---Vào truyện---
Nam nhân nằm trên giường, tay nâng cuốn sách đề chữ 'Tiểu bạch thỏ, em là của bọn anh' lật sang trang giấy viết chữ 'THE END'. Cậu nheo nheo mắt, đóng cuốn tiểu thuyết ngôn tình lại. Giáo dưỡng tốt đẹp đã giúp cậu không có hành vi thất thố, chứ thực ra là cậu đang rất muốn chửi thề đây này.
Nào là nhân vật nữ chủ dịu dàng, đoan trang, bạch liên hoa yếu đuối, thánh thiện.
Nào là nam chính gặp cái đã yêu, tiếng sét ái tình, một chân định mệnh chứ. Rõ ràng giả tạo, rõ ràng sắp đặt, hừ ta đây mới không tin cái gì là có duyên gặp gỡ rồi cái gì tình cờ gặp mà gặp cả chục lần chứ!
Nhưng cái điều đáng hận nhất chính là tên cậu lại trùng với tên của nhân vật
nam phụ pháo hôi chết thảm nhất chứ!
Mà kể cũng lạ, gia thế của nam phụ này vô cùng khủng bố, ba mẹ hết mực yêu thương, cưng chiều nhưng y vậy mà lại không quan tâm, quay qua yêu nữ chủ?
Tại sao.. con người ta lại dễ dàng vứt bỏ thứ quan trọng nhất của mình như vậy chứ?
Nam phụ này sinh ra trong gia đình giàu có, được bao bọc chiều chuộng từ nhỏ nên sinh ra bản tính kiêu ngạo, tự phụ lại chưa từng trải sự đời đã khiến y trở thành đối tượng dễ bị lừa nhất cái xã hội này. Tổng hợp lại chỉ có một chữ ngu!
Một lần đi đánh nhau, gặp được nữ chủ bạch liên hoa yếu đuối, cần được che chở đang bị bắt nạt thì trúng tiếng sét ái tình. Y bèn 'anh hùng cứu mỹ nhân' xông ra, 'hành hiệp trượng nghĩa' rồi bị đánh cho te tua.
Nữ chủ bạch liên hoa ấy thấy y một thân trên dưới toàn đồ hiệu vậy mà tỏ ra cảm kích rồi băng bó vết thương, hỏi han chăm sóc.
Thế là nam phụ ngốc nghếch si tình hầu hạ cung phụng cô ta như châu báu, sẵn sàng lót đường cho cô ta từ trong ra ngoài. Một lần đem cô ta về nhà chơi, em trai y - một trong những nam chủ, từ công ty trở về, nữ chủ bạch liên hoa thấy vị nhị thiếu gia này ăn đứt y nên đâm ra si mê, nhiều lần ngỏ ý tiếp cận.
Lại nói đến vị em trai này, vốn là con nuôi của Vương gia, năm xưa cha mẹ y thấy y một mình không có anh chị em gì ở gần sẽ cô đơn, mẹ y lại khó sinh nên nhận nuôi.
Ấy vậy mà y nghĩ hắn đến đây với mục đích xấu nên luôn ghét bỏ hắn, cha mẹ y thấy vậy chỉ biết thở dài dần dà trở nên lạnh nhạt với đứa con nuôi này.
Hắn bị gia đình mới này bỏ rơi, hạ nhân trong nhà cũng khinh bỉ mà lên mặt với hắn. Họ lúc nào cũng nhắc nhở hắn chỉ là một món đồ chơi của y. Cha mẹ y biết.. nhưng cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Sau đó, nam chủ hắc hóa..
Sống trong gia đình không có tình thương, hắn dần sinh ra ý nghĩ muốn báo thù những người đã mang hắn về rồi bỏ mặc, cho đi hy vọng lại cướp đoạt. Với tài trí của mình hắn đã thành công lấy lòng cha y cho hắn thử tiếp quản công ty. Sau khi hắn tiếp quản công ty, cha y vô cùng hài lòng, vô cùng tín nhiệm hắn. Mà hắn hiện tại vẫn trên con đường rắp tâm báo thù đặc biệt là báo thù y.
Thấy nữ chủ bạch liên hoa ngỏ ý làm quen mà người anh kia lại si mê như vậy thì liền đồng ý. Cô nữ chủ này vui mừng khôn nguôi, cô ta biết, có thể hắn sẽ được thừa kế Vương gia. Một thời gian sau vị nam phụ này nhận ra cô ta không yêu mình mà yêu người khác thì sinh ra ý định bắt cóc cô ta. Cha mẹ của y vì thương con nên cũng trợ giúp, cuối cùng dẫn đến tình cảnh tan cửa nát nhà. Vương gia bị con nuôi chiếm, giàn hậu cung của nữ chủ hành hạ y sống không bằng chết, cha y vì cứu y mà chết, mẹ y thì đau lòng rồi bệnh chết.
Lúc này, y mới nhận ra gia đình của mình quan trọng như thế nào. Nhưng đã quá muộn..
Và sau đó nữ chủ bạch liên hoa và dàn hậu cung của cô ta sống vui vẻ hết quãng đời còn lại. Vương Thần Hy chỉ là pháo hôi kiêm bàn tay vàng dùng một lần là vứt, giúp cho sự nghiệp của nữ chủ phát triển và đưa cô ta đến bên các nam chủ.
THẬT CẨU HUYẾT!
Vậy mà quyển sách này nằm trong top 10 những cuốn sách bán chạy nhất, top 3 những cuốn sách nhiều bình luận nhất, top 1 cuốn sách để lại nhiều xúc cảm nhất cho người đọc. Ha hả rất nhiều xúc cảm.
Phẫn nộ!
Nam nhân nhắm mắt dưỡng thần lim dim vào giấc ngủ đột nhiên, cả gian phòng âm u hẳn, làn khói tím đen, mờ ảo tràn ngập. Khi làn khói biến mất, cậu đã không còn nằm trên giường. Mở đôi mắt phượng với đôi đồng tử đỏ rực cậu phát hiện ra mình đang ở trong một khoảng không vô định bao trùm bởi bóng tối.
Trước mặt cậu là một thiếu niên xinh đẹp, không.. Với thân thể gần như trong suốt và trôi lơ lửng, rõ ràng thiếu niên này là một u hồn.
"Cậu là?" Để phá vỡ không gian yên tĩnh đến lạ kì, cậu bắt chuyện trước.
"Tôi là Vương Thần Hy, cậu không cần lo lắng tôi sẽ không hại cậu. Cậu có muốn có một gia đình trọn vẹn? Cậu có muốn được yêu thương?" U hồn dang tay, những hình ảnh ấm cúng lờ mờ hiện ra.
"Tất nhiên." Cậu cười giễu, ai lại không muốn chứ?
"Nếu tôi nói, tôi có thể giúp cậu trở thành con trai ruột của Vương Phong cùng Vương Tuyết, nhưng cậu sẽ phải sống với cái tên 'Vương Thần Hy' mãi mãi, cậu có đồng ý không?" U hồn nghiêng đầu.
"Có." Nghe cứ như là bán hàng đa cấp nhưng chỉ là thay đổi cái họ, bây giờ nó đã chẳng còn tác dụng gì nữa.
"Kể cả khi cậu sẽ chết ở thế giới cũ? Một khi cậu trở thành cư dân bản địa trong thế giới khác thì cậu sẽ không thể trở về đâu."
"Câu trả lời vẫn như vậy." Cậu hơi ngập ngừng có vẻ suy tư.
"Vậy tôi sẽ đưa thân thể cậu về năm 6 tuổi, kết hợp cùng gen của Vương Tuyết, Vương Phong.. Cậu sẽ trở thành con trai duy nhất của họ, tôi chưa bao giờ tồn tại. Tôi chỉ xin cậu một điều, cậu có thể bảo vệ gia đình này thật tốt không?"
"Có thể. Nhưng tại sao cậu lại làm vậy? Cậu đã phải trả cái giá gì?" Cậu nhíu mày.
"Chỉ là không thể luân hồi thêm mấy lần, bù đắp được cho những người tôi từng tổn thương có đáng là gì."
"Vậy sao." Không thể luân hồi, đồng nghĩa với linh hồi tan biến, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời.. Thật sự dễ dàng sao?
"Tôi hỏi cậu câu cuối, Vương Dạ có nằm trong gia đình này không?"
"Tôi.. nợ cậu ta." U hồn im lặng một lúc, thở hắt ra rồi nói.
"Tôi hiểu rồi."
----Hết chương 1----