Bách Hợp Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu I - Aki Re

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Aki Re, 10 Tháng bảy 2018.

?

Bạn muốn truyện HE hay SE?

  1. HE

    8 phiếu
    50.0%
  2. SE

    8 phiếu
    50.0%
  1. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Lớp trưởng! Tớ yêu cậu

    I

    Aki Re

    TextMaster_07-14-10.34.17.JPEG

    Văn án:

    Đối với tôi, hai từ "bạn bè" là loại định nghĩa vô cùng xa xỉ. Mọi người ai cũng nghĩ bạn bè có gì khó tìm đâu, chỉ cần chào hỏi, tặng quà là cả hai đã trở thành bạn. Tất nhiên điều đó một phần cũng được coi là đúng, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là một người bạn hiểu theo đúng nghĩa. Họ luôn thân thiết, trò chuyện mỗi khi bạn buồn, luôn nghe những tâm sự khó nói và đem lại lời khuyên cho bạn. Hay cũng có thể là người bạn hơi kì dị một chút, bề ngoài thờ ơ lạnh lùng nhưng khi thấy đứa bạn của mình bị bắt nạt là xông lên chửi chí choé đứa gây sự. Hoặc chỉ là một người bạn bình thường chẳng có gì hay ho nhưng khi thấy bạn có dấu hiệu khác mọi ngày là y như rằng tính thám tử của nó trỗi dậy điều tra nguyên nhân sự việc ngay lập tức.

    Đó chính xác mới chính là bạn bè mà ai ai cùng muốn có, ngay cả tôi cũng vậy. Trong suốt mấy năm học sinh, bạn bè xung quanh tôi chẳng khác gì làm cảnh, họ luôn nói này nhưng làm nọ, không thích chuốc phiền phức lên người.

    Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng gặp được người tôi cần tìm nhưng đó không phải bạn bè mà là người tôi yêu.

    Đáng tiếc, tình yêu của tôi đối với cậu ấy chắc chắn không bao giờ có kết quả được. Bởi, cả hai chúng tôi đều là con gái.

    * * *

    "Lần đầu gặp cậu là ngày đẹp nhất trong đời tớ, cậu như ánh sáng dẫn lối tớ thoát khỏi thế giời tăm tối này. Từng cử chỉ, hành động cậu làm như một liều độc dược khiến tớ trầm mê đắm chìm trong tình yêu tội lỗi không thể thoát ra. Có lẽ, cái ngày lần đầu tiên tớ gặp cậu cũng chính là lúc cuộc đời mình bước vào ngã rẽ không thể quay đầu lại sống như một đứa con gái bình thường. Chính vì thế, tớ rất sợ, sợ cái tình cảm sai trái mà mình lẽ ra không nên dành cho cậu, nhiều lần tớ đã cố tránh xa cậu để bình tâm lại, nhưng dù làm như thế nào tình cảm đó không hề phai nhòa đi mà còn càng ngày lớn dần. Cho dù mai sau cậu có ghét, có hận tớ đi chăng nữa thì tớ phải nói ra điều mà mình luôn muốn nói trước mặt cậu nhưng chưa bao giờ có thể nói ra, chính vì thế câu nói đó đã được tớ chôn vùi trong tim suốt mấy năm qua:

    - Lớp trưởng! Tớ yêu cậu."

    Link góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Tác Phẩm Của Aki Re

    P/S: Đang phân vân không biết nên viết kết HE hay SE, nếu được thì góp ý dùm mình nhé.

    À, không phải "nếu được" mà là "bắt buộc".

    Mình cắn rơm cắn cỏ lạy các cậu cho mình biết ý kiến để còn viết. T^T

    "Quỳ"... "

    Cúi đầu"... "

    Lạy, lạy, lạy..".

    Thanks.

    Cảnh báo: Hố bom chưa lấp, cẩn thận khi nhảy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng một 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 1: Quấy rối trên xe bus.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù hôm nay trời có trong xanh đẹp đẽ đến cỡ nào đi chăng nữa, thì đối với tôi hôm nay là một ngày chẳng vui vẻ mấy.

    Bởi hôm nay là ngày bắt đầu bước vào năm học cấp 3.

    Thật kinh khủng! Sao trời lại chói mắt thế này. Tôi cảm giác mình như một con ma cà rồng sắp bị thiêu chết bởi ánh nắng mặt trời. Mà tôi ví dụ như thế cũng hiển nhiên thôi.

    Xin giới thiệu, tôi tên Hắc Thu Phù. Tôi sau khi thi chuyển cấp xong là chỉ chui rúc ở trong nhà không bao giờ chịu ra ngoài. Nếu hỏi tôi có điểm mạnh gì, thì rất xin lỗi, tôi chỉ là một con vô dụng chả có cái gì hơn người bình thường ngoài ngủ, chơi và ăn.

    Sau gần ba tháng hè tự kỉ trong nhà không bao giờ ra ngoài cuối cùng tôi cũng phải lết cái xác này đến trường mới để tập kết.

    Trường, nơi dẫn lối tương lai ư? Đối với tôi, nó chả khác gì nơi giam cầm bắt ép học sinh làm theo ý mình. Mà thôi, thể nào trong năm tôi chả cúp tiết hoặc ngủ gật trong giờ, nói xấu nhiều quá tổn thọ chết sớm mất. Tôi dù nhìn chán đời thế thôi chứ vẫn yêu cuộc sống lắm.

    Thường thường ai mà chả sợ chết, tất nhiên cả tôi cũng vậy. Mọi người thường có rất nhiều lí do khi mình còn sống chưa làm nên mới sợ chết, và cái lí do của tôi là: Bộ One Piece tôi còn chưa biết kho báu cuối cùng là gì, trùm Conan là thằng nào, mấy bộ chuyển thể chưa xem, Nick game còn chưa Full lever.. nhiều thứ níu kéo tôi như thế, sao tôi lại không sợ chết được.

    "Thật vớ vẩn!". Đó là câu nói sau khi nghe tôi kể của mấy đứa bạn tôi thân hồi cấp 2. Thế là từ sau vụ đấy tôi từ mặt chúng nó luôn.

    Không những thế, trước khi ra trường bọn nó còn dè bỉu, bảo rằng chỉ coi tôi như cái thang để nâng giá trị của bọn nó lên thôi.

    Và đó cũng chính là lí do tôi cô đơn một mình thế này đây.

    "Kít.."

    Tiếng phanh xe bus kêu to, tôi lên xe thẳng tiến đến trường, vừa đi tôi vừa vỗ bộp bộp hai tay vào má để quên đi mấy cái chuyện vớ vẩn không đáng bận tâm đến đó.

    Xe bus có lẽ là "thánh địa" của tôi, bởi nó là một trong những nơi mà tôi có thể an toàn không bị ai làm phiền dòng suy nghĩ tưởng tượng.

    Tôi thường có thói quen tưởng tượng mọi thứ mình muốn trong cái đầu nhỏ bé này. Thật hạnh phúc làm sao, khi ngày nào cũng được tưởng tượng về những điều mình thích.

    Nhưng, cái "con lợn gợi tình" gì kia? Thật ô nhiễm mắt quá đi!

    Trên xe bus trong mấy bộ phim tôi xem đều có một hiện tượng mà người ta thường gọi là "quấy rối", và ngay trước tôi, ngay trước con mắt mà tôi luôn chỉ nhìn mấy thứ đẹp đẽ thì hiện tượng đó đã xảy ra.

    Không ngờ rằng lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi lại được nhìn thấy cận cảnh như vậy.

    Có một người đàn ông khá to béo mặc đồ công sở đang xàm sỡ một đứa con trai.

    Ôi thôi, nhìn cái mặt lão kìa, nhìn mà muốn nôn. Do không gian khá chật nên cái thân hình to béo của ông ta đã che đi được hành động đáng xấu hổ này, nhưng thật không may chỗ tôi ngồi lại nhìn thấy được. Mồ hôi hắn chảy xuống đầm đìa vì nóng khiến cái áo công sở ướt sũng. Nhìn chả khác gì con lợn đang quay trên lò than, nhưng là đang được quay trong sự sung sướng.

    Còn cậu bé kia thì giật mình khi bị ông ta sờ mông. Bối rối, sợ hãi chắc có lẽ là tâm trạng của cậu lúc này. Nhưng dù thế cậu ta vẫn cắn răng chịu đựng.

    À! Tôi xin khẳng định lại đây là quấy rối con trai chứ không phải gái như bình thường đâu. Biến thái thật. Trai x trai à? Mà bé ấy là shota * thì phải. Trông thật nhỏ nhắn dễ thương, với vóc dáng và khuôn mặt như thế thì mấy thằng trai thẳng nhìn vào không biến thành cong cũng không được.

    Hiện giờ theo thông tin tôi biết, tỉ lệ trai đẹp đang ngày càng giảm. Tình huống đã báo động như thế rồi, thế mà, bọn trai đẹp đang theo xu hướng biến thành trai cong càng ngày tăng. Thật bất công mà!

    Đã báo động như thế mà con lợn kia dám cho một đứa con trai như thế thành trai cong ư? Mà nếu có biến em ấy thành cong cũng phải do một đứa trai tốt làm. Sao có thể do lão làm chứ? Không thể chấp nhận được.

    Nghĩ là làm, tôi đứng phắt dậy, nắm lấy bàn tay đang làm bậy kia rồi nói to:

    - Dừng lại ngay! Sao ông dám quấy rối một đứa con trai trên xe hả? Ông đang làm xấu cánh mày râu khi đi xe bus đấy.

    Ông ta bất ngờ trước câu nói của tôi, với giọng cười nham nhở hắn nói:

    - Hừ, nhóc dám chắc là ta làm không mà nói vậy. Đừng có ngậm máu phun người.

    Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao hết cả lên. Như nhìn thấy có trò vui nên ai cũng xì xào bàn tán nhưng không ai ra mặt làm chủ cả.

    Tôi tức mình quay sang nhìn cậu bé shota kia hỏi:

    - Chính hắn rõ ràng lúc nãy là người quấy rối nhóc đúng không?

    Cậu ta sợ hãi nhìn tôi, im thin thít không chịu nói gì.

    Tôi bực mình, cái xã hội này thật không còn gì để nói nữa rồi. Rõ ràng nhóc kia bị xàm sỡ còn không chịu chống trả, đã thế khi có người giúp còn im lặng nữa.

    Ông ta thấy cậu nhóc kia không nói gì mới bắt đầu hả hê nói:

    - Thấy chưa, rõ ràng là nhóc nhìn lầm, thế mà còn đổ oan cho ta.

    Quần chúng xung quanh bắt đầu hiểu sự tình, cười ầm lên bàn tán chỉ trỏ tôi không biết điều, rồi nói làm tôi tức điên lên.

    "Nhìn lại mình xem, định làm anh hùng à?"

    Ừ thì, bộ dạng này của tôi chả vẻ cho lắm. Tóc tai bù xù do sáng dậy muộn chưa kịp chải, mí mắt thâm quầng, làn da nhợt nhạt vì thức khuya, ăn uống không đủ, ít khi tắm nắng ngoài trời. Tất cả đều là dấu hiệu của một đứa luôn đắm chìm vào thế giới ảo. Nếu như tôi hôm nay không mặc bộ đồng phục học sinh cấp 3 thì chắc ai cũng nghĩ tôi là đứa ăn mày ngoài đường mất.

    Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một đứa trong đám quần chúng kia nói:

    - Mấy đứa như mày mới là đang làm hỏng hình tượng của cánh mày râu đó, xuống xe đi!

    Để hưởng ứng cho lời nói đó, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì thị, chán ghét, đan xen chút là sự vui thích khi có người bị chịu tội.

    Hầy, biết ngay hôm nay chả phải là ngày tốt lành gì mà. Rút kinh nghiệm, lần sau làm thinh mấy chuyện này vậy. Muốn làm người tốt cũng không được, đã thế còn bị coi là kẻ xấu.

    Tôi nghĩ, thế này phải xuống xe đi bộ đến trường rồi thì bỗng có một giọng nói to, kiên định vang lên:

    - Đợi đã, cậu không phải là người phải xuống xe. Hắn ta mới là người cần xuống.

    * * *

    *Shota: Chỉ những bé trai dễ thương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2018
  4. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 2: Lần gặp gỡ đầu tiên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi quay lại nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì thấy có một cô gái đang đứng giữa đám người lớn. Cô ấy khá nhỏ nhắn nên bị lọt thỏm ở giữa.

    Cô bắt đầu đi về phía tôi, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt ông ta nói to:

    - Ông mới chính là thủ phạm.

    Stop! Sao đoạn này nhìn quen quen thế nhỉ.

    Suy nghĩ một hồi tôi mới bắt đầu nhớ ra. Dáng vẻ của cậu ấy chẳng khác gì Conan khi tìm ra thủ phạm trong truyện "Thám tử lừng danh Conan". Đừng có nói rằng cậu ấy là fan girl Conan. Mà chắc gì, dạo này đọc nhiều truyện quá nên não bị biến thành truyện rồi hay sao, hở tí là suy nghĩ vớ vẩn.

    Tôi đang thầm nghĩ như vậy thì bạn ý vỗ vào vai tôi động viên:

    - Cậu không cần lo, tớ sẽ giải oan cho cậu.

    Nói xong, cậu quay ngoắt sang nhìn ông ta giận dữ nói:

    - Sao ông dám quấy rối một cậu bé dễ thương như thế chứ?

    Hắn cười khinh bỉ:

    - Cô bé đừng có a dua theo thằng nhóc kia chứ? Tôi rõ ràng trong sạch mà.

    - Đừng nói dối, chính mắt tôi nhìn thấy ông sờ mông cậu bé kia.

    Ông ta bất ngờ trước câu nói của cô ấy. Nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại tâm trạng.

    - Bằng chứng đâu mà cô bé dám nói ta như thế? Cẩn thận lời nói, nếu không, ta sẽ tố cáo cô bé vì tội vu khống người khác đấy.

    Cô bạn kì lạ kia không thèm để ý đến lời đe dọa của hắn. Từ từ đi đến gần bé trai kia mỉm cười:

    - Nhóc không phải sợ đâu, chị nhất định sẽ bảo vệ nhóc. Những loại người như này phải bị tống khứ đi càng xa càng tốt. Chắc nhóc không muốn thấy những bạn khác bị quấy rối như thế đúng không? Nhóc phải tự tin lên, vượt qua sợ hãi để đối diện với thử thách này, khiến kẻ xấu bị trừng trị không còn dám làm mấy chuyện như này nữa.

    Nghe những lời như vậy, cậu bé bắt đầu đỡ run, sau một lúc lưỡng lữ, mắt nhìn thẳng vào ông ta.

    - Lúc nãy, chính ông ta là người đã quấy rối em.

    Hắn sững sờ trước câu nói đấy, sỡ hãi sau chuyển sang tức giận định vung tay đánh kẻ phá hỏng chuyện tốt của mình thì một người đàn ông đứng ra ngăn lại. Một kích nhắm thẳng đá hắn xuống xe, canh chuẩn đúng lúc xe dừng chờ khách lên xuống.

    Sau khi làm xong, người đàn ông cùng mọi người vỗ tay khen ngợi hành động dũng cảm của cô bạn kia. Nhưng cô ấy lại nhìn tôi rồi nói:

    - Người lẽ ra phải khen ngợi là cậu bạn kia mới đúng. Cậu ấy đã dũng cảm đứng lên giúp cậu nhóc bị quấy rối.

    Mọi người dường như mới bắt đầu để ý đến sự hiện diện của tôi. Nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, tuy vậy vẫn gượng cười vỗ tay khen ngợi.

    Hờ hờ.. tôi rõ ràng mới là người hùng ở đây nhưng thế nào lại biến thành nhân vật phụ rồi.

    Nhóc shota kia đang đứng một góc, nhìn tôi với vẻ mặt ăn năn một lúc, rồi nói:

    - Em xin lỗi vì lúc nãy không nói ra sớm hơn, cảm ơn anh nhé!

    Nghe xong, lòng tôi vui vẻ hẳn. Thôi thì như thế cũng được rồi. Bị khen ngợi nhiều quá, hào quang bao quanh chói mắt khó sống lắm.

    Nhưng hình như câu xin lỗi hơi là lạ thì phải. Đang suy nghĩ thì loa xe bus thông báo đã đến trường cấp 3. Tôi hốt hoảng, vội vàng chạy xuống xe, trước khi đi tôi không quên nói không có gì để cậu nhóc kia trút bỏ gánh nặng trong lòng.

    Dù gì đây cũng là việc tôi cần làm để bảo vệ những người dân đất nước nói chung và những nhóc shota dễ thương nói riêng.

    - Cậu cũng xuống chỗ này à?

    Cô gái lúc nãy trên xe giải vây cho tôi thắc mắc hỏi.

    Tôi ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn cô rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Nhìn thấy thế cậu nói tiếp:

    - Nhìn đồng phục này thì chắc cậu là học sinh lớp 10 của trường Dương Thiên đúng không? Tớ cũng vậy nè. Như thế là học cùng trường rồi. Cậu biết không trường Dương Thiên.. như này.. như thế..

    "Ừ.. ừ.. ừ.."

    Tôi bị sốc trước tốc độ nói của bạn ý nên chỉ biết gật đầu hoặc nói ừ lấy lệ.

    Cô ấy cứ nói liến thoắng về trường Dương Thiên, về vụ vừa nãy xảy ra trên xe bus không ngừng nghỉ.

    Sau một lúc nói quên trời quên đất. Có vẻ như nhìn thấy trạng thái đơ của tôi nên cậu dừng lại rồi nói:

    - Mình nói hơi nhiều à?

    Tôi lắc đầu gượng cười:

    - Không đâu, tớ vẫn đang nghe mà, cậu cứ nói tiếp đi!

    Cô ấy vui mừng, đang định kể tiếp thì nhìn thấy đồng hồ treo ở trạm xe, kim phút sắp chạy đến giờ vào lớp theo quy định. Cậu ấy hốt hoảng chạy đến trường. Vừa chạy cậu vừa ngoảnh mặt hét to:

    - Lúc nãy trên xe nhìn cậu ngầu lắm. Hiếm khi có người con trai nào như cậu dũng cảm bảo vệ kẻ khác như thế đâu. Bây giờ tớ phải đến trường trước đây. Nếu có cơ hội thể nào cả hai chúng mình cũng gặp lại. Cậu cũng mau đi đi kẻo muộn.

    Bạn ấy nở một nụ cười tỏa nắng khi nói với tôi những lời như thế.

    "Thịch.. thịch.. thịch.."

    Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi thấy sốc với cảm giác của mình lúc này. Chả lẽ do mấy tháng cô đơn một mình nên khi thấy có người bắt chuyện cười tươi với mình thì tim tôi đập nhanh ư? Chắc là vậy rồi. Chứ tôi là con gái mà, làm sao lại yêu con gái được.

    Tôi đang cười tươi, khẳng định sai lầm của mình thì bắt đầu phát hiện ra một chuyện cực kì quan trọng.

    "Thằng nhóc", "Anh", "Con trai" là những từ lúc nãy mọi người cùng bé shota và cô ấy gọi tôi. Không lẽ họ nhầm tôi là con trai ư? Rõ ràng tôi là gái 100% mà, nhìn thế nào lại thành con trai được vậy.

    Không lẽ là do mái tóc ngắn này?

    Tôi trầm tư suy nghĩ. Chả là hồi hè, do ngại để tóc dài nên tôi đã tự tay cắt phăng mái tóc. Nhưng vì thiếu chuyên nghiệp trong việc thiết kế và tạo mẫu tóc nên tôi đã cắt thành trọc lốc không còn một sợi tóc nào.

    À, đó cũng là một trong những lí do tôi không ra ngoài.

    Sau mấy tháng hè, nó cũng bắt đầu mọc dài ra. Nói là dài nhưng cũng chỉ bằng tóc con trai khi cắt thôi. Không lẽ, chỉ vì nó mà tôi bị coi là con trai?

    Aaaaa.. lẽ ra không nên tự cắt mới đúng. Xấu hổ quá đi.

    Và tôi cứ đứng giữa đường tự kỉ như một con điên. Mặc kệ dòng người đi qua nhìn tôi với ánh mắt tò mò, mặc kệ thời gian cứ thế trôi qua.

    Tôi cứ đứng đấy, sốc tinh thần, mặc kệ mọi thứ.

    "Tùng.. tùng.. tùng.."

    Tiếng trống trường báo hiệu đã vào lớp vang lên.

    Hôm nay hết thấy trò quấy rối, hiểu nhầm là con trai lại đến đi học muộn ngay ngày đầu tiên chuyển cấp.

    Thật đúng là một ngày xui xẻo!

    Mà hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong 15 năm cuộc đời tôi rung động trước một đứa con gái, mở ra một bước ngoặt lớn cho cuộc sống mai sau này của tôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2018
  5. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 3: Tớ tên Bạch Yết Uyên.. còn cậu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa vào trường tôi đã thấy cả một hàng dài học sinh xếp ngay ngắn.

    Chết thật! Phải chạy ngay vào hàng thôi.

    Tôi rón rén từ từ chạy vô hàng thì bỗng có một tiếng nói vang lên:

    - Hôm nay là ngày tập trung đầu tiên của trường Dương Thiên, thế mà lại có một vài thành phần đi trễ..

    Nghe đến đây tôi giật thót tim. Bị chỉ điểm thẳng mặt thế này thì còn mặt mũi đâu để đi học đây.

    - Mời em đi học muộn lên đây.

    Thầy giáo trực ban nói to, khiến các học sinh đang tập trung nhìn thầy ngoảnh mặt lại xem ai vô phúc bị gọi như vậy.

    Tôi run run từ từ chuẩn bị bước lên bục, thầm nghĩ, xui xẻo quá đi thôi.

    Ai dè, thầy quay sang ngược về phía tôi, nhìn chằm chằm:

    - Anh kia, sao dám trèo tường vào trường hả? Đã đi học muộn còn không biết hối cải. Lên phòng giám hiệu ngay cho tôi. Cả mấy đứa đứng ngoài cổng nữa, đi theo tôi.

    Nói xong thầy cứ thế thẳng hướng lên phòng giám hiệu. Tôi cứ đứng ngơ ngác không biết nói gì.

    Lúc thầy đi qua, tôi mới lắp bắp thưa:

    - Vậy.. còn em.. thì sao.. thầy?

    Thầy lạnh lùng nhìn tôi:

    - Sao vô phép đứng ra khỏi hàng thế hả? Xếp vô ngay. Học sinh thời nay thật là không biết phép tắc gì cả. Mới ngày đầu tiên đã như thế, không biết mai sau sẽ phá cái trường này ra như thế nào.

    Sau một hồi ngẩn người tôi mới bắt đầu hiểu ra. Thầy hình như vẫn chưa phát hiện ra tôi là một trong những học sinh đi muộn, không những thế còn tưởng tôi vì tò mò xem chuyện vừa mới xảy ra nên mới chạy ra khỏi hàng.

    May quá đi thôi. Ít ra hôm nay không hoàn toàn gặp xui xẻo.

    Sau khi đứng giữa trời nắng chang chang để nghe mấy bài diễn thuyết dài dòng, cuối cùng tôi cũng được xếp lớp.

    Không thể ngờ được, tôi lại là cùng lớp với cô bạn gặp lúc nãy.

    - Trùng hợp thật, cứ như định mệnh sắp đặt vậy? - Bạn ấy cười tươi nói.

    "Định mệnh à?" Tôi đỏ mặt suy nghĩ.

    Thật sự đúng là như vậy sao? Nếu như thế, không lẽ tôi với cậu ấy được định mệnh sắp đặt để trở thành tình y..

    - Nhất định chúng ta sẽ trở thành bạn tốt nhé?

    "Bạn"! À đúng rồi, tình bạn mới đúng, sao có thể là tình yêu được. Mình với cậu ấy không thể trở thành loại ấy, vì..

    - Auuu.. đau quá!

    Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi bị bạn ấy nhéo vào hai má.

    - Đừng làm khuôn mặt buồn thế chứ. Con trai thì phải dũng mãnh lên. Lúc nào cũng phải cười như tớ thì đời mới vui được. Hi hi..

    Cô ấy vừa cười nói vừa làm hành động dơ hai tay lên cao để chứng minh hành động mình đang nói.

    Thôi thì bạn bè với cậu ấy là được rồi. Là người thì không nên đòi hỏi những thứ quá cao không bao giờ đạt được.

    Nhưng dù thế nào tôi cũng phải nói ra điều làm tôi bực mình nãy giờ rồi:

    - Tớ là con gái chứ không phải con trai đâu nhé!

    - Hả?

    Cậu ấy rất bất ngờ với câu nói vừa rồi của tôi.

    - Thật à? Thế mà tớ cứ tưởng cậu là con trai.. đang định..

    - Đang định..

    - Bảo cậu làm bạn trai tớ.

    - Cái gì? Bạn.. bạn trai.

    Tôi đỏ bừng mặt, không ngờ cậu ấy lại mạnh bạo nói ra mấy lời như thế. Nếu tôi là con trai thì thật sự sẽ như cậu ấy nói ư?

    - Đùa thôi.

    - Hở..

    - Cậu là con gái thì quá tốt rồi. Vậy là mình sẽ có một cô bạn đầu tiên khi bước vào trường rồi.

    Tôi ngạc nhiên, đùa thôi ư? Cậu ấy cứ liên tục thả "thính" như thế thì tôi làm sao chịu được đây. Mà lúc nãy hình như..

    - Cậu bảo cô bạn đầu tiên là như thế nào vậy?

    Nghe tôi nói, hai mắt cô ấy sáng như sao:

    - Mục tiêu của tớ là có thật nhiều bạn khi vào trường mới. Cậu đã trở thành người bạn gái đầu tiên của tớ rồi đấy.

    - Mục tiêu?

    - Ừ, chắc cậu cũng phải có mục tiêu chứ.

    Mục tiêu với cậu ấy là có thật nhiều bạn ư? Ngay từ khi chuẩn bị đi học tôi chưa từng nghĩ đến bạn mới. Đối với tôi bạn bè chỉ là..

    - Sao vậy, cậu có hành động lạ thật đấy. Hết cười, đỏ mặt, xong rồi lại buồn, từ nãy đã mấy lần rồi.

    Chết thật! Mải suy nghĩ quá nên biểu hiện trong lòng lộ hết ra mặt.

    Tôi vội vàng xua tay:

    - Cậu không cần để ý đến đâu, thỉnh thoảng tớ hay bị như thế mà.

    - Lạ nhỉ! Thôi, xin tự giới thiệu, tớ tên Bạch Yết Uyên, cung Thiên Yết, thích nhiều thứ, còn ghét thì ít lắm. Còn cậu..

    Bạch Yết Uyên? Tên đẹp ghê.

    - Tớ tên Hắc Thu Phù, cung Bảo Bình, thích anime, manga, game và nhiều thứ khác, còn thứ tớ ghét thì nhiều lắm, không đếm hết đâu.

    - Ồ, cậu cũng như tớ thích anime, manga à? Tớ thích nhất là "Thám tử lừng danh Conan" đấy. Nhìn lúc chỉ ra hung thủ trông ngầu cực kì luôn.

    Sau đó cậu ấy lại huyên thuyên về truyện tiếp. Bạch Yết Uyên cậu ấy hình như thích kể chuyện thì phải.

    Conan à? Vậy thì đúng là dáng vẻ lúc chỉ tay vào kẻ quấy rối rồi nói "Ngươi mới chính là thủ phạm!", là cậu ấy bắt chước theo rồi.

    Thật là một người bạn thú vị. Có lẽ có người bạn như cậu ấy thì những năm học cấp 3 tôi sẽ không cảm thấy buồn chán.

    À mà đến khi nào cậu mới dừng nói chuyện đây. Từ nãy đến giờ đã mấy tiếng rồi đấy.

    Cô bạn này cũng nói nhiều lắm đây. Chắc cuộc sống của mình mai sau sẽ ồn ào và nhiều chuyện xảy ra.
     
  6. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 4: "Thánh đi muộn".

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Boong.. boong.."

    Tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ dưới nhà.

    Tôi hiện giờ đang mơ màng ngủ trong chăn. Mí mắt nặng trĩu không hề muốn mở ra một chút nào.

    "Boong.. boong.. boong"

    Có vẻ người ấn chuông đang mất hết kiên nhẫn, tốc độ ấn càng nhanh và nhiều.

    Tôi bực mình, thầm chửi trong lòng đứa nào dám phá giấc ngủ của bà đây.

    Uể oải mở cánh cửa, mắt lờ đờ vẫn chưa tỉnh hẳn, bộ đồ ngủ xộc xệch không còn gì để nói, mớ tóc rối bù xù cho dù nó chỉ dài một gang tay nhưng nhìn chả khác gì mấy cọng mì tôm hỗn độn đang úp lên đầu.

    Nói chung, hiện giờ trông tôi vô cùng nhếch nhác.

    Thế mà tôi vẫn cứ y nguyên như thế mở cửa, vừa ngáp vừa nói :

    - Ai đấy, nếu giao đồ dùng thử thì không phải đưa đâu, nhà tôi không..

    Nói đến đây, tôi khựng lại nhìn. Người ở trước của nhà thế nào lại là Bạch Yết Uyên. Tại sao cậu ấy lại ở đây chứ?

    Bạch Yết Uyên nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của tôi thì phì cười nói :

    - Trông cậu kìa, nhìn chả khác gì mới chui từ bãi rác ra.

    Tôi xấu hổ, hỏi :

    - Cậu đến nhà tớ làm gì vậy?

    Có vẻ cô ấy khá bất ngờ trước câu hỏi này :

    - Cậu quên rồi à? Từ hôm nay trở đi tớ có nhiệm vụ gọi cậu đi học đấy.

    Sau một hồi suy nghĩ tôi mới bắt đầu nhớ ra.

    À nhớ rồi, đây là nhiệm vụ cô giáo giao cho cậu ấy.

    Tuần trước, sau khi xếp lớp xong, cô Quỳnh - giáo viên dạy toán - sẽ là chủ nhiệm lớp chúng tôi. Cô bắt đầu chọn ra các cán bộ cho lớp. Sau một hồi đấu tranh quyết liệt, Bạch Yết Uyên đã được chọn làm lớp trưởng. Tuy vậy vẫn có nhiều đứa đứng lên phản đối.

    "Tại sao bạn ấy lại được chọn?"

    "Cái con đen thui đấy mà lại được chọn á!"

    "Nó là đứa nào vậy?"

    * * *

    Trong lòng tôi không hiểu sao lại rất tức giận thay cho cô ấy. Ngay lập tức chống hai tay lên bàn, chuẩn bị phun một tràng chửi mấy đứa mất dạy.

    Sao bọn mày dám nói với cậu ấy như vậy chứ? Có ngậm miệng ngay không? Hay chúng mày muốn tao tống thẳng vô xe cứu thương.

    Tôi chưa kịp làm gì thì bất ngờ Bạch Yết Uyên đứng lên trước, dõng dạc nói to :

    - Tớ tên Bạch Yết Uyên, rất vui được làm quen với các bạn. Từ nay về sau tớ sẽ đảm nhiệm vai trò lớp trưởng, mong mọi người giúp đỡ và chỉ bảo thêm.

    Cô ấy cười rạng rỡ nói những điều trong lòng mình ra, mà thật ra tôi nghi đây là lời đe dọa.

    Nói xong, Bạch Yết Uyên sau đó còn bổ sung thêm ở cuối câu :

    - Và điều cuối cùng, đừng bao giờ nói từ "đen" trước mặt tớ! Nhé!

    Khuôn mặt đằng đằng sát khí như thế thì đứa nào mà chả sợ, vì thế cuộc bình bầu lớp trưởng kết thúc trong bầu không khí run sợ.

    Ngày hôm sau, năm học mới chính thức bắt đầu. Nhưng đối với tôi chả bắt đầu cái gì vui vẻ cả.

    Sau hôm đấy tôi bắt đầu được phong danh hiệu "Thánh đi muộn". Bởi suốt cả một tuần học tôi toàn đi trễ, mà có khi nghỉ ở nhà không thèm xin phép.

    Cô Quỳnh bắt đầu tức điên lên, trạng thái cô hiện giờ sức chiến đấu Max lever, bất cứ khi nào nó cũng có thể bùng nổ.

    Và tất nhiên nó đã nổ ra sau khi tôi ngủ gật ngay trong lúc cô mắng.

    Hầy, chả là dạo này tôi vừa mới mua được game mới rất hot nên tối nào cũng thức khuya để cày. Cuối cùng, đời tôi lần đầu tiên được xưng cái danh chói sáng ngời ngời như này.

    Mấy đứa lúc phong danh cho tôi cứ cười nghiêng ngả nhưng sau khi tôi nói mấy câu thì chúng nó nín thinh :

    - À, "Thánh đi muộn". Nghe ngầu nhỉ, đã thế tớ cũng nói luôn, ngày xưa tớ cũng được phong danh hiệu "Quỷ Atula" đấy. Có biết vì sao không? Ngày xưa, những đứa học cùng tớ mà hay lắm mồm lắm miệng.. tất cả đều mặt đối mặt với thùng rác hoặc đế giày của tớ hết. Cho nên có bạn nào muốn thử không nhỉ?

    Khuôn mặt tôi lúc khi nói câu này không biết nói sao nhỉ? Chả khác gì đứa phản diện trong phim lúc hại người.

    Nụ cười gượng chết chóc khiến người khác nổi da gà. Ánh mắt sắc lẹm. Sát khí xung quanh tôi tỏa ra nghi ngút. Tay ở dưới bàn dơ ngón giữa biểu thị thách thức, đứa nào mạng dai thì cứ nói tiếp.

    Bọn nó lúc thấy tôi như thế thì mặt xanh mét, cúi đầu, không nói gì nữa. Có những đứa tức giận muốn phản bác nhưng khi thấy tôi quay sang hỏi :

    - Hả, cậu muốn à?

    Tất cả đều im lặng.

    Bây giờ có phải yên bình hơn không nào!

    Tôi thỏa mãn cười, cô nhìn thấy thì tức giận nói :

    - Thế em định như thế nào đây? Không lẽ lại đi học muộn cả năm học chắc.

    - Vâng! - Tôi trả lời rất chi là hồn nhiên như không để ý đến hậu quả sắp xảy ra.

    - Vậy thì anh nghỉ luôn ở nhà đi. Đừng đến trường nữa.

    Tiếng nói tức giận của cô âm vang khắp phòng học.

    Mới học được một tuần mà đã bị đình chỉ rồi. Đời mình đen không thể tả nổi.

    Ngay lúc này một giọng nói ngay kế bên tôi vang lên:

    - Thưa cô, với tư cách là lớp trưởng, từ nay về sau em sẽ đốc thúc bạn đi học sớm. Dù gì nhà em cũng gần bạn ấy.

    Nghe thấy lời của cậu, cô giáo cũng bắt đầu hạ hỏa. Sau một lúc suy nghĩ, cô cũng đồng ý với quyết định này.

    Tôi vui mừng thầm nghĩ. Vậy là từ nay sáng nào mình cũng được đi học chung với cô ấy rồi. Vui quá!

    Sinh hoạt xong cô bắt đầu ra ngoài, trước khi cô đi tôi mới sực nhớ ra một điều :

    - Thưa cô, lúc nãy cô nói chưa đúng rồi.

    - Cái gì mà chưa đúng, anh dám đứng lên cãi tôi hả? - Cô giận dữ đáp.

    - Không, em chỉ muốn nói, em là con gái nên cô đừng nhầm em là con trai rồi gọi "anh này", "anh nọ" nữa.

    Nghe tôi nói xong tất cả mọi người trong lớp đều ngạc nhiên.

    "Cái gì, là gái hả? Thể nào tao thấy nó giống trap* thế."

    Cô xấu hổ, ngượng nói :

    - Thế hả? Từ nay cô sẽ chú ý hơn về thông tin giới tính của các bạn.

    Nói xong, cô đi ra ngay khỏi lớp.

    Tôi cười khổ. Thật là! Sao ai cũng nghĩ tôi là con trai vậy?

    * * *

    *Trap : Là những người con trai giả gái, hay gái giả trai.
     
    Phoenixfire, Shunria, Hany3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2018
  7. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 5: Rủ đi học.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế là sau khi biết được địa chỉ nhà tôi, đúng sáng hôm thứ hai đầu tuần cậu ấy sang rủ.

    - Lớp trưởng! Cậu đến sớm thế. - Tôi vừa nói vừa đi vào nhà để vệ sinh cá nhân.

    - Phải đến sớm chứ, tớ đã đoán ngay thể nào lúc tớ đến cậu cũng vừa ngủ dậy, như này đúng vừa kịp giờ để cậu chuẩn bị luôn.

    - Lớp trưởng suy nghĩ cẩn thận thật đấy.

    - Sao cậu lúc nào cũng gọi tớ là lớp trưởng thế? Gọi bằng tên đi.

    Cô ấy giận dỗi, phụng phịu nói, dễ thương vô cùng.

    Tôi thầm cười trong lòng, giải thích :

    - Hiện giờ cậu vừa mới lên chức lớp trưởng, vẫn chưa có được lòng tin của mọi người, tớ phải gọi như thế để các bạn còn biết cậu là lớp trưởng chứ không phải bù nhìn làm cảnh, phong chức cán bộ lớp chỉ để đấy cho có.

    - Thế mà mình cứ tưởng cậu không thích gọi tên tớ cơ.

    - Đâu có, tên cậu đẹp mà. Nghe rất sướng tai.

    - Thật à?

    - Tất nhiên.

    Nghe thấy câu trả lời của tôi, cô ấy sướng rơn, cười tít mắt, nói :

    - Bạch là họ của tớ, nó có nghĩa là "trắng", thế mà, cậu nhìn này, da tớ đen xì khác hoàn toàn với cái tên, cho nên tớ hơi tự ti về làn da và cái tên của mình. Nhưng sau khi nghe cậu nói mình tự tin hơn hẳn. Cậu là người đầu tiên khen tớ như thế đấy. Các bạn hồi trước toàn chê mình thôi.

    Đúng như lời Bạch Yết Uyên nói, làn da của cô khá tối, nhưng theo cái nhìn của tôi, nó chỉ như màu bánh mật, càng làm tăng vẻ chín chắn cho con người của cô ấy. Tuy thế, nhờ làn da này mà càng tôn lên vẻ đẹp của bộ răng trắng bóng, khiến nụ cười cậu rạng rỡ như nắng sớm mai.

    Không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt hơi buồn của Bạch Yết Uyên trái tim tôi hơi nhói đau. Lần đầu gặp mặt, cô ấy luôn nở một nụ cười rạng rỡ trên môi để xua tan mọi buồn phiền của những người xung quanh. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thấy cô buồn.

    Tôi cười, vỗ vai cậu, động viên :

    - Cậu họ Bạch nhưng da đen thì có sao đâu. Nhìn tớ này, tớ họ Hắc nhưng da thì trắng bệnh như người chết trông còn buồn cười hơn.

    - Đúng là vậy thật! Ha ha ha.

    Bạch Yết Uyên cười sặc sụa, thỉnh thoảng còn nắm lấy tay tôi để nhìn màu da.

    Da tôi thật sự cũng có chút nhợt nhạt và xanh xao do thiếu ngủ, không ăn đủ chất. Nhiều lúc tôi nghĩ, làn da này thật không ổn phải sửa thói quen để nó hồng hào lên thôi. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, tôi lại từ bỏ, có lẽ làn da cùng cái tên và định mệnh đã gắn kết chúng tôi lại gần với nhau hơn.

    - Nhưng da cậu như thế này là do không ăn nhiều mà. Nhìn này, người cũng gầy rời rạc cả ra. Tớ biết cậu nói những lời này để động viên tớ, dù là vậy vẫn phải chăm lo sức khỏe của mình nhiều hơn nhé. Cậu cứ như thế là không có thằng con trai nào thích đâu đấy.

    Bạch Yết Uyên sờ sờ cánh tay tôi, thỉnh thoảng lại bắt chéo hai tay, lắc đầu, để biểu thị cho lời nói của mình.

    Tôi nói bất đắc dĩ nói :

    - Biết rồi, tớ sẽ chú ý sức khỏe của mình hơn.

    - Thế thì nhanh nhanh vào thay quần áo đi.

    - Ừ.

    Tôi vệ sinh cá nhân thay quần áo xong, lúc xuống nhà thì thấy cô ấy đang loay hoay ở trong bếp.

    Vừa nhìn thấy tôi thì lên tiếng càm ràm :

    - Nè Tiểu Phù, nhìn tủ lạnh cậu xem, thật sự nó được coi là tủ lạnh để đựng đồ ăn à?

    Vừa nói Bạch Yết Uyên vừa chỉ vào đống đồ vừa dọn từ trong tủ lạnh ra.

    Nhanh thật đấy! Mới chỉ có 10 phút mà cô đã phân loại xong đồ ăn được và đồ hỏng để bỏ đi.

    - Cái này là gì hả? - Bạch Yết Uyên hét to.

    - Tất. - Tôi trả lời như đó chỉ là chuyện bình thường.

    - Tất nhiên là tớ biết nó là cái tất, tớ đang hỏi tại sao nó lại ở trong tủ lạnh cơ.

    - À, chắc nó màu cà phê nên tớ ném nhầm chúng vào cùng với lọ cà phê vừa mới mua năm trước.

    Khuôn mặt cô ấy sốc nặng như đang không thể tin được câu tôi vừa nói.

    Bằng tốc độ âm thanh, Bạch Yết Uyên mang tất cả mấy thứ kì lạ tống khứ vào bãi rác, sau đó dọn dẹp phòng bếp khiến nó trở nên sáng bóng đến phi thường.

    Tôi cứ ngẩn ngơ đứng một chỗ nhìn cho đến khi dọn xong.

    - Cậu giỏi thật đấy. - Tôi trầm trồ khen ngợi.

    - Tất nhiên.

    Cô ấy phổng mủi lên dương dương tự đắc. Sau đó ném cho tôi cái bánh mì :

    - Ăn nhanh lên còn đi học.

    - Thôi vừa đi vừa ăn cũng được. Hình như sắp muộn học rồi đấy.

    Nghe tôi nói vậy cô quay ngoắt sang nhìn cái đồng hồ nhà tôi.

    - Vậy thì đi thôi, chạy nhanh lên.

    Bạch Yết Uyên vừa chạy vừa kéo tay tôi đi.

    Thật may mắn là cả hai đứa đều đến kịp. Ngay khi trống vang lên, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi vào lớp, nhìn một lượt thấy tôi yên vị đúng giờ ngồi vào chỗ, cô gật đầu hài lòng rồi bắt đầu tiết học.

    Cuối giờ, cô thông báo một tin cực sốc khiến tôi sợ tím mặt.

    "Thi khảo sát lực học đầu năm của các học sinh."

    Toi rồi! Với một đứa cố lắm mới qua môn như tôi thì chuyện đó là không thể. Đối với tôi, thi là một thứ kinh khủng, nó như một con quái vật có thể nuốt chửng, cấu xé tôi ngay lập tức. Đợt thi đầu vào trường cấp 3 tôi còn phải uống thuốc trợ tim để cố gắng thi cho xong. Lẽ ra tôi trượt nhưng nhờ có mấy đứa đổi ý sang trường khác học nên tôi được vớt điểm, cuối cùng là thi đỗ vào được cấp 3.

    Cho nên kì thi lần này khó nhai đây!
     
    Phoenixfire, Shunria, Hany3 người khác thích bài này.
  8. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 6: Học nhóm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "2, 0, 3"

    Chết rồi! Học hành ngày càng sa sút. Thể nào cũng bị đuổi học sớm thôi.

    Văn 2, Anh 0, Toán 3. Đời thế là hết!

    Tôi gục xuống bàn, mặt xám xịt không còn gì để nói. Ngay lúc thi còn ngủ gật do hôm trước thức khuya. Thật chán ghét bản thân quá đi!

    - Nè, cậu được mấy điểm vậy Tiểu Phù? - Bạch Yết Uyên cười rạng rỡ hỏi.

    Tôi buồn rầu, mặt mếu máo, dơ ba bài kiểm tra cho cô ấy xem.

    - Sốc thật đấy, đây là lần đầu tiên tớ thấy con số như thế này ở bài kiểm tra.

    Tôi thật sự không biết nói gì luôn. Nếu bây giờ mà có một cái lỗ, tôi sẽ không chút lưỡng lự ngay lập tức chui xuống cho đỡ xấu hổ. Nếu mà là ngày trước, khi thấy mấy điểm này tôi sẽ sung sướng nhảy cẫng lên vì không phải tất cả đều bị 0, nhưng bây giờ không thể sung sướng được rồi. Bởi vì có cô ấy..

    - Cậu mấy điểm vậy? - Tôi dùng chút hơi tàn của mình hỏi.

    - Tớ thì được 9, 5 hết. - Cô ấy mỉm cười có chút gượng gạo.

    Tôi đi chết đây! Tại sao một người tài giỏi, dễ thương như thế lại có một người bạn như tôi chứ? Tôi thật không xứng đáng ở bên cô ấy nữa.

    - Tình trạng học tập của cậu như thế này thật sự không ổn rồi.

    - Ừ.

    - Chỉ còn một bài kiểm tra nữa mà cậu cứ như thế thì thể nào cũng bị đuổi học.

    - Mình biết. - Tôi buồn bã đáp.

    - Hay là hai đứa mình học nhóm đi.

    Vừa nghe thấy cô ấy nói xong, ngay lập tức tôi nắm hai tay Bạch Yết Uyên, rơm rớm nước mắt, lên tiếng hỏi :

    - Thật à?

    - Tất nhiên, ngày mai chủ nhật mình đến nhà cậu nhé!

    - Lớp trưởng, cậu tốt thật đấy.

    Đúng tối hôm ấy, tôi rất háo hức mong chờ lớp trưởng đến nhà mình chơi. Hôm trước, lần đầu tiên Bạch Yết Uyên đến, tôi đã để lại ấn tượng xấu cho cô ấy, lần này phải rút kinh nghiệm dọn dẹp cả căn nhà sạch bong, bắt đầu từ phòng riêng của tôi.

    Có lẽ do nhiều tháng không dọn nên nó đã không còn là "phòng" theo đúng nghĩa nữa, nhìn nó hiện giờ chả khác gì bãi rác là bao.

    Cả căn phòng chật ních đầy đồ, đến nỗi chỉ còn một ô nhỏ xíu trên giường để ngồi. Đồ ăn nhanh sau khi ăn xong ném luôn tại chỗ. Quần áo bẩn vứt đầy dưới đất, ngay cả trên giường cùng nóc tủ cũng có. Chỉ duy nhất tủ sách truyện của tôi là ngăn nắp không vứt bừa bãi, tuy nhiên do lâu ngày không dọn dẹp nên bụi bám đầy trên kệ. Nơi duy nhất trong phòng sạch sẽ là cái máy tính, do suốt ngày chơi, tất nhiên phải sạch sẽ rồi.

    Nói chung, khung cảnh căn phòng ngay trước mắt tôi không thể chấp nhận được.

    Một tay cầm chổi, một tay cầm khăn, tôi nhanh chóng bắt đầu tiến hành dọn dẹp nhà cửa.

    - Cái gì vậy nhỉ? - Lúc tôi đang loay hoay dưới gầm giường moi rác thì phát hiện ra một thứ kì lạ.

    - Không lẽ đây là..

    Tay tôi run run cầm đồ vật trên tay, hét to :

    - Đĩa Game HD bản limited mà mình mất từ năm trước cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

    Tháng trước, sau trận chiến tranh cướp đông nghẹt người để mua đĩa Game, tôi hí hửng về nhà chuẩn bị bật lên chơi, nhưng khi mới quay đi một lúc nó đã biến mất dạng.

    Tinh thần của tôi lúc đó hoàn toàn suy sụp. Để mua được nó tôi đã phải ngồi ba ngày trước trung tâm, ăn uống kham khổ, ngủ không đủ giấc, đến vệ sinh cá nhân cũng không dám đi vì sợ bị cướp mất chỗ. Ba ngày đó chả khác gì địa ngục. Thế mà bây giờ lại mất. Chỉ vì chuyện đó tôi đã ốm suốt ba ngày liền. Chán nản, buồn rầu, thất vọng, tức giận.. những cảm xúc đó đã khiến tôi giống như cái xác di động, bất cứ ai thấy đều muốn tránh xa. Tôi lúc đó bạn bè đã ít nay càng ít hơn, rồi dần dần chả có đứa nào chơi cùng nữa.

    - Phải thử xem nó còn chơi được không đã? - Tôi vui mừng, tay run run cầm chiếc đĩa.

    Nói xong, tôi lập tức lách qua đống hỗn độn, nhảy lên giường chơi game.

    Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.. Tôi cứ tiếp tục chơi quên hết cả thời gian.

    - Này, Tiểu Phù mau dậy nhanh lên.

    Hình như có ai gọi tôi thì phải. Tôi mơ màng hé con mắt ra nhìn.

    - Lớp trưởng, sao cậu suốt ngày xuất hiện trong tâm trí tớ thế. Để tớ ngủ yên đi.

    Tôi càm ràm, định trùm chăn ngủ tiếp thì..

    "Bố.. p.. p"

    - A, đau quá!

    Đầu cảm giác như bị cái gì đập thật mạnh, tức giận, tôi liền mở mắt ra xem chuyện gì vừa xảy ra thì ngay lập tức thấy khuôn mặt của cô ấy đối diện rất gần mặt tôi, cách tầm khoảng một gang tay.

    Mặt tôi đỏ rần, không biết chuyện gì đang diễn ra, chả lẽ mình vẫn đang mơ, chứ tại sao lớp trưởng lại xuất hiện bất ngờ ngay trước mặt khi ngủ được. Đúng thế thật rồi, chỉ là mơ thôi?

    Tôi tự thuyết phục bản thân mình chuyện này chỉ là đang diễn ra trong giấc mơ, sau đó trùm chăn ngủ tiếp.

    Đúng lúc đang chuẩn bị thì ngay lập tức tôi bị đá xuống giường.

    Sự việc xảy ra quá nhanh, đầu óc tôi choáng váng bởi cú va đập mạnh, bỗng một giọng nói vang lên :

    - Dậy đi, bọn mình còn học nhóm chứ?

    Đập đầu mình vào tường mấy cái cho tỉnh ngủ, tôi hỏi :

    - Sao cậu vào nhà được vậy?

    - Đây.

    Cô ấy dơ lên cho tôi xem một chiếc chìa khóa, rồi nói :

    - Cậu mở cửa nhà quên chưa rút khóa, nên sáng hôm nay gọi mãi cậu chưa dậy tớ liền cứ thế vào nhà luôn. Lần sau đừng như vậy nữa nhé, may lần này là tớ chứ không gặp phải đứa khác là vô nhà với ý đồ xấu rồi đấy.

    - Tớ biết rồi. - Tôi đáp.

    Cô ấy nhìn quanh phòng tôi một lượt, hỏi :

    - Đây là phòng cậu à?

    - Ừ.

    - Tớ không ngờ cậu lại có căn phòng như thế này. Nó còn kinh khủng hơn nhà bếp của cậu gấp mấy lần.

    - Hờ.. hờ..

    Tôi thật sự không biết nói gì hơn khi nghe câu phê bình thẳng thắn này. Bạch Yết Uyên nói tiếp :

    - Bố mẹ cậu đâu vậy? Hai lần sang nhà cậu tớ vẫn chưa nhìn thấy bác trai bác gái đâu cả.

    Tôi im lặng một lúc rồi nói :

    - Bố mẹ tớ.. chết hết rồi!
     
    Phoenixfire, Shunria, Hany3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  9. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 7: Cứ để cho tớ lo..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả căn phòng bao trùm trong sự im lặng. Có vẻ cô ấy khá bất ngờ trước câu trả lời của tôi.

    - Tớ xin lỗi! Lẽ ra tớ không nên nói về vấn đề này. - Bạch Yết Uyên cúi gằm mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi.

    Mà dù cô ấy có nói hay không thì đối với tôi cũng chẳng sao cả. Nhiều lúc tôi nghĩ mình thật vô tâm, trước cái chết của người thân, phận làm con lẽ ra phải khóc trong tang lễ nhưng tôi thì không.

    Mẹ tôi thường nói : "Hãy chết khi không còn gì hối tiếc."

    Và tôi đã không được chứng kiến khoảnh khắc của câu nói đó. Khi chết mẹ đã không hoàn thành được nguyện ước đó. Nhiều lúc tôi nghĩ đến mình có thể làm được điều mẹ nói không, hay lại có một cái kết đáng tiếc như bà.

    Nhưng điều đó có lẽ sẽ đến thôi, hiện giờ tôi vẫn còn sống, nên làm những điều mình muốn để không phải hối tiếc khi chết chứ nhỉ!

    Tôi xoa đầu cô ấy rồi nói :

    - Không sao đâu, chuyện đó cũng qua lâu rồi, cậu không cần phải áy náy như vậy.

    - Nhưng..

    Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi, người hơi run run như sắp khóc.

    Tôi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy. Đối với tôi cô ấy luôn tươi cười rạng rỡ, vô lo vô nghĩ, sống hết mình nhưng không ngờ rằng chỉ vì mỗi chuyện như thế mà sắp khóc rồi.

    Khoan đã, vậy thì cô ấy cũng là người rất dễ khóc. Phải ghi chép mới được.

    Thật ra tôi có một quyển nhật kí luôn ghi chép mọi việc diễn ra hằng ngày. Nhưng từ khi gặp Bạch Yết Uyên tôi luôn ghi chép về cô ấy từ sở thích, hành động, tính cách.. Nhiều lúc tôi nghĩ mình chẳng khác gì một tên biến thái.

    Bỗng cô ấy lao đến ôm tôi vào lòng, vô lưng, vừa khóc vừa nói :

    - Cậu thật đáng thương làm sao! Bố mẹ chết từ sớm nên thiếu tình yêu thương từ gia đình, không thể tự chăm lo bản thân được, ăn uống thiếu dinh dưỡng, họ hàng bỏ rơi, không những thế còn suốt ngày bị coi là con trai, thể nào cậu học sa sút là phải.

    - Hả? - Tôi ngạc nhiên, cậu ấy đang nói gì vậy.

    - Với tư cách là một người bạn thân từ nay tớ sẽ giúp cậu trở thành một con người hoàn hảo, bù đắp những gì lẽ ra bố mẹ cậu phải làm. - Cô ấy vỗ vai tôi tự tin nói.

    - Khoan đã hình như cậu..

    Lời nói chưa xong đã bị cô ấy đánh gãy :

    - Cứ để cho tớ lo. Đầu tiên phải dọn dẹp nhà cửa đã, nhất là cái chuồng heo này. Mau dậy phụ tớ nhanh lên.

    Tôi thật sự hối hận khi nói với cô ấy về chuyện gia đình mình. Sau ngày hôm đấy là một khóa huấn luyện khủng khiếp. Mỗi khi có thời gian rảnh là cô ấy sang nhà tôi dạy học, bắt tôi phải sinh hoạt theo đúng quy củ.

    Kinh khủng nhất là thái độ của cô ấy, nó thay đổi khiến tôi không thể theo kịp. Ngày trước trong mắt tôi lớp trưởng lúc nào cũng cười tươi như thiên thần vậy, nhưng bây giờ nhìn cô ấy chả khác gì quỷ.

    Trong khi kèm học, mỗi khi tôi có hiện tượng chán nản hay muốn dừng lại không muốn học nữa là khuôn mặt cô ấy trở nên đen kịt, khắp người tỏa ra sát khí, đôi mắt trở nên vô hồn rồi nói với tôi bằng giọng như muốn chết :

    - Cậu không thích tớ dạy ư? Có lẽ tớ không thích hợp làm mấy chuyện này. Thế mà tớ cứ tưởng sẽ giúp tình trạng hiện giờ của cậu khá lên chứ.

    Nhìn thấy như thế ai mà dám làm trái ý cô ấy chứ. Cuối cùng tôi phải răm rắp nghe theo mọi thứ cô ấy bảo. Ngay cả việc cấm chơi game, phải ngủ sớm dậy sớm tôi cũng bị bắt làm. Cô ấy chả khác gì một người mẹ đang chăm lo con mình. Cứ đến giờ quy định là gọi điện cho tôi hỏi xem có làm những gì như cô ấy nói không, nếu cự tuyệt phản kháng là thể nào cô ấy cũng dở cái giọng chán ghét bản thân ra.

    Có lẽ đây cũng là một mặt khác của cô ấy. Nhưng dù tôi có cố gắng chấp nhận như thế nào nhưng nhìn vẫn thấy đáng sợ quá.

    "8, 7, 8"

    - Nhìn nè, cậu qua môn rồi đấy.

    Bạch Yết Uyên nhảy cẫng lên vì vui sướng khi nhìn thấy kết quả bài kiểm tra của tôi.

    Nhìn thấy khuôn mặt vui sướng của cô ấy tôi cũng vui lây. Nhưng nói như thế nào thì nói, bây giờ tôi không còn chút sức gì nữa rồi. Trong đầu tôi vẫn còn ong ong mấy lời giảng của lớp trưởng.

    Bạch Yết Uyên thấy tôi ỉu xìu liền hỏi :

    - Cậu không vui à?

    Tôi đưa cặp mắt lờ đờ lên nhìn cô ấy, đang định trả lời "không có" thì cô bỗng nói to :

    - Đúng rồi! Được mấy con điểm xoàng như thế sao có thể vui được. Từ bây giờ chúng ta sẽ hướng đến một đỉnh cao mới. Tớ sẽ giúp cậu Full 10 các bài kiểm tra tiếp theo. Bây giờ nên sửa đổi phương pháp từ đâu nhỉ.. - Bạch Yết Uyển vỗ bộp hai tay như phát hiện được điều gì. Vừa nói vừa ghi chép.

    Cái gì, học tiếp? Không thể như thế được, quá đủ rồi! Chỉ với phương pháp lúc trước mà thân thể tôi đã trở nên tàn tạ như thế này thì không biết tiếp theo tôi sẽ bị cô ấy hành hạ như thế nào nữa.

    Lo sợ trước tương lai bị hành hạ liên miên, tôi đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói :

    - Tớ không cần cậu dạy học nữa đâu?
     
    Phoenixfire, Admin, Shunria6 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2018
  10. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 8: Giận dữ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Yết Uyên sững người trước câu nói của tôi, cái bút đang ghi chép bản lập kế hoạch học cũng dừng lại, cô ấy run run nói :

    - Cậu không cần tớ nữa ư?

    Chết, nói nặng lời quá rồi. Dù gì cậu ấy cũng làm tất cả chuyện này vì mình. Câu nói vừa này chả khác gì đứa vong ơn bội nghĩa cả. Ngu thật, lẽ ra phải xem xét lại trước khi nói mới đúng.

    Tôi hối hận vì hành động nông nổi mình vừa gây nên, vội vàng sửa lại lời vừa nói :

    - Không phải đâu! Ý tớ muốn nói là cậu làm nhiều việc vì tớ như thế khiến tớ ngại lắm. Cứ để tớ tự học là được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.

    - Thật hả, chứ không phải cậu không muốn làm bạn tớ nữa. - Cô ấy vui mừng nói.

    - Tất nhiên.

    - Nhưng cậu tự học được không?

    - Cậu đừng lo lắng cho tớ quá, dù gì tớ cũng lớn rồi tự biết lo cho bản thân mình. Với cả cậu là lớp trưởng cũng phải giúp đỡ các bạn khác nữa chứ, nếu không mọi người lại ghen tị với tớ thì chết. - Tôi cười nói.

    - Ừ, tớ sẽ giúp các bạn khác nữa. - Như có nguồn động viên, cô ấy hào hứng trả lời.

    Từ đấy lớp trưởng ít làm phiền tôi hơn, buổi sáng tôi cũng đã rèn được thói quen dậy sớm nên không còn hiện tượng đi học muộn nữa, vì thế cô ấy không tiếp tục rủ tôi đi học theo đúng như nguyện vọng của tôi.

    Nhưng từ hôm đấy trong lòng tôi có cảm giác trống trải đến kì lạ.

    Như mọi hôm tôi đến lớp như thường lệ, vừa vào thì thấy Bạch Yết Uyên đang ngồi cùng một đứa lạ hoắc. Nhìn hai người họ trong rất thân thiết, không hiểu sao tôi lại giận dữ nhìn thấy cô ấy cười với đứa con gái đó, tôi hậm hực hỏi :

    - Lớp trưởng, cậu đang làm gì đấy?

    Nghe thấy giọng tôi, cô ấy ngẩng đầu lên trả lời :

    - À, bạn ấy có vài bài tập khó muốn hỏi mình cách giải.

    Tôi dùng ánh mắt toé lửa nhìn đứa đang chiếm vị trí đáng lẽ phải là của tôi. Có vẻ cảm nhận được điều gì đó khác thường, con bé đó nhìn tôi rồi nói :

    - Tớ có vài câu muốn hỏi Yết Uyên, cậu không phiền chứ?

    Cái gì? Yết Uyên! Ngay đến cả tôi còn chưa gọi tên cô ấy mà con đấy dám gọi một cách tự nhiên như thế ư? Còn nữa, nhìn khoảng cách hai người kìa, sát quá đấy, cách xa nhau ra mau.

    Tôi giận dữ, trong lòng thầm nguyền rủa liệt tổ liệt tông con bé đáng chết kia hơn nghìn lần.

    Còn chưa trả lời, nó đã dám khẳng định tôi đồng ý, rồi tiếp tục cười nói với cô ấy.

    Thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Nhiều lần tôi nghĩ sức chịu đựng của mình rất tốt nhưng khi gặp cái mặt dày, trơ trẽn, không biết lí lẽ đó lí trí của tôi không còn được bình ổn nữa.

    Tôi cười lạnh, phũ ngay mấy câu khiến cả hai người cứng đơ :

    - Cậu là ai vậy? Đừng có tự tiện ngồi vào chỗ của tôi.

    Bạch Yết Uyên thấy tôi nói như vậy vội vàng hỏi :

    - Học được hơn tháng mà cậu chưa biết đây là bạn cùng lớp à?

    - Không biết. - Tôi nói.

    - Cậu ấy tên Dương Minh Hương, cũng là cán bộ lớp giữ chức vụ cầm quỹ lớp. Bây giờ cậu đã biết chưa? - Bạch Yết Uyên giới thiệu.

    - Sao tớ phải biết cô ta tên gì chứ? - Tôi thẳng thừng trả lời.

    - Cậu.. - Cô ấy có vẻ khá tức giận khi nghe câu trả lời của tôi.

    Xem nào, à, cái đứa tên Dương Minh Hương sau khi nghe toàn bộ cuộc nói chuyện thì sắc mặt trắng bệch vì lo lắng. Nó sức khỏe khá yếu nên có vẻ rất được gia đình chiều chuộng, nhìn vào đồ nó có là biết, toàn đồ cao cấp, đích thị là con nhà giàu. Mà tôi là đứa chúa ghét mấy cái loại ra vẻ ta đây là trên tất cả mọi người, bên ngoài thảo mai bên trong thì bụng một bồ dao găm.

    Không phải tự nhiên tôi nói thế, mà là dựa theo những gì tôi vừa quan sát nên mới nói như vậy.

    Khuôn mặt nó trắng bệch, nhưng vẫn cố cười nói :

    - Không sao đâu, chắc tớ hay không đến lớp do hay ốm nên cậu ấy mới không biết tớ thôi. Yết Uyên, cậu không cần tức giận như vậy đâu.

    Tôi vừa nghe thấy xong tức giận lấy tay đập xuống bàn :

    - Ý mày đang nói là tao nhỏ nhen bụng dạ hẹp hòi nên không cần so đo hả?

    - Không.. ý tớ.. không phải như thế. - Nó lắp bắp trả lới, dáng vẻ yếu ớt khiến ai nhìn cũng muốn bảo vệ, ngoại trừ tôi.

    Càng nhìn càng ngứa mắt. Cái biểu hiện hiện giờ của nó khi nói chả khác gì nó là bạch liên hoa thuần khiết còn tôi là nữ phụ độc ác cả. Tôi đang chuẩn bị chửi tiếp thì cô ấy cắt ngang :

    - Hắc Thu Phù, cậu có dừng lại ngay cho tớ không hả? Với tư cách lớp trưởng tớ muốn cậu phải hòa đồng với mọi người, không được ích kỉ như thế. Dương Minh Hương là bạn cùng lớp, cậu không thể nhường chỗ cho cậu ấy một chút sao.

    Tôi sững người. Đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận với tôi đến như vậy, còn gọi cả họ tên ra nữa. Tất cả là tại con nhỏ kia nên cô ấy mới đối xử với tôi như thế. Phải xử nó ngay không thể để nó làm hại đến mình được.

    Nói là làm, tôi đang chuẩn bị ném nó ra khỏi ghế thì không hiểu sao tôi lại có một linh cảm xấu.

    Khoan, tại sao mình phải làm như vậy nhỉ? Nếu mình tiếp tục hành động như thế thì thể nào cô ấy cũng tức giận còn kinh hơn lúc nãy, có khi còn không chơi với mình nữa. Được rồi, nếu mày muốn thi với tao thì tao chiều.

    Nghĩ xong đầu óc tôi tỉnh táo hơn hẳn, nước mắt trào ra :

    - Lớp trưởng, tớ không định làm khó bạn ấy đâu, nhưng không hiểu sao mấy ngày hôm nay tớ học không thể vô đầu nên tinh thần bị Stress. Mà hôm nay vừa đến lớp đã thấy một đứa vô duyên tự tiện ngồi chỗ mình nên tớ hơi tức giận một chút. Cho tớ xin lỗi nhé!

    Bạch Yết Uyên thấy tôi như vậy thì ngớ người ra, rồi nói :

    - Thì ra là vậy, xin lỗi vì đã trách nhầm cậu. Tớ biết ngay mà, nếu không có tớ cậu không học được đâu. Được rồi, Tiểu Hương cậu về chỗ đi, để khi khác mình chỉ cho, dù cũng sắp vào lớp rồi.

    Dương Minh Hương nghe vậy không biết nói gì hơn, lầm lũi về chỗ mình ngồi, trước khi đi còn không quên liếc ánh mắt giận dữ sang nhìn tôi.

    Hứ, biết ngay là loại không ra gì mà. Định cướp lớp trưởng khỏi tôi ư? Đừng hòng!

    Tôi đang dương dương tự đắc thì cô ấy kéo tôi về chỗ bắt đầu giảng mớ lí thuyết khó hiểu. Mới nghe mấy từ mà tôi cảm giác như mình sắp chết, nhưng dù thế nào cũng là tại mình tự nói nên cô ấy mới làm vậy.

    Bạch Yết Uyên đang giảng cho tôi thì bỗng có giọng nói vang lên :

    - Tiểu Phù, cuối tuần này cậu đi chơi cùng bọn mình nhé!
     
    Phoenixfire, Admin, Shunria4 người khác thích bài này.
  11. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 9: Bạn mới.. có mà.. địch mới thì có.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy có hai đứa con gái lạ hoắc đang nói chuyện với tôi.

    Đừng có hỏi tại sao tôi nhìn thấy ai cũng không quen, không biết, ngay cả bạn cùng lớp cũng vậy. Thật ra tôi có muốn thế đâu. Chẳng qua trong mắt tôi chỉ có lớp trưởng thôi. Cậu ấy chiếm hơn 60% suy nghĩ mỗi ngày của tôi. Còn 40% còn lại là để ăn, ngủ, chơi, cố gắng nghĩ cách qua môn để có thể học tiếp cùng cô ấy. Cho nên tại sao tôi phải nhét mấy mớ hiểu biết về tên tuổi của mấy đứa trong lớp trong khi tôi sẽ không bao giờ chơi cùng bọn nó chứ.

    - Tại sao tôi phải đi chứ? - Tôi cười lạnh hỏi.

    Hai đứa nghe xong chỉ cười mỉm rồi nói :

    - Để cậu có thể thân thiết với các bạn nữ trong lớp hơn. Bọn tớ thấy cậu cô đơn như thế mãi thì không ổn đâu. Dù gì bọn tớ cũng đang thiếu người nên tiện thể rủ cậu đi luôn.

    Nói như thế chẳng khác gì tôi chỉ là đồ không có giá trị, chỉ là đang cần dùng lấp vào chỗ trống còn thiếu thôi.

    Tôi đang định cự tuyệt thì lớp trưởng ở bên cạnh mắt đã sáng như sao, mừng rỡ nói :

    - Đây là cơ hội tốt để cậu có thể thân thiết với các bạn hơn. Tiểu Phù, cậu nhất định phải đi đấy.

    - Lớp trưởng cậu cũng đi cùng bọn mình luôn cho vui. - Hai đứa kia nghe thấy thế lên tiếng.

    - Thật à, vậy mình cũng đi.

    Sau đó ba người họ cứ nói chuyện phiếm với nhau về kế hoạch đi chơi cuối tuần, không hề đoái hoài đến tôi một chút nào.

    Nhưng dù thế nào, nếu cô ấy đi thì tôi cũng nhất định phải đi. Lỡ may bọn nó lại có ý đồ xấu muốn thay thế tôi như con Dương Minh Hương lúc nãy thì có đối phó như lúc nãy cũng không đủ, phải giám sát cô ấy chặt chẽ phòng hờ trước mọi chuyện không bao giờ là sai cả.

    Khi đã bàn xong hết mọi chuyện, cuối cùng hai con kì đà kia cũng về chỗ của mình. Cô ấy mỉm cười chào rồi quay sang nói với tôi :

    - Cuối cùng cậu cũng có bạn rồi. Tớ còn đang lo cậu chỉ có mỗi tớ là bạn thì buồn lắm. Cũng may nhờ có hai cậu ấy rủ nên hai đứa mình có thể có cơ hội đầu tiên đi chơi với các bạn trong lớp, từ đó mới có thêm bạn.

    Nhìn tâm trạng kia thì chắc chỉ có mỗi cậu ấy háo hức muốn đi thôi. Mà dù gì ước mơ của lớp trưởng khi bắt đầu năm học mới là có thật nhiều bạn mà. Có lẽ tôi không nên ích kỉ, chỉ có hai đứa thôi nên không cần kĩ lưỡng chuẩn bị thái quá.

    Chủ nhật, nơi diễn ra lễ hội mùa thu..

    Tôi hiện giờ đang sốc, có lẽ câu nói trên tôi nên rút lại. Phải tập trung trí não 100% để đối phó với bọn nó mới đúng.

    1, 2, 3.. tính cả hai người bọn tôi là có 10 người đi.

    Sao có nhiều đứa đi vậy, tôi tưởng chỉ có hai đứa kia đi thôi chứ? Mà kinh nhất, con Dương Minh Hương kia cũng đi cùng bọn kia.

    Nó nhìn tôi một cái rồi quay sang kéo cô ấy nói :

    - Yết Uyên, đi vào hội chơi thôi!

    - Vào thôi! - Cô ấy hào hứng kêu to.

    Tiếp đó mấy đứa kia cũng đi theo sau Bạch Yết Uyên và Dương Minh Hương vào cổng lễ hội.

    Lớp trưởng ơi là lớp trưởng! Cậu nói đi chơi thế này có thêm bạn mới. Bạn mới.. có mà.. địch mới thì có.

    Nhất định phải tách cô ấy ra khỏi bọn nó mới được.

    Nghĩ xong, tôi chạy như bay đuổi theo.

    Lễ hội mùa thu được diện ra một năm một lần vào cuối tháng tám ở quảng trường giữa thủ đô đất nước. Hội tổ chức nhằm tôn vinh cùng giao lưu với các nước bạn bè gần xa.

    Có tổng cộng hơn trăm gian hàng được phân thành năm khu vực khác nhau : Sách, ăn uống, đồ lưu niệm, trò chơi, giao lưu.

    Khu A là nơi đầu tiên khi chúng tôi bước vào cổng chuyên bày bán sách truyện khác nhau, nói chung y như hội chợ sách được các hãng nổi tiếng trong ngành giáo dục đầu tư, trưng bày gian hàng để bán và quảng bá thương hiệu của mình. Nơi nay khách đến khá đông do có bán nhiều sách limeted, chỉ ở đây mới bán.

    Tôi vừa vào đã nhìn thấy một hàng dài xếp hàng mua sách, nhìn phát khiếp. Con người tôi ghét cay ghét đắng nhất là đọc sách nhiều chữ, khó hiểu, càng đọc càng đau đầu. Bạch Yết Uyên có cho tôi mượn mấy cuốn mà cô ấy tâm đắc nhất, nhưng dù tôi có cố đến cỡ nào thì đến trang thứ hai tôi đã gục xuống do quá buồn ngủ. Cho nên ở khu A này, tôi chắc sẽ chả mua gì cả, mà dù có muốn tôi cũng không có thời gian để làm, hiện giờ giám sát lớp trưởng là phải ưu tiên hàng đầu.

    Trong khi đó, mấy đứa kia thì háo hức tìm những cuốn sách hay để đọc, ngay cả cô ấy cũng vậy. Có lẽ chỉ có tôi là không ham đi mấy thể loại này.

    Cảm giác giống như mình là một đứa lạc loài!

    Tôi cứ đi chầm chậm dõi theo Bạch Yết Uyên, nhiều khi đông người chen lấn khiến cơ thể nhỏ nhắn của cậu bị chèn ép giữa đám đông, ngay lập tức tôi nhào đến đá phăng những người cản đường, nắm tay cô ấy lôi ra khỏi chỗ đông nghẹt người đấy.

    Sự việc cứ như vậy diễn ra khiến tôi mệt đến nỗi tưởng như sắp chết vậy.

    Tại sao tôi lại phải đi mấy cái lễ hội mệt mỏi này chứ?

    Sau hơn hai tiếng cuối cùng mấy đứa kia cũng đi chọn sách xong, lúc đó tôi tưởng mình cuối cùng đã được giải thoát nhưng ngờ đâu tôi lại bị kéo tiếp sang khu B, khu trò chơi.

    Tôi ai oán căm hận nhìn chằm chằm hai đứa đáng chết đã rủ tôi với cô ấy đi. Có vẻ phát hiện ra điều kì lạ, bọn nó nở nụ cười thân thiện với tôi rồi chạy lại gần nói :

    - Bọn tớ vẫn chưa giới thiệu tên nhỉ? Tớ tên Ngọc Bích Dương còn cậu ấy tên Mạc Hồng Thy..

    Thật sự đã rất mệt rồi mà hai con khùng kia lại còn huyên thuyên nói chuyện tra tấn lỗ tai tôi.

    Đối với tôi hai đứa nó chả khác gì mấy con tâm thần phân liệt không thể cứu chữa được nữa.

    Ngọc Bích Dương cái gì chứ, bởi vì trong tên nó có từ Dương với cả nhóm máu của nó là B nên nó tự coi mình là người có dòng máu xanh - máu hoàng gia. Đây đích thị là một đứa cuồng màu xanh, nhìn cái vẻ tự hào kia thật hết nói nổi.

    Còn Mạc Hồng Thy khỏi phải nói nữa, nó là đứa cuồng màu hồng, nguyên người mặc cả cây hồng nhìn là biết.

    Nói chung đây là hai đứa cuồng màu nặng, tính tình rất chỉ là trẻ con. Nghe nói bọn nó nhà ngay sát vách, chơi thân từ nhỏ, thể nào bệnh nặng như vậy, thì ra thay phiên lây truyền bệnh cho nhau.

    "Phải tránh càng xa càng tốt hai con điên này mới được!" - Tôi suy nghĩ.
     
    Admin, Shunria, Hany3 người khác thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...