Tiểu Thuyết Nếu Kiếp Sau Em Đến Trước - Lôi Vũ Vy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lôi Vũ Vy, 6 Tháng năm 2018.

  1. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 10: Đề nghị hấp dẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là sinh nhật tôi, vài tháng trước đây khi tôi còn là một cô sinh viên, anh hứa sẽ dẫn tôi đi đến nơi mà tôi muốn đi vào ngày này. Chờ mãi chờ mãi đến ngày này, thì anh đã không còn là anh của ngày đó nữa.

    Không dẫn tôi đi chơi được nên anh hứa sẽ dành cả buổi tối của anh cho tôi. Tôi những tưởng bản thân mình sẽ buồn lắm, giống như đứa trẻ chờ đợi món quà mà người lớn đã hứa trước đó rồi không nhận được. Hiện thực, tôi lại chỉ cười cười, trong lòng dù xót xa cũng không đến mức đau đớn như tưởng tượng. Tôi nghĩ tôi quen rồi, mỗi ngày đều nhắc nhở vị trí của bản thân mình đến mức không thể quên được nữa.

    Còn nhớ Ngãi Mỹ đã từng nói với Tô Tô "Muốn khắc phục điểm yếu của bản thân mình thì ngày ngày đều nhắc nhở mình muốn thay đổi là được, tớ biết cậu tính nói là cậu không làm được, nhưng hơn ai hết tớ biết rõ cậu sẽ làm được, Tô Tô".

    Đến sau này khi Tô Tô nhận ra mình thật sự không chỉ làm được mà còn làm rất giỏi, cô không hề cảm thấy biết ơn Ngãi Mỹ vì hiểu biết cô chút nào, Ngãi Mỹ cậu không thể nói cho tôi biết cái giá của thay đổi tâm hồn là đau đớn như vậy sao?

    [ ~~ Em khóc và nói với anh rằng truyện cổ tích đều chỉ là dối trá, Anh không thể trở thành chàng hoàng tử của em.

    Có thể em không hiểu rằng, kể từ khi em nói yêu anh, trên bầu trời của anh, các vì sao đều sáng lấp lánh.

    Anh nguyện hóa thành vị thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích. Rồi anh sẽ mở rộng vòng tay biến thành đôi cánh để bảo vệ em.

    Em phải tin tưởng rằng đôi ta sẽ giống như truyện cổ tích.

    Sẽ có một kết thúc có hậu và hạnh phúc.

    Cùng nhau viết nên kết thúc có hậu cho đôi ta~~]

    Tiếng nhạc lượn lờ trong đêm vắng, tôi rót đầy hai ly rượu vang, thay bộ váy đỏ xẻ sâu, hài lòng nhìn bản thân mình trong gương. Cô gái trong gương có nước da trắng ngần, mắt to thanh thuần, mũi sọc dừa, môi đỏ thắm như màu của rượu vang ám vào càng nhìn càng quyến rũ, bộ váy xẻ sâu kén dáng người không những không khiến cô xấu đi mà còn làm nổi bật lên dáng người lồi lõm của cô, mặn mà như vậy không trải qua tình yêu là không thể có được. Cô gái ấy cầm lấy điện thoại, thỉnh thoảng lại ngó ngó lên chiếc đồng hồ treo tường gần đó.

    Đồng hồ đã chỉ 19h, anh vẫn chưa xuất hiện. Tiếng đồng hồ kêu tíc tắc tíc tắc vốn rất nhỏ giờ khắc ấy lại vang dội hẳn.

    Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi lại liếc về phía điện thoại, tại sao anh còn chưa tới?

    Anh quên sao?

    Đồng hồ đã điểm 21h, tôi nhìn cô gái lộng lẫy trong gương bỗng chốc cảm thấy nực cười. Anh còn chẳng báo cho tôi lấy một tin, chỉ mình tôi ngồi đây và chờ đợi thôi.

    Hai cây nến đã cháy sắp hết chỉ còn lại leo lắt, tôi dùng sức thổi tắt đi. Đồ ăn đã nguội lạnh cả. Tôi cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn từng chút một, cứ ăn thêm một miếng, nước mắt lại ào ào chảy ra mạnh hơn. Nốc hết một ly rượu vang, rồi lại thêm một ly nữa Chai rượu vang ban đầu rất nhanh đã thấy đáy.

    Tôi hơi chóng mặt, nhìn lại đồng hồ đã là 23h, tôi lau đi nước mắt vẫn còn vương trên gò má, đứng dậy vào toalet thay chiếc váy đỏ ra, không do dự ném nó vào thùng rác. Cho dù món quà có xinh đẹp đến đâu thì thế nào chứ? Lòng người không ở đây thì xinh đẹp để làm gì? Người ta không cần cô thì sao cô còn chờ đợi?

    Hơn nữa, màu đỏ cũng không phải là màu gì may mắn với cô cả.

    Người càng kiêu ngạo càng không bao giờ đơn giản chấp nhận thất bại. Tô Tô là như vậy. Cho dù trong tim đau đớn nghẹt thở, cho dù thật sự sợ hãi, Tô Tô vẫn luôn cho rằng chẳng qua là do cô chưa quen mà thôi. Bây giờ cũng vậy, người như Tô Tô, không phải là dùng kiêu ngạo vô độ để che giấu sự sợ hãi của mình sao?

    * * *

    Tiếng điện thoại reo vang lên bài "Đồng thoại" inh ỏi, chói tai, Tôi bấm tắt điện thoại cũng chẳng thèm nhìn xem người gọi tới là ai nữa.

    Tiếng điện thoại lần nữa vang lên, lần này tôi bấm nghe.

    - "Cô Giản Tô Tô đúng không?"

    Giọng đầu dây bên kia là của một người đàn ông đứng tuổi. Trong lòng bỗng chốc dâng lên một loại cảm giác xót xa nhàn nhạt, tôi đang chờ đợi gì sao?

    - "Tôi là Giản Tô Tô còn ông là ai?"

    Người đàn ông bên kia trầm ngâm một chút nói

    - "Cô đang chờ Dương Đông đúng không? Nó không đến được với cô nếu không có sự cho phép của ta đâu".

    Tôi dường như đã mơ hồ tưởng tượng được sự đắc ý của người đàn ông này, ông ta cười nhạo tôi, cười nhạo mong ước nhỏ nhoi nhưng viễn vông của tôi.

    Tôi thật sự cảm nhận được sự bất công của thế giới này, điều mà cả thế giới dễ dàng đạt được thì tôi mỗi ngày vô cùng nỗ lực đều không thể đạt tới. Phẫn hận cùng đau đớn, tôi cười nhạt gằn lên từng tiếng nói:

    - "Ông là ai? Ông gọi điện cho tôi chỉ để cười nhạo tôi thôi sao?".

    Ông ta có vẻ vô cùng hài lòng vì sự phẫn hận trong giọng nói của tôi, giọng nói của ông ta tràn ngập điều đó

    - "Ta chỉ đang nhắc nhở cô thôi, cô Giản! Cô thích Dương Đông chỉ vì nó có tiền thôi. Mà tiền của nó là ta cho. Dòng tộc nhà họ Dương không cho phép nhàn thoại, vị trí của Lệ Quân không thể nhường cho cô. Nhưng nếu cô nghe lời ta, Dương Đông vẫn có thể quang minh chính đại đến với cô, ta sẽ không ngăn cản nó."

    - "Ông là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Thị, Dương Chính?"

    - "Ta luôn biết cô là người thông minh. Nếu cô còn muốn qua lại với Dương Đông, thì ngày mai tới gặp ta"

    Tôi siết chặt chiếc điện thoại của mình, đầu bên kia đã cúp máy từ lâu.

    Tôi đứng trước căn phòng lầu 8, thư kí An nhìn thấy tôi thì gật đầu cười nhẹ.

    - "Chủ tịch đang chờ cô, cô vào đi"

    Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, ông ta sẽ ở đây. Ông ta không gọi lại cũng không hề nói cho tôi địa chỉ, là ngầm nói cho tôi ông ta biết tôi đang làm việc tại Dương Thị sao? Hay là đơn giản chỉ là ông ta quên mất?

    Gật đầu chào chị Thư kí, tôi đi vào trong đẩy cánh cửa căn phòng chủ tịch ra. Ông Dương ngồi trên chiếc ghế xoay, nhìn thấy tôi thì cười lớn làm tôi có chút bối rối

    - "Cô Giản quả nhiên không làm tôi thất vọng, cô ngồi đi"

    Tôi ngồi xuống ngay ghế sô pha, ánh mắt bắt đầu lướt quanh căn phòng. Căn phòng sơn màu xám trắng, bên trong nội thất cũng không nhiều thể hiện tính cách của chủ nhân nó hẳn là một người khá trầm lặng. Có vẻ như ông ta gọi điện cho thư kí An, sau đó cô thư kí xinh đẹp vào phòng mang theo một xấp hồ sơ và đặt trước mặt ông ta.

    Ông ta không nói gì phất tay ra hiệu, cô thư kí liền hiểu ý ra ngoài.

    Tôi liếc nhìn ông ta.

    - "Bây giờ ông có thể nói được rồi chứ?"

    Tay ông ta với lấy xấp hồ sơ lúc nãy, giở lên trang đầu tiên

    - "Giản Tô Tô sinh ngày 13 tháng 11 năm 1996, quê ở Nam Định, Bố là kĩ sư mẹ là nhân viên y tế trong bệnh viện, năm 13 tuổi, bố mẹ li hôn, Giản Tô Tô được đón về ở với bà nội, bố mẹ lần lượt tái giá, dần dần hoàn toàn quên đi đứa con gái này. Năm 18 tuổi vào Thành Phố Hồ Chí Minh học Đại Học XYZ, năm 20 tuổi vì bê bối cá nhân mà bị cưỡng chế tự nguyện thôi học.. nhờ quan hệ phức tạp với giám đốc Dương Thị mà hiện tại là nhân viên tập đoàn Dương Thị.. Tôi nói không sai chứ? Cô Giản?"

    - "Ông Dương gọi tôi đến chỉ để xác minh lí lịch của tôi?"

    Tôi nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị đắng dừng lại ở đầu lưỡi, sau đó đặt li trà xuống chậm rãi nói

    - "Dương Đông dù sao cũng là người thừa kế của ông, những chuyện của anh ta làm sao ông có thể không biết. Bê bối lần đó, những chuyện Vương Lệ Quân làm ông đều rõ cả, chỉ đợi Vương Lệ Quân phạm sai lầm không thể cứu chữa rồi tìm tới ông, Vương Lệ Quân quá kiêu ngạo nên ông dùng tôi để lau đi nhuệ khí của chị ta.

    Làm sai rồi một lần, nhờ ông một lần tức là ông có thể lợi dụng một lần. Một sinh viên đại học vì có thai ngoài ý muốn mà bị cưỡng chế thôi học, cái này cũng thật là buồn cười. Ngoài mặt ông đóng giả làm người tốt cứu vớt chị ta, thực ra thì chính ông đằng sau đâm chị ta một đao mới đúng.

    Tôi chỉ là một người ngoài, không oán được ông, nhưng con dâu ông, cũng thật tội nghiệp.

    Ông rốt cuộc muốn từ chị ta điều gì?"

    Ông Dương cười lớn, ánh mắt nheo lại tựa hồ muốn xem rõ trong lòng tôi chứa đựng thứ gì? Ông ta chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm túc, rồi lấy một tờ giấy trong xấp hồ sơ của anh ta rồi ném về phía tôi.

    - "Ta nhìn trúng cô cũng ở điểm này, ta muốn cô Sinh con cho Dương Đông, cô Giản."

    Tôi hít vào một hơi, cố nén sự khó chịu trong lòng, miệng nhếch lên một nụ cười nhìn thẳng vào mắt ông ta nói

    - "Tôi rốt cuộc đã hiểu được. Haha. Chỉ cần có nhược điểm sẽ im lặng đúng không? Ông cần sự im lặng cam chịu của Vương Lệ Quân"

    - "Ta chỉ cần câu trả lời của cô"

    - "Tôi là người kiêu ngạo, ông Dương"

    Ông Dương nhìn rõ sự khó chịu của tôi, nhìn rõ sự kiêu ngạo của tôi, nhưng ông ta cảm thấy hài lòng khi giày xéo kiêu ngạo của người khác. Không ai có thể kiêu ngạo trước mặt ông ta, không ai có thể kiêu ngạo trước tập đoàn Dương Thị. Trên mặt ông ta dần dần nở rộ sự tự tin của những người chuyên dùng tiền mua đi luật lệ. Ai có thể chống lại sự cám dỗ của đồng tiền? Ông ta không thể, Tôi cũng không thể.

    - "Vậy bán kiêu ngạo của cô cho tôi đi, cô tùy tiện ra giá đi"

    Ông ta nói với tôi bằng giọng điệu vừa chắc nịch vừa mỉa mai. Tôi chỉ là một đứa con gái nghèo, đang bám vào đứa con trai giàu có của ông ta. Là như vậy sao? Tự tin của ông ta khơi dậy con ngựa bất tuân trong lòng tôi, tôi thật sự muốn nhìn đến ông ta thất bại, tôi thật sự nghĩ tới việc giẫm kiêu ngạo của ông ta dưới chân mình. Vì vậy tôi hỏi lại:

    - "Nếu tôi nói không thì sao?"

    - "Cô sẽ không, cô Giản"

    Tôi nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn tôi. Lát sau tôi cười lớn lên nói

    - "Ông cho rằng ông hiểu tôi sao? Ông Dương? Được rồi, tôi sẽ mang nó về suy nghĩ"

    Tôi đứng dậy, cầm xấp hồ sơ bước ra phía cửa.

    - "Tất cả mọi thứ đều có thời hạn, cô Giản"

    Tôi quay người lại nhìn ông Dương, khóe miệng nhếch lên nói

    - "3 ngày là đủ rồi"

    - "Làm sao cô biết là tôi, Người tác động mọi chuyện ở trường học làm sao cô biết không phải là Vương lệ Quân?"

    - "Vì chị ta sợ mất Dương Đông.."

    * * *
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  2. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 11: Đừng Khóc, Tô Tô!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong cuộc thường không thể nhìn rõ những chuyện mà người ngoài nhìn vào là hiểu được. Tôi bây giờ xem như cùng đường cắn loạn đi.

    Lắc lắc đầu, tôi chào thư kí An rồi đi vào thang máy xuống lầu. Trường học, tôi bỗng nhiên thấy nhớ trường học cũ, bạn học cũ. Ngải Mỹ cũng sắp tốt nghiệp rồi, còn tôi, sẽ chẳng có buổi tốt nghiệp nào dành cho tôi nữa cả.

    - "Ê, Ngải Mỹ.. qua đây!"

    Ngải Mỹ nghe thấy tiếng Tôn Lệ gọi liền quay sang dùng tay chỉ vào mình, mắt nhìn về phía Tôn Lệ chờ đợi sự khẳng định.

    - "Đúng mày rồi! Qua đây"

    Ngải Mỹ bước qua bàn Tôn Lệ, ngồi xuống, chống cằm nói

    - "Gì thế! Nói đi"

    Tôn Lệ hai mắt long lanh nhìn Ngải Mỹ, đầu hơi cúi xuống, tay vẫy vẫy Ngải Mỹ ngụ ý chụm đầu vào nói nhỏ

    - "Mày nghe tin tức mới về Giản Tô Tô chưa? Nó cặp bồ với người có vợ, còn có thai với người ta nữa"

    Ngải Mỹ có chút giật mình, cô lập tức theo thói quen phản bác

    - "Mày nghe tin vịt ở đâu vậy? Đừng đồn lung tung ảnh hưởng danh dự người ta"

    Tôn Lệ bĩu môi, nhìn bộ dạng Ngải Mỹ giật mình liền đoán được Ngải Mỹ còn chưa biết gì cả, trong lòng nghĩ đến Giản Tô Tô, đến cả Tôn nữ Ngải Mỹ còn giấu được lâu như vậy, Giản Tô Tô cũng là không đơn giản.

    Mà ngẫm lại cũng đúng thôi, đi cướp chồng nhà người ta, làm sao mà dám treo trên miệng mà khoe được. Là cô thì đã đâm đầu vô cột nhà tự tử từ lâu rồi. Trông cô ta lúc nào cũng một bộ thanh cao trong sáng, hiện tại mới thấy không được nhìn mặt mà bắt hình dong.

    Ngày trước thấy người yêu Giản Tô Tô đối xử với cô ta tốt như vậy, còn cảm thấy ghen tị, hiện thời xem ra cũng là đánh đổi thân xác và tự trọng mà nhận lấy cả thôi. Chặc chặc lưỡi vài tiếng, Tôn Lệ nói

    - "Tin vịt gì? Cả trường đều biết rồi, nghe nói sảy thai rồi, bị đánh ghen đến sảy thai. Mày không tin thì tìm đại đứa nào đó hỏi xem"

    Tôn Lệ nói chắc chắn như vậy, Ngải Mỹ liền hoang mang. Nghĩ lại vài ngày rồi không thấy Tô Tô đi học, là thật xảy ra chuyện rồi sao? Nếu như Tôn lệ nói không là sự thật, vậy thì ai là người đang hãm hại Tô Tô, còn nếu như mọi chuyện đều là sự thật vậy chuyện ngay cả cô cũng không biết thì ai có thể biết để lan truyền tin đồn như thế? Chả nhẽ..

    - "Tiểu Lệ! Ai đồn tin đồn này vậy?"

    - "Hình như là từ lớp 15LD1 khoa quản trị kinh doanh, còn cụ thể thì tao không rõ"

    Ngải Mỹ suy nghĩ thật kĩ vẫn không nghĩ ra ai có khả năng hãm hại Tô Tô, cô bực bội trợn mắt nhìn Tôn Lệ xẵng giọng

    - "Mày bớt đi nghe mấy cái tin đồn thổi này đi, riết rồi ra chợ bán cá luôn bây giờ"

    Tôn Lệ trợn trắng mắt, cô cũng chỉ nghe tin tức từ người khác và kể lại thôi, nào có quá đáng như vậy chứ! Dù gì người lan tin đồn cũng đâu phải cô, vả lại Gianr Tô Tô chắc gì đã vô tội, không có lửa thì làm sao có khói? Tôn Lệ ngó Ngải Mỹ phụng phịu đáp

    - "Không nói thì không nói, người khác cũng nói mà, Thật hay giả đợi Giản Tô Tô đi học là biết ngay mà, cũng không biết tại sao mấy bữa rồi không thấy xuất hiện hay thật sự Gianr Tô Tô bị sảy thai nằm bệnh viện?"

    Ngải Mỹ không nói gì chỉ quay sang nhìn Tôn Lệ liếc mắt một chút, Tôn Lệ rụt rụt cổ, bịt miệng bĩu bĩu môi im lặng.

    Ngải Mỹ đi về bàn mình, chống cằm suy nghĩ. Không phải là đã kết thúc từ ba tháng trước rồi sao? Cô cầm điện thoại lên, gõ soạn một tin nhắn, do dự mãi vẫn không dám gửi. Rốt cuộc cô xóa tin nhắn, xách cặp sách đi thẳng ra ngoài.

    * * *

    - "Tô Tô, là mình Ngải Mỹ. Mình ở trước cửa nhà cậu. Cậu có nhà không?"

    - "Cậu vào đi, cửa không khóa" Tiếng người bên kia đầu dây nghe có vẻ yếu ớt.

    Ngải Mỹ đẩy cửa ra liền thấy Tô Tô đang nằm trên sofa ngoài phòng khách, gương mặt tái nhợt. Cô vội vàng lại gần, đưa tay lên trán Tô Tô

    - "Cậu ốm à? Nhìn mặt tái quá".

    Trên tay truyền tới nhiệt độ không quá cao, Ngải Mỹ thở phào nhìn cô gái đối diện hỏi lại

    - "Sao cậu nghỉ học, đau ở đâu à?"

    Tô Tô không đáp, tựa hồ đã rất lâu không được ai quan tâm, bỗng nhiên thấy một người chạy xốn xang vì mình mà không kìm được cảm xúc. Nước mắt Tô Tô rơi từng giọt từng giọt, trên mặt lại hiện lên vẻ quật cường. Ngải Mỹ thở dài, trước mặt là tiểu Tô của cô sao? Cả người đều gầy đi một vòng, khuôn mặt ngày trước luôn tươi cười được thay thế bởi nước mắt, hai mắt do khóc nhiều đã sưng húp, vậy mà vẫn cắn chặt môi cố không cho tiếng khóc thoát ra thành tiếng. Vì gì chứ?

    - "Vì Dương Đông sao?"

    Tô Tô đưa mắt lên nhìn cô, tựa hồ là xin cô đừng nhắc tới cái tên ấy nữa. Sau đó cuộn mình lại. Bỏ mặc cô sang một bên. Đau đớn như vậy! Lát sau khi đã thấy đỡ hơn, Tô Tô mới quay sang nhìn cô, giọng nói thều thào

    - "Mình có thai với Dương Đông.."

    Tô Tô lại co người lại, tay ôm lấy bụng

    - "Đứa trẻ ấy nằm ở đây, gần 4 tháng vậy mà mình không biết gì cả"

    Ngải Mỹ trợn tròn hai mắt, nội tâm bị những gì mà Tô Tô đang kể khiến cho đảo loạn. Tất cả đều là thật. Tô Tô thật sự mang thai. Cô vội vã cầm lấy tay Tô Tô, một tay vuốt mớ tóc lùm xùm trước mặt cô ấy.

    - "Nó đi rồi, là chị ta giết nó, Mình làm gì sai? Ngải Mỹ.."

    Tựa hồ bị cảm xúc kích động Tô Tô vội níu lấy cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô hỏi

    - "Mình làm gì sai rồi? Ngải Mỹ"

    Ánh mắt đó vừa bất lực vừa đau đớn, giống như đem hết cả hi vọng cả cuộc sống vào để chờ đợi câu trả lời từ Cô. Mũi có chút nghẹn, mắt cay cay. Ngải Mỹ ôm Tô Tô vào lòng, tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô gái đang òa khóc nức nở trong lòng nói

    - "Tô Tô, không sao đâu, mình hiểu cậu mà, cậu không làm gì sai cả, đừng khóc Tô Tô, đừng khóc, cậu khóc mình sẽ đau lòng, đừng khóc.."

    Ngải Mỹ vốn dĩ muốn nói cho Tô Tô nghe về chuyện ở Trường, giờ khắc này lại không đủ nhẫn tâm. Cô thầm thở dài trong lòng, mặc dù biết không giấu được mãi mãi nhưng tận lực kéo dài đi. Lời đồn rồi sẽ có lúc chìm xuống thôi, lúc ấy Tô Tô quay lại là tốt rồi. Cô vỗ vỗ nhẹ lưng cô gái trong lòng

    - "Đừng khóc, Tô Tô"

    - "Đừng khóc, Tô Tô"
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  3. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 12: Món quà nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Đông vốn dĩ bận đi công tác vài ngày, điện thoại lại gặp chút sự cố mà không thể liên hệ được. Lúc về anh mới nhớ ra sinh nhật Giản Tô Tô đã qua rồi.

    Máy bay đáp sân bay Tân Sơn Nhất vào lúc 3h chiều, 4h anh đã có mặt trước cửa phòng Tô Tô cùng một bó hoa hồng và 1 món quà dày công lựa chọn. Tới nơi mới chợt nhớ ra Tô Tô còn trong giờ làm, Dương Đông không có cách nào khác liền ra đầu cầu thang ngồi chờ.

    Tôi tan tầm là vào 5h30 chiều, vốn dĩ dự định về nhà luôn, cuối cùng vì giám đốc mới mở tiệc chúc mừng mà bị chị quản lí giữ lại. Nghe chị quản lí nói giám đốc mới là em trai của Dương Đông, vừa du học từ Mỹ về. Dương Đông xuất sắc như vậy, em trai cậu ta hẳn cũng không tệ, nghe mọi người xung quanh khen ngợi, tôi lại sinh ra tò mò.

    Bữa tiệc được tổ chức tại nhà hàng - bar Bath, chủ yếu là nhân viên trong phòng tôi và phòng kinh doanh, chị quản lí đã quen với môi trường này, cười nói rất tự nhiên, tôi dù sao cũng đã đi cùng Dương Đông nhiều lần, tới nhà hàng sang trọng cũng không mấy bỡ ngỡ, ngược lại những người khác, phần lớn cứ liếc dọc liếc ngang rồi xuýt xoa không ngớt. Tôi hơi buồn cười, ắt hẳn trước đây không lâu tôi cũng là như vậy.

    Bữa tiệc được chị quản lí đặt trước, là tiệc riêng tư nên số lượng người cũng không đông. Khoảng 7h thì giám đốc mới và thư kí của cậu ta xuất hiện. Tôi liếc mắt liền nhận ra người đi cùng giám đốc mới là người ở phòng phó giám đốc hôm trước.

    Cậu ta cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt chỉ liếc qua một chút rồi rời đi, chị quản lí lúc này liền đứng dậy cười nói

    - "Đây là giám đốc Dương và thư kí Lí, sau này sẽ phụ trách quản lí chính hai phòng kinh doanh, hành chính, mọi người nâng ly chúc mừng nhé"

    Tôi ngồi một lúc rồi xin phép ra ngoài, bên trong ồn ào quá, vốn dĩ không quá quen. Đang ngồi thần ra ngắm trăng sao, lại nghe thấy tiếng bước chân, tôi quay đầu lại.

    - "Sao lại là anh? Thư kí Lý"

    Cậu ta hơi ngẩn người, sau đó cười ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi

    - "Lần trước cô vẫn chưa trả lời tôi"

    - "Cái gì?"

    Anh ta quay sang gõ trán tôi 1 cái rõ đau, sau đó nói

    "Cô tên gì"

    "Anh bạo lực gõ đầu tôi như vậy, lỡ gõ hư anh đền được không?" Tôi xoa xoa trán bĩu môi. Men rượu khiến tôi mạnh dạn hơn một chút. Anh ta bật cười, quay sang bạo lực xoa xoa đầu tôi.

    "Tô Tô, tên tôi là Tô Tô"

    * * *

    Tôi và cậu ta mất tích một lát, chị quản lí liền phát hiện, mọi người cực lực kéo vào, bất đắc dĩ lại theo vào. Thư kí Lí bị ép uống rất nhiều, về phía tôi do không phải là nhân vật chính, lại là con gái, bị ép uống tương đối ít. Tầm 11h mọi người lại rủ nhau đi tăng 2, tôi đã ngà ngà say nên xin phép về trước.

    Tôi về tới phòng nhìn thấy Dương Đông ngồi ngủ trước cửa phòng, bên cạnh là bó hoa hồng trắng. Tiếng bước chân của tôi làm anh tỉnh giấc, thấy tôi về liền hỏi

    - "Em đi đâu về vậy?"

    Anh tới bên cạnh tôi, tôi hơi đau đầu dựa người vào người anh, tay loay hoay mở khóa phòng. Anh đỡ tôi vào phòng, ngửi thấy mùi bia rượu trên người tôi, hai đầu mày nhăn chặt lại. Tôi mở rộng hai tay ôm anh vào lòng, không chịu mở ra, nước mắt như suối ào ạt ào ạt chảy ra. Anh bất đắc dĩ thở dài, cũng không hỏi tôi đi đâu nữa, tay vỗ vỗ nhẹ lưng tôi

    - "Là anh sai rồi, anh có việc bận đi công tác xa, điện thoại lại gặp trục trặc không báo em được, đã để em đợi là anh sai, đừng khóc nữa Tiểu Giản.."

    Một lát sau, tôi thút thít thưa dần, anh mới với tay vào người, đưa ra một hộp nhỏ, dúi vào tay tôi nói

    - "Quà của em nè"

    Tôi cầm món quà nhỏ trên tay, trong lòng lên men.
     
    Chiracat thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  4. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 13: Trơ trọi

    "Bấm vào để xem"
    Tôi bỏ món quà sang một bên, ôm lấy anh. Cứ như thể chỉ cần ôm thật chặt là anh sẽ thuộc về tôi vậy. Tôi quả thật là con đàn bà ích kỉ, vì mục đích trong lòng mình mà không từ thủ đoạn. Tôi không phải không từng tự trách, cũng không phải không biết mình sai, chỉ là đã lỡ đi sai liền cứ như vậy sai thôi.

    Cũng may, anh không phải là vì ba anh nói liền không tới với tôi, cũng may tất cả chỉ là ngoài ý muốn.

    Tôi ôm anh một lúc lâu, rồi ngập ngừng nói

    - "Em.. sinh con.. cho anh được.. không?

    Tôi cảm nhận được người anh cứng lại, anh không trả lời, chỉ xoa đầu tôi một chút rồi gỡ tay tôi đang ôm anh ra. Anh cười nói anh cần đi tắm. Chỉ là tôi biết anh nói dối. Trong lòng nhói lên, mắt cay cay. Không đợi anh nói liền thả tay ra, xoay sang một bên ngủ, trong miệng lầm bầm

    -" Em chỉ đùa thôi "

    Thực ra, tôi muốn nói chính mình không đùa chút nào. Sinh con cho anh là điều tôi vẫn luôn ích kỉ mong muốn. Tôi biết Anh tôn trọng Vương Lệ Quân. Một người đàn ông như vậy quả thật lí tưởng đến đau lòng.

    * * *

    Giản Tô Tô bước vào lớp học, nhận rõ sự khác biệt ánh mắt mà các bạn dành cho mình, Giản Tô Tô đến chỗ ngồi đặt cặp sách xuống, bên cạnh Phượng Ly liền xách cặp qua bàn khác ngồi. Cô có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra.

    -" Giản Tô Tô "

    Tiếng Lệ Vân gằn lên gọi Tô Tô, nghe khác hẳn mọi ngày. Tất cả mọi ánh mắt trong lớp dồn vào làm cô có chút xấu hổ. Lệ Vân bước tới trước mặt Tô Tô, khóe miệng nhếch lên, một tay giữ lấy cằm cô, cười nhạo nói

    -" Xinh xắn thật, nhìn khuôn mặt thế này sao biết được lại là hồ ly tinh chuyên đi cướp chồng người khác "

    Nói xong, cậu ta cười thật lớn, kéo theo những người sau cậu ta cười lớn.

    -" Nghe nói cậu vừa mới sảy thai, thế nào? Khỏe rồi chứ! "

    Ánh mắt Giản Tô Tô mở lớn, làm sao họ biết được?

    -" Nghĩ đến làm sao người khác biết được đúng không? Cậu giấu sâu đến như vậy, Tôn Nữ Ngải Mỹ cũng không hề biết thì làm sao tôi biết được đúng không? "

    Ánh mắt của người bên cạnh, có bạn bè cũ có những người mà cô không biết tất cả đều ý vị thâm trường mang theo cười cợt cùng khinh thường. Giản Tô Tô bắt đầu hoảng loạn, cô khuỵu xuống, cả người sức lực bị ánh mắt xung quanh rút cạn đi. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

    -" Muốn người khác không biết trừ phi bản thân mình đừng làm, Giản Tô Tô, hiện tại nhìn thấy cậu tôi liền thấy cả người ghê tởm, ngày trước làm bạn với cậu hiện tại liền cảm thấy nhục nhã, Làm ra chuyện như vậy còn dám vác mặt tới trường. Tôn Nữ Ngải Mỹ không báo với cậu sao? "

    [Tô Tô, ngày mai cậu đừng đến trường, nghe lời mình đừng tới. Mình sẽ chép bài giúp cậu.. ]

    Tiếng người xung quanh bàn luận càng ngày càng ồn ào

    -" Trông thánh thiện vậy mà đi làm đĩ "

    -" Đánh chết cô ta đi, làm ra những chuyện như vậy rồi còn dám vác mặt tới trường "

    -" Cô ta không có lòng tự trọng đâu, có lòng tự trọng thì đã không làm như vậy? "

    -" Ngày trước thấy cô ta hiền lành như vậy, chắc cũng là giả vờ ra thôi, ai biết khi nào hiện ra lại đâm mình vài nhát.. "

    Thì ra là như vậy! Ngải Mỹ, Ngải Mỹ..

    Giản Tô Tô nhìn thấy mình lúc đó đứng trơ trơ ra mặc cho người xung quanh chửi rủa cho đến khi không chịu nổi mà ôm đầu ngất đi.

    Là mơ thôi! Là Mơ thôi! Cô ôm lấy đầu mình.

    Đau quá! Đau quá! Ngải Mỹ..

    * * *

    Nữ nhân trên giường hai mắt nhắm chặt, cả người run rẩy, chỉ có thể dùng tay giữ lấy thân thể để thân thể bớt run rẩy hơn, nước mắt vẫn vô thức rơi xuống hiển nhiên đang mơ thấy điều gì đó vô cũng kinh khủng.

    -" Aaaaaa.. aaa"

    Nữ nhân đó hét lớn rồi bật hẳn dậy. Thân thể run rẩy biên độ càng lớn, hai tay ôm lấy đầu, cả người co rút lại run rẩy.

    Tại sao lại như vậy? Tại sao làm như vậy?

    Tôi làm gì sai rồi?

    Ngải Mỹ Ngải Mỹ, cậu ở đâu?

    Dương Đông, Dương Đông? Anh ở đâu?

    Chỉ tiếc dù là quá khứ hay hiện tại, người đứng bên cạnh Giản Tô Tô cũng chỉ là một mình cô ta thôi.
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  5. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 14: Đánh cược lần hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có những người đầu thai thật tốt, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Có những người có lẽ kiếp trước tạo nghiệt, cố gắng cả đời này cũng chẳng ăn thua.

    Hồi còn bé tôi từng nghĩ chỉ cần có gia đình là hạnh phúc, 10 tuổi trở về sau mới biết, phải có tiền mới duy trì được gia đình. Người ngoài đều cho rằng vì ba mẹ tôi không còn tình cảm, ba mẹ tôi mới chia tay, chỉ có tôi biết mẹ tôi là vì không chịu nổi cực khổ nên mới bỏ ba tôi đi. Bà oán ba tôi không thể cho bà cuộc sống sung sướng, bà oán tôi trở thành gánh nặng của bà.

    10 tuổi lúc đó, lần đầu tiên tôi nghe được mẹ tôi nói bà muốn bỏ đi, bà muốn kiếm được một người đàn ông có thể cho bà nhiều hơn lúc đó, chứ không phải sống trọn đời với người đàn ông chỉ biết lấy con cái ra níu kéo bà. Bà nhìn tôi hét lên khi ấy, trong mắt trong tim đều là chán ghét.

    Sau đó dường như sợ tôi đem điều này đi nói với ba tôi, bà vội vàng ôm tôi khóc lóc, bà nói tôi là tất cả tình thương của bà, bà chỉ là quá tức giận thôi.

    Rốt cuộc hai năm sau đó bà cũng tìm được người đàn ông giàu hơn bố tôi.

    Rốt cuộc sau cả ngàn lần cãi nhau vì tiền, bà và ba tôi đã cho nhau giải thoát.

    Ba tôi lao vào nhậu nhẹt, mỗi lần say vào đều cho rằng mẹ tôi để lại tôi, để dằn vặt sự nghèo khổ của ông. Sau đó đánh tôi mặc kệ tôi có quỳ lạy xin xỏ. Sau này ông lấy vợ mới, vì ngại vợ mới của ông không vui nên ông gửi tôi về cho bà nội.

    Từ đó trở đi cũng không hề liên hệ nữa.

    Bà nội tôi nói, tôi là đứa con gái mang dòng máu lẳng lơ của mẹ.

    Bà nội tôi nói, nuôi tôi rồi cũng như nuôi ong tay áo, không biết khi nào thì theo mẹ tôi đi mất.

    Hồi nhỏ vẫn luôn cảm thấy uất ức, vẫn luôn cố gắng thật nhiều để bà nội tin tôi rằng tôi thật sự không giống như mẹ tôi. Nhưng là tôi giống mẹ tôi thật. Cho nên dù cố gắng che đậy thế nào đều không thể che giấu được.

    Ai có thể che đi dòng máu ham tiền mà mẹ tôi, người đàn bà đã sinh ra tôi để lại cho tôi chứ?

    Nếu như bà nội tôi biết được tôi xen vào giữa gia đình người khác, trở thành người thứ ba đê tiện ích kỉ, hẳn là đã cười to đắc ý vì mắt nhìn người siêu chuẩn của bà, chỉ tiếc rằng bà đã mất, không còn cơ hội biết được nữa.

    * * *

    Nếu như em làm trái ý anh, anh có còn giả vờ như yêu em được nữa không anh?

    Nếu như em dùng chính em để đánh đổi vì không muốn cho cô ta được một hạnhphúc trọn vẹn, anh có còn giả như yêu em được nữa không?

    Hoặc là em dùng cả cuộc đời em dây dưa với anh và cô ta không ngớt, anh có còn nói anh yêu em nữa không anh, Dương Đông?

    * * *

    Ba ngày sau, lầu 8 tập đoàn Dương Thị.

    - "Giản Tô Tô, cô không nghĩ rằng cô muốn quá nhiều rồi sao? Không có cô cũng có ngàn người đàn bà khác sẵn sàng sinh con cho Dương Thị, cô không có tư bản ra điều kiện với tôi Làm người nên biết điểm dừng"

    Nữ nhân ngồi trên ghế sô pha mặc áo trắng, váy công sở đen, dưới chân đi đôi giày búp bê cùng màu, trông như một sinh viên thực tập. Cô ta xoay xoay tách cà phê trước mặt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười không hợp cảnh. Là nụ cười mang ý cười nhạo.

    - "Tôi sẽ không nhượng bộ. Ông Dương. Ông cũng có thể chậm rãi chờ Vương Lệ Quân.."

    Ông Dương vô cùng tức giận, khi con mồi dâng lên tới miệng bỗng nhiên phát điên lên cào trúng ông một lần, vết xước nhỏ mặc dù không khiến ông đau đớn nhưng khiến ông cảm thụ rõ ràng sự nhục nhã. Sao cô ta dám như thế?

    Nữ nhân đó nói xong, không hề để ý đến cảm xúc ông Dương đang phập phồng, liền cầm xấp hồ sơ rồi đi thẳng ra ngoài. Ra tới cửa, cô ta quay đầu lại nhìn ông Dương, khóe miệng nụ cười vẫn chưa dứt:

    - "Nếu đổi ý ông có thể tìm tôi"

    Ông Dương dùng sức ném hết xấp hồ sơ còn lại về phía cửa. Có lẽ ông sai rồi, nữ nhân như vậy bên cạnh Dương Đông là mối họa, ông không thể kiểm soát được cô ta nữa?

    Nữ nhân như cô ta, nếu như không phải có thể lợi dụng sao ông có thể để ý tới?

    Ông Dương trầm ngâm. Một lát sau, nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí An

    - "Chỉnh sửa lại điều khoản hợp đồng, ngày mai hẹn Giản Tô Tô giúp tôi lần nữa.. à không, chờ 1 tuần nữa.."

    Đợi đến khi lợi thế của cô dùng hết, cô nhất định sẽ hối hận về ngày hôm nay. Giản Tô Tô
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  6. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 15: Đại boss và mặt trắng nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - "Tô Tô, giám đốc tìm em! Đi lên trên đi. Nghe nói thư kí Lý tích cực đề cử em thành trợ lí giám đốc, cố gắng nắm lấy cơ hội này.."

    Chị quản lí tay cầm xấp hồ sơ, chuyền sang cho tôi vừa xếp lại hồ sơ vừa dặn dò. Tôi cứ nghĩ chị sẽ không vui vì vị trí của chị bị tôi làm lung lay, nghĩ lại là tôi đánh giá cao giá trị của mình, cũng đánh giá thấp khả năng của chị.

    Tôi vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng quản lí chính là thư kí Lý.

    Tôi ôm xấp hồ sơ chị quản lí đưa, lòng mang suy nghĩ đi thẳng ra thang máy. Chỉ vì gặp tôi hai lần liền tích cực đề cử tôi với giám đốc, không phải quá qua loa rồi sao? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không hợp lí. Tôi dĩ nhiên tự hiểu biết mình không phải là người người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chuyện đến đột nhiên như vậy, vui mừng không thấy chỉ thấy bất an. Hay là ông Dương thẹn quá thành giận?

    - "Cô tới rồi, đi có một chút cũng lâu đến vậy sao?"

    Thư kí Lý ngồi trên ghế giám đốc, xoay xoay chiếc ghế xoay nhìn về phía tôi. Tôi trong lòng thầm khinh bỉ anh ta cưu chiếm tổ thước, ngoài mặt nở nụ cười đúng mực giải thích

    - "Quản lí kêu tôi lấy tài liệu đưa lên cho giám đốc"

    Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ anh ta ra không còn ai nữa.

    - "Không cần nhìn, không có ai nữa"

    Anh ta ném cho tôi vài xấp hồ sơ nữa, một tay chỉ cho tôi chiếc máy tính bên cạnh ý chỉ bảo tôi đánh máy văn bản cho anh ta.

    - "Tôi có thể về phòng mình đánh máy được không?"

    Anh ta vẫn nhìn vào hồ sơ, tay chỉ chỉ vào chiếc máy tính

    - "Lát nữa có việc, gọi cô mất thời gian, ngồi đây đi"

    Không thể không nói ngoại trừ có chút kiêu ngạo, Thư kí Lý ngoại hình vô cùng tốt. So với giám đốc còn tốt hơn. Mày kiếm, mũi cao, lông mi dài, môi đỏ, da trắng. Tôi ngồi đánh máy mệt mỏi, lâu lâu lại liếc qua anh ta, trong lòng có chút an ủi, ít ra còn có thể có lợi tức. Vả lại không có giám đốc ở đây, ắt hẳn không phải do ông Dương tác động, tôi cũng có thể an tâm.

    * * *

    Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.

    Ông Dương vẫn không hề liên lạc lại. Có lẽ tôi quá tự tin vào mình, cũng quá tự tin vào Dương Đông.

    Những ngày này, đôi lúc rảnh rỗi đều thường hay nghĩ tới anh, nghĩ về lí do ngày trước anh lừa dối tôi chuyện anh đã có vợ.

    Nói anh tôn trọng Vương Lệ Quân, anh lại giấu chị ta mà quen tôi, thậm chí không từng nói với tôi rằng anh đã có vợ.

    Nói anh không tôn trọng Vương Lệ Quân, thì anh lại không bao giờ ngủ lại cùng tôi, mỗi ngày đều quay về nhà với Vương Lệ Quân, cũng không cho phép bất cứ ai ngoại trừ chị ta có con của anh nữa?

    Sống với anh lâu, tôi dường như cho rằng bản thân sờ chuẩn được giới hạn của anh, chuyện có con cùng anh, nghĩ cũng không từng nghĩ tới anh sẽ đồng ý.

    Cho nên ông Dương là không có cách nào khác. Tôi nhíu nhíu mày xoa xoa mi tâm ẩn ẩn nhói đau.

    Hôm nay Dương Đông không đến, đi làm về tôi liền tắm rửa sạch sẽ lên giường đi ngủ.

    Tin nhắn đến từ Đại boss: [ Cô đang ở đâu? ]

    Mặt trắng nhỏ: [ Anh là ai? ]

    Đại boss: [Quản lí của cô *icon sáng láng*]

    Mặt trắng nhỏ: [ Thư kí Lý? ]

    Đại boss: [ Trẻ nhỏ dễ dạy *icon đắc ý *]

    Mặt trắng nhỏ: [ Sao anh biết ZZ của tôi? ]

    Đại boss: [ Tôi là quản lí]

    Mặt trắng nhỏ: [*icon khinh bỉ*..]

    Đại boss: [ Cô còn chưa trả lời tôi]

    Mặt trắng nhỏ: [ Hiện tại là ban đêm, tôi chỉ làm việc giờ hành chính]

    Đại boss: [ Xem như tăng ca, cô có thể được tăng lương]

    Mặt trắng nhỏ: [..]

    Thư kí Lý quả nhiên phát huy toàn diện vai trò cưu chiếm tổ thước, đội danh giám đốc đi áp bức nhân viên quèn như tôi. Lúc mới gặp còn nghĩ anh ta là loại hình lạnh lùng, ngoài lạnh trong ấm, hiện tại xem ra là kiểu trong ngoài như một, không nội hàm. Mà tôi thì xem trọng nội hàm.

    Đại boss: [ Người muốn bợ đỡ tôi không phải chỉ một mình cô đâu, quản lí cũ không dặn cô cố gắng một chút sao]

    Mặt trắng nhỏ: [ Quản lí là có dặn, dặn tôi bợ đỡ giám đốc thật tốt, nhưng tôi còn chưa nhìn thấy thân ảnh giám đốc..]

    Đại boss: [ như nhau, như nhau. Bợ đỡ tôi cũng giống như bợ đỡ giám đốc, cô còn phải cố gắng nhiều..]

    Mặt trắng nhỏ: [.. tôi vốn dĩ rất cố gắng rồi sếp..]

    Đại boss: [ Trả lời ZZ nhanh một chút có thể cộng điểm..]

    Mặt trắng nhỏ: [..]
     
    Chiracat thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  7. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 16: Anh liệu rồi có tha thứ cho em không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thang máy mở ra, tôi bất giác đưa văn kiện ra sau lưng, che đi ánh mắt của người đối diện.

    - "Cô sao lại ở đây?"

    Thư kí Lý nhìn đến tôi ở tầng 8, suy nghĩ đầu tiên chính là cho rằng tôi lên tìm anh. Điều này đương nhiên khiến anh vui vẻ.

    Anh vốn dĩ đắc ý cho rằng có thể gặp được quản lí chăm sóc nhân viên như anh thật sự không dễ, không phải là Gianr Tô Tô thật sự có phúc khí sao?

    Thực ra trong suy nghĩ của tôi, có thể tránh anh bao xa sẽ tránh bấy nhiêu xa. Chỉ là anh không hiểu.

    Tâm trạng vui vẻ, Thư kí Lý quay sang nhìn Tôi hỏi:

    - "Trưa nay cô có hẹn không?"

    Tôi dùng ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi

    - "Anh thật sự muốn theo đuổi tôi sao?"

    Anh ta không nghĩ tới tôi sẽ trực tiếp hỏi như vậy, nhất thời nghẹn lời. Mặc kệ anh có ý hay không, bị người ta dùng đôi mắt nghi hoặc không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào hỏi vấn đề tương đương nhạy cảm như thế, e rằng cũng như anh, quên mất chính mình nên nói gì.

    Anh ho nhẹ một tiếng ngăn cho bầu không khí trở nên lúng túng hơn, quét mắt nhìn từ đầu đến chân tôi, xẳng giọng :

    - "Cô hỏi 1 chàng trai câu đó không thấy ngại sao?"

    Tôi để ý thấy giọng điệu thư kí Lý có chút không bình thường, lại liếc thấy tai anh ta đỏ ửng, nhất thời cũng im lặng. Tôi thật sự có tiềm chất người gặp người thích hoa gặp hoa nở sao? Lại liếc nhìn qua thư kí Lý, không hỏi qua thì không biết, thư kí Lý còn có thể đỏ mặt.

    Tôi nghẹn cười, lỡ như tôi bật cười ra tiếng anh ta nhất định sẽ trở mặt.

    * * *

    Chiều tối, Tôi về tới nhà liền thấy Dương Đông ở trước cửa. Bất giác, có chút chột dạ. Dương Đông vốn dĩ cũng vừa mới tới, nhìn thấy tôi thì nở nụ cười

    - "Em về rồi à?"

    Tôi tra chìa vào ổ khóa thuận miệng hỏi

    - "Em tưởng là anh đi công tác, mai mới về"

    - "Dự án xong sớm, thực ra vé máy bay đã đặt là sáng mai, anh cho người đổi lại, Thời tiết ở đó thật sự không dành cho người ở đâu. Lần sau sẽ dẫn em đi trải nghiệm. Anh thật sự không thể ở thêm 1 giây nào nữa"

    - "Em nghĩ là anh sẽ nói vì anh nhớ em nên về"

    Vào đến nhà, Dương Đông ôm lấy tôi dụi đầu vào hõm vai tôi nói

    - "Thật sự cũng rất nhớ em, nói ra em lại chê anh già miệng ngọt"

    Tôi thường xuyên chê anh già, cũng thường xuyên mỉa mai anh miệng ngọt. Miệng không ngọt có thể khiến cho Ngải Mỹ khen anh không ngớt lời sao?

    Ngày trước mỗi lần tôi hỏi anh tại sao không trả lời điện thoại mỗi khi tôi gọi, anh đều trả lời

    - "Tiểu Giản, anh biết em còn nhỏ tuổi, quen bạn trai đều luôn muốn anh ta 100% thời gian ở bên cạnh mình. Nhưng anh có công việc bên người, anh đang cố gắng vì tương lai của chúng ta, anh đã 35 tuổi, không thể luôn luôn ở bên em được.

    Tiểu Giản, em không thể hiểu cho anh sao?"

    Sau đó, Ngải Mỹ cũng hùa vào cùng anh mắng tôi xối xả. Tiểu Tô Tô lúc đó quả thật trong lòng trong tim đều hiện lên cảm giác tội lỗi, giống như thể cô đã đòi hỏi một thứ gì đó rất quá đáng. Từ đó trở đi không bao giờ thắc mắc vấn đề này nữa.

    Sau này nhận ra.

    Sau này của tôi và anh, chúng ta vốn dĩ không có sau này.

    Sau này của tôi và anh, ban đầu là anh cưỡng cầu đến cuối cùng tôi lại là người luyến tiếc.

    Anh ôm tôi một chút rồi lấy đồ vào nhà tắm, tôi lấy hợp đồng ra, nhét vào dưới nệm. Dương Đông hẳn là chưa biết gì cả. Ông Dương nếu có thể khiến cho Dương Đông đồng ý đã không cần phải nhường nhịn tôi sửa chữa lại điều khoản hợp đồng.

    Anh lừa em một lần, em lừa lại anh một lần, Như vậy mới công bằng.

    Nhưng là Anh liệu rồi sẽ tha thứ cho em chứ! Dương Đông?

    Cuộc đời cần rất nhiều lần đặt cược, Giản Tô Tô đặt sai 1 bước, sai cả cuộc đời!
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  8. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 17: Anh đều biết đúng không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - "Tiểu Giản, em vào tắm đi"

    Dương Đông trùm khăn tắm bước ra từ phòng tắm, dáng anh rất tốt, vừa cao lại thường xuyên đi tập thể hình, so với các diễn viên hạng A trên film truyền hình còn đẹp hơn. Tôi nuốt nước bọt cái ực đáp

    - "Em biết rồi"

    Dương Đông thấy bộ dạng tôi như vậy cười ra tiếng, Tôi le lưỡi cười trừ, lấy bộ đồ ngủ 2 dây nhanh nhẹn bước vào phòng tắm. Dương Đông lên giường với tay lấy quyển sách trên bàn, nằm đọc sách.

    Tiếng điện thoại vang lên bài "Đồng thoại", Dương Đông nhìn sang điện thoại của Giản Tô Tô thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi từ "Đại boss". Anh nhíu mày với tay tắt âm điện thoại rồi tiếp tục đọc sách.

    Một lát sau, tôi bước ra từ phòng tắm liền hỏi

    - "Ban nãy em nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu"

    Dương Đông đang đọc sách thuận miệng trả lời

    - "Em có điện thoại"

    Tôi bước lên giường, lấy điện thoại từ chỗ anh, mở ra thì thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ từ quản lí. Mở ZZ lên liền thấy tin nhắn dồn dập tới

    Đại boss [ cô đâu rồi *icon dấu hỏi*]

    Mặt trắng nhỏ : [có chuyện gì? ]

    Đại boss: [ không có gì không tìm cô được sao *icon tổn thương*]

    Mặt trắng nhỏ : [tôi có nên trả lời thật lòng không? *icon mắt long lanh*]

    Đại boss: [đương nhiên rồi *icon đắc ý*]

    Mặt trắng nhỏ : [ cái gì nên hạn chế vẫn nên hạn chế *icon hiển nhiên*]

    Đại boss: [ *icon dương dương tự đắc* tôi đương nhiên là loại không nên hạn chế]

    Mặt trắng nhỏ [ *icon khinh bỉ*.. ]

    * * *

    Tôi rep xong tin nhắn trong ZZ thì ném điện thoại sang một bên, lấy mĩ phẩm dưỡng da xoa lên mặt, Dương Đông mắt vẫn chăm chú vào quyển sách nhưng bâng quơ hỏi

    - "Đại boss là ai?"

    Tôi ngó sang chỗ anh, bình thường Dương Đông không hay hỏi về những chuyện như vậy? Tôi có chút ngạc nhiên suy nghĩ, hay là anh ghen? Tôi cười hì hì đến bên cạnh ôm choàng lấy anh, hỏi dò:

    - "Anh ghen sao?"

    Dương Đông ném quyển sách lên bàn trên đầu giường, phản ôm lấy tôi nói

    - "Anh không nên ghen sao?"

    Giọng anh khàn khàn thở vào tai tôi khiến tim tôi đập sai mất một nhịp, tôi cười haha hôn lướt nhẹ qua môi anh đáp

    - "Haha, nên mà nên mà"

    Dương Đông nhìn tôi không nói nữa, ánh mắt nhìn tôi dường như khiến tôi tan chảy mất. Một lúc sau, anh khàn khàn phả giọng vào tai tôi nói

    - "Em yêu đời hơn rồi tiểu Giản, ngày trước anh luôn sợ, một ngày em đi mất, giống như hôm đó vậy, em nằm trong vũng máu tưởng chừng chỉ cần chậm 1 chút thôi sẽ tan biến đi mất."

    - "Tiểu Giản, hứa với anh, cho dù sau này có anh bên cạnh hay không cũng luôn cười vui vẻ như vậy, hứa với anh được không?"

    Cho dù sau này chúng tôi có thể chung một đường hay không, một câu nói này của anh đã có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện. Tôi dường như phân biệt không ra đâu là tình yêu và đâu là hận thù nữa.

    Thời khắc này, tôi đột nhiên thấy sợ hãi anh biết được những gì tôi đã làm, cũng sợ hãi anh chối bỏ sau này của chúng tôi.

    Nếu anh có thể là của riêng mình tôi thôi, ông Dương hay Vương Lệ Quân đều không quan trọng nữa.

    Tôi rõ ràng cảm nhận được tình yêu của anh chạm vào tim tôi, chạm vào từng thớ thịt trên cơ thể mình. Tôi thở gấp, thở vào tai anh

    - "Em yêu anh Dương Đông"

    Thực ra ở tại khoảng khắc này, tôi vẫn dằn lòng mình lại để không nói với anh rằng tôi muốn anh là của riêng tôi đến mức nào? Tôi đang làm mọi thứ cũng chỉ để biến anh thành của riêng tôi thôi.

    Giản Tô Tô đi ngủ rồi, Dương Đông vẫn còn thức, anh ngắm nhìn cô trong chốc lát rồi hôn lên trán cô, đắp chăn cho cô. Làm xong anh xuống giường, đi qua bên phải góc nệm nơi cô nằm, nhẹ nhàng nâng nệm lên lấy bộ hợp đồng Giản Tô Tô đã giấu kĩ.

    Một lúc sau, người trên giường cựa quậy đạp chăn ra khỏi người, anh sợ cô lạnh liền thở dài, cất lại hợp đồng về chỗ cũ, sau đó kéo chăn lên giúp cô, giọng anh khàn khàn nói nhỏ

    - "Tại sao phải làm thế? Tiểu Giản"

    Ánh trăng phà từ cửa sổ vào nhà sáng vằng vặc, Dương Đông ôm lấy Giản Tô Tô, một lần nữa hôn lên trán cô sau đó yên lặng ôm cô ngủ.
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  9. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 18: Sửa đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự nhà họ Dương

    - "Ba đừng tìm đến Giản Tô Tô nữa, chuyện của con con tự sẽ biết tính toán."

    Ông Dương ngồi trên sopha, tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái nói :

    - "Con bé đó nói cho con biết chuyện?"

    Dương Đông nhíu nhíu mày, đáp

    - "Không phải, là do con vô tình nhìn thấy"

    Ông Dương liếc nhìn Dương Đông, đứa trẻ này là đứa con đắc ý nhất của ông, từ nhỏ đến lớn đã rất có chủ kiến, ông vốn dĩ cho rằng đây là con ưu điểm, không ngờ được đây cũng là con khuyết điểm.

    - "Ta biết con bé đó không dám, chỉ không nghĩ tới con sẽ tới đây."

    Dương Đông bất đắc dĩ đáp

    - "Nhưng ba cũng không thể không hỏi ý con trực tiếp tìm tiểu Giản?"

    Ngón tay xoay nhẫn ngừng lại, ông Dương vô cùng dứt khoát đáp lại khiến Dương Đông cảm giác không thể chống cự.

    - "Việc này không thể thương lượng, ba chờ 5 năm rồi, không chờ được nữa"

    - "Ba mệt rồi, Trưa nay ở lại ăn cơm đi"

    Ông Dương quay sang gọi hầu gái chuẩn bị bữa trưa cho cả cậu hai rồi đi lên lầu, hoàn toàn không cho Dương Đông cơ hội phản bác. Dương Đông bất đắc dĩ thở dài nhìn ông Dương đi khuất, lúc này anh quay sang nói với hầu gái

    - "Chị Đinh, bây giờ tôi về công ty có việc, chị không cần nấu phần tôi đâu, báo ba tôi 1 tiếng giúp tôi"

    Dương Đông về công ty, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho thư kí An.

    - "Cô xuống phòng tôi gấp"

    - "Vâng, tổng giám đốc"

    Thư kí An làm việc hiệu suất rất nhanh, căn bản Dương Đông vừa gọi, 1p sau đã xuất hiện.

    - "Tổng giám đốc"

    Dương Đông ngồi trên chiếc ghế xoay, thuận thế tựa lên ghế, hai chân vắt chéo, ném bộ hợp đồng qua chỗ Thư kí An, hỏi

    - "Cô soạn thảo lại 1 bộ hợp đồng giúp tôi, dựa theo những điểm trên đây tôi sửa đổi, đồng thời sau khi xong tất cả giúp tôi hẹn Gianr Tô Tô lên phòng chủ tịch."

    Thư kí An nhận bộ hợp đồng nhanh chóng đáp

    - "Vâng, tổng giám đốc"

    Dương Đông vừa lòng gật đầu, tay vuốt vuốt Thái Dương, thư kí An hiểu ý, lần nữa lên tiếng

    - "Tôi xin phép ra ngoài, tổng giám đốc"

    - "Được rồi, cô ra đi"

    Thư kí An vừa ra ngoài liền gặp Dương Khiết ở bên ngoài, Dương Khiết gọi lại cô hỏi dò về Dương Đông.

    Thư kí An đã làm thư kí riêng cho Chủ tịch 7 năm, tương đối mà nói những chuyện liên quan đến gia đình nhà họ Dương, cô hoàn toàn bảo trì thái độ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, việc nên làm sẽ làm, việc nên nói sẽ nói, việc không nên nói tuyệt đối sẽ không nói.

    Bởi vậy, Chủ tịch mới có thể tin tưởng giao cho cô giải quyết tất cả các vấn đề kể cả việc tư của gia đình họ.

    Dương Đông nắm rất rõ điều này nên chưa từng hỏi cô quá nhiều, ngược lại Dương Khiết vì có 1 khoảng thời gian ở nước ngoài, tư tưởng có chút khác biệt, tối ngày đến bên cạnh cô hỏi này hỏi nọ.

    Ban đầu cô còn vì nể mặt cậu ba nhà họ Dương kiên nhẫn trả lời những vấn đề cho phép, hoặc vòng đường vòng những vấn đề khó, sau này kiên nhẫn hao hết, những vấn đề không thể trả lời, cô tuyệt đối giữ thái độ im lặng cho qua.

    Dương Khiết hiểu ý, cũng không lại cố ý hỏi nữa.

    Đương nhiên những vấn đề nhỏ, cô vẫn phải trả lời. Chưa nói đến chủ tịch tự mình công đạo cô chiếu cố Dương Khiết, chỉ riêng thân phận cậu ba nhà họ Dương cũng đủ để cô bắt buộc phải kiên nhẫn.

    Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, dù sao thì ba cậu ta cũng là người trả lương cho cô.

    - "Chị An, Nghe nói anh hai tâm trạng không được tốt, là vì chuyện gì vậy chị?"

    Dương Khiết cười hì hì dán tới, thư kí An mặt không biểu tình đáp

    - "Việc của tổng giám đốc, tôi không biết thưa Giám đốc"

    Dương Khiết nhăn mặt, tỏ vẻ ủy khuất đáp

    - "Em gọi chị là chị An, chị gọi em A Khiết được rồi, đừng một câu giám đốc hai câu giám đốc em nghe không quen"

    Thư kí An liếc qua Dương Khiết, tiếp tục không nhanh không chậm đáp

    - "Dù sao cậu cũng là Giám đốc"

    Sau đó không đợi Dương Khiết phản ứng liền tiếp tục nói

    - "Không có việc gì tôi xin phép về phòng làm việc"

    Dương Khiết thật sự không hiểu tại sao một người phụ nữ có thể lạnh lẽo như thế, cậu liếc thấy bản hợp Đồng trên tay Thư kí An liền nhanh chóng ngăn thư kí An lại hỏi

    - "Anh hai kêu chị làm gì vậy?"

    - "Soạn thảo hợp đồng thưa Giám đốc"

    Dương Khiếp tiếp tục truy hỏi

    - "Em xem một chút được không?

    Thư kí An mặt lạnh đáp

    -" Không thể được thưa giám đốc, tôi phải về làm việc, nếu không hoàn thành hợp đồng trong chiều nay, Tổng giám đốc sẽ trách phạt tôi "

    Thư kí An lôi Dương Đông ra, Dương Khiết liền im lặng, lát sau cậu tránh đường cho thư kí An, trong miệng lẩm bẩm

    -" Từ chối người còn từ chối đường hoàng như chị, quả thật quá khốc rồi "

    Sau đó dường như liên tưởng tới thư kí của bản thân, lại lẩm bẩm

    -" Có khi nào cho anh ta nghỉ phép quá lâu rồi?"
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
  10. Lôi Vũ Vy Lôi Vũ Vy

    Bài viết:
    39
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Khiết bước vô phòng, Dương Đông đang vuốt vuốt Thái Dương, bản năng cho rằng thư kí An quay lại.

    - "Có chuyện gì sao?"

    Người vừa vào phòng nhanh chóng trả lời

    - "Anh hai, là em"

    Dương Đông day day trán, nhìn lên, thấy Dương Khiết đang nhìn anh liền hỏi

    - "Có chuyện gì cần tìm anh sao?"

    - "Sáng nay anh với ba có chuyện gì vậy? Em thấy ba tức giận lắm"

    - "Không có gì, không có việc thì đi theo thư kí An học tập đi. Cậu tiếp nhận công việc đến đâu rồi?"

    Dương Khiết chột dạ le lưỡi cười, đi lại gần ghế dựa, vỗ vỗ vai Dương Đông.

    - "Em biết rồi, em biết rồi, ba cũng hỏi y như anh hỏi, mỗi lần em hỏi đến là lôi công việc ra đè đầu đè cổ em"

    Dương Đông nhếch nhếch miệng, bản năng muốn cười, hai bên Thái Dương đau nhói giật giật. Hai đầu mày anh nhăn lại.

    - "Cậu làm tốt, anh muốn nói cũng sẽ không có cơ hội nói, cậu dù sao cũng là giám đốc tập đoàn, nên ra dáng giám đốc một chút"

    Dương Khiết vốn dĩ mang ý đồ do thám mới vào phòng, thấy không đạt được mục đích, hàn huyên cùng Dương Đông vài câu sau đó mượn cớ đi ra ngoài.

    Dương Khiết đi xuống lầu dưới thấy Giản Tô Tô đang làm việc, hứng thú nổi lên, bước về phòng bấm số nội bộ cho Tô Tô.

    - "Alo, Giản Tô Tô nghe?"

    - "Lên phòng tôi đi"

    Nói xong không đợi Giản Tô Tô đáp lời đã tự động gác máy, Giản Tô Tô không nhịn được mắng thô tục một câu, sau đó quay qua báo cáo quản lí, giao lại công việc đang làm, đi lên phòng Giám đốc.

    Dương Khiết thấy Giản Tô Tô đi lên, rõ ràng rất tức giận, vẫn nở nụ cười rất khó coi chào anh. Trong lòng cảm thấy buồn cười. Dương Khiết bị Dương Đông cùng ông Dương ức hiếp đến sít sao, hiện tại ức hiếp Giản Tô Tô làm như thế nào đều cảm thấy thuận tay. Cậu thở phào, nhìn vẻ mặt Giản Tô Tô tức giận nhìn sao cũng thấy dễ thương.

    Giản Tô Tô người này, nhát gan thật sự. Lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng bị anh tức tới đỏ mặt, vẫn giả bộ cười cười nhìn anh nhờ vả. Nhìn bộ dạng trong ngoài bất nhất của cô, tâm trạng Dương khiết đột nhiên tốt hẳn ra. Hôm ấy cố ý ức hiếp cô là tự nhiên như vậy mà thành.

    Lúc cô giả bộ lỡ tay để xấp hồ sơ rơi xuống, anh suýt nữa đã bật cười, nhịn cười nhịn đến nội thương.

    Cô gái ấy không biết rằng vẻ mặt của cô ấy hiện rõ sự không hài lòng sao? Khó coi như vậy. Anh thầm nghĩ thú vị, trong lòng nghĩ đến việc tiếp nhận công việc trong công ty, cũng không có kháng cự như cũ nữa.

    Lần thứ hai gặp lại cô, là bữa tiệc tối. Vừa nhìn thấy cô là anh đã nhận ra, quả thật anh có mừng thầm khoảng thời gian sau này không tới nỗi nhàm chán. So với lần đầu gặp, lần này cô im ắng hẳn. Cô nhận lầm anh thành Thư kí Lý, còn băn khoăn suốt cả buổi vì việc đã đắc tội anh, nghĩ lại vẻ mặt cô rối rắm khi ấy, càng nghĩ càng buồn cười.

    Sau đó, anh liền cho Thư kí Lý xin phép nghỉ dưỡng dài hạn..

    Dương Khiết húng hắng ho 1 tiếng, kéo tâm tư về đến hiện tại. Kéo Giản Tô Tô lên đây là do hứng thú nhất thời, cũng không thật sự có việc cần cho cô làm. Anh ném đại một xấp hồ sơ cho cô, yêu cầu cô đánh máy. Gương mặt Giản Tô Tô nhăn thành một đoàn, cầm xấp hồ sơ qua máy bên cạnh đánh máy.

    - "Này"

    Giản Tô Tô mặt không biểu cảm quay sang nhìn Dương Khiết.

    - ""

    Dương Khiết vắt chéo chân, ngồi tựa lưng về phía sau, tay phải chống cằm nói

    - "Biểu cảm không đúng lắm"

    - "Tâm trạng cô không tốt sao?"

    Nói chuyện vài lần với Dương Khiết, Giản Tô Tô cũng xem như hiểu biết anh. Cô duy trì vẻ mặt không biểu cảm, chờ đợi câu tiếp theo. Rốt cuộc đợi đến.

    - "Thôi Thôi! Cô về chỗ đánh máy đi"

    * * *

    4h chiều, điện thoại Tô Tô reo lên.

    Điện thoại hiện lên số Dương Đông, tôi có chút ngạc nhiên vì anh gọi vào giờ này.

    - "Em nghe nè"

    - "Chiều nay anh đợi em ở bãi đỗ xe"

    - "Được rồi"

    Dương Đông chưa bao giờ gọi cho tôi lúc tôi đang ở công ty, thậm chí cũng chưa từng đón tôi kể từ khi tôi bắt đầu làm ở đây. Nếu muốn gặp, anh sẽ trực tiếp đến nhà. Lần này anh gọi là chuyện tôi chưa từng nghĩ tới.

    Tôi vui vẻ, cũng có cả xót xa.

    Dương Khiết nhìn thấy tâm trạng tôi không ổn định, mặc dù tò mò nhưng cũng không hề đi hỏi. Anh im lặng, tôi cũng theo đó im lặng.

    5h chiều, tôi xuất hiện tại bãi đỗ xe.
     
    Chiracat thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười 2018
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...