BÀI HÁT: MƯỢN MỘT QUÃNG QUÁ KHỨ Ca sĩ: Tiểu Muội Màn Thầu Nhớ người, không thể quên người nên nhờ quá khứ để có thể giữ lại người. Tình ta cho người thật cao làm sao, rộng mà cũng không có gì có thể đo lường được. Vậy cớ sao người dùng rượu để giấu đi những tình cảm mà ta trao cho người. Vết sẹo lâu rồi cũng không để tâm nữa, mong người trở về bên ta như trước đây. Nhưng giờ người chỉ đi qua ta và 2 ta chỉ là người dưng. Những ngổn ngang còn chưa từng được xếp vần. Lời mà nguòi nói với ta nó đau đến hoa đẹp và si tình như vậy cũng không thể hiểu được. Lời bài hát: Mượn quá khứ vương vấn, ngồi nhớ thương người cố nhân Sẹo in sâu ghi tháng năm trầm luân Từng mảnh ghép ngỗn ngang chưa từng xếp vần Sự thật trong lời ca của gió ai bận tâm Mang vầng dương cắt làm đôi, trao người lấy ba lượng này Có thể nào đổi tháng năm đã vụt bay Rượu năm ấy giữ lại ánh trăng người dấu đi Quên đi chuyện cũ nhuốm bụi trần Hoa nào đâu hiểu thế nhân, nước nào thấu hết được tình Nghe chiều buông, ngồi lặng ngắm muôn vì sao Nguyện mưa gió có người sẽ bên người bước đi Trông trăng, đợi tinh tú một đời Mượn quá khứ vương vấn, ngồi nhớ thương người cố nhân Sẹo in sâu ghi tháng năm trầm luân Từng mảnh ghép ngỗn ngang chưa từng xếp vần Sự thật trong lời ca của gió ai bận tâm Mượn quá khứ vương vấn, ngồi nhớ thương người cố nhân Một năm trôi tâm khắc sâu ngàn lần Lời người nói lại lỡ tin chẳng tiếc hận Đợi trong đêm vô tận, chưa từng quên được duyên phận Hoa nào đâu hiểu thế nhân, nước nào thấu hết được tình Nghe chiều buông, ngồi lặng ngắm muôn vì sao Nguyện mưa gió có người sẽ bên người bước đi Trông trăng, đợi tinh tú một đời Mượn quá khứ vương vấn, ngồi nhớ thương người cố nhân Sẹo in sâu ghi tháng năm trầm luân Từng mảnh ghép ngỗn ngang chưa từng xếp vần Sự thật trong lời ca của gió ai bận tâm Mang vầng dương cắt làm đôi, trao người lấy ba lượng này Mượn quá khứ vương vấn, ngồi nhớ thương người cố nhân Một năm trôi tâm khắc sâu ngàn lần Lời người nói lại lỡ tin chẳng tiếc hận Đợi trong đêm vô tận, chưa từng quên được duyên phận Mượn quá khứ vương vấn, ngồi nhớ thương người cố nhân Một năm trôi tâm khắc sâu ngàn lần Lời người nói lại lỡ tin chẳng tiếc hận Đợi trong đêm vô tận, chưa từng quên được duyên phận