Chương 9
Kha Lân sau một tuần cố gắng hoàn thành chương trình của năm nhất trường quân đội. Vô cùng vui vẻ đề nghị Lưu giáo sư tiếp tục dạy mình chương trình năm hai, sợ Lưu giáo sư không đồng ý Kha Lân sẽ trả điểm tích phân cho cô
- "Tiểu Lân, em như vậy quá gấp rồi, chương trình giáo sư dạy cho em chỉ là vài phần nhỏ của chương trình. Để hoàn thành chương trình năm nhất thì em phải có người hướng dẫn rèn luyện cho em thêm về thủ thuật, đối kháng, mô phỏng thao tác của cơ giáp, vân vân. Không chỉ đơn giản là hoàn thành mấy con số trong sách. Hiểu không?"
Lưu giáo sư sau một tháng giúp đỡ Kha Lân mà đem lời nói đầy ôn hòa cùng cậu giải thích. Đối với Lưu giáo sư, Kha Lân như đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu học. Toàn bộ thời gian đều đọc sách, nếu không thì tra tư liệu về cấu tạo của cơ giáp. Tuy biết nằm ngoài khả năng nhưng Lưu giáo sư nhiều lần phổ biến vài loại linh kiện cơ giáp cơ bản cho Kha Lân. Mỗi lần như vậy mắt cậu lại sáng lên như đứa trẻ khi cho một nó thứ yêu thích.
Kha Lân ủ rũ nhìn Lưu giáo sư trên màn hình. Một tháng này kiến thức cậu được mở rộng là vô cùng lớn, ngoài những kiến thức trong sách cậu còn được Lưu giáo sư phổ cập thêm nhưng kiến thức bên ngoài mà trong sách không có. Điều này khiến Kha Lân vô cùng biết ơn Lưu giáo sư. Nhưng khi biết không thể hoàn toàn hoàn thành cùng tiếp tục tiếp thu kiến thức khiến Kha Lân vô cùng chán nản. Chỉ ậm ờ gật đầu với Lưu giáo sư rồi kết thúc buổi học.
Kha Lân nhìn lên quang não, giờ cơm trưa liền rời phòng. Đi xuống nhà cậu liền nhíu mày, một vị khách lạ mặt ngồi trong phòng khách, khí tràng không được giấu đi làm Nhất Liên cùng Hoa Minh Thu không khỏi run rẩy, không dám ngẩn đầu nhìn người nọ. Kha Lân nhìn chằm chằm người đàn ông trên ghế, không nhịn được mà lạnh sóng lưng. Hít một hơi thật sâu rồi nhìn qua Nhất Liên ý hỏi đây là ai. Nhất Liên run rẩy nhìn sang người đàn ông phía đối diện mà rụt cổ. Bà không biết bản thân làm chuyện gì sai lại mời vị tổ tông này đến. Nhất Liên bà đau tim quá rồi!
- Tiểu.. Tiểu Lân, đây là quản gia cũng là phó quan của Thiếu tướng Florian Christine - Florian Negel..
Nhìn Nhất Kiên run rẩy, Kha Lân dù có chút e sợ Negel nhưng cũng không hề dễ chịu mà đem mức hảo cảm đã giảm đến âm vô cực nhìn Florian Negel. Nhớ đến một tháng trước người này chính là vị quản gia đã đem cậu giao lại cho mẹ, lần nữa hít sâu, đem lòng bàn tay đầy mồ hôi nắm lại, rất không dễ chịu mà hỏi
- Chào quản gia Florian, không biết ngài đến tìm gia đình tôi có chuyện gì?
Florian Negel khẽ nhướn mày, đứa nhóc này thật không biết cho người khác một chút hảo cảm mà. Bị khí tràng của ông làm cho khó chịu đến vậy cũng chẳng có chút nào sợ hãi. Florian Negel cảm thấy hôm nay ông đến đây thật là đúng đắn. Một thiếu niên mười lăm tuổi, tự tìm hiểu cách sử dụng quang não, tiến vào mạng gia lập rồi hoàn thành mấy kiến thức phức tạp trong quân đôi phia hai mươi mới có thể tiếp thu ở một tinh cầu nhân tạo cấp thấp như vậy. Chậc, không phải thiên tài thì là gì đây? Với khả năng tiếp thu như vậy, tinh thần lực ít nhất cấp A. Lòng Florian Negel suy đoán, trên mặt nở nụ cười ôn hòa nhìn Kha Lân
- Cậu gọi là Kha Lân nhỉ? Hôm nay, tôi đến đây để mời cậu đến dinh thự Florian, ngài Christine muốn gặp cậu nói vài cậu, không phiền chứ? Chúng tôi không ép buộc, nhưng đây là cơ hội cho cậu để tiếp xúc với tài liệu cơ giáp. Nếu như đồng ý, mẹ cùng bà ngoại cậu có thể cùng cậu chuyển đến dinh thự ở cùng, điều kiện tiên quyết là sai khi gặp lão gia cùng nhau trò chuyện.
Florian Negel giữ nụ cười ôn hòa, là một quản gia làm việc vô cùng cẩn thận ông đã tìm hiểu kĩ Kha Lân mới dám đến mời cậu đến Florian. Một thiên tài như vậy nếu như có thể thu về tay sẽ khiến cho các đời khác không nhịn được mà tranh đoạn, đời thứ nhất cũng sẽ vì thế mà để mắt đến đời mười sáu. Negel không phải ngu dốt, làm việc bên cạnh Christine hơn 200 năm đương nhiên không phải dạng tầm thường. Một người có hứng thú với cơ giáp, lại vô cùng yêu thương người nhà, chỉ cần đem lợi ích ấy lên đầu, lòng ngươi ai mà chẳng tham lam đương nhiên sẽ mau chống gật đầu đồng ý.
Kha Lân nghe đến điều kiện đầy hấp dẫn đối với bản thân không khỏi nhíu mày. Một tháng trước đến tận cửa dinh thự thì bị đuổi về, hôm nay vị quản gia này lại đến đây nhiệt tình mời cậu đến dinh thự Florian. Biết bên trong có ẩn tình nhưng cậu nghĩ đến nát óc cũng không ra, rốt cuộc vì sao lại đổi ý? Nhưng đây là cơ hội, có thể với tiếp xúc với linh kiện cơ giáp, còn có cả cơ hội để đến tinh cầu tự nhiên. Đến tinh cầu tự nhiên tương đương với đổi đời, dù chịu thiệt một chút cũng không sao đi? Kha Lân nhíu chặt mày suy nghĩ rồi lại giản ra. Nhìn đến vị quản gia đã thu toàn bộ khí tràng lại liền mỉm cười, tự mình nhảy bẫy:
- Được, đi một chuyến cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Florian Negel nhận được kết quả mong muốn liền khẽ cười, mở cửa làm động tác mới. Kha Lân vốn là người vô tư liền vui vẻ bước ra, nhìn chiếc huyền phù trước nhà liền cứng đờ. Trong lòng đã loạn thành một đoàn. Đừng đùa, xe huyền phù dù chỉ là phương tiện đi lại bình thường ở tinh cầu tự nhiên nhưng ở đây là hàng hiếm! Hàng hiếm đó! Kha Lân mắt sáng rực chạy tới hết một vòng lại một vòng đi quanh xe huyền phù, còn lẩm bẩm những linh kiện cơ bản cậu thấy qua, ghi nhớ vị trị của nó. Kha Lân tâm loạn mà gào thét, hưng phấn ngồi vào bên trong. Không nhịn được mà sờ đông sờ tây. Đến khi nhận được ánh mắt của quản gia Florian đang nhìn mình mới thu tay lại, dựa vào cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài.
Tốc độ của huyền phù không phải dạng thường, còn đặc biệt cho người của gia tộc lớn đương nhiên động cơ rất tốt, di chuyển rất nhanh. Sau 5 phút liền đến được dinh thự Florian.
Xuống xe, Kha Lân nuốt xuống căng thẳng theo sau quản gia Florian bước vào bên trong.
Bước vào sảnh lớn chính là đại gia tộc đang cùng nhau vui vẻ trò chuyện, cảm giác được có hơi thở xa lạ bước vào liền quay sang nhìn Kha Lân. Giật mình với nhưng ánh mắt sắc bén muốn đâm thủng mình, Kha Lân cúi đầu tiếp tục theo sau quản gia lướt qua họ mà đến thư phòng.
Thư phòng không quá rộng nhưng toàn bộ cách tư liệu cơ mật quan trọng đều nằm ở đây. Quản gia sau khi đưa Kha Lân vào bên trong liền nhẹ bước rời đi không tiếng động. Kha Lân quan sát một vòng ánh mắt liền dừng lại trước người đàn ông trung niên đang nghiêm túc làm việc. Đứng trước mắt một vị thiếu tướng không khỏi khiến cậu hít sâu, ánh mắt dời đi sang kệ sách, lần lượt đọc tiêu đề từng quyển mà không khỏi sáng lên. Đối với Kha Lân đây đúng là thiên đường, cậu chỉ muốn nhào với khu tư liệu linh kiện cơ giáp mà sống, nhưng đây là thư phòng của một thiếu tướng, Kha Lân chỉ sợ mình làm loạn cả mạng cũng không còn liền quay lại trầm mặc nhìn sàn nhà mà chờ đợi.
Florian Christine sau khi hoàn thành một nửa công việc liếc nhìn sang quang não rồi quay sang nhìn thiếu niên cúi đầu đứng đối diện, lòng âm thầm tán thưởng. Ông đứng lên rời chỗ đi đến trước mặt Kha Lân, thấy cậu vẫn chưa ngẩn đầu liền vỗ vai cậu.
- Anh bạn nhỏ, không cần cúi đầu nữa. Chúng ta cùng nhau bàn chuyện một chút.
Đứng nhàm chán đến ngủ gục, Kha Lân giữ tư thế cúi đầu mà ngủ hết một tiếng đồng hồ. Bị người gọi liền giật mình nhìn thẳng, mặt chưa có vẻ gì là tỉnh ngủ mà nhìn Florian Christine. Cảm thấy bản thân đợi đối phương đến ngủ gục liền không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng nhe hàm răng trắng mà cười nhìn Florian Christine.
Sau cú sốc nhẹ khi biết bạn nhỏ Kha Lân không phải kiên nhẫn đợi mình mà đứng ngủ một giấc giết thời gian rất thoải mái khiến Florian Christine quyết định rút lại toàn bộ lời tán thưởng, kèm theo mắng hỗn đản nhìn chằm chằm Kha Lân.
Bị nhìn đến ngượng ngùng, Kha Lân mới lên tiếng
- Thiếu Tướng đại nhân, tôi có chút thất lễ rồi! Mong ngài tha thứ!
Florian Christine day day trán, gót chân duỗi thắng mà đi đến bàn trà nhỏ dùng để tiếp khách ngồi xuống, rót hay tách trà liên như sang Kha Lân ý bảo cậu mau chống ngồi xuống, bàn chuyện chính sự.
Sau khi thấy Kha Lân ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm tách trà lên mà uống một ngụm liền nói:
- Bạn nhỏ Kha Lân, tôi mời cậu đến đây đương nhiên là có mục đích. Một người sống ở tinh cầu nhân tạo lại có thể tìm ra cách sử dụng vài thứ xa lạ với người dân ở đây mấy trăm năm, chắc hẳn là người thông minh..
Dừng một chút, Florian Christine nhìn nét mặt đã nắm rõ tình hình của Kha Lân mới tiếp tục nói:
- Cậu biết đấy, mọi hành động của cậu đều bị chúng tôi biết rõ, nắm trong lòng bàn tay. Việc cậu vô tình đã khiến cho người dân ở đây hơn hai phần ba đều biết dùng quang não. Đặc biệt còn có thể đăng nhập vào mạng giả lập, tiến vào không gian ảo. Nó là bước ngoặc lớn của sự thay đổi mà M-374 sắp phải trải qua. Kiến thức cậu có thể tiếp thu là vô cùng lớn, cấp bậc GP và GP-S của cậu chắc chắn thấp nhất là B, mà tinh thần lực thấp nhất là A. Vì một người bình thương sau khi trở thành học viên của các trường quân đội đều chưa chắc có thể tiếp thu kiến thức mới như cậu. Một tháng hoàn thành chương trình năm nhất, cho thấy tư chất cậu rất tốt. Kha Lân bạn nhỏ, tôi hôm nay mời cậu đến đây vì muốn cậu giúp đỡ gia tộc Florian đời thứ mười sáu. Lợi ích chắc chắn không nhỏ.
Kha Lân không khỏi bất ngờ nhìn Florian Christine. Một vị Thiếu Tướng hạ mình nhờ cậu giúp đỡ còn cho cậu lợi ích không nhỏ liền có chút có khó xử. Ở đời này, 30 tuổi mới tính trưởng thành, khi đó con người chưa chắc đã có thể hiểu rõ toàn bộ sự việc trên đời, tốt xấu ngoài xã hội mà phải trải qua rèn dũa mới có thể sắc bén được người người để mắt. Nhưng chưa nói đến bây giờ cậu mới 15, trẻ vị thành niên đối với Đế Quốc là chưa trưởng thành, chưa đủ hiểu chuyện ngoài sự đời. Cho nên Thiếu Tương Florian Christine nhờ cậu giúp đỡ khiến cậu vô cùng hoang mang.
Florian Christine nhìn thấy vẻ khó xử cùng hoang mang trong ánh mắt của Kha Lân, đặt tách trà xuống, lên tiếng:
- Gia tộc Florian đời thứ 16 là đời tệ hại nhất của Florian. Chắc chắn cậu đã nghe qua. Thế hệ đồng lứa với tôi bây giờ đều ở tinh cầu tự nhiên mà tôi chém giết trên chiến trường mấy chục năm, vậy mà chỉ có thể tọa trấn ở tinh cầu nhân tạo này. Tôi đã luôn hi vọng vào đời sau bản thân. Nhưng hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Con cháu không được tích sự, ăn chơi sa đọa nơi thối nát của xã hội. Nói tinh cầu nhân tạo là đáy của thất vọng thì nói bọn chúng đến chính là còn tệ hơn tinh cầu nhân tạo. Chết không chỗ thoát! Kha Lân, đời này Florian Christine tôi cống hiến nhiều như vậy chẳng có thể thay đổi được gì. Nhưng khi biết tinh cầu nhân tạo đang có sự thay đổi ảnh hưởng bởi cậu liền âm thầm vui mừng. Biết rằng như vậy chẳng khác nào lợi dụng cậu nhưng tôi đã hơn 300 rồi, việc tôi lại không còn được nhiều. Xin cậu, Florian sẽ nợ cậu một ân tình, chỉ cần cậu giúp đời thứ 16 là được. Kha Lân bạn nhỏ, cậu không cần làm gì nhiều, chỉ cần tiếp tục tiếp thu kiến thức mới, cùng rèn luyện bản thân, đích thân tôi sẽ giúp cậu. Đem sự chú ý của đời thứ nhất đến đời thứ mười sáu qua cậu. Cách duy nhất hiện giờ tôi có thể nghĩ ra, mong cậu giúp đỡ.
* * *
Tác giả: Cứ có cảm giác bản thân viết càng ngày càng tệ. Tác giả mong các bạn cho chút ý kiến để tiếp tục phấn đấu vì tương lai ngày mai.
- "Tiểu Lân, em như vậy quá gấp rồi, chương trình giáo sư dạy cho em chỉ là vài phần nhỏ của chương trình. Để hoàn thành chương trình năm nhất thì em phải có người hướng dẫn rèn luyện cho em thêm về thủ thuật, đối kháng, mô phỏng thao tác của cơ giáp, vân vân. Không chỉ đơn giản là hoàn thành mấy con số trong sách. Hiểu không?"
Lưu giáo sư sau một tháng giúp đỡ Kha Lân mà đem lời nói đầy ôn hòa cùng cậu giải thích. Đối với Lưu giáo sư, Kha Lân như đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu học. Toàn bộ thời gian đều đọc sách, nếu không thì tra tư liệu về cấu tạo của cơ giáp. Tuy biết nằm ngoài khả năng nhưng Lưu giáo sư nhiều lần phổ biến vài loại linh kiện cơ giáp cơ bản cho Kha Lân. Mỗi lần như vậy mắt cậu lại sáng lên như đứa trẻ khi cho một nó thứ yêu thích.
Kha Lân ủ rũ nhìn Lưu giáo sư trên màn hình. Một tháng này kiến thức cậu được mở rộng là vô cùng lớn, ngoài những kiến thức trong sách cậu còn được Lưu giáo sư phổ cập thêm nhưng kiến thức bên ngoài mà trong sách không có. Điều này khiến Kha Lân vô cùng biết ơn Lưu giáo sư. Nhưng khi biết không thể hoàn toàn hoàn thành cùng tiếp tục tiếp thu kiến thức khiến Kha Lân vô cùng chán nản. Chỉ ậm ờ gật đầu với Lưu giáo sư rồi kết thúc buổi học.
Kha Lân nhìn lên quang não, giờ cơm trưa liền rời phòng. Đi xuống nhà cậu liền nhíu mày, một vị khách lạ mặt ngồi trong phòng khách, khí tràng không được giấu đi làm Nhất Liên cùng Hoa Minh Thu không khỏi run rẩy, không dám ngẩn đầu nhìn người nọ. Kha Lân nhìn chằm chằm người đàn ông trên ghế, không nhịn được mà lạnh sóng lưng. Hít một hơi thật sâu rồi nhìn qua Nhất Liên ý hỏi đây là ai. Nhất Liên run rẩy nhìn sang người đàn ông phía đối diện mà rụt cổ. Bà không biết bản thân làm chuyện gì sai lại mời vị tổ tông này đến. Nhất Liên bà đau tim quá rồi!
- Tiểu.. Tiểu Lân, đây là quản gia cũng là phó quan của Thiếu tướng Florian Christine - Florian Negel..
Nhìn Nhất Kiên run rẩy, Kha Lân dù có chút e sợ Negel nhưng cũng không hề dễ chịu mà đem mức hảo cảm đã giảm đến âm vô cực nhìn Florian Negel. Nhớ đến một tháng trước người này chính là vị quản gia đã đem cậu giao lại cho mẹ, lần nữa hít sâu, đem lòng bàn tay đầy mồ hôi nắm lại, rất không dễ chịu mà hỏi
- Chào quản gia Florian, không biết ngài đến tìm gia đình tôi có chuyện gì?
Florian Negel khẽ nhướn mày, đứa nhóc này thật không biết cho người khác một chút hảo cảm mà. Bị khí tràng của ông làm cho khó chịu đến vậy cũng chẳng có chút nào sợ hãi. Florian Negel cảm thấy hôm nay ông đến đây thật là đúng đắn. Một thiếu niên mười lăm tuổi, tự tìm hiểu cách sử dụng quang não, tiến vào mạng gia lập rồi hoàn thành mấy kiến thức phức tạp trong quân đôi phia hai mươi mới có thể tiếp thu ở một tinh cầu nhân tạo cấp thấp như vậy. Chậc, không phải thiên tài thì là gì đây? Với khả năng tiếp thu như vậy, tinh thần lực ít nhất cấp A. Lòng Florian Negel suy đoán, trên mặt nở nụ cười ôn hòa nhìn Kha Lân
- Cậu gọi là Kha Lân nhỉ? Hôm nay, tôi đến đây để mời cậu đến dinh thự Florian, ngài Christine muốn gặp cậu nói vài cậu, không phiền chứ? Chúng tôi không ép buộc, nhưng đây là cơ hội cho cậu để tiếp xúc với tài liệu cơ giáp. Nếu như đồng ý, mẹ cùng bà ngoại cậu có thể cùng cậu chuyển đến dinh thự ở cùng, điều kiện tiên quyết là sai khi gặp lão gia cùng nhau trò chuyện.
Florian Negel giữ nụ cười ôn hòa, là một quản gia làm việc vô cùng cẩn thận ông đã tìm hiểu kĩ Kha Lân mới dám đến mời cậu đến Florian. Một thiên tài như vậy nếu như có thể thu về tay sẽ khiến cho các đời khác không nhịn được mà tranh đoạn, đời thứ nhất cũng sẽ vì thế mà để mắt đến đời mười sáu. Negel không phải ngu dốt, làm việc bên cạnh Christine hơn 200 năm đương nhiên không phải dạng tầm thường. Một người có hứng thú với cơ giáp, lại vô cùng yêu thương người nhà, chỉ cần đem lợi ích ấy lên đầu, lòng ngươi ai mà chẳng tham lam đương nhiên sẽ mau chống gật đầu đồng ý.
Kha Lân nghe đến điều kiện đầy hấp dẫn đối với bản thân không khỏi nhíu mày. Một tháng trước đến tận cửa dinh thự thì bị đuổi về, hôm nay vị quản gia này lại đến đây nhiệt tình mời cậu đến dinh thự Florian. Biết bên trong có ẩn tình nhưng cậu nghĩ đến nát óc cũng không ra, rốt cuộc vì sao lại đổi ý? Nhưng đây là cơ hội, có thể với tiếp xúc với linh kiện cơ giáp, còn có cả cơ hội để đến tinh cầu tự nhiên. Đến tinh cầu tự nhiên tương đương với đổi đời, dù chịu thiệt một chút cũng không sao đi? Kha Lân nhíu chặt mày suy nghĩ rồi lại giản ra. Nhìn đến vị quản gia đã thu toàn bộ khí tràng lại liền mỉm cười, tự mình nhảy bẫy:
- Được, đi một chuyến cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Florian Negel nhận được kết quả mong muốn liền khẽ cười, mở cửa làm động tác mới. Kha Lân vốn là người vô tư liền vui vẻ bước ra, nhìn chiếc huyền phù trước nhà liền cứng đờ. Trong lòng đã loạn thành một đoàn. Đừng đùa, xe huyền phù dù chỉ là phương tiện đi lại bình thường ở tinh cầu tự nhiên nhưng ở đây là hàng hiếm! Hàng hiếm đó! Kha Lân mắt sáng rực chạy tới hết một vòng lại một vòng đi quanh xe huyền phù, còn lẩm bẩm những linh kiện cơ bản cậu thấy qua, ghi nhớ vị trị của nó. Kha Lân tâm loạn mà gào thét, hưng phấn ngồi vào bên trong. Không nhịn được mà sờ đông sờ tây. Đến khi nhận được ánh mắt của quản gia Florian đang nhìn mình mới thu tay lại, dựa vào cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài.
Tốc độ của huyền phù không phải dạng thường, còn đặc biệt cho người của gia tộc lớn đương nhiên động cơ rất tốt, di chuyển rất nhanh. Sau 5 phút liền đến được dinh thự Florian.
Xuống xe, Kha Lân nuốt xuống căng thẳng theo sau quản gia Florian bước vào bên trong.
Bước vào sảnh lớn chính là đại gia tộc đang cùng nhau vui vẻ trò chuyện, cảm giác được có hơi thở xa lạ bước vào liền quay sang nhìn Kha Lân. Giật mình với nhưng ánh mắt sắc bén muốn đâm thủng mình, Kha Lân cúi đầu tiếp tục theo sau quản gia lướt qua họ mà đến thư phòng.
Thư phòng không quá rộng nhưng toàn bộ cách tư liệu cơ mật quan trọng đều nằm ở đây. Quản gia sau khi đưa Kha Lân vào bên trong liền nhẹ bước rời đi không tiếng động. Kha Lân quan sát một vòng ánh mắt liền dừng lại trước người đàn ông trung niên đang nghiêm túc làm việc. Đứng trước mắt một vị thiếu tướng không khỏi khiến cậu hít sâu, ánh mắt dời đi sang kệ sách, lần lượt đọc tiêu đề từng quyển mà không khỏi sáng lên. Đối với Kha Lân đây đúng là thiên đường, cậu chỉ muốn nhào với khu tư liệu linh kiện cơ giáp mà sống, nhưng đây là thư phòng của một thiếu tướng, Kha Lân chỉ sợ mình làm loạn cả mạng cũng không còn liền quay lại trầm mặc nhìn sàn nhà mà chờ đợi.
Florian Christine sau khi hoàn thành một nửa công việc liếc nhìn sang quang não rồi quay sang nhìn thiếu niên cúi đầu đứng đối diện, lòng âm thầm tán thưởng. Ông đứng lên rời chỗ đi đến trước mặt Kha Lân, thấy cậu vẫn chưa ngẩn đầu liền vỗ vai cậu.
- Anh bạn nhỏ, không cần cúi đầu nữa. Chúng ta cùng nhau bàn chuyện một chút.
Đứng nhàm chán đến ngủ gục, Kha Lân giữ tư thế cúi đầu mà ngủ hết một tiếng đồng hồ. Bị người gọi liền giật mình nhìn thẳng, mặt chưa có vẻ gì là tỉnh ngủ mà nhìn Florian Christine. Cảm thấy bản thân đợi đối phương đến ngủ gục liền không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng nhe hàm răng trắng mà cười nhìn Florian Christine.
Sau cú sốc nhẹ khi biết bạn nhỏ Kha Lân không phải kiên nhẫn đợi mình mà đứng ngủ một giấc giết thời gian rất thoải mái khiến Florian Christine quyết định rút lại toàn bộ lời tán thưởng, kèm theo mắng hỗn đản nhìn chằm chằm Kha Lân.
Bị nhìn đến ngượng ngùng, Kha Lân mới lên tiếng
- Thiếu Tướng đại nhân, tôi có chút thất lễ rồi! Mong ngài tha thứ!
Florian Christine day day trán, gót chân duỗi thắng mà đi đến bàn trà nhỏ dùng để tiếp khách ngồi xuống, rót hay tách trà liên như sang Kha Lân ý bảo cậu mau chống ngồi xuống, bàn chuyện chính sự.
Sau khi thấy Kha Lân ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm tách trà lên mà uống một ngụm liền nói:
- Bạn nhỏ Kha Lân, tôi mời cậu đến đây đương nhiên là có mục đích. Một người sống ở tinh cầu nhân tạo lại có thể tìm ra cách sử dụng vài thứ xa lạ với người dân ở đây mấy trăm năm, chắc hẳn là người thông minh..
Dừng một chút, Florian Christine nhìn nét mặt đã nắm rõ tình hình của Kha Lân mới tiếp tục nói:
- Cậu biết đấy, mọi hành động của cậu đều bị chúng tôi biết rõ, nắm trong lòng bàn tay. Việc cậu vô tình đã khiến cho người dân ở đây hơn hai phần ba đều biết dùng quang não. Đặc biệt còn có thể đăng nhập vào mạng giả lập, tiến vào không gian ảo. Nó là bước ngoặc lớn của sự thay đổi mà M-374 sắp phải trải qua. Kiến thức cậu có thể tiếp thu là vô cùng lớn, cấp bậc GP và GP-S của cậu chắc chắn thấp nhất là B, mà tinh thần lực thấp nhất là A. Vì một người bình thương sau khi trở thành học viên của các trường quân đội đều chưa chắc có thể tiếp thu kiến thức mới như cậu. Một tháng hoàn thành chương trình năm nhất, cho thấy tư chất cậu rất tốt. Kha Lân bạn nhỏ, tôi hôm nay mời cậu đến đây vì muốn cậu giúp đỡ gia tộc Florian đời thứ mười sáu. Lợi ích chắc chắn không nhỏ.
Kha Lân không khỏi bất ngờ nhìn Florian Christine. Một vị Thiếu Tướng hạ mình nhờ cậu giúp đỡ còn cho cậu lợi ích không nhỏ liền có chút có khó xử. Ở đời này, 30 tuổi mới tính trưởng thành, khi đó con người chưa chắc đã có thể hiểu rõ toàn bộ sự việc trên đời, tốt xấu ngoài xã hội mà phải trải qua rèn dũa mới có thể sắc bén được người người để mắt. Nhưng chưa nói đến bây giờ cậu mới 15, trẻ vị thành niên đối với Đế Quốc là chưa trưởng thành, chưa đủ hiểu chuyện ngoài sự đời. Cho nên Thiếu Tương Florian Christine nhờ cậu giúp đỡ khiến cậu vô cùng hoang mang.
Florian Christine nhìn thấy vẻ khó xử cùng hoang mang trong ánh mắt của Kha Lân, đặt tách trà xuống, lên tiếng:
- Gia tộc Florian đời thứ 16 là đời tệ hại nhất của Florian. Chắc chắn cậu đã nghe qua. Thế hệ đồng lứa với tôi bây giờ đều ở tinh cầu tự nhiên mà tôi chém giết trên chiến trường mấy chục năm, vậy mà chỉ có thể tọa trấn ở tinh cầu nhân tạo này. Tôi đã luôn hi vọng vào đời sau bản thân. Nhưng hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Con cháu không được tích sự, ăn chơi sa đọa nơi thối nát của xã hội. Nói tinh cầu nhân tạo là đáy của thất vọng thì nói bọn chúng đến chính là còn tệ hơn tinh cầu nhân tạo. Chết không chỗ thoát! Kha Lân, đời này Florian Christine tôi cống hiến nhiều như vậy chẳng có thể thay đổi được gì. Nhưng khi biết tinh cầu nhân tạo đang có sự thay đổi ảnh hưởng bởi cậu liền âm thầm vui mừng. Biết rằng như vậy chẳng khác nào lợi dụng cậu nhưng tôi đã hơn 300 rồi, việc tôi lại không còn được nhiều. Xin cậu, Florian sẽ nợ cậu một ân tình, chỉ cần cậu giúp đời thứ 16 là được. Kha Lân bạn nhỏ, cậu không cần làm gì nhiều, chỉ cần tiếp tục tiếp thu kiến thức mới, cùng rèn luyện bản thân, đích thân tôi sẽ giúp cậu. Đem sự chú ý của đời thứ nhất đến đời thứ mười sáu qua cậu. Cách duy nhất hiện giờ tôi có thể nghĩ ra, mong cậu giúp đỡ.
* * *
Tác giả: Cứ có cảm giác bản thân viết càng ngày càng tệ. Tác giả mong các bạn cho chút ý kiến để tiếp tục phấn đấu vì tương lai ngày mai.
Last edited by a moderator: