Vô cùng xúc động khi được bạn Võ Thị Như Mai gởi tặng cho bức thơ tranh Mẹ ơi.... Xin cảm ơn bạn Võ Thị Như Mai rất nhiều, chúc bạn Võ Thị Như Mai luôn hạnh phúc và thật nhiều may mắn. Mẹ Ơi... Mẹ ơi... Ngày tám tháng ba Bài thơ con viết chỉ là nhỏ nhoi Bôn ba cuối đất cùng trời Vẫn không tìm hết những lời mẹ ru. Mẹ ơi... Nhặt trái mù u Nhớ cau xanh vỡ ưu tư lá trầu Ba mươi năm lạnh dãi dầu Bão dông mẹ gánh bạc màu cô đơn. Mẹ ơi... Chân cứng đá mòn Con đi vẫn nhớ thuở còn thơ ngây Mẹ giờ hóa khói mây bay Câu thơ ứa lệ từ ngày mồ côi. 2012 (Tập thơ Huyền Thoại Người Lái Đò - NXB Hội Nhà Văn năm 2013) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài Thơ Con Gửi Tặng Thầy Bài thơ con gửi tặng thầy, Cảm ơn thầy đã dạy học cho con! Dạy con tam giác vuông, tròn Dạy con đến cả mạch điện Coulomb Ngoài Newton, cách sinh công Thầy còn cho biết sử ta thế nào Rằng Mông Nguyên mạnh ra sao Nhưng vẫn thất trận đến lần thứ ba Ngoài ra còn có thơ ca Thầy mang bút viết, viết tặng người thân Tặng cô giáo cũ dạy văn Tặng người bạn cũ vẫn hoài nhớ thương Tặng cho vệt nắng trên tường Tặng cho khoảnh khắc uống dừa Bến Tre Tặng cho buổi nắng trưa hè Tặng mùa thu ấy lá vàng gió bay Đến đây con cảm ơn thầy Vì những kiến thức thầy dạy cho con Dạy con học cách làm người Làm người phải biết nhớ nguồn, thầy ơi! (Học sinh Ban Xã Hội trường Võ Thị Sáu)
Rất cảm ơn nhà thơ Hải Yến đã tặng thơ Cảm Tác Khi Đọc Thơ Của Thanh Trắc Nguyễn Văn (Từ câu "Giận em đập nát câu thề" - trong bài thơ Ghen của Thanh Trắc Nguyễn Văn) Chữ thương! Giận bẻ làm đôi Trách ai sao nỡ buông lời đắng cay Nguyện tim ghi khắc tình này Trăm năm đầu bạc chẳng thay đổi lòng Ngoài vườn cau mới trổ bông Mà con chim sáo sang sông chẳng về Buông tay... rơi nát câu thề Trời thu nắng nhạt... mây về... đổ mưa Hải Yến Ghen Giận em đập nát câu thề Nắng hồng rơi vỡ dầm dề mưa tuôn Bão dông giăng kín mây buồn Gió tan tác nhớ, sóng cuồn cuộn đau... Bây giờ người ấy trầu cau Dửng dưng qua bến sông sâu, xuống đò Lơ ngơ tôi đứng trên bờ Lời thương hóa đá... Hết chờ, hết mong! Lội đò tiễn sáo sang sông Câu thơ xưa thả bềnh bồng hoàng hôn Vung tay bỏng lửa ghen hờn Dở dang giờ nhặt cô đơn bốn mùa... 1997 (Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo Tp.HCM - NXB Trẻ 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Rất cảm ơn bạn thơ Nguyễn Thủy đã tặng thơ Cảm Tác Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn (cảm tác bài thơ Ngày xưa nhớ tuổi học trò của Thanh Trắc Nguyễn Văn) Đọc thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn Mười năm kỷ niệm mãi còn trong mơ Áo em trắng mộng mong chờ Một trời nhớ với trời mơ song hành Ước chi về lại tóc xanh Để hoài đứng gác cổng thành em qua Giờ đây áo trắng phai nhoà Mắt sầu nhỏ lệ bên tà sắc trong. Em đi bỏ lại dòng sông Tím chiều mây trắng nhuộm hồng áo ai. Đêm trong con mắt khuya dài Lời thơ kỷ niệm u hoài chờ mong. Đọc thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn Hồn ta cảm thấy bâng khuâng một thời. Hằng mơ về cõi xa xôi Để cho trở lại một trời nhớ mong. (Ngày 28/7/2010) Nguyễn Thủy Ngày Xưa Nhớ Tuổi Học Trò Ngày xưa nhớ tuổi học trò Những chiều tan học mình chờ đợi nhau Nhớ gì trong gió lao xao Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng. Sau em, tôi cũng ngập ngừng Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi Bài thơ đã viết hết lời Muốn trao lại ngại, ngại rồi không... trao! Để mùa hạ ấy qua mau Để rồi kỷ niệm đi vào tháng năm Để giờ em đã xa xăm Còn đây trong gió tiếng thầm thì xưa... 1994 (Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cảm ơn bạn Phạm Thương Hiền đã tặng thơ Còn Đâu (Cảm tác từ bài thơ TRỞ VỀ của Thanh Trắc Nguyễn Văn) Còn đâu mà ngóng với mơ Còn đâu mà đợi mà chờ nữa đây Ngỡ rằng duyên thắm trầu cay Ngỡ rằng Loan Phượng, gió mây dập dìu Giờ đây sông cạn đò chiều Song thưa, bóng chiếc, cánh diều đứt dây Người về bên ấy có hay Cũng đành bến cạn đò nay gác chèo... Phạm Thương Hiền Trở Về Ta về qua ngõ mưa bay Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em Lối xưa đâu vạt cỏ mềm Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư. Ta về tìm đọt mù u Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn Tơ lòng ta buộc, em buông Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay. Ta về gió ướt thấm vai Qua cầu thuyền ấy đã thay đổi dòng Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ. Bao năm sương trắng bụi mờ Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay! Ta về qua ngõ chiều nay Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em. 1995 (Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cảm ơn nhà thơ Hoàng Giao đã tặng thơ. Chúc Mừng Một Bài Thơ Tuyệt Vời (Từ bài thơ Tình Anh Xe Ôm của Thanh Trắc Nguyễn Văn) Còn không... khách ghé vỉa hè Còn may có gã chạy xe bên đường Ngập ngừng sao giống người thương Năm xưa bỏ bước cùng đường sang ngang. Giọt châu thánh thót muộn màng Đò em là của lỡ làng ngày xưa Thời gian như chiếc thoi đưa Xe anh chở cả sớm trưa nhọc nhằn. Ngồi sau ôm cả miên man Thương anh nắng gió mưa ngàn đợi trông Sang ngang đò đắm rơi chồng Bão to sóng lớn em không còn gì. Gặp anh giữa bước lưu ly Nỗi đau xếp lại... ôm ghì... nhớ mong... Hoàng Giao Tình Anh Xe Ôm Xe ôm nằm ế bên đường Bỗng đâu gặp khách - người thương năm nào! Thôi thì xếp lại nỗi đau Mời em ngồi cạnh ôm vào ngày xưa. Xe anh vượt nắng rồi mưa Chở em vượt cả bốn mùa thời gian Chở nhau qua cái lỡ làng Thương em tuổi mộng sang ngang đắm đò... Xe ôm anh chạy vẫn chờ Rau mồng tơi ngọt bến bờ thủy chung Kìa em nước mắt ngại ngùng Mình đi qua hết bão bùng rồi em! Thanh Trắc Nguyễn Văn
Thanh Trắc Nguyễn Văn rất cảm ơn chị Trương Thị Ngọc Vi đã cảm nhận bài thơ Huyền Thoại Người Lái Đò. Tôi không phải là nhà giáo nhưng rất thú vị khi đọc bài thơ Huyền thoại người lái đò của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn rồi bài phê bình về bài thơ trên của nhà phê bình Huỳnh Ngọc. Tôi xin được thày lay có đôi dòng đóng góp qua bài viết sau đây: Thử So Sánh Đông-Ki-Sốt Với Người-Lái-Đò Trong Bài Thơ Huyền Thoại Người Lái Đò Don Quixote (trong các tác phẩm Việt Nam họ phiên âm là Đông-Ki-Sốt) là một nhà quí tộc hạng thấp (hidalgo) nhưng lại có một ước mơ quá lớn lao là muốn trở thành "người cứu khổ cứu nạn cho dân"! Thế là lão tự phong cho mình cái mỹ từ Don (từ dành cho quý tộc cao cấp) cùng với từ Quixote (mảnh giáp) để có đầy đủ danh hiệu đi hành hiệp giang hồ. Trong tiểu thuyết dài hài hước "El ingenioso hidalgo Don Quijote de la Mancha" (của nhà văn Miguel de Cervantes viết), Don Quixote là một người nửa điên nửa tỉnh. Lão điên khi chiến đấu với cái ác và rất tỉnh khi đối diện với sự cám dỗ của danh lợi, vật chất. Nhưng dù điên hay tỉnh thì thật sự Don Quixote cũng là mẫu người tốt còn rất hiếm hoi trong thế giới hỗn độn thờ ơ, vô cảm hiện nay. Nhân vật người lái đò trong bài thơ tôi xin được gọi với cái tên danh từ riêng là Người-Lái-Đò (viết hoa), để cho dễ dàng hơn, thuận tiện hơn khi phân tích trong bài viết này. Người-Lái-Đò khác với Don Quixote, ông tỉnh hoàn toàn, nhưng việc làm "đi tìm lửa ở phương trời xa bằng con đò ngang rách nát" của ông là việc làm của người điên, hay nói nhẹ nhàng hơn là "việc của người sống xa rời thực tế", người "không được tỉnh"! Don Quixote cũng như Người-Lái-Đò đều có một ước nguyện chung là muốn thay đổi thế giới. Don Quixote muốn xóa bỏ bất công và đau khổ cho xã hội, còn Người-Lái-Đò thì muốn tìm lại môi trường trong sáng cho ngành giáo dục nước nhà. Cả hai người dù muốn, dù không cũng đều đang đánh nhau với "cối xay gió", đang chiến đấu với cái xấu vô hình đang ẩn nấp, rình rập khắp nơi trong xã hội. Don Quixote còn có người đồng hành, có người bạn trung thành Sancho Paza làm giám mã, có chú ngựa gầy gò Rocinante để cưỡi trong suốt cuộc hành trình. Người-Lái-Đò thì đơn độc hơn chỉ có một con thuyền gần như rách nát vì quá cũ kỹ, vì từ lâu chưa có kinh phí để bảo trì! Don Quixote có chỗ dựa tinh thần khi lão tôn nàng thôn nữ gần nhà thành mỹ nhân Dulcinea xứ Toboso làm ý trung nhân của mình. Còn Người-Lái-Đò chỉ có những "ánh mắt thân thương của học trò" mang theo để làm ý chí lên đường. Từ nhỏ tôi rất yêu quí nhân vật Don Quixote bao nhiêu thì nay lại cảm mến nhân vật Người-Lái-Đò trong bài thơ trên bấy nhiêu. Bóng dáng của họ dù quá nhỏ nhoi trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, nhưng cả hai bỗng chốc đã trở thành cao lớn hơn, tôi không dám dùng từ "vĩ đại" vì sợ họ vẫn chưa cân xứng với mỹ từ tôi dùng, khi dám đối diện, dám đấu tranh với những thế lực bóng tối. Khi Don Quixote chết trên giường bệnh tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi càng đau lòng hơn khi Don Quixote lại tự công nhận những việc làm mình trước kia là "điên". Sự "tỉnh ngộ" này của Don Quixote đã làm cho lão ta mất điểm trong lòng tôi rất nhiều. Lão không "điên" sao đến cuối đời lại tự nhận mình điên? Trong khi đó giám mã Sancho Paza với một đầu óc rất thực tế lại biết việc làm của lão là rất "tỉnh"! Phải chăng ở cuối tác phẩm Miguel de Cervantes đã có sự sa sút bút pháp khiến giá trị của Don Quixote bị giảm sút? Còn Người-Lái-Đò chết khi ông đang chèo chống đưa con đò ngang rệu rã vượt biển để quyết tâm tìm lửa (ngọn lửa chân lý). Dù bài thơ không nói rõ nhưng tôi tin khi trước khi chết ông vẫn không hối tiếc và ông vẫn tin những việc làm của ông là hoàn toàn đúng! Là một người yêu thích nhân vật Don Quixote, vô tình đọc được bài bình thơ rất đặc sắc của Huỳnh Ngọc, tôi cảm thấy hứng thú và thử viết những dòng so sánh Don Quixote (hay còn gọi là Đông-Ki-Sốt) với Người-Lái-Đò. Nếu có gì sơ sót cũng mong các bạn độc giả xa gần đừng cười. Rất mong nhận được sự nhận xét của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn và nhà bình thơ Huỳnh Ngọc Trương Thị Ngọc Vi (Nguồn: trang web văn học Đất Đứng tháng 12 năm 2012) Huyền Thoại Người Lái Đò Sáu mươi năm tuổi đời Thầy về hưu với những giấc mơ bạc trắng Con đò ngang rệu rã Cùng bao lớp học trò đã lũ lượt qua sông Có những ánh mắt thân thương Cũng có những giọng cười bất nghĩa Dòng sông chữ bây giờ không còn hiền hòa Cứ chập chờn sóng dữ. Các quan chức giáo dục đứng trên gò cao Thét gào Hô hào Hò hét Hãy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng tiết học! Hãy truyền lửa cho học sinh Truyền trong từng bài giảng! Nhưng lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Lấp ló quanh trường Hết bão đen rồi lại nước mắt Lũ sát thủ tuổi teen Những băng cướp áo trắng Clip sex học trò Bạo lực học đường... Ngày ngày vây quanh Ngày ngày gầm gừ Ngày ngày rình rập Thầy từng đêm vò đầu thức trắng Lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Người Lớn nói "có": - Dù có tiêu cực Dù có ném "phao" Dù có nâng điểm Nhưng kết quả thi vẫn thành công tốt đẹp! (nói "có" có nghĩa là "không"?) Người Lớn nói "không": - Hãy nói không với bệnh thành tích Hãy nói không với gian lận thi cử Nhưng thi tốt nghiệp vẫn không được rớt nhiều! (nói "không" cũng là "có"?) Các bài giảng đạo đức bỗng rụt đầu xấu hổ Các con số đậu 100% cứ lăn lộn mãi vì cười Học trò nhìn nhau ngơ ngác Lửa ở đâu? Lửa ở đâu? Học trò về thăm bến sông xưa Con đò ngang vắng bóng... Có em nói thầy đã đi tìm lửa phương xa Có em đoán thuyền thầy đang ra khơi vượt biển lớn Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền Khóc... 2012 (Trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM ngày 20.11.2012) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Xem thêm: Lời bình thơ của Huỳnh Ngọc
Bài hát Phong Nha Đệ Nhất Kỳ Quan, phổ thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn, (MV nhạc sĩ Lê Đức Trí) Rất cảm ơn các bạn người Quảng Bình đã yêu thích bài thơ viết về Quảng Bình của một giáo viên người Sài Gòn. Xin cảm ơn nhạc sĩ Lê Đức Trí (người Quảng Bỉnh) đã phổ nhạc bài thơ. Xin cảm ơn Nghệ sĩ Ưu tú Thùy Linh (người Quảng Bình) đã hát trong video. Xin cảm ơn đài truyền hình Quảng Bình đã cho phát video này. Share