Bài viết: 4 

Chương 10: Ngày em đi
Thiên Phúc nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, ngoài cửa sổ râm ran tiếng côn trùng kêu như một bản giao hưởng trong đêm của phố núi, xoay qua xoay lại một hồi anh liền ngồi dậy, thẫn thờ nhìn vào bóng đêm một lúc, anh với tay bật mở công tắc đèn ngủ trên đầu giường. Ánh đèn sáng lên, anh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại có chút xưa cũ, chậm rãi mở khóa cùng ấn vào kho hình, tấm ảnh hai người một nam một nữ với nụ cười rạng rỡ mở ra, dùng ngón tay phóng to hình ảnh, nhìn cô gái với hai lúm đồng tiền, nụ cười trên mặt ngọt ngào rạng rỡ ngón tay anh khẽ vuốt.
Năm năm rồi, năm năm anh vẫn luôn đi tìm và chờ đợi cô. Đến bây giờ trái tim của anh cũng vẫn luôn nhói đau khi mỗi lần nhớ về cô, vẫn thổn thức khi nhìn vào nụ cười của cô trên tấm hình, vẫn nhớ như in những kỷ niệm của hai người họ. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết tại sao cô bỏ anh mà đi, cô đi dứt khoát, không một chút luyến tiếc cũng không một lời từ biệt.
Ngày cô rời đi thế giới của anh mọi thứ như sụp đổ, anh vật vã đi tìm cô, lo lắng mà điên cuồng gọi cho cô, nhưng lại không một ai trả lời. Anh tìm mọi cách để tìm cô, lang thang khắp nơi trong thành phố biển, tới những nơi mà hai người hay hẹn hò, những nơi mà cô có thể sẽ đến, anh nhận ra mình không biết cô ở đâu, anh như lạc lối trong mọi phương hướng.
Rồi anh bắt đầu lượn lờ vòng quanh nhà cô, gọi điện đi tìm Linh Nhi bạn thân của cô nhưng tất cả chỉ là vô vọng, anh thẫn thờ, đau đớn như chết lặng, anh dần chấp nhận sự thật cô đã rời bỏ anh đi như mối tình trong bài thơ về loài hoa mà cô thích, cũng quăng nát tim anh như hình dáng của hoa Tigon.
Anh về nhà, để chạy trốn khỏi hình bóng của cô luôn xuất hiện mọi nơi trong thành phố biển, cũng như chạy trốn khỏi nỗi đau như vỡ nát của trái tim anh. Nhưng rồi anh nhận ra, anh nhớ cô, nhớ đến không thở được, anh đau đớn mà khóc lóc.
Mọi người từ quan tâm đến buông lời nặng nề mắng anh là kẻ yếu đuối, nhưng thật ra anh chưa từng mạnh mẽ như mọi người đã tưởng, bởi người khiến anh mạnh mẽ đã rời bỏ anh, bỏ lại mình anh trong mối tình đầu hoang vu và xơ xác ấy. Anh lang thang, chạy dài trên những con đường trên phố núi, rồi thẫn thờ ngồi ngắm những đóa hoa Dã Quỳ dưới nắng chiều mùa thu.
Và.. anh quyết định, sẽ đi tìm cô.
Tốt nghiệp chuyên ngành anh không về nhà, không về trên phố núi nơi mà anh sinh ra ấy, anh chọn ở lại, ở lại nơi mà cô sinh ra, ở lại để đợi một ngày cô trở về. Anh chọn làm thiết kế tự do, chọn những công trình ở từng nơi khác nhau, chọn thiết kế cho những thứ dần thân thuộc, chỉ mong rằng sẽ có ngày tìm được cô.
Anh vẫn thường lòng vòng tới những nơi xưa đầy kỷ niệm ấy, vẫn thường dạo bước trên đường trong những cơn mưa không có cô, vẫn thường lượn lờ xung quanh nhà cô để tìm hình bóng thân thuộc và rồi anh cũng dần lượn lờ vào nhà cô như một người bạn thân của gia đình cô.
Hai năm, mất hai năm kiên trì để anh có được số điện thoại mới của cô từ chị của cô, nhưng lúc đó anh bỗng dưng lại sợ, sợ hãi cô không muốn nhìn thấy anh, sợ hãi cô không còn nhớ tới anh, cũng sợ hãi cô nói cô không còn yêu anh.
Trái tim anh lại bắt đầu vật vờ, vật vờ trong sợ hãi, nhưng thân thể cùng ý thức của anh lại không quên mà vẫn vật vã mà đi tìm cô.
Năm thứ tư mà cô rời đi anh nhận được đáp án từ suy đoán của chị cô là cô đang ở Sài Gòn, ở cái thành phố mà cô luôn nói không thích vì sự xô bồ của nó. Anh ngỡ ngàng, bởi từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ cô ở đó, chỉ vì chạy trốn khỏi anh mà cô chọn lựa nơi cô ghét nhất, trong lòng anh càng cảm thấy sợ hãi cùng lo lắng.
Nhưng anh yêu cô và anh không muốn bản thân mình sẽ hối hận, anh muốn tự tìm đáp án cho chính mình, dù nó có đáng sợ đến như thế nào đi nữa.
Anh vẫn như mọi lần là thiết kế và lên kế hoạch xây dựng nơi thân thuộc của hai người. Kế hoạch của anh kéo dài nửa năm, anh tận dụng hết khả năng và thời gian mà mình có nhưng mọi chuyện không thuận lợi như anh muốn.
Dịch bệnh Corona nhanh chóng mà đến..
Vì để thuận lợi cho công việc anh ở chung chung cư với một người bạn của mình và nơi đó có người bị nhiễm, một nửa số người dân trong chung cư bị cách ly và anh cũng vậy. Anh lo lắng cho công trình còn dở dang của mình, anh sợ hãi sẽ không kịp để cô nhìn thấy bởi anh muốn sẽ được gặp cô vào mùa hè năm sau.
Hết thời gian cách ly mọi người an toàn trở về nhà và anh lại tiếp tục vùi mình trong kế hoạch của mình, định mệnh lại như đang đùa giỡn anh và cô. Một công nhân đang làm cho anh có người nhà nhiễm và lây bệnh, lúc đó anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi định mệnh sẽ ngăn cách hai người họ, cuối cùng anh và toàn đội tuy thoát nhưng lại phải vào khu cách ly.
Có lẽ.. định mệnh cũng không tàn nhẫn như thế.
Dịch bệnh trở nên ngày càng rối loạn, em trai Thiên Phước của anh bị kẹt lại sân bay và không thể trở về nhà vì trong nước đã ngừng bay và tiếp nhận các chuyến bay nội địa, ba mẹ cùng mọi người trong nhà đang sợ hãi và lo lắng nên kế hoạch của anh phải dừng lại, anh phải về nhà.
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ cùng cái ôm chặt của ba và anh hai của anh khi thấy anh khỏe mạnh, anh cảm thấy thân thể mệt mỏi được thả lỏng, đôi vai nặng trĩu của mình được nhẹ nhàng hơn một chút. Những ngày cách ly xã hội, anh thả lỏng bên cạnh gia đình, hàng ngày đều sẽ lang thang và chạy đi nhìn những bông hoa dã quỳ còn sót lại bên bìa rừng quanh nhà.
Như buổi chiều tà vào mùa thu năm ấy, anh quyết định gọi điện cho cô.
Năm năm rồi, năm năm anh vẫn luôn đi tìm và chờ đợi cô. Đến bây giờ trái tim của anh cũng vẫn luôn nhói đau khi mỗi lần nhớ về cô, vẫn thổn thức khi nhìn vào nụ cười của cô trên tấm hình, vẫn nhớ như in những kỷ niệm của hai người họ. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết tại sao cô bỏ anh mà đi, cô đi dứt khoát, không một chút luyến tiếc cũng không một lời từ biệt.
Ngày cô rời đi thế giới của anh mọi thứ như sụp đổ, anh vật vã đi tìm cô, lo lắng mà điên cuồng gọi cho cô, nhưng lại không một ai trả lời. Anh tìm mọi cách để tìm cô, lang thang khắp nơi trong thành phố biển, tới những nơi mà hai người hay hẹn hò, những nơi mà cô có thể sẽ đến, anh nhận ra mình không biết cô ở đâu, anh như lạc lối trong mọi phương hướng.
Rồi anh bắt đầu lượn lờ vòng quanh nhà cô, gọi điện đi tìm Linh Nhi bạn thân của cô nhưng tất cả chỉ là vô vọng, anh thẫn thờ, đau đớn như chết lặng, anh dần chấp nhận sự thật cô đã rời bỏ anh đi như mối tình trong bài thơ về loài hoa mà cô thích, cũng quăng nát tim anh như hình dáng của hoa Tigon.
Anh về nhà, để chạy trốn khỏi hình bóng của cô luôn xuất hiện mọi nơi trong thành phố biển, cũng như chạy trốn khỏi nỗi đau như vỡ nát của trái tim anh. Nhưng rồi anh nhận ra, anh nhớ cô, nhớ đến không thở được, anh đau đớn mà khóc lóc.
Mọi người từ quan tâm đến buông lời nặng nề mắng anh là kẻ yếu đuối, nhưng thật ra anh chưa từng mạnh mẽ như mọi người đã tưởng, bởi người khiến anh mạnh mẽ đã rời bỏ anh, bỏ lại mình anh trong mối tình đầu hoang vu và xơ xác ấy. Anh lang thang, chạy dài trên những con đường trên phố núi, rồi thẫn thờ ngồi ngắm những đóa hoa Dã Quỳ dưới nắng chiều mùa thu.
Và.. anh quyết định, sẽ đi tìm cô.
Tốt nghiệp chuyên ngành anh không về nhà, không về trên phố núi nơi mà anh sinh ra ấy, anh chọn ở lại, ở lại nơi mà cô sinh ra, ở lại để đợi một ngày cô trở về. Anh chọn làm thiết kế tự do, chọn những công trình ở từng nơi khác nhau, chọn thiết kế cho những thứ dần thân thuộc, chỉ mong rằng sẽ có ngày tìm được cô.
Anh vẫn thường lòng vòng tới những nơi xưa đầy kỷ niệm ấy, vẫn thường dạo bước trên đường trong những cơn mưa không có cô, vẫn thường lượn lờ xung quanh nhà cô để tìm hình bóng thân thuộc và rồi anh cũng dần lượn lờ vào nhà cô như một người bạn thân của gia đình cô.
Hai năm, mất hai năm kiên trì để anh có được số điện thoại mới của cô từ chị của cô, nhưng lúc đó anh bỗng dưng lại sợ, sợ hãi cô không muốn nhìn thấy anh, sợ hãi cô không còn nhớ tới anh, cũng sợ hãi cô nói cô không còn yêu anh.
Trái tim anh lại bắt đầu vật vờ, vật vờ trong sợ hãi, nhưng thân thể cùng ý thức của anh lại không quên mà vẫn vật vã mà đi tìm cô.
Năm thứ tư mà cô rời đi anh nhận được đáp án từ suy đoán của chị cô là cô đang ở Sài Gòn, ở cái thành phố mà cô luôn nói không thích vì sự xô bồ của nó. Anh ngỡ ngàng, bởi từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ cô ở đó, chỉ vì chạy trốn khỏi anh mà cô chọn lựa nơi cô ghét nhất, trong lòng anh càng cảm thấy sợ hãi cùng lo lắng.
Nhưng anh yêu cô và anh không muốn bản thân mình sẽ hối hận, anh muốn tự tìm đáp án cho chính mình, dù nó có đáng sợ đến như thế nào đi nữa.
Anh vẫn như mọi lần là thiết kế và lên kế hoạch xây dựng nơi thân thuộc của hai người. Kế hoạch của anh kéo dài nửa năm, anh tận dụng hết khả năng và thời gian mà mình có nhưng mọi chuyện không thuận lợi như anh muốn.
Dịch bệnh Corona nhanh chóng mà đến..
Vì để thuận lợi cho công việc anh ở chung chung cư với một người bạn của mình và nơi đó có người bị nhiễm, một nửa số người dân trong chung cư bị cách ly và anh cũng vậy. Anh lo lắng cho công trình còn dở dang của mình, anh sợ hãi sẽ không kịp để cô nhìn thấy bởi anh muốn sẽ được gặp cô vào mùa hè năm sau.
Hết thời gian cách ly mọi người an toàn trở về nhà và anh lại tiếp tục vùi mình trong kế hoạch của mình, định mệnh lại như đang đùa giỡn anh và cô. Một công nhân đang làm cho anh có người nhà nhiễm và lây bệnh, lúc đó anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi định mệnh sẽ ngăn cách hai người họ, cuối cùng anh và toàn đội tuy thoát nhưng lại phải vào khu cách ly.
Có lẽ.. định mệnh cũng không tàn nhẫn như thế.
Dịch bệnh trở nên ngày càng rối loạn, em trai Thiên Phước của anh bị kẹt lại sân bay và không thể trở về nhà vì trong nước đã ngừng bay và tiếp nhận các chuyến bay nội địa, ba mẹ cùng mọi người trong nhà đang sợ hãi và lo lắng nên kế hoạch của anh phải dừng lại, anh phải về nhà.
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ cùng cái ôm chặt của ba và anh hai của anh khi thấy anh khỏe mạnh, anh cảm thấy thân thể mệt mỏi được thả lỏng, đôi vai nặng trĩu của mình được nhẹ nhàng hơn một chút. Những ngày cách ly xã hội, anh thả lỏng bên cạnh gia đình, hàng ngày đều sẽ lang thang và chạy đi nhìn những bông hoa dã quỳ còn sót lại bên bìa rừng quanh nhà.
Như buổi chiều tà vào mùa thu năm ấy, anh quyết định gọi điện cho cô.
Chỉnh sửa cuối: