Hôm nay đối với tôi cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác... Thế nhưng đối với đồng nghiệp của tôi thì là một ngày hệ trọng, là ngày cậu ta tổ chức đám cưới...
Đồng nghiệp của tôi từ mấy hôm trước đã nhắn rằng muốn tôi nghỉ một buổi để đến giúp đỡ cậu ta một chút vì xung quanh cũng chỉ có tôi là đồng nghiệp ở gần. Thật lòng tôi cảm thấy thật vô vị, tôi và cậu ấy cũng chẳng thân thiết, tuổi tác cũng cách xa nhau một khoảng lớn và điều đặc biệt hơn là tôi không thích đến gần cậu ta, tôi ngại phiền phức mà cậu ta lại đúng là một người nhiều phiền phức...
Thế nhưng không có cách nào, trong nhóm đồng nghiệp chỉ có tôi ở trọ gần với nhà cậu ta, cũng không thể để cho cậu ta đã nhờ mà không có ai tới giúp... Tôi đến lấy lệ mà thôi, tôi không có hứng thú lắm vì tôi biết cô gái làm lễ thành hôn với cậu ta hôm nay cũng chẳng phải "bảo bối" duy nhất trong lòng cậu ta. Tôi biết chuyện này vì mấy hôm trước đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cậu ta với người nào đó: " Em nói cái gì? Em dẹp ngay vấn đề tào lao ấy đi. Đã lâu rồi anh với em không có chuyện gì cả..."... " Cái gì á? Em nói nó đã được hơn hai tháng, vậy sao giờ em mới nói? Có phải thằng bố ruột của nó không nhận nên bây giờ em mới tính kế để anh đổ vỏ giúp em sao? Nói cho em nghe thật vậy, anh sắp lấy vợ, cô ấy cũng đã có gần bốn tháng rồi..."... " Thì đúng thế, em nghĩ em là gì mà có thể khiến anh chỉ qua lại với mình em? Là cô ấy có trước nên anh mới tìm đến em giải sầu..."...
Xin lỗi mọi người, tôi khi ấy đã muốn nôn... Hôm nay nhìn vẻ mặt cười cười nói nói của chú rể tôi lại càng muốn nôn... Tôi thầm nghĩ, thật sự không biết vì tôi không phóng khoáng hay do tôi quá lạc hậu, tôi thấy thật buồn cho cô bạn gái kia lại càng buồn cho cô dâu mới... Rõ ràng là ngày vui mà cười không nổi, nhưng tôi cũng không có khả năng đánh vỡ, thứ nhất tôi không quen biết họ, thứ hai đó là con đường họ chọn, tôi cũng không thể tự mình xen vào việc của người khác... Có phải là tôi rất ích kỉ không?