Bài viết: 1 



Tên truyện: Nếu ngày ấy em không buông tay
Tác giả: Hàn Băng mê truyện
Tác giả: Hàn Băng mê truyện
Lời giới thiệu: Cô từng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh - nhưng anh lại chọn bóng tối. Ba năm trước, cô buông tay, anh im lặng. Không lời níu kéo, không một cái ôm cuối cùng. Cô rời đi, anh đứng sau lưng, chụp lại khoảnh khắc ấy - để rồi treo nó giữa triển lãm như một lời thú tội muộn màng. Ba năm sau, họ gặp lại. Anh nói: "Anh chưa từng quên em." Cô cười: "Nhưng em đã học cách quên anh rồi.". Một tình yêu từng rực rỡ, giờ chỉ còn là vết sẹo đẹp nhất trong tim.
"Nếu ngày ấy em không buông tay"
Thành phố Bắc Kinh mùa đông lạnh đến tê người. Trong căn hộ tầng 18, Lạc Yên ngồi lặng trước khung cửa kính, nhìn tuyết rơi trắng xóa. Cô vừa nhận được tin anh sắp kết hôn - không phải với cô.
Ba năm trước, Lạc Yên và Thẩm Dịch yêu nhau như thể cả thế giới chỉ còn hai người. Anh là nhiếp ảnh gia tự do, còn cô là biên tập viên tạp chí. Những ngày rong ruổi cùng nhau qua từng con phố cổ, những đêm thức trắng chỉnh sửa ảnh, những lần cãi nhau rồi lại ôm nhau thật chặt - tất cả như một giấc mơ đẹp.
Nhưng giấc mơ ấy không đủ sức chống lại hiện thực.
Thẩm Dịch bị gia đình ép phải cưới người con gái môn đăng hộ đối. Anh đã cố vùng vẫy, đã từng nói: "Anh sẽ không để em phải rời xa." Nhưng rồi, dưới áp lực, anh chọn im lặng. Và Lạc Yên, kiêu hãnh như chính cái tên của mình, đã buông tay.
Cô không khóc. Không níu kéo. Chỉ lặng lẽ chuyển nhà, đổi số điện thoại, biến mất khỏi thế giới của anh.
Ba năm sau, họ gặp lại trong một buổi triển lãm ảnh. Bức ảnh trung tâm là một cô gái đứng giữa trời tuyết, ánh mắt xa xăm - chính là cô. Anh đã chụp nó vào ngày cô rời đi, đứng sau lưng mà cô không hề hay biết.
Thẩm Dịch bước đến, ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa:
- "Anh chưa từng quên em."
Lạc Yên mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
- "Nhưng em đã học cách quên anh rồi."
Anh im lặng. Cô quay đi. Tuyết vẫn rơi, nhưng lần này, cô không còn lạnh nữa.
Ba năm trước, Lạc Yên và Thẩm Dịch yêu nhau như thể cả thế giới chỉ còn hai người. Anh là nhiếp ảnh gia tự do, còn cô là biên tập viên tạp chí. Những ngày rong ruổi cùng nhau qua từng con phố cổ, những đêm thức trắng chỉnh sửa ảnh, những lần cãi nhau rồi lại ôm nhau thật chặt - tất cả như một giấc mơ đẹp.
Nhưng giấc mơ ấy không đủ sức chống lại hiện thực.
Thẩm Dịch bị gia đình ép phải cưới người con gái môn đăng hộ đối. Anh đã cố vùng vẫy, đã từng nói: "Anh sẽ không để em phải rời xa." Nhưng rồi, dưới áp lực, anh chọn im lặng. Và Lạc Yên, kiêu hãnh như chính cái tên của mình, đã buông tay.
Cô không khóc. Không níu kéo. Chỉ lặng lẽ chuyển nhà, đổi số điện thoại, biến mất khỏi thế giới của anh.
Ba năm sau, họ gặp lại trong một buổi triển lãm ảnh. Bức ảnh trung tâm là một cô gái đứng giữa trời tuyết, ánh mắt xa xăm - chính là cô. Anh đã chụp nó vào ngày cô rời đi, đứng sau lưng mà cô không hề hay biết.
Thẩm Dịch bước đến, ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa:
- "Anh chưa từng quên em."
Lạc Yên mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
- "Nhưng em đã học cách quên anh rồi."
Anh im lặng. Cô quay đi. Tuyết vẫn rơi, nhưng lần này, cô không còn lạnh nữa.