Xuyên Không Nữ phụ lên ngôi, nữ chính mau cút xuống - Kirishita hayami

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kirishita Hayami, 3 Tháng mười 2020.

  1. Kirishita Hayami nothing to say

    Bài viết:
    11
    [​IMG]

    Tác phẩm: Nữ phụ lên ngôi, nữ chính mau cút xuống.

    Tác giả: Kirishita Hayami

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Kirishita Hayami

    Văn án: Một ngày đẹp trời, mây trong xanh, nắng long lanh, Lưu Tử Kỳ như vậy cư nhiên mà xuyên không rồi. Phải, con đầu đất như cô thế mà cũng được xuyên không rồi! Xuyên đâu không xuyên, lại xuyên ngay vào con nữ phụ ngực to não tàn chết sớm cùng tên trong bộ tiểu thuyết đang làm mưa làm gió trên internet thời bấy giờ "Nam thần cuồng yêu của ta". Chẳng những thế, xuyên vào nữ phụ thì không nói đi, nhưng thế nào lại cho cô tỉnh dậy trong quan tài ngay đám tang của chính mình. Lưu Tử Kỳ không muốn làm nữ phụ ngu si, càng không muốn chen chúc vào cuộc chiến giành đàn ông chảy máu đầu của nữ chính a!

    "Lão thiên gia, ta không nợ không nần người, thế nào lại hành hạ ta như vậy?"

    Lưu ý: Truyện chỉ được đăng duy nhất tại mangatoon và dembuon dưới account Kirishita Hayami, vui lòng không mang đi trước khi có sự đồng thuận của tác giả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2020
  2. Kirishita Hayami nothing to say

    Bài viết:
    11
    Chương 1: Nữ phụ sống lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày đẹp trời cuối thu, gió nhè nhẹ thổi dịu dàng làm trong lòng con người ta cảm thấy bình yên đến lạ. Những chiếc lá đỏ ửng trên cành lặng lẽ rơi xuống, đôi lúc ai đó băng ngang qua lại vô tình giẫm lên nghe tiếng rắc giòn tan như tiếng mấy đứa trẻ ăn bánh quy. Nhưng trái ngược hoàn toàn với cái sắc cảnh bình dị đó, một đoàn người đang khóc lóc sướt ướt nối đuôi nhau, nguyên lai là họ đang đưa tiễn vị Đại tiểu thư Lưu gia - Lưu Tử Kỳ về nơi an nghỉ.

    Mà kể ra thì vị tiểu thư này số mệnh cũng thật khổ, mới hai mươi tuổi đầu đã đi chầu diêm vương. Người ta truyền tai nhau rằng cô vì tự tử mà chết, còn nguyên do thì cũng chẳng rõ ràng. Nhưng nghe đâu trên mạng có tin đồn rằng cô vì giành giật vị hôn phu của cô em gái cùng cha khác mẹ không thành liền xấu hổ tự vẫn.

    Tuy tin đồn ày cũng có sức ảnh hưởng ít nhiều, nhưng chẳng ai thật sự tin rằng nó là sự thật một trăm phần trăm cả, bởi Lưu gia vọng tộc xưa nay nổi tiếng hành sự cẩn thận, họ đã phong tỏa tin tức về Lưu Tử Kỳ chặt chẽ như thế, thì dễ gì những kẻ kia lại có thể có được một thông tin chuẩn xác cơ chứ?

    Bên ngoài vang vọng tiếng khóc than kêu gào thảm thiết, nhưng ai biết được cái người mà những kẻ ngoài kia tưởng đã chầu trời, vậy mà cư nhiên mở mắt to trừng trừng, rõ ràng chẳng hề giống với một kẻ đã chết.

    Lưu Tử Kỳ vậy mà sống lại rồi! Nhưng hình như vẫn có chút gì đó không đúng..

    "Khoan khoan, phòng ta như thế nào liền trở nên tối om thế này?" Cô suy nghĩ một chút, mình ngủ lâu như vậy, khẳng định trời phải sáng, vậy thế quái nào trời vẫn đen kịt? Tận thế à?

    Theo bản năng, Tử Kỳ đưa tay lên sờ sờ bốn phía, rồi lắng tai nghe một chút âm thanh bên ngoài, dần dần cũng đoán ra được chút ít.

    Không gian dài dài, hẹp hẹp, lại tối đen như hũ nút, là một cái hộp! Không, chính xác hơn một chút thì là cái hòm!

    Âm thanh trống kèn hãi hùng lại pha trộn thêm tiếng khóc kêu la inh ỏi như đòi mạng của mấy bà thím, như vậy thì có đầu đất như Lưu Tử Kỳ đi chẳng nữa cũng phải ngầm hiểu ra..

    Cô chính xác thì sắp được đem chôn rồi!

    Ngay lập tức Tử Kỳ muốn tát mình một cái thật đau để có thể tỉnh lại khỏi cái giấc mộng hoang đường này. Cô, một người đang sống sờ sờ, hít thở không khí, máu chảy đều đều như này mà sắp sửa bị người ta đem đi chôn rồi!

    Cô chỉ ngủ có đúng một đêm, hôm sau tỉnh dậy liền bị xem là chết rồi!

    Vậy không lẽ từ giờ trở về sau mỗi đêm khi ngủ cô đều phải cảnh giác thật cao để không bị vứt vào quan tài nữa à?

    Công lí ở đâu? Logic ở đâu?

    Ngay tắp lự, Lưu Tử Kỳ không chần chừ gì nữa mà trực tiếp đẩy rớt nắp hòm ngồi dậy

    Mọi người: "..."

    Có phải họ buồn tới mức ảo giác rồi không?

    Như thế nào lại thấy Đại tiểu thư nhà họ sống lại kia chứ?

    Nhưng thời gian để họ lấy lại ý thức cũng không lâu, nhanh chóng vứt lại cái hòm cùng cô gái trong đấy la hét bỏ chạy tán loạn. Mấy bà thím nước mắt nước mũi khi nãy vậy mà giờ mặt ai nấy tái mét, ú ớ chẳng biết nên nói gì. Đừng hỏi vì sao họ lại sợ, thử hỏi mọi người khi đi đám tang thấy xác chết đột nhiên ngồi bật dậy xem có sợ đến tè ra quần không?

    *Bộp*

    Cùng lúc đấy, Chiếc hòm rơi xuống đập vào tảng đá nứt làm mấy mảnh, cô gái trong đó cũng xui xẻo mà đập vào tảng đá một cú thật đau. Lưu Tử Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, mẹ bà chưa gì mà đã định mưu sát cô rồi à, muốn biến cái đám tang hôm nay thành thật chắc?

    Nhưng cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một người phụ nữ trung niên nhào đến gắt gao ôm chầm chập. Cha mẹ thánh thần thiên địa ơi, chuyện gì nữa đây? Không phải là biến thái đó chứ?

    "Tiểu Kỳ, cảm tạ thiên gia phù hộ, con đã trở về với ta rồi." Người phụ nữ chân thành nức nở làm cô cảm thấy vô cùng xót xa, bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy.

    Mà khoan khoan, dừng lại chút. Người này, vừa gọi cô là con, phải, là con! Một đêm tỉnh dậy liền bị người ta lầm tưởng là con rồi. Cô có cha có mẹ rõ ràng đàng hoàng, thế nào lại trên trời rơi xuống thêm một người mẹ nữa chứ?

    "Bác gái, bác có nhầm lẫn gì không, ta lại không phải con của bác a!"

    Người phụ nữ nghệt mặt ra, kế bên bà ta là một người đàn ông, ước chừng xấp xỉ năm mươi mấy tuổi nhưng trông vẫn rất có phong thái, toát lên vẻ là người có tiền. Cả hai nhìn nhau, rồi lại quay qua nhìn cô.

    "Lưu Tử Kỳ, con quên hết rồi sao, kia là mẹ con, còn ta đây chính là bố con." Người đàn ông lo lắng nhìn cô, một sự lo lắng đến từ tận đáy lòng khiến người ta không thể nào phủ nhận sự chân thành trong đó. Nếu không phải dám khẳng định mình vẫn ổn, Tử Kỳ còn sợ rằng cô mới chính là người nhầm lẫn, quên hết cả nhà rồi.

    "Ta.."

    Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đột nhiên đầu đau nhức khủng khiếp như có kẻ nào đang thẳng tay bổ đầu cô làm hai mảnh. Từng dòng ký ức xẹt qua như những tia điện áp cao làm cô tê dại cả người. Cơn đau đớn cực đại khiến cô trào cả nước mắt, nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu dừng lại

    "AAAAAAAA!"

    "Tử Kỳ con sao vậy?"

    "Từ Kỳ Tử Kỳ đừng dọa ta!"

    "Mau gọi xe cấp cứu!"

    "Tử Kỳ.."

    Âm thanh lọt được vào tai cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô ngất lịm đi
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2020
  3. Kirishita Hayami nothing to say

    Bài viết:
    11
    Chương 2: Nam thần cuồng yêu của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại bệnh viện tư nhân A, thành phố S

    Trong một căn phòng bệnh quay mặt về hướng Đông Nam của thành phố, một cô gái tóc đen xõa dài ngồi đấy thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ. Cô khoác lên mình bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng đơn điệu, nhưng nó lại không hề làm giảm đi cái khí chất xinh đẹp quanh cô.

    Nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ khẽ vuốt ve lên khuôn mặt hồng hào nhưng cô có vẻ không để ý lắm.

    Nói đúng hơn, Lưu Tử Kỳ đang bận sốc không nói nên lời!

    Cô xuyên không rồi! Phải, con đầu đất như cô vậy mà cũng được xuyên không rồi! Hôm qua sau một trận đầu óc quay cuồng, một lượng kinh khủng ký ức liên tục được nhồi nhét vào đầu cô.

    Cuối cùng sau một đêm thức trắng sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng Lưu Tử Kỳ cũng nghiệm ra được cái hoàn cảnh mà mình mắc phải. Cô cư nhiên thế mà xuyên vào tiểu thuyết rồi!

    Xuyên đâu không xuyên, xuyên ngay vào con nữ phụ ngực to não tàn chết sớm cùng tên Lưu Tử Kỳ trong cuốn tiểu thuyết mạng "Nam thần cuồng yêu của ta" đang làm mưa làm gió trên internet lúc bấy giờ. Tất nhiên, là một sắc nữ lâu năm, chắc chắn Tử Kỳ đã xử qua bộ truyện này rồi.

    Đây là một bộ tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến xoay quanh cuộc đời hết sức cẩu huyết của nữ chính Lưu Họa Y, từ khi sinh ra đã sống trong sự ghẻ lạnh của gia đình bên nội vì cô ta chỉ là đứa con riêng ngoài giá thú của Lưu gia chủ đương thời – Lưu Vĩ Kỳ.

    Mẹ cô ta là tiếp viên quán bar, vô tình trong một đêm say với Lưu Vĩ Kỳ mà sinh ra hai đứa trẻ sinh đôi là Lưu Họa Y và anh trai cô ta là Lưu Thanh. Bà ta không hề nói cho Lưu gia chủ biết về hai đứa bé, bỏ trốn khỏi nhà và âm thầm sinh ra hai đứa trẻ.

    Và mọi chuyện có lẽ sẽ tiếp diễn rất bình thường, nếu như mẹ của Họa Y không đột ngột mắc bệnh nặng. Căn bệnh tra tấn bà ta những ba năm, dằn vặt cơ thể bà qua từng ngày từng tháng. Cuối cùng, khi biết mình sẽ chẳng qua khỏi, bà đã tìm cách liên lạc cho Lưu Vĩ Kỳ và nhờ ông ta nuôi hai đứa con của mình. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, Lưu Vĩ Kỳ đương nhiên đồng ý.

    Đó cũng chính là lúc bi kịch ập đến!

    Lưu gia trên dưới nháo nhào xào xáo, nguyên chỉ vì đột nhiên trên trời rớt xuống một vị nhị tiểu thư và đại thiếu gia của dòng chính.

    Đương Lưu gia phu nhân – Hương Dĩ Nhu vì chuyện này mà tự nhốt mình không gặp ai một tuần, bà và Lưu gia chủ phu thê thâm tình, ai ngờ giờ thì ông lại dắt hai đứa trẻ nhỏ hơn con bà hai tuổi về nhà, bà cư nhiên rất sốc.

    Nguyên chủ Lưu Tử Kỳ - Thiên kim đại tiểu thư Lưu gia, chỉ mới sáu tuổi đã phải nhận một cú đả kích lớn từ việc cha có con riêng, tính cách liền bị méo mó. Từ một đứa trẻ ngoan ngoãn hòa đồng trở nên kiêu căng ích kỷ.

    Lưu Vĩ Kỳ cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu, chỉ vì một đêm say mà ông bị cả dòng họ chỉ trích. Lưu gia xưa nay đặc biệt coi trọng chuyện mặt mũi, chuyện Lưu gia chủ có con riêng ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng của họ. Cho dù đã dùng tiền bịt miệng cánh báo chí, song với giới thượng lưu thì đây là chuyện không phải cứ dùng tiền là được.

    Đó cũng là lý do cả dòng họ đều có thành kiến với Lưu Thanh và Lưu Họa Y.

    Mặc dù sau này, mọi chuyện cũng dần ổn thỏa hơn, bà Lưu sau khi nghe rõ ngọn ngành cũng không giận nữa, chấp nhận chăm sóc hai đứa trẻ kia như con ruột, trên dưới Lưu gia cũng dần ổn định không bàn tán, nhưng sự thật Lưu Thanh và Lưu Họa Y là con riêng thì không thể chối cãi.

    Và đây chỉ là lịch sử cuộc đời của nữ chính, còn phần cốt truyện phải kể đến năm cô ta vừa tròn mười tám tuổi, cũng là lúc Tử Kỳ hai mươi tuổi.

    Lưu Tử Kỳ vốn là bạn gái của nam chính Trình Tranh, cả hai quen nhau tận ba năm trời, từ lúc Tử Kỳ còn ngồi trên ghế trường cấp ba, Trình Tranh thì vừa hết năm cuối đại học. Nhưng sau đó thì vì nhiều lý do, cả hai đã đường ai nấy đi.

    Lúc ấy, nam chính còn yêu cô rất nhiều, lúc đầu anh theo đuổi nữ chính cũng chỉ vì nữ chính khá giống cô, Trình Tranh xem Họa Y như thế thân của cô để giúp anh ta đỡ nhớ nhung về hình bóng người cũ.

    Nhưng dần dần, anh đã bị sự tốt bụng và đáng yêu của nữ chính cảm hóa, đến một lúc nào đó, anh mới chợt nhận ra, Họa Y đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Đáng tiếc thay, cùng lúc đó, nữ chính Lưu Họa Y lại phát hiện ra anh ban đầu theo đuổi cô vì xem cô như thế thân của người chị gái cùng cha khác mẹ. Cùng sự tức giận và tủi hờn, cô đã bỏ đi.

    Đồng thời khi cô bỏ đi, Lưu Tử Kỳ lại xuất hiện. Cô muốn nối lại tình cảm với Trình Tranh, nhưng lúc này trong long anh chỉ có mỗi nữ chính, nào còn chỗ cho một kẻ như cô chứ. Nhưng là nữ phụ phản diện, cô ta nào chịu an phận, liên tục tìm cách ngăn chặn việc tìm kiếm nữ chính của nam chính.

    Rồi khi nam chính tìm ra nữ chính cô ta lại mặt dày chui vào giữa hai người. Và kết cục thì như mọi người đã thấy ở chương đầu tiên khi Tử Kỳ mới xuyên không qua, cô được nam nữ chính tiễn về hậu trường lãnh cơm hộp. Còn nam nữ chính thì sau bao nhiêu trắc trở, cả hai lại về cùng một nhà.

    Một cái kết hết sức tầm thường cho môt câu truyện bình thường!

    Và thời điểm mà bây giờ Lưu Tử Kỳ đang có mặt đây, chính là đoạn gần cuối truyện, khi nữ phụ phản diện nguyên chủ vừa chết. Nếu nhứ cô không lầm thì chưa đầy ba tháng nữa cũng là lúc Họa Y và Trình Tranh kết hôn.

    Lưu Tử Kỳ mệt mỏi khe khẽ thở dài.

    Người ta thì xuyên vào nữ chính có bàn tay vàng, cô lại phải làm nữ phụ độc ác, thở thôi cũng có thể chết cho được.

    Mà cho dù người ta có xuyên nữ phụ cũng được xuyên vào đầu truyện để thay đổi kết cục, cô lại xuyên vào cuối truyện, khi tất cả đã quá muộn màng.

    Người ta xuyên không ít ra cũng tỉnh lại ở bệnh viện hay phòng riêng, cô thì hay rồi, trực tiếp bay vào quan tài ngay trong đám tang mà nằm.

    Mà người ta trước khi xuyên cũng toàn là thành phần mẹ thiên hạ như sát thủ, bác sĩ, đặc công.. Còn cô chỉ là một sinh viên đại học nghèo tới mì gói cũng bữa đói bữa no, làm thế nào mà sống sót cho nổi đây?

    Lưu Tử Kỳ tức muốn hộc máu, lão thiên gia ông nghĩ ông ngồi trên cao rồi muốn làm gì thì làm phải không. Cô thừa nhận mình sống hơn hai mươi hai năm trên đời tuy không phải quá tốt nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, thế quái nào lại bị lôi vào cái mớ hỗn đỗn này?

    Lật bàn, cô không muốn làm nữ phụ! Cô muốn trở về nhà gặm mì gói sống qua ngày! Ít ra cũng không ảnh hưởng đến tính mạng a!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...