Tự Truyện Mãi Mãi Là Bao Lâu? - ThinhND08

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThinhND08, 20 Tháng hai 2022.

  1. ThinhND08

    Bài viết:
    0
    Chap 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hello tất cả các bạn, lần gần nhất mà tôi đăng chương mới cũng gần 1 tháng rồi. Trong khoảng thời gian qua công việc của tôi hơi nhiều nên đứa con tinh thần này tôi cũng bỏ bê quá. Nhưng không sao, i'm comeback here. Tôi hứa là tôi sẽ cố gắng hết mức cố gắng hết sức có thể để hoàn thành nó trong thời gian gần nhất. Ok let's gooo.

    Tôi như ngất lịm đi khi nghe thấy tin sét đánh này. Bảo sao hôm nay lòng tôi nóng như lửa đốt.

    - Anh nói.. nói gì cơ.. Em chư.. a nghe r.. õ! Không kịp để tôi nói hết câu thì ông ý đã tắt điện thoại. Tôi vội lấy xe của thằng Thành rồi phóng như điên vào viện xxx.

    Tôi vứt vội cái xe vào trong chỗ gửi mà tý quên lấy vé. Chạy vội vào hỏi mấy chị y tá phòng caps cứu. Tôi vội vàng chạy theo hướng được chỉ mà tinh thần gần như trống rỗng.

    - My sao rồi? Cô ấy.. Tôi nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

    - Nó đang ở trong kia nhưng nghe bác sĩ nói không khả quan lắm. Ông Tú-anh họ của My nói.

    - Anh nói láo. Cô ấy còn hứa với tôi ngày mai đi chơi mà, sao mà cô ấy có thể..

    Anh Tú không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn tôi đang sướt mướt. Ông ý để tôi đứng im ở đấy lẳng lặng đi ra ngoài.

    Tôi cứ đứng thất thần ở đó nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt lại. Đang tập trung nhìn thì cánh cửa mở ra.

    - Ai là người thân của bệnh nhân My. Dùng hết chút sức lực cuối cùng tôi lao nhanh thân về phía ông bác sĩ đang hỏi.

    - Dạ.. cháu ạ. Bác sĩ ơi, cô ấy.. Ông ấy đứng lặng đi 1 lúc nhìn tôi rồi cũng thở dài nói:

    - Haizz xin lỗi nhưng chúng tôi làm hết sức rồi.. Người nhà vào nhìn bệnh nhân lần cuối đi.

    Nghe xong câu đấy đầu óc tôi tối xầm lại. Vậy là em đã rời xa tôi mãi mãi rồi sao? Hạnh phúc mới chớm nở mà? Em còn cả quãng đường thanh xuân còn dài mà? Sao ông trời lại trớ trêu với cô gái của tôi vậy?

    Mắt tôi dần mở ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi khiến tôi hơi khó chịu. Anh mắt dàn quen với ánh sáng sau thời gian dài ngất đi tôi ráo riết nhìn xung quanh để tìm bóng dáng ai đó.

    Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt khi tôi không thể tìm thấy em. Đầu óc tôi lại trở nên choáng váng.

    - Tỉnh rồi à. Giọng anh Tú vang lên bên tai tôi.

    - Em.. em nằm đây bao lâu rồi? My đâu? Tôi hỏi ngay khi nhìn thấy ông ấy.

    - Nó được đưa về nhà rồi còn mày nằm đây cũng được 3 tiếng rồi. Bác sĩ bảo do mày bị sốc tâm lý nên bị ngất đi thôi.

    - Vậy là My đã.. Tôi không dám nói tiếp. Ông Tú gật đầu như để khẳng định cái sự thật mà tôi đang cố phủ nhận.

    Sau 2 ngày mà tôi nghĩ là buồn nhất cuộc đời tôi và rồi nó cũng mới chỉ là khởi đầu cho 1 chuỗi những ngày tháng đau buồn sau đó. Tôi nghỉ học 1 tuần liền để chìm trong hơi men và khói thuốc để cố gạt bỏ đi những thứ tiêu cực mà em để lại nhưng mà càng uống tôi lại càng nhớ em.

    Hôm nào tôi cũng nhậu nhẹt với đám đệ của bố thằng Dũng đến đêm muộn mới quay về nhà. Về nhà trong bộ dạng say xỉn nhưng mẹ tôi cũng không nói gì. Bà biết tôi đang buồn, biết tôi đang cần vượt qua cái ám ảnh tâm lý này.

    Tôi cứ bị loanh quanh trong cái vòng luẩn quẩn ngồi uống bia, châm điếu thuốc. Tôi cứ ngồi ngẩn ra như vậy mà trong đầu cứ nghĩ về em, về những giây phút hạnh phúc mà tôi và em đã từng và cũng nghĩ đến giây phút mà tôi nhận được tin em đã rời xa tôi.

    Ngồi đến nửa đêm, bia cũng đã ngấm định ngồi đến sáng nhưng bia nó vật nên tôi không thể cố được. Tôi sợ đi ngủ, sợ mơ ác mộng về 1 vài thứ đã và đang xảy ra..

    Hôm đó tôi mơ 1 giấc mơ khá kỳ dị, tôi mơ về em. Mơ thấy em vẫn đang còn đứng đợi tôi ở trước cổng nhà, thấy em đang đứng chờ tôi tới đón đi học. Tôi chạy lại, định ôm lấy em vào lòng nhưng sao cảm giác lạ quá, tôi không thể ôm được em vào lòng mặc dù em đang đứng ngay trước mặt tôi.

    Tôi và em đã nói chuyện rất nhiều, về những gì tôi đã trải qua khi không có em. Cảm giác ấy chân thật đến mức khi tôi bật dậy gối tôi cũng đã đấm nước mắt.

    Ra ngoài vườn châm 1 điếu thuốc rồi lại nhìn lên trời vì em đã nói em luôn ở thiên đường dõi nhìn tôi mà..

    Sáng hôm sau tỉnh dậy với tinh thần bớt tiêu cực hơn những hôm trước đó. Tôi xách cặp đi học, tôi vô thức đạp xe qua nhà em và đứng lại ở cửa nhà như 1 thói quen rồi lại chợt nhận ra điều gì. Tôi lại cố cười nhạt rồi đạp xe đến trường.

    Ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc nhưng cảm giác hôm nay thật khác lạ. Ngồi bên cạnh tôi bây giờ là 1 khoảng trống vắng mà em để lại. Lấy tai nghe ra đeo vào, bật 1 vài bài nhạc mà trước tôi và em hay nghe cùng nhau để quên đi sự trống trải này. Buồn bã tôi gục đầu xuống bàn để không phải nhìn thấy sự trống trải bên cạnh..

    Cảm giác này tệ thật, ngồi viết chap này mà cái cảm xúc ấy vẫn như ngày hôm qua. Tôi đã trải qua 1 tháng làm việc mệt mỏi để rồi lại ngồi vào bàn viết những dòng này khiến cảm xúc của tôi khá tệ. Rất mong các bạn sẽ tiếp thêm động lực cho tôi bằng cách ủng hộ truyện, xin cảm ơn tất cả các bạn <3
     
  2. ThinhND08

    Bài viết:
    0
    Chap 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi học xong tiết đầu tôi xách cặp về luôn chứ không thể ngồi lại thêm giây phút nào nữa. Còn ngồi thêm tôi sợ tôi sẽ không chịu được sự cô đơn này và rồi tôi sẽ nghỉ tiêu cực.

    Lại tiếp tục rong ruổi trên những con đường mà tôi và em thường hay đi qua để níu giữ những gì còn xót lại ở từng cảnh vật. Đi ra quán net hay ngồi log tài khoản Yahoo vào để chuyện trò với cô bé mà tôi hay nhắn tin. Đây là niềm vui hiếm hoi còn lại mà tôi có thể bám víu nhưng chắc nay cô ấy cũng đi học lên không online.

    * * *

    Tối về tôi ngồi trầm tư trước cửa nhà khiến mẹ tôi về phải hỏi:

    - Sao nữa? Sáng mới thấy mày tươi tỉnh tý mà giờ về lại ủ rũ mặt mày thế kia?

    Tôi im lặng không nói gì cả, 1 lúc sau tôi mới nói:

    - Tự dưng con muốn chuyển trường lên kia ở với anh Hùng quá chứ ở đây mỗi lần đến trường con thấy..

    Mẹ tôi cũng hiểu những gì tôi phải trải qua vì tôi đã từng ngồi tâm sự với mẹ cả đêm sau khi em mất nên mẹ chỉ nói:

    - Mày tính như nào thì tính, mày lên đấy học cũng được. Lên trên đấy có anh Hùng, 2 anh em ở với nhau cũng vui. Tôi biết tình hình kinh tế nhà mình ra sao lên mới có suy nghĩ như vậy, hơn nữa tôi cũng biết thừa tính ông Hùng. Tôi mà lên đấy ở với ông ý thì không bao giờ ông ý để tôi phải thiệt thòi gì cả.

    - Để con suy nghĩ đã chứ cái đấy con cũng vừa chợt nghĩ thôi.

    Đêm đó tôi nhắn tin cho ông Hùng nói về cái này luôn, ông ý trả lời đúng 1 tin nhắn:

    - "Dì cũng nói chuyện của mày với con bé kia với anh rồi. Nếu thấy ở nhà không được thì lên đây với anh, ở với anh thì không phải lo nghĩ gì cả chỉ cần mày học hành hẳn hoi không làm gì mất mặt anh là được còn lại anh lo hết cho."

    Tôi cũng chỉ nói lại giống như tôi đã nói với mẹ xong rồi tôi lại tiếp tục suy nghĩ. Mặc dù đang xảy ra những chuyện không được tốt cho lắm ở đây nhưng dù gì thì mĩnh cũng đã gắn bó với cái mảnh đất này được 15-16 năm rồi bây giờ chuyến đi thì tôi có chút không lỡ. Nhưng nếu cứ ở đây tôi sợ những kỉ niệm về em sẽ làm tôi chết dần, chết mòn mất.

    Giờ đi không được mà ở cũng không xong, tôi cũng chả biết phải làm sao nên đành nằm chợp mắt ngủ 1 chút để lấy sức mai nghĩ tiếp. Sáng sớm hôm sau, sau 1 đêm nằm ngủ để đầu óc tỉnh táo thì tôi cũng đi đến quyết định. Tôi sẽ lên kia ở với anh Hùng cũng xem như 1 nút reset cho cuộc đời cũng coi như bắt đầu 1 thử thách mới.

    * * *

    Ngày 25-03-2010.

    Tôi đang ngồi trên chuyến xe để bắt đầu cuộc hành trình mới tinh trong cuộc đời. Ngồi trên xe, tôi đưa mắt nhìn cảnh vật ở làng quê xinh đẹp này thêm chút. Sẽ lâu nữa thì tôi mới về thăm lại ngôi làng này.

    Sau hơn 2 tiếng ngồi trên xe khách thì tôi cũng tới được bến xe, tôi đi xuống định lấy điện thoại ra gọi điện thì anh Hùng đã đứng đằng sau vẫy tay. Tôi vội xách cái balo chứa vài ba thứ đồ linh tinh lại bỏ lên xe anh rồi ông ý rồi chúng tôi đi về.

    Cảnh vật ở đây thật tất bật, khác xa cái vẻ bình yên ở quê tôi. Dòng người nhộn nhịp đến mức tắc đường. Sau 20 phút thì tôi đã đứng trước cửa ngôi nhà khá sang trọng, đồ xộ. Nó cũng chỉ có sương sương 3 tầng nhưng rất rộng, phía trước có 1 cái sân khá rộng để trồng cây cảnh.

    Ông ý giúp tôi mang đồ vào nhà rồi cũng vội vàng đi làm luôn chỉ kịp dăn:

    - Mày vào nhà đi, chìa khóa đây. Mày thích ở phòng nào thì ở không thì mày vào phòng anh ngủ với anh cũng được. Nói xong ông ý cười nham nhở.

    - Thôi ông lượn đi, nhìn cái mặt kìa. Ông ý cười cười rồi lại lên xe đi làm. Tôi vác cái balo đi vào trong nhà, vừa mở cửa ra thì đập vào mắt tôi là kiến trúc toàn đồ gỗ mang phong cách cổ điển. Giữa nhà có cái TV to đùng mà ở thời điểm đó tôi còn chả biết đấy là cái TV.

    Tôi xách đồ đi quanh nhà để xem xét, ở tầng 1 có 2 phòng ngủ và 1 phòng ăn chắc ông ý ít dùng nên cũng chả có đồ đạc gì nhiều. Ở tầng 2 thì có 3 phòng nữa tất cả đều có nhà vệ sinh riêng trong phòng còn tầng 3 chỉ dùng để đựng đồ linh tinh thôi. Tôi chọn cho mình 1 phòng ở tầng 2 rồi lấy vài bộ quần áo cũ ra bỏ vào tủ rồi dọn dẹp lại 1 chút cho đỡ bừa bộn.

    Xong xuôi rồi tôi xuồng phòng ông ý bật máy tính lên ngồi lướt web chút. Đang ngồi nghe nhạc thì có điện thoại, nhấc máy lên thì ông ý nói vội:

    - Trưa nay mày tự ra ngoài ăn nhá, tiền anh để trong tủ tivi ý còn xe thì xuống gara thích cái nào thì lấy mà đi có chìa khóa luôn rồi đấy.
     
  3. ThinhND08

    Bài viết:
    0
    Chap 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tưởng nên đây ông anh chiêu đãi sơn hào hải vị gì ai dè bắt thằng em đi ăn cơm bụi. Tôi nói trêu.

    - Thì mày chịu khó vậy, tối về anh dẫn đi ăn "sơn hào hải vị".

    Tôi tắt máy xuống gara xe của ông ý lấy tạm con SH cũ để bám bụi trong góc gara giữa 1 rừng xế sang. Tôi ra ngoài đường làm quen đường phố, đi lượn lờ 1 lúc thì tôi thấy có 1 quán cơm ở lề đường. Tạt vào làm 1 suất vì bụng tôi bây giờ đang kêu ùng ục.

    Sau khi đã làm đầy cái bụng đói thì tôi lại đi ngắm đường tiếp. Lang thang 1 lúc thì tôi thấy khá buồn ngủ nên lại tìm đường về. May sao chưa đi quá xa nên tôi có thể tìm đường về 1 cách nhanh chóng. Chợp mắt 1 chút mà khi mở mắt ra đã là 2h chiều, tôi lại bật máy tính lên ngồi lướt web nhắn tin với cô gái tôi hay nhắn trên Yahoo.

    - Hiii. Tôi nhắn tin trước. Như đang chờ tin nhắn của tôi, cô ấy rep lại ngay tắp nự.

    - Hiii, nay bày đặt nhắn tin trước đồ ha. Cô ấy trêu.

    - Thì là đàn ông cũng phải ga lăng tý chứ. Tôi cũng nói lại.

    - Lúc nào cũng ga lăng như vậy có phải tốt không. Cô ấy được đà nói thêm.

    Nói chuyện 1 lúc thì tôi mới chợt nhớ là cô nàng này quê gốc ở Hà Nội tôi bèn nhắn:

    - Nè, tôi đang ở Hà Nội đấy.

    - Điêu quê mấy người ở Nam Định mà sao nay ngày học lại lên đây? Lừa tôi chứ gì?

    - Gì lừa gì, tôi nói thật. Tôi chuyển lên ở với ông anh họ rồi học trên đây luôn.

    - Thế mấy người ở đường nào? Cô ấy hỏi tiếp.

    - Ở xxx.

    - Ở gần cái trụ sở công an xxx á?

    - Ừm hình như là vậy vì tôi chưa quen đường lắm mới lên lúc sáng.

    - Uầy khu đó toàn cho mấy ông quan chức nhiều tiền không, chứng tỏ anh họ của mấy người cũng nhiều tiền lắm hả?

    - Gì đâu, nghe đâu nhà của cơ quan á. Tôi nói đại. À mà mới lên đang không biết đường, không biết có ai tình nguyện làm hướng dẫn viên không ta? Tôi gửi kèm với biểu tượng hào hứng.

    - Xời không phải khoe chứ tôi cũng thổ địa đất này á nhưng làm cũng phái có công à nha.

    - Thì cứ hướng dẫn tận tình đi rồi công cán gì thì tính sau. Chưa gì đã nhắc công cán nghe mất hết tình cảm rồi. Tôi rep.

    - Ơ thì cứ phải nói trước chứ. Thế bao giờ mấy người định thuê hướng dẫn viên đây? Cô nàng nói.

    - Thì nào bạn rảnh thì bắt đầu thôi. Tôi nói.

    - Được thế đợi chút ta qua đón luôn mấy người. Nói rồi cô nàng off luôn, tôi lên thay tạm bộ đồ mà mẹ mới mua cho trước khi tôi lên đây. Cũng chả có gì quá sang trọng chỉ là 1 cái quần âu và 1 cái áo phông rồi khoác thêm 1 cái áo khoác thằng Dũng tặng tôi hôm tôi đi. Chả biết nhãn hiệu gì nhưng tôi biết chắc cái áo này rất đắt vì mấy lần tôi cùng nó đi mua đồ nó cũng mua tặng tôi vài bộ.

    Khoảng 10 phút sau thì tôi nghe có tiếng chuông cửa, đi ra mở cửa thì thấy có 1 cô nàng khá cute đang đứng trước cửa. Cô nàng buộc tóc 2 bên và mặc 1 bộ váy trắng.

    - Ui trời, đây là cô bạn mà tôi vẫn hay nhắn tin đây sao? Chả hiểu sao trước gửi cho mình cái ảnh xấu ơi là xấu làm mình tưởng..

    - Gìii. Ảnh đó mà xấu à, hơi bị xịn à.

    - Thôi đi cô ở đó mà tự sướng có đi không thì bảo?

    - Đi chứ nhưng mà mấy người đèo tôi đi. Giờ mới để ý cô nàng đi 1 con SH nhập đời mới chắc nhà cũng cơ cấu. Tôi cũng chả để ý nhiều mà ngồi lên phía trước để đi theo sự chỉ dẫn của cô nàng.

    - Chỉ đường cho tôi qua trường yyy đi, xem trường mới như nào.

    - Uầy học trường điểm đồ ha, chắc học lực giỏi lắm ha.

    - Gì trường điểm á? Giỏi giang gì đâu, tôi được cái học dốt ý chứ giỏi đâu ra.

    - Tưởng nên đây ông anh chiêu đãi sơn hào hải vị gì ai dè bắt thằng em đi ăn cơm bụi. Tôi nói trêu.

    - Thì mày chịu khó vậy, tối về anh dẫn đi ăn "sơn hào hải vị".

    Tôi tắt máy xuống gara xe của ông ý lấy tạm con SH cũ để bám bụi trong góc gara giữa 1 rừng xế sang. Tôi ra ngoài đường làm quen đường phố, đi lượn lờ 1 lúc thì tôi thấy có 1 quán cơm ở lề đường. Tạt vào làm 1 suất vì bụng tôi bây giờ đang kêu ùng ục.

    Sau khi đã làm đầy cái bụng đói thì tôi lại đi ngắm đường tiếp. Lang thang 1 lúc thì tôi thấy khá buồn ngủ nên lại tìm đường về. May sao chưa đi quá xa nên tôi có thể tìm đường về 1 cách nhanh chóng. Chợp mắt 1 chút mà khi mở mắt ra đã là 2h chiều, tôi lại bật máy tính lên ngồi lướt web nhắn tin với cô gái tôi hay nhắn trên Yahoo.

    - Hiii. Tôi nhắn tin trước. Như đang chờ tin nhắn của tôi, cô ấy rep lại ngay tắp nự.

    - Hiii, nay bày đặt nhắn tin trước đồ ha. Cô ấy trêu.

    - Thì là đàn ông cũng phải ga lăng tý chứ. Tôi cũng nói lại.

    - Lúc nào cũng ga lăng như vậy có phải tốt không. Cô ấy được đà nói thêm.

    Nói chuyện 1 lúc thì tôi mới chợt nhớ là cô nàng này quê gốc ở Hà Nội tôi bèn nhắn:

    - Nè, tôi đang ở Hà Nội đấy.

    - Điêu quê mấy người ở Nam Định mà sao nay ngày học lại lên đây? Lừa tôi chứ gì?

    - Gì lừa gì, tôi nói thật. Tôi chuyển lên ở với ông anh họ rồi học trên đây luôn.

    - Thế mấy người ở đường nào? Cô ấy hỏi tiếp.

    - Ở xxx.

    - Ở gần cái trụ sở công an xxx á?

    - Ừm hình như là vậy vì tôi chưa quen đường lắm mới lên lúc sáng.

    - Uầy khu đó toàn cho mấy ông quan chức nhiều tiền không, chứng tỏ anh họ của mấy người cũng nhiều tiền lắm hả?

    - Gì đâu, nghe đâu nhà của cơ quan á. Tôi nói đại. À mà mới lên đang không biết đường, không biết có ai tình nguyện làm hướng dẫn viên không ta? Tôi gửi kèm với biểu tượng hào hứng.

    - Xời không phải khoe chứ tôi cũng thổ địa đất này á nhưng làm cũng phái có công à nha.

    - Thì cứ hướng dẫn tận tình đi rồi công cán gì thì tính sau. Chưa gì đã nhắc công cán nghe mất hết tình cảm rồi. Tôi rep.

    - Ơ thì cứ phải nói trước chứ. Thế bao giờ mấy người định thuê hướng dẫn viên đây? Cô nàng nói.

    - Thì nào bạn rảnh thì bắt đầu thôi. Tôi nói.

    - Được thế đợi chút ta qua đón luôn mấy người. Nói rồi cô nàng off luôn, tôi lên thay tạm bộ đồ mà mẹ mới mua cho trước khi tôi lên đây. Cũng chả có gì quá sang trọng chỉ là 1 cái quần âu và 1 cái áo phông rồi khoác thêm 1 cái áo khoác thằng Dũng tặng tôi hôm tôi đi. Chả biết nhãn hiệu gì nhưng tôi biết chắc cái áo này rất đắt vì mấy lần tôi cùng nó đi mua đồ nó cũng mua tặng tôi vài bộ.
     
  4. ThinhND08

    Bài viết:
    0
    Chap 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng 10 phút sau thì tôi nghe có tiếng chuông cửa, đi ra mở cửa thì thấy có 1 cô nàng khá cute đang đứng trước cửa. Cô nàng buộc tóc 2 bên và mặc 1 bộ váy trắng.

    - Ui trời, đây là cô bạn mà tôi vẫn hay nhắn tin đây sao? Chả hiểu sao trước gửi cho mình cái ảnh xấu ơi là xấu làm mình tưởng..

    - Gìii. Ảnh đó mà xấu à, hơi bị xịn à.

    - Thôi đi cô ở đó mà tự sướng có đi không thì bảo?

    - Đi chứ nhưng mà mấy người đèo tôi đi. Giờ mới để ý cô nàng đi 1 con SH nhập đời mới chắc nhà cũng cơ cấu. Tôi cũng chả để ý nhiều mà ngồi lên phía trước để đi theo sự chỉ dẫn của cô nàng.

    - Chỉ đường cho tôi qua trường yyy đi, xem trường mới như nào.

    - Uầy học trường điểm đồ ha, chắc học lực giỏi lắm ha.

    Cô nàng như hiểu ra vấn đề cũng không đề cập đến nữa mà chuyên tâm chỉ đường cho tôi. Lòng vòng mất 1 lúc thì tôi cũng đến đường ngôi trường mà tôi sẽ theo học 1 vài năm tiếp theo đây.

    Nhìn tổng thể thì ngồi trường cũng không quá đồ sộ nhưng cái khuôn viên trường thì rất lớn. Nguyên cái sân ở đằng trước của cái trường thôi đã rộng gấp rưỡi cái diện tích của ngôi trường cũ. Theo tôi nhìn từ đằng trước thì nó có 2 dãy nhà 2 tầng.

    Nhìn 1 chút rồi tôi và cô nàng lại tiếp tục đi loanh quanh những con đường lớn, nhỏ ở Hà Nội. Tôi ra ngoài đường làm quen đường phố, đi lượn lờ 1 lúc thì tôi thấy có 1 quán cơm ở lề đường. Tạt vào làm 1 suất vì bụng tôi bây đang kêu ùng ục.

    Sau khi đã làm đầy cái bụng đói thì tôi lại đi ngắm đường tiếp. Lang thang 1 lúc thì tôi thấy khá buồn ngủ nên lại tìm đường về. May sao chưa đi quá xa nên tôi có thể tìm đường về 1 cách nhanh chóng. Chợp mắt 1 chút mà khi mở mắt ra đã là 2h chiều, tôi lại bật máy tính lên ngồi lướt web nhắn tin với cô gái tôi hay nhắn trên Yahoo.

    - Hiii. Tôi nhắn tin trước. Như đang chờ tin nhắn của tôi, cô ấy rep lại ngay tắp nự.

    - Hiii, nay bày đặt nhắn tin trước đồ ha. Cô ấy trêu.

    - Thì là đàn ông cũng phải ga lăng tý chứ. Tôi cũng nói lại.

    - Lúc nào cũng ga lăng như vậy có phải tốt không. Cô ấy được đà nói thêm.

    Nói chuyện 1 lúc thì tôi mới chợt nhớ là cô nàng này quê gốc ở Hà Nội tôi bèn nhắn:

    - Nè, tôi đang ở Hà Nội đấy.

    - Điêu quê mấy người ở Nam Định mà sao nay ngày học lại lên đây? Lừa tôi chứ gì?

    - Gì lừa gì, tôi nói thật. Tôi chuyển lên ở với ông anh họ rồi học trên đây luôn.

    - Thế mấy người ở đường nào? Cô ấy hỏi tiếp.

    - Ở xxx.

    - Ở gần cái trụ sở công an xxx á?

    - Ừm hình như là vậy vì tôi chưa quen đường lắm mới lên lúc sáng.

    - Uầy khu đó toàn cho mấy ông quan chức nhiều tiền không, chứng tỏ anh họ của mấy người cũng nhiều tiền lắm hả?

    - Gì đâu, nghe đâu nhà của cơ quan á. Tôi nói đại. À mà mới lên đang không biết đường, không biết có ai tình nguyện làm hướng dẫn viên không ta? Tôi gửi kèm với biểu tượng hào hứng.

    - Xời không phải khoe chứ tôi cũng thổ địa đất này á nhưng làm cũng phái có công à nha.

    - Thì cứ hướng dẫn tận tình đi rồi công cán gì thì tính sau. Chưa gì đã nhắc công cán nghe mất hết tình cảm rồi. Tôi rep.

    - Ơ thì cứ phải nói trước chứ. Thế bao giờ mấy người định thuê hướng dẫn viên đây? Cô nàng nói.

    - Thì nào bạn rảnh thì bắt đầu thôi. Tôi nói.

    - Được thế đợi chút ta qua đón luôn mấy người. Nói rồi cô nàng off luôn, tôi lên thay tạm bộ đồ mà mẹ mới mua cho trước khi tôi lên đây. Cũng chả có gì quá sang trọng chỉ là 1 cái quần âu và 1 cái áo phông rồi khoác thêm 1 cái áo khoác thằng Dũng tặng tôi hôm tôi đi. Chả biết nhãn hiệu gì nhưng tôi biết chắc cái áo này rất đắt vì mấy lần tôi cùng nó đi mua đồ nó cũng mua tặng tôi vài bộ.

    Khoảng 10 phút sau thì tôi nghe có tiếng chuông cửa, đi ra mở cửa thì thấy có 1 cô nàng khá cute đang đứng trước cửa. Cô nàng buộc tóc 2 bên và mặc 1 bộ váy trắng.

    - Ui trời, đây là cô bạn mà tôi vẫn hay nhắn tin đây sao? Chả hiểu sao trước gửi cho mình cái ảnh xấu ơi là xấu làm mình tưởng..

    - Gìii. Ảnh đó mà xấu à, hơi bị xịn à.

    - Thôi đi cô ở đó mà tự sướng có đi không thì bảo?

    - Đi chứ nhưng mà mấy người đèo tôi đi. Giờ mới để ý cô nàng đi 1 con SH nhập đời mới chắc nhà cũng cơ cấu. Tôi cũng chả để ý nhiều mà ngồi lên phía trước để đi theo sự chỉ dẫn của cô nàng.

    - Chỉ đường cho tôi qua trường yyy đi, xem trường mới như nào.

    - Uầy học trường điểm đồ ha, chắc học lực giỏi lắm ha.

    - Gì trường điểm á? Giỏi giang gì đâu, tôi được cái học dốt ý chứ giỏi đâu ra.

    Cô nàng như hiểu ra vấn đề cũng không đề cập đến nữa mà chuyên tâm chỉ đường cho tôi. Lòng vòng mất 1 lúc thì tôi cũng đến đường ngôi trường mà tôi sẽ theo học 1 vài năm tiếp theo đây.

    Nhìn tổng thể thì ngồi trường cũng không quá đồ sộ nhưng cái khuôn viên trường thì rất lớn. Nguyên cái sân ở đằng trước của cái trường thôi đã rộng gấp rưỡi cái diện tích của ngôi trường cũ. Theo tôi nhìn từ đằng trước thì nó có 2 dãy nhà 2 tầng.

    Nhìn 1 chút rồi tôi và cô nàng lại tiếp tục đi loanh quanh những con đường lớn, nhỏ ở Hà Nội.
     
    Heo Bảo BảoMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  5. ThinhND08

    Bài viết:
    0
    Chap 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi loanh quanh 1 hồi thì cũng đã 5h chiều rồi, tôi ngỏ ý mời cô bạn đi ăn:

    - Nè.. Cũng 5h rồi, nay đi vậy thôi. Để trả công cho bà vì đã làm người dẫn đường của tôi thì bà muốn ăn gì để tôi mời?

    - Ý.. Tôi muốn ăn nhiều lắm, nào là bún ốc nè, chè bưởi nè, sữa chua nè.. Cô nàng liệt kê ra cơ số là món ăn mà tôi nghe xong thì hầu hết tôi cũng chẳng biết mấy món đó là gì. Bởi vì từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng thử qua.

    Sau 1 hồi suy đi tính lại thì cô nàng quyết định dẫn tôi ra 1 quán bún ốc ở 1 trong 1 cái hẻm khá sâu mà tôi cũng không nhớ nổi tên hẻm.

    Tôi thì cũng chả rành món này nên là cô ấy gọi gì thì tôi gọi theo thôi. Tôi cũng chả để ý nó có ngon hay không mà cứ thế ăn nhanh nhanh chóng chóng. Ngẩng đầu lên thì thấy cô ấy đang ngồi ăn 1 cách nhẹ nhàng, ăn từng miếng một cách chậm rãi trái ngược hẳn với sự vội vàng của tôi.

    Nhìn cô ấy tôi lại nhớ đến em, cũng kiểu ăn ấy cũng vẫn là 1 cô gái đang ngồi đối diện tôi nhưng tiếc là không phải em.

    Tôi ngồi suy nghĩ miên man mãi mà mắt đã ngấn lệ hồi nào không hay. Đến khi cô nàng ngẩng đầu lên thấy mắt tôi đã đỏ hoe quay ra hỏi thì tôi mới phát giác.

    Tôi lau vội những giọt nước mắt còn đang đọng lại nơi khóe mắt rồi trả lời qua loa:

    - Không sao đâu, bụi bay vào mắt tôi thôi. Bà ăn xong chưa mình về thôi?

    - Ừm tôi ăn xong rồi để tôi ra thanh toán. Cô ấy nói.

    - Ơ kìa, hôm nay tôi mời mà. Nói rồi tôi đứng lên ra thanh toán tiền.

    Tiếp tục đi theo sự chỉ dẫn của cô nàng thì tôi đã về đến cổng nhà. Trời xui đất khiến thế nào cũng vừa đúng lúc ông anh giời đánh của tôi về.

    - A ông em của anh mới lên mà đã làm quen nhanh thế. Tôi lườm ông ý 1 cái rồi đáp:

    - Đây là bạn em quen trên Yahoo. Ông ý chỉ cười cười rồi mở cửa nhà.

    Tôi chào hỏi qua loa vài câu với cô ấy rồi cũng đi vào nhà.

    Tối nay như lời hứa của ông anh thì tôi được mời đi ăn "sơn hào hải vị". 2 anh em ngồi ở quán bia với 1 đĩa mực xào và 2 con mực khô nướng mà ngồi lai rai đến khuya.

    Về đến nhà thì tôi với anh Hùng dìu nhau vào trong phòng rồi tôi cũng chả nhớ chuyện gì tiếp theo. Tôi ngất đi đến 6 rưỡi sáng hôm sau mới tỉnh. Đầu óc vẫn hơi quay cuồng nhưng cũng tỉnh phần nào.

    Tôi lay ông Hùng dậy vì hôm qua ông ý bảo nay dẫn tôi đến trường nhận lớp mới. Tôi đá thẳng vào phao câu ông ý 2 phát rồi mới hét lên:

    - Dậy anh ơi. Nói rồi chưa kịp để ông ý tỉnh hẳn tộ lại sút cho ông ý phát nữa rồi mới hứng trí chạy về phòng đánh răng rửa mặt.

    Đợi ông Hùng thêm 20 phút thì ông ý mới chịu đi ra khỏi phòng. Vừa đi ông ý vừa xoa mông vừa nói:

    - Mẹ mày làm gì anh mà mới sáng ngày ra phao câu anh đau quá.

    Tôi nín cười tỏ ra ngây thơ không biết gì. Ông ý nhìn mặt tôi tức nổ phổi mà không làm gì được.

    Ông Hùng xuống gara 1 lúc sau đi lên với con Camry đen. Anh Hùng trở tôi đến ngôi trường mà hôm qua tôi cùng cô bạn mà đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tên đã đến.

    Nhìn ở bên ngoài ngôi trường đã cực lớn rồi nhưng khi vào bên trong thì tôi mới thấy dmrox độ bề thế của nó.

    Ngôi trường có 3 gian nhà xây theo hình chữ U, 2 dãy trong đó là phòng học thì mỗi dãy 4 tầng còn dãy còn lại 3 tầng là phòng của các giáo viên trong trường.

    Anh Hùng dẫn tôi lên tầng 3 rồi đi đến hết hành lang gõ cửa phòng hiệu trưởng.

    - Cốc.. cốc.. cốc.. Từ trong phòng có 1 giọng nói có vẻ nghiêm nghị truyền ra:

    - Vào đi. Anh Hùng bước vào 1 cách hết sức thoải mái còn tôi dù gì đây cũng sẽ là giáo viên của tôi lên tôi có hơi chút rụt rè.

    Thấy tôi đừng mãi ở ngoài không vào thì anh Hùng bèn giục:

    - Thịnh vào đây chào thầy V đi em đứng mãi ở ngoài đó làm gì vậy?

    Đên lúc này tôi mới bước chậm rãi vào trong thì thấy ông thầy với giọng nói hết sức nghiêm nghị vừa rồi đang tươi cười nói chuyện với anh Hùng.

    - Đây là cu em của cậu đây à? Đẹp trai hơn ông anh rồi. Thầy nói 1 câu trêu đùa.

    - Chú cứ nói thế, em nó còn trẻ đẹp trai hơn cháu là điều đương nhiên rồi. Anh Hùng cười tươi đáp.

    Ông Hùng ngồi hàn huyên với thầy V thêm khoảng 15 phút thì mới đi vào chuyện chính.

    - Hôm trước cháu có qua nhà nói chuyện với chú rồi đấy, hôm nay cháu dẫn em qua đây chú xem thế nào sắp xếp cho nó hộ cháu với. Thầy V nghe vậy thì vẫn cười cười rồi quay lại bàn làm việc bấm bấm cái điện thoại bàn:

    - "Cô Ngọc lên phòng tôi gấp nhé!"

    Nói xong thì thầy quay lại bàn nói tiếp với anh Hùng:

    - Ông cháu yên tâm, chuyện mà chú hứa thì đã bao giờ chú để mày thất vọng chưa. 2 người lại ngồi nói mấy câu chuyện qua lại thêm 5 phút nữa thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa:

    - Cốc.. cốc.. cốc.. Thầy V khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị nói ra 2 chữ:

    - Vào đi..
     
    Heo Bảo Bảo thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...