Nếu ngày mai em không làm thơ nữa Xuân Quỳnh Nếu ngày mai em không làm thơ nữa Cuộc sống trở về bình yên Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm Không nỗi khổ không niềm vui kinh ngạc Trận mưa xuân dẫu làm áo ướt Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau Không xôn xao khi nắng hè đến sớm Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỷ niệm Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi Gió thổi nơi này không lạnh tới nơi kia Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa Em không còn thấy nhớ những sân ga Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến Khát vọng anh dẫu hòa trong sóng biển Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư Một ngày nao đọc lại dòng thơ Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc Chất men nào làm em choáng váng Cũng phai dần theo những tháng năm xa Như hòm thư không còn một phong thư Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi màu mây phiêu bạt Ôi trời xanh - xin trả cho vô tận Trời không xanh trong đáy mắt em xanh Và trong em không thể còn anh Nếu ngày mai em không làm thơ nữa! 18-7-196 7 Xuân Quỳnh (6/10/1942 –29/8/1988), tên đầy đủ là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, là nữ thi sĩ người Việt Nam. Bà nổi tiếng với nhiều thi phẩm nổi tiếng như Thuyền và biển, Tiếng gà trưa.. Bà được Nhà nước truy tặng nhiều giải thưởng vì sự cống hiến cho nền thơ nước nhà. Đến với thi phẩm "Nếu ngày mai em không làm thơ nữa" thấy tình yêu mãnh liệt của nữ thi sĩ đối với thơ ca. Bằng chứng là nhân vật trữ tình tự đặt ra một giả định rằng "Nếu ngày mai em không làm thơ nữa" thì cuộc sống sẽ buồn tẻ và vô vị biết bao khi "không nỗi khổ không niềm vui kinh ngạc". Nếu có thơ xuân đến, hạ về trong mắt nhà thơ đều ngào ngạt sắc hương thì khi mất đi thì mọi vẻ dẹp của cuộc sống dều bao trùm vẻ u thương, chán nản đến kì lạ. Giống như cảm xúc của Chế Lan Viến đón xuân về trước cách mạng: "Tôi có chờ đâu, có đợi đâu Mang chi xuân lại gợi thêm sầu Với tôi tất cả là vô nghĩa Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau". Đời cho thơ chất mặn, thơ lại gieo vào lòng người những xúc cảm khôn nguôi. Giống như Gamzatốp từng thốt lên "Thơ ca, nếu không có người tôi đã mồ côi."