- Xu
- 47,322
Chương 19: Có bảo bảo rồi.
Bên ngoài cửa phòng bệnh số một linh chín, có rất nhiều giống đực ngồi ở đó, gương mặt nghiêm nghị như đang trông coi thứ gì rất quan trọng. Tề mẫu xách theo vài cái cà men, thông qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đi tới cửa phòng bệnh nơi mà Phỉ Ái Nhi đang nằm nghỉ.
Bà đưa cà men cho mọi người ngồi ở cửa, lại mang theo ba cái vào phòng bệnh. Bên trong, Đông Dương phu nhân đang ngồi đọc sách trên sofa, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người nằm trên giường bệnh, xác định không có gì xảy ra mới thu hồi tầm mắt đọc tiếp.
Thấy Tề mẫu tới, Đông Dương phu nhân gật gật đầu coi như chào hỏi. Tề mẫu gém lại chăn cho Phỉ Ái Nhi hỏi Đông Dương mẫu vài câu:
"Thằng bé có tỉnh lúc nào không?"
"Không tỉnh, vẫn luôn mê man. Bác sĩ có tới nhìn qua, nói do tác dụng của thuốc an thần nên ngủ hơi sâu, một chút nữa có thể sẽ tỉnh."
Tề mẫu gật gật đầu, cùng Đông Dương phu nhân ăn bữa sáng giản dị. Hai người bọn họ như quên mất thứ gì đó, một thứ rất quan trọng.
Đông Dương Ngạo Kiệt thấy hai đứa nhóc nhà mình đã ăn xong, liền phất tay đuổi người:
"Mau trở lại công ty đi. Tình hình đã không sao rồi, có chúng ta với con dâu ở lại là được."
"Ông, con muốn ở lại, chuyện công ty.."
Đông Dương phụ lạnh giọng nói, đầu cũng không ngẩng lên khỏi bản báo cáo của công ty: "Trở về."
Thấy không xin xỏ được gì, hai người đành đi ba bước quay đầu một cái, dùng hơn mười lăm phút để đi khỏi cái hành lang bệnh viện dài khoảng hai mươi mét. Tề phụ khuyên nhủ ông cha mình:
"Ba, ngài về ngủ một chút cho tỉnh. Bao giờ Ái Nhi tỉnh con sẽ cho người đưa ba trở lại đây."
Đông Dương phụ lần này nhìn thẳng Đông Dương Ngạo Kiệt, gật đầu tán thành:
"Ba cũng nên về nghỉ thơi đổi chút quần áo đi thôi. Người cùng có tuổi rồi, nếu để Ái Nhi biết ngài thức trắng đêm, thằng bé sẽ lo lắng."
Đông Dương Ngạo Kiệt muốn từ chối, nhưng nghĩ tới đứa cháu cưng của mình, lại nhịn xuống, hừ một tiếng rồi chống gậy đứng lên. Mang theo vài người rồi đi về.
Nhưng lúc ông đứng chờ thang máy, thấy Tề lão gia tử vẫn cứ ngồi đấy không động đậy, ông liền vòng trở lại, từ trên cao mà nhìn xuống Tề lão gia tử:
"Lão già, còn không về?"
"Mắc gì phải về? Tôi đợi cháu tôi."
"Phi phi phi, ai là cháu ông? Mau theo tôi về nghỉ ngơi, tiện thể làm chút đồ ăn cho đứa nhỏ!"
Qua một hồi kì kèo, Tề Mạc đành đi theo Đông Dương Ngạo Kiệt, bộ dáng không khác khi anh em Đông Dương gia khi nãy.
Lúc còn lại hai vị gia chủ tuổi trung niên, bầu không khí liền trở nên cực kỳ lúng túng. Đông Dương Hạo Chi nhìn Tề gia chủ-Tề Ân bằng ánh mắt nghiên cứu. Tề Ân cũng nhìn lại, không một chút trốn tránh. Vì hai nhà có một cái gọi là hôn ước, lại còn thình thoảng có qua lại làm ăn nên hai người cũng có chút quen biết. Đông Dương Hạo mở miệng:
"Con trai tốt của ông.."
"Muốn đánh muốn đập tùy ông, chỉ cần để Ái Nhi làm con cháu nhà tôi là được."
Đông Dương Hạo hừ lạnh: "Đâu dễ dàng như thế."
"Không dễ dàng, nhưng dù sao trăm sông đổ một bể, Ái Nhi cuối cùng vẫn sẽ vào nhà tôi thôi. Hai đứa có hôn ước, lại có tình cảm với nhau. Hiện tại độ phù hợp gien còn là trăm phần trăm, còn có bảo bảo. Ông chắc chắn muốn làm gậy đánh uyên ương, chia cắt hai chúng nó?"
Đông Dương Hạo nghẹn lời, cái lão hồ ly tinh này, mấy chục năm rồi cũng không thấy thay đổi. À không, thay đổi rồi, còn tinh quái hơn xưa. Cáo già thành tinh, hừ.
Im lặng không nói tiếp, Tề Ân cùng Đông Dương Hạo tiếp tục việc trên tay mình. Trận giao chiến thứ n, Tề Ân KO Đông Dương Hạo.
Lại qua một lúc, Đông Dương mẫu mở cửa gọi: "Ái Ái tỉnh rồi."
Hai người đàn ông nhanh tay nhanh chân sửa soạn bản thân rồi đẩy cửa đi vào. Trên giường bệnh, Phỉ Ái Nhi suy yếu nằm đấy, gương mặt nhỏ gầy trắng bệch. Cơ thể nhỏ gọn được bao trong chăn, bên giường là bác sĩ đang điều chỉnh van truyền nước.
"Hiện tại tỉnh rồi, nghỉ ngơi tịnh dưỡng một đoạn thời gian. Thời kì đầu ăn uống thanh đạm một chút, tốt nhất là mời chuyên gia dinh dưỡng về chế công thức ăn uống cho người bệnh. Người nhà cố gắng đừng để bệnh nhân có áp lực tâm lý gì, đây là phương thuốc an thai. Mang về bốc thuốc đi."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ngài rất nhiều."
Đợi người ngoài đi hết rồi, chỉ còn người nhà. Đông Dương mẫu âu yếm vuốt ve sườn mặt cậu. Dù thế nhưng khẩu khí nói chuyện vẫn thực cứng rắn:
"Nói, con có với ai?"
Những người còn lại trong phòng đều sửng sốt, mở to mồm nhưng chả nói được gì. Cái thai đã có gần ba tháng, mà Phỉ Ái Nhi cùng Tề Ngạn cũng chỉ quen được gần hai tháng, khoảng thời gian không phù hợp.
Phỉ Ái Nhi thấy vẻ mặt của bọn họ thì phì cười, lắc lắc đầu:
"Là của con gấu ngốc kia."
"Nói bậy! Hai đứa mới quen chưa được hai tháng, lấy đâu ra.. cái thai lớn như vầy? Ái Ái, con nói đi, đừngủy khuất bản thân, mẹ làm chủ cho con a"
Phỉ Ái Nhi lật tay cầm tay bà, trấn an vỗ vỗ:
"Mẹ, là của con gấu ngốc ấy. Là say rượu lên nhầm giường rồi mới quen."
Cha mẹ Tề đen mặt, con trai bọn họ, anh minh thiết huyết, làm trung tướng trong quân đội, nổi tiếng là thẳng nam, lại lôi kéo tiểu giống cái nhà người ta, còn làm người ta có thai! Con với chả cái, đánh chết cho rồi.
Phỉ Ái Nhi ngoài mặt ôn nhu cười, nhưng trong lòng đã hận chết tên ngốc kia. Toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu hắn, cho hắn ăn khổ một đoạn thời gian cũng rất không tồi.
"Thế, mẹ.. hắn đâu?"
"Ai a?"
"Tề Ngạn, hắn.. không về?"
Người trong phòng: "..."
Vì hôm qua quá loạn, lại chả có ai tinh lực dư thừa đi quan tâm thứ khác nên hiện tại Tề Ngạn-vị phụ thân nào đó còn đang lo lắng trong lòng, mặt đen thùi lùi ngồi trong phòng họp. Hắn đã gọi cho vợ hắn hơn năm mươi cuộc từ đêm qua đến nay, không ai bắt máy. Dù lo lắng nhưng hắn vẫn phải căng mặt ra giải quyết chuyện công ty cho nhanh để còn về với vợ hắn, dỗ dành vợ hắn. Nếu không, cái chiêu quỳ sầu riêng lại phải lôi ra dùng.
"Tiếp tục"
Nhìn điện thoại, không có chút gì đáp trả. Tề Ngạn ra lệnh cho cấp dưới tiếp tục báo cáo. Lúc này, điện thoại vang lên, bên trên là tên của Tề Mạc, gia gia yêu quý của hắn. Tâm tình vừa nhấc lên được lại tút đáy. Hắn ra hiệu dừng lại rồi bắt máy. Một giọng nói trung khí mười phần từ đầu dây bên kia truyền vào tai hắn:
"Ranh con, mau về đây!"
"Ông, con đang họp. Có chuyện gì con nói sau nhé."
"Hừ hừ, vợ anh sắp sinh con cho người khác rồi, anh còn không về, mất vợ đừng có mà trách tôi không nhắc!"
"Rầm" một tiếng, Tề Ngạn bật dậy khiến cái ghế đằng sau lung lay rồi đổ ập xuống đất. Hắn run rẩy cầm điện thoại, lao như điên ra khỏi phòng họp.
"Ông, ông nói gì vậy.. ông nói lại con nghe đi!"
Tâm tình Tề lão gia tử có vẻ rất tốt, ông nhắc lại:
"Ái Nhi, thằng bé có đứa nhỏ rồi. Đang nằm trong viện theo dõi. Anh mà không về nhanh.. hừ hừ"
Cúp máy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, người của chi nhánh công ty có thể nhìn thấy đại boss như một tên thần kinh, vừa chạy vừa gào lớn, còn vui vẻ mà rớt nước mắt:
"Tôi làm cha rồi! Vợ tôi có đứa nhỏ rồi aaaaa!"
* * *
Tối đó, Phì Ái Nhi đang ngồi trên giường bệnh đọc sách, ánh đèn cam nơi đầu giường chiếu sáng một góc phòng tối tăm. Ánh đèn nhu hòa bao bọc lấy toàn thân cậu như phủ thêm một lớp ánh sáng ấm áp. Cửa bệnh bị bật mở, Phỉ Ái Nhi nhìn ra cửa, Tề Ngạn một thân chật vật, vành mắt đen sì, râu ria mọc xồm xoàm đứng đấy. Hắn nhìn cậu chăm chú, như muốn nhìn ra trên người cậu có gì khác biệt.
Phỉ Ái Nhi gấp sách, mỉm cười nhìn hắn:
"Sao, không nhớ em à? Không vui?"
Tên gấu ngốc kia cứng nhắc đi vào phòng bệnh, còn là đi cùng tay cùng chân mới sợ. Tề Ngạn đứng cạnh giường, nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt cùng mái tóc mềm mại kia. Hắn xoa xoa mặt cậu, đau lòng nói:
"Sao nhìn sắc mặt lại khó coi thế này? Khó chịu sao?"
"Không có, nôn nghén nên hơi khó chịu, không sao cả."
Xoa xoa vành môi mềm của cậu, Tề Ngạn cúi xuống, ngậm lấy cánh môi tinh xảo kia liếm mút. Mùi bạc hà càn quét khoang miệng hắn. Từ thương tiếc, ôn nhu đến mạnh bạo, Phỉ Ái Nhi bị Tề Ngạn hôn đến nức nở một tiếng, khóe mắt hồng hồng giờ đây phủ đầy hơi nước mông lung.
Hắn yêu thương liếm liếm vết cắn trên môi cậu, tay lại lần mò ra đằng sau, gắt gao giam cậu vào lồng ngực. Phỉ Ái Nhi nghe thấy tiếng thở dài đầy nhẹ nhõm của hắn, cậu vỗ vỗ lưng Tề Ngạn coi như an ủi:
"Em không sao cả, anh xem này, chỉ thiếu chút dinh dưỡng thôi."
"Anh nhớ em.."
Phỉ Ái Nhi sửng sốt, nhận ra Tề Ngạn ôm hắn càng chặt hơn, như muốn khảm cậu vào trong xương cốt của hắn:
"Anh mới đi được có hơn một ngày thôi."
"Xa em một chút thôi anh cũng thấy nhớ, không có em ở bên cạnh anh liền không chịu nổi. Ái Nhi, anh nhớ em, anh yêu em."
Phỉ Ái Nhi vui vẻ mà gật gật đầu, đáp lại hắn:
"Em cũng yêu anh. Xem này, hiện tại chúng ta còn có bảo bảo của riêng mình nữa. Anh sẽ không tách khỏi em đúng không?"
"Ừm, có chết, cũng phải ở bên em, Ái Nhi.."
Có lẽ lúc này, hai con người có chung một tâm tình, một ý nghĩ. Nhưng cậu không biết, cho đến thời gian một năm sau, khi người yêu của cậu nằm trên giường bệnh hấp hối, giành giật sự sống. Cậu lại chỉ muốn bản thân nằm đó, thay cho hắn, thay cho người mà cậu yêu duy nhất trên đời này.
* * *
Wuan: Truyện lại sắp ngược, ngược ngược và ngược. Khóc bảy bảy bốn chín dòng sông, hu hu hu.
Bà đưa cà men cho mọi người ngồi ở cửa, lại mang theo ba cái vào phòng bệnh. Bên trong, Đông Dương phu nhân đang ngồi đọc sách trên sofa, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người nằm trên giường bệnh, xác định không có gì xảy ra mới thu hồi tầm mắt đọc tiếp.
Thấy Tề mẫu tới, Đông Dương phu nhân gật gật đầu coi như chào hỏi. Tề mẫu gém lại chăn cho Phỉ Ái Nhi hỏi Đông Dương mẫu vài câu:
"Thằng bé có tỉnh lúc nào không?"
"Không tỉnh, vẫn luôn mê man. Bác sĩ có tới nhìn qua, nói do tác dụng của thuốc an thần nên ngủ hơi sâu, một chút nữa có thể sẽ tỉnh."
Tề mẫu gật gật đầu, cùng Đông Dương phu nhân ăn bữa sáng giản dị. Hai người bọn họ như quên mất thứ gì đó, một thứ rất quan trọng.
Đông Dương Ngạo Kiệt thấy hai đứa nhóc nhà mình đã ăn xong, liền phất tay đuổi người:
"Mau trở lại công ty đi. Tình hình đã không sao rồi, có chúng ta với con dâu ở lại là được."
"Ông, con muốn ở lại, chuyện công ty.."
Đông Dương phụ lạnh giọng nói, đầu cũng không ngẩng lên khỏi bản báo cáo của công ty: "Trở về."
Thấy không xin xỏ được gì, hai người đành đi ba bước quay đầu một cái, dùng hơn mười lăm phút để đi khỏi cái hành lang bệnh viện dài khoảng hai mươi mét. Tề phụ khuyên nhủ ông cha mình:
"Ba, ngài về ngủ một chút cho tỉnh. Bao giờ Ái Nhi tỉnh con sẽ cho người đưa ba trở lại đây."
Đông Dương phụ lần này nhìn thẳng Đông Dương Ngạo Kiệt, gật đầu tán thành:
"Ba cũng nên về nghỉ thơi đổi chút quần áo đi thôi. Người cùng có tuổi rồi, nếu để Ái Nhi biết ngài thức trắng đêm, thằng bé sẽ lo lắng."
Đông Dương Ngạo Kiệt muốn từ chối, nhưng nghĩ tới đứa cháu cưng của mình, lại nhịn xuống, hừ một tiếng rồi chống gậy đứng lên. Mang theo vài người rồi đi về.
Nhưng lúc ông đứng chờ thang máy, thấy Tề lão gia tử vẫn cứ ngồi đấy không động đậy, ông liền vòng trở lại, từ trên cao mà nhìn xuống Tề lão gia tử:
"Lão già, còn không về?"
"Mắc gì phải về? Tôi đợi cháu tôi."
"Phi phi phi, ai là cháu ông? Mau theo tôi về nghỉ ngơi, tiện thể làm chút đồ ăn cho đứa nhỏ!"
Qua một hồi kì kèo, Tề Mạc đành đi theo Đông Dương Ngạo Kiệt, bộ dáng không khác khi anh em Đông Dương gia khi nãy.
Lúc còn lại hai vị gia chủ tuổi trung niên, bầu không khí liền trở nên cực kỳ lúng túng. Đông Dương Hạo Chi nhìn Tề gia chủ-Tề Ân bằng ánh mắt nghiên cứu. Tề Ân cũng nhìn lại, không một chút trốn tránh. Vì hai nhà có một cái gọi là hôn ước, lại còn thình thoảng có qua lại làm ăn nên hai người cũng có chút quen biết. Đông Dương Hạo mở miệng:
"Con trai tốt của ông.."
"Muốn đánh muốn đập tùy ông, chỉ cần để Ái Nhi làm con cháu nhà tôi là được."
Đông Dương Hạo hừ lạnh: "Đâu dễ dàng như thế."
"Không dễ dàng, nhưng dù sao trăm sông đổ một bể, Ái Nhi cuối cùng vẫn sẽ vào nhà tôi thôi. Hai đứa có hôn ước, lại có tình cảm với nhau. Hiện tại độ phù hợp gien còn là trăm phần trăm, còn có bảo bảo. Ông chắc chắn muốn làm gậy đánh uyên ương, chia cắt hai chúng nó?"
Đông Dương Hạo nghẹn lời, cái lão hồ ly tinh này, mấy chục năm rồi cũng không thấy thay đổi. À không, thay đổi rồi, còn tinh quái hơn xưa. Cáo già thành tinh, hừ.
Im lặng không nói tiếp, Tề Ân cùng Đông Dương Hạo tiếp tục việc trên tay mình. Trận giao chiến thứ n, Tề Ân KO Đông Dương Hạo.
Lại qua một lúc, Đông Dương mẫu mở cửa gọi: "Ái Ái tỉnh rồi."
Hai người đàn ông nhanh tay nhanh chân sửa soạn bản thân rồi đẩy cửa đi vào. Trên giường bệnh, Phỉ Ái Nhi suy yếu nằm đấy, gương mặt nhỏ gầy trắng bệch. Cơ thể nhỏ gọn được bao trong chăn, bên giường là bác sĩ đang điều chỉnh van truyền nước.
"Hiện tại tỉnh rồi, nghỉ ngơi tịnh dưỡng một đoạn thời gian. Thời kì đầu ăn uống thanh đạm một chút, tốt nhất là mời chuyên gia dinh dưỡng về chế công thức ăn uống cho người bệnh. Người nhà cố gắng đừng để bệnh nhân có áp lực tâm lý gì, đây là phương thuốc an thai. Mang về bốc thuốc đi."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ngài rất nhiều."
Đợi người ngoài đi hết rồi, chỉ còn người nhà. Đông Dương mẫu âu yếm vuốt ve sườn mặt cậu. Dù thế nhưng khẩu khí nói chuyện vẫn thực cứng rắn:
"Nói, con có với ai?"
Những người còn lại trong phòng đều sửng sốt, mở to mồm nhưng chả nói được gì. Cái thai đã có gần ba tháng, mà Phỉ Ái Nhi cùng Tề Ngạn cũng chỉ quen được gần hai tháng, khoảng thời gian không phù hợp.
Phỉ Ái Nhi thấy vẻ mặt của bọn họ thì phì cười, lắc lắc đầu:
"Là của con gấu ngốc kia."
"Nói bậy! Hai đứa mới quen chưa được hai tháng, lấy đâu ra.. cái thai lớn như vầy? Ái Ái, con nói đi, đừngủy khuất bản thân, mẹ làm chủ cho con a"
Phỉ Ái Nhi lật tay cầm tay bà, trấn an vỗ vỗ:
"Mẹ, là của con gấu ngốc ấy. Là say rượu lên nhầm giường rồi mới quen."
Cha mẹ Tề đen mặt, con trai bọn họ, anh minh thiết huyết, làm trung tướng trong quân đội, nổi tiếng là thẳng nam, lại lôi kéo tiểu giống cái nhà người ta, còn làm người ta có thai! Con với chả cái, đánh chết cho rồi.
Phỉ Ái Nhi ngoài mặt ôn nhu cười, nhưng trong lòng đã hận chết tên ngốc kia. Toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu hắn, cho hắn ăn khổ một đoạn thời gian cũng rất không tồi.
"Thế, mẹ.. hắn đâu?"
"Ai a?"
"Tề Ngạn, hắn.. không về?"
Người trong phòng: "..."
Vì hôm qua quá loạn, lại chả có ai tinh lực dư thừa đi quan tâm thứ khác nên hiện tại Tề Ngạn-vị phụ thân nào đó còn đang lo lắng trong lòng, mặt đen thùi lùi ngồi trong phòng họp. Hắn đã gọi cho vợ hắn hơn năm mươi cuộc từ đêm qua đến nay, không ai bắt máy. Dù lo lắng nhưng hắn vẫn phải căng mặt ra giải quyết chuyện công ty cho nhanh để còn về với vợ hắn, dỗ dành vợ hắn. Nếu không, cái chiêu quỳ sầu riêng lại phải lôi ra dùng.
"Tiếp tục"
Nhìn điện thoại, không có chút gì đáp trả. Tề Ngạn ra lệnh cho cấp dưới tiếp tục báo cáo. Lúc này, điện thoại vang lên, bên trên là tên của Tề Mạc, gia gia yêu quý của hắn. Tâm tình vừa nhấc lên được lại tút đáy. Hắn ra hiệu dừng lại rồi bắt máy. Một giọng nói trung khí mười phần từ đầu dây bên kia truyền vào tai hắn:
"Ranh con, mau về đây!"
"Ông, con đang họp. Có chuyện gì con nói sau nhé."
"Hừ hừ, vợ anh sắp sinh con cho người khác rồi, anh còn không về, mất vợ đừng có mà trách tôi không nhắc!"
"Rầm" một tiếng, Tề Ngạn bật dậy khiến cái ghế đằng sau lung lay rồi đổ ập xuống đất. Hắn run rẩy cầm điện thoại, lao như điên ra khỏi phòng họp.
"Ông, ông nói gì vậy.. ông nói lại con nghe đi!"
Tâm tình Tề lão gia tử có vẻ rất tốt, ông nhắc lại:
"Ái Nhi, thằng bé có đứa nhỏ rồi. Đang nằm trong viện theo dõi. Anh mà không về nhanh.. hừ hừ"
Cúp máy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, người của chi nhánh công ty có thể nhìn thấy đại boss như một tên thần kinh, vừa chạy vừa gào lớn, còn vui vẻ mà rớt nước mắt:
"Tôi làm cha rồi! Vợ tôi có đứa nhỏ rồi aaaaa!"
* * *
Tối đó, Phì Ái Nhi đang ngồi trên giường bệnh đọc sách, ánh đèn cam nơi đầu giường chiếu sáng một góc phòng tối tăm. Ánh đèn nhu hòa bao bọc lấy toàn thân cậu như phủ thêm một lớp ánh sáng ấm áp. Cửa bệnh bị bật mở, Phỉ Ái Nhi nhìn ra cửa, Tề Ngạn một thân chật vật, vành mắt đen sì, râu ria mọc xồm xoàm đứng đấy. Hắn nhìn cậu chăm chú, như muốn nhìn ra trên người cậu có gì khác biệt.
Phỉ Ái Nhi gấp sách, mỉm cười nhìn hắn:
"Sao, không nhớ em à? Không vui?"
Tên gấu ngốc kia cứng nhắc đi vào phòng bệnh, còn là đi cùng tay cùng chân mới sợ. Tề Ngạn đứng cạnh giường, nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt cùng mái tóc mềm mại kia. Hắn xoa xoa mặt cậu, đau lòng nói:
"Sao nhìn sắc mặt lại khó coi thế này? Khó chịu sao?"
"Không có, nôn nghén nên hơi khó chịu, không sao cả."
Xoa xoa vành môi mềm của cậu, Tề Ngạn cúi xuống, ngậm lấy cánh môi tinh xảo kia liếm mút. Mùi bạc hà càn quét khoang miệng hắn. Từ thương tiếc, ôn nhu đến mạnh bạo, Phỉ Ái Nhi bị Tề Ngạn hôn đến nức nở một tiếng, khóe mắt hồng hồng giờ đây phủ đầy hơi nước mông lung.
Hắn yêu thương liếm liếm vết cắn trên môi cậu, tay lại lần mò ra đằng sau, gắt gao giam cậu vào lồng ngực. Phỉ Ái Nhi nghe thấy tiếng thở dài đầy nhẹ nhõm của hắn, cậu vỗ vỗ lưng Tề Ngạn coi như an ủi:
"Em không sao cả, anh xem này, chỉ thiếu chút dinh dưỡng thôi."
"Anh nhớ em.."
Phỉ Ái Nhi sửng sốt, nhận ra Tề Ngạn ôm hắn càng chặt hơn, như muốn khảm cậu vào trong xương cốt của hắn:
"Anh mới đi được có hơn một ngày thôi."
"Xa em một chút thôi anh cũng thấy nhớ, không có em ở bên cạnh anh liền không chịu nổi. Ái Nhi, anh nhớ em, anh yêu em."
Phỉ Ái Nhi vui vẻ mà gật gật đầu, đáp lại hắn:
"Em cũng yêu anh. Xem này, hiện tại chúng ta còn có bảo bảo của riêng mình nữa. Anh sẽ không tách khỏi em đúng không?"
"Ừm, có chết, cũng phải ở bên em, Ái Nhi.."
Có lẽ lúc này, hai con người có chung một tâm tình, một ý nghĩ. Nhưng cậu không biết, cho đến thời gian một năm sau, khi người yêu của cậu nằm trên giường bệnh hấp hối, giành giật sự sống. Cậu lại chỉ muốn bản thân nằm đó, thay cho hắn, thay cho người mà cậu yêu duy nhất trên đời này.
* * *
Wuan: Truyện lại sắp ngược, ngược ngược và ngược. Khóc bảy bảy bốn chín dòng sông, hu hu hu.
Chỉnh sửa cuối: