1 người đang xem
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
90 1
#1 – Giới thiệu truyện

Lời thì thầm trong đêm

Tên truyện: Lời thì thầm trong đêm

Tác giả: Vienbb

Thể loại: Kinh dị, tâm linh, tình cảm, xuyên kiếp

Giới thiệu truyện – Văn án:

Thị trấn Đèo Lạnh quanh năm chìm trong sương mù và những câu chuyện truyền miệng về ngôi nhà cổ bị bỏ hoang ở cuối thung lũng. Không ai dám bước vào, vì người ta tin rằng nơi đó vẫn có một ánh mắt dõi theo từ những ô cửa tối tăm – ánh mắt của cô giáo trẻ đã mất tích cách đây hơn bốn mươi năm. Minh – một kỹ sư điện từ thành phố – trong một lần công tác, đã bị cuốn vào vòng xoáy của những giấc mơ, ký ức kỳ lạ và một tình yêu chưa từng tồn tại trong kiếp này. Giữa ranh giới sống – chết, thực – ảo, anh phải tìm ra sự thật và giải thoát cho người con gái ấy.. cũng là giải thoát cho chính mình.

Chương 1: Ngôi nhà cuối thung lũng sương

[BOOK]Thị trấn Đèo Lạnh nằm sâu giữa những dãy núi cao, quanh năm sương phủ trắng xóa. Nơi đây chỉ có một con đường độc đạo nối ra quốc lộ, uốn lượn như một dải lụa mờ trong làn hơi lạnh. Người từ nơi khác ít khi tìm đến, bởi khí hậu khắc nghiệt và cái cảm giác nặng nề mà thị trấn này mang lại. Minh – một kỹ sư điện trẻ tuổi – nhận quyết định chuyển công tác về đây vào cuối mùa thu. Anh coi đây là cơ hội để tạm tránh xa nhịp sống ồn ào của thành phố, không ngờ rằng đó lại là khởi đầu của một câu chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.

Ngày đầu tiên, khi vừa đặt chân xuống bến xe nhỏ, Minh đã nhận ra không khí nơi đây khác biệt. Tiếng gió rít qua những khe núi, mùi ẩm mốc phảng phất từ những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, và ánh mắt dè chừng của người dân khi nhìn người lạ. Anh bắt tay vào công việc kiểm tra hệ thống điện ở các khu dân cư, đi qua nhiều con đường nhỏ lát đá xanh. Trong những chuyến đi ấy, Minh để ý tới một con dốc dẫn xuống một thung lũng hẹp. Giữa thung lũng, nổi bật là một ngôi nhà gỗ hai tầng, mái ngói âm dương đã sụp vài chỗ, cửa sổ bị che kín bằng những tấm vải đỏ bạc màu. Cảnh tượng ấy vừa bí ẩn, vừa lôi cuốn một cách khó hiểu.

Một buổi trưa, trong lúc cùng nhóm thợ nghỉ chân tại quán nước, Minh hỏi thăm về ngôi nhà. Không ai trả lời ngay, chỉ có một ông lão tóc bạc ngồi ở góc quán chậm rãi lên tiếng: "Người trong nhà ấy.. vẫn còn chờ." Câu nói cụt lủn, mơ hồ, nhưng ánh mắt ông lại chứa một nỗi buồn xa xăm. Khi Minh định hỏi thêm, mọi người đã lảng sang chuyện khác.

Tối hôm đó, trời mưa lất phất. Từ cửa sổ nhà trọ, Minh nhìn về phía thung lũng. Trong làn sương dày, anh tưởng như thấy một bóng người đứng bên cửa sổ ngôi nhà cũ, nhìn thẳng về phía mình. Dù chỉ thoáng qua, nhưng cảm giác ấy khiến anh gai người. Đêm xuống, tiếng mưa gõ nhịp đều đặn trên mái tôn, Minh trở mình mãi không ngủ được. Lúc nhắm mắt, anh mơ thấy mình đang đứng giữa căn phòng tối, trước mặt là một chiếc bàn gỗ phủ đầy bụi. Trên bàn đặt một khung ảnh bạc cũ, bên trong là hình một cô gái mặc áo dài trắng, tóc buông dài, đôi mắt to buồn bã nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó khó nói. Cô khẽ nghiêng đầu, đôi môi hé mở như sắp cất tiếng gọi.

Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Đồng hồ chỉ mới hơn ba giờ sáng. Ngoài kia, mưa vẫn chưa dứt. Trong lòng Minh dấy lên một cảm giác thôi thúc kỳ lạ – anh muốn biết cô gái ấy là ai, và vì sao ánh mắt ấy lại ám ảnh đến vậy.

Sáng hôm sau, Minh quay lại con dốc dẫn xuống thung lũng. Cánh cổng gỗ của ngôi nhà khẽ kêu cót két khi anh đẩy nhẹ. Bên trong là khoảng sân nhỏ phủ đầy lá khô, những chậu hoa đã chết khô từ lâu. Cánh cửa chính không khóa. Anh bước vào, mùi ẩm mốc và gỗ mục xộc lên. Phòng khách tối mờ, chỉ có ánh sáng lọt qua khe hở của tấm vải đỏ. Ở giữa phòng là chiếc bàn trong giấc mơ, và đúng như anh thấy, bức ảnh đen trắng của cô gái vẫn nằm đó.

Khi ánh mắt Minh chạm vào đôi mắt trong ảnh, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Không gian dường như im lặng đến mức anh nghe rõ nhịp tim mình. Ở góc phòng, có một chiếc gương cũ, mặt gương đã xỉn màu. Minh thoáng thấy trong gương có bóng dáng một người đứng phía sau mình – mái tóc dài, áo trắng. Anh quay phắt lại, chỉ thấy căn phòng trống trơn. Nhưng trong lòng, anh biết chắc rằng mình không hề đơn độc ở đây.

Bước chân Minh chậm rãi tiến sâu hơn vào ngôi nhà, mỗi tiếng gỗ kêu rền vang như lời cảnh báo. Và từ phía sau, nơi cầu thang dẫn lên tầng hai, một giọng nói khe khẽ vang lên.. "Anh.. đến rồi."[/BOOK]

Chương 2: Cô gái trong bức ảnh

[BOOK]Tiếng gọi vang lên từ cầu thang như chỉ đủ để một mình Minh nghe thấy. Anh đứng lặng vài giây, toàn thân nổi gai ốc. Ánh sáng mờ ảo từ khe hở tấm vải đỏ chiếu lên mặt bức ảnh trên bàn, khiến đôi mắt cô gái như long lanh hơn, như đang thật sự dõi theo từng cử động của anh.

Minh hít sâu, cố trấn tĩnh rồi bước chậm về phía cầu thang. Những bậc gỗ cũ kỹ kêu răng rắc dưới mỗi bước chân. Tầng hai mở ra là một hành lang hẹp, hai bên có bốn cánh cửa khép kín. Mùi gỗ mục và ẩm mốc ở đây nồng hơn. Anh thử mở cánh cửa đầu tiên bên trái – chỉ là một căn phòng trống, vài tấm rèm đã mục nát, góc phòng có chiếc rương gỗ bị mối ăn nham nhở. Cánh cửa thứ hai dẫn tới một phòng ngủ nhỏ, chiếc giường phủ tấm chăn đã hoen ố, nhưng gối vẫn gọn gàng như có người mới nằm dậy.

Anh định mở căn phòng cuối cùng thì một cơn gió lạnh thốc mạnh từ hành lang, làm tấm vải đỏ dưới tầng bay phấp phới. Trong thoáng chốc, Minh nghe tiếng bước chân nhẹ trên sàn gỗ phía sau mình. Anh quay lại, nhưng hành lang vẫn trống không.

Đêm đó, Minh lại mơ. Anh thấy mình đứng trong khu vườn rợp hoa cúc dại, nắng chiều vàng nhạt phủ lên mái tóc dài của một cô gái mặc áo dài trắng. Cô quay lại, mỉm cười – nụ cười vừa dịu dàng vừa buồn đến xót xa. "Em là Liên," giọng cô vang lên, trong trẻo nhưng như vọng từ nơi xa xăm. Minh không kịp hỏi gì thì bầu trời bỗng tối sầm, gió cuốn mạnh, và mọi thứ tan biến.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng. Minh nhớ rất rõ cảm giác ấm áp khi đứng cạnh Liên trong mơ. Anh muốn biết về cô, và về lý do vì sao ngôi nhà kia lại bị bỏ hoang. Buổi chiều, anh tìm tới nhà bà Sáu – người già nhất thị trấn, nổi tiếng nhớ nhiều chuyện cũ. Ban đầu, bà Sáu chỉ lắc đầu, nhưng rồi trước ánh mắt kiên quyết của Minh, bà đành kể.

Theo lời bà, Liên là cô giáo mới ra trường, được phân công lên Đèo Lạnh vào năm 1974. Cô hiền lành, dịu dàng, học trò và phụ huynh đều quý mến. Thời đó thị trấn còn hoang vu, chiến tranh mới tạm lắng, nhưng vẫn còn nhiều kẻ có quyền lực lợi dụng sự hỗn loạn để làm điều xấu. Trong số đó có một tên quan địa phương, nổi tiếng hách dịch và tàn nhẫn. Hắn đem lòng si mê Liên, tìm đủ cách ép buộc nhưng bị cô từ chối. Một đêm mưa lớn, hắn cùng vài tên tay sai tới nhà Liên. Sáng hôm sau, người ta không còn thấy cô đâu nữa. Ngôi nhà bị bỏ trống, không ai dám ở, bởi nhiều người kể lại rằng đêm đêm vẫn nghe tiếng phụ nữ hát ru vọng ra, hoặc thấy bóng áo trắng bên cửa sổ.

Minh nghe mà bàn tay siết chặt. Trong lòng anh trào lên một nỗi thương xót khó lý giải. Bà Sáu thở dài: "Người ta nói hồn cô ấy chưa siêu thoát. Cô chờ ai đó.. để nói ra sự thật."

Tối hôm ấy, Minh trở lại ngôi nhà. Sương xuống dày đặc, ánh trăng chỉ là một vệt mờ sau màn mây. Cánh cửa vẫn mở như chào đón anh. Anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước bàn ảnh, nhìn sâu vào đôi mắt Liên. Lần này, cảm giác sợ hãi biến mất, thay vào đó là một sự gần gũi kỳ lạ.

Từ chiếc gương cũ treo ở góc phòng, hình ảnh phản chiếu không còn chỉ là Minh. Bên cạnh anh, Liên đang đứng. Gương mặt cô thật sự hiện rõ, đẹp và buồn như trong mơ. Giọng cô vang lên, khe khẽ: "Em vẫn ở đây.. chờ anh."

Minh muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng gương chỉ rung nhẹ rồi mặt kính lại mờ đi. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng Liên cần anh – không chỉ để nghe câu chuyện, mà để tìm cách giải thoát. Và anh, bằng một sợi dây vô hình nào đó, đã bị ràng buộc vào cô từ giây phút đầu tiên bước chân vào ngôi nhà này.[/BOOK]

Chương 3: Chuyện cũ của thị trấn

[BOOK]Ngày hôm sau, Minh xin nghỉ một buổi để tìm hiểu kỹ hơn về câu chuyện của Liên. Anh tin rằng để giúp cô siêu thoát, anh phải biết chính xác điều gì đã xảy ra. Thị trấn nhỏ nên chuyện hỏi han cũng dễ, nhưng anh sớm nhận ra mọi người đều né tránh, giống như sợ nhắc tới sẽ gọi điều không may đến.

Cuối cùng, Minh tìm được một manh mối từ ông Tư, một người từng làm nghề sửa nhà ở thị trấn. Ông đã ngoài bảy mươi, dáng người gầy gò nhưng đôi mắt vẫn tinh anh. Khi Minh nhắc đến ngôi nhà dưới thung lũng, ông Tư im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi kể.

Theo lời ông, tối hôm Liên mất tích, trời mưa như trút. Ông đang trên đường về thì thấy từ xa ánh đèn dầu le lói trong ngôi nhà cô. Rồi ông nghe tiếng la thất thanh. Ông chạy tới gần nhưng cửa đã đóng chặt. Trong ánh chớp, ông thấy bóng vài người đàn ông lạ mặt ở bên trong. Sáng hôm sau, cửa mở, nhưng ngôi nhà trống trơn, không còn Liên. Ông Tư khi đó muốn báo với chính quyền, nhưng thời thế hỗn loạn, kẻ quyền thế lại là người ai cũng e sợ. Một vài năm sau, chính tên đó cũng biến mất không dấu vết. Ngôi nhà bỏ hoang từ đó.

Minh nghe xong, trong lòng càng thêm nặng trĩu. Anh hỏi liệu có ai từng vào tìm kiếm, ông Tư lắc đầu: "Có người thử, nhưng chưa ai chịu ở lại lâu. Nói là bên trong luôn có cảm giác bị theo dõi. Đêm ngủ, nghe tiếng bước chân đi quanh giường."

Tối đó, Minh mang theo đèn pin và vài đồ dùng, quyết định ở lại trong ngôi nhà một đêm. Anh muốn đối diện trực tiếp với điều đang ẩn trong bóng tối. Trời bắt đầu chuyển gió, sương mù dày đặc hơn. Khi anh đặt chân vào nhà, tiếng cửa gỗ tự khép lại phía sau.

Anh đặt balô xuống bàn, bật đèn pin quét một vòng. Mọi thứ vẫn như cũ: Bức ảnh Liên, chiếc gương mờ, cầu thang cũ kỹ. Khoảng gần nửa đêm, trong lúc đang ngồi dựa lưng vào ghế, Minh nghe tiếng lạch cạch từ phòng bếp. Anh bước ra, ánh đèn pin quét qua khoảng tối. Trên bàn bếp, một chiếc trâm cài tóc bằng bạc nằm lẻ loi, như vừa được ai đó đặt xuống. Anh chưa từng thấy nó ở đây trước đó.

Khi anh cúi xuống nhặt, phía sau vang lên tiếng bước chân rất chậm. Minh quay phắt lại, và thấy ở cuối hành lang là bóng một người con gái mặc áo dài trắng, mái tóc buông dài che nửa khuôn mặt. Cô không tiến lại gần, chỉ đứng đó, bàn tay đưa nhẹ về phía anh, như muốn anh theo mình.

Không hiểu sao, Minh không hề sợ. Anh bước theo bóng trắng lên cầu thang, tới căn phòng cuối cùng anh chưa mở lần trước. Cánh cửa khẽ mở khi anh chạm vào. Bên trong, căn phòng gần như nguyên vẹn, chỉ phủ một lớp bụi dày. Ở góc phòng là chiếc bàn học nhỏ, trên mặt bàn còn để một cuốn sổ tay cũ. Anh lật từng trang, chữ viết mềm mại của phụ nữ hiện ra. Đó là nhật ký của Liên.

Những trang đầu kể về những ngày dạy học vui vẻ, học trò ngoan ngoãn, mùa hoa cúc dại nở trắng cả sườn đồi. Nhưng càng về sau, nét chữ càng nguệch ngoạc, đầy sợ hãi. Liên kể rằng có người đàn ông thường đứng ngoài cửa nhà cô vào ban đêm, gửi thư dọa dẫm. Cô nhiều lần tìm cách báo chính quyền nhưng bị ngăn cản. Trang cuối cùng chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Họ đến.. trời mưa to quá.."

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Minh. Khi anh ngẩng lên, Liên đã đứng ngay bên cửa, ánh mắt tràn đầy nỗi đau. Môi cô mấp máy, nhưng anh không nghe ra tiếng. Gió ngoài cửa sổ rít mạnh, khiến tấm vải đỏ bay tung, và anh cảm giác như căn nhà đang thở, đang giữ lấy anh.

Minh hiểu, sự thật vẫn bị vùi lấp. Và Liên, suốt mấy chục năm, vẫn chỉ chờ một người đủ dũng khí mở cánh cửa cuối cùng này, để nhìn vào mắt cô và lắng nghe câu chuyện chưa từng được kể trọn vẹn.[/BOOK]

Chương 4: Tình yêu từ bóng tối

[BOOK]Minh ngồi bất động trước cuốn nhật ký, cảm giác như thời gian trong căn phòng chậm lại. Liên vẫn đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt như chất chứa hàng ngàn lời chưa nói. Ánh trăng từ khe cửa hắt vào khiến bóng cô trải dài trên sàn, mờ ảo đến mức Minh không biết đó là ánh sáng hay chỉ là ảo giác của mình.

Anh khẽ gọi tên cô: "Liên.." Ngay khoảnh khắc ấy, khóe môi cô cong nhẹ thành một nụ cười – nụ cười vừa dịu dàng vừa đau đớn. Không khí quanh anh lạnh dần, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự ấm áp kỳ lạ, như thể họ đã quen nhau từ rất lâu.

Liên tiến một bước, bàn tay mờ ảo đưa ra, khẽ chạm vào vai Minh. Cảm giác như một luồng gió lướt qua da, nhưng trái tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết. Trong thoáng chốc, hình ảnh mưa rơi, tiếng đàn tranh và mùi hương hoa cúc ùa về. Minh thấy mình đứng trên một con dốc, Liên mặc áo dài trắng, tay cầm sách, mỉm cười chào anh. Cảnh vật quá thật để là mơ, quá sống động để chỉ là tưởng tượng.

Anh nhận ra đó là ký ức – nhưng không phải ký ức của Minh của hiện tại. Ở một nơi nào đó trong dòng chảy của thời gian, anh và Liên đã từng gặp nhau. Có thể là kiếp trước, hoặc một đời khác. Sợi dây vô hình giữa họ không bắt đầu từ ngôi nhà hoang này, mà đã được buộc chặt từ trước khi anh sinh ra.

Liên rút tay lại, ánh mắt trầm xuống. "Em bị giữ ở đây.." Giọng cô vang lên trong đầu Minh, không qua tai, mà như vọng thẳng vào ý nghĩ. "Có một nơi.. dưới căn nhà này.. nơi họ đã chôn giấu sự thật."

Minh lập tức nghĩ đến phần nền bị bít kín phía sau nhà – chỗ ông Tư từng nhắc tới là không ai dám động vào. Anh hỏi làm sao để tìm được, Liên chỉ im lặng, rồi lùi dần, bóng dáng mờ đi cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Suốt đêm ấy, Minh không ngủ. Anh ngồi đọc lại từng trang nhật ký, ghi chép lại những gì Liên viết, cố ghép chúng thành một bức tranh hoàn chỉnh. Đến gần sáng, khi ánh nắng yếu ớt lọt vào phòng, anh quyết định sẽ quay lại vào ban đêm cùng một ít dụng cụ.

Ngày hôm sau, công việc ở thị trấn chỉ là cái cớ để anh chờ thời điểm thích hợp. Mỗi khi nhìn về phía thung lũng, anh lại thấy ngôi nhà như đang dõi theo mình. Thậm chí, vài lần anh chắc chắn rằng tấm vải đỏ ở cửa sổ tầng hai khẽ lay, dù gió chẳng hề thổi.

Khi bóng tối bao trùm, Minh mang theo đèn pin, xẻng và một cây xà beng nhỏ. Anh đến phía sau ngôi nhà, nơi mặt đất bị che bởi những tấm ván gỗ cũ và một lớp xi măng đã nứt. Mỗi nhát xà beng đều vang lên âm thanh khô khốc, vọng vào đêm nghe rợn người.

Khoảng gần một giờ sau, anh chạm phải một khoảng rỗng. Đào thêm một chút, ánh đèn pin soi xuống một chiếc hộp gỗ lớn. Anh đưa tay mở nắp, mùi ẩm mục trộn lẫn mùi kim loại cũ kỹ xộc lên. Bên trong là một chiếc áo dài đã mục nát, một đôi giày nhỏ, và.. một khung xương người quấn trong tấm vải trắng ố vàng.

Minh ngồi lặng. Từng câu chữ trong nhật ký của Liên hiện lên trong đầu anh, trộn lẫn tiếng mưa rơi và tiếng gọi khe khẽ đêm hôm đó. Anh khẽ đặt tay lên tấm vải bọc hài cốt, thì bất chợt, một làn gió lạnh thổi qua, và Liên xuất hiện ngay trước mặt anh.

Lần này, cô không còn mờ ảo. Gương mặt hiền hòa, ánh mắt nhẹ nhõm nhưng vẫn vương chút lưu luyến. "Cảm ơn anh.." Giọng cô như hơi thở, nhưng đủ để Minh nghe rõ. "Khi anh tìm ra em, em không còn sợ nữa."

Minh không biết nói gì, chỉ gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận một sợi dây vô hình đang dần được tháo gỡ. Liên mỉm cười, rồi quay lưng, bước vào màn sương dày phía sau ngôi nhà. Bóng cô tan dần, chỉ còn lại hương hoa cúc thoang thoảng trong gió.

Minh ngồi bên hài cốt thật lâu. Anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu của việc giải thoát cho Liên. Sự thật về đêm mưa năm ấy vẫn chưa được đưa ra ánh sáng, và có lẽ, cho tới khi công lý được trả lại, hồn Liên mới thực sự rời khỏi nơi này.[/BOOK]

Chương 5: Bóng ma của đêm mưa

[BOOK]Sau khi phát hiện ra hài cốt, Minh đã báo cho công an địa phương. Nhưng lạ thay, khi anh vừa mở miệng nhắc đến ngôi nhà hoang và cái tên "Liên", ánh mắt của viên công an trực chợt trở nên khác lạ. Ông ta im lặng, không ghi chép thêm, rồi bảo anh cứ về, họ sẽ "xem xét sau". Giọng điệu ấy khiến Minh hiểu rằng sẽ chẳng ai động tay vào vụ này.

Trở lại nhà trọ, anh lật lại những trang cuối trong cuốn nhật ký. Ở đó, nét chữ đã trở nên run rẩy và đậm hơn bình thường, như viết vội trong sợ hãi. Liên kể về một đêm mưa lớn, có tiếng gõ cửa dồn dập, và bóng một người đàn ông ướt sũng bước vào phòng. Không có tên, chỉ một ký hiệu lạ – hình tròn với đường gạch chéo.

Minh nhớ ra chi tiết ấy từng xuất hiện trên cánh cửa tầng áp mái của ngôi nhà, khắc bằng dao. Anh quyết định quay lại đó, bất chấp lời dặn của ông chủ nhà trọ rằng "có những thứ không nên tìm hiểu quá sâu".

Đêm xuống, anh mang theo đèn pin và con dao nhỏ để phòng thân. Bên trong ngôi nhà, mùi ẩm mốc càng nồng nặc hơn, như thể từ khi anh đào bới phía sau, nơi này đã thức dậy hoàn toàn. Từng bước chân trên cầu thang gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, vọng dài trong bóng tối.

Tầng áp mái nhỏ hẹp, chỉ đủ để anh cúi người. Ánh đèn pin quét qua từng góc, cho đến khi dừng lại ở cánh cửa gỗ đã bạc màu. Trên đó, ký hiệu hình tròn gạch chéo hiện rõ, xung quanh còn in vết xước như có ai cố cào. Minh đưa tay chạm vào, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh xuyên dọc sống lưng.

Tiếng mưa bắt đầu rơi – không phải mưa thật, mà là âm thanh vang vọng từ đâu đó. Cùng lúc, bóng tối trong căn áp mái như đặc quánh lại, và từ trong góc phòng, một dáng người lảo đảo bước ra. Không phải Liên. Đó là một người đàn ông gầy gò, mái tóc rối bù, đôi mắt trắng dã, quần áo dính đầy bùn đất.

Minh lùi lại, tim đập dồn dập. Người đàn ông không nói, chỉ phát ra âm thanh khàn đặc, rồi giơ bàn tay gầy guộc chỉ về phía sau lưng Minh. Anh quay lại – và thấy Liên đang đứng đó, nhưng khác hẳn mọi lần. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt sâu hoắm, và giọng nói vang lên như tiếng gió rít:

"Anh.. đã mở ra.. rồi.."

Trước khi Minh kịp hỏi, sàn gỗ dưới chân anh rung lên dữ dội, và một khe hở dài xuất hiện. Cả cơ thể anh bị kéo tuột xuống. Khi mở mắt ra, Minh nhận ra mình đang nằm giữa một căn hầm tối, mùi ẩm mốc và tanh nồng bủa vây.

Ánh sáng từ đèn pin hắt lên những mảng tường đá ẩm ướt, và.. những vết cào dài như móng tay khắp nơi. Một góc tường, có những hàng chữ viết bằng than đen: "Cứu tôi" lặp đi lặp lại, xen lẫn những ngày tháng từ nhiều năm trước. Minh rùng mình khi nhận ra những nét chữ này giống hệt chữ của Liên.

Từ bóng tối phía xa, một giọng đàn bà yếu ớt vang lên: "Anh tìm ra rồi.. nhưng chưa phải là tất cả.." Giọng ấy vừa quen vừa xa lạ, như Liên, nhưng lại lẫn vào một âm sắc khác, già nua và nặng nề hơn.

Một luồng gió lạnh lướt qua, và hình ảnh hiện ra trước mắt Minh: Đêm mưa năm xưa, Liên bị lôi xuống căn hầm này, kêu cứu trong tuyệt vọng, nhưng tiếng mưa và sấm sét đã nuốt chửng tất cả. Người đàn ông với đôi mắt trắng dã kia đứng bên trên, khóa kín cửa, rồi bỏ mặc cô.

Minh nhận ra mình đang thấy ký ức cuối cùng của Liên – và cả bí mật của ngôi nhà này. Người đàn ông đó không phải kẻ xa lạ, mà là một người trong gia đình cô, kẻ đã dùng ký hiệu hình tròn gạch chéo như một dấu hiệu cấm.

Khi hình ảnh tan biến, Minh thấy Liên đứng ngay trước mặt, gương mặt cô dịu lại, nhưng ánh mắt đầy van nài: "Đừng để hắn được yên."

Minh gật đầu, dù chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Trong khoảnh khắc ấy, một tiếng động lớn vang lên phía trên, như ai đó đang mở cửa căn hầm. Anh cầm chặt đèn pin, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì đang chờ..[/BOOK]

Chương 6: Dấu vết của kẻ sát nhân

[BOOK]Ánh sáng từ miệng hầm hắt xuống làm Minh nheo mắt. Tiếng bản lề cửa kêu kẽo kẹt vang vọng như kéo dài vô tận. Một bóng người đứng ở trên, nhưng khuôn mặt bị che khuất bởi ánh sáng ngược. Minh chỉ kịp nhận ra dáng vóc gầy gò, khập khiễng.

Người đó không nói, chỉ ném xuống một vật – một cuốn sổ cũ. Cuốn sổ rơi cạnh Minh, bìa đã rách nát, trên góc bìa vẫn in mờ ký hiệu hình tròn gạch chéo. Ngay khi Minh chạm tay vào, một cơn đau buốt óc ập đến, hình ảnh dồn dập tràn vào tâm trí.

Anh thấy Liên ngồi bên bàn gỗ, viết nhật ký. Cửa bật mở, người đàn ông kia bước vào, ánh mắt lạnh lùng. Hắn xé cuốn nhật ký khỏi tay cô, giọng khàn đặc: "Mày không được viết gì về tao." Rồi hắn nhốt cô trong hầm, khóa chặt cửa. Liên khóc, nhưng tiếng khóc bị hòa vào tiếng mưa ngoài kia.

Cơn đau qua đi, Minh thở dốc. Anh mở cuốn sổ, lật từng trang. Chữ viết nguệch ngoạc, một số bị nhòe do ẩm ướt. Giữa những trang là tên của một người: Trần Quang Khải – kèm theo những ngày tháng cách đây hơn 20 năm.

Tên ấy khiến Minh khựng lại. Anh nhớ mang máng đã nghe qua trong một câu chuyện ở làng này, về một gã đàn ông từng bị nghi sát hại em gái cùng cha khác mẹ, nhưng vì thiếu chứng cứ nên thoát tội. Không ai thấy hắn rời khỏi làng, nhưng cũng không ai dám nhắc lại.

Tiếng bước chân trên đầu lại vang lên, lần này nhanh hơn, gấp gáp hơn, như thể kẻ đó đang bỏ đi. Minh vội tìm lối thoát khác. Trong góc hầm, có một mảng tường lỏng lẻo. Anh dùng dao cạy từng viên gạch, mở ra một khe hẹp dẫn ra ngoài. Không khí lạnh ùa vào, mang theo mùi đất ẩm.

Bước ra, Minh thấy mình ở phía sau ngôi nhà, nơi trước đây anh đã đào lên hài cốt của Liên. Mưa lất phất rơi, mặt đất nhão nhoẹt. Anh ôm cuốn sổ, bước nhanh về nhà trọ, lòng ngổn ngang.

Đêm đó, khi ngồi bên ánh đèn bàn, Minh lật lại từng trang sổ. Trong đó, ngoài những lời kể về sự sợ hãi, Liên còn viết về một người đàn ông lạ mặt – không phải Khải – đã nhiều lần xuất hiện quanh nhà cô trước khi mọi chuyện xảy ra. Liên nghi ngờ hắn liên quan, nhưng chưa kịp tìm ra thì bị bắt giam dưới hầm.

Bất ngờ, trang cuối cuốn sổ có một câu chỉ vỏn vẹn bảy chữ: "Anh.. hãy tìm lại ký ức." Minh sững người. Anh chưa từng kể cho ai, nhưng từ khi đặt chân vào ngôi nhà, anh liên tục mơ thấy Liên gọi mình là "Hoàng". Trong mơ, anh là một người khác, sống cùng Liên, bảo vệ cô, nhưng rồi thất bại trong đêm mưa năm đó.

Có thể nào.. anh chính là người từng quen biết Liên, từ kiếp trước? Sự rùng mình chạy dọc sống lưng, nhưng trong sâu thẳm, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ – một lời hứa chưa hoàn thành.

Tiếng gió bên ngoài rít lên, rồi cánh cửa phòng trọ khẽ kêu. Minh ngẩng lên – Liên đứng đó. Không còn vẻ đáng sợ như lúc ở áp mái, mà là một nụ cười buồn. Cô tiến lại gần, ánh mắt chan chứa điều gì đó giống như nhớ nhung:

"Anh.. đã nhớ ra chưa?"

Minh khẽ gật, nhưng cũng hỏi: "Tại sao.. lại là anh?"

Liên không trả lời ngay. Cô ngồi xuống ghế đối diện, đôi tay trong suốt đặt lên bàn, giọng khẽ như hơi thở: "Vì anh là người duy nhất dám tìm em. Và.. vì anh còn nợ em một điều."

Câu nói ấy khiến Minh nghẹn lại. Hình ảnh trong mơ chập chờn hiện lên – anh chạy trong mưa, gọi tên Liên, nhưng cánh cửa hầm đã đóng. Tiếng khóa sắt xoay vang lên, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Anh đã không cứu được cô.

Liên khẽ đặt tay lên mu bàn tay anh. Lạnh buốt, nhưng Minh không rút lại. Ánh mắt cô sâu thẳm: "Nếu muốn giải thoát cho em, anh phải tìm ra kẻ thứ hai. Hắn vẫn còn sống."

"Là ai?" – Minh hỏi, tim đập mạnh.

Liên chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng mưa che mờ, rồi biến mất như sương tan.

Minh ngồi lặng, cuốn sổ vẫn mở trên bàn, trang giấy cuối rung nhẹ theo gió. Trên đó, bảy chữ mờ dần, rồi hiện lên thêm một dòng khác, nét chữ của Liên nhưng vừa mới viết: "Đừng để hắn biết anh đang tìm."

Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên trên hành lang nhà trọ..[/BOOK]

Chương 7: Ánh mắt trong bóng tối

[BOOK]Minh khép cuốn sổ lại, cố trấn tĩnh. Tiếng bước chân ngoài hành lang vẫn đều đặn, như ai đó cố ý đi thật chậm để nghe ngóng. Anh lặng lẽ tắt đèn, chỉ để lại chút ánh sáng mờ từ bên ngoài hắt vào qua cửa sổ.

Cánh cửa phòng khẽ rung. Một giọng đàn ông trầm đục vang lên:

– Tôi biết anh đang tìm gì, Minh.

Máu trong người Minh như đông lại. Giọng nói ấy lạ lẫm nhưng mang theo sự đe dọa rõ rệt. Anh không đáp, chỉ giữ chặt con dao nhỏ luôn để bên bàn.

Bóng đen bên ngoài im lặng vài giây rồi bỏ đi. Tiếng bước chân xa dần, hòa vào tiếng mưa. Minh không dám mở cửa ngay, chỉ đứng yên cho tới khi chắc chắn hành lang trống rỗng.

Anh quyết định rời khỏi nhà trọ ngay trong đêm, mang theo cuốn sổ. Con đường dẫn ra khỏi làng chìm trong sương mù. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, những tán cây khô khẽ rung như có ai ẩn nấp.

Đến khúc rẽ, Minh thoáng thấy một bóng người đứng dưới gốc cây cổ thụ, dáng khập khiễng.. giống hệt kẻ đã ném cuốn sổ xuống hầm. Hắn đội mũ trùm kín mặt, nhưng đôi mắt sáng lóe như mèo trong bóng tối. Khi Minh bước tới, hắn lùi vào màn sương và biến mất.

Tiếng thì thầm vang bên tai:

– Hoàng.. đừng tin hắn.

Minh quay phắt lại. Liên đứng ngay sau lưng, mái tóc ướt sũng, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn thiết. Cô níu tay anh:

– Kẻ thứ hai.. đang tìm cách để giết anh.

– Tại sao? – Minh hỏi.

– Vì anh đang nắm giữ thứ mà hắn sợ nhất: Sự thật. – Liên đáp, rồi ngẩng lên nhìn sâu vào mắt anh – Nhưng anh cũng chính là điểm yếu của em.

Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như lùi xa. Minh cảm nhận rõ hơi lạnh từ bàn tay Liên, nhưng trong mắt anh, đó lại là một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Như thể cả hai đã từng đứng cạnh nhau thế này, nhiều năm trước, giữa cơn mưa.

Tiếng động mạnh phía sau kéo Minh trở lại thực tại. Một viên gạch từ đâu rơi xuống ngay chỗ anh vừa đứng. Trên mái nhà bỏ hoang cạnh đó, có bóng người đang quan sát. Hắn nhanh chóng biến mất vào đêm.

Minh nắm chặt tay Liên:

– Em dẫn anh tới nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện đi.

Liên khẽ gật, đưa anh men theo con đường đất dẫn vào rừng. Trong bóng tối, cây cối rì rào như thì thầm. Tới một khoảng trống, Liên dừng lại. Ở giữa là một giếng đá cũ, miệng giếng bị che bằng những tấm gỗ mục.

– Đây là nơi em.. – Liên ngập ngừng, ánh mắt thoáng run rẩy –.. bị hắn kéo tới trước khi nhốt vào hầm. Có thứ anh cần tìm ở dưới đó.

Minh kéo tấm gỗ ra, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc. Anh dùng đèn pin soi xuống, chỉ thấy bóng nước đen ngòm. Liên đứng cạnh, giọng thì thầm như từ cõi xa xăm:

– Dưới đáy là bằng chứng.. nhưng anh sẽ phải đối mặt với hắn trước khi lấy được.

Gió nổi lên, cuốn theo tiếng cười khẽ, méo mó, vọng ra từ trong rừng. Minh ngẩng lên – giữa hàng cây, đôi mắt sáng lóe đang nhìn thẳng vào anh.[/BOOK]

Chương 8: Hắn

[BOOK]Tiếng cười méo mó vang vọng giữa rừng, mỗi lúc một gần hơn. Minh siết chặt đèn pin trong tay, ánh sáng lắc lư quét qua những thân cây đen sẫm. Liên đứng cạnh, bàn tay lạnh buốt bấu vào tay áo anh.

Bỗng một bóng người tách khỏi màn sương, cao gầy, dáng khập khiễng. Hắn đội mũ trùm đầu, khuôn mặt gần như bị bóng tối nuốt trọn, chỉ còn lại đôi mắt sáng rực như thú săn mồi.

– Anh tìm ra được nhiều hơn ta nghĩ đấy.. Minh. – Giọng hắn khàn khàn, như tiếng kim loại cọ vào nhau.

– Mày là ai? – Minh quát, nhưng giọng khản đặc.

– Người đã kết thúc kiếp trước của mày.. và sẽ kết thúc cả kiếp này. – Hắn cười, chậm rãi tiến lại gần.

Liên bước lên chắn trước mặt Minh.

– Ngươi không được chạm vào anh ấy!

Hắn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô như đang quan sát một con mồi cũ.

– Liên.. Ngươi vẫn ở đây, dù thân xác đã mục nát. Vẫn trung thành với hắn như xưa.

– Chúng ta đã chết vì ngươi! – Liên gào lên – Nhưng kiếp này, chúng ta sẽ không để ngươi thắng.

Ánh sáng đèn pin của Minh lia tới, soi rõ khuôn mặt hắn – là gương mặt một gã đàn ông trung niên, méo mó vì những vết sẹo chằng chịt, môi kéo lệch lên thành một nụ cười lạnh.

Hắn bật cười, rồi bất ngờ vung tay. Một vật kim loại loé lên, lao về phía Minh. Anh kịp né, nhưng con dao găm sượt qua tai, cắm phập vào thân cây phía sau.

– Xuống giếng hay là chết tại đây, Minh? – Hắn gằn giọng. – Chọn đi.

Gió rít qua những tán cây, cuốn theo hơi lạnh thấu xương. Minh biết mình không thể để hắn tiếp tục khống chế. Anh lao tới, dùng đèn pin vụt mạnh vào tay hắn. Hắn lùi lại, tiếng cười biến thành tiếng gầm giận dữ.

– Mày không thể thoát.. – Hắn lùi dần vào bóng tối, giọng vang vọng – Vì mày và nó.. đều thuộc về nơi này.

Hắn biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại khoảng rừng im phăng phắc. Minh thở gấp, quay sang Liên. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn lo sợ và hy vọng.

– Anh.. đã nhớ lại điều gì chưa? – Liên khẽ hỏi.

Minh im lặng. Trong đầu anh thoáng hiện lên những mảnh ký ức rời rạc – một đêm mưa, tiếng khóc của Liên, bàn tay ai đó kéo anh xuống đáy giếng lạnh lẽo..

– Có lẽ.. anh đã ở đây trước khi mọi thứ bắt đầu. – Minh nói khẽ. – Và nếu đúng.. thì anh chính là nguyên nhân khiến em chết.

Liên siết chặt tay anh.

– Không. Kẻ đó mới là nguyên nhân. Nhưng nếu anh không xuống giếng.. chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng lặp này.

Minh nuốt khan, ánh mắt hướng xuống miệng giếng đen ngòm. Bóng tối bên dưới như đang chờ đợi.

– Được.. chúng ta sẽ kết thúc nó.. ngay đêm nay.

Tiếng gió lại nổi lên, lần này mang theo tiếng hát ru khe khẽ, văng vẳng từ đáy giếng.. và cả mùi hương hoa nhài quen thuộc.[/BOOK]

Chương 9: Dưới đáy

[BOOK]Minh đứng trước miệng giếng, hơi thở hòa vào làn sương mỏng. Ánh đèn pin chiếu xuống chỉ gặp một khoảng đen đặc, như đang nhìn vào con mắt của một con thú khổng lồ đang ẩn mình.

Liên đứng cạnh, gương mặt trắng bệch nhưng ánh mắt kiên quyết.

– Chỉ cần anh chạm xuống đó, anh sẽ nhớ lại tất cả.

Minh cột sợi dây thừng quanh thắt lưng, móc chặt vào thân cây gần miệng giếng. Tiếng gió rít qua tai, mùi ẩm mốc từ đáy giếng xộc lên, xen lẫn mùi hương hoa nhài yếu ớt.

Anh bắt đầu leo xuống. Tường giếng ướt sũng, từng viên gạch loang lổ rêu phong như đang run rẩy dưới tay anh. Mỗi mét đi xuống, tiếng hát ru càng rõ hơn – giọng nữ, dịu dàng mà đau đớn.

Bỗng Minh thấy bàn tay lạnh lẽo của Liên đặt lên vai anh. Anh giật mình nhìn lên – nhưng Liên vẫn đứng trên bờ, nhìn xuống. Vậy thì.. ai đang ở bên dưới chạm vào anh?

Một tiếng thì thầm sát tai:

– Cuối cùng.. anh cũng trở lại.

Minh khựng lại, tim đập dồn. Anh lia đèn xuống, và.. thấy một khuôn mặt ngay trước mắt. Gương mặt ấy giống hệt Liên, nhưng đôi mắt đen thẳm, không ánh sáng, khóe môi nhếch thành nụ cười dịu nhưng đầy hiểm độc.

– Em.. là ai? – Minh lắp bắp.

– Em là phần của Liên.. mà anh đã bỏ lại. – Cô ta nói, giọng như vọng lên từ đáy nước. – Anh quên rồi sao? Đêm đó, anh nắm tay em.. rồi buông.

Một cơn choáng váng ập đến. Ký ức đập vào đầu Minh: Anh và Liên trong cơn mưa, chạy trốn khỏi một kẻ đang đuổi theo. Họ tới giếng, và anh.. đã buông tay để cô rơi vào bóng tối, vì sợ chết.

– Không.. không phải.. – Minh thì thầm, nhưng chính anh cũng cảm nhận được sự thật đang siết chặt lấy mình.

Khuôn mặt kia tiến lại gần hơn, đôi mắt như muốn hút anh vào.

– Xuống đây, để tất cả chúng ta ở bên nhau.. mãi mãi.

Từ phía trên, Liên hét lớn:

– Minh! Đừng nhìn vào mắt nó! Nó không phải em!

Tiếng thét làm Minh bừng tỉnh. Anh đạp mạnh vào tường giếng, dùng hết sức kéo người lên. Bàn tay lạnh kia chộp hụt, nhưng trước khi tan biến, cô ta thì thầm:

– Anh sẽ lại buông tay thôi.

Minh ngẩng lên, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Liên đưa tay kéo anh ra khỏi miệng giếng. Cả hai ngồi phịch xuống đất, thở dốc.

– Thấy chưa? – Liên nói, giọng run rẩy – Dưới đó không chỉ có ký ức. Nó.. chính là hắn.

Minh nhìn lại miệng giếng. Lần này, trong bóng tối sâu thẳm ấy, anh thấy một đôi mắt sáng rực.. và chúng không chớp.[/BOOK]

Chương 10: Kẻ ở dưới đáy

[BOOK]Gió thổi mạnh hơn, kéo theo tiếng rít dài như đang vọng từ lòng đất. Liên siết chặt cánh tay Minh, nhưng anh gỡ nhẹ bàn tay cô ra, ánh mắt kiên định.

– Nếu trốn tiếp.. nó sẽ không bao giờ buông tha cho em. – Minh nói khẽ, nhưng chắc nịch. – Anh sẽ xuống, lần này là để kết thúc.

Liên lắc đầu liên tục, nhưng Minh đã buộc lại dây thừng, lần này kèm thêm một cây đèn dầu và một tấm bùa mà ông lão trong làng đưa trước đó.

– Đốt đèn dầu khi thấy nó. Và.. đừng buông tay em. – Liên thì thầm, mắt hoe đỏ.

Minh gật nhẹ, rồi leo xuống. Tiếng hát ru lại vang lên, nhưng lần này xen lẫn những tiếng khóc trẻ con. Tường giếng lạnh buốt, mùi tanh của nước tù nồng nặc.

Khi chạm chân xuống đáy, Minh nhận ra nơi này không phải chỉ là đá và nước. Một khoảng trống mở ra, như lối vào một hang động ngầm. Từng chiếc đèn lồng giấy cũ kỹ treo lơ lửng, ánh sáng lờ mờ, hắt bóng những hình thù méo mó lên vách đá.

– Anh đến rồi.. – Giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng lần này, ấm áp đến lạ.

Từ trong bóng tối, "Liên" bước ra, bộ váy trắng ướt sũng, tóc xõa dài, từng giọt nước rơi xuống thành tiếng nhỏ giọt. Nụ cười của cô khiến Minh khựng lại – nó vừa dịu dàng, vừa đáng sợ như dao kề cổ.

– Anh nợ em.. một cái ôm. – Cô ta mở tay.

Minh bước tới một bước, rồi dừng lại.

– Em không phải Liên.

Nụ cười tắt ngấm. Đôi mắt cô ta biến thành màu đen đặc, những đường gân xanh hiện rõ dưới da. Từ phía sau lưng cô, hàng chục bàn tay trắng bệch thò ra, nắm lấy vách đá, rồi những thân người co quắp trườn ra ngoài. Tất cả đều có khuôn mặt giống Liên, nhưng mỗi gương mặt đều méo mó, đôi mắt trống rỗng.

– Anh đã buông tay không chỉ một lần đâu.. – "cô" thì thầm, giọng vang vọng như gió lùa qua khe núi. – Bao nhiêu kiếp rồi, anh đều chọn sống.. để mặc em chết.

Minh cảm giác đầu óc choáng váng, hình ảnh những kiếp sống chớp nhoáng hiện ra: Anh trong bộ áo lính, trong trang phục nông dân, trong vest hiện đại.. và lần nào, Liên cũng chìm dần trong bóng tối, còn anh thì bỏ chạy.

Cơn tức giận dâng lên, nhưng Minh siết chặt tấm bùa, đốt ngọn đèn dầu. Ánh sáng vàng bùng lên, lập tức khiến những bóng người co rúm lại, tiếng rít xé tai. "Cô" ôm đầu, lùi lại, khuôn mặt biến dạng thành hàng loạt gương mặt khác nhau, tất cả đều gào thét.

– Không.. lần này, anh sẽ không bỏ chạy. – Minh lao tới, vòng tay ôm chặt lấy cô ta, mặc cho lạnh buốt lan khắp cơ thể. – Nếu phải chết.. anh sẽ chết cùng em.

Ánh sáng đèn dầu cháy rực, bao trùm cả hai. Tiếng hét vang dội khắp giếng, rồi im bặt. Bóng tối biến mất, chỉ còn lại mùi hoa nhài phảng phất.

Khi Minh mở mắt, anh thấy mình đang nằm bên miệng giếng, Liên ở ngay cạnh, đôi mắt ướt nhưng nụ cười rạng rỡ.

– Anh.. đã giữ lời.

Từ trong đáy giếng, tiếng nước nhỏ giọt đều đặn.. nhưng lần này, không còn tiếng hát ru.[/BOOK]

Chương 11: Tiếng hát ru cuối cùng

[BOOK]Trời đã sáng hẳn, sương tan dần trên mái ngói rêu phong của làng Đèo Lạnh. Minh và Liên ngồi bên nhau, tay trong tay, như sợ chỉ cần buông ra một giây là mọi thứ sẽ tan biến thành mộng.

– Em vẫn ở đây.. đúng không? – Minh hỏi, mắt anh vẫn không rời gương mặt cô.

Liên mỉm cười, gật nhẹ. Nhưng trong đôi mắt long lanh ấy, Minh thoáng thấy một nỗi buồn nhàn nhạt, như một lớp sương chưa tan hết.

– Em còn nhiều điều chưa kể với anh. – Liên nói, giọng trầm xuống. – Nhưng bây giờ.. hãy tận hưởng khoảnh khắc này.

Họ đi dọc con đường mòn về thị trấn, ánh nắng xuyên qua tán cây, ấm áp và bình yên lạ thường. Người dân thấy họ, mừng rỡ như gặp lại người từ cõi chết trở về. Ông lão đưa bùa cho Minh hôm trước tiến lại gần, ánh mắt dò xét, rồi khẽ thở dài:

– Tốt rồi.. nhưng nhớ kỹ, giếng ấy.. không bao giờ khép lại hoàn toàn.

Đêm hôm đó, Minh nằm trong căn phòng trọ, Liên đã ngủ yên bên cạnh. Anh nhắm mắt, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Thế nhưng, từ nơi xa xăm, tiếng hát ru khẽ vang lên.

".. À ơi.. ngủ đi.. ngủ trong vòng tay của em.."

Minh mở choàng mắt, nhìn sang. Liên vẫn nằm đó, nhưng đôi môi mím chặt, không hề cử động. Ngọn đèn dầu trên bàn khẽ chập chờn, như có một làn gió lạnh lướt qua.

Anh chậm rãi quay đầu về phía cửa sổ. Trong ánh sáng lờ mờ, một bàn tay trắng bệch đang đặt hờ lên khung cửa, những ngón tay gõ nhịp đều đặn.

Tiếng hát ru dừng lại, thay bằng một câu thì thầm, vọng thẳng vào tai Minh:

– Lần này.. đừng buông tay.

Ngọn đèn vụt tắt.

Hết.[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back