MƯỢN - NGUYỄN MINH KHIÊM (Thơ tự do) Tung hoành cuối đất cùng trời Giao thừa ngoảnh lại một đời trắng tay Mượn nắng hong một cơn say Mượn trăng đỡ chuyến đò đầy tơ vương Mượn gió gói một làn hương Mượn mây đắp một con đường trong mơ Mượn giọt sương ấp câu thơ Mượn đôi cánh bướm làm bờ buông neo Mượn sợi tóc buộc mái chèo Mượn đuôi mắt vịn cho chiều đỡ nghiêng Mượn sông một ngọn sóng thiêng Mượn lửa soi nỗi niềm riêng nhọc nhằn Mượn núi một chỗ đặt chân Nghìn năm có thể một lần đá rung. Cảm nhận bài thơ: Sự dày dặn trong tâm hồn đã khiến cho nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm nhận ra những giá trị đích của cuộc đời và con người mà mình đã bỏ lỡ.. Và rồi, khi đã qua nửa cuộc đời, ông lại mới có thể "mượn" những nét đẹp ấy như là để bồi đắp, nuôi dưỡng, để nâng niu mãi những giá trị ấy trong trái tim mình. Bởi vậy, con người đi qua thời gian, qua nhiều trải nghiệm, soi chiếu lại mình mới nhận ra những điều giản dị mà ý nghĩa ngay xung quanh mình. Có lẽ, thi sĩ Nguyễn Minh Khiêm muốn trao gửi đến ta một thông điệp sâu sắc: Hãy trân trọng những điều nhỏ bé, bình dị ngay bên cạnh mình, đừng tìm kiếm những vẻ đẹp đâu xa mà lại chẳng thể nhận ra những giá trị đích thực quanh ta mới chính là thứ "nuôi lớn" tâm hồn.