MỴ CHÂU – TRỌNG THUỶ
(Khúc sử thi tình yêu và nước mắt)
Sáng tác: Thành Đô
Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ
* * *^^^***
Hồi I – GẶP GỠ TRONG CHIÊM BAO
Trăng in thành Cổ Loa,
Gió nhẹ ru áo ngà,
Nàng cài hoa ngọc thạch,
Mắt dõi phía trời xa.
* * *
Chàng từ phương Bắc đến,
Ngựa trắng dừng cổng vàng,
Ánh nhìn như sương khói,
Thấm ướt cả cung sang.
* * *
Gặp nhau như định mệnh,
Chạm khẽ giấc mộng lành,
Nụ cười nàng hé mở,
Trái tim chàng rung rinh.
* * *
Cha nàng vui kết tóc,
Lễ cưới rộn trống chiêng,
Nhưng giữa tình son sắt,
Ẩn một lời nguyền thiêng.
Hồi II – Mưu Mẹo và Tình Rơi
Chàng cười trong đêm tối,
Tay vuốt gấm bản đồ,
Nàng tựa vai chàng kể
Về nỏ thần cơ đồ.
* * *
Lông ngỗng nàng cài áo
Chẳng biết hóa vết gươm,
Từng bước chân nàng bước
Là mở lối cho buồm.
* * *
Thành Loa – tường vững chắc,
Trời dựng giữa muôn trùng,
Chỉ vì một ánh mắt
Mà rạn vỡ vô cùng.
* * *
Chàng đi – nàng vẫy nhẹ,
"Bao giờ về với em?"
Chẳng hay sau nụ hôn
Là triều sóng tràn lên.
Hồi III – CHẠY TRỐN TRONG BIỂN LỆ
Tin dữ như sấm động,
Giặc tràn qua núi rừng,
Cha bàng hoàng ngó lại
Đất nước hóa bụi hồng.
* * *
Nàng chạy theo cha khóc,
Tay vẫn giữ lược ngà,
Chỉ mong cha tin lại
Một lần thôi.. thứ tha.
* * *
Cha nàng – An Dương Vương,
Rưng lệ giữa màn sương,
Đành tiễn người con gái
Theo tiếng gọi quê hương.
* * *
Ngựa dừng nơi biển sóng,
Gươm lặng lẽ nâng lên,
Một lời không thể nói,
Ngắt sợi tơ duyên mềm.
* * *
Biển ôm nàng vào mộng,
Sóng cuốn áo hồng trôi,
Chỉ còn tay cha lạnh
Giữa một chiều tả tơi..
Hồi IV – TRỌNG THUỶ BÊN GIẾNG NGỌC
Thành xưa hoa rụng trắng,
Chiến thắng cũng lạnh lùng,
Khi Trọng Thuỷ quay lại
Chỉ thấy đá âm thầm.
* * *
Tin về như tiếng sét,
Tim chàng hóa rỗng không,
Chàng ngồi bên giếng ngọc,
Tựa bóng cũ bên lòng.
* * *
Giếng soi hình người cũ,
Chàng gọi mãi "Mỵ Châu.."
Gió thổi qua đáy nước
Gợn những lời chưa nhau.
* * *
"Ta yêu nàng thật đấy,
Nhưng ta vấy tội rồi..
Một bên là giang sơn,
Một bên là mắt ngời."
* * *
Giếng sâu không có đáy,
Như trái tim bẽ bàng,
Chàng nghiêng người cúi xuống
Rơi theo một ánh vàng.
Hồi V – KHÚC HUYỀN THOẠI NGÀN SAU
Từ đó giếng thành cổ
Lặng im giữa rêu xanh,
Ai soi đều thấy lệ
Rơi xuống tận đáy lòng.
* * *
Người đi qua Cổ Loa
Còn nghe chuyện thâm trầm:
Tình yêu và tội lỗi
In mãi bóng trăng rằm..
* * *
Người kể bên đền cũ
Rằng lông ngỗng hóa mây,
Áo hồng trôi về biển
Vẫn gọi gió những ngày..
* * *
Một đời yêu dại dột,
Một kiếp sống ăn năn,
Một chuyện tình tan vỡ
Giữa trọn đạo – trọn tình.
* * *
Mỵ Châu tan vào sóng,
Trọng Thủy hóa lời ru,
Nỗi đau thành huyền thoại,
Đọng nghìn năm sương mù.