Cái nắng ngắt của mùa hạ làm cho một cậu thiếu niên tỉnh giấc, cái nắng hiên ngang tạt vào làm cho cậu phải thức tỉnh vì vừa nóng vừa nắng. "Đã trưa rồi sao, phải đi làm vậy đúng là ngày chủ nhật cũng chả được nghỉ". Cậu chuẩn bị rồi đi xuống nhà thấy mẹ cậu, mẹ cậu bảo. "Lại phải đi làm rồi sao, tối con còn đi học mà, sao không nghỉ lấy sức." "Không sao đâu mẹ, mẹ không phải lo con là sinh viên năm hai rồi, cũng lớn rồi, con tự lo được". Mẹ cậu bất lực nhìn cậu rồi cười. "Thiên Minh cứng đầu quá điii." Cậu cũng cười với mẹ rồi đi ra khỏi cửa, vừa bước ra ngoài cậu liền thở dài, vì nó quá nóng mà, đến quán rồi, cậu thay đồng phụ và bắt đầu làm việc, cậu làm phục vụ cho một quán cà phê nhỏ, nhưng cũng rất nhiều khách, quán tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng kín cả người, hình như chắc do không gian quán cũng hơi rộng, chắc là do nó gọn thôi. Làm được mười lăm phút người chủ quán dắt một cậu thanh niên với dáng vẻ to con và bảo. "Chà, từ nay hai đứa làm chung ca chiều nhé, phụ giúp lận nhau ha." Cậu nhìn ra rồi chỉ gật đầu, hắn cười với cậu, đi lại chỗ thay đồ thay đồng phục và bước ra nhìn cậu rồi hỏi. "Cậu tên gì ấy nhỉ, tôi là An Khang hân hạnh được làm quen." "À tôi tên là Thiên Minh, hân hạnh, từ giờ ta giúp đỡ nhau nhé" Hắn gật đầu, đấy là cách cậu và hắn gặp nhau, hắn cũng học cũng trường với cậu hắn là sinh viên năm ba có đều cậu và hắn chưa gặp nhau bao giờ, vì hắn ở trong lớp không, ít khi ra ngoài, cậu không biết hắn, nhưng mà hắn thì biết cậu, chắc do tai tiếng năm nhất của cậu rồi, đúng năm nhất cậu siêu phá luôn ấy chứ, nhưng lên năm hai cậu tu lại tính nết rồi, hiền hơn trước và chăm học hơn nữa. "Phải rồi, ta có gặp nhau ba giờ chưa nhỉ, tại nhìn cậu quen lắm." An Khang. "Nếu học cùng trường thì có lẽ là vậy." Thiên Minh. "Trường đại học Hà Nội?" An Khang. "Đúng rồi, vậy là học cùng trường nhỉ." Thiên Minh. "À, nhớ rồi thì ra cậu nhóc năm nhất quậy phá đây mà, giờ năm hai nhìn hiền hơn hẳn, tôi học năm ba." An Khang. "À, em nhỏ hơn anh một tuổi, tai tiếng năm đó còn nhỉ, mà giờ em cũng tốt hơn rồi" Thiên Minh. Không quen biết gì nhau, nên cả hai nói vài câu rồi làm việc của mình thôi, hắn biết cậu thì cũng chỉ biết chứ chả quan tâm gì, tại hắn chỉ nghe tên thôi, chứ có thấy mặt cậu bao giờ đâu mà. Tan làm, cậu dọn dẹp, thay tạp vụ ra và đi về thôi, tại cũng phải còn phải học nên cậu giao những phần sau lại cho hắn. Đi đến lớp học thêm với vẻ mặt chán nản vì mệt mà, đang đi thì có người đằng sau đưa lon cafe lạnh áp sát vào mặt cậu, nhẹ nhàng cầm lấy, rồi quay người lại. "Mày vẫn chưa vào học à, sao còn lang thang ngoài đây." Thiên Minh. "Ầy, chưa tới giờ học mà, sao mày lại phải lo, còn mười lăm phút nữa mới vào mà, lo gì không biết." Tuấn Kiệt. Cậu mở lon cafe ra rồi uống, sau đấy đi vào lớp cùng với bạn cậu và bắt đầu học thôi, cậu học rất chăm nên bài nào cũng có thể làm được. Được 2 đến 3 tiếng sau cậu đã học xong thì liền đi về nhà, bạn cậu chạy về trước rồi. Tan học lúc 22h nên đường khá vắng, cậu thì sợ cái gì, con trai mà, đi một mình thì có sao đâu. Gần về đến nhà rồi, đi ngang qua tiệm đồ ăn nhanh, thấy có người quen ở trong nên đi vào, một phần là đói nữa, nên mua tạm gì ăn vậy. "Đừng nói là nhóc học đến giờ này mới về đấy nhé?" An Khang. Đúng rồi, người mà cậu thấy là gã, tại nhìn giống, ai ngờ là gã thật. "Anh cũng vậy mà, sao giờ vẫn còn làm thế này, rồi mai sao mà đi học." Thiên Minh. "Mai anh không có tiết buổi sáng nên mới làm ca đêm ấy, chứ anh làm ca chiều không à." An Khang. "Ụa, mai em cũng học buổi chiều này trùng hợp ghê." Thiên Minh. Thanh toán xong thì cậu tạm biệt rồi để lại lon cafe cho hắn, tính cậu vậy đấy, về đến nhà, ăn uống tắm rửa và leo lên giường và cầm lấy cái điện thoại và nằm bấm thôi, đang lướt mạng xã hội cậu tự nhiên nghĩ đến hắn, và cậu tìm trang mạng xã hội của hắn, vừa gõ tên hắn, ra liền, nhìn ảnh đại diện là biết là hắn rồi, nhắn gửi lời mời kết bạn, và gửi lời chào. Hắn thấy tin nhắn liền cầm điện thoại lên, nhìn tên và ảnh là biết là cậu mà, cả hai nhận ra nhau vì đều để ảnh đại diện là mình mà, hắn trả lời tin nhắn cậu bằng cách, gửi lời cảm ơn vì lon cafe. Cậu gửi lời chúc đến hắn rồi tắt máy ngủ thiếp đi, vì một ngày của cậu hôm nay vừa bận rộn vừa mệt mỏi nữa mà. Trưa hôm sau, phải cậu ngủ đến trưa mới dậy vì hôm qua, quá mệt mỏi mà, thấy tin nhắn liền cầm máy lên thấy hắn nhắn, cậu trả lời lại rồi đi chuẩn bị và đi xuống nhà, không thấy mẹ đâu cậu cũng không suy nghĩ nhiều vì hôm nay là thứ hai mẹ cậu phải đi làm mà, cậu nấu ăn rồi chuẩn bị đồ và đi học, cậu dậy lúc 12h nhưng 13h là phải đi rồi, đi đến quán cafe liền đứng đợi ai đó, rồi nhìn thấy người quen nhìn vẫy tay rồi cười, phải là gã, sáng là gã nhắn muốn đi chung với cậu vì hôm qua cả hai nói là cùng học ca chiều mà. "Tính ra anh cũng tốt nhỉ, nay em định đi một mình, nhưng nghĩ lại đi một mình thì chán lắm, nên em mới đồng ý đi với anh thôi đấy nhé." Thiên Minh. "Rồi anh biết rồi nhóc, mà em học khối K đúng không." An Khang. "Dạ đúng rồi, còn anh học khối nào năm ba cho em biết với." Thiên Minh. "Khối C, à mà cũng còn khá sớm ấy, ta lại quán cafe gần trường ngồi chút nhé, còn tận ba chục phút nữa." An Khang. Cậu gật đầu đồng ý, tại cậu cũng đang có bài tập phải làm nên đành vậy thôi, cậu cũng phải làm cho xong để còn nộp nữa mà, đến quán cà phê, cậu bước vào trong, hắn kêu nước cho cả hai rồi bắt đầu vào bàn ngồi. "Bữa này anh mời nhé." An Khang. "Thế bữa sau em mời lại anh." Thiên Minh. Cậu cười rồi lấy sách vở ra làm bài, hắn cũng vậy, cũng làm bài thuyết trình cho xong, hai người nhìn chăm chỉ thật sự, lâu lâu lại có chút ánh nắng chói vào, nhìn hắn và cậu trong đẹp cực kỳ. Ba mười phút sau, xong hết rồi thì hai người mới bắt đầu đi đến trường, đang đi thì hắn nói. "Anh đúng siêu lười luôn ấy, học toàn ngủ không mà thầy lại bắt anh làm bài này, chắc nay anh không ngủ được quá." An Khang. "Nhưng mà anh cũng giỏi mà, chỉ do anh không chăm học thôi, chứ anh học cũng giỏi mà, chỉ được em mấy bài đó." Thiên Minh. "Em cũng vậy mà, cũng chỉ anh nhiều thứ chứ bộ." An Khang. Nhìn nhau rồi mỉm cười, đến trường rồi thì hai người về khối của họ, bước vào lớp thấy bạn cậu đang nằm ngủ, cậu đi lại gõ vào đầu người kia. "Ngủ hoài vậy má, vào học rồi kìa." Thiên Minh. Người kia tỉnh dậy, vậy còn hơi mơ màng, chắc cỡ một hai phút sau mới nhận ra cậu. "Thằng quỷ, tao bị lây bệnh từ ông anh tao ấy, ở chung cũng lây." Tuấn Kiệt. "Rồi rồi, lây lây, ngủ cũng lây được, chịu mày rồi." Thiên Minh. "Anh tao làm chung với mày đó má, tính ổng như quỷ ấy, vừa lười vừa ngủ nhiều." Tuấn Kiệt. "An Khang, học năm ba khối C?" Thiên Minh. "Đúng rồi, ủa sao mày biết?" Tuấn Kiệt. "À làm chung với tao ấy, mà đâu có như mày nghĩ ổng cũng tốt mà, thấy cũng được, tính ổng cũng tốt ấy, nãy mời tao cà phê nữa." Thiên Minh. Người kia nhìn cậu vì bất ngờ, tại chưa thấy anh mình mời ai một bữa như vậy bao giờ, cũng chưa từng đi chung với ai, nghĩ thế nhưng rồi lại thôi, tại chuyện của ổng mình không cần biết làm gì. Chuông reo vào học rồi thì cũng phải học thôi, vì hôm nay cậu làm bài rất tốt nên cũng chả bị thầy cô nói gì nhiều, nhưng mà còn gã, xong bài thuyết trình của mình thì lăn ra ngủ mất rồi, không hiểu sao hắn lúc cần chăm thì không chăm. 18h chuông reo tan học, trời cũng chưa tối hẳn, nhưng ca tối cũng phải 19h mới vào làm, cậu đi xuống cổng trường, thấy hắn đứng đó liền chạy lại. "Nay anh có làm ca tối cùng em không ấy, tại hôm qua, chú bảo, anh và em làm cùng nhau á." Thiên Minh. "Có chứ, nhóc làm ca nào anh làm ca đó mà, nhưng còn lâu mới vào, ta đi ăn chút gì đó đi.'An Khang. " Vâng, dù gì em cũng đói, siêu đói luôn, nhưng mà em mời anh nhé, tại sáng anh mời rồi! "Thiên Minh. " Em nói vậy, anh biết nói gì thêm. "An Khang. Vừa gặp mà hắn đã biết cậu cứng đầu cỡ nào rồi nên cũng không dám cãi, có gì về chuyển khoản sau cũng được. Đi ăn rồi thì đi làm thôi, đến quán quay qua hỏi hắn. " Anh có mang chiều khóa không ấy, hôm qua em về hơi sớm."Thiên Minh. Hắn gật đầu rồi lấy trong túi ra một chiếc chiều khóa, mở cửa đi vào, dọn dẹp và thay tạp vụ rồi treo bảng mở cửa là xong. Chưa được 15p nữa mà quán đã đông kín rồi, làm cậu và hắn làm việc không ngừng nghỉ được giây nào cả. - Còn tiếp-.
Chương hai: Gặp chuyện và quá khứ. Đang làm rất suôn sẻ, thì có một vị khách bước vào, rồi nói gì đấy với hắn, hắn lôi ông vào nhà vệ sinh. "Anh còn vác mặt đến đây được hả? Nợ của anh tôi cũng trả hết rồi, giờ anh muốn gì nữa." An Khang. "Bây giờ tao cần tiền gấp lắm, mày có thể cho tao mượn được không, 200tr thôi!" Anh hai. Hắn bất lực nhìn người kia với vẻ mặt chán nản. "Anh có điên không? Tiền tôi ăn không đủ lấy đâu ra, anh vẫn chưa bỏ cái thói đấy à? Vay rồi có trả được đâu!" An Khang. "Chẳng lẽ thấy anh mình gặp nạn mà không giúp à? Người nhà kì vậy." Anh hai. "Từ trước đến nay, tôi chưa từng coi anh như người nhà hay một người anh, anh đi đi, tôi không có tiền cho." An Khang. Người kia tức quá, tát cho hắn một cái, nhưng rồi không trúng hắn mà trúng cậu. "Cái tát đau lắm đấy anh trai à." Thiên Minh. Hắn bất ngờ nhìn cậu, tại cũng giật mình mà, nhưng rồi lại liếc người kia, cậu nhìn thấy vậy liền bảo hắn bình tĩnh vì nhìn ánh mắt là biết hắn nóng giận cỡ nào rồi, không muốn hắn đánh nhau. Cậu tát lại người kia hai phát thật mạnh, định tát cái thứ ba thì hắn cầm tay cậu lại. "Bình tĩnh." An Khang. Nhìn hắn rồi ánh mắt cậu dịu dàng trở lại, rồi nhìn thẳng vào mắt người kia. "Xin lỗi vì đã tát anh hai phát, một cái là tát cho tôi, một cái là cho An Khang, cậu ấy có thể hiền nhưng khi điên rồi không biết sẽ làm gì anh đâu!" Thiên Minh. "Mày là ai hả?" Anh hai. "Chỉ là bạn nhưng thấy anh hơi quá đáng rồi, từ nãy đến giờ tôi đứng ở ngoài nghe hết tất cả, cậu ấy không coi anh là gia đình vì anh lợi dụng cậu ấy, từ giờ đừng kiếm đến An Khang, chuyện của anh tự giải quyết!" Thiên Minh. Người kia tức quá rồi chạy đi ra ngoài, họ đi rồi, hắn quay lại nhìn cậu, nhìn vào cái má đang đỏ kia, lấy tay đưa lên mặt cậu, xoa xoa. "Xin lỗi, vì anh mà em lại bị ăn cái tát đấy." An Khang. "Không sao đâu, mấy cái này thì có đau đâu." Thiên Minh. "Nào tan quán, ta tâm sự chút nhé, anh cần người lắng nghe anh, vì anh muốn giải thoát cho những suy nghĩ ấy." An Khang. Cậu gật đầu đồng ý rồi cả hai tiếp tục quay lại làm việc. Đúng là ai cũng có nỗi khổ riêng, ai mà đâu có ngờ người nhìn lúc nào cũng tỏ ra ổn nhưng lại không ổn chút nào, vì họ quá mệt mỏi với cuộc sống nên cũng cần được lắng nghe mà. Làm xong rồi, cả hai cùng nhau dọn dẹp đi ra quán mua chút đồ ăn rồi lại gần bên bờ biển ngồi, nhìn hắn cậu nói. "Chắc hẳn là có lý do nào đấy, anh mới không nhận người kia là anh nhỉ, anh có thể kể cho em, em cũng cần hiểu lý do." Thiên Minh. "Chuyện xảy ra từ lâu rồi ấy, hôm đấy hình như là cuối năm học cấp hai, năm lớp chín ấy, ba mẹ anh thì mất từ sớm, cha mất vì rượu mẹ mất vì bị tai nạn, anh sống với anh và cậu em." An Khang. "Em anh là Tuấn Kiệt đúng không?" Thiên Minh. "Ừm thằng bé vốn tính nó rất ngoan nhưng cho đến khi mọi chuyện thay đổi vì ông anh tồi kia, ổng rượu chè, cờ bạc chơi bời nên đâm ra thiếu nợ rất nhiều, rồi ai trả, chính anh và em trai trả, đi làm từ năm học lớp chín em anh cũng phụ giúp anh, trả cho người xong rồi, nên anh mới bảo nó nghỉ việc về sống cùng anh, nhưng anh chỉ nuôi nó được đến khi học hết cấp ba thôi, ý là không sống chung khi lên đại học tiền anh thì vẫn đưa cho nó hàng tháng để tiêu, nhưng mà vài tháng trước người kia cũng như vậy làm anh phải chạy gấp 100tr để trả cho ổng, sau lần đấy anh tưởng kết thúc rồi, ai mà đâu có ngờ hôm nay lại vậy." An Khang. "Cuộc đời anh khổ nhỉ, nhưng bây giờ thì anh không phải lo nữa rồi, em có thể giúp anh, có gì nói em chứ đừng giấu nhẹ, nói với em cho nhẹ người." Thiên Minh. "Vừa mới gặp nhau thôi mà em tốt thật ấy, đúng là anh nhìn người không sai mà, anh biết em là người như nào nên anh mới tâm sự với em thôi." An Khang. "Anh cũng tốt lắm đấy, nhưng mà anh nên dành chút ít thời gian trong ngày để quan tâm em mình hơn nhé, thằng quỷ đấy cũng cần được quan tâm." Thiên Minh. "Có chứ, anh cũng thương nó lắm mà chỉ là không muốn nói thôi, dùng hành động cả." An Khang. Đưa hắn lon nước ép táo, cậu cũng cầm một lon, hắn mở lon nước ra uống cùng cậu rồi bảo. "Chà, em thích nước ép táo hả?" An Khang. "Dạ đúng rồi, tại vị nó ngon, với em thích cả cà phê nữa, lon cà phê bữa em mua cho anh á." Thiên Minh. "Nhớ rồi, lúc đó nhìn em dễ thương." An Khang. "Điên he, điên he." Thiên Minh. Cả hai ngồi cười với nhau, trong vui thật sự, xua tan bầu không khí tiêu cực hồi nãy, trò chuyện với nhau đến tận đêm mà, ăn cùng nhau, uống cùng nhau, nhìn hai người họ dễ thương cực kì. Tuy vừa mới gặp nhau thôi, nhưng nhìn họ như đã gặp nhau lâu rồi, vì nhìn trông rất thân thiết mà, ai mới nhìn vào cứ ngờ là bạn thân ấy, à không anh em thì đúng hơn, hắn cao hơn cậu cả một cái đầu mà, cậu thì cũng cao đó nhưng ngồi với hắn thì nhìn như em đi với anh trai vậy. Họ trò chuyện nói chuyện đủ thứ trên đời, lần đầu tiên kể cả cậu và hắn nói với nhau nhiều đến như vậy, hai người đều rất kín tiếng như khi gặp nhau lại như một con người hoàn toàn khác vậy, nói nhiều hơn và cười nhiều hơn nữa, chắc do cùng tần số với nhau đây mà. - Còn tiếp. -