Đam Mỹ Nam Phụ Độc Ác Biến Bạch Nguyệt Quang - Wuan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phỉ Ái Gia, 2 Tháng năm 2021.

  1. Phỉ Ái Gia hả? gì ? ai biết gì đâu?

    Bài viết:
    205

    Chương 10: Một bản nhạc ngẫu hứng.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Bảo mang theo Triệu Chí Thành đi lên căn hộ nhỏ của mình. Triệu Chí Thành đi cạnh Kim Bảo mà trái tim đập thình thịch. Hắn thật sự rất hồi hộp, cảm giác giống như.. đang được tiến tới một vùng đất mới nào đấy.

    "Cạch" một tiếng cửa mở. Kim Bảo mở cửa đi vào, cậu lấy ra hai đôi dép Một đôi của cậu còn một đôi dành cho Triệu Chí Thành.

    "Là đồ mới đấy, có lẽ hơi nhỏ so với cỡ chân của anh. Ráng nhé."

    Triệu Chí Thành nhìn đôi dép đi trong nhà hình con thỏ hồng kia, trái tim mềm nhũn. Than một câu dễ thương, hắn liền theo chân Kim Bảo vào nhà.

    Căn hộ của Kim Bảo không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Có lẽ do cách bài trí đồ đạc khiến cho không gian trở nên rộng lớn hơn. Triệu Chí Thành nhìn quanh đánh giá.

    Căn nhà lấy màu ấm làm tông chủ đạo. Từ cửa vào là phòng khách với 1 bộ ghế soga màu trắng sữa và bàn trà thấp. Bên trên đặt một bộ ấm chén và một bình hoa nhỏ. Triệu Chí Thành để ý, trong nhà có rất nhiều cây hoa nhỏ nhỏ, xanh rộn một góc. Bên ngoài ban công cũng có dây leo bám đầy tường, phối cùng chiếc ghế lười màu xám.

    Hắn chỉ cần nhẹ tưởng tượng là có thể nghĩ tới cảnh Kim Bảo ăn mặc thoải mái vươn người nằm trên chiếc ghế lười như con mèo mun, đọc sách, uống trà. Ánh chiều ấm áp ôm trọn lấy người cậu, mái tóc vương nắng vàng lấp lánh như cái tên của cậu, đôi mắt lim dim như buồn ngủ. Từng cái nhìn của cậu, từng nụ cười từ nhẹ nhàng đến tươi rói, tất cả đều như hiện rõ trong đầu Triệu Chí Thành, quyến rũ hắn, dụ dỗ hắn, khiến hắn chìm đắm và u mê..

    "Triệu Chí Thành!"

    Hắn bỗng nghe thấy giọng cậu gọi lớn tên hắn, Triệu Chí Thành giật mình quay người. Hắn nhìn thấy người đang chiếm trọn lấy trí não hắn. Kim Bảo nhìn Triệu Chí Thành đang ngu ngơ kia, tạo ra một biểu hiện đủ khinh bỉ tặng hắn.

    Kim Bảo theo hướng nhìn của Triệu Chí Thành thì thấy chiếc ghế lười. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, từ chối.

    "Anh không thể lấy đi chiếc ghế đó, nó là của tôi!"

    Nếu nói thứ gì có giá trị nhất trong nhà thì chắc chắn không phải cái ghế lười đó rồi. Nhưng nếu nói không muốn mất thứ gì trong nhà nhất thì đáp án của Kim Bảo chắc chắn là cái ghế đó. Vì đa số thời gian cậu nhà nhà, cậu đều nằm dính với cái ghế luôn. Kim Bảo có thể nằm từ sáng tới tối mà không thấy mệt mỏi hay chán nản. Ban công chính là thiên đường của cậu.

    Triệu Chí Thành thấy biểu hiện của cậu thì tò mò, hỏi.

    "Em thích nó lắm à?"

    Kim Bảo vừa vào bếp vừa trả lời Triệu Chí Thành.

    "Đúng vậy, thời gian tôi nằm trên đó có khi còn nhiều hơn cả lúc tôi ngủ trên giường. Đơn giản vì nó rất mềm và dễ chịu." Rất hợp với cái lưng già cỗi của cậu.

    Triệu Chí Thành cởi ra áo khoác ngoài, an vị trên ghế sofa, tiếp tục đánh giá bốn phía. Kim Bảo trang trí mọi thứ dường như có chút tùy ý. Chỗ này thì theo kiểu cổ điển, chỗ kia thì lại theo kiểu hiện đại lạnh lẽo. Nhưng nếu nhìn tổng hợp lại thì trông rất hài hòa và tạo cho người ở cảm giác thích thú, ấm áp.

    Kim Bảo mang ra một cốc nước ấm, đưa cho Triệu Chí Thành một cốc, bản thân một cốc, ôm đi tới chiếc ghế lười ngoài ban công kia. Vừa hóng gió vừa nhâm nhi. Cậu nhìn vào bầu trời đêm, từng vì sao sáng lấp lói, lấp lói khiến cậu nhớ đến một bài hát. Ừm, một bài hát dành tặng cho cậu, từ một người bạn quá cố.

    Nói là người bạn, thì không bằng nói đến bạn tâm giao. Vì hai người thuộc hai thế giới, cách nhau tận 2 thế hệ, nhưng lại có thể hiểu được sự đời của nhau. Người đàn ông đó, cách cậu hơn hai mươi tuổi, khi cậu mới đôi mươi, mười tám thì người đàn ông đó đã nếm trải đủ vị cay đắng của cuộc đời. Họ gặp nhau ở một nơi lãng mạn là Paris, và kết thúc mối tâm giao tại một căn nhà nhỏ ở phía Bắc của nước Ý tình yêu.

    Người đó từng nói với cậu rằng.

    "Mỗi khi tôi sắp bị thế giới này đánh gục, tôi sẽ tự nhủ lòng mình rằng: Mày còn quá trẻ, quá mạnh mẽ để bị thế giới này đánh gục. Lúc đó, tôi sẽ lại gồng mình và đứng dậy tiếp tục chiến đấu với con đường khó nhằn mà tôi đã chọn. Tiếp tục nhìn về phía trước và theo đuổi mục tiêu của bạn, như thể bạn chỉ còn một ngày duy nhất để sống."

    Từng câu từng chữ, từng giọng điệu mà con người sắc sảo ấy nói với cậu, cậu đều nhớ như in và nó chính là những tấm lót chân giúp cậu tránh đi những cái gai sắc nhọn mọc lên từ nền đất của con đường đời cậu.

    Vậy mà con người mạnh mẽ ấy, lại quyết định ra đi trong cô độc chỉ vì một lời nói. Lời nói ngọt ngào như mật, lại như cái gai đâm mạnh vào trái tim người đàn ông ấy, thật nực cười. Hạnh phúc với người trước mặt, nhưng lại cay đắng với người đứng sau..

    Kim Bảo ôm cốc nước mật ong nóng hổi, nhìn xa xăm vào bầu trời đêm. Sau cơn mưa rào, tất cả dường như được gột rửa sạch sẽ. Bầu trời vốn tối đen mù mịt nay đã quang đãng và sáng lên một màu hồng nhạt. Thành phố vẫn cứ ồn ào náo nhiệt, đằng xa những tòa nhà chung cư cao chọc trời vẫn lấp loáng ánh đèn từng nhà. Đèn báo không màu đỏ chói cứ nhấp nháy liên tục, một nhịp độ nhanh chóng khiến người nhìn thấy nôn nao khó hiểu.

    Triệu Chí Thành nhìn Kim Bảo ngồi ngẩn người thì thấy hơi khó chịu. Hắn cầm theo cốc nước đi tới ban công, dựa lưng vào tường rồi nhìn theo hướng Kim Bảo. Hắn mở miệng hỏi.

    "Bầu trời có gì đẹp?" Nhìn tôi không tốt hơn à?

    Kim Bảo không quay đầu nhìn hắn mà chỉ tiếp tục chăm chú vào những vì sao hôm kia, nhẹ giọng trả lời.

    "Nó không đẹp, nhưng nó chứa đựng những vì sao lấp lánh. Thế nên nó khiến tôi chú ý tới."

    Bầu không khí như cứng lại, Kim Bảo liếc qua khuôn mặt có chút cứng ngắc của Triệu Chí Thành rồi phì cười. Cậu đứng dậy uống nốt phần nước còn sót trong cốc cho ấm người rồi vỗ vai Triệu Chí Thành.

    "Đừng quan trọng hóa như thế, hãy hiểu đơn giản những lời tôi nói thôi. Rồi anh sẽ hiểu nó có ý nghĩa gì."

    Kim Bảo cười cười rồi đi vào phòng, từ tủ đồ lôi ra một bộ đồ ngủ màu xám cỡ lớn đưa cho người đàn ông vừa bước tới kia.

    "Cái này là đồ mới, là cỡ lớn nhất trong nhà rồi. Phòng dành cho khách ở ngay bên cạnh phòng ngủ chính, đêm nay anh ở đó. Bên trong có phòng tắm riêng, nếu anh muốn tắm nước nóng thì phải gạt công tắc sau bình nước lên. Bên đó drap giường rất sạch sẽ, tuần nào cũng có người thay và dọn dẹp nên đừng sợ bẩn. Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi đây."

    Nói xong một tràng, Kim Bảo lết dép vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Để Triệu Chí Thành đứng ở cửa nhìn như một con cún bự bị chủ nhân bỏ rơi, đáng thương không sao kể xiết.

    Đứng đợi một lúc cánh cửa trước mặt vẫn không động đậy, Triệu Chí Thành đành phải quay trở lại ghế sofa lấy áo khoác rồi vào phòng ngủ dành cho khách trong nhà.

    Hắn đánh giá căn phòng một cách tỉ mỉ. Căn phòng theo tông màu nhạt, có tủ đồ chìm bên trong treo mấy bộ quần áo. Bên cạnh còn có một bàn làm việc màu xám tro, bên trên để một chậu hoa nhỏ xíu màu vàng. Những bông hoa nở rộ khoe ra nhũ hoa ướt át. Triệu Chí Thành miết cánh hoa một chút rồi tự mình bật cười.

    Hắn gõ nhẹ vài tiếng vào bức tường giáp với phòng Kim Bảo. Vài phút sau, bên kia bức tường cũng truyền tới tiếng gõ như có như không. Triệu Chí Thành mãn nguyện mang đồ đi vào phòng tắm.

    Ở bên này, Kim Bảo sau khi vào phòng ngủ thì không vội tắm rửa mà cậu lại chầm chậm lôi ra từ trong gầm giường một cái rương nhỏ bằng gỗ, trên mặt rương bám một tầng bụi dày đặc. Kim Bảo phủi đi chút bụi rồi dùng lực nhấn vào cái khóa.

    "Cạch". Cái khóa cũ kĩ bị rơi ra. Kim Bảo mở rương. Bên trong không có tiền, không có đồ gì quý giá, không có giấy tờ gì quan trọng, chỉ có một xập thư đã ố vàng và một cái khóa trường mệnh bằng đồng. Kim Bảo mang xập thư ra đếm, đủ một trăm bảy mươi bốn lá thư.

    Cậu mang cái rương lên bàn làm việc và lấy ra giấy và bút, bắt đầu loạn viết. Nơi đây một chút, nơi này một chút. Chỗ này một dấu trầm, chỗ kia một thăng cao. Cho đến khi trong đầu không còn chút ý tưởng nào, Kim Bảo bắt đầu đứng dậy và đi vòng quanh trong phòng, đầu bút bị cậu cắn đến nát, hai đầu lông mày dính chặt vào với nhau.

    Khi phía bên bức tường truyền đến tiếng gõ nhịp nhàng, Kim Bảo hai mắt bắt đầu mở to rồi cười rộ lên. Cậu đi tới phía bức tường giáp với giường ngủ, gõ đáp trả Triệu Chí Thành vài nhịp rồi lại đi ngay tới bàn làm việc, tiếp tục công việc.

    Cứ thế cho tới khi mặt trời ló dạng, Kim Bảo mới mỉm cười hài lòng cầm một tờ giấy đã chi chít chữ, nốt nhạc đen trắng.. Lúc này Kim Bảo mới rũ rượi cả người, ngáp dài đi về phía nhà tắm. Tẩy một thân mệt nhọc, Kim Bảo bổ nhào lên giường rồi ngủ say trong vòng năm phút đồng hồ.

    Trên bàn, một tờ giấy với một bản nhạc ngẫu hứng. Dưới nền đất, là cả một đống bừa bộn, lộn xộn với những đống giấy hỏng bị vo tròn thành cục, nằm lăn lóc khắp nơi.

    Một tờ giấy ghi chú màu vàng chói được gắn trên tờ giấy ghi lại bản nhạc.

    "Winter Bear: Tớ nhớ cậu rồi."

    * * *

    Thổ Phỉ Tỷ tỷ tới ròi đây!

    Wuan: Tình hình là tui đã bỏ bê em nó gần 2 tháng trời rồi. Và vì để tránh tình trạng em nó bị bế vào khu H thân thương, tui quyết định lên update thêm 1 chương để tránh bị drop. Tui dạo này lười quá với lại hết ý tưởng ròi, nên sẽ từ từ mới lên, sẽ không up thường xuyên như trước nữa nên xin lỗi mọi người nha! Đọ truyện vui vẻ nà~~

    *Cứ thích tập kích đêm khuya mới chịu cơ*
     
    Quýt nhỏ yêu mèo lớnVyl Hana thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...