Bách Hợp Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu I - Aki Re

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Aki Re, 10 Tháng bảy 2018.

?

Bạn muốn truyện HE hay SE?

  1. HE

    8 phiếu
    50.0%
  2. SE

    8 phiếu
    50.0%
  1. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 30: Lời xin lỗi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Minh Hương nhoẻn miệng cười:

    - Không phải nhà cậu là nhà tài trợ lớn thứ hai của trường sao?

    - Ờ, ừ..

    - Như vậy chắc chắn Sơn Long không thể đụng đến cậu được. Cậu có cách gì trừng trị cậu ta được không?

    Khương Mai Yêu lo lắng nhìn tất cả mọi người, mồ hôi trên trán lấm tấm rơi xuống khuôn mặt trắng nõn.

    - Tớ.. tớ..

    Gia đình Khương Mai Yêu có truyền thống lâu đời làm công nhân viên chức. Hiện nay bố cô ta đang làm chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh, mẹ thì làm hiệu trưởng trường đại học, nhìn thế nào cũng thấy đây là gia đình vừa có tiền vừa có thế. Chưa kể ông bà Khương Mai Yêu là công chức cấp cao tuy đã nghỉ hưu nhưng danh tiếng vẫn đồn gần xa.

    Dù vậy, trong gia đình vẫn có vài quy định khắt khe không được phạm phải.

    Nhìn thái độ của cô ta, tôi cũng đoán được vài phần đó là quy định gì.

    - Sao vậy? - Dương Minh Hương mất đi vẻ kiên nhẫn, vu vơ nói. - Hay là cậu cũng sợ Sơn Long, không chịu giúp bọn mình.

    - Không phải, tớ không có ý đó. - Khương Mai Yêu vội vàng giải thích.

    Thật ra cô ta cũng muốn giúp lắm nhưng bố mẹ không cho phép mang lại tiếng xấu cho gia đình. Chính vì thế cho dù Khương Mai Yêu có được mọi người yêu quý nhờ vả đến đâu thì cũng phải nhìn xem sự việc ảnh hưởng đến mức nào mới giúp được.

    - Các cậu đừng làm khó Mai Yêu nữa mà! Đừng vì chút chuyện nhỏ này gây mất đoàn kết cả lớp. - Như An Thư nức nở nói.

    Mọi người thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, nhưng trong mắt chứa vài phần kì quái nhìn Khương Mai Yêu.

    Thấy mọi người nhìn mình như vậy, Khương Mai Yêu bặm môi, hơi nước che mờ đôi mắt. Cô sắp khóc.

    - Mấy người thật nực cười đó. - Im lặng từ nãy đến giờ, tôi bắt đầu lên tiếng. - Khương Mai Yêu đâu có trách nhiệm gì mà phải giúp. Từ chối hay không là quyền của cậu ấy. Sao mấy người lại nhìn Khương Mai Yêu cứ như cậu ấy vừa làm sai chuyện gì ấy.

    Hi Giang Mộc vội ra khuyên ngăn:

    - Mọi người không có ý đó đâu. Đây là đang bàn luận thôi. Nếu Khương Mai Yêu không giúp được thì cũng không sao đâu, bọn mình hiểu cho cậu mà.

    Dương Minh Hương chẹp miệng không thèm lên tiếng nữa.

    Trên mặt mỗi người mỉm cười tỏ vẻ hòa hoãn nhưng trong lòng ai biết được họ đang nghĩ cái gì.

    Tuy tôi không thích mấy người trong lớp này nhưng Khương Mai Yêu dù gì cũng tốt hơn bọn họ một chút.

    Cô ta tính tình khá nhút nhát, mỗi lần nói cái gì hầu như đều phải được người khác động viên, thúc ép mới làm được.

    Dù vậy, miễn trong khả năng mình có thể làm được thì Khương Mai Yêu luôn cố gắng để giúp đỡ mọi người.

    Tôi nhớ rõ nhất một chuyện, Khương Mai Yêu là người duy nhất không vì đám đông đồn thổi mà xa lánh tôi cùng Bạch Yết Uyên.

    Khi lớp trưởng đưa tấm thiệp sinh nhật cũng chỉ có cô ta cầm lấy rồi cảm ơn, hứa hẹn nếu hôm ấy rảnh sẽ đi.

    Đến tận bây giờ tôi vẫn thấy tấm thiệp được cất giữ cẩn thận trong cặp của Khương Mai Yêu.

    Cô ta khá giống lớp trưởng ở tính cách luôn gìn giữ trân trọng những gì mình có.

    Thở dài một hơi, tôi nói:

    - Tớ nhớ không lầm thì chính Như An Thư gây sự trước khiến Sơn Long nổi cáu mà. Sao giờ lại thành cậu ta ỷ mạnh hiếp yếu nhỉ. Với cả vết thương này là do Như An Thư trượt chân ngã, cũng không phải Sơn Long cố ý làm đâu đấy. Như An Thư, cậu nên giải thích rõ ràng mọi chuyện đừng để người khác hiểu lầm làm rối răm mọi chuyện lên nữa?

    Nói xong tôi lắc đầu. Thật chả giống tôi chút nào, tự dưng lại đi giúp người khác không công như vậy.

    Tất cả đều sững người. Đúng như tôi nói, mọi chuyện đều là do tự suy tự diễn tiến triển thành đến mức này. Ngay cả vết thương kia chỉ có một số ít người tận mắt nhìn thấy, còn lại chỉ đoán mò.

    Ánh mắt đồng loạt chuyển sang Như Anh Thư. Mạc Hồng Thy nghi ngờ hỏi:

    - Như An Thư, chuyện này là như thế nào vậy?

    Cô ta đứng một bên, khó xử không nói nên lời. Rõ ràng sự việc đang tiến triển theo đúng dự đoán tự dưng chuyển đến mức này.

    - Chắc lúc nãy do quá hốt hoảng nên tớ bị trượt ngã thôi. Các cậu đừng có hiểu lầm Sơn Long. - Như An Thư cố gắng bình tĩnh lại, sụt sùi nói.

    - Thế sao từ nãy cậu không nói từ sớm, khiến mọi người hiểu lầm đổ oan cho Sơn Long, gây khó xử cho Khương Mai Yêu. Tớ nghĩ cậu nên xin lỗi mọi người đi. - Tôi kiêu ngạo nói.

    Nghe thấy tôi nói vậy, mọi người gật gù tỏ vẻ đồng ý.

    Dương Minh Hương khó chịu nhìn tôi. Vẻ mặt đen xì lại như ăn phải thứ gì đó không nuốt trôi được.

    Như An Thư cũng không khác gì. Đường đường là một người kiêu ngạo như cô ta làm sao có thể luồn cúi người khác được.

    Cô ta nghiến răng bấu vào tay kìm nén sự mất bình tĩnh làm cho vết thương nhỏ lúc trước nay càng nặng hơn.

    - Tớ.. xin.. lỗi. - Như An Thư ứa nước mắt khó chịu, cố gắng nói ra lời xin lỗi.
     
    Bang Tieu Dieu thích bài này.
  2. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 31: Cái tát.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Có chuyện gì vậy? - Bạch Yết Uyên cầm hộp y tế trên tay bước xuống cầu thang.

    Tôi nhíu mày nhìn người đi bên cạnh cô ấy. Rõ ràng Ngọc Bích Dương phải đi cùng chứ, sao bây giờ lại thành Hi Minh Du.

    Nhận ra ý nghĩ trong đầu tôi Hi Minh Du nói luôn:

    - Lúc nãy đang quét dọn thì Ngọc Bích Dương đi ngang qua nhờ tôi phụ hộ. Hiện giờ chắc cậu ấy đang ở trong nhà vệ sinh giải quyết rồi.

    Mạc Hồng Thi nghe vậy vội nói, trên khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng:

    - Chắc ăn đồ không quen nên mới bị vậy. Để tớ đi xem thử.

    Nói xong, cô ta chạy ngay đi xem, cũng không để tâm đến tình hình rối răm hiện giờ nữa.

    Hiện giờ tất cả mọi người đang xúm lại xung quanh Như An Thư. Cô ta khóc lóc, tiếng nấc nhỏ khe khẽ cứ vang lên không ngừng, nhìn rất chật vật.

    Bạch Yết Uyên chạy ngay đến chỗ Như An Thư dìu cô ta ngồi vào ghế, ân cần hỏi han:

    - Sao cậu lại khóc, có chuyện gì à?

    Ánh mắt Như An Thư nhìn Bạch Yết Uyên có vài phần khó chịu nhưng rất nhanh thay vào đó là vẻ yếu đuối:

    - Không sao đâu, chỉ là vết thương hơi đau thôi.

    Tôi chẹp miệng nhìn thái độ bạch liên hoa của Như An Thư. Lẽ ra tôi định thêm mắm thêm muối mấy câu nữa để chỉnh chết cô ta, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng kia của lớp trưởng chắc nên dừng lại thôi. Không cô ấy lại buồn phiền, sinh nhật lại xảy ra mấy loại chuyện xấu này thật đen đủi mà.

    Đúng là ở lớp này toàn mấy đứa tạo nghiệp. Nhìn đã ngán ngẩm không muốn dính líu đến một chút nào cả.

    - Đau. - Như An Thư nhíu mày nhìn bàn tay đang băng vết thương lại cho mình.

    - Xin lỗi, tớ không cố ý. - Bạch Yết Uyên cúi đầu xin lỗi.

    Như An Thư chuyển giọng:

    - Nếu cậu không biết làm thì có thể nhờ người khác cũng được mà. Hi Minh Du cậu giúp tớ băng lại được không?

    "Rắc"

    Tôi giận dữ, không nhịn được bẻ gẫy cây bút trong túi áo mình.

    Cô ta nghĩ mình là ai mà dám dùng thái độ đó chứ. Lại còn dùng vẻ chán ghét nhìn lớp trưởng nữa.

    Muốn giả nai ve vãn trai thì nói thẳng luôn đi còn ở đấy bày vẻ "ta cao thượng quá" không trách móc là tốt rồi.

    Hi Minh Du lưỡng lự nhìn vết thương trên tay bị băng nhăn nhúm đến thảm thương. Cậu ta lắc đầu thở dài bất đắc dĩ chuẩn bị lấy bông băng lại cho Như An Thư.

    - Để tớ làm cho. - Tôi nói.

    Dật miếng băng trên tay Hi Minh Du tôi dán thật mạnh lên tay Như An Thư khiến cô ta hét lên một tiếng.

    Đang chuẩn bị nói thì tôi xiết dây băng lại cướp lời, nham hiểm nói:

    - Tớ có nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau bị thương nên cứ để tớ lo. Nếu thấy đau cứ nói với tớ một tiếng để tớ dán mạnh bịt kín vết thương lại nhé.

    Như An Thư sợ hãi câm nín, ánh mắt ai oán nhìn tôi.

    Cánh tay chỉ có một vết thương nhỏ bị tôi băng như người bị què.

    Nhìn cái tay buộc chi chít dây cứu thương đến nỗi không cử động được, Như An Thư khóc ròng trong lòng.

    Tôi phủi hai bàn tay, cười khúc khích tự hào về thành quả của mình.

    "Rầm"

    Bỗng nhiên có tiếng động mạnh từ trên nhà vang xuống. Lo lắng có trộm tất cả mọi người chạy lên xem.

    Âm thanh kì lạ phát ra từ trong phòng Bạch Yết Uyên, đẩy cửa vào thì thấy có hai người ở trong phòng được trang trí mang đậm nét giản dị, ngăn nắp sạch sẽ nhưng đã bị vẻ lộn xộn dưới đất phá hỏng.

    Mạc Hồng Thy cùng Ngọc Bích Dương đang đứng giữa phòng, dưới chân là một cái hộp to cùng vài vỉ thuốc dường như vừa bị ném xong.

    Ngọc Bích Dương mặt đỏ bừng, mắt chứa đầy vẻ tức giận lao ngay đến ngay cạnh Bạch Yết Uyên.

    "Bốp"

    Cô ta ngang nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt cô ấy, trên má in hằn đỏ hồng dấu năm ngón tay.

    - Ngọc Bích Dương, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?

    Không để ý đến câu hỏi của tôi, Ngọc Bích Dương chuẩn bị tát một bạt tai nữa. Cánh tay chuẩn bị hạ xuống nhanh chóng đã bị tôi bắt lấy đẩy thật mạnh ra.

    - Nếu bị chó cắn thì mau về nhà đi, đừng ở đây làm loạn. - Tôi tức giận hét lên.

    Lúc nãy lớp trưởng bị đánh bất ngờ tôi không kịp bắt lấy đã vô cùng hối hận. Nếu cô ấy bị đánh lần nữa ngay trước mặt tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cho cô ta toàn mạng trở về.

    Ngọc Bích Dương bị đẩy mạnh được Mạc Hồng Thy phía sau lưng đỡ lấy.

    Ôm thật chặt bạn mình, cô ta khóc nức nở.

    Mạc Hồng Thy đằng đằng sát khí nhìn tôi nói:

    - Nếu tôi không đỡ cậu ấy thì không biết sự việc sẽ ra sao. Hắc Thu Phù cậu thật quá quắt.

    Tự dưng bị chửi thẳng mặt không kiêng nể, đã thế rõ ràng Ngọc Bích Dương sai trước lại còn mắng tôi.

    Nhìn cảnh cô ấy ôm má lẳng lặng khóc không dám nói một câu oán trách, tôi tức giận chỉ thẳng mặt Ngọc Bích Dương cùng Mạc Hồng Thy:

    - Tôi không cần biết cậu ta bị làm sao, điều cần nói ở đây là Ngọc Bích Dương tự dưng đánh lớp trưởng.
     
    Bang Tieu Dieu thích bài này.
  3. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 32: Nhập viện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người ngạc nhiên nhìn khung cảnh vừa rồi. Sự việc chỉ xảy qua chớp nhoáng trong vài phút mà cảm tưởng đó là một cơn chấn động không ngừng dừng lại.

    Mạc Hồng Thy im lặng nhìn tôi rồi nhìn sang Bạch Yết Uyên chất vấn:

    - Người có lỗi trong chuyện này là Bạch Yết Uyên. Cậu phải hỏi cô ta chứ không phải tôi.

    Hai từ "cô ta" vang lên đủ để thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

    Bạch Yết Uyên sững người, nước mắt thi nhau rơi xuống, lắc đầu nói:

    - Tớ không biết chuyện gì xảy ra cả.

    Ngọc Bích Dương nghe thấy câu trả lời này bỗng dưng phát điên lên nắm lấy cố áo lớp trưởng xốc cả người lớp trưởng lên:

    - Mày đừng có nói mình như là người bị hại ở đây. Đồ đạo đức giả!

    Cổ bị bóp mạnh đến ngạt thở, chân bị lơ lửng không điểm tựa làm cả người choáng váng. Bạch Yết Uyên khóc nấc lên, hai tay bấu chặt cổ tay Ngọc Bích Dương ra sức đẩy ra.

    Tôi phát hoảng, ngay lập tức đấm thật mạnh vào bụng Ngọc Bích Dương.

    Tôi chắc chắn đây là cú đấm đầu tiên tôi dành cho con gái.

    Bị đấm thật mạnh, Ngọc Bích Dương ôm bụng ngã xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó không nói nên lời.

    Còn lớp trưởng do bị ngạt thở nên tạm ngất đi.

    Khi thấy cả người cô ấy bỗng dưng vô lực ngả vào người tôi, cảm xúc bao trùm tôi lúc ấy là sự sợ hãi.

    Não tôi đau nhói, hình ảnh trước mắt nhoè đi, mờ mờ ảo ảo không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Dường như trước mắt tôi được thay bằng khung cảnh khác mà tôi không nhớ rõ.

    - Hắc Thu Phù, Hắc Thu Phù.. Cậu có nghe thấy tôi nói không?

    - Hả? - Như vừa thoát ra khỏi mộng tôi ngớ người kêu lên một tiếng.

    Hi Minh Du lo lắng nhìn khuôn mặt tôi:

    - Tớ đã gọi xe cứu thương rồi. Cậu mau buông lớp trưởng ra để tớ cõng cô ấy ra xe.

    Lúc này tôi mới phát giác được mình hiện tại như thế nào.

    Hai cánh tay tôi ôm chặt người trong lòng mình, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào nơi xa xăm. Không biết từ lúc nào trên khoé mắt tôi xuất hiện hai vệt nước mặt thi nhau chảy xuống không cách nào ngừng được.

    Vội vã lau nước mắt, xóa bỏ dáng vẻ chật vật của mình, tôi khôi phục lại tinh thần bình tĩnh lúc trước bế Bạch Yết Uyên lên, quay sang nói với Hi Minh Du:

    - Không cần. Cô ấy cũng nhẹ, tớ bế ra xe được.

    "Pí po.."

    Xe cứu thương đi, tiếng còi vang vọng lôi kéo sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mẹ Bạch Yết Uyên sau khi biết chuyện vội vàng đi theo chăm sóc, còn Ngọc Bích Dương do bố mẹ đi công tác không về ngay được nên Mạc Hồng Thy tạm thời lên xe với tư cách người thân.

    Mọi chuyện quá ầm ĩ, cả lớp không tiện hỏi nhiều, mỗi người nhanh chóng nhà ai người nấy về. Dù vậy tôi vẫn biết rằng nguyên nhân dẫn đến việc sự việc lúc nãy sẽ là khúc mắc lớn trong lòng mỗi người.

    Sau một lúc, khi mọi người giải tán hết, mình tôi trơ trọi trên con đường chiếu đầy ánh sáng đèn điện. Cái bóng đen sau lưng tôi in dài trên nền đường như cảm xúc của tôi lúc bấy giờ, mịt mù, tăm tối. Ánh sáng bé nhỏ trong thâm tâm tôi dường như sắp vụt tắt, thay vào đó là vẻ cô độc, băng lãnh, nguy hiểm đến đáng sợ.

    Lúc nãy khi đưa cô ấy lên chiếc xe tang thương, nơi xảy ra nhiều cái chết đột tử bất ngờ không kịp nhắm mắt trên đường đến bệnh viện, tôi đã lưỡng lự không muốn để cô ấy đi. Tôi sợ. Đó là cảm xúc khó tả bất chợt đến chỉ có thể gói gọn trong một từ.

    Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình, một người vô tâm vô phế trong quá khứ kia nay còn đâu chứ. Bây giờ tôi mới chợt nhận ra từ khi có Bạch Yết Uyên cuộc sống xung quanh và ngay cả tôi cũng dần thấy đổi.

    Thật trớ trêu!

    Cũng may sau khi được bác sĩ chẩn đoán nhanh đây chỉ là do thiếu oxi tạm thời và stress mới dẫn đến biểu hiện ngất đột ngột này tôi mới buông cô ấy ra.

    Nhìn lại hướng chiếc xe cứu thương vừa đi, tôi im lặng định thần lại cảm xúc hỗn loạn trong đầu mình nhanh chóng chuyển hướng về nhà.

    Có vẻ xa xa tôi có một cuộc cãi vã xảy ra. Tuy đã cố gắng kiềm nén giọng lại nhưng tôi vẫn nghe thấp thoáng mấy từ lộn xộn đứt quãng "Anh.. em".

    Dù vậy tôi cũng nhanh chóng không để ý đến cuộc cãi vã đó nữa. Bởi tâm trí tôi lúc bấy giờ đang cố gắng nghĩ cách giải quyết sự việc đột ngột phát sinh này.

    Cái hộp rơi dưới chân Ngọc Bích Dương tôi cũng đã thấy thấp thoáng một số thứ trong khe hộp đó khi đấm vào bụng cô ta khiến chiếc hộp va đập mạnh vào chân giường.

    Để chắc chắn với suy nghĩ của mình tôi đã quay lại xem và chắc chắn khẳng định này.

    "Ai đó đã cố ý sắp đặt khiến mọi rắc rối đổ hết lên đầu Bạch Yết Uyên."
     
    Bang Tieu Dieu thích bài này.
  4. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 33: Xa lánh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa" là điều tôi nghĩ lúc bấy giờ.

    Sáng hôm sau sự việc xảy ra ở nhà Bạch Yết Uyên đã loan khắp cả trường.

    Cả lớp, từng người cứ đi đâu là thể nào cũng bị gắn cái mác "cá biệt" làm đề tài bàn tán cho mọi người.

    "Bộp"

    Cô Quỳnh ném xấp giấy tờ lên trên bàn. Sau nhiều lần nhẫn nhịn, sự tức giận của cô đã bùng phát hoàn toàn.

    - Mau nói cho tôi biết, các anh chị đã làm gì khiến sự việc tiến triển đến mức này hả? Mấy người nghe xem, bây giờ ngoài đang đồn ầm lên học sinh trường Dương Thiên đánh nhau đến mức nhập viện mấy ngày liền chưa ra kia kìa. Cái lớp này thật hết thuốc chữa mà.

    Cả lớp im lặng không dám nói một câu gì.

    Tôi chán chường nhìn khuôn mặt tức giận của cô, dơ tay nói:

    - Thưa cô, lớp trưởng và Ngọc Bích Dương khi nào mới được ra viện.

    Cô thấy cả lớp không ai nói để cho cô trút giận, nay tôi lại hiên ngang làm vật hi sinh, cô cau mày lên giọng nói:

    - Tôi còn chưa xử lí anh đâu đấy Hắc Thu Phù, bây giờ anh lại hỏi tôi mấy câu hỏi vô nghĩa đó hả? Khi nào khỏi bệnh hai người đó tự khắc ra, anh không cần bận tâm.

    - Em..

    - Im miệng, anh định cãi lời tôi hả? Thật đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Mấy người xung quanh anh đều giống anh làm hủy hoại thanh danh trường.. v.. v

    Cô nói một tràng dài không ngừng nghỉ như đang cố gắng tận dụng xả hết cơn tức giận của ngày hôm nay.

    Sau gần hết tiết cô mới ngừng, tôi tranh thủ thời gian thưa cô:

    - Em là con gái chứ không phải trai. Cô nhầm mấy lần rồi đấy.

    Lúc này cô mới ngớ người ra, thẹn quá hóa giận cô nói:

    - Hừ, trai không ra trai gái không ra gái như cô thì làm sao mọi người phân biệt được chứ.

    - Chỉ có cô là không phân biệt được thôi. - Tôi nói thầm.

    Như biết được ý nghĩ trong đầu tôi, cô ho nhẹ cái, nâng giày cao gót bước nhanh khỏi cửa.

    Tôi thở dài lắc đầu.

    Hôm trước tôi cũng đã đến bệnh viện thăm qua lớp trưởng. Lúc đến cô ấy đang nằm ngủ trên chiếc giường trắng xóa được đặt trong căn phòng bốn người mang đậm mùi thuốc sát trùng.

    Khuôn mặt lớp trưởng nhợt nhạt đi hẳn. Vì thời gian thăm bệnh có hạn tôi chỉ có thể chào hỏi mẹ lớp trưởng mấy câu, liếc nhìn cô ấy một chút rồi đi.

    Theo như bác gái nói thì sức khỏe của cô ấy tạm thời đã ổn, bây giờ chỉ còn chờ giấy chẩn đoán tổng quát cơ thể cuối cùng là được xuất viện.

    Nhưng từ hôm đó đến giờ đã được ba ngày. Tôi thật sự rất lo cho cô ấy.

    Với cả có một chuyện làm tôi thắc mắc mãi. Từ hôm xảy ra chuyện sĩ số của lớp thụt hẳn đi. Bạch Yết Uyên và Ngọc Bích Dương vẫn đang dưỡng bệnh thì không nói đến. Đằng này Mạc Hồng Thy, Hi Giang Mộc, Hi Minh Du, Cao Hiếu, Sơn Long, Khương Mai Yêu cũng nghỉ là sao chứ.

    Cả cái bàn giờ chỉ còn tôi ngồi trơ trọ một mình. Không những thế, bởi vì tôi là bạn thân của Bạch Yết Uyên nên mọi người lúc nào cũng xì xào bàn tán sau lưng tôi. Nhiều lần tức quá chạy ra mắng chúng nó một trận dẫn đến cả lớp dần xa lánh tôi.

    Cảm giác mấy ngày này thật cô độc.

    Đối diện với căn phòng tối om, tôi chán nản lười bật đèn, mượn ánh hoàng hôn từ cửa sổ, tôi bước vào phòng mình. Mấy hôm nay thật mệt mỏi, về nhà tôi chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.

    Chợp mắt được một chút bỗng ngoài cửa có tiếng động vang lên.

    Trong đầu cũng đoán được phần nào ngoài cửa đang xảy ra chuyện gì.

    Tâm trạng tôi đang xấu nay còn xấu hơn.

    "Cốc, cốc"

    Người ở ngoài gõ cửa phòng, mong chờ tôi ra mở cửa.

    Tôi làm ngơ sự hiện diện kia, im lặng không nói gì, chợp mắt ngủ tiếp.

    Nhận ra người trong phòng không muốn gặp mình, tiếng gõ cửa dừng lại.

    Sáng hôm sau, tiếng bụng đói đã đánh thức tôi dậy. Do hôm qua không ăn gì nên giờ cảm giác cồn cào ập đến. Nhanh chóng tắm rửa, tôi nhanh chóng bước ra ngoài cửa chuẩn bị đi học.

    Nhận thấy trên mặt bàn có thứ vừa đặt lên từ tối qua, tôi lại gần cầm tờ phong bì lên, cảm nhận được phong bì dày hơn hàng tháng tôi cười lạnh cho bản thân mình.

    - Con chuẩn bị đi học à? - Ngoài cửa vang lên tiếng nói khàn khàn.

    Một người đàn ông trung niên vận trên mình bộ trang phục đắt tiền bước vào nhà.

    Tôi nhíu mày nói:

    - Sao ông vẫn ở đây?

    - Bố về lấy chút đồ để quên.. - Ông nói tiếp. - Tiền tháng này bố để trên bàn đấy, con cầm lấy chi tiêu hàng ngày đi.

    Tâng phong bì lên, tôi khinh bỉ nói:

    - Có vẻ công việc của ông càng ngày phát đạt ra thì phải. Đúng là bán vợ con lấy tiền bạc có khác.

    - Con! - Khuôn mặt của người đàn ông thoáng qua nét buồn.
     
  5. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 34: Phán đoán.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay lớp trưởng ra viện. Nhưng niềm vui chưa tới nỗi buồn đã đến.

    Ngọc Bích Dương vừa đến lớp nhìn thấy lớp trưởng lại làm ầm mọi chuyện lên.

    - Mày chính là người ăn trộm đúng không hả? - Cô ta hét lên. - Không nhưng thế mày lại còn làm hỏng bùa của tao nữa.

    Nói xong cô ta toan lại gần đánh Ngọc Bích Dương nhưng cũng may được Mạc Hồng Thy ngăn lại. Dù gì làm to mọi chuyện ở trường cũng là điều không tốt.

    Cả lớp nghe thấy điều này thì ngạc nhiên, tiếng rì rầm bắt đầu nổi lên.

    Như An Thư đại diện bước lên hỏi:

    - Lời Bích Dương nói có đúng không Hắc Thu Phù!

    Vết thương trên tay hôm trước bị tôi băng đến thảm thương giờ đã khỏi. Lẽ ra tôi nên làm mạnh tay một chút nữa mới đúng.

    - Không phải tớ, chắc có nhầm lẫn ở đâu rồi. - Sắc mặt Bạch Yết Uyên tái nhợt khi nghe thấy câu hỏi đó.

    Mọi người dùng ánh mắt soi mói nghi ngờ nhìn cô ấy. Từng tiếng bàn luận, nói xấu không kiêng nể gì vang lên.

    "Tớ biết ngay cậu ta là kẻ trộm mà."

    "Ừ, từ lúc bàn chuyện thấy dáng vẻ lưỡng lự kia cũng đoán được rồi."

    "Chậc, lẽ ra đầu năm không nên bầu một người hay trộm cắp này làm lớp trưởng mới đúng."

    "Phải dãy dỗ cô ta mới được."

    "Đúng vậy, gia đình không dạy được thì phải để người khác dạy."

    "Dằn mặt, chỉnh chết đi."

    "Đuổi học cái loại trộm cắp này."

    * * *

    Nghe đến đây tôi giận tím mặt, chạy ra bịt tai lớp trưởng, nhằm ngăn cản tiếng nói ma quỷ không để cho cô ấy nghe được.

    - Tôi nói đúng rồi đúng không? Cậu là kẻ trộm mà bấy lâu nay mọi người tìm. - Giọng Như An Thư chuyển lạnh, vẻ mặt tươi cười lúc nãy nhanh chóng thay bằng bộ mặt đầy sự khinh bỉ, hả hê.

    Đoán chừng cô ta chắc phải vui lắm khi sắp đá Bạch Yết Uyên rời khỏi chức lớp trưởng cùng liên đội trưởng của trường.

    - Tớ không làm chuyện đó. - Bạch Yết Uyên tức giận hét to.

    - Thế sao trong phòng mày có hộp đồ chứa toàn đồ bị trộm? - Ngọc Bích Dương trừng mắt nói.

    - Đây là..

    Nhìn thấy vẻ lưỡng lự ấp úng kia, trong lòng mọi người đã có đáp án.

    Từng đồ vật bị ném về phía chúng tôi, tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.

    Ôm thật chặt che chắn cho Bạch Yết Uyên, tôi nhất định không để ai động đến cô ấy.

    Cầm cái ghế giáo viên gần đấy, tôi ném vào phía lũ đáng ghét kia.

    "Rầm"

    Khi thấy tôi lên cơn điên, tất cả nhanh chóng nháo nhào bỏ chạy khiến cái ghế va đập vào bảng.

    Cả bọn cứng đờ nhìn cái lỗ do tôi làm thành. Đồng loạt nuốt nước bọt một cái, không ai dám nghĩ đến cảnh nếu cái ghế ném trúng người mình sẽ thành dạng gì.

    - Hắc Thu Phù, cậu đang làm cái quái gì đấy? Cậu có biết hậu quả khi ném trúng vào người khác không hả? - Tuệ Túc Anh bực mình nói.

    Tôi cười lạnh, nhìn thẳng mắt cô ta:

    - Thế mấy người có nghĩ đến hậu quả khi ném đồ vào chúng tôi không mà ở đây nói này nói nọ như đúng rồi.

    - Cậu! - Tuệ Túc Anh không phản bác được ấm ức quay mặt đi.

    Tuệ Trang Hi thấy em gái mình bị nói như vậy thì nổi đóa lên:

    - Rõ ràng Bạch Yết Uyên là người sai ở đây. Bọn tôi làm mấy việc này là sự bố thí giúp cậu ta chuộc lỗi đấy.

    Mọi người đồng loạt gật gù cho rằng điều Tuệ Trang Hi nói thật đúng.

    Tư Lạc Đức nhìn mọi chuyện từ nãy đến giờ cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ ở đây liền lên tiếng thắc mắc:

    - Nếu thật sự có Bạch Yết Uyên là tên trộm thì ngay từ đầu cậu ấy khóa cửa lại có phải không bị phát hiện không. Đằng này lúc sinh nhật, Bạch Yết Uyên vẫn vui vẻ dẫn mọi người vào nhà, không những thế, khi Như An Thư bị thương cậu ấy vẫn chấp nhận cho Ngọc Bích Dương vào phòng mình không chút phòng bị nào. Trong chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, chúng ta không nên kết luận vội như vậy.

    Tất cả trầm trồ nhìn Tư Lạc Đức. Thật không thể ngờ rằng cái con người não tàn suốt ngày cười cợt chẳng đâu với đâu lại có lúc nói mấy câu sáng suốt, thông minh đến vậy.

    Tôi ngạc nhiên khi bỗng dưng trước cả lớp cậu ta lại đứng ra bênh vực hai đứa chúng tôi. Có lẽ từ nay về sau tôi sẽ nhìn Tư Lạc Đức với một con mắt nghiêm túc hơn. Tôi nghi ngờ cậu ta là nhân vật "ngầm", bên ngoài thì như thằng ất ơ đầu đường xó chợ còn bên trong thì Thoòng minh hơn người.

    Ngọc Bích Dương cầm tấm bùa màu hồng bị đâm, cắt, chọc đến thảm thương liền sụt sịt khóc:

    - Nếu không phải cô ta thì ai làm chứ?

    Tư Lạc Đức làm vẻ mặt trịnh trọng định thần suy nghĩ. Cả phòng như đang nín thở chờ đợi câu trả lời này.

    Sau một lúc suy nghĩ, cậu ta gãi gãi đầu, cười khì:

    - Tớ không biết!

    Tất cả đơ mặt, sốc với câu trả lời này.

    Tôi vỗ trán lắc đầu. Thật sai lầm khi lúc nãy tôi nói Tư Lạc Đức thông minh hơn người. Đây phải gọi là làm màu hơn người mới đúng.
     
  6. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 35: Xử phạt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Có chuyện gì xảy ra vậy? - Cô Quỳnh vừa bước vào lớp đã thấy phòng học lộn xộn, bàn ghế xộc xệch, dưới đất rải rác nhiều rác cùng đồ dùng học tập.

    Khuôn mặt cô đen kịt lại vì giận, tức tối chửi chúng tôi một trận ra trò.

    - Cái này là tác phẩm của ai? Mau thành thật nhận lỗi đi.

    Vừa nói cô vừa chỉ vào lỗ hổng trên bảng, tay cầm cây thước gỗ 50cm vỗ bồm bộp lên bảng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đập cả lũ tan xương nát thịt.

    Tất cả đồng loạt không nói không rằng chỉ ngón tay về phía tôi.

    - Lại là chị hả? Tôi không thể ngờ rằng là con gái mà mới tí tuổi đầu đã có gan phá hoại của công nhà trường rồi. Tôi không cần biết chị làm như thế nào, mai gọi phụ huynh lên nói chuyện với tôi.

    Tôi thở phào một hơi. Cuối cùng cô cũng không nhầm tôi là con trai nữa, nhưng riêng cái vụ gọi phụ huynh này là hơi rắc rối chút. Thôi kệ, mai rồi tính sau vậy.

    - Em thưa cô, tên trộm đã được tìm thấy rồi ạ! - Ngọc Bích Dương nói to.

    Cô ta không cần biết Bạch Yết Uyên có thật sự vô tội như Tư Lạc Đức nói hay không. Điều hiện giờ cần là thưa với cô chuyện xảy ra để đòi lại công đạo cho mọi người.

    Cô Quỳnh nhíu mày, nhìn Ngọc Bích Dương hỏi:

    - Thế đó là ai vậy?

    - Là Bạch Yết Uyên trộm đồ của mọi người.

    Nghe đến đây cô ngạc nhiên hẳn, quay sang hỏi lớp trưởng để chứng thực lại mọi chuyện:

    - Yết Uyên! Lời của Bích Dương nói có đúng không vậy?

    Tôi phản bác ngay:

    - Thưa cô, đây rõ ràng là vu khống, lớp trưởng nhất định không thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy được.

    Ngọc Bích Dương khinh bỉ nói:

    - Thật sự có trong sạch hay không thì phải xem lương tâm của cô ta đã.

    Lấy chiếc máy điện thoai để trong cặp, Ngọc Bích Dương dơ lên cho mọi người xem, rồi nói:

    - Đây là những tấm ảnh tớ chụp được khi vào phòng Bạch Yết Uyên. Tất cả đều cho mọi người thấy trong những đồ vật bị mất. Như thế không phải phải cô ta là tên trộm thì còn là ai nữa chứ.

    Cô Quỳnh cầm điện thoại nhìn kĩ bức ảnh. Đúng thật đây là đồ bị trộm mà cả lớp báo cáo với cô.

    Cô thở dài, đáng tiếc cho một người học giỏi toàn diện như Bạch Yết Uyên lại làm ra cái loại chuyện này.

    - Bạch Yết Uyên từ ngày mai em không phải đến lớp nữa. Ở nhà suy nghĩ thật kĩ những tội lỗi mà mình gây ra đi.

    Tất cả sau khi nghe cô xử phạt xong thì hả hê nhìn hai bọn tôi.

    Bạch Yết Uyên sốc không nói nên lời, đôi tay run rẩy bấu vào cánh tay tôi như đang tìm điểm tựa khỏi ngã.

    Đau lòng nhìn gương mặt của cô ấy, tôi nắm chặt bàn tay lại, lấy dũng khí, nghiêm nghị nhìn cô nói:

    - Tại sao cô lại có thể phát quyết xử phạt cậu ấy trước khi điều tra rõ mọi chuyện được chứ? Cô không thấy hổ thẹn với vị trí giáo viên mình đang ngồi sao?

    Cả lớp chấn động nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên. Không ai ngờ rằng tôi lại có thể trước mắt mắng giáo viên chủ nhiệm của mình không ra gì như thế được.

    Cô Quỳnh giận đến tím mặt, lấy tay chỉ thẳng vào mặt tôi run run nói:

    - Cái gì? Cô dám nói tôi không có đủ tư cách làm nghề giáo viên sao? Hay, hay lắm! Không ngờ cô lại có gan hùm đến như vậy. Tội phỉ báng giáo viên không thể nào tha được. Nếu thấy tôi không xứng làm giáo viên dạy thì từ ngày mai cả hai cô cùng ở nhà luôn đi. Nhà trường không thể chứa chấp loại người như vậy được..

    - Mọi người sao nhìn nhộn nhịp quá vậy? - Hi Minh Du bước vào lớp, ngàp dài nói.

    Theo sau là Khương Mai Yêu, Sơn Long, Cao Hiếu, Hi Giang Mộc.

    Cô Quỳnh khó chịu nhìn mấy người chen ngang cuộc nói chuyện của mình.

    - Cao Hiếu, Hi Giang Mộc sao bây giờ anh chị mới tới hả? Xem bây giờ là mấy giờ rồi. Tí nữa quét dọn nhà vệ sinh cho tôi. Ba em còn lại nhớ lần sau không được tái phạm nữa.

    Tôi khinh bỉ nhìn thái độ phân biệt đối xử rõ ràng này.

    Tôi biết rõ rằng cô ta thật sự rất muốn mắng ba đứa còn lại nhưng cô không thể nào đụng vào ba tiểu tổ tông đó được.

    Cả ba gia đình chúng nó đều nằm trong top ba nhà tài trợ lớn của trường. Nhất là Hi Minh Du, không biết gia đình hắn giàu như thế nào mà ngay khi vừa mới vào trường đã ném vào quỹ trường một số tiền lớn đến nỗi đẩy hạng của Khương Mai Yêu xuống thứ hai.

    Nhìn qua mấy đứa này tôi cảm giác có điều gì đó khang khác.

    Cao Hiếu trên má trái có vết tím bầm. Trong ánh mắt Hi Giang Mộc thoáng qua vẻ kì lạ, khác thường khi nhìn tôi và Bạch Yết Uyên. Khương Mai Yêu thì có vẻ khá bất ngờ với chuyện đang xảy ra hiện giờ. Hi Minh Du cùng Sơn Long thì.. ừm.. vẫn lười nhác như mọi hôm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2018
  7. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 36: Con mèo mang tên Đốm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn Long uể oải gãi đầu, coi như những người đang đứng trong lớp là không khí, tỉnh bơ ngồi vào chỗ của mình.

    Hi Minh Du chẳng khác gì, có lẽ do dạo này thiếu ngủ khiến quầng mắt cậu ta hơi thâm, gật ga gật gù cố gắng mở mắt cho tỉnh táo, hỏi:

    - Em nghĩ giờ này sắp vào lớp rồi chứ, sao mọi người vẫn chưa trực nhật vậy? Bạch Yết Uyên và Ngọc Bích Dương ra viện rồi à? Mà Ngọc Bích Dương, tôi không ngờ cậu có tiền sử bị bệnh dại đấy, tốt nhất về nhà chữa cho khỏi đi, khi không lại bỗng dưng lên cơn cắn người.

    Ngọc Bích Dương xấu hổ đỏ mặt. Lẽ ra hôm trước cô không nên làm mất hình tượng như vậy. Thật muốn chui xuống lỗ cho đỡ mất mặt.

    Mạc Hồng Thy thấy bạn mình bị chê bai như vậy vội thanh minh:

    - Cậu ấy làm như vậy do quá tức giận thôi. Nếu như Bạch Yết Uyên không phải là tên trộm thì cậu ấy cũng không tự nhiên chạy đến vô cớ đánh người như vậy.

    Hi Minh Du thắc mắc hỏi:

    - Tên trộm?

    Ngọc Bích Dương sực nhớ ra vài chuyện vội nói :

    - Cậu là học sinh mới đến nên không biết lớp ta có đợt bị trộm đồ nhiều lần. Đến bây giờ bọn tôi mới phát hiện ra đây là do Bạch Yết Uyên làm. Cậu xem, chứng cứ đồ bị trộm ở hết nhà cô ta mà từ nãy cứ chối.

    Hi Minh Du nhận lấy điện thoại, nheo mắt nhìn tấm hình.

    Nhận thấy thái độ khó chịu trong mắt Hi Minh Du, Ngọc Bích Dương nghĩ rằng đã giải thích được hoàn toàn tình huống tự dưng đánh người kia, càng ngày càng hả hê nói:

    - Thật không ngờ với tư cách là lớp trưởng như cô ta lại có thể làm ra loại hành động này. Hừ, đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" có bạn là một đứa ngỗ nghịch trai không ra trai, gái không ra gái như Hắc Thu Phù, hai người quả thật xứng đôi lắm.

    Tôi tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Bích Dương. Trái lại bị tôi cảnh cáo như vậy cô ta vẫn ung dung ưỡn ngực không quan tâm đến tôi, nói càng ngày càng hăng hơn.

    Tôi biết rõ Ngọc Bích Dương vẫn ghi hận vụ tôi đấm vào bụng cô ta đến bất tỉnh. Cho nên bây giờ mới trả thù tôi làm mất hết mặt mũi trước cả lớp.

    Nhưng có lẽ cô ta nhầm một chuyện, ngay từ đầu tôi đã không quan tâm trong mắt cái lớp này tôi là gì. Bởi tôi chỉ để ý việc Bạch Yết Uyên nhìn tôi như thế nào thôi. Tất cả những việc tôi làm từ trước đến giờ không phải để nhận một chút tình bạn quan tâm bố thí đáng ghê tởm của lũ kia, mà là để trước mặt cô ấy tôi là một chỗ dựa vững chắc lúc nào cũng có thể cho Bạch Yết Uyên dựa vào.

    Thật sự tôi không ngại việc cả hai bị đuổi học, cùng lắm là chúng tôi chuyển trường là được. Nhưng nếu như vậy danh tiếng của cô ấy sẽ bị hủy hoại suốt đời bởi cái mác mang tên "trộm".

    Đó chính là lý do từ mấy ngày hôm trước tôi đã phải suy nghĩ đến mòn não để có thể kiếm lối thoát cho Bạch Yết Uyên.

    Sau khi dồn hết chất xám của cuộc đời mình vào vấn đề này tôi đã nghĩ ra hai cách.

    Cách thứ nhất là tố cáo tên trộm thực sự ra. Nhưng nhìn biểu hiện sống chết cũng không khai ra sự thật tôi đã biết không làm được rồi.

    Cách thứ hai là tự nhận tôi là kẻ trộm. Như vậy dù có bị chuyển trường thì cô ấy vẫn không bị mang vết nhơ.

    Âm thầm quyết định xong, tôi chuẩn bị nhận tội thì một giọng nói vang lên khiến tôi sững sờ.

    - Đây là đồ tôi đưa cho Bạch Yết Uyên mà. - Hi Minh Du vừa nói vừa chỉ vào tấm ảnh.

    Ngọc Bích Dương đang huyên thuyên thì nhìn cậu ta với ánh mắt sợ hãi:

    - Cậu nói cái gì cơ?

    Hi Minh Du phì cười nói:

    - Đây là đồ mấy hôm trước tôi cùng Cao Hiếu tình cờ nhặt được ở sau trường. Theo như lời cậu ta nói thì trùng khớp với đồ bị mất của lớp trước khi tôi vào trường. Thấy lạ nên tôi đã bỏ vào hộp đưa hết cho cô ấy chờ đến cuối tuần sinh hoạt trả lại mọi người và cũng nói ra thủ phạm luôn.

    Mạc Hồng Thy ngạc nhiên hỏi:

    - Vậy thủ phạm là..

    - Con mèo. - Hi Minh Du mỉm cười đáp.

    Nói xong cậu ta ra ngoài cửa dắt vào một con mèo hoang hay lởn vởn xung quanh trường mà mọi người ai cũng biết tên là Đốm. Cái tên này được bác bảo vệ đặt cho do trên người nó có một vài chấm trắng nho nhỏ.

    Cả lớp bất ngờ với câu trả lời này. Ai cũng không ngờ thủ phạm lại là một con mèo nhỏ nhoi.

    Đinh Bảo Lĩnh đang ngủ nghe thấy câu trả lời này khinh bỉ nói:

    - Cậu nghĩ tôi sẽ tin một con mèo biết mở túi trộm tiền chắc. Thật nực cười.

    - Nếu lúc đầu những người bị mất đồ chưa khóa cặp lại và cộng với thứ này thì việc đó có thể xảy ra lắm. - Hi Minh Du ôm con mèo nhỏ, trên tay đung đưa một vật trước mặt nó.

    Con mèo không hiểu sao vừa nhìn thấy nhổm đầu lên cố cắn thứ đấy không ngừng.
     
  8. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 37: Sáng tỏ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên tay cầm một loại cỏ kì lạ, Hi Minh Du giải thích:

    - Đây là cỏ mèo, một loại cỏ rất được các boss thích. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến Đốm lấy đồ của các cậu.

    Mọi người nhìn chằm chằm vào loại cỏ mèo này, thắc mắc hỏi:

    - Nhưng bọn tôi có dùng loại cỏ này đâu chứ?

    Hi Minh Du nhìn sang Hi Giang Mộc. Cô ta đang im lặng thất thần bỗng nhận thấy Hi Minh Du đang nhìn mình. Không hiểu tại sao tôi cảm nhận được trong ánh mắt cô ta có vài phần không tình nguyện.

    - Tớ dùng loại cỏ này để làm thơm mẫu vật khi cất giữ vào trong hộp. - Hi Giang Mộc đưa mắt lên, nhàn nhạt nói.

    Hi Minh Du nghe câu nói này xong, mỉm cười nói tiếp:

    - Tớ phát hiện rằng Hi Giang Mộc hay có thói quen dùng loại cỏ này. Mà tớ nghe Hi Giang Mộc kể trước hôm mất trộm cậu ấy có thu tiền quỹ lớp cho tổ, có lẽ trong lúc gửi trả tiền vô tình một số vụn cỏ rơi xuống khiến Đốm ngửi lầm tưởng đó là đồ có thể chơi được nên đã lấy mang về nơi cất giấu. Đó cũng chính là lí do chỉ có mỗi người trong tổ của Hi Giang Mộc bị mất đồ.

    Mọi người nghe giải thích xong mới vỡ lẽ ra, ồ lên một tiếng.

    Ngọc Bích Dương không chịu tin hỏi:

    - Tại sao cậu có thể đoán đó là do Đốm làm chứ không phải người nào đó làm chứ?

    - Lông mèo có ngay trên đồ bị mất, người bị mù cũng nhìn ra. Cậu xem, bùa của cậu bị phá chẳng phải do vết cào của mèo làm ra sao.

    Ngọc Bích Dương câm nín không còn gì phản bác. Đúng thật trên bùa có vết xước không biết do cái gì gây nên thật.

    Tôi nghe Hi Minh Du nói thì phì cười. Lúc nãy cậu ta nói người nào không nhìn thấy không khác gì người mù, nói như vậy chả khác nào đang chửi đểu cả lớp.

    Hi Minh Du nói lưu loát, thần thái chân thực khiến người khác rất khó để nghi ngờ lời cậu ta nói có đúng hay không, nhưng tôi biết rằng những lời cậu ta nói từ nãy đến giờ đều là dối trá không đúng sự thật một chút nào. Ai đời lại có con mèo làm được việc đó chứ.

    Dù biết rằng Hi Minh Du làm như vậy là đang giúp bọn tôi, nhưng tôi vẫn không kiềm lòng được nghi ngờ sự tốt bụng không mang đến lợi ích gì cho cậu ta như này.

    Như An Thư tức tối nhìn Hi Minh Du nói:

    - Cậu có thực sự chứng kiến Đốm làm như thế không mà nói như thật vậy?

    Hi Minh Du mất đi vẻ tự nhiên, không biết nên nói gì tiếp theo khi nghe thấy câu hỏi ngoài tầm dự đoán này.

    Như An Thư chắc mẩm cậu ta đang lừa dối cả lớp liền nói thêm:

    - Có ai làm chứng cho những điều cậu nói không mà cậu nói như đúng rồi vậy. Cao Hiếu chỉ nhìn thấy đồ bị vứt sau trường và Hi Giang Mộc chỉ dùng cỏ mèo, cả hai người không thể làm chứng Đốm làm chuyện này được mà cậu đã chắc chắn mọi chuyện. Hay là.. cậu đang nói dối.

    Hi Minh Du im lặng không đáp trả. Cả lớp thấy vậy liền nghi ngờ những lời cậu ta nói.

    - Tớ nhìn thấy.

    - Tôi..

    Bất ngờ có hai giọng nói trong trẻo, trầm thấp vang lên. Khương Mai Yêu vừa nói xong liền ngơ ngác nhìn về phía tiếng trả lời cùng lúc với mình.

    Sơn Long mặt vẫn úp xuống bàn lim Dim ngủ, nhưng tay thì lại dơ lên chứng thực câu lúc nãy là do mình nói.

    Khương Mai Yêu gật đầu đoán được điều Sơn Long đang muốn nói cũng giống mình liền trả lời thay:

    - Tớ và Sơn Long cùng thấy Đốm đi vào phòng học có ý định lấy đồ của mọi người nhưng do lúc đó không nghĩ sâu xa lắm nên tưởng nó chỉ đang nghịch thôi. Ai ngờ chuyện lại thành như này..

    Tôi ngỡ ngàng nhìn Khương Mai Yêu cùng Sơn Long. Không ngờ hai cậu ấy cũng hùa theo nói dối cùng Hi Minh Du.

    Như An Thư thấy chiều hướng không theo ý mình nữa tức tối quay sang phía Bạch Yết Uyên hỏi:

    - Tại sao từ nãy giờ cô không nói đó là đồ Hi Minh Du đưa chứ?

    Bạch Yết Uyên từ nãy vẫn đang ngơ ngác nhìn mọi chuyện bất ngờ xảy ra. Lúc này khi nghe gọi tên mình mới định thần lại, đứng thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Như An Thư dõng dạc nói:

    - Từ nãy đến giờ mọi người hết đánh đập chửi rủa tôi đã tập trung chú ý nghe tôi giải thích một lời nào chưa. Rõ ràng tôi đã nói mình không làm nhưng mọi người vẫn khăng khăng tôi là kẻ trộm. Bây giờ tôi mới là người phải đi đòi lại công bằng chứ không phải các người.

    - Bạch Yết Uyên.. - Như An Thư tức điên lên định tiến lại gần đấu võ mồm tiếp thì bị cô Quỳnh ngăn lại.

    Cô đứng từ nãy giờ xem mọi chuyện không biết ai đúng ai sai, nhưng có ba vị tổ tông kia nói là thủ phạm là một con mèo, dù không muốn tin cũng phải tin.

    Mệt mỏi nhức óc về chuyện này, cô xua tay nói:

    - Đã rõ thủ phạm là con mèo. Từ nay về sau không được nhắc đến vấn đề này nữa.
     
  9. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 38: Cảm giác kì lạ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vụ trộm cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Tất cả mọi người rút cục cũng gỡ được khúc mắc trong lòng mình, trừ một số người biết rõ mọi chuyện.

    Tôi liếc nhìn năm đứa kia, thầm nhủ trong lòng nhất định phải bắt bọn nó khai hết mọi chuyện.

    Do cái bảng bị tôi phá hỏng không thể viết được nên cả lớp được đặt cách xuống phòng nghe nhìn học.

    Đây là nơi chuyên dụng dùng để giao tiếp khi học môn anh. Cả căn phòng mới được tu sửa sạch sẽ thoáng mạt, khác hoàn toàn với khu lớp học bình thường kia. Tai nghe, máy tính cao cấp phục vụ cho môn học đều có ở trong phòng này.

    Mà tôi cũng hiểu được phần nào tại sao cả lớp lại được học phòng này chứ không phải khu nhà phụ rách nát tồi tàn kia.

    Cả ba nhà tại trợ lớn của trường đều học ở lớp này. Chỉ cần họ ới lên một tiếng, dù không nhà trường không muốn vẫn bị bắt làm theo.

    Sau vụ rầm rộ kia, mọi người cứ nhìn hai đứa tôi với ánh mắt kì lạ. Nghi ngờ có, sợ hãi có, nói chung có đủ loại.

    Không biết mọi người nghĩ chúng tôi ra sao, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, sau chuyện này Bạch Yết Uyên và tôi không thể trò chuyện vui đùa với mọi người trong lớp như trước nữa.

    Tôi thì không lo về vấn đề này, nhưng đối với người có ước mơ kết bạn với nhiều người như Bạch Yết Uyên thì đây có lẽ là một thử thách khó đối với cô ấy.

    Khi đang ngồi học bài, tôi nghe loáng thoáng được vào tiếng nói xấu sau lưng mình. Tuy không to lắm nhưng vừa đủ cho hai đứa tôi nghe được.

    Bạn xấu A: Tớ vẫn chưa tin hẳn lí do này lắm. Ai biết được bọn họ có thông đồng bao che cho nhau không chứ?

    Bạn xấu B: Nhưng Hi Minh Du nói vậy chắc là đúng đấy!

    Bạn xấu C: Có thể cậu ấy có lòng tốt thương hại hai đứa kia thì sao. Thỉnh thoảng loại trai vừa đẹp vừa giàu đôi lúc cũng nhìn sai người để giúp mà.

    Bạn xấu B: Nhưng Hi Giang Mộc, Khương Mai Yêu, Sơn Long, Cao Hiếu cũng làm chứng chuyện này.

    Bạn xấu A: Xì, toàn lũ không não, nhìn như thế nào cũng thấy là đang muốn ôm đùi vàng của Hi Minh Du. Bọn nó đang muốn mình thật tốt trong mắt cậu ấy mới làm vậy thôi.

    Bạn xấu D: Có khi là vậy thật. Hi Minh Du là con trai duy nhất của Hi Gia Long - Chủ tịch tập đoàn WIH, nơi đào tạo các minh tinh tài năng. Nghe nói vừa mới tháng trước ở trên báo giải trí vừa sắp xếp hạng thì thấy WIH được cho là nơi xuất hiện nhiều ảnh hậu, ảnh đế nhất đấy.

    Bạn xấu A, B, C: Woa.. thật không thể tưởng a!

    * * *

    Tôi ngồi ở trước bọn nó mấy bàn, thở dài suy nghĩ.

    Thật sự thì một nửa lời nói của bọn kia có khi là đúng thật. Có lẽ Hi Minh Du cảm thấy thương hại bọn tôi nên mới làm vậy.

    Còn mấy đứa kia thì tôi không tin rằng vì tiền mà bọn họ dám nói dối thầy cô bao che cho chúng tôi.

    Hài, thật khó có thể đoán được hành động kì lạ của bọn họ.

    Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy cái não này của mình không có một chút chất xám nào mà. Thật đáng thương cho bộ não của tôi. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Hi Giang Mộc lại so sánh não tôi với não sứa rồi.

    Tôi mặc kệ chuyện này như thế nào, nhưng hiện giờ tôi đang sắp ung thư màng nhĩ rồi đây.

    Bọn lắm chuyện kia cứ ríu rít không ngừng. Nghe những câu nói mang đậm chất hoa si kia đã khiến cả người tôi nổi da gà rồi. Ngay cả Bạch Yết Uyên ngồi bên cạnh cũng nhíu mày khó chịu.

    Tôi liếc sang nhìn mấy vị đang bị bàn tán kia thì thấy Hi Minh Du nằm gục xuống bàn ngủ, trên tai cắm Headphone.

    Sơn Long không biết từ lúc nào đã trốn tiết. Tôi đoán chắc cậu ta đang vi vu ở đâu đó ngoài cổng trường hoặc ở sau sân cỏ ngủ rồi.

    Học sinh bây giờ thích ngủ thật đấy. À, ngay cả tôi cũng thế.

    Khương Mai Yêu ung dung tự tại chăm chú nghe giảng, không hề đoái hoài một chút nào đến mấy lời nói xấu này.

    Cao Hiếu với lý do bị ốm nên đã xuống phòng y tế nghỉ ngơi.

    Hi Giang Mộc vì ngồi ở bàn đầu nên tôi không thấy rõ cô ta đang làm gì.

    Nhớ lại ánh mắt thoáng qua nét giận dữ khi nhìn tôi cùng Bạch Yết Uyên lúc nãy không hiểu sao tôi cảm giác được mình không được an toàn khi đối diện với cô ta.

    Nếu như tôi là một con mãnh hổ luôn cao ngạo, coi mọi thứ xung quanh mình chỉ là ruồi muỗi thì Hi Giang Mộc sẽ được ví như một tên thợ săn lão luyện luôn tiếp cận tôi với một tấm da hổ giả trên vai lúc nào cũng chờ chực để bắn sau lưng tôi một phát đạn chí mạng.

    Nhưng có lẽ tên thợ săn không biết rằng con hổ kiêu ngạo mà hắn đang săn thực chất chỉ là một con lửng mật bé nhỏ mà thôi.
     
  10. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 39: Lửng mật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồi nhỏ khi xem một cuốn sách về thế giới động vật. Khi nhìn thấy nó, không hiểu sao tôi lại có hứng thú với loài vật nhỏ bé hung tợn này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Với bản tính hung bạo lửng mật là tóm tắt của sự hung tợn và được công nhận trong sách kỷ lục GUINESS Thế Giới là loài động vật can đảm nhất thế giới.

    Dần dần khi lớn, tôi cũng đã biết tại sao mình lại bị cuốn hút như vậy, bởi nó giống tôi.

    Quen cảm giác sống một mình khiến tôi không còn cảm thấy sợ hãi hay lo âu bất cứ chuyện gì xảy ra nữa. Ngay cả những việc xảy ra gần đây, tôi không hề thấy đáng sợ chút nào, ngược lại thì phải nói là thú vị mới đúng.

    Những con người gây khó dễ, làm tổn thương Bạch Yết Uyên như những con mồi ngon lành đang chờ tôi xử lí.

    Cho dù Hi Giang Mộc có bất kì âm mưu nào làm hại cô ấy, thì tôi sẽ chính đôi bàn tay này giết cô ta.

    Lớp trưởng là người duy nhất mang ánh sáng đến cho cuộc sống cô độc của tôi, là ánh nắng ấm áp sưởi ấm trái tim giá lạnh này và cũng là người tôi yêu.

    Dạo này bản tính hung bạo của tôi ngày càng lộ rõ. Lần vì cứu Bạch Yết Uyên tôi đã thẳng tay đấm Ngọc Bích Dương không thương tiếc. Tôi nghi ngờ, nếu tôi đấm thật sự đúng với sức lực của tôi thì cô ta có chết hay không? Nếu tôi dùng đôi bàn tay này bảo vệ, có khi nào ngược lại làm tổn thương cô ấy không?

    Tôi thật sự cũng không biết nữa!

    - Tiểu Phù, cậu làm sao vậy? -

    Bạch Yết Uyên thấy tôi thất thần một lúc lâu liền vội vàng lay người tôi. - Đến giờ về rồi đấy?

    Nhận ra những điều đáng sợ mình nghĩ từ nãy đến giờ, tôi vội vàng chỉnh lại tâm trạng của bản thân cất sách vở về nhà.

    Khi bước xuống sân trường tôi nhìn thấy Hi Minh Du ở xa xa. Ngay lập tức vội vàng nắm tay Bạch Yết Uyên chạy lại gần cậu ta. Hôm nay tôi nhất định phải biết được lý do tại sao Hi Minh Du lại giúp chúng tôi.

    Lại gần tôi mới phát hiện không chỉ có Hi Minh Du ở đó mà còn có Khương Mai Yêu, Hi Giang Mộc, Sơn Long, Cao Hiếu cũng đứng gần đấy.

    - Nếu tất cả đã ở đây sẵn thì nói rõ mọi chuyện luôn đi. - Tôi lên tiếng làm phá tan không khí quỷ dị trước đó.

    - Cậu muốn nói chuyện gì? - Hi Minh Du thắc mắc hỏi.

    Tôi chau mày khó chịu nhìn vẻ giả nai của cậu ta. Đã không nói bằng lời được thì nói bằng nắm đấm vậy.

    Dơ nắm đấm lên chuẩn bị đánh vào bụng Hi Minh Du thì Khương Mai Yêu vội ngăn lại rồi nói:

    - Bọn tớ thật ra chỉ muốn giúp hai cậu thôi mà!

    Tôi dừng cử động lại, nghi ngờ nói:

    - Cậu nói rõ ra xem nào?

    Sau một lúc giải thích tôi cũng hiểu được đại khái mọi chuyện. Tất cả bọn họ cũng đã biết Cao Hiếu chính là thủ phạm và ngay cả tôi cùng Bach Yết Uyên cũng vậy. Nói thật ra thì Hi Giang Mộc chính là người biết đầu tiên.

    Vào giờ ra chơi, cả lớp ra ngoài hết chỉ còn mỗi Hi Giang Mộc dọn rác trong ngăn bàn. Cô ta tình cờ phát hiện Cao Hiếu đang lục cặp trộm đồ của Khương Mai Yêu. Có lẽ do Hi Giang Mộc nhặt ở tư thế cúi người nên cậu ta không phát hiện ra vẫn còn một người trong lớp đã theo dõi toàn bộ hành động xấu đó từ đầu đến cuối.

    Hí Giang Mộc im lặng không nói ra mọi chuyện này nhưng cô ta biết chắc chắn 'cái kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra' nên khi nhìn thấy tôi cùng Bạch Yết Uyên đang đau đầu về chuyện sinh nhật đã bày kế hoạch cho.

    Khương Mai Yêu là một người hay quên, chắc chắn cậu ấy sẽ không thể biết được số tiền mình để trong cặp bị vơi đi không ít. Lợi dụng việc này Hi Giang Mộc sẽ nhắc nhở cậu ấy mình bị mất tiền để làm rối răm mọi chuyện lên.

    Ngay khi cả lớp đang lo lắng mình có phải mục tiêu tiếp theo không thì Bạch Yết Uyên sẽ đứng ra tìm ra tên trộm. Từ đó mọi người sẽ yêu quý cô ấy hơn.

    Nhưng sau khi quen biết Bạch Yết Uyên sau một thời gian dài, tôi đã biết cô ấy là một người nhân hậu, tốt bụng sẽ không bao giờ lợi dụng bạn bè để đạt lợi ích riêng cho mình. Chính vì vậy sau khi vụ trộm phát tác, Hi Giang Mộc mới bắt đầu nói cho bọn tôi biết Cao Hiếu chính là thủ phạm thì cô ấy đã lưỡng lự.

    Tôi biết Bạch Yết Uyên lo cho Cao Hiếu nên mới chần chừ không nói ra, nhưng ai ngờ được cô ấy lại đi gặp cậu ta để muốn biết lí do tại sao lại làm chuyện trái với lương tâm mình như vậy.

    Khi biết mình bị phát hiện Cao Hiếu rất lo sợ nói rằng mình vay nặng lãi một số tiền lớn, nếu không trả lại sẽ bị siết nợ đến tận nhà. Khi hỏi đến việc dùng số tiền thì cậu ta nói rằng dùng để mua quà cho bạn gái vào dịp sinh nhật.

    Thật không biết nói gì đối với cái con người chết vì gái này đây!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...