Tản Văn Mơ - Bát Bảo Muội Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bát Bảo Muội Muội, 5 Tháng hai 2022.

  1. Bát Bảo Muội Muội .

    Bài viết:
    55
    Tác giả: Bát Bảo Muội Muội

    Tên truyện: Mơ

    Thể loại: Tản văn

    Tôi đã yêu Người.

    Tôi vướng vào lưới tình mà Người giăng ra. Vào khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt ta chạm vào nhau, tôi biết rằng mình đã bị mê hoặc. Ấy chính là khi, mọi giác quan của tôi như bị hóa đá.

    Một chút run rẩy xẹt qua, đây là lần đầu tiên tôi được chìm trong cảm giác ấy. Tê dại và choáng váng như đắm chìm trong men say. Để rồi tôi của lúc này, cảm giác mọi thứ xung quanh mơ hồ như một giấc mơ, một giấc mơ kì lạ mà tôi chưa từng được thấy. Một giấc mơ rực rỡ sống động đến nỗi chẳng thể gọi là "mơ".

    Tôi nhớ rõ mọi chi tiết để rồi họa đi họa lại nó mỗi ngày. Nhớ từng khoảng màu và còn rõ ràng vả từng đường viền bóng đổ. Là đường chân trời nơi ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt Người, êm dịu và đẹp đẽ nhưng cũng nóng bỏng như màu trời buổi hoàng hôn.

    Tôi chỉ cầu mong được gặp lại Người thêm lần nữa, vì bây giờ tôi đã chẳng thể quay về dĩ vãng. Thật nực cười biết bao, khi thậm chí Người chẳng biết tôi dẫu cho tôi đã gặp Người thì khi ấy tôi đã mang trong mình dục vọng dơ bẩn mà chẳng thế tự kiềm chế.

    Tất thảy những gì đã xảy ra như một giấc mộng tôi đã từng mơ ấy, ở đó tôi mải miết tìm Người mà đánh lạ mất chính bản thân mình.

    Người là giấc mơ nơi tôi ẩn náu, là giấc mộng mà tôi chẳng thể tỉnh dậy.

    Mải miết ngày đêm, tôi vẫn sẽ đuổi theo Người. Vì tôi đang yêu, yêu lấy chính bậc thánh thần của riêng mình. Tôi vẫn luôn mơ, mơ một giấc mơ mọi đêm ngày và chìm trong cơn mộng đó mọi lúc.

    Lần mò theo những dấu vết Người để lại, lang thang hoài chỉ để tìm bóng dáng Người trong một giấc mộng đêm hè. Cứ mỗi lần lỡ bước, con tim tôi lại hụt hẫng trống vắng. Không có gì có thể đong đầy khoảng trống ấy nơi con tim. Những đêm thâu cùng những mộng tưởng cũng dần mờ nhạt phai, chỉ còn một mùi hương đầy lưu luyến đọng lại nơi chóp mũi. Để tìm thấy Người mà tôi như một giả hành tăng mòn mỏi với một thứ tín ngưỡng chẳng hề có thật.

    Hãy cứu rỗi tôi đi, hỡi hư không lạnh lẽo kia!

    Trước khi tôi trở nên thèm khát và chẳng thể kiểm soát bản thân thêm một giây phút nào nữa. Đừng để cảnh tượng trong cơn ác mộng mà tôi đã mơ thuở trước trở thành hiện thực, khi tôi trong giấc mơ ấy ngày đem đuổi theo Người nhưng chẳng thể chạm tới.

    Dẫu biết rằng có lẽ với Người, tôi chỉ là một bóng hình mờ ảo chẳng hay biết, nhưng tôi vẫn đang yêu say đắm bóng hình Người. Như một kẻ nghiện vẫn đắm chìm vào thứ mùi hương quyến rũ ấy, biết rằng nguy hiểm nhưng chẳng thể dứt ra.

    Chìm trong cơn mơ mọi đêm thâu, tôi như điên như dại đi tìm kiếm Người trong không gian vô tận. Để rồi khi bừng tỉnh giấc, tôi nhận ra mình vẫn mãi luẩn quẩn trong một góc tròn.

    Người đang ở đâu thế? Đang ở đâu? Xin hãy nói cho tôi biết Người đang ở đâu.

    Người đi đâu? Đi đến đâu thế? Mà bỏ lại tôi cùng mọi kí ức đẹp đẽ cho bóng tối vô tận ngoài kia.

    Đêm nay, rồi hằng đêm vời vợi, tôi sẽ đi tìm Người cho đến khi lạc lối. Vì tôi chẳng thể nào quên đi được mất, như thể một giấc mộng mà tôi đã từng mơ ấy. Mơ rằng tôi mải miết tìm Người mà đánh mất cả bản thân mình.

    Người là giấc mơ mà tôi ẩn náu, là một giấc mơ chẳng thể tỉnh lại.


    Tôi yêu Người.

    Bây giờ và mãi mãi.


    -THE END-
     
  2. Vô Ky Cơ Tiện

    Bài viết:
    259
    Khi rời vào tình yêu khó cứu lắm
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...