MÈO TẮM VÕ QUẢNG Ngày xưa Mèo ở trên núi cao. Chung quanh Mèo có Trâu Rừng, Lợn Rừng Bồ Tát, Sơn Dương.. Các bạn khác của Mèo như Ngan, Ngỗng Vịt Bầu cũng thường qua lại thăm hỏi. Một năm, mùa hè, Trời làm rất nóng! Non cao tướng đang bật lửa. Hoa lá, có cây đều bị khô queo. Tất cả loài vật đều mơ ước có được nước thật nhiều để uống cho hết khát, để ngụp lặn cho mát mẻ. Nhưng tất cả ao hồ sông suối đều không còn một giọt nước mát. Một hôm chợt có tiếng reo to: - Có nước! Đã có nước! Hãy mau theo tôi! Thì ra một chú Ngan đã tìm được một hồ nước bên kia núi. Tất cả bật như lò xo, ào ào kéo đến vây quanh Ngan. Ngan bước trước, tất cả bước liền theo sau. Họ vượt rừng đến một hồ nước khá rộng. Ngan và Ngỗng nhảy tôm xuống nước, tất cả nhảy theo. Tất cả đều vùng vẫy, đều ngụp, đều lặn, đều đập cánh, đều rỉa lông. Các mồm miệng không ngớt reo to: "Ôi mát! Ôi mát!". Mèo thấy vậy cũng đánh một phóc nhảy xuống theo. Mèo nghe khắp người mát lạnh. Chợt Mèo thấy như bị lún xuống.. Mèo chưa kịp kêu lên, thì nước đã tràn vào đầy mồm.. Mèo đã bị hẫng cẳng, vì nơi Mèo vừa nhảy xuống là nơi nước sâu. Mèo bị chìm nghỉm. Trâu thoáng thấy liền bước đến, chìa sừng để Mèo níu lấy. Mèo đã níu được vào sừng Trâu và Trâu bình tĩnh đưa Mèo lên bờ. Nhưng cũng chính từ hôm đó Mèo đảm sợ nước. Và cũng chính từ hôm đó Mèo cũng rất ngại việc tắm gội bằng cách dầm mình trong nước rồi kì cọ cho thật sạch sẽ. Mèo chỉ còn muốn tắm qua loa, tắm bằng cách "tắm khô". Mỗi khi tắm Mèo dùng lưỡi liềm lông, liếm chân liếm bụng, sau đó rửa mặt bằng cách lấy chân xoa lên mặt, xoa lên mũi chẳng bao giờ dùng nước. Cách tắm như vậy của Mèo tất nhiên không sạch. Cũng chính vì vậy mà nhiều vết nhọ trên mặt của Mèo cứ kéo dài, cứ đọng lại lâu ngày thấm vào lông trở thành những vằn những vết trên mặt Mèo. Cho đến ngày nay không sao tẩy sạch. Các bạn hãy quan sát một chú Mèo ngồi dưới sân, đang "tắm khô", hãy nhìn mặt mày của chú, sẽ biết câu chuyện kể trên đây đã từng xảy ra thuở trước.