Bạn được Hoả thảo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Can Qua

Tiết Trực
1,158 ❤︎ Bài viết: 529 Tìm chủ đề
135 0
Kiếm tiền
Can Qua đã kiếm được 1350 đ
Mơ Một Hạnh Phúc

Viết bởi:
Can Qua

Thể loại: Tản văn; Tâm sự

54834314726_8988430fcf_o.jpg

Thay lời tựa:

Mấy dòng gửi gắm tâm tình

Để cho hoang tưởng tượng hình ra đây

Thi đua rồi lại thua đi

Thôi thì hư cấu thành câu chuyện này​

Nội dung:

Giấc mơ của tôi là muốn em được hạnh phúc. Giấc mơ ấy đã thành sự thật. Trớ trêu thay, người hiện thực hóa không phải là tôi.

"Trăng sao giờ cũng lập lờ;

Vật vờ giấc ngủ, còn cơ cầu gì?

Tùy nghi, hạnh phúc đến đi.

Người suy, tôi nghĩ, mấy khi mộng thành?"​

Quá khứ: Tự hủy hoại. Hiện tại: Kể như không. Tương lai: Thôi mơ mộng.

Ranh giới giữa mộng mơ và hoang tưởng, lắm lúc thật quá mong manh. Lẽ thường, thiếu gì, muốn nấy. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi mơ một hạnh phúc.

Hạnh phúc là gì? Được thỏa mãn những nhu cầu về vật chất và tinh thần của bản thân ư? Một khái niệm còn mơ hồ. Từ chỗ không rõ ràng, người ta không nắm bắt được hoặc đã giữ rồi lại tuột khỏi tay.

Tôi nói và viết về người ta đã nhiều. Họ tỏ ra hạnh phúc. Tôi thỏa thuê chơi giỡn với con chữ, những tưởng sống trọn với văn chương, xây đời như mộng tưởng. Bao nhiêu ước muốn được hiện thực hóa bằng những cái kết thúc có hậu. Nhưng rốt cuộc, đó chỉ là hạnh phúc ảo.

Văn chương dở dở ương ương thì tất yếu cả lương lậu lẫn tiếng tăm đều không đáng kể. Tiền không mua được hạnh phúc? Không sai. Không có tiền cầm chắc bất hạnh? Cũng đúng. Tôi nâng niu con chữ cho quên đi hết trái ngang trong đời, nhưng lại bỏ bê đời thực, để rồi đánh mất người con gái mình thương.

"Tôi đành tưởng tượng ra,

Chúng ta từng hạnh phúc.

Chút văn chương chui rúc,

Lời cầu chúc như không."​

Là thằng đàn ông đích thực, ai đành đang tâm để cho người con gái mình thương cứ hoài lang thang, đói rét, co ro. Tôi chưa tồi tới mức đó. Thế nhưng thuở ấy, tôi lại không biết trân trọng em. Lời yêu nằm trong tin nhắn. Gặp gỡ hầu hết qua loa. Cắm mặt vào máy tính, sắp chữ ghép câu, tôi hoang tưởng sẽ thành công vẽ tạc ra một tương lai hạnh phúc như hàng tá câu chuyện với kết thúc có hậu mà mình hư cấu ra cho người ta.

Thế nhưng đâu thể chỉ nhờ chữ câu mà mưu cầu hạnh phúc. Hệ quả tất yếu, tôi mất người yêu. Sự đam mê mù quáng hóa cuồng si, rồi bỗng chốc biến thành tai họa.

"Bôn ba rồi có khôn ra?

Tìm hoài mà chẳng ra câu trả lời.

Tôi thôi đổ tại Ông Trời,

Không lời bao biện, mặc đời mói soi."​

Hối hận muộn màng. Sách đèn lận đận. Duyên phận trớ trêu. Lông bông lêu bêu, tôi trượt dài giữa chợ đời. Nằm co ro đợi chờ giấc mơ thành sự thật thì thực chất và chung quy cũng chỉ là nằm mơ.

Giấc mơ là miễn phí. Còn, trí tưởng tượng là không giới hạn. Song, hoang đường là vấn nạn.

"Tưởng mình bay giữa ngân hà

Hóa ra ôm giấc mơ hoang vẫy vùng

Nói năng như thể điên khùng

Văn không dùng được, viết dài ai xem"​

Tôi hoang tưởng chỉ em hiểu văn tôi. Nhân danh em, tôi tự lách luồng viết ra nhiều thứ. Thế nhưng chính tôi mới là người không hiểu em và không hiểu mục tiêu, ý nghĩa của việc bản thân cầm bút.

Giá mà tôi ngộ ra sớm hơn. Biết mình đang viết cho ai. Biết mình cần viết vì điều gì. Biết mình cần viết như thế nào. Để rồi không phạm sai lầm, không phải nhận lãnh một cái kết ê chề, ảo não như bây giờ.

"Giấc mơ chết yểu trong nôi

Không đòi, không hỏi, không thôi muộn sầu

Có đâu mà cứ mãi cầu

Khi mà hạnh phúc nhuốm màu xám tro."​

Tôi đã thấm thía nỗi đời. Chỉ nói suông thì làm sao mưu cầu hạnh phúc. Không làm gì cụ thể và thiết thực thì ước mơ cũng chỉ là mơ ước.

Trước khi "thực hành" cần phải "học tập". Sai lầm lớn nhất là coi nhẹ việc học. Học hành đàng hoàng tử tế chưa bao giờ là thừa, dù là ở trường lớp hay trường đời. Bởi vì nhờ đó chúng ta mới có hiểu biết. Biết rõ, dĩ nhiên làm sẽ có chừng mực, tránh được va vấp, đau thương.

Trong chương thứ bốn mươi tư của "Đạo đức kinh", Lão Tử đã dạy:

"Tri túc bất nhục, tri chỉ bất đài, khả dĩ trường cửu".

Tức là:

"Biết đủ mới không thấy nhục, biết dừng mới không gặp nguy. Có như vậy mới có thể sống lâu."

Nhục nhằn, tôi đã nếm trải. Nguy khốn, tôi đã vượt qua. Sống lâu, tôi không dám mơ màng. Thế nhưng tôi đã ý thức được muốn nuôi nấng mơ ước hoặc mưu cầu hạnh phúc hay thay đổi cuộc đời thì trước tiên cần phải sống đã.

Sống tiếp, học tiếp.

Quá nhiều điều tôi cần phải biết. Tôi sẽ học lại từ đầu bài học yêu thương. Bên cạnh đó, kiến thức chuyên môn dĩ nhiên phải trau dồi, rèn luyện. Mộng mơ chẳng béo như bơ, chẳng ngọt như đường và chẳng thể sắm vai dưỡng chất để giúp người ta duy trì sinh mạng. Nếu không thể tự nuôi sống bản thân thì mong muốn đem lại hạnh phúc cho người khác chỉ là hoang tưởng.

Thế nên, tôi phải học lại thật nghiêm túc. Học vì mục tiêu thay đổi thế giới, tôi không dám mơ màng nữa. Còn học nhằm mục đích sửa chữa đời mình, xem vẻ cũng khả thi cho tôi. Chí ít là để không viết ra những con chữ tàn phế.

"Chỉ còn chút đỉnh văn chương

Thôi đành viết nốt mấy chương quặt què

Tự dưng khóe mắt cay xòe

Ngổn ngang con chữ, anh lòe được ai?"

* * *​

Đêm tàn. Mưa tạnh. Mộng tan.

Ranh giới thực - ảo đã quá rạch ròi. Hạnh phúc đành cất lại trong những giấc mơ. Cơm, áo, gạo, tiền réo gọi tôi thức dậy.

Mở mắt ra, trần nhà hay chăn gối hoặc bốn bức tường đều ở xa hơn khối lượng công việc chưa hoàn thành. Kỳ hạn giao bài đã cận kề, xấp xỉ chục trang phải viết xong trong khuya nay cho đủ số.

Thế nhưng tôi cũng không ngỡ ngàng hoặc hoang mang hay bi quan. Cam phận đếm chữ tính tiền, cân ký bán sách thì phải chấp nhận thôi. Cắm mặt vào dàn máy tính, tôi cố gắng gõ chữ, viết câu, soạn bản thảo sao cho thật nhanh.

Hoang tưởng bấy nhiêu đây xem ra cũng đủ rồi.

Ấy vậy, đâu ai lường trước sự đời. Em đã trở về, ngay trong buổi khuya nay. Mây bay, gió thoảng, mắt tôi cay xòe.

"Vần câu anh có cần đâu

Ban đầu cân não, thỉnh cầu vân vân

Từ xa lạ đến quen thân

Em gần trước mặt, mà chân lại chùn."​

Hồi đó, tôi thiếu đói. No nê, rảnh rỗi sinh ra nhiều sự nông nỗi. Chăm chăm làm hàng tá chuyện tầm phào mà bản thân tưởng là lớn lao, cao cả, tôi đã bỏ quên niềm hạnh phúc bình dị: Những khi được ở cạnh em.

Còn bây giờ, thiếu thốn về cả hai khía cạnh vật chất lẫn tinh thần trong đời sống, tôi mới biết tiếc thương, trân trọng những gì từng có và đã vĩnh viễn đánh mất. Cái bụng đói meo, tự nhiên kéo theo tâm trí thoát khỏi trạng thái rối bời mà nhanh chân, lẹ tay tìm lấy miếng ăn lót dạ. Muốn không bất hạnh thì phải ráng làm lụng, kiếm tiền. Hợp lý. Song, muốn gặp nhau thì phải chiêm bao ư? Tréo ngoe quá thể.

Em về không phải để phán xét hay móc mỉa hoặc cắc cớ gì tôi. Nụ cười hiền nép sau làn môi đỏ mọng, người con gái ấy ôm chầm lấy tôi. Những ngày xưa thân ái, tưởng chừng như chưa hề vuột khỏi đôi tay mềm.

"Anh ước chi đời đẹp như mơ.

Dạ người ta chẳng hẹp như giờ.

Em về nối lại, tình như mới.

Hạnh phúc tới như ta đã chờ."​

Thiên thần gãy cánh, vẫn thánh thiện như thường. Đời anh nát, em nhặt về chắp vá. Đời anh khổ, em chẳng đòi sung sướng. Đời anh buồn, em gác lại niềm vui. Anh bất cần đời, em kiên nhẫn khuyên lơn. Anh cô đơn, em mở lòng tâm sự.

Giữa đời đen trắng chập chờ, em đã cho anh biết thế nào là đẹp như mơ. Thế mà anh cứ ngỡ hạnh phúc ở đâu đâu, rồi kéo cả đôi gieo mình xuống vực xám. Anh quá tồi trong khi em quá tốt.

"Em tin anh, Trực ạ!"

Thanh âm ngọt mềm văng vẳng bên tai. Trời khuya lạnh lẽo mà lòng tôi ấm lạ. Lời nói ấy như thể có cánh. Trên lưng em và tôi cũng như thể có cánh. Thế thì mặc sức bay. Bay thật xa, đến thiên đường hạnh phúc. Bay thật cao, vượt khỏi giấc chiêm bao..

***​

Rốt cuộc chỉ mình tôi hoang tưởng. Em nào có hiện hữu ở đây, ngay bây giờ. Cũng giống như người chết rồi không thể sống dậy, tình mình hoàn toàn vỡ tan, vô phương cứu chữa.

Em chỉ còn là một hình bóng nhạt nhòa trong những giấc mơ hạnh phúc. Tôi không chấp nhận. Tôi cào cấu chiếc bàn phím, vẫy vùng tô vẽ ra hàng loạt câu chuyện với kết thúc có hậu. Tuy nhiên sự thật vẫn luôn tàn nhẫn. Hạnh phúc ảo, danh hão đều không giúp tôi giữ em lại. Dĩ nhiên chúng cũng chẳng trở thành đồ ăn thức uống để giúp tôi sống sót qua ngày mà nằm mơ một hạnh phúc.

"Em về với những tinh khôi.

Anh thì trôi dạt, kiếm cơm qua ngày.

Chúng ta không có sau này.

Trậm trầy trậm trật, hao gầy giấc mơ.

Tương lai quang đãng đón chờ.

Thì giờ đâu để vật vờ cùng anh.

Xin em hãy bước thật nhanh;

Mốt mai vẽ lại bức tranh nhiệm màu."​

Bạn bè, ít càng thêm ít. Thân tình, xuôi ngược bấp bênh. Người mua, chỉ xem hàng bán. Chung quy, chỉ còn một niềm an ủi không phải nằm mơ, chính là đời sòng phẳng.

Tôi đang được làm những gì mình thích. Thế thì cách tốt nhất để khắc phục hiện tại và cải thiện tương lai, há chẳng phải là làm cho thật tốt. Ừ, cũng đúng thôi. Nằm một xó ngủ mơ, ngồi một chỗ ước ao biết chừng nào mới có được hạnh phúc. Vì vậy, tôi quyết định xóa bỏ hết những bản thảo viết đại viết đùa, viết cho đạt chỉ tiêu. Tôi sẽ tập trung và nghiêm túc viết lại từ đầu, theo một cách tử tế nhất có thể. Để rồi có thể không thẹn với lòng, kiếm được đồng tiền chân chính nhờ văn chương, tự lo cho thân mình, nuôi nấng đam mê và có cơ sở để mơ một hạnh phúc. Đặc biệt, tôi tự nhủ bản thân phải biết trân trọng hơn bao hạnh phúc bình dị ở quanh mình.

"Nằm mơ rồi lại làm thơ;

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ất ơ hợt hời.

Giấc mơ vì thế xa vời;

Chợ đời nào có đợi chờ ai đâu.

Trách chi trời đổ mưa ngâu,

Khi cầu Ô Thước chính mình chẳng xây.

Vậy nên cố gắng từ đây,

Không vay hạnh phúc, không sai chất chồng."​

Long An - 25/09/2025

Đôi dòng ngoài lề:

Tản văn này, Qua viết ra để tham dự một cuộc thi. Giờ đây, kết quả bên ấy đã có rồi, Qua xin đưa về đây chia sẻ toàn văn với quý anh chị em bạn hữu. Rất mong sẽ nhận được những lời góp ý từ mọi người.
 
6,169 ❤︎ Bài viết: 243 Tìm chủ đề
Cuộc đời vốn chẳng là mơ, nhưng chính những giấc mơ lại giúp ta giữ được chút dịu dàng giữa thực tại. Đôi khi chỉ cần dám mơ là đã tự chữa lành chính mình rồi. Hãy cứ mơ, nhưng đừng quên sống, bởi hạnh phúc thật luôn bắt đầu từ chính trái tim biết mơ mộng ấy.

Không có lựa chọn nào là hoàn hảo vẹn toàn, chỉ có lựa chọn tốt nhất có thể, vậy nên chúc Qua luôn vui và thành công trong những lựa chọn của mình nhé.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back