đòi gì hơn? Trước kia Giang tông chủ nuôi dạy hắn như con ruột, hắn thì giỏi rồi, dám ngang nhiên thoát ly gia tộc, đối đầu với bách gia, làm mất hết mặt mũi Vân Mộng Giang thị, lại còn hại nhà họ Giang chết thảm gần hết. Bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa là hắn chứ còn ai! Hắn chết đáng lắm!" "Nghe nói có một trăm hai mươi tòa thạch thú trấn sơn trên đỉnh Loạn Táng Cương, các gia tộc lớn cũng bắt đầu thường xuyên tiến hành nghi thức gọi hồn, đồng thời rà soát nghiêm ngặt những vụ đoạt xá, nghe ngóng chuyện dị thường khắp nơi, hết sức đề phòng." Nếu là tiệm rượu, tự nhiên sẽ có rất nhiều người rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Lam Vong Cơ càng nghe, sắc mặt càng trở nên khó xem, làn da vốn trắng nõn càng thêm trắng bệch. Ngụy Vô Tiện từ đầu chí cuối vẫn trầm mặc không nói gì. Mua xong Thiên Tử Tiếu, Lam Trạm vòng đi vòng lại lang thang không có mục tiêu mà đi rồi vẫn là về tới Tĩnh Thất. Tĩnh thất, yên tĩnh vô cùng, thoang thoảng mùi đàn hương. Trong nhà mỗi một đồ vật đều được sắp gọn gàng ngăn nắp. Lam Trạm ngồi xuống, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào Lam Trạm lại duỗi tay đem Thiên Tử Tiếu cởi bỏ bùn phong, ngửa đầu một ngụm. "Khụ.. khụ khụ khụ.." Một ngụm rượu vào bụng, y chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, sặc đến hắn nước mắt đều chảy ra. Y tiếp tục giơ vò rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trong đầu y lúc này toàn là bóng dáng tươi cười phóng khoáng của Nguỵ Anh lúc uống rượu. Y muốn thử xem mùi vị người kia thích là như thế nào. "Lam Trạm.." Nguỵ Vô Tiện khẽ kêu, y vốn không thích uống rượu. Đêm ấy trong lúc say, Lam Trạm mở cổ thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, lục tung lên không biết để kiếm thứ gì. Huynh trưởng hỏi y tìm gì, y nói muốn tìm cây sáo, Lam Hi Thần đưa một cây sáo ngọc cho y, nhưng y liên tục nói không phải cái này. Y muốn tìm Trần Tình, Trần Tình của Ngụy Anh. Ngụy Vô Tiện thật sự không biết, lúc trước hắn sau khi chết Lam Trạm sẽ như vậy thống khổ. Nhìn đến như vậy Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện vừa đau lòng, vừa có một chút hạnh phúc cảm. Hắn không ngờ rằng sau khi hắn chết lại vẫn có người thương nhớ. Kế tiếp chính là dài dòng mười sáu năm chờ đợi (trong nguyên tác là mười ba năm). Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Trạm, xử lý các loại tai họa. Nếu là phùng loạn tất ra, như vậy Lam Trạm xử lý liền sẽ không đều là một ít hung ác tai họa, ngược lại nhiều là bình bình đạm đạm. Suốt những năm ấy Lam nhị công tử có mỹ danh "phùng loạn tất xuất", bởi vì nơi nào có hung thi lệ quỷ hoành hành y đều đích thân đến nơi, trực tiếp ra tay, nhưng trước khi tiêu diệt luôn phải vấn linh một khúc <<Vấn linh>>. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện không có học vấn linh, nhưng cũng có thể đoán ra này hai câu cầm ngữ là có ý tứ gì. "Ngụy Anh hôm nay có bình an không?" "Ngụy Anh đang ở đâu, có thể trở về không?". Cầm kỹ của Lam nhị công tử xuất thần nhập hóa, cầm ngữ đã sớm thuộc lòng, thế nhưng dù y có đàn vấn linh như thế nào cũng không nhận được một chút phản ứng. Trong tĩnh thất Thiên Tử Tiếu cũng càng ngày càng nhiều, nhưng không có người tới uống. Trước cửa Tĩnh thất, thỏ cũng càng ngày càng nhiều, chính là không có người cùng y bế. Trên người 300 roi giới vết roi tích vô pháp hủy diệt, trước ngực dấu vết từ lâu kết vảy, để lại vĩnh sẽ không biến mất. Này tựa hồ cũng ở tỏ ý Lam Trạm cả đời cũng không thể quên được Ngụy Vô Tiện. Mười sáu năm dài đằng đẵng, Tư Truy trưởng thành trong tiếng vấn linh của Vong Cơ cầm, đã từ một đứa nhỏ 3 tuổi trở thành một thiếu niên ưu tú nổi bật trong đám hậu bối thế gia. Gia quy Lam gia cũng gia tăng tới rồi 4000 điều, mỗi lần tăng y đều chép thành hai bản, đợi khi hắn về liền không phải chép. Mười sáu năm như một ngày, sớm sớm chiều chiều, ngày ngày đêm đêm mộng nhớ cố nhân, Lam Trạm mỗi ngày vừa gẩy đàn vấn linh, vừa chăm sóc đám thỏ, vừa nuôi dạy A Nguyện nên người, nhưng người ấy vẫn chẳng có dấu hiệu nào sẽ trở về. Ngụy Vô Tiện không ngờ Hàm Quang Quân cao lãnh lại vì hắn mà có một mặt như vậy. Đến lúc chết hắn vẫn chưa nhận ra tâm ý của y dành cho mình. * * * Mạc Gia Trang Đương Ngụy Vô Tiện nhìn Mạc Gia Trang, quả thực có tia hồi tưởng, đây là nơi hắn gặp lại y sau mười sáu năm. Nếu không nhờ có Mạc Huyền Vũ hiến xá thì Nguỵ Vô Tiện hắn sẽ không quay trở lại, cũng không có mọi chuyện sau này. Ngụy Vô Tiện có chút kích động, thực mau hắn liền cùng Lam Trạm gặp mặt. Không gian lại thay đổi, cảnh núi rừng hiện ra, tiếng sáo khó nghe quen thuộc truyền tới. Nghe tiếng sáo, Lam Trạm phản ứng đầu tiên là nhíu mày, trong lòng kinh ngạc. Khúc nhạc này, chỉ có một người nghe qua. Lam Trạm cố bình tĩnh nhìn phía trước thổi sáo người, lúc hắn lùi bước đụng phải chính mình mới nắm chặt tay hắn, phảng phất dùng hết toàn thân sức lực, lại không cho hắn rời đi. Không gian, thời gian như ngừng lại. Xuyên qua lớp mặt nạ, Lam Trạm càng thêm chắc chắn. Là Nguỵ Anh, hắn đã trở về rồi. * * * Ngụy Vô Tiện choàng tỉnh giấc, vừa mở mắt liền lập tức bổ nhào vào ôm Lam Trạm. "Lam Trạm!" Lam Trạm, ta đã trở về. Lam Trạm tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn mỉm cười ôm Nguỵ Anh vỗ về. Chắc hắn đã gặp ác mộng. Lam Trạm, kiếp trước là ta đã phụ ngươi. Kiếp này, ta sẽ dùng cả đời để trả. * * * Lam Trạm vấn linh mười ba năm, đợi một người không về, cuối cùng vẫn đợi được. Nguỵ Anh thổi một khúc vong tiện, khúc tan người chưa tán, cuối cùng vẫn gặp lại nhau. Hồng trần tựa giấc chiêm bao, mộng đẹp trở thành sự thực. Nguỵ Vô Tiện Liên Hoa Ổ chung quy vẫn cùng với Vân Thâm Bất Chi Xứ Hàm Quang Quân ở bên nhau. * * * - Hết_