Chương 10
Khi về phủ cô phân phó hạ nhân chuẩn bị một căn phòng trong viện của mình và gần phòng cô cho cậu. Đi đường cô đã hỏi tên, tuổi và gia cảnh của cậu. Cậu tên Diệp Thiên Tư, năm nay mười tuổi, như cậu đã nói thì cha mẹ cậu bị bọn buôn người giết và cậu bị bán đến thanh lâu. Cô nghe xong chuyện của cậu để phục vụ sở thích luyến đồng của một số khách. Cô nghe xong vừa thương vừa giận, thương cậu còn nhỏ mà gặp phải nhiều chuyện như vậy, tức giận bọn buôn người bất nhân bất nghĩa, giết người ta còn bán con họ. Sau khi đưa cậu vào phòng của cậu, cô quay sang nói:
- Từ bây giờ đệ sẽ ở phòng này nha! Mai chúng ta sẽ ra chợ mua những món đồ còn thiếu, bây giờ đệ tắm rửa nghỉ ngơi đi chắc hôm nay cũng mệt lắm rồi.
Cô nói xong cậu cũng chỉ gật đầu, hôm nay ra ngoài rất lâu, trên người còn có mồ hôi, cậu rất sạch sẽ vì vậy phải đi tắm ngay. Cô thấy cậu gật đầu xong thì cười xoa đầu cậu rồi đi ra ngoài.
Cô đi ra thì cậu vẫn còn sững sờ, con sen dám xoa đầu cậu, nó xoa đầu cậu, tay nó còn chạm vào tóc cậu! Thật là tức giận, nhưng mà nó là sen của mình cho nó xoa một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Lúc nãy cảm xúc cũng không tồi?
Vậy được rồi con sen thích thì cho nó xoa đi. (Ủa rồi anh không thích hay gì)
Cô sau khi về phòng, ngồi xuống tưj rót cho mình một ly trà thì phát hiện một phong thư nhỏ giấu bên dưới góc khay đựng, nếu không phải cô định uống trà thì cũng không phát hiện ra. Kỳ lạ, ai lại dấu phong thư vào phòng cô như vậy chứ? Cô mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy trắng tinh, cô đang khó hiểu thì như nhớ ra gì. Cô mang tờ giấy đến trước cây nến hơ hơ, quả nhiên bên trên hiện ra nội dung phong thư.
"Ngày kia có mặt tại trại ngựa ở ngoại thành bắt đầu huấn luyện, từ giờ ta và ngươi sẽ liên lạc bằng chim bồ câu mà ta huấn luyện, nó ở xung quanh ngươi, chỉ cần ngươi thổi còi là nó sẽ bay đến."
Cô đọc xong bức thư và tìm ra được một chiếc còi ở cuối phong thư. Chiếc còi làm bằng ngọc, có màu trắng, được xỏ vào một sợi dây đỏ. Cô ra cửa sổ thử thổi còi và thấy có một con bồ câu trắng bay về phía cô rồi đậu lên thành cửa sổ. Chú chim có màu trắng nhưng lông của nó lại không hề bẩn ngược lại rất sạch sẽ, trên đầu nó được đính một hạt cườm màu đỏ lấp lánh, thật sự là rất đẹp. Aaaaaaaa cô trời sinh thích nhất những vật dễ thương, từ con vật đến đồ vật mà nó lại dễ thương như vậy thì sao cô chịu nổi chứ. Được rồi, cô muốn nhận nó làm sủng vật, cô sẽ gọi nó là a tuyết. Ừ ngày kia cô sẽ xin A Ngạo con chim a tuyết này.
Cô cho nó chút mẫu điểm tâm nhỏ, nó ăn xong đợi cô một lúc và như phát hiện cô không có yêu cầu giao thư liền bay đi. Cô nhìn theo nó bay xa rồi liền đóng cửa phòng lại lên giường nằm, mới nằm được một lúc cô đã ngủ rồi. Dù sao hôm nay cô đã làm rất nhiều, không nói đến phải khiêng bao tải người mà cô đã đi loanh quanh dạo phố rồi ứng phó với mấy kĩ nữ nữa nên vừa nằm xuống là cô có thể ngủ luôn.
* * *
Sáng hôm sau khi cô thức dậy thì phát hiện có một cái mặt phóng to trước mặt, cô giật mình nhanh chóng bắn người ngồi dậy. Người đó thấy cô dậy thì lên tiếng:
- Lăng ca ca huynh tỉnh rồi! Ta thấy huynh ngủ dậy muộn nên cố tình đến gọi huynh dậy đó.
Cô nhìn qua, thì ra đó là tiểu soái ca A Tư. Mới tỉnh dậy cậu đã đứng đây có biết là dọa người lắm hay không. Cô thấy cậu vẫn đang nhìn mình thì nói:
- Được rồi A Tư rất ngoan nha còn biết gọi huynh dậy, bây giờ đợi huynh chuẩn bị rồi chúng ta ra ngoài mua thêm đồ dùng cho đệ nha.
Sau khi sửa soạn xong cô mở cửa đi ra ngoài, A Tư đã chờ sẵn bên ngoài, cô cũng đã sai hạ nhân đi báo với vợ chồng thừa tướng bây giờ thì lên phố thôi!
Hôm qua cô đã kêu hạ nhân chuẩn bị một bộ đồ mới cho a Tư, một bộ đồ màu trắng ngọc, hắn mặc lên người đem lại cho người khác cảm giác thiếu niên như ngọc, như thần tiên đọa trần vậy, đẹp không tả xiết. Cô ngơ ngác mất một lúc mới tiến lên.
- Đệ mặc trang phục này thật sự rất đẹp trai nha!
Cô nói xong thì thấy thiếu nên quay mặt đi chỗ khác, được khen mà kiêu ngạo sao, thật đễ thương. Nhưng thật ra thì cậu đang ngại a. Con sen sao cũng là nam nhân mà mình cũng đẹp tại sao được nó khen mà mình lại cảm thấy tim đập nhanh thế này chứ, lại còn hơi nóng nóng nữa, thật khó hiểu.
- Được rồi! Bây giờ chúng ta đi mua đồ thôi. Cô thấy cậu quay đi một lúc mà cũng không nói gì liền mở lời. Cậu nghe xong gật nhẹ đầu, hai người sóng vai đỉna khỏi phủ.
* * *
Hình ảnh bây giờ mọi người nhìn thấy đó là hai nam nhân, một trong hai người đó điên cuồng mua đồ:
- Cái này đẹp này rất hợp với đệ! Mua!
- Đệ mặc bộ này vào nhất định rất đẹp! Mua!
- Cái này mua về trang trí trong phòng đệ chắn chắn rất đẹp! Mua
- À đúng rồi còn phải mua chăn nêm mới rồi đồ dùng linh tinh nữa, đi thôi!
Và để ngăn không cho con sen nào đấy tán gia bại sản thì Diệp Thiên Tư lên tiếng:
- Được rồi! Lăng ca ca chúng ta mua thế là đủ rồi, đệ cũng không dùng nhiều đồ như vậy.
Cậu thật sự dở khóc dở cười, đi trên đường thấy cái gì con sen cũng kêu hợp với hắn rồi mua, mặc dù hắn rất hưởng thụ con sen quan tâm nhưng cũng không nên mua nhiều như thế a. Cô nghĩ bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi, đi ăn trước, lát mua tiếp vậy.
- Vậy được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn trước, lát nữa mua sau! Đi thôi A Tư.
- Từ bây giờ đệ sẽ ở phòng này nha! Mai chúng ta sẽ ra chợ mua những món đồ còn thiếu, bây giờ đệ tắm rửa nghỉ ngơi đi chắc hôm nay cũng mệt lắm rồi.
Cô nói xong cậu cũng chỉ gật đầu, hôm nay ra ngoài rất lâu, trên người còn có mồ hôi, cậu rất sạch sẽ vì vậy phải đi tắm ngay. Cô thấy cậu gật đầu xong thì cười xoa đầu cậu rồi đi ra ngoài.
Cô đi ra thì cậu vẫn còn sững sờ, con sen dám xoa đầu cậu, nó xoa đầu cậu, tay nó còn chạm vào tóc cậu! Thật là tức giận, nhưng mà nó là sen của mình cho nó xoa một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Lúc nãy cảm xúc cũng không tồi?
Vậy được rồi con sen thích thì cho nó xoa đi. (Ủa rồi anh không thích hay gì)
Cô sau khi về phòng, ngồi xuống tưj rót cho mình một ly trà thì phát hiện một phong thư nhỏ giấu bên dưới góc khay đựng, nếu không phải cô định uống trà thì cũng không phát hiện ra. Kỳ lạ, ai lại dấu phong thư vào phòng cô như vậy chứ? Cô mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy trắng tinh, cô đang khó hiểu thì như nhớ ra gì. Cô mang tờ giấy đến trước cây nến hơ hơ, quả nhiên bên trên hiện ra nội dung phong thư.
"Ngày kia có mặt tại trại ngựa ở ngoại thành bắt đầu huấn luyện, từ giờ ta và ngươi sẽ liên lạc bằng chim bồ câu mà ta huấn luyện, nó ở xung quanh ngươi, chỉ cần ngươi thổi còi là nó sẽ bay đến."
Cô đọc xong bức thư và tìm ra được một chiếc còi ở cuối phong thư. Chiếc còi làm bằng ngọc, có màu trắng, được xỏ vào một sợi dây đỏ. Cô ra cửa sổ thử thổi còi và thấy có một con bồ câu trắng bay về phía cô rồi đậu lên thành cửa sổ. Chú chim có màu trắng nhưng lông của nó lại không hề bẩn ngược lại rất sạch sẽ, trên đầu nó được đính một hạt cườm màu đỏ lấp lánh, thật sự là rất đẹp. Aaaaaaaa cô trời sinh thích nhất những vật dễ thương, từ con vật đến đồ vật mà nó lại dễ thương như vậy thì sao cô chịu nổi chứ. Được rồi, cô muốn nhận nó làm sủng vật, cô sẽ gọi nó là a tuyết. Ừ ngày kia cô sẽ xin A Ngạo con chim a tuyết này.
Cô cho nó chút mẫu điểm tâm nhỏ, nó ăn xong đợi cô một lúc và như phát hiện cô không có yêu cầu giao thư liền bay đi. Cô nhìn theo nó bay xa rồi liền đóng cửa phòng lại lên giường nằm, mới nằm được một lúc cô đã ngủ rồi. Dù sao hôm nay cô đã làm rất nhiều, không nói đến phải khiêng bao tải người mà cô đã đi loanh quanh dạo phố rồi ứng phó với mấy kĩ nữ nữa nên vừa nằm xuống là cô có thể ngủ luôn.
* * *
Sáng hôm sau khi cô thức dậy thì phát hiện có một cái mặt phóng to trước mặt, cô giật mình nhanh chóng bắn người ngồi dậy. Người đó thấy cô dậy thì lên tiếng:
- Lăng ca ca huynh tỉnh rồi! Ta thấy huynh ngủ dậy muộn nên cố tình đến gọi huynh dậy đó.
Cô nhìn qua, thì ra đó là tiểu soái ca A Tư. Mới tỉnh dậy cậu đã đứng đây có biết là dọa người lắm hay không. Cô thấy cậu vẫn đang nhìn mình thì nói:
- Được rồi A Tư rất ngoan nha còn biết gọi huynh dậy, bây giờ đợi huynh chuẩn bị rồi chúng ta ra ngoài mua thêm đồ dùng cho đệ nha.
Sau khi sửa soạn xong cô mở cửa đi ra ngoài, A Tư đã chờ sẵn bên ngoài, cô cũng đã sai hạ nhân đi báo với vợ chồng thừa tướng bây giờ thì lên phố thôi!
Hôm qua cô đã kêu hạ nhân chuẩn bị một bộ đồ mới cho a Tư, một bộ đồ màu trắng ngọc, hắn mặc lên người đem lại cho người khác cảm giác thiếu niên như ngọc, như thần tiên đọa trần vậy, đẹp không tả xiết. Cô ngơ ngác mất một lúc mới tiến lên.
- Đệ mặc trang phục này thật sự rất đẹp trai nha!
Cô nói xong thì thấy thiếu nên quay mặt đi chỗ khác, được khen mà kiêu ngạo sao, thật đễ thương. Nhưng thật ra thì cậu đang ngại a. Con sen sao cũng là nam nhân mà mình cũng đẹp tại sao được nó khen mà mình lại cảm thấy tim đập nhanh thế này chứ, lại còn hơi nóng nóng nữa, thật khó hiểu.
- Được rồi! Bây giờ chúng ta đi mua đồ thôi. Cô thấy cậu quay đi một lúc mà cũng không nói gì liền mở lời. Cậu nghe xong gật nhẹ đầu, hai người sóng vai đỉna khỏi phủ.
* * *
Hình ảnh bây giờ mọi người nhìn thấy đó là hai nam nhân, một trong hai người đó điên cuồng mua đồ:
- Cái này đẹp này rất hợp với đệ! Mua!
- Đệ mặc bộ này vào nhất định rất đẹp! Mua!
- Cái này mua về trang trí trong phòng đệ chắn chắn rất đẹp! Mua
- À đúng rồi còn phải mua chăn nêm mới rồi đồ dùng linh tinh nữa, đi thôi!
Và để ngăn không cho con sen nào đấy tán gia bại sản thì Diệp Thiên Tư lên tiếng:
- Được rồi! Lăng ca ca chúng ta mua thế là đủ rồi, đệ cũng không dùng nhiều đồ như vậy.
Cậu thật sự dở khóc dở cười, đi trên đường thấy cái gì con sen cũng kêu hợp với hắn rồi mua, mặc dù hắn rất hưởng thụ con sen quan tâm nhưng cũng không nên mua nhiều như thế a. Cô nghĩ bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi, đi ăn trước, lát mua tiếp vậy.
- Vậy được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn trước, lát nữa mua sau! Đi thôi A Tư.
Last edited by a moderator: