Chương 10: Hai pho tượng đất.
Khoảng thời gian này quá trình trị liệu lấy lại giọng nói của A Bảo được tiến hành rất thuận lợi, về cơ bản thì anh đã có thể nói được những chữ đơn giản, tuy nhiên nếu muốn phục hồi lại hoàn toàn thì còn cần một khoảng thời gian rất dài.
Còn về trị liệu lấy lại ký ức cho anh vẫn chưa có thể hoàn chỉnh tiến hành. Chủ yếu là vì ở Yên Vũ không có một ai biết về quá khứ của anh, mà việc phục hồi này chủ yếu là đánh vào những phần ký ức quan trọng nhất, gợi lại cho anh những việc mà anh khắc cốt ghi tâm nhất.
Mặc dù A Bảo không muốn rời khỏi Yên Vũ, không muốn rời khỏi Tô Nhiên, nhưng việc cần phải đăng tin tìm người thân cho anh là việc vẫn cần phải làm.
Tiết Đông Dương hai ngày trước đã xuống thị trấn một phen, phần là vì đi lấy thêm một số ít thuốc đặc trị cho A Bảo, đem thông tin về đặc điểm nhận dạng giao cho bên cơ quan chức năng, còn một phần là vì Tiết Đông Dương muốn nhờ người tiến hành xét nghiệm máu của anh, muốn làm rõ thêm một số việc.
* * *
Yên Vũ lại bắt đầu với một buổi sáng yên ả, đắm mình trong làn sương mờ ẩm ướt sớm mai.
Tô Nhiên chú ý rằng dạo này A Bảo đã làm quen được với rất nhiều đứa trẻ trong thôn, đặc biệt là đám nhóc hay đi theo cậu nhóc nhà chú Vương.
Quãng thời gian đầu Tô Nhiên còn tưởng anh ít nhiều gì cũng sẽ bị đám nhóc đó ăn hiếp, ai ngờ anh lại rất dễ dàng gia nhập vào hội, khi rãnh rỗi không có tiến hành trị liệu thì sẽ chạy đi tụ tập với họ, nhưng phạm vi hoạt động vẫn không cách xa nhà Tô Nhiên là bao.
"Tên nhóc lớn đầu sao hôm nay lại ra trễ vậy nhỉ?" Tiểu Lục trên tay đang nhàu một cục đất xét thành hình con vật gì đó nhìn không rõ hình thù nói.
Xung quanh còn có sáu đứa trẻ khác cũng bận việc tương tự, vì chơi chung một nhóm nên lấy tên gọi lần lượt là Tiểu Đại, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.
Còn A Bảo thì được bọn nhóc này ưu ái đặt cho cái tên là 'tên nhóc lớn đầu'.
"Ngốc thật! Mau nhìn đi, khói bếp nhà chị Nhiên bốc cao lên che tận quả đồi trên kia, chắc chắc là đang lo lắp đầy cái bụng rồi!" Tiểu Nhị chỉ về hướng cột khói nhà Tô Nhiên.
"Cậu mới ngốc!" Tiểu Đại nhanh chóng gõ một cái lên đầu Tiểu Nhị: "Cột khói cao như vậy tức là còn đang nhóm bếp, mà có ai lại đi dùng cơm ngay trên bếp hay không hả?"
Lời vừa nói ra lập tức khiến cho mấy đứa trẻ còn lại gật đầu đồng ý.
Tiểu Đại cũng chính là cậu nhóc con nhà chú Vương, nếu so về tuổi tác thì cậu chỉ vừa lên sáu, là người nhỏ nhất ở trong đám nhưng lại được tôn lên làm lão đại, cũng chính là vì có phần khôn lõi hơn nhưng người còn lại.
"Tên nhóc lớn xác đến rồi kìa!" Tiểu Tứ vừa dứt lời thì cả đám liền thấy A Bảo nhanh chân chạy về phía này.
"Cậu ra trễ quá đó, chúng tôi nặn sắp xong cả rồi!" Tiểu Đại vội đưa cục đất sét trong tay mình ra, anh nhìn chăm chú một lúc lâu cũng không biết rốt cuộc là Tiểu Đại đang tạo con gì.
"Ngốc quá! Là con lươn!" Nhìn biểu tình có hơi ngơ ngác của A Bảo, Tiểu Đại vội lên tiếng.
Mỗi lần chơi nặn đất xét với nhau, không ai biết tại sao Tiểu Đại lại luôn nhắm vào con lươn mà nắn, duy chỉ có một mình Tiểu Đại biết, không phải là vì cậu thích mà đó chính là vì ngoài mỗi con lươn ra cậu không biết nặn con gì khác!
"Tên nhóc to xác, cậu đang nắn con gì vậy?" Tiểu Tam vô cùng tò mò với thứ mà anh đang nặn.
Dường như là tượng đất hình hai con người.
Tượng mà A Bảo nặn không được tính là quá đẹp, nhưng nếu đem so sánh miễn cưỡng vẫn có thể ăn đứt toàn bộ tượng của đám nhóc này. Có thể dễ dàng nhận ra, thứ anh vừa nặn xong là tượng một người nam và một người nữ.
"Đây là ai vậy?" Tiểu Tứ nhìn đến chăm chú nhưng vẫn không nhìn ra rốt cuộc anhđang nắn ai.
Khoé miệng anh hơi cong lên một chút, đang định thốt ra bốn chữ đã chuẩn bị sẵn trong đầu như lại bị một câu nói của Tiểu Nhị làm cho hoang mang đến tột độ.
"Tôi biết rồi! Là bác sĩ Tiết và chị Nhiên!" Dường như cảm thấy mình đoán đúng rồi nên Tiểu Nhị vội vỗ tay tự hoan hô vài cái.
"Tại sao lại là bác sĩ Tiết và Chị Nhiên?" Tiểu Ngũ nêu lên thắc mắc.
"Cậu xem! Người gần gũi với tên nhóc lớn xác này là chị Nhiên cho nên người con gái này chắc hẳn là chị ấy." Tiểu Nhị từ từ đưa ra phân tích: "Mà mẹ của tôi từng nói bác sĩ Tiết rất để ý đến chị Nhiên, bác sĩ Tiết thì chưa vợ, còn chị Nhiên thì chưa chồng, cho nên hai người rất hợp với nhau."
"Nói rất có lý.."
"Không đúng!"
Tiểu Tam vẫn còn chưa nói hết câu thì anh đã vội che vào.
Rõ ràng là anh tự nắn mình với Tô Nhiên, sao bây giờ lại bị người khác nhận nhầm là Tô Nhiên với Tiết Đông Dương rồi?
"Tiểu Lưu! Tiểu Vương! Mấy đứa nhóc kia có về ăn cơm không thì bảo!" Giọng nói của dì Mạn, mẹ của Tiểu Lưu truyền đến từ đầu ngỏ, ngay tức khắc nhóm sáu người dẫn đầu là Tiểu Đại nhanh chân chạy đi, bỏ lại một mình anh chìm trong mớ suy nghĩ đầy hỗn loạn của mình.
* * *
"Sao vậy? Đồ ăn hôm nay không ngon sao?" Tô Nhiên để ý thấy từ nãy đến giờ cả người anh cứ ngơ ngác, không hề động đến một chút thức ăn nào nên lên tiếng hỏi.
"Rất ngon!" Anh ngước mắt lên vội đáp, sau đó chầm chậm lôi hai pho tượng bằng đất từ nãy đến giờ anh vẫn giấu ở phía dưới.
"Rất đẹp! Nãy giờ anh cùng với đám tiểu Vương nắn hai pho tượng này sao?" Tô Nhiên tán thưởng một câu.
"Em.. đoán xem.. là anh đang nắn ai?" Anh mang theo một chút mong đợi chờ câu trả lời của cô.
"Để em nghĩ xem.." Đưa tay nhận lấy hay pho tượng, Tô Nhiên nhìn qua ngó lại một lúc rồi nở một nụ cười, sau đó lần lượng đặt pho tượng nam và nữ xuống: "Nếu em đoán không nhầm thì người này là A Bảo, còn người này là.. Tô Nhiên!"
Cả buổi cơm hôm đó anh ăn rất vui vẻ, như thường lệ thì tất cả các món mà Tô Nhiên nấu anh đều sẽ không để thừa lại dù chỉ một giọt canh.
Sau khi đặt hai pho tượng lên trên kệ nhỏ, Tô Nhiên xuống bếp dọn dẹp lại đống chén vừa ăn, còn anh thì chầm chậm bước đến chăm chú nhìn vào hai pho tượng, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt chưa từng thấy.
Liền sau đó phía sau hai pho lần lượt xuất hiện thêm bốn chữ là A Bảo và Tô Nhiên.
Như vậy thì mọi người có muốn nhận nhầm cũng sẽ không thể được nữa!
* * *
"Tiểu Nhiên! Lại lên núi hái nấm đấy à? Đường núi trơn trượt, nhớ đi cẩn thận một chút!" Dì Man đứng trong sân phơi đồ thì thấy Tô Nhiên cùng với A Bảo người trước người sau cầm một cái giỏ trẻ tiến vào con đường hướng lên núi thì vội nói lớn.
"Vâng ạ!"
Lúc trước Tô Nhiên từng nói rằng phong cảnh trong ngọn núi phía sau Yên Vũ rất đẹp, sau này có cơ hội thì sẽ dẫn anh đi ngắm thử một phen.
Yên Vũ kể từ lần mưa lớn làm tắt đường hơn nữa tháng trước cho đến bây giờ vẫn chưa có thêm một trận mưa nào, sau khi xác định đường núi sẽ không gây ra bất cứ trở ngại nào thì Tô Nhiên mới dám dẫn anh lên đây.
Trên đường đi, anh càng hưng phấn thì bước chân lại càng nhanh, có lúc còn vì hiếu kỳ với những thứ cây cỏ lạ bên đường mà đi trước Tô Nhiên hẳn một đoạn.
Điều làm Tô Nhiên khá bất ngờ là mãi tận ba mươi phút đi đường không hề nghỉ ngơi mà hơi thở của anh vẫn đều đặn như trước, thậm chí là không hề thấy đổ dù chỉ là một giọt hồ hôi.
* * *
Còn về trị liệu lấy lại ký ức cho anh vẫn chưa có thể hoàn chỉnh tiến hành. Chủ yếu là vì ở Yên Vũ không có một ai biết về quá khứ của anh, mà việc phục hồi này chủ yếu là đánh vào những phần ký ức quan trọng nhất, gợi lại cho anh những việc mà anh khắc cốt ghi tâm nhất.
Mặc dù A Bảo không muốn rời khỏi Yên Vũ, không muốn rời khỏi Tô Nhiên, nhưng việc cần phải đăng tin tìm người thân cho anh là việc vẫn cần phải làm.
Tiết Đông Dương hai ngày trước đã xuống thị trấn một phen, phần là vì đi lấy thêm một số ít thuốc đặc trị cho A Bảo, đem thông tin về đặc điểm nhận dạng giao cho bên cơ quan chức năng, còn một phần là vì Tiết Đông Dương muốn nhờ người tiến hành xét nghiệm máu của anh, muốn làm rõ thêm một số việc.
* * *
Yên Vũ lại bắt đầu với một buổi sáng yên ả, đắm mình trong làn sương mờ ẩm ướt sớm mai.
Tô Nhiên chú ý rằng dạo này A Bảo đã làm quen được với rất nhiều đứa trẻ trong thôn, đặc biệt là đám nhóc hay đi theo cậu nhóc nhà chú Vương.
Quãng thời gian đầu Tô Nhiên còn tưởng anh ít nhiều gì cũng sẽ bị đám nhóc đó ăn hiếp, ai ngờ anh lại rất dễ dàng gia nhập vào hội, khi rãnh rỗi không có tiến hành trị liệu thì sẽ chạy đi tụ tập với họ, nhưng phạm vi hoạt động vẫn không cách xa nhà Tô Nhiên là bao.
"Tên nhóc lớn đầu sao hôm nay lại ra trễ vậy nhỉ?" Tiểu Lục trên tay đang nhàu một cục đất xét thành hình con vật gì đó nhìn không rõ hình thù nói.
Xung quanh còn có sáu đứa trẻ khác cũng bận việc tương tự, vì chơi chung một nhóm nên lấy tên gọi lần lượt là Tiểu Đại, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ.
Còn A Bảo thì được bọn nhóc này ưu ái đặt cho cái tên là 'tên nhóc lớn đầu'.
"Ngốc thật! Mau nhìn đi, khói bếp nhà chị Nhiên bốc cao lên che tận quả đồi trên kia, chắc chắc là đang lo lắp đầy cái bụng rồi!" Tiểu Nhị chỉ về hướng cột khói nhà Tô Nhiên.
"Cậu mới ngốc!" Tiểu Đại nhanh chóng gõ một cái lên đầu Tiểu Nhị: "Cột khói cao như vậy tức là còn đang nhóm bếp, mà có ai lại đi dùng cơm ngay trên bếp hay không hả?"
Lời vừa nói ra lập tức khiến cho mấy đứa trẻ còn lại gật đầu đồng ý.
Tiểu Đại cũng chính là cậu nhóc con nhà chú Vương, nếu so về tuổi tác thì cậu chỉ vừa lên sáu, là người nhỏ nhất ở trong đám nhưng lại được tôn lên làm lão đại, cũng chính là vì có phần khôn lõi hơn nhưng người còn lại.
"Tên nhóc lớn xác đến rồi kìa!" Tiểu Tứ vừa dứt lời thì cả đám liền thấy A Bảo nhanh chân chạy về phía này.
"Cậu ra trễ quá đó, chúng tôi nặn sắp xong cả rồi!" Tiểu Đại vội đưa cục đất sét trong tay mình ra, anh nhìn chăm chú một lúc lâu cũng không biết rốt cuộc là Tiểu Đại đang tạo con gì.
"Ngốc quá! Là con lươn!" Nhìn biểu tình có hơi ngơ ngác của A Bảo, Tiểu Đại vội lên tiếng.
Mỗi lần chơi nặn đất xét với nhau, không ai biết tại sao Tiểu Đại lại luôn nhắm vào con lươn mà nắn, duy chỉ có một mình Tiểu Đại biết, không phải là vì cậu thích mà đó chính là vì ngoài mỗi con lươn ra cậu không biết nặn con gì khác!
"Tên nhóc to xác, cậu đang nắn con gì vậy?" Tiểu Tam vô cùng tò mò với thứ mà anh đang nặn.
Dường như là tượng đất hình hai con người.
Tượng mà A Bảo nặn không được tính là quá đẹp, nhưng nếu đem so sánh miễn cưỡng vẫn có thể ăn đứt toàn bộ tượng của đám nhóc này. Có thể dễ dàng nhận ra, thứ anh vừa nặn xong là tượng một người nam và một người nữ.
"Đây là ai vậy?" Tiểu Tứ nhìn đến chăm chú nhưng vẫn không nhìn ra rốt cuộc anhđang nắn ai.
Khoé miệng anh hơi cong lên một chút, đang định thốt ra bốn chữ đã chuẩn bị sẵn trong đầu như lại bị một câu nói của Tiểu Nhị làm cho hoang mang đến tột độ.
"Tôi biết rồi! Là bác sĩ Tiết và chị Nhiên!" Dường như cảm thấy mình đoán đúng rồi nên Tiểu Nhị vội vỗ tay tự hoan hô vài cái.
"Tại sao lại là bác sĩ Tiết và Chị Nhiên?" Tiểu Ngũ nêu lên thắc mắc.
"Cậu xem! Người gần gũi với tên nhóc lớn xác này là chị Nhiên cho nên người con gái này chắc hẳn là chị ấy." Tiểu Nhị từ từ đưa ra phân tích: "Mà mẹ của tôi từng nói bác sĩ Tiết rất để ý đến chị Nhiên, bác sĩ Tiết thì chưa vợ, còn chị Nhiên thì chưa chồng, cho nên hai người rất hợp với nhau."
"Nói rất có lý.."
"Không đúng!"
Tiểu Tam vẫn còn chưa nói hết câu thì anh đã vội che vào.
Rõ ràng là anh tự nắn mình với Tô Nhiên, sao bây giờ lại bị người khác nhận nhầm là Tô Nhiên với Tiết Đông Dương rồi?
"Tiểu Lưu! Tiểu Vương! Mấy đứa nhóc kia có về ăn cơm không thì bảo!" Giọng nói của dì Mạn, mẹ của Tiểu Lưu truyền đến từ đầu ngỏ, ngay tức khắc nhóm sáu người dẫn đầu là Tiểu Đại nhanh chân chạy đi, bỏ lại một mình anh chìm trong mớ suy nghĩ đầy hỗn loạn của mình.
* * *
"Sao vậy? Đồ ăn hôm nay không ngon sao?" Tô Nhiên để ý thấy từ nãy đến giờ cả người anh cứ ngơ ngác, không hề động đến một chút thức ăn nào nên lên tiếng hỏi.
"Rất ngon!" Anh ngước mắt lên vội đáp, sau đó chầm chậm lôi hai pho tượng bằng đất từ nãy đến giờ anh vẫn giấu ở phía dưới.
"Rất đẹp! Nãy giờ anh cùng với đám tiểu Vương nắn hai pho tượng này sao?" Tô Nhiên tán thưởng một câu.
"Em.. đoán xem.. là anh đang nắn ai?" Anh mang theo một chút mong đợi chờ câu trả lời của cô.
"Để em nghĩ xem.." Đưa tay nhận lấy hay pho tượng, Tô Nhiên nhìn qua ngó lại một lúc rồi nở một nụ cười, sau đó lần lượng đặt pho tượng nam và nữ xuống: "Nếu em đoán không nhầm thì người này là A Bảo, còn người này là.. Tô Nhiên!"
Cả buổi cơm hôm đó anh ăn rất vui vẻ, như thường lệ thì tất cả các món mà Tô Nhiên nấu anh đều sẽ không để thừa lại dù chỉ một giọt canh.
Sau khi đặt hai pho tượng lên trên kệ nhỏ, Tô Nhiên xuống bếp dọn dẹp lại đống chén vừa ăn, còn anh thì chầm chậm bước đến chăm chú nhìn vào hai pho tượng, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt chưa từng thấy.
Liền sau đó phía sau hai pho lần lượt xuất hiện thêm bốn chữ là A Bảo và Tô Nhiên.
Như vậy thì mọi người có muốn nhận nhầm cũng sẽ không thể được nữa!
* * *
"Tiểu Nhiên! Lại lên núi hái nấm đấy à? Đường núi trơn trượt, nhớ đi cẩn thận một chút!" Dì Man đứng trong sân phơi đồ thì thấy Tô Nhiên cùng với A Bảo người trước người sau cầm một cái giỏ trẻ tiến vào con đường hướng lên núi thì vội nói lớn.
"Vâng ạ!"
Lúc trước Tô Nhiên từng nói rằng phong cảnh trong ngọn núi phía sau Yên Vũ rất đẹp, sau này có cơ hội thì sẽ dẫn anh đi ngắm thử một phen.
Yên Vũ kể từ lần mưa lớn làm tắt đường hơn nữa tháng trước cho đến bây giờ vẫn chưa có thêm một trận mưa nào, sau khi xác định đường núi sẽ không gây ra bất cứ trở ngại nào thì Tô Nhiên mới dám dẫn anh lên đây.
Trên đường đi, anh càng hưng phấn thì bước chân lại càng nhanh, có lúc còn vì hiếu kỳ với những thứ cây cỏ lạ bên đường mà đi trước Tô Nhiên hẳn một đoạn.
Điều làm Tô Nhiên khá bất ngờ là mãi tận ba mươi phút đi đường không hề nghỉ ngơi mà hơi thở của anh vẫn đều đặn như trước, thậm chí là không hề thấy đổ dù chỉ là một giọt hồ hôi.
* * *
Chỉnh sửa cuối: