1 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
81 0
Kiếm tiền
Rô Rô đã kiếm được 810 đ
Chương1

Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, Tô Tri Ý.

Hôm nay là ngày đại hỷ ta gả cho Thái tử Tiêu Cảnh Diễm.

Thập lý hồng trang trải dài từ cổng phủ Thừa tướng đến tận cửa chính Hoàng thành, vinh hiển vô song.

Ta ngồi ngay ngắn trong kiệu tám người khiêng, đầu ngón tay lạnh buốt, lòng tĩnh lặng như nước giếng cổ.

Qua khe hở của rèm kiệu, ta có thể nhìn thấy biển người sôi trào trên quảng trường điện Thái Hòa, bên tai là tiếng nhạc hoàng gia rung trời, từng tiếng một, nghe như tiếng chuông tang đòi mạng của kiếp trước.

Ta cười. Nụ cười lạnh lẽo, không chạm đến đáy mắt. Bọn họ đều tưởng rằng, đây là khoảnh khắc vinh quang nhất trong cuộc đời Tô Tri Ý ta.

Nhưng chẳng ai biết, kiếp trước, con đường này ta cũng từng đi qua.

Cuối con đường ấy, không phải là phượng tọa của Thái tử phi, mà là vũng m á u diệt môn, và ly rượu độc thiêu cháy ruột gan do chính tay mẫu thân đưa tới.

"Tri Ý, đừng trách nương. Muốn trách, thì trách con đã cản đường của Thanh Hà."

Nụ cười của mẫu thân khi đó, và khuôn mặt bi thương tột độ bên ngoài kiệu lúc này, từ từ chồng lên nhau trong đầu ta.

Chính là lúc này.

Cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại. Tiếng nhạc im bặt.

Tiếng người ồn ào như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, trong nháy mắt hóa thành tử tịch, ngay sau đó là tiếng xôn xao như núi gầm biển thét!

Ta ngồi vững vàng, ngay cả hàng mi cũng chưa từng run rẩy. Cái gì đến, cuối cùng cũng đã đến.

Ta nghe thấy mẫu thân ta, Thừa tướng phu nhân đương triều Trương thị, dùng một giọng điệu tê tâm liệt phế, xé toạc sự tĩnh lặng của cả quảng trường.

"Bệ hạ! Thần phụ có tội! Thần phụ dạy con không nghiêm, thẹn với Bệ hạ, thẹn với Thái tử điện hạ a!"

Ta vén một góc rèm kiệu lên. Ánh mặt trời chói mắt.

Chỉ thấy mẫu thân ta, một thân cáo mệnh hoa phục, lúc này lại chật vật quỳ trên nền gạch vàng lạnh lẽo. Mà bên cạnh bà, một nữ tử khác mặc hỷ phục màu đỏ thủy hồng, bị bà giật phăng chiếc mũ che mặt xuống!

Là muội muội tốt của ta, Tô Thanh Hà. Khuôn mặt xinh đẹp luôn mang theo ba phần khiếp nhược, bảy phần yếu đuối của nàng ta lúc này giàn giụa nước mắt, dáng vẻ chực khóc.

Nhưng điều thu hút sự chú ý hơn cả nước mắt của nàng ta, là phần bụng đã nhô cao, dù thế nào cũng không thể dùng y phục che giấu được nữa!

Ầm! Đám đông hoàn toàn bùng nổ!

"Trời ơi! Đó chẳng phải là Tô nhị tiểu thư sao? Nàng ta.. Nàng ta đây là có thai rồi?"

"Ông trời ơi, cái bụng này ít nhất cũng phải năm sáu tháng rồi!"

"Hôm nay chính là ngày đại hôn của Thái tử và Tô đại tiểu thư mà! Chuyện này.. Chuyện này quả thực là bê bối chưa từng nghe thấy bao giờ!"

Từng ánh mắt như những mũi tên tẩm độc, đồng loạt bắn về phía kiệu hoa của ta.

Đồng cảm, thương hại, nhưng nhiều hơn cả là sự châm chọc khi thấy người khác gặp họa.

Bản chuyển ngữ của Nguyện Người Như Sao Như Trăng được đăng duy nhất tại Meo Mập. Nếu bạn đang đọc tại nơi khác, thì chính xác là đã bị trang khác ăn cắp rồi đăng lại. Đứa nào ăn cắp bản chuyển ngữ này chính là súc vật

Ta thấy phụ thân ta, Thừa tướng đương triều Tô Chấn, tức đến mức toàn thân run rẩy, khuôn mặt già nua đỏ lựng như màu gan heo, chỉ tay vào mẫu thân ta, môi run rẩy mà không thốt ra được nửa lời chửi mắng.

Đại ca Tô Văn của ta, người ngày thường trầm ổn nhất, lúc này đôi mắt cũng đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt kêu răng rắc.

Trên đài cao, tân lang của ta, Thái tử Tiêu Cảnh Diễm, càng diễn vai một gã cặn bã thâm tình "bất đắc dĩ" đến mức xuất thần nhập hóa.

Hắn mang vẻ mặt xấu hổ, trong mắt đầy sự giằng co và đau khổ, khi nhìn Tô Thanh Hà thì mang theo thương xót, khi nhìn về phía ta lại tràn đầy áy náy thâm trầm. Diễn hay thật.

Nếu không phải ta đã c h í c một lần, e rằng thật sự sẽ bị bộ dạng này của hắn lừa gạt.

Tiếng khóc lóc kể lể của mẫu thân vẫn tiếp tục, bà hướng về phía Thiên tử trên ngai vàng, dập đầu binh binh, trán cũng đã rướm máu.

"Bệ hạ! Đứa nhỏ Thanh Hà này, đối với Thái tử điện hạ một lòng si tình, nhất thời hồ đồ, mới.. Mới phạm phải sai lầm lớn, châu thai ám kết!"

"Nay mắt thấy không giấu được nữa! Để bảo toàn chút thể diện cuối cùng cho hoàng gia, để bảo toàn giọt m á u của Thái tử điện hạ, thần phụ to gan, to gan khẩn cầu Bệ hạ!"

Bà bỗng nhiên cao giọng, từng chữ thốt ra như tiếng đỗ quyên khóc m á u.

"Khẩn cầu Bệ hạ ân chuẩn, cho hai đứa con gái số khổ này của ta, cùng hầu hạ một phu! Để Thanh Hà.. Vào Đông Cung làm Trắc phi!"

Cả sảnh đường c h í c lặng. Tất cả mọi người đều nín thở, chờ xem ta - vị Thái tử phi chính danh này sẽ phản ứng ra sao.

Là khóc? Là náo loạn? Hay là ngất xỉu ngay tại chỗ, trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ?

Trong ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt và đầy vẻ xem kịch của mọi người, ta cử động.

Ta vươn tay, tự mình đẩy cửa kiệu ra. Đôi giày thêu phượng chỉ vàng vững vàng đạp lên mặt đất kiên cố. Từng bước, từng bước.

Ta kéo theo bộ phượng quan hà bí nặng nề, tà váy quét trên mặt đất tạo thành một đường cong quyết tuyệt, chậm rãi đi đến trước mặt mẫu thân.

Tiếng khóc của bà khựng lại, khó tin nhìn ta.

Ta lại cười, giọng nói nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, nhưng lại truyền rõ mồn một vào tai mỗi người.

"Mẫu thân, người đang làm gì vậy."

Ta cúi người, dưới ánh mắt kinh rớt cằm của mọi người, tự tay đỡ bà dậy. Cơ thể bà không ngừng run rẩy, không biết là đang diễn, hay là sợ thật rồi.

"Thể diện hoàng gia, đương nhiên là quan trọng hơn tất cả."

Ta mỉm cười, thay bà lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, nhưng ánh mắt lại vượt qua bà, bắn thẳng về phía Thái tử trên đài cao.

Sau đó, ta xoay người, hướng về phía ngai vàng. Chỉnh lại bộ hỷ phục vốn dĩ tượng trưng cho vinh quang vô thượng trên người, đối với vị Đế vương thâm sâu khó lường trên ghế rồng, hành một đại lễ vạn phúc không chê vào đâu được.

"Hoàng thượng." Ta mở miệng, giọng nói trong trẻo như ngọc rơi trên mâm.

"Thần nữ cho rằng, đề nghị này của mẫu thân vô cùng không thỏa đáng."

Đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ của Thiên tử, cuối cùng cũng dấy lên một tia gợn sóng.

Ta thẳng lưng, tiếp tục nói:

"Thái tử điện hạ và Thanh Hà muội muội lưỡng tình tương duyệt, tình khó tự kiềm, nay lại càng có kết tinh của tình yêu. Đây là một đoạn giai thoại phong lưu, lẽ ra nên thành toàn."

"Thần nữ nếu lúc này gả vào Đông Cung, chẳng phải thành kẻ ác nhân chia rẽ uyên ương sao? Không những khiến Điện hạ và muội muội chịu nhục, càng sẽ khiến Tô gia ta trở thành trò cười cho người trong thiên hạ."

Giọng ta không cao, nhưng từng chữ đều như tru tâm. Sắc mặt Thái tử "xoạch" một cái, trở nên trắng bệch.

Tô Thanh Hà lại càng lảo đảo muốn ngã, cái dáng vẻ yếu đuối không thể tự lo liệu kia, thật khiến người ta nhìn thấy đã sinh lòng "thương hại".

Ta dừng một chút, đón lấy ánh mắt kinh hãi đột nhiên co rút của Thái tử, giọng nói bỗng nhiên cao vút, vang vọng khắp quảng trường!

"Cho nên, thần nữ, tại đây xin tự nguyện phế bỏ hôn ước với Thái tử điện hạ!"

Một lời nói ra, kinh thiên động địa!

Không đợi mọi người hồi thần từ sự đảo ngược kinh thiên này, ta lần nữa hướng về phía ngai vàng, dập đầu thật sâu.

"Thần nữ tự biết hành động này làm tổn hại uy nghiêm hoàng gia, nguyện mang tóc tu hành, vào chùa Hoàng gia, từ nay thanh đăng cổ phật, ngày đêm cầu phúc cho quốc triều, cầu phúc cho Bệ hạ, để vẹn toàn đoạn tình phân này giữa thần nữ và hoàng gia!"

Những lời này nói ra kín kẽ không một kẽ hở, vừa bảo toàn thể diện cho tất cả mọi người, vừa rũ bỏ sạch sẽ quan hệ của bản thân.

Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Ta ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa, nhìn thẳng vào đôi mắt nắm giữ quyền sinh sát trên ghế rồng, từng chữ từng chữ, tung ra mục đích thực sự của ta.
 
1 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 2:

"Thần nữ to gan, còn có một thỉnh cầu cuối cùng!"

"Khẩn cầu Bệ hạ, ban hôn cho thần nữ.. Gả cho Tĩnh An Vương, người trấn thủ Bắc Cương mười năm chưa về!"

Tĩnh mịch. Lần này là sự tĩnh mịch thực sự, đến cả tiếng thở cũng không nghe thấy.

Nếu nói hành động vừa rồi của mẫu thân ta là ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, thì lời nói lúc này của ta, chẳng khác nào kích nổ một ngọn núi lửa!

Tĩnh An Vương, Tiêu Phụng. Là đệ đệ ruột của đương kim Thánh thượng, tay nắm giữ ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Cương, là Định Hải Thần Châm danh xứng với thực của Đại Lương triều. Cũng là một "Diêm Vương sống" trong lời đồn đại, g i ế c người như ngóe, uống m á u ă n t h ị t, gần ba mươi tuổi mà trong phủ đến một thị thiếp cũng không có!

Các quý nữ trong kinh thành, thà gả cho kẻ buôn bán nhỏ nhen, cũng tuyệt đối không muốn bước vào Tĩnh An Vương phủ nửa bước!

"Tô Tri Ý! Nàng điên rồi!"

Một tiếng quát lớn, Thái tử Tiêu Cảnh Diễm không còn màng đến nghi thái Trữ quân, một bước lao từ trên đài cao xuống, sắc mặt trắng bệch nắm lấy cổ tay ta, lực đạo lớn đến mức như muốn bóp nát x ư ơ n g cốt ta.

"Nàng có biết mình đang nói gì không!"

Hắn hạ thấp giọng, rít gào bên tai ta, trong giọng điệu ấy mang theo một tia hoảng sợ mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra.

"Đó là Hoàng thúc của ta! Hắn không phải người, hắn là kẻ điên! Nàng gả cho hắn, chính là tự tìm đường c h í c, là nhảy vào hố lửa!"

"Nàng đừng làm loạn nữa, nghe lời! Chuyện hôm nay là lỗi của ta, ta nhận hết! Ta tạ tội với nàng! Nàng cứ vào phủ trước, ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.."

Ta lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt từ bàn tay đang nắm chặt lấy ta của hắn, từ từ chuyển lên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng viết đầy sự giả tạo kia.

Thật nực cười. Kiếp trước, ta cũng bị hắn dùng dăm ba câu ngon ngọt lừa gạt như vậy.

Hắn nói người hắn yêu nhất là ta, Tô Thanh Hà chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ. Hắn nói sẽ cho ta sự tôn vinh mà tất cả nữ tử trong thiên hạ đều ghen tị.

Kết quả thì sao?

Kết quả, chính là đêm trước ngày hắn đăng cơ, vì để trải đường cho Tô Thanh Hà và "long chủng" trong bụng ả, hắn ngầm đồng ý cho mẫu thân ban c h í c ta bằng thuốc độc. Kiếp này, sao ta có thể tin hắn dù chỉ một chữ?

"Thái tử điện hạ."

Ta lạnh lùng mở miệng, cắt ngang lời hắn.

"Ta hỏi ngài, ta và ngài, đã từng bái thiên địa chưa?"

Hắn ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu.

"Đã chưa từng, ta liền không phải thê tử của ngài."

Giọng ta không lớn, nhưng như một con d a o tẩm băng, hung hăng đ â m vào tim hắn.

"Điện hạ yêu trọng Thanh Hà muội muội như vậy, nếu ngay cả một danh phận cũng không cho được nàng ấy, để nàng ấy không minh bạch đi theo ngài như vậy, chẳng phải là khiến nàng ấy và cả phủ Thừa tướng chúng ta đều trở thành trò cười cho thiên hạ sao?"

"Điện hạ, ngài làm như vậy, rốt cuộc là đang yêu nàng ấy, hay là đang sỉ nhục nàng ấy? Sỉ nhục ta? Càng là đem thể diện của Tô gia ta giẫm dưới chân mà tùy ý chà đạp?"

Mỗi một chữ ta nói ra, sắc mặt Tiêu Cảnh Diễm lại trắng thêm một phần.

Bản chuyển ngữ của Nguyện Người Như Sao Như Trăng được đăng duy nhất tại Meo Mập. Nếu bạn đang đọc tại nơi khác, thì chính xác là đã bị trang khác ăn cắp rồi đăng lại. Đứa nào ăn cắp bản chuyển ngữ này chính là súc vật

Sắc mặt phụ thân ta, Tô Chấn, thì từ màu gan heo chuyển sang màu xanh mét. Ông rốt cuộc cũng phản ứng lại, bước lên một bước, hướng về phía ngai vàng chắp tay thật mạnh:

"Bệ hạ! Lời tiểu nữ nói cực kỳ có lý! Tô gia ta đời đời trung lương, nhưng cũng không phải quả hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp! Chuyện ngày hôm nay, còn xin Bệ hạ làm chủ cho Tô gia ta, trả lại cho thiên hạ một cái công đạo!"

"Tô Tri Ý! Ngươi dám!"

Mẫu thân ta cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ hồi thần, bà giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, phát ra tiếng kêu chói tai.

"Ngươi đây là muốn hủy hoại cả nhà chúng ta! Đứa con bất hiếu này!"

Ta chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn bà, ánh mắt đó xa lạ đến mức khiến bà kinh tâm táng đởm.

"Mẫu thân, từ khoảnh khắc người quỳ xuống, kẻ hủy hoại tất cả, chính là người."

"Người không phải coi trọng thể diện nhất sao?"

Ta cười khẽ một tiếng, trong ý cười tràn đầy sự châm chọc.

"Thái tử và muội muội châu thai ám kết đã là sự thật. Nếu ta còn dây dưa không rõ với bọn họ, đó mới là bê bối tày trời của hoàng thất. Chỉ có ta hoàn toàn rút lui, đồng thời gả cho một vị Thân vương khác cũng đại diện cho thể diện hoàng gia, mới có thể tô vẽ cơn sóng gió tày đình này thành một giai thoại hoàng thất 'ai nấy đều có chốn về'."

"Làm như vậy, Thái tử ôm được mỹ nhân về, muội muội cũng được toại nguyện. Mà ta, Tô Tri Ý, cũng có thể xứng đôi với anh hùng, gả cho rường cột nước nhà là Tĩnh An Vương."

Ta nhìn quanh toàn trường, giọng nói lanh lảnh:

"Đây, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"

Một phen lời nói của ta đã chặn đứng miệng lưỡi của tất cả những kẻ muốn hòa giải.

Trên ngai vàng, đôi mắt thâm trầm như biển của Thiên tử cuối cùng cũng dừng lại trên người ta thật lâu, lâu đến mức khiến tất cả mọi người đều cảm thấy một áp lực vô hình. Ngài không nhìn Thái tử đang giận dữ, cũng không nhìn Thừa tướng đang thỉnh tội. Ánh mắt ngài chỉ rơi vào một mình ta.

Hồi lâu sau, ngài chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo uy nghiêm độc nhất của bậc Đế vương, xuyên thấu mọi ồn ào.

"Tô Tri Ý."

"Ngươi có biết, Tĩnh An Vương quanh năm trấn thủ biên quan, nơi khổ hàn, so với kinh thành phồn hoa là một trời một vực."

"Ngươi nếu gả cho hắn, chính là phải lặn lội đến Bắc Cương, kiếp này, có lẽ không còn ngày trở về."

Ta đón lấy sự dò xét của bậc Cửu ngũ chí tôn, không kiêu ngạo không tự ti, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một tia ý cười.

"Vâng, thần nữ biết."

"Thần nữ cũng biết, Tĩnh An Vương vì nước trấn thủ biên cương, mười năm chưa về, mới có chúng ta ở trong kinh hưởng thái bình thịnh thế, cẩm y ngọc thực."

Giọng ta không lớn, nhưng nói năng có khí phách, từng chữ rõ ràng nện vào tim mọi người.

"Bắc Cương tuy khổ, nhưng có thể bầu bạn bên cạnh anh hùng, gột rửa bụi trần, là vinh hạnh của thần nữ, cũng là vinh quang của cả nhà Tô gia!"
 
1 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 3:

"Thần nữ không muốn vì tư lợi bản thân mà để hoàng gia chịu nhục, để Thái tử khó xử. Càng không nguyện kiếp này bị vây hãm nơi hậu trạch, cùng người tranh giành tình cảm, hao tổn tâm huyết."

"Nếu có thể dùng thân tàn này gả cho Tĩnh An Vương, để Vương gia ở Bắc Cương an tâm đền nợ nước, không còn nỗi lo về sau. Vậy thì, Tô Tri Ý ta, kiếp này đã đủ!"

Nói xong, ta lại dập đầu thật sâu, trán chạm vào nền gạch vàng lạnh lẽo. Không nói thêm một lời nào nữa.

Ta đã nói xong lựa chọn của mình, cũng đã bày tỏ quyết tâm. Bây giờ, chỉ xem vị Thiên tử này quyết đoán ra sao.

Trên quảng trường, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Hơi thở của Thái tử nặng nề như một con thú bị thương, hắn trừng trừng nhìn ta, trong mắt đầy tơ m á u, có phẫn nộ, có không hiểu, nhiều hơn nữa là một nỗi hoảng sợ khi sắp mất đi thứ gì đó.

Mẫu thân ta, Trương thị, đã hoàn toàn ngây dại. Bà xụi lơ trên mặt đất, môi run rẩy, ánh mắt nhìn ta như nhìn một ác quỷ bò lên từ địa ngục.

Mà Tô Thanh Hà, nàng ta theo bản năng che lấy bụng mình, trong ánh mắt nhìn về phía Thái tử, niềm vui chiến thắng đã sớm bị thay thế bởi bất an và sợ hãi.

Nàng ta thắng sao? Không, nàng ta thua thảm hại. Từ nay về sau, thứ nàng ta có được, chỉ là một đôi phu thê oán hận đồng sàng dị mộng, trong lòng phu quân còn chứa hình bóng nữ nhân khác.

Trên ngai vàng, đôi mắt sâu không thấy đáy của Thiên tử, cuối cùng cũng từ từ lộ ra một tia ý cười cực kỳ yếu ớt. Đó là sự tán thưởng của một kỳ thủ khi tìm thấy quân cờ tuyệt hảo.

"Tốt." Ngài chỉ nói một chữ.

Ngay sau đó, ánh mắt uy nghiêm của ngài quét qua toàn trường, quét qua đứa con trai không nên người, quét qua Thừa tướng phu nhân mặt như tro tàn, cuối cùng rơi xuống trên người ta.

"Hay cho câu 'xứng với anh hùng, cả nhà vinh quang'."

Ngài chậm rãi đứng dậy, ngũ trảo kim long trên long bào lấp lánh dưới ánh mặt trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Truyền ý chỉ của trẫm!" Nội thị tổng quản ngoài cửa lập tức khom người đi vào, giọng nói lanh lảnh vang vọng điện Thái Hòa.

"Bệ hạ có chỉ!"

Tất cả mọi người, bao gồm cả Thái tử, toàn bộ quỳ rạp xuống đất. Chỉ có ta vẫn giữ tư thế dập đầu, lẳng lặng lắng nghe lời phán quyết sắp thay đổi cả cuộc đời ta.

"Thái tử Tiêu Cảnh Diễm, đức hạnh có tỳ vết, giáo hóa không nghiêm, dẫn đến nội viện không tu, phạt cấm túc Đông Cung ba tháng, đóng cửa hối lỗi!"

"Tô thị Thanh Hà, hành vi không đoan chính, nhưng trong bụng mang thai, có thể là hoàng tự, niệm tình ngu dốt, đặc cách sắc phong làm Thái tử Lương đệ, chọn ngày đưa vào Đông Cung, đợi sau khi sinh hạ con nối dõi, sẽ bàn lại việc phong thưởng."

Lương đệ! Không phải Trắc phi mà mẫu thân khổ tâm mưu cầu, mà là Lương đệ còn thấp hơn Trắc phi một bậc! Ta gần như có thể nghe thấy tiếng Tô Thanh Hà tức giận công tâm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Giọng nói của Thiên tử vẫn tiếp tục, mang theo sự quyết đoán không cho phép nghi ngờ.

"Ngoài ra, đích nữ phủ Thừa tướng Tô Tri Ý, tính tình hiền thục, thấu hiểu đại nghĩa, xứng đáng là lương phối của tông thất!"

"Đặc cách, phế bỏ hôn ước với Thái tử!"

"Ban hôn cho Tĩnh An Vương Tiêu Phụng, làm Chính phi!"

"Đợi ngày Tĩnh An Vương khải hoàn, chính là lúc các ngươi hoàn hôn!"

"Khâm thử!"

Lời nói chắc nịch, không còn khả năng thay đổi.

"Không! Phụ hoàng! Nhi thần không phục!" Tiêu Cảnh Diễm mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Thiên tử lại không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Hai tên cấm vệ quân lập tức tiến lên, gắt gao chắn trước mặt Tiêu Cảnh Diễm, đem tất cả sự không cam lòng và tiếng gào thét của hắn chặn lại trong cổ họng.

Bản chuyển ngữ của Nguyện Người Như Sao Như Trăng được đăng duy nhất tại Meo Mập. Nếu bạn đang đọc tại nơi khác, thì chính xác là đã bị trang khác ăn cắp rồi đăng lại. Đứa nào ăn cắp bản chuyển ngữ này chính là súc vật

Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng màu vàng sáng kia biến mất sâu trong điện vũ, nhìn Tiêu Cảnh Diễm bị chật vật lôi đi, nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của Tô Thanh Hà.

Ta biết. Ván cờ báo thù này của ta, nước đi đầu tiên, đi rất vững, và cũng rất tàn nhẫn.

Đường trở về phủ Thừa tướng yên tĩnh đến đáng sợ. Không ai nói chuyện, trong xe ngựa, không khí áp lực đến mức gần như có thể vắt ra nước.

Vừa vào cửa phủ, cánh cửa lớn "Rầm" một tiếng đóng lại, ngăn cách mọi sự dòm ngó bên ngoài. Mẫu thân rốt cuộc không nhịn được nữa.

Bà giống như một con sư tử cái phát điên, mạnh mẽ lao tới, giơ tay giáng một cái tát thật mạnh lên mặt ta!

Bốp! Tiếng vang thanh thúy quanh quẩn trong đại sảnh. Cơn đau rát bùng nổ trên má ta.

"Mày là cái đồ nghiệt chướng! Đồ ăn cháo đá bát!"

Bà chỉ vào mũi ta, giọng nói bén nhọn chói tai:

"Mày có biết tao vì mày mà đã tốn bao nhiêu tâm huyết không! Tao bảo mày nhịn, bảo mày gả qua đó! Chẳng bao lâu nữa mày sẽ là Hoàng hậu! Tại sao mày lại phá hủy tất cả! Tại sao lại hủy hoại tao!"

"Vì con?" Ta ôm lấy khuôn mặt nóng rát, không khóc, ngược lại còn bật cười thành tiếng.

Tiếng cười kia vang lên trong đại sảnh chết lặng, nghe đặc biệt quỷ dị.

"Mẫu thân, người sờ lên lương tâm mình mà tự hỏi, người làm như vậy, rốt cuộc là vì con, hay là vì chính bản thân người?" Giọng ta lạnh lẽo, không mang theo một tia tình cảm.

"Vì để ngoại tôn của người trở thành Hoàng đế tương lai? Vì để nhà mẫu tộc của người, Trương gia, từ đây gà chó lên trời, quyền khuynh triều dã?"

"Người rõ ràng biết chuyện xấu xa của Thái tử và Tô Thanh Hà, lại cứ muốn ngay trong ngày đại hôn của con, trước mặt văn võ bá quan mà tung ra! Chẳng phải là muốn dùng thân phận đích nữ này của con làm cái bè, ép hoàng gia phải bịt mũi nhận Tô Thanh Hà sao?"

"Chẳng phải là muốn để con làm một Chính phi bù nhìn, ngày sau để người và Trương gia danh chính ngôn thuận khống chế hậu cung, buông rèm nhiếp chính sao?"

Lời nói của ta giống như từng con d a o sắc bén, từng nhát từng nhát c ắ t nát chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa của bà, khiến máu tươi đầm đìa!

Sắc mặt mẫu thân trong nháy mắt từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, bà lảo đảo lùi lại một bước, vịn vào cái bàn bên cạnh, trong mắt tràn đầy kinh hãi và không thể tin nổi.

"Mày.. Mày nói bậy! Tao không có!"

"Không có?"

Ta bước lên một bước, ép sát bà.

"Vậy kiếp trước, chén rượu độc người tự tay bưng cho con, tính là cái gì?"

Câu nói này, ta nói ở trong lòng. Nhưng hận ý trên mặt ta lại là chân thực.

Mẫu thân bị sự điên cuồng trong mắt ta dọa cho hồn phi phách tán, bà hét lên:

"Mày điên rồi! Tô Tri Ý mày thật sự điên rồi!"

"Độc phụ!"

Một tiếng quát lớn, phụ thân Tô Chấn một cước đá văng cửa xông vào.

Ông nhìn thấy dấu năm ngón tay rõ ràng trên mặt ta, đôi mắt trong nháy mắt đỏ ngầu.

"Trương Uyển! Bà nhìn xem chuyện tốt bà làm đi!" Ông hung hăng đẩy mẫu thân ra, che chở ta sau lưng như gà mẹ bảo vệ con
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back