1 người đang xem
1024 38
Bài thơ: Mẹ tôi chửi kẻ trộm

Tác giả: Tòng Văn Hân


* * *​

Những lần gà nhà tôi bị mất

Mẹ tôi chửi:

- Cái đứa trộm gà ơi

Ta cầu mong cho ngươi

Nuôi được gà đầy đàn

Lứa này tiếp lứa khác

Có nhiều gà nhất bản

Có nhiều gà nhất mường!

Những lần lợn con nhà tôi bị mất

Mẹ tôi chửi:

- Đứa nào trộm lợn nhà tôi

Thì hãy có nhiều lợn

Đàn tiếp đàn núc ních

Lứa tiếp lứa không ngừng

Bán được nhiều tiền nhé!

Từ thuở bé đến giờ

Hễ nhà mình mất gà mất lợn

Tôi đều nghe thấy mẹ tôi chửi như thế

Cầu mong cho kẻ trộm kia khá giả

Không bao giờ đến nhà tôi ăn trộm nữa.

Tôi là đứa con gái dưới mức bình thường

Nhan sắc không bằng đám bạn

Khéo léo không bằng người ta

Thế mà có hẳn bốn nhà

Muốn được tôi làm con dâu của họ.

ou21uAv.jpg


^^ Đôi lời giới thiệu

Tòng Văn Hân (sinh 1972), là người dân tộc Thái. Quê ở tỉnh Điện Biên. Ông là [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]nhà thơ và là nhà sưu tầm, nghiên cứu văn hóa về người Thái đen, một dân tộc thiểu số của Việt Nam. Ông là hội viên Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam.[/COLOR]

Bài thơ Mẹ tôi chửi kẻ trộm của nhà thơ Tòng Văn Hân đã được báo Văn Nghệ trao giải B trong Cuộc thi thơ trên báo Văn Nghệ 2019 - 2020.

Bài thơ Mẹ tôi chửi kẻ trộm là một trong những bài thơ hay nhất, lạ nhất trong cuộc thi thơ này, không lẫn với chất thơ, hồn thơ của bất cứ bài thơ nào. Bài thơ tuy câu chữ nôm na nhưng chân chất, nôm na nhưng thú vị ở sự nhân văn, độ lượng.

Bởi lẽ thường thì khi bị mất trộm, người ta sẽ nguyền rủa kẻ trộm gặp sui sẻo, tai ương, nuốt không trôi của trộm cắp. Nhưng người mẹ bị mất trộm trong bài thơ lại mong cho kẻ trộm đủ ăn, giàu có, tử tế lên để không phải đi ăn trộm nữa. Tư tưởng đó nhân văn vô cùng, tâm hồn rất cao thượng, độ lượng. Lấy ân báo oán thì oán giảm đi, lấy oán báo oán thì oán chồng chất. Đấy là đạo lý rất hay của bài thơ cũng như của cái tình người, tình đời.​
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back