NẮNG ẤM TRONG MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Tác giả: Solyoursoulmate Thể loại: Truyện ngắn, Tản văn Mùa đông lại đến, chầm chậm và lặng lẽ như cách chúng ta dần trưởng thành qua mỗi ngày. Thời tiết dần trở nên lạnh hơn và những cơn gió bấc cũng dày hơn xua tan sự oi bức trong suốt cả năm. Đây là khoảng thời gian phù hợp để nghỉ ngơi, tập trung vào bản thân nhưng lại là thời gian bận nhất trong năm của tôi. Mặc dù vậy, tôi đã có một kỳ nghỉ ngắn với những kỷ niệm khó quên về cảnh vật, về thời gian và về người đó. * * * Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chuyến xe đường dài của tôi đã dừng lại tại một khu nhà thuê có tầm giá trung bình. Với mức lượng ít ỏi của mình thì tôi chỉ có thể chọn chỗ này để nghỉ ngơi. Nhưng khá ngạc nhiên, nơi này tốt hơn những gì tôi nghĩ với một khung cảnh yên bình khiến lòng người nhẹ nhõm. Sau khi dọn dẹp túi hành lý nhỏ vào phòng, tôi khoác áo, đội mũ và ra ngoài đi dạo. Nơi tôi dừng chân là một xóm làng nhỏ trên đồi nơi ta có thể cảm nhận được sự trù phú của thiên nhiên cũng như độ chân thật của tình người. Vừa bước chân ra khỏi khu nhà, tôi đã bắt gặp một bé mèo hoang bên đường. Em mèo nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe rồi bị dọa mà rời đi. Dường như mọi sinh vật không được sự chở che trên đời đều trở nên phòng bị với những thứ xa lạ. Có lẽ, chúng đã mất đi cảm giác an toàn và sợ bị tổn thương. Tôi tiếp tục tiến về phía trước, nắng chiều dần buông phía bên kia bầu trời, từng tia nắng rực rỡ dần trở nên dịu dàng như muốn xoa dịu trái tim cô đơn của chúng ta. Trong lúc tôi thơ thẩn trước ánh chiều tà, một thanh âm trầm thấp mà mãi đến sau này tôi không cách nào quên được truyền đến. "Lại bị dọa rồi? Không sao, ta ở đây." Tôi nheo mắt nhìn về phía trước, nơi có âm thanh đầy từ tính kia. Người đó ngồi bên vệ đường, ráng chiều phủ xuống bờ vai rắn chắc, trong lòng anh là chú mèo hoang vừa bị tôi dọa sợ mà chạy đi. Giây phút nghe thấy thanh âm từ người đó, ánh mắt tôi sớm đã không thể rời đi. Cứ như vậy, người trở thành giấc mộng của tôi. * * * Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi rời khỏi giấc mộng lúc anh đã ở trước mắt, một khoảng cách rất gần. "Em từ nơi khác đến sao? Tôi chưa thấy em bao giờ." Anh vẫn dùng chất giọng đặc biệt để hỏi tôi nhưng lần này lại thêm có một ánh mắt chăm chú. Lồng ngực vô thức rơi vào trạng thái không kiểm soát được. Tôi chỉ khẽ gật đầu. "Em thuê phòng ở nhà nghỉ phía trước sao?" Tôi lại nhẹ nhàng gật đầu. Tôi không dám ngẩng đầu nhưng nghe thấy anh cười. "Tôi cũng ở đó. Rất vui được gặp em." Người đó đưa tay ra phía trước, ánh mắt mong chờ nhìn tôi. Tôi quả thật bị người làm cho thơ thẫn, khẽ đưa tay ra. Đó là cái chạm tay trong một ngày mùa đông, cũng là lúc người trở thành nắng ấm trong đời tôi. * * * Tôi thích anh, thích dáng vẻ tự do tự tại của anh, thích chất giọng trầm thấp của anh và tất cả mọi thứ thuộc về anh. Dẫu cho cuộc gặp gỡ của chúng tôi là định mệnh sắp đặt hay chỉ là vô tình đi ngang qua thì cũng thật may vì đã gặp gỡ. Chúng ta hẹn gặp lại nhau trong một khi khác. Sài Gòn, 12/12/2022 Hết.
Chào bạn! Mình là Jenny, hôm nay được dịp ghé qua tác phẩm Tản Văn - Nắng Ấm Trong Một Ngày Mùa Đông - Solyoursoulmate của bạn, muốn viết xuống đôi dòng. Nếu có gì không phải, mong bạn bỏ qua nhé! Về hình thức/ bố cục: Mình thích cách trình bày của bạn, rất hợp mắt và hợp lí. Về nội dung: Với dung lượng ngắn như tác phẩm, mình có phần hơi khắt khe. Vì mình nghĩ rằng ngắn quá thì làm sao mà thể hiện hết mọi chi tiết mình mong chờ trong đó. Nhưng bài viết đã làm mình có suy nghĩ khác. Những gì bạn thể hiện, dù rất nhẹ nhàng thôi cũng khiến mình bâng khuâng và suy ngẫm. Về nghệ thuật: Trước tiên, mình muốn nói một chút về nhan đề tản văn "Nắng ấm trong một ngày mùa đông". Khi đang đọc đến đoạn này: Mình đã nghĩ rằng, nếu người đó đã trở thành nắng ấm trong cả cuộc đời cô gái, thì từ "một ngày" trong nhan đề lại có phần mâu thuẫn. Thế nhưng khi đọc đến cuối cùng, mình mới hiểu: Thì ra, mối tình ấy còn chưa kịp nở rộ, cứ vội vã lướt qua giữa hai con người và cái "nắng ấm" mà người con gái cảm nhận được cũng chỉ là "một ngày" giữa hơn 20000 ngày tiếp theo của cuộc đời. Mình rất thích đoạn này của bạn: Dẫu biết đó là lời nhận xét của cô gái về chú mèo nhưng trong đó dường như còn ẩn chứa bóng hình của chính cô gái: Cũng không có được sự che trở từ người thân, người thương rồi dần trở nên chai lì, phòng bị và lánh xa mọi thứ; cố thu mình cho tới vòng an toàn để không bị tổn thương. Phải chăng cô gái đang đồng cảm với chú mèo hay đang than thở cho chính bản thân mình. Một câu hỏi lớn nhưng mình thiết nghĩ sẽ không cần một lời giải thích trọn vẹn. Vì có lẽ, cuộc đời được định sẵn là sẽ bất công và cô gái cũng chính là một trong những nạn nhân trong những trò đùa oái oăm của tạo hóa. Một chi tiết nhỏ thôi nhưng nó luôn để lại ấn tượng với mình. Không chỉ bởi cách diễn đạt hết sức tự nhiên của bạn mà còn bởi những ý nghĩa thầm kín mà bạn vô tình hoặc cố ý gửi gắm. Mình thích phần kết của bạn. Liệu đây có phải là kết thúc buồn cho cuộc tình còn chưa bắt đầu. Liệu nó sẽ trở thành niềm hối tiếc cho người con gái và cả chàng trai trong những năm tháng sau này? Cuộc đời là vô thường, nhưng mình tin rằng: Có duyên sẽ gặp lại. Nếu như thực sự có duyên, có nợ, ắt sẽ trở lại bên nhau. Một tác phẩm thực sự hay hơn những gì mình mong đợi. Đón chờ những tác phẩm tiếp theo của bạn! Chúc bạn một chủ nhật vui vẻ, an lành!