Bài viết: 31 

Chương 20: Biết tên anh ấy
[BOOK]Cao Lãng đưa tôi lên tầng cao nhất. Ở đây hoàn toàn khác biệt với những tầng dưới, bên dưới hào nhoáng nổi bật bao nhiêu thì trên đây lại trang nhã, lịch thiệp bấy nhiêu. Trên đây được chia thành ba phòng và một phòng khách, không có người phục vụ. Nếu bạn nhìn thấy nơi này trước tiên bạn sẽ không dám tin dưới kia là một quán bar ồn ào, náo nhiệt.
Đến phòng khách, Cao Lãng bảo tôi ngồi trên sô pha, còn cậu ta đi đến cái tủ lạnh gần đó mang ra một đống đồ ăn. Toàn là những thứ xa sỉ, mắt tôi sáng quắc, miệng nhỏ nhãi cậu ta thấy vậy thì cười lớn "Ăn đi".
"Cho mình thật sao?". Lúc này tôi mới rời mắt ra khối đống đồ ăn.
"Ừ, của cậu hết".
Nói rồi cậu ta đi vào căn phòng ngủ nào đó mang ra một cái máy chơi game đưa cho tôi.
Tôi đang vui vẻ đưa tay ra đón lấy, thì đằng xa bỗng nghe thấy tiếng đóng cửa "ầm" một cái làm tôi giật bắn mình, suýt nhuốt luôn viên kẹo xuống cổ họng.
"Mẹ kiếp, đợi em tí em xuống ngay đây" người đó đến gần tôi mới biết hóa ra là anh Tuấn Lãng.
"Em chào anh". Tôi vội vàng chào hỏi, nhưng hình như đang tức giận thấy tôi anh ta hơi sững sờ.
"Ồ Tiểu An đấy à" sau vài giây anh ta lại niềm nở hỏi thăm tôi.
"Cao Lãng dẫn em đến đây à". Tôi còn chưa kịp trả lời Cao Lãng đã hỏi lại anh "Họ lại gây sự à anh?"
"Ừ, cái bọn này chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đây mà", mặt anh ấy bỗng trở lên lạnh lùng.
Thấy họ hình như có việc riêng, mà tôi cũng không muốn biết liền nói có việc bận để về trước.
"Đã muộn rồi, anh với Cao Lãng cứ xử lí công việc đi ạ" vừa nói xong tôi chuẩn bị sách cặp đi về.
Anh Tuấn Lãng và Cao Lãng nhìn nhau khó xử, tôi vội cười cười "Không sao em có thể tự về được ạ".
Thấy tôi đang chuẩn bị đi đến cửa, anh Tuấn Lãng liền gọi lại.
"Tiểu An, giờ em có phải về luôn không?"
"Anh có việc gì ạ".
"Em có thể đến trường đưa cái này cho Âu Dương Thành giúp anh được không?". Anh vừa nói vừa đưa một tập hồ sơ ra.
"Âu Dương Thành" thấy mặt tôi ngơ ngác Cao Lãng liền lên tiếng "Là cái anh học cấp ba lần trước đi cùng anh mình".
"À, mình biết rồi" tôi vừa nói vừa nhận lấy hồ sơ.
"Nó học lớp 12B, em cứ đến đó anh khác gọi điện bảo nó đứng đợi".
"Vâng".
Ra khỏi quán bar, tôi liền tức tốc quay lại trường rẽ thẳng vào con đường nhỏ dẫn đến trường cấp ba.
Trời đã dần tối nhưng học sinh cấp ba học rất nhiều nên giờ này lớp học nào cũng sáng đèn. Vừa đi tôi vừa ngó xung quanh tìm kiếm bỗng thấy ở cuối hành lang có một dáng người cao gầy đang tựa người vào bức tường. Trên tay kẹp một điếu thuốc thỉnh thoảng nhả ra những làn khói trắng, đôi mắt nhìn xa xăm như chất chứa bao sự mệt mỏi.
Thấy có tiếng bước chân đến gần, nam sinh đó theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, mái tóc đen bóng mượt bị những cơn gió thổi bay trong hương dịu của cỏ cây.
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đôi bên đều giữ im lặng, cái khoảnh khắc như dừng lại chỉ còn những tiếng lá cây xào xạc trong đêm tối khiến người ta thật thoải mái mà đắm chìm trong nó.
Qua giây lát, một âm thanh trầm thấp vâng lên phá tan sự tĩnh mịch đó "Tiểu An đó à?".
"À.. vâng". Vẫn chưa kịp hết bàng hoàng, tôi vội vàng đáp lại "Anh Tuấn Lãng nhờ em đưa anh cái này" rồi lấy trong cặp ra đưa cho anh một bộ hồ sơ.
Đôi bàn tay dài mảnh khảnh đặt lên rồi lại nhẹ nhàng lấy mất đi. Tôi ngỡ ngàng vội vàng chuyển chủ đề vì hình như vừa rồi tôi thất thần trước mặt anh "Vậy.. ừm.. em về trước đây ạ, tạm biệt".
Còn chưa kịp chạy, thì đằng sau lại vang lên giọng nói trầm ấm ấy "Em về ngay sao?".
"Vâng".
"Đợi anh tí, xong mình cùng về". Tôi còn chưa kịp phản ứng đứng ngây ngốc ở đó, thì anh đã chạy vào lớp lấy cặp. Anh ấy vừa nói "cùng về ư" đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn liệu có phải bản thân nghe nhầm không.
Còn đang ngẫm nghĩ thì anh đã đi đến trước mặt "Đi nào".
"À, vâng" lấy lại tinh thần tôi đuổi theo phía sau anh.
Cả hai chúng tôi một người đi trước một người đi sau, cứ thế băng qua hết đoạn đường này rồi lại đến đoạn đường khác.
Đến một ngõ nhỏ, tôi bỗng dừng chân, hình như anh cũng cảm giác được sự ngập ngừng ấy liền quay lại
"Sao vậy".
"À.. con đường này đi có hơi nguy hiểm" tôi ngại ngùng đưa tay lên vuốt những sợi tóc đã bị gió thổi làm rối.
"Em sợ sao?" Thấy tôi không trả lời anh lại lên tiếng "Không sao, đến đây" tôi chạy vội đến bên anh.
Thấy vậy anh bật cười xoa đầu tôi "Không sao có anh ở đây, sẽ bảo vệ em an toàn".
Bàn tay anh thật ấm dù cách một mái tóc nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm đó lan tỏa khắp khuôn mặt. Vì hành động quá thân mặt cộng thêm lời nói ân cần bảo vệ khiến khuôn mặt trái xoan của tôi đỏ ửng. Hình như anh cũng nhận ra biểu cảm đó nhưng lại không hề để tâm mà cười một cách thỏa mãn.[/BOOK]
[BOOK]Cao Lãng đưa tôi lên tầng cao nhất. Ở đây hoàn toàn khác biệt với những tầng dưới, bên dưới hào nhoáng nổi bật bao nhiêu thì trên đây lại trang nhã, lịch thiệp bấy nhiêu. Trên đây được chia thành ba phòng và một phòng khách, không có người phục vụ. Nếu bạn nhìn thấy nơi này trước tiên bạn sẽ không dám tin dưới kia là một quán bar ồn ào, náo nhiệt.
Đến phòng khách, Cao Lãng bảo tôi ngồi trên sô pha, còn cậu ta đi đến cái tủ lạnh gần đó mang ra một đống đồ ăn. Toàn là những thứ xa sỉ, mắt tôi sáng quắc, miệng nhỏ nhãi cậu ta thấy vậy thì cười lớn "Ăn đi".
"Cho mình thật sao?". Lúc này tôi mới rời mắt ra khối đống đồ ăn.
"Ừ, của cậu hết".
Nói rồi cậu ta đi vào căn phòng ngủ nào đó mang ra một cái máy chơi game đưa cho tôi.
Tôi đang vui vẻ đưa tay ra đón lấy, thì đằng xa bỗng nghe thấy tiếng đóng cửa "ầm" một cái làm tôi giật bắn mình, suýt nhuốt luôn viên kẹo xuống cổ họng.
"Mẹ kiếp, đợi em tí em xuống ngay đây" người đó đến gần tôi mới biết hóa ra là anh Tuấn Lãng.
"Em chào anh". Tôi vội vàng chào hỏi, nhưng hình như đang tức giận thấy tôi anh ta hơi sững sờ.
"Ồ Tiểu An đấy à" sau vài giây anh ta lại niềm nở hỏi thăm tôi.
"Cao Lãng dẫn em đến đây à". Tôi còn chưa kịp trả lời Cao Lãng đã hỏi lại anh "Họ lại gây sự à anh?"
"Ừ, cái bọn này chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đây mà", mặt anh ấy bỗng trở lên lạnh lùng.
Thấy họ hình như có việc riêng, mà tôi cũng không muốn biết liền nói có việc bận để về trước.
"Đã muộn rồi, anh với Cao Lãng cứ xử lí công việc đi ạ" vừa nói xong tôi chuẩn bị sách cặp đi về.
Anh Tuấn Lãng và Cao Lãng nhìn nhau khó xử, tôi vội cười cười "Không sao em có thể tự về được ạ".
Thấy tôi đang chuẩn bị đi đến cửa, anh Tuấn Lãng liền gọi lại.
"Tiểu An, giờ em có phải về luôn không?"
"Anh có việc gì ạ".
"Em có thể đến trường đưa cái này cho Âu Dương Thành giúp anh được không?". Anh vừa nói vừa đưa một tập hồ sơ ra.
"Âu Dương Thành" thấy mặt tôi ngơ ngác Cao Lãng liền lên tiếng "Là cái anh học cấp ba lần trước đi cùng anh mình".
"À, mình biết rồi" tôi vừa nói vừa nhận lấy hồ sơ.
"Nó học lớp 12B, em cứ đến đó anh khác gọi điện bảo nó đứng đợi".
"Vâng".
Ra khỏi quán bar, tôi liền tức tốc quay lại trường rẽ thẳng vào con đường nhỏ dẫn đến trường cấp ba.
Trời đã dần tối nhưng học sinh cấp ba học rất nhiều nên giờ này lớp học nào cũng sáng đèn. Vừa đi tôi vừa ngó xung quanh tìm kiếm bỗng thấy ở cuối hành lang có một dáng người cao gầy đang tựa người vào bức tường. Trên tay kẹp một điếu thuốc thỉnh thoảng nhả ra những làn khói trắng, đôi mắt nhìn xa xăm như chất chứa bao sự mệt mỏi.
Thấy có tiếng bước chân đến gần, nam sinh đó theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, mái tóc đen bóng mượt bị những cơn gió thổi bay trong hương dịu của cỏ cây.
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, đôi bên đều giữ im lặng, cái khoảnh khắc như dừng lại chỉ còn những tiếng lá cây xào xạc trong đêm tối khiến người ta thật thoải mái mà đắm chìm trong nó.
Qua giây lát, một âm thanh trầm thấp vâng lên phá tan sự tĩnh mịch đó "Tiểu An đó à?".
"À.. vâng". Vẫn chưa kịp hết bàng hoàng, tôi vội vàng đáp lại "Anh Tuấn Lãng nhờ em đưa anh cái này" rồi lấy trong cặp ra đưa cho anh một bộ hồ sơ.
Đôi bàn tay dài mảnh khảnh đặt lên rồi lại nhẹ nhàng lấy mất đi. Tôi ngỡ ngàng vội vàng chuyển chủ đề vì hình như vừa rồi tôi thất thần trước mặt anh "Vậy.. ừm.. em về trước đây ạ, tạm biệt".
Còn chưa kịp chạy, thì đằng sau lại vang lên giọng nói trầm ấm ấy "Em về ngay sao?".
"Vâng".
"Đợi anh tí, xong mình cùng về". Tôi còn chưa kịp phản ứng đứng ngây ngốc ở đó, thì anh đã chạy vào lớp lấy cặp. Anh ấy vừa nói "cùng về ư" đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn liệu có phải bản thân nghe nhầm không.
Còn đang ngẫm nghĩ thì anh đã đi đến trước mặt "Đi nào".
"À, vâng" lấy lại tinh thần tôi đuổi theo phía sau anh.
Cả hai chúng tôi một người đi trước một người đi sau, cứ thế băng qua hết đoạn đường này rồi lại đến đoạn đường khác.
Đến một ngõ nhỏ, tôi bỗng dừng chân, hình như anh cũng cảm giác được sự ngập ngừng ấy liền quay lại
"Sao vậy".
"À.. con đường này đi có hơi nguy hiểm" tôi ngại ngùng đưa tay lên vuốt những sợi tóc đã bị gió thổi làm rối.
"Em sợ sao?" Thấy tôi không trả lời anh lại lên tiếng "Không sao, đến đây" tôi chạy vội đến bên anh.
Thấy vậy anh bật cười xoa đầu tôi "Không sao có anh ở đây, sẽ bảo vệ em an toàn".
Bàn tay anh thật ấm dù cách một mái tóc nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm đó lan tỏa khắp khuôn mặt. Vì hành động quá thân mặt cộng thêm lời nói ân cần bảo vệ khiến khuôn mặt trái xoan của tôi đỏ ửng. Hình như anh cũng nhận ra biểu cảm đó nhưng lại không hề để tâm mà cười một cách thỏa mãn.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: