Pickle không chua
I am a simp because of your eye and smile.
Bài viết: 66 

Chương 10: Nói dối là rất dễ, nhất là khi bản thân có lý do.
Thái tử tài đức vốn tương lai sẽ là một minh quân giúp cho Minh Quốc ngày thêm lớn mạnh thì trước đó không lâu đã bị mưu sát, hoàng hậu tiếp theo sau bị hạ độc mà chết. Lão ông hiện tại sức đã không đủ chống đỡ đau lòng quỳ trước bài vị tổ tông, còn có thê nhi của chính mình, đau lòng đến không sống nổi. Tay mắt của Lữ Quốc quá nhiều, giờ nhận ra mới thấy được mớ dây mơ rễ má kia rộng lớn, sâu hoắm đến kinh người. Lão hoàng đế Minh Quốc một đời minh quân, chưa từng làm điều sai trái, sống hiền hòa chất phát, vậy mà hiện tại nhìn quanh, nhà tan cửa nát, thê, nhi đều bị giết. Đến ngay cả vị võ thần một đời mình tin tưởng hiện tại liền một kiếm đâm thẳng tim, lão nhịn không được mà than không biết mình đã làm sai điều gì.
"Giang sơn mà ta muốn, ông chẳng thể cho ta", lão hoàng đế trước bài vị tổ tông, không yên lòng nhìn giang sơn trước mắt sụp đổ, nhắm mắt rời đi.
Chiến trận vẫn luôn xảy ra nơi biên cương, Minh Quốc hai năm đằng đẵng dưới sức ép cùng chiến sự với Lữ Quốc vốn không chấp nhận đầu hàng dưới sự giúp đỡ của nước lâng bang, những tưởng có thể tránh khỏi kiếp nạn, thì thời gian dần trôi, từng người từng người lại rời đi dưới sức ép của Lữu Quốc. Bọn họ đến hiện tại đã không còn sức chống cự, phản quân trong cung dựa theo thời điểm thích hợp rất nhanh chấp nhận thỏa thuận quyết định ra đòn cuối lật đổ hoàng đế đương thời, đưa vào tân hoàng vào kế vị.
Mọi chuyện vốn xảy ra ở biên cương xa xôi, đảo loạn triều cương vốn chẳng mấy kinh hách đến vùng xa xôi này của Isla cùng Y Lương là mấy, nhất là còn ở trên núi cao. Minh Quốc vốn chỉ mạnh về thương, nông nghiệp, cuộc sống mọi người cũng xem ra là đủ no đủ ấm, người dưới thôn cũng chỉ có vài thanh niên tự nguyện đi xung quân, chiến sự chỉ được xem là thứ yếu cho nên tin tức đến cũng chậm vô cùng. Isla dạo gần đây vừa bệnh xong, lại còn có thêm một con hổ béo siêu cấp dính người cho nên cả ngày cũng chỉ vui vẻ ngồi nhà, Y Lương gọi thì khi đi đến sẽ luôn một tay ôm hổ, một tái ôm sói khiến bụng chúng lắc lư qua lại theo mỗi bước chân của nàng. Bởi vì mùa đông nên ổ gà cũng được dọn vào phòng nhỏ cạnh phòng bếp, Isla sau khi mang đồ ra giúp Y Lương, nhìn đông ngó tây một hồi, tay liền chụp vội hai con gà con lông vàng cách gà mẹ không xa rồi chạy vào trong nhà. Mất một lúc sau, Y Lương đang vắt sửa dê mẹ ở một bên không biết chuyện gì đã xảy ra thì bị gà mẹ chạy đến mổ tơi bời.
Phía bên trong Isla lại thích ý đặt gà nhỏ chiếp chiếp kêu không ngớt lên giường của mình, rồi lại đặt hổ béo, sói béo lên, đặt mông ngồi xuống, thích ý nhìn mấy con vật đầy lông chơi đùa với nhau. Mới đầu hai gà vàng nhìn còn như sợ sệt cho đến lúc hổ béo định chụp chân mập của mình lên nó kéo lại gần để chơi thì liền bị mổ, mổ đến kêu lên ngao ngao né tránh không biết trái phải. Ở bên kia thì sói béo bởi vì là người từng trải cho nên hết cọ lại liếm gà vàng, do dù bị mổ, bị làm lơ vẫn bám theo sau đít người ta mua vui. Isla nhìn đến thích ý, nằm lăn ở một bên chăm chú nhìn chúng rồi lại nhìn đến quyển sách đọc từ của mấy đứa nhỏ ở nơi này, bắt đầu nghiền ngẩm. Chỉ là chưa được bao lâu đã từ bỏ. Trong sách hình vẽ thì nhiều, chữ thì ít, nhưng dù sao vẫn là ngôn ngữ khác, Isla vốn quá tuổi để tiếp thu cho nên cho dù có cố mà đọc hay viết đến đâu, vẫn chẳng thể thông thạo được, thậm chí chỉ là một đoạn thơ cơ bản, nàng vẫn chẳng thể tiếp thu được. Nếu nói nàng không nhớ về cuộc sống trước khi xuyên thì là sai, nhưng nếu tìm lý do để trở về, thì hầu như lại chẳng có.
Isla bởi vì suy nghĩ của mình mà rất nhanh chìm vào giấc ngủ mơ hồ.
"Mở mắt ra đi" : Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên, Isla đột ngột mở mắt, trước mặt cô lúc này không còn là mái nhà quen thuộc kia, không có hương rừng nhẹ nhẹ quẩn quanh, mà hiện tại là một tông nền trắng xóa, trước mặt là một khối lập phương màu đen với những dòng chảy màu vàng sáng chói đang lưu động.
Rất nhanh sau đó, lại có thêm một người khác cũng xuất hiện, chậm rãi đi về phía khối lập phương kia, Isla chưa kịp suy nghĩ thì đã nhận ra bản thân mình không thể cử động, dù là quay đầu
"Isla, tôi là người đã mang cô đến thế giới này"
Isla bất ngờ, nhịn không được rơi nước mắt. Cảm giác ngỡ ngàng vui sướng khi cuối cùng cũng tìm ra một người cùng dùng chung một ngôn ngữ với mình có biết bao kì diệu. Người này bảo cô ấy mang cô đến thế giới này, điều đó khiến Isla nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đó là khoảng thời gian cô đang điều tra chính gia đình mình. Bởi vì em trai kế là một đứa chẳng ra gì đã sớm vướn vào tội giết người, mẹ kế lại luôn bao che, cả hai cùng bòn rút ngân sách của công ty dưới tên của ba. Còn ông, rất đường đường chính chính tìm cách đổ tội thâm ô lên con gái ruột của mình hòng nắm lại quyền chủ quản công ty nhằm thông báo phá sản, dự định tiếp theo sẽ chính thức kê khai tài sản hòng rút tiền bỏ trốn sau khi đã giúp đứa con trai thân yêu của mình thoát tội. Điều tra chỉ đến đó thì ông trời cũng không buông tha, khiến cho cô bị tai nạn, bắt cô nữa tỉnh nữa mê nghe tên khốn nạn đó ngồi mỉa mai bản thân, còn khoe tội trạng mà nó đã làm. Cũng may, cũng may là Isla đã gặp được Y Lương
"Cảm ơn", Isla thật lòng mỉm cười khi nghĩ về mọi thứ, ánh mắt nhìn chân thành về phía cô gái nọ: "Cô tên gì?"
Amelia vì một lời cảm ơn kia của Isla mà giật mình, chân của cô dưới lớp váy dài từ lâu đã run rẩy khi phải bước ra đối mặt với Isla. Cô đã luôn hối hận về việc mình đã làm, nhưng mà hiện tại, Isla lại cảm ơn cô, đồng thời cô cũng nhớ lại hình ảnh một người con trai ngồi bên giường bên của Isla, yên lặng cắt đứt sợi dây truyền nước biển của cô, còn vờ nghiên người tắt đi máy trợ thở, miệng thì không ngừng huênh hoang đủ thứ chuyện, giọng điệu cực kì chói tai. Amelia nhịn không được, cúi đầu, nở một nụ cười, vươn tay, vén tóc một bên tai, nhẹ nhàng bước đến gần Isla: "Tôi gọi là Amelia"
Amelia rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng tựa như thần thánh, cái cười e lệ của cô khi Isla gọi tên khiến Isla triệt để thả lỏng, cảm thấy gần gủi vô cùng, tò mò hỏi: "Vì sao lại mang tôi đến đây?"
Amelia khẽ vẫy tay, Isla liền có thể cử động bình thường: "Vốn tôi đang đi tìm người thích hợp để đưa họ vào thế giới cô hiện tại đang ở bởi vì nó còn thiếu một vị trí quan trọng. Trùng hợp là lúc tôi đi ngang qua thì nghe được cuộc trò chuyện giữa em trai cô và cô lúc đang hôn mê nằm trên giường bệnh, sau đó còn thấy hắn động tay động chân với thiết bị trên người cô, sau đó thì cô chết, tôi cũng đánh cược, mang cô đến thế giới này"
Trong lúc nói thì Amelia lại đi xung quanh một chút, tay chạm nhẹ lên khối lập vuông trước mặt, nghiêng mặt khiến tóc che đi một phần gương mặt. Có trời mới biết cô đang thăm dò phản ứng của Isla. Cô hòa nhã, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Isla, trái ngược với vẻ đẹp mờ ảo của mình, Isla mang một vẻ đẹp rất thực, rất mạnh mẽ. Mái tóc nâu bồng bềnh ánh đỏ, đôi mắt xanh nhạt sắc xảo có thể thay đổi màu tùy vào góc sáng, mũi cao vừa đủ, môi mỏng đỏ hồng, chân mày màu nâu cương quyết: "Lữu Quốc đã công chiếm thành công Minh Quốc, quốc gia mà cô đang ngụ tại. Hoàng đế của Lữu Quốc, tự là Dã Dự, tính cách hắn có chút bá đạo, nhưng vốn là mệnh được trời cao ưu ái để trở thành bá chủ thiên hạ, thống nhất một vùng lãnh thổ rộng lớn, mà vị trí của cô, Isla, chính là ở bên cạnh phò trợ hắn, giúp hắn hoàn thành thiên lệnh"
"Nhưng mà tôi làm sao giúp? Ngôn ngữ của họ tôi còn không hiểu rõ, còn có Y Lương?"
Cục vàng hệ thống vốn chọn Amelia là người thích hợp để trở thành một phần của thế giới, hiện tại Isla lại là người thay thế. Nó từ sớm đã lờ mờ nhận ra bản thân đang từ từ mất khống chế với thế giới này, dần dà, mọi chuyện dựa theo dữ liệu đã từ từ lệch khỏi tầm kiểm soát của nó theo thời gian Isla sống ở đây. Isla là mối đe dọa với nó. Nó đã cố gắng khiến cho Amelia thay đổi ý kiến, chỉ gần cô nói đồng ý, nó sẽ có thể khiến cho Isla biến mất, nhưng cho đến hiện tại, chuyện vẫn không thể hoàn thành. Cô ngốc Amelia này không hiểu rằng thời gian Isla ở đây càng lâu, liên kết được thiết lập sẽ mạnh hơn so với tưởng tượng, sức ảnh hưởng của Isla là đủ lớn để có thể hoàn toàn thay thế Amelia ở thế giới này, và cô sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nó nhấp nháy luồn sáng, truyền lời muốn nói vào não Amelia: "Cô có thể thông thạo nhiều thứ ngay từ ban đầu là nhờ ta cho cô khả năng đó. Như ta đã nói, sức của ta của hạn, cô chính là mấu chốt của thế giới này, không phải Isla, không việc gì ta phải hy sinh cả"
"Ta tự có dự tính của mình, ngươi chỉ cần làm theo thỏa thuận, ta vẫn sẽ đảm bảo mọi thứ theo ý ngươi muốn, như thế không đúng sao?"
Cục vàng hệ thống bỗng nhấp nháy tỏ ra bất bình, sau đó ánh sáng vàng lại dịu đi, tựa như là đồng ý thỏa hiệp dù cho nó chẳng đáp lại lời của cô. Amelia trong lòng nở hoa, không quá để tâm đến cục vàng kia, thứ quan trọng nhất là hiện tại, Isla dường như đã tin cô hoàn toàn, lại còn lo lắng cho cái người gọi là Y Lương kia. Amelia thầm đảo mắt trong lòng, đi đến, cầm tay của Isla: "Cô đừng lo, thời điểm cô tỉnh dậy, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, cô sẽ đọc được, cũng có thể nghe hiểu. Kiến thức về thế giới này, tôi sẽ cho cô. Chỉ có điều, học cách nói, cách diễn đạt lại là ở phần cô. Xin đừng làm phụ tâm ý của tôi. Nếu chuyện hoàn thành, ước muốn của cô, tôi nhất định thành toàn"
Ước muốn của mình ư?
Isla nhịn không được nghĩ tới mái nhà nhỏ mình đang ở, còn có Y Lương, sói béo, mèo béo, gà con, còn có nhiều nhiều những thứ khác. Từng khoảnh khắc, từng hình ảnh lướt qua, khiến cho nét mặt của Isla nhịn không được mà lan tràn hạnh phúc, khóe miệng cũng khẽ nhếch: "Được, ta đồng ý"
Y Lương đi vào phòng của Isla thì thấy một mảnh hỗn loạn, nhưng nhịn không được lại mỉm cười. Người kia nằm ngủ phía trong giường, mái tóc xõa tung trông càng mềm mại, trên tay là quyển sách để mở mà bàn tay thì bị gà vàng ngồi lên, mèo béo cuộn mình nằm trên ngực nàng, mà trên đầu mèo béo lại có một gà vàng khác, sói béo thì an yên ngủ ở hõm cổ nàng, ngữa bụng. Tất cả đều bình yên mà ngủ, tiếng thở cùng tiếng ngáy không rõ là của ai nhẹ nhàng hòa vào nhau. Bất thình lình, Y Lương nhìn thấy Isla nhoẻn miệng cười, lại còn lầm rầm gọi tên mình, trong tâm liền nhũn ra vì ấm áp.
Tiến đến bên giường, hôn nhẹ lên trán Isla, đưa tay chạm vào má nàng, ngón tay chạm đến mi mắt Isla, khẽ gọi: "Isla, tỉnh, ăn trưa rồi lại ngủ"
Isla trong tiềm thức thấy trán mình được một cái chạm quá đối ấm áp, quá đổi dịu dàng, nhịn không đưa đưa tay ôm trán, xoay người, ngẩng đầu nhìn quanh, rồi lại nhìn lại Amelia, mỉm cười: "Tôi phải về ăn trưa rồi. Gặp lại sau vậy. Amelia, tôi thật sự cảm ơn vì những điều cô đã làm cho tôi, tôi đã rất vui vì được gặp cô!"
Vừa nói xong, hình ảnh cô cũng từ từ mờ nhạt trước cái vẫy tay chào cùng nụ cười của Amelia: "Gặp lại sau!"
"Sao cô ta có thể tự ý rời đi?", Amelia chau mày, quay ngoắt hỏi cục vàng
Nếu có mắt, cục vàng hệ thống nhất định đã lườm chết Amelia, hậm hực nghĩ: "Còn không phải do cô đã nhường cho người ta sao?"
"Giang sơn mà ta muốn, ông chẳng thể cho ta", lão hoàng đế trước bài vị tổ tông, không yên lòng nhìn giang sơn trước mắt sụp đổ, nhắm mắt rời đi.
Chiến trận vẫn luôn xảy ra nơi biên cương, Minh Quốc hai năm đằng đẵng dưới sức ép cùng chiến sự với Lữ Quốc vốn không chấp nhận đầu hàng dưới sự giúp đỡ của nước lâng bang, những tưởng có thể tránh khỏi kiếp nạn, thì thời gian dần trôi, từng người từng người lại rời đi dưới sức ép của Lữu Quốc. Bọn họ đến hiện tại đã không còn sức chống cự, phản quân trong cung dựa theo thời điểm thích hợp rất nhanh chấp nhận thỏa thuận quyết định ra đòn cuối lật đổ hoàng đế đương thời, đưa vào tân hoàng vào kế vị.
Mọi chuyện vốn xảy ra ở biên cương xa xôi, đảo loạn triều cương vốn chẳng mấy kinh hách đến vùng xa xôi này của Isla cùng Y Lương là mấy, nhất là còn ở trên núi cao. Minh Quốc vốn chỉ mạnh về thương, nông nghiệp, cuộc sống mọi người cũng xem ra là đủ no đủ ấm, người dưới thôn cũng chỉ có vài thanh niên tự nguyện đi xung quân, chiến sự chỉ được xem là thứ yếu cho nên tin tức đến cũng chậm vô cùng. Isla dạo gần đây vừa bệnh xong, lại còn có thêm một con hổ béo siêu cấp dính người cho nên cả ngày cũng chỉ vui vẻ ngồi nhà, Y Lương gọi thì khi đi đến sẽ luôn một tay ôm hổ, một tái ôm sói khiến bụng chúng lắc lư qua lại theo mỗi bước chân của nàng. Bởi vì mùa đông nên ổ gà cũng được dọn vào phòng nhỏ cạnh phòng bếp, Isla sau khi mang đồ ra giúp Y Lương, nhìn đông ngó tây một hồi, tay liền chụp vội hai con gà con lông vàng cách gà mẹ không xa rồi chạy vào trong nhà. Mất một lúc sau, Y Lương đang vắt sửa dê mẹ ở một bên không biết chuyện gì đã xảy ra thì bị gà mẹ chạy đến mổ tơi bời.
Phía bên trong Isla lại thích ý đặt gà nhỏ chiếp chiếp kêu không ngớt lên giường của mình, rồi lại đặt hổ béo, sói béo lên, đặt mông ngồi xuống, thích ý nhìn mấy con vật đầy lông chơi đùa với nhau. Mới đầu hai gà vàng nhìn còn như sợ sệt cho đến lúc hổ béo định chụp chân mập của mình lên nó kéo lại gần để chơi thì liền bị mổ, mổ đến kêu lên ngao ngao né tránh không biết trái phải. Ở bên kia thì sói béo bởi vì là người từng trải cho nên hết cọ lại liếm gà vàng, do dù bị mổ, bị làm lơ vẫn bám theo sau đít người ta mua vui. Isla nhìn đến thích ý, nằm lăn ở một bên chăm chú nhìn chúng rồi lại nhìn đến quyển sách đọc từ của mấy đứa nhỏ ở nơi này, bắt đầu nghiền ngẩm. Chỉ là chưa được bao lâu đã từ bỏ. Trong sách hình vẽ thì nhiều, chữ thì ít, nhưng dù sao vẫn là ngôn ngữ khác, Isla vốn quá tuổi để tiếp thu cho nên cho dù có cố mà đọc hay viết đến đâu, vẫn chẳng thể thông thạo được, thậm chí chỉ là một đoạn thơ cơ bản, nàng vẫn chẳng thể tiếp thu được. Nếu nói nàng không nhớ về cuộc sống trước khi xuyên thì là sai, nhưng nếu tìm lý do để trở về, thì hầu như lại chẳng có.
Isla bởi vì suy nghĩ của mình mà rất nhanh chìm vào giấc ngủ mơ hồ.
"Mở mắt ra đi" : Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên, Isla đột ngột mở mắt, trước mặt cô lúc này không còn là mái nhà quen thuộc kia, không có hương rừng nhẹ nhẹ quẩn quanh, mà hiện tại là một tông nền trắng xóa, trước mặt là một khối lập phương màu đen với những dòng chảy màu vàng sáng chói đang lưu động.
Rất nhanh sau đó, lại có thêm một người khác cũng xuất hiện, chậm rãi đi về phía khối lập phương kia, Isla chưa kịp suy nghĩ thì đã nhận ra bản thân mình không thể cử động, dù là quay đầu
"Isla, tôi là người đã mang cô đến thế giới này"
Isla bất ngờ, nhịn không được rơi nước mắt. Cảm giác ngỡ ngàng vui sướng khi cuối cùng cũng tìm ra một người cùng dùng chung một ngôn ngữ với mình có biết bao kì diệu. Người này bảo cô ấy mang cô đến thế giới này, điều đó khiến Isla nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đó là khoảng thời gian cô đang điều tra chính gia đình mình. Bởi vì em trai kế là một đứa chẳng ra gì đã sớm vướn vào tội giết người, mẹ kế lại luôn bao che, cả hai cùng bòn rút ngân sách của công ty dưới tên của ba. Còn ông, rất đường đường chính chính tìm cách đổ tội thâm ô lên con gái ruột của mình hòng nắm lại quyền chủ quản công ty nhằm thông báo phá sản, dự định tiếp theo sẽ chính thức kê khai tài sản hòng rút tiền bỏ trốn sau khi đã giúp đứa con trai thân yêu của mình thoát tội. Điều tra chỉ đến đó thì ông trời cũng không buông tha, khiến cho cô bị tai nạn, bắt cô nữa tỉnh nữa mê nghe tên khốn nạn đó ngồi mỉa mai bản thân, còn khoe tội trạng mà nó đã làm. Cũng may, cũng may là Isla đã gặp được Y Lương
"Cảm ơn", Isla thật lòng mỉm cười khi nghĩ về mọi thứ, ánh mắt nhìn chân thành về phía cô gái nọ: "Cô tên gì?"
Amelia vì một lời cảm ơn kia của Isla mà giật mình, chân của cô dưới lớp váy dài từ lâu đã run rẩy khi phải bước ra đối mặt với Isla. Cô đã luôn hối hận về việc mình đã làm, nhưng mà hiện tại, Isla lại cảm ơn cô, đồng thời cô cũng nhớ lại hình ảnh một người con trai ngồi bên giường bên của Isla, yên lặng cắt đứt sợi dây truyền nước biển của cô, còn vờ nghiên người tắt đi máy trợ thở, miệng thì không ngừng huênh hoang đủ thứ chuyện, giọng điệu cực kì chói tai. Amelia nhịn không được, cúi đầu, nở một nụ cười, vươn tay, vén tóc một bên tai, nhẹ nhàng bước đến gần Isla: "Tôi gọi là Amelia"
Amelia rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng tựa như thần thánh, cái cười e lệ của cô khi Isla gọi tên khiến Isla triệt để thả lỏng, cảm thấy gần gủi vô cùng, tò mò hỏi: "Vì sao lại mang tôi đến đây?"
Amelia khẽ vẫy tay, Isla liền có thể cử động bình thường: "Vốn tôi đang đi tìm người thích hợp để đưa họ vào thế giới cô hiện tại đang ở bởi vì nó còn thiếu một vị trí quan trọng. Trùng hợp là lúc tôi đi ngang qua thì nghe được cuộc trò chuyện giữa em trai cô và cô lúc đang hôn mê nằm trên giường bệnh, sau đó còn thấy hắn động tay động chân với thiết bị trên người cô, sau đó thì cô chết, tôi cũng đánh cược, mang cô đến thế giới này"
Trong lúc nói thì Amelia lại đi xung quanh một chút, tay chạm nhẹ lên khối lập vuông trước mặt, nghiêng mặt khiến tóc che đi một phần gương mặt. Có trời mới biết cô đang thăm dò phản ứng của Isla. Cô hòa nhã, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Isla, trái ngược với vẻ đẹp mờ ảo của mình, Isla mang một vẻ đẹp rất thực, rất mạnh mẽ. Mái tóc nâu bồng bềnh ánh đỏ, đôi mắt xanh nhạt sắc xảo có thể thay đổi màu tùy vào góc sáng, mũi cao vừa đủ, môi mỏng đỏ hồng, chân mày màu nâu cương quyết: "Lữu Quốc đã công chiếm thành công Minh Quốc, quốc gia mà cô đang ngụ tại. Hoàng đế của Lữu Quốc, tự là Dã Dự, tính cách hắn có chút bá đạo, nhưng vốn là mệnh được trời cao ưu ái để trở thành bá chủ thiên hạ, thống nhất một vùng lãnh thổ rộng lớn, mà vị trí của cô, Isla, chính là ở bên cạnh phò trợ hắn, giúp hắn hoàn thành thiên lệnh"
"Nhưng mà tôi làm sao giúp? Ngôn ngữ của họ tôi còn không hiểu rõ, còn có Y Lương?"
Cục vàng hệ thống vốn chọn Amelia là người thích hợp để trở thành một phần của thế giới, hiện tại Isla lại là người thay thế. Nó từ sớm đã lờ mờ nhận ra bản thân đang từ từ mất khống chế với thế giới này, dần dà, mọi chuyện dựa theo dữ liệu đã từ từ lệch khỏi tầm kiểm soát của nó theo thời gian Isla sống ở đây. Isla là mối đe dọa với nó. Nó đã cố gắng khiến cho Amelia thay đổi ý kiến, chỉ gần cô nói đồng ý, nó sẽ có thể khiến cho Isla biến mất, nhưng cho đến hiện tại, chuyện vẫn không thể hoàn thành. Cô ngốc Amelia này không hiểu rằng thời gian Isla ở đây càng lâu, liên kết được thiết lập sẽ mạnh hơn so với tưởng tượng, sức ảnh hưởng của Isla là đủ lớn để có thể hoàn toàn thay thế Amelia ở thế giới này, và cô sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nó nhấp nháy luồn sáng, truyền lời muốn nói vào não Amelia: "Cô có thể thông thạo nhiều thứ ngay từ ban đầu là nhờ ta cho cô khả năng đó. Như ta đã nói, sức của ta của hạn, cô chính là mấu chốt của thế giới này, không phải Isla, không việc gì ta phải hy sinh cả"
"Ta tự có dự tính của mình, ngươi chỉ cần làm theo thỏa thuận, ta vẫn sẽ đảm bảo mọi thứ theo ý ngươi muốn, như thế không đúng sao?"
Cục vàng hệ thống bỗng nhấp nháy tỏ ra bất bình, sau đó ánh sáng vàng lại dịu đi, tựa như là đồng ý thỏa hiệp dù cho nó chẳng đáp lại lời của cô. Amelia trong lòng nở hoa, không quá để tâm đến cục vàng kia, thứ quan trọng nhất là hiện tại, Isla dường như đã tin cô hoàn toàn, lại còn lo lắng cho cái người gọi là Y Lương kia. Amelia thầm đảo mắt trong lòng, đi đến, cầm tay của Isla: "Cô đừng lo, thời điểm cô tỉnh dậy, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, cô sẽ đọc được, cũng có thể nghe hiểu. Kiến thức về thế giới này, tôi sẽ cho cô. Chỉ có điều, học cách nói, cách diễn đạt lại là ở phần cô. Xin đừng làm phụ tâm ý của tôi. Nếu chuyện hoàn thành, ước muốn của cô, tôi nhất định thành toàn"
Ước muốn của mình ư?
Isla nhịn không được nghĩ tới mái nhà nhỏ mình đang ở, còn có Y Lương, sói béo, mèo béo, gà con, còn có nhiều nhiều những thứ khác. Từng khoảnh khắc, từng hình ảnh lướt qua, khiến cho nét mặt của Isla nhịn không được mà lan tràn hạnh phúc, khóe miệng cũng khẽ nhếch: "Được, ta đồng ý"
Y Lương đi vào phòng của Isla thì thấy một mảnh hỗn loạn, nhưng nhịn không được lại mỉm cười. Người kia nằm ngủ phía trong giường, mái tóc xõa tung trông càng mềm mại, trên tay là quyển sách để mở mà bàn tay thì bị gà vàng ngồi lên, mèo béo cuộn mình nằm trên ngực nàng, mà trên đầu mèo béo lại có một gà vàng khác, sói béo thì an yên ngủ ở hõm cổ nàng, ngữa bụng. Tất cả đều bình yên mà ngủ, tiếng thở cùng tiếng ngáy không rõ là của ai nhẹ nhàng hòa vào nhau. Bất thình lình, Y Lương nhìn thấy Isla nhoẻn miệng cười, lại còn lầm rầm gọi tên mình, trong tâm liền nhũn ra vì ấm áp.
Tiến đến bên giường, hôn nhẹ lên trán Isla, đưa tay chạm vào má nàng, ngón tay chạm đến mi mắt Isla, khẽ gọi: "Isla, tỉnh, ăn trưa rồi lại ngủ"
Isla trong tiềm thức thấy trán mình được một cái chạm quá đối ấm áp, quá đổi dịu dàng, nhịn không đưa đưa tay ôm trán, xoay người, ngẩng đầu nhìn quanh, rồi lại nhìn lại Amelia, mỉm cười: "Tôi phải về ăn trưa rồi. Gặp lại sau vậy. Amelia, tôi thật sự cảm ơn vì những điều cô đã làm cho tôi, tôi đã rất vui vì được gặp cô!"
Vừa nói xong, hình ảnh cô cũng từ từ mờ nhạt trước cái vẫy tay chào cùng nụ cười của Amelia: "Gặp lại sau!"
"Sao cô ta có thể tự ý rời đi?", Amelia chau mày, quay ngoắt hỏi cục vàng
Nếu có mắt, cục vàng hệ thống nhất định đã lườm chết Amelia, hậm hực nghĩ: "Còn không phải do cô đã nhường cho người ta sao?"
