Bạn được dntl1907 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
39 0
Một tý thôi mà

Sáng tác: Thành Đô

Thể loại: Tản Văn

Cuộc thi nét bút tuổi xanh: Tuần Thứ 20+21+22 - 2025

Chủ đề dự thi: Chuyện Nhỏ Nhưng Không Nhỏ


* * *^^^***

Bạn có bao giờ tự hỏi mình đã giảm cân được chưa, điều đó đã làm tôi bứt rứt không chịu được mỗi khi muốn ăn kiêng lại bày ra trước mắt mình toàn là món ăn ngon và mới lạ. Chẳng lẽ lại phải nhịn thèm ư? Hay là mình chê món ngon đó? Thật không hay nếu mình chê những món ngon đó! Chính vì vậy mình phải nói câu: "Một tý thôi mà!" để mỗi khi có món ngon mà mình muốn ăn nhưng bài ăn kiêng lại cứ nghĩ ra trong đầu: Cậu không ăn kiêng à, thế cậu muốn béo như con lợn à? Câu nói đó khiến tôi thật khó chịu mỗi khi có những món ngon trước mặt mình.

Tôi bắt đầu ăn kiêng từ một buổi chiều mưa dầm, khi bước lên bàn cân và con số hiện lên khiến tim tôi hụt một nhịp. Không phải vì nó quá lớn, mà vì tôi biết mình đã thất bại với quá nhiều lần hứa hẹn "ngày mai sẽ bắt đầu lại". Và cứ thế, ngày mai mãi là một lời hứa lửng lơ.

Tôi lên mạng, đọc hàng trăm bài viết, tham gia vài hội nhóm ăn kiêng, lưu lại cả chục thực đơn healthy. Tôi tự nhủ: "Lần này mình sẽ khác. Lần này mình sẽ làm được."

Nhưng không ai nói với tôi rằng, ăn kiêng không chỉ là chuyện cắt giảm khẩu phần. Nó là cuộc chiến giữa lý trí và ham muốn. Mà ham muốn thì biết cách ngụy trang tài tình – đặc biệt là qua những món ăn.

Tối đó, mẹ nấu cơm sườn rim. Mùi thơm ngào ngạt lan khắp nhà, quyện trong tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên. Tôi nuốt nước bọt, ngồi nhìn đĩa salad nhạt thếch trước mặt. Mẹ gọi: "Không ăn thật à con? Một miếng thôi mà."

Tôi cười trừ, rồi.. Gắp. "Một tý thôi mà!" – tôi tự nhủ. Một miếng nhỏ đâu thể làm tôi béo lên ngay được, đúng không?

Sai. Không phải là cái miếng đó. Mà là cái cớ đó.

Từ "một tý thôi mà" ấy đã trở thành câu thần chú mở cửa cho mọi thất bại. Một miếng pizza hôm sinh nhật bạn, một thìa kem dâu trong quán quen, một chiếc bánh trung thu "ăn lấy vị".. Tất cả đều bắt đầu bằng sự xoa dịu bản thân: "Một tý thôi mà."

Rồi đến một ngày, tôi nhận ra: Tôi chưa từng thật sự ăn kiêng. Tôi chỉ đang trì hoãn cái cảm giác thèm ăn bằng cách mặc cả với chính mình. Tôi không muốn bị coi là người thiếu ý chí, nhưng tôi cũng không muốn chối từ những món ăn khiến mình hạnh phúc. Tôi bứt rứt. Tôi giằng co giữa hai đầu dây – một bên là hình ảnh lý tưởng trên mạng xã hội, một bên là dĩa bún bò huế nghi ngút khói.

Tôi tự hỏi: Giảm cân là để làm gì? Để đẹp hơn trong mắt người khác ư? Hay để vừa vặn trong một hình mẫu nào đó mà xã hội áp đặt? Và tại sao tôi phải cảm thấy tội lỗi chỉ vì mình muốn ăn?

Tôi không phủ nhận cảm giác nhẹ nhõm khi quần áo bỗng rộng ra, hay khi người khác trầm trồ "gầy quá rồi đó nha". Nhưng tôi cũng không phủ nhận niềm vui giản dị khi được cắn vào một chiếc bánh su kem, hoặc cảm giác ấm áp khi cả nhà quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói.

Tôi quyết định buông bỏ cuộc chiến dai dẳng đó. Không phải từ bỏ việc sống lành mạnh, mà là từ bỏ cảm giác tội lỗi khi ăn một món ngon. Tôi không còn để "một tý thôi mà" trở thành cái cớ, nhưng cũng không để nó là lời kết án.

Giờ đây, tôi ăn khi tôi đói. Tôi tập luyện khi tôi muốn. Tôi chăm sóc cơ thể bằng sự yêu thương, chứ không bằng ép buộc. Và nếu có ai đó hỏi tôi: "Cậu không ăn kiêng à?" – tôi sẽ mỉm cười, gắp một miếng bánh và đáp:

"Ừ, một tý thôi mà."

Tôi vẫn giữ những buổi cân nặng, nhưng không để con số quyết định tâm trạng của mình nữa. Thay vì nhìn cân với ánh mắt phán xét, tôi nhìn nó như một người bạn trung tính: Nhắc nhẹ tôi rằng hôm qua tôi đã ăn nhiều quá, hay hôm nay tôi đã đi bộ đủ rồi. Tôi học cách kể lại câu chuyện về cơ thể mình bằng những lời dịu dàng hơn: "Hôm nay mệt, cho phép mình nghỉ một bữa." "Hôm nay vui, ăn một miếng bánh cùng bạn bè thì có sao đâu."

Có những hôm tôi thành thực với bản thân: Mình thèm thật, mình muốn ăn để thấy ấm, để bớt cô đơn, để hàn gắn một ngày dài mệt nhoài. Tôi không xấu hổ khi thừa nhận điều đó. Thèm ăn cũng là một cách cơ thể nói chuyện với ta - đôi khi là tìm kiếm năng lượng, đôi khi là tìm kiếm an ủi. Tôi học lắng nghe thay vì phớt lờ.

Tôi bắt đầu biến "một tý thôi mà" thành một câu khác nhẹ nhàng hơn, có chủ đích hơn: "Một tý thôi - có ý thức." Khi đứng trước chiếc bánh kem, tôi tự hỏi: "Mình có thực sự muốn không? Nếu ăn, mình sẽ ăn như thế nào để thưởng thức trọn vẹn mà không thấy hối tiếc?" Tôi ăn chậm hơn, nhai kỹ hơn, và tận hưởng mùi vị thay vì nuốt vội vì nó là 'một cái cớ'. Thật ngạc nhiên - khi ăn có ý thức, niềm vui nhiều hơn, khẩu phần ít hơn, và tội lỗi chẳng còn chỗ trú.

Niềm vui ăn uống cũng cần được kết hợp với niềm vui chuyển động. Tôi không chạy trốn khỏi vận động vì sợ cực nhọc; tôi tìm những hoạt động khiến mình thấy khoẻ và vui: Đi bộ dưới mưa, nhảy nhót trong phòng khách theo một bản nhạc cũ, hoặc dạo quanh chợ trời vào cuối tuần. Cơ thể được chăm bằng chuyển động vui vẻ, không phải bằng trừng phạt.

Và gia đình - họ vẫn là nơi mọi bài học mềm mại nhất đến. Mẹ vẫn hay nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi mỗi khi tôi gắp thêm. Nhưng bây giờ có một điều khác: Ánh mắt ấy chứa ít phán xét hơn, nhiều chia sẻ hơn. Chúng tôi cười, chia nhau miếng sườn, chén canh, và những câu chuyện vụn vặt. Ai bảo ăn với gia đình thì phải là tội lỗi? Có những bữa ăn khiến tâm hồn no đủ hơn cả dạ dày.

Tôi còn học được một điều nữa: Không phải lúc nào "một tý thôi" cũng là cánh cửa dẫn đến thất bại. Đôi khi nó là sự linh hoạt cần thiết, là khoảnh khắc của niềm vui tự cho phép. Vấn đề chỉ là khi "một tý" trở thành thói quen biện minh cho mọi xao nhãng. Khi đó, nó biến thành kẻ khơi mào cho những hối tiếc. Vậy nên tôi đặt hàng rào bằng ý thức, bằng sự tôn trọng dành cho bản thân - đủ mềm để không đánh mắng, đủ cứng để không buông thả.

Cuộc đời còn nhiều điều đáng tiếc hơn miếng bánh ăn quá tay: Lời xin lỗi chưa nói, người bạn lâu ngày chưa gọi, một sáng chủ nhật ngủ quên mà bỏ lỡ bình minh. Tôi muốn dành tâm trí cho những điều đó, chứ không muốn nó bị xáo trộn bởi sự mặc cả với chính mình. Khi nhìn lại, những tháng ngày tôi dành để cân đong từng thìa đường đã cho tôi bài học quý: Sức khoẻ không phải là việc ép mình vào một khuôn khổ vô cảm, mà là chuỗi những lựa chọn nhỏ - có lúc nghiêm khắc, có lúc khoan dung - nhưng luôn có chủ ý.

Và nên nhớ: Đôi khi, một miếng bánh giữa bạn bè, một bát phở bắt gặp lúc chiều mưa, một ly kem trong buổi hẹn hò có giá trị hơn nhiều so với danh sách calo kia. Nó là kỷ niệm. Nó nối các mảnh đời. Nó khiến ta sống.

Vậy nên nếu bạn thấy ai đó đang ngập ngừng trước dĩa ăn, đừng ngay lập tức gằn giọng nhắc họ "Ăn ít thôi". Hãy mỉm cười, nâng chén trà, và nếu họ thực sự cần, hãy nói với họ điều tôi đã tự nói với mình: "Ăn đi, nhưng bằng cả ý thức và yêu thương." Rồi khi họ gắp miếng đầu tiên, nếu họ tự thì thầm "một tý thôi mà", thì hãy để nó - nhưng hãy để nó là lời dịu chứ không phải cạm bẫy.

Tôi vẫn thỉnh thoảng nói câu ấy - "Một tý thôi mà." Nhưng giờ đây, nó không còn là tấm bùa cưu mang cho mọi lý do buông lơi. Nó là một nhắc nhở: Thưởng thức vừa đủ, sống có chủ ý, và thương mình bằng hành động chứ không phải bằng những lời oán hờn. Và khi cần, tôi sẽ gắp thêm một miếng - vì cuộc đời quá ngắn để bỏ lỡ những điều bé nhỏ khiến tim mình ấm lên.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Back