Bạn được Hắc Dạ Mặc mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7,398 ❤︎ Bài viết: 449 Tìm chủ đề
Chương 10: Phía sau cánh cửa

Thoại Bình đang hoang mang cực độ. Cô hoảng loạn chạy khắp sân bay Orlando để tìm Tuấn Hiền. Người người qua lại nườm nượp, một chút giây phút để nghỉ cũng không có, cô chỉ cần bóng dáng Tuấn Hiền hiện ra ngay lúc này thôi.

- Anh! Anh ơi..

Thoại Bình lẩm bẩm đầy bất lực. Thời gian cứ trôi qua mà lòng dạ cô cuồn cuộn giông bão vì Nhược Đằng.

Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Trời ơi..

- Bình!

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thoại Bình sực tỉnh. Cô quay ngoắc lại.

- Tuấn Hiền? Tuấn Hiền! - Đôi chân cô sắp đứng không vững, hai tay run rẩy cố chạy về phía anh ta.

- Em sao thế? Làm gì mà.. - Tuấn Hiền nói chưa hết câu, Thoại Bình vội vã kéo anh đi ngay. Cô ấy chẳng có thời gian để giải thích.

Cả hai chạy tới khu vực bãi đậu xe, Tuấn Hiền không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho cô thì Thoại Bình lại tiếp tục cơn hoảng loạn.

- Anh ơi! Anh đâu rồi? Anh ơi!

- Thoại Bình! Thoại Bình! - Tuấn Hiền bắt đầu bức bối trước trạng thái tâm lý bất ổn này. Anh ta nắm lấy hai vai cô và giữ yên để cô bình tĩnh.

- Nói anh nghe! Từ từ thôi!

- Nhược Đằng.. Nhược Đằng.. Anh ấy biến mất rồi! - Thoại Bình nói đứt quãng. Cô chỉ tay đúng ngay vị trí Nhược Đằng đã ngồi. Tuấn Hiền mím môi lại, đầu nghiêng sang bên.

- Anh không tin em hả? - Thoại Bình tuyệt vọng nói khi thấy dáng vẻ Tuấn Hiền như thế. Trong trái tim cô nổi gió và cô biết nó cũng cào xé luôn cả linh hồn mình.

- Em tìm được Nhược Đằng à? - Tuấn Hiền thận trọng hỏi mặc dù anh ta vô cùng quan ngại tâm trí Thoại Bình lúc bấy giờ. Cô ấy có nguy cơ quẫn trí, không làm chủ được hành vi.

- Có! Em thấy anh ấy ở đây! Ngay tại đây nè! - Thoại Bình che miệng khóc. Cô khóc thật nhiều, nhiều tới nỗi Tuấn Hiền chỉ có thể im lặng đầy xót xa. Sân bay ồn ào bên kia làm sao thấu hiểu cơn đau đớn nát tan cõi lòng này.

Thoại Bình theo bản năng, cô tiếp tục tìm Nhược Đằng. Tuấn Hiền lặng yên một lúc. Đây không phải trò chơi may rủi, hẳn nó xuất phát từ lúc họ lên máy bay. Giữa con tim và lý trí, đương nhiên Thoại Bình bất chấp tất cả vì Nhược Đằng. Nhưng.. Có khi nghĩ nhiều về sự thật nào đó, Tuấn Hiền bỗng lặng người. Màn hình điện thoại sáng lên, anh ta chẳng buồn quan tâm. Rốt cuộc tín hiệu kia thật sự mang đến điều tốt lành?

* * *

Cùng lúc đó, cách xa sân bay Orlando ồn ào và hỗn loạn, một chiếc xe khác đang lăn bánh trên con đường đất gồ ghề. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nằm khuất sau những tán cây sồi già.

Ngôi nhà giáo sư Lâm nằm biệt lập, tách hẳn với những khu dân cư sầm uất. Từ xa nhìn lại, nó hiện ra như một dấu chấm than cũ kỹ giữa bạt ngàn cây cối. Mái ngói đã ngả màu xám đen, tường gỗ bên ngoài bám đầy rêu phong và những sợi dây thường xuân leo kín. Lối vào nhà chỉ là một vệt mòn nhỏ, được lát đá dăm. Cánh cửa gỗ ọp ẹp khẽ hé mở, để lộ không gian tĩnh lặng, hoàn toàn đối lập với cơn giông bão đang diễn ra nơi sân bay kia.

- Thưa ngài!

- Cậu vào đi! - Giáo sư Lâm ra hiệu, lát sau cả hai ngồi xuống thảo luận khá lâu.

- Loại thuốc này vẫn còn đang thử nghiệm, độc tính nó khá cao! Giáo sư hãy cẩn trọng!

Giáo sư Lâm suy nghĩ giây lát, ông kéo một vali ra đặt ngay trên bàn.

- Thỏa thuận thành công!

Nghe giọng quả quyết, người đàn ông thoáng kinh ngạc. Tuy nhiên, ông ta đứng dậy bắt tay rồi xách vali đi ngay. Cuộc giao dịch kết thúc trong im lặng.

- Thưa ngài! - Giọng người quản gia trầm ấm sau lưng, giáo sư Lâm liền quay lại, sắc mặt thật lạnh lẽo.

- Nó ổn chưa?

Người quản gia khẽ lắc đầu, ông ta nép sang bên cho giáo sư Lâm đi vào.

* * *

Ánh sáng từ những chiếc đèn LED gắn chìm trên trần chiếu rọi một không gian nhỏ vô trùng. Xung quanh toàn kính cường lực ngăn cách hệ thống máy móc bên cạnh. Nó rất giống phòng cấp cứu của bệnh viện. Nhược Đằng mở mắt ra, hình ảnh nhoè ẩn hiện trước mặt, hồi lâu sau anh mới nhìn rõ mọi thứ. Hai tay cảm giác tê dại, anh đau tới nỗi không tài nào chống dậy được. Tiếng tít tít đều đặn từ máy đo nhịp tim, những giọt dịch truyền chậm rãi đi vào mạch máu và cả đám dây điện chằng chịt quanh người.

Thử co bóp bàn tay, ít phút sau anh từ từ ngồi dậy. Căn phòng này chán chường đến độ anh chẳng muốn quan sát nó thêm lần nào nữa. Một giây do dự cũng không có, anh dứt khoát giật mạnh ống tiêm. Máu từ vết kim truyền bắn ra, loang lổ trên tấm drap trắng. Từng miếng dán điện cực lần lượt bị anh tháo bỏ, rách toạc. Tiếng chuông báo động lập tức vang lên inh ỏi, chói tai.

Nhược Đằng không quan tâm. Anh run rẩy bước xuống, chân lảo đảo cố gắng bám vào thành giường để không ngã. Đầu anh càng lúc càng nặng nhưng trong mắt anh chỉ có một mục tiêu duy nhất là thoát ra khỏi đây. Nhìn chiếc sơ mi trắng treo cạnh đó, anh với tay khoác nó vào cho đỡ lạnh.

Kịt! Kịt!

Cánh cửa bị khóa, Nhược Đằng dùng sức nhưng không ăn thua. Đầu anh ngày càng nặng và choáng váng, anh cố bám lấy tay nắm cửa để không bị ngã.

- Nhược Đằng! - Tiếng người phụ nữ hốt hoảng reo lên. Bà ấy xuất hiện ngay sau khi đèn báo hiệu nhấp nháy.

Nhược Đằng không quan tâm, anh cố tì vào tấm kính và tìm thứ gì đó phá cửa. Chuông báo động lại vang to hơn, người phụ nữ sốt ruột lại gần.

- Nhược Đằng!

Bảo thế nào cũng không ăn thua, người phụ nữ thấy anh sắp không ổn nên mở khóa. Cơ hội ngay tầm tay, Nhược Đằng đẩy bà ấy sang bên để ra ngoài. Tuy nhiên, cơ thể anh quá yếu ớt nên không chống cự được lâu.

- Nhược Đằng!

- Mẹ buông con ra.. - Anh gằn giọng. Cơn chóng mặt tiếp tục ập tới khiến anh ngã ngay xuống sàn. Người phụ nữ cuống cuồng đỡ anh vào lòng. Đôi môi tái nhợt cùng gương mặt ướt đẫm mồ hôi, Nhược Đằng vẫn cố thều thào nói:

- Mặc.. Kệ.. Con..

- Chúa ơi.. - Người phụ nữ thảng thốt nhìn máu loang khắp nơi. Lúc này, giáo sư Lâm vừa xuống tầng hầm.

- Chuyện gì vậy?

- Nó tháo dịch truyền tĩnh mạch ra rồi!

Giáo sư Lâm chau mày, ông kéo tay anh lên xem. Nhược Đằng thở gấp hẳn, người anh bắt đầu run lên bần bật.

- Nhanh! - Ông ra hiệu, cả hai vội vã đỡ anh lên giường nằm. Nhược Đằng không phản kháng nổi, người anh mệt lả đi.

Cả căn phòng vô trùng chìm trong hỗn loạn. Tiếng máy móc tít tít một cách điên cuồng. Cơ thể anh đột ngột giật nảy. Máu từ vết kim truyền trên tay văng ra, dính lên kính giáo sư và cả tấm áo blouse của người phụ nữ.

Giáo sư Lâm đang giữ ống tiêm khác trên tay nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi lại làm rơi nó xuống sàn. Ông lao đến, cố gắng giữ chặt cơ thể đang co giật của con trai mình. Cơn co giật kéo dài rồi cũng dần lắng xuống. Cơ thể Nhược Đằng hoàn toàn buông lỏng, nằm bất động trên chiếc giường lạnh lẽo.

- Nhược Đằng! - Người phụ nữ kinh hãi gọi to nhưng chẳng ích gì. Giáo sư nheo mắt lại, vết hằn sâu bên trán làm mặt ông trở nên già nua bội phần.

- Ở yên đây canh nó! Anh sẽ trở lại ngay! - Ông nói xong vội đi ra ngoài. Người phụ nữ khổ sở ngồi cạnh trông gương mặt trắng bệch của con trai.

Cánh cửa đóng sầm lại. Giáo sư Lâm đứng dựa hồi lâu. Âm thanh dàn máy móc bên trong phòng thí nghiệm đáng sợ hơn bao giờ hết. Người quản gia đã xuống hầm, ông ta cẩn thận trao chiếc hộp nhỏ. Giáo sư Lâm cầm nó rồi mở ra. Hơi lạnh từ thuốc bốc lên, khiến ông rùng mình.

- Tin nhắn đã được gửi đi! - Người quản gia khẽ nói. - Đúng như ngài dặn!

Giáo sư Lâm không nói gì, ông chỉ gật đầu. Chợt điện thoại trong túi rung lên. Ông nhấc máy cùng giọng nói lạnh lùng:

- Gặp nhau chỗ cũ!

Ít phút sau, chiếc ô tô đen lăn bánh khỏi ngôi nhà vắng vẻ. Nó mất hút dần sau hàng cây dày rậm.

 
7,398 ❤︎ Bài viết: 449 Tìm chủ đề
Chương 11: Thời gian xoay vần

Tiếng còi tàu hỏa vang vọng xa xăm, xé tan không gian tĩnh mịch của khu ngoại ô vắng người. Trong một quán cà phê nhỏ, nằm khuất sau những hàng cây sồi già, giáo sư Lâm ngồi đối diện với một người đàn ông lạ mặt. Ánh đèn lờ mờ hắt lên gương mặt hốc hác của ông. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng nhấp từng ngụm cà phê nóng hổi.

- Ngài thích chỗ này sao?

- Đơn giản vì nó thơm! - Giáo sư Lâm thong thả bảo.

- Ngài tính đông lạnh hay để nguyên hai con thỏ vậy?

- Tùy ông! Miễn còn tươi là được! - Giáo sư Lâm đáp, đẩy chiếc túi về phía trước bằng mũi giày.

Người đàn ông kia cúi xuống, nhấc chiếc túi lên mà không gây ra một tiếng động nào. Hắn ta đặt túi lên đùi, kéo khóa thật chậm rãi. Bên trong là những cọc tiền được xếp gọn gàng. Hắn chỉ liếc qua, rồi đáp:

Thỏa thuận thành công! - Người đàn ông thì thầm, giọng nói vẫn lạnh như băng.

Giáo sư Lâm ngả người ra ghế, tiếp tục thưởng thức ly cà phê dang dở. Người đàn ông khe khẽ cười, tay châm điếu thuốc nhỏ. Làn khói mong manh phả ra như lớp sương mù trên núi. Ông ta đội nón lên, gật đầu chào rồi xách túi đi. Chiếc xe ô tô đen lướt êm qua mấy hàng cây già cỗi. Ánh mặt trời như xuyên thủng tán lá, tạo nên mấy cái bóng kì ảo.

Ánh nắng đó kéo dài khá lâu, giáo sư Lâm cũng không vội về nhà. Trong lúc này, khu vực công viên Airport Lakes, Tuấn Hiền đang cố để Thoại Bình bình tĩnh kể hết mọi việc.

Trông cô ấy rất mệt mỏi, đau khổ và tuyệt vọng. Tuấn Hiền luôn thở dài như thế mỗi khi Thoại Bình khóc. Đó không phải sự mủi lòng thương hại, anh ta hoàn toàn chẳng biết nên an ủi kiểu gì. Thoại Bình vẫn khóc. Cô ấy không thút thít như trẻ con, chỉ là cơn xúc động kéo dài mãi. Nó làm trái tim cô tan nát, quặn thắt, chẳng sao kể xiết nổi.

- Em thấy Nhược Đằng đúng không? Sau khi quay lại thì cậu ta biến mất! - Tuấn Hiền thận trọng hỏi lại. Hiển nhiên, anh ta cần xác thực câu trả lời, vì trạng thái của cô ấy bây giờ nó đâu bình thường.

Thoại Bình gật đầu, cô đã hết hy vọng khi mong muốn ai đó tin lời mình. Bây giờ, người bạn đồng hành sang Florida là Tuấn Hiền còn có vẻ không mấy nghe cô.

- Anh xin lỗi! Nhưng... - Tuấn Hiền chau mày, mắt nhìn xuống đất. Thoại Bình cố hít thật sâu để bình tâm lại. Cô nói thật chậm rãi:

- Em đã gặp anh ấy! Đó là sự thật! Nếu anh không tin, em vẫn sẽ tự đi tìm!

- Bình! - Tuấn Hiền chợt hối hận, anh ta cố bào chữa câu nói vừa rồi. - Ý anh không phải thế!

- Em hiểu... - Thoại Bình lau nước mắt, cô từ từ đứng dậy. Công viên Airport Lakes vào cuối chiều trở nên vắng lặng, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc trên những tán lá sồi. Ánh nắng vàng nhạt xiên qua mấy thân cây, vẽ nên những vệt dài trên lối đi. Cô lặng lẽ đi về phía bờ hồ, mặt nước lấp lánh đến buồn tẻ, trông thì phẳng lặng nhưng sâu thẳm lại cuộn sóng. Tuấn Hiền bước theo sau, nhìn bóng lưng nhỏ bé, đơn độc của cô mà ánh mắt trầm lắng xuống. Anh muốn nói điều gì đó nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa trước sự tuyệt vọng ấy.

Khung trời xanh chỉ còn áng mây xa thẳm. Ai vẽ lên đấy trái tim bé nhỏ khiến lòng buốt giá khôn nguôi. Cơn gió bồn chồn mang tâm tư Thoại Bình lan toả khắp nơi, nó cố tìm được người cô mong nhớ...

...

- Bình!!!

Nhược Đằng bật dậy đột ngột, hai mắt anh mở to, mồ hôi chảy từng giọt. Căn phòng lạnh như băng, xung quanh máy móc thay phiên nhau hoạt động. Đèn báo hiệu nhấp nháy liên tục, khi anh tỉnh, nó sẽ phát sáng và kêu vang. Tiếng bước chân bên trên vọng xuống tầng hầm, anh nghe rõ mồn một.

Họ sắp vào rồi!

Anh tự nhủ thầm, đôi mắt mệt mỏi cay xè. Nhìn đống dây nhợ chằng chịt quanh mình, anh lại bắt đầu suy nghĩ tháo chúng ra. Tuy nhiên, lần này họ đã rút kinh nghiệm, đề phòng trường hợp anh tự hủy hoại cơ thể. Chính cha mẹ anh đã tự tay cột con trai mình như một bệnh nhân có vấn đề về tâm thần trên giường. Chiếc áo sơ mi đã bị cởi ra, nằm vắt vẻo ngay cây móc. Anh tê cóng hết thân người nhưng cũng không thể mặc nó vào được. Đến cái chăn, họ còn không thèm đắp cho anh. Đây có lẽ là hình phạt cho kẻ ngang bướng.

Kẹt...

Mẹ anh đẩy cửa vào. Bà ấy mặc áo blouse trắng, tay xách theo xô nước đá nhỏ. Ánh mắt bà lạnh lùng nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả. Bà đặt xô nước đá xuống sàn, tiếng va chạm vang lên khô khốc. Nhược Đằng không muốn nói, anh nhìn lên trần nhà, mặc kệ bà ấy muốn làm gì mình.

- Mẹ xin lỗi... - Bà thì thầm khổ sở. - Chúng ta không còn cách nào khác! Con phải sống sót!

Thấy bà ấy đau lòng, anh càng giận chính mình, nhưng trông đợi sự mềm lòng của mẹ thật quá tốn thời gian, Nhược Đằng cố hít thở sâu để cơ thể ổn định hơn. Chỉ cần tỉnh táo, anh chắc chắn thoát được.

- Mẹ cứ làm đi!

Anh nói khẽ. Lúc này, bà ấy dùng chiếc khăn nhúng nước đá lạnh thoa lên cánh tay và ngực anh. Cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, môi anh run lên bần bật. Anh vẫn cố chịu đựng, đến khi lớp nước đá nằm hẳn trên ngực thì cơ thể anh bắt đầu sắp chịu hết nổi. Đôi mắt anh mở to, đồng tử giãn rộng một cách vô hồn. Hơi thở trở nên nặng nề, dồn dập. Nước mắt bà lăn dài, rơi vào chiếc khăn. Bà khóc, khóc cho số phận của con trai mình, cho những gì bà đã làm.

Cánh cửa tiếp tục mở, lần này là giáo sư Lâm. Ông ấy có vẻ do dự khi nghe đèn báo hiệu nhấp nháy. Ông ta không nói gì với vợ, chỉ nhìn vào con trai mình.

- Nó... lạnh quá rồi! - Bà mím môi, giọng nghẹn đắng. Giáo sư Lâm tiến sát lại gần, tay chạm lên cổ Nhược Đằng.

- Lau khô đi!

Nghe chồng ra lệnh, bà cảm giác sợ hãi trong lòng. Cái hộp nhỏ đang nằm trong tay ông ấy khiến bà nhen nhóm sự hoang mang kinh khiếp.

- Làm nhanh đi!

Cái giọng khẩn trương nhưng đầy bực tức của ông làm bà kiềm chế cảm xúc lại, hai tay vội vã lau hết nước đá trên người Nhược Đằng. Mọi thứ vừa xong thì ông mở cái hộp ra, làn hơi lạnh toát bốc lên cao. Chiếc ống tiêm chứa dung dịch màu tím khoảng một mililit. Nhìn nó khá ít ỏi nhưng vợ ông đã tái mặt.

- Một mililit rồi sao? Hai lần trước...

- Nó sẽ ổn! Lần thứ ba nhất định thành công! - Giáo sư Lâm trừng mắt nhìn ống thuốc. Ông ta không run sợ khi đưa ra quyết định này. Nhược Đằng vẫn nằm đấy, hơi thở ngày một yếu dần.

- Em... - Bà do dự đẩy ông ra xa con trai một chút. - Em thấy sợ...

- Anh sẽ làm! Ở yên đó!

- Không! Kiến Hùng! Em... em không muốn... anh hiểu không?

Sự dùng dằng của vợ khiến thời gian kéo dài, nhịp tim Nhược Đằng giảm đột ngột. Đèn báo hiệu cảnh báo khẩn. Không còn lựa chọn nào khác, giáo sư Lâm cầm ống tiêm lên.

- Kiến Hùng! - Bà yếu ớt ngăn cản nhưng ông ấy phủi tay.

- Ra ngoài!

- Anh...

- Đi! - Ông gằn giọng. Bà ấy giật mình, ôm lấy ngực, hai mắt đỏ hoe.

Nhát kim lạnh buốt xuyên qua da thịt, mang theo chất lỏng màu tím. Nhược Đằng giật nảy mình, cơn đau lan ra khắp cơ thể. Cảm giác như hàng ngàn ngọn lửa nhỏ đang bùng lên bên trong. Thứ dung dịch trong ống tiêm vừa được đẩy vào đã cuộn lên luồng nhiệt điên loạn. Làn da anh đang lạnh buốt, giờ lại nóng ran. Những đường gân màu đen dưới da nổi rõ hơn. Anh rít lên tiếng kêu đau đớn, hai mắt chằm chằm nhìn cha mình.

Hơi nóng bốc lên từ cơ thể Nhược Đằng làm khô rát không khí nơi căn phòng lạnh lẽo. Mẹ anh sợ hãi lùi lại, nhìn con trai mình như một ngọn đuốc sống đang cháy. Đôi mắt Nhược Đằng mở to, toàn bộ con ngươi và lòng trắng mắt đều chuyển sang màu đỏ rực như máu. Giáo sư Lâm không đợi anh phản ứng thêm, ông đặt ngay một thiết bị kì lạ trên ngực anh và ấn nút. Nhược Đằng lập tức ngừng giãy giụa, cơ thể anh thả lỏng, trở nên bất động.

- Kiến Hùng...

Mẹ anh lẩm nhẩm gọi vì thấy chồng ngồi phịch xuống sàn. Ông ấy tháo kính ra, bỏ hẳn sang bên. Sự hốt hoảng xâm lấn toàn bộ lý trí, bà vội chạy sang xem tình hình.

- Nó ngất rồi! - Ông mệt mỏi bảo.
 
7,398 ❤︎ Bài viết: 449 Tìm chủ đề
Chương 12: Khi gió thành cuồng phong

Cơn gió lành lạnh buổi sớm mai lướt êm qua mớ tóc dài bồng bềnh. Thoại Bình lặng lẽ nhắm mắt lại để nghe âm thanh dạt dào của biển cả. Từ nơi xa thẳm trong trái tim, cô biết anh còn đấy, vẫn sống và vẫn gọi tên cô như mọi khi.

Emi đã đưa cô đến bờ biển này, nó yên tĩnh, trong lành không khác gì tâm hồn Florida. Đột nhiên đối mặt cùng Tuấn Hiền khiến cô thấy mệt mỏi vô cùng. Anh ấy rõ ràng không tin cô dù cô có nói thế nào chăng nữa. Có thể Emi là người ngoại quốc nhưng cô ấy mang đến cảm giác thấu hiểu hơn. Phụ nữ với nhau dễ đồng cảm thật.

- Cô thấy đỡ hơn chưa? - Emi khẽ hỏi khi thấy nắng dần lên cao.

- Tôi ổn rồi! Cảm ơn Emi nhiều lắm! - Thoại Bình mở mắt ra. Cô quay sang nắm tay Emi.

- Mình về nhé! Tôi nghĩ cô cần ăn chút gì đó! - Emi thử gợi ý, cô ấy thật chu đáo. Thoại Bình thấy ấm lòng hẳn. Thế là cả hai lên xe về nhà.

Bờ biển dài uốn lượn, từng đợt sóng cuồn cuộn tung bọt trắng xoá. Sức mạnh của đại dương quá mãnh liệt, nó giống trái tim cô bây giờ, gào thét trong điên loạn. Cô không thể tin mình có thể yêu ai đó đến mức này. Emi lái xe khá chậm, hẳn cô ấy muốn Thoại Bình thả hồn qua ô cửa kính. Cảnh sắc Florida khiến tâm hồn mau chữa lành. Ít nhất tim cô bớt nhói đau và nước mắt thôi không chảy nữa.

Phía trước là thị trấn nhỏ, hai bên đường cây trái trĩu cành. Nó khá giống Việt Nam. Cô có thể mường tượng ra quê nội mình. Một bức tranh đầy màu sắc, đẹp đẽ đến kiêu hãnh. Hàng cọ dài mát mẻ toả bóng, Emi chợt chạy đến bãi đỗ. Cô ấy dừng lại. Khoảnh khắc đó Thoại Bình hết sức ngạc nhiên, một bản nhạc cất lên ngay quán cà phê đối diện bên đường.

Đừng bao giờ nói câu chia ly khi trái tim em vẫn còn.
Còn yêu anh trong niềm đau, trong giá băng, trong hờn căm...


Thoại Bình sửng sốt, cô nhìn chằm chằm chàng trai đang đánh ghita và hát tiếng Việt Nam.

- Emi?

Đoán biết sự băn khoăn của cô, Emi khẽ cười. Khi tâm hồn ai đó cần chữa lành, hãy để họ chìm trong ca từ âm nhạc. Sự vỡ oà bùng cháy, Thoại Bình lau vội giọt nước mắt héo hon vì tình.

- Tôi thấy anh ta hay hát khi chạy trên con đường này. Tôi nghĩ cô sẽ cần!

- Emi... - Thoại Bình nghẹn ngào ôm lấy Emi. Lâu lắm rồi cô mới giải toả nỗi lòng như thế.

- Được rồi, Bình! Giờ thì hãy kể tôi nghe hết đi! Tôi luôn tin những gì cô nói! - Emi nắm tay cô, ánh mắt đầy sự nhiệt tình. Thoại Bình bất ngờ đón nhận tia nắng mùa hạ ấy, lòng cô an ủi thêm phần nào.

- Emi...

...

Bản nhạc khác tiếp tục cất lên, có lẽ bài này sẽ kết thúc vì trời quá trưa. Tuy nhiên, Emi vẫn tập trung nghe Thoại Bình kể không sót chi tiết nào. Mặt Emi vô cùng tỉnh táo, đến mức Thoại Bình hơi nghi ngại.

- Tôi xin lỗi! Emi à... tôi...

- Bình! Tôi tin cô! - Emi nói một cách nghiêm nghị. - Thật xin lỗi nhưng cô có thể cho tôi xem chân cô được không? Ý tôi là vết đen cô đã kể!

Thoại Bình do dự giây lát, cô rất sợ nỗi ám ảnh kia. Tuy nhiên, cô quyết định kéo váy lên cho Emi xem qua.

- Chúa ơi! - Mặt Emi vô cùng sửng sốt, Thoại Bình thừa hiểu, cô đau đớn nói:

- Xin lỗi! Làm cô sợ rồi!

- Không! - Emi lắc đầu. - Nó... nó đâu giống như quái vật bám lấy! À... xin lỗi! Ý tôi là cô nhìn kĩ đi! - Emi chỉ ngay chỗ sưng nề trên chân Thoại Bình.

- Đây là dấu côn trùng đốt! Tôi cá là cô bị bò cạp chích đấy! Xem này, nó khiến chân cô sưng đến thế mà!

Nghe Emi phân tích, Thoại Bình hơi hoang mang. Cô bắt đầu nhìn kĩ chân mình.

- Thấy không? Vết sưng nề là do độc tố của côn trùng nè! Vùng này khá nhiều bò cạp, tôi nghĩ cô bị nó chích đó. Xem này, nó khiến chân cô sưng đến thế mà!

Emi cẩn thận chạm vào vết thâm đen trên mắt cá chân Thoại Bình.

- Nhìn cái màu này đi, nó thâm đen quá. Chỗ này còn chai cứng nữa. Nó đã đau bao lâu rồi?

Thoại Bình cắn môi nói: - Lâu lắm rồi, nó cứ âm ỉ...

- Hiểu rồi! Chúng ta đi gặp bác sĩ thôi! Cái chân cần được chăm sóc, nó có nguy cơ nhiễm trùng đấy! - Emi kiên quyết bảo. Thoại Bình tưởng chừng vừa tỉnh giấc mơ xong. Cô chẳng biết làm gì ngoài việc nghe theo Emi cả.

Sáng hôm sau, Thoại Bình thức dậy cùng miếng băng dán trên chân. Chiều hôm qua, Emi lái xe sang nhà anh họ cô ấy, cũng là bác sĩ vùng này. May thay, anh ta có nhà và xem giúp vết cắn. Thoại Bình như vừa trút bỏ gánh nặng đeo bám, cô tần ngần trông cái chân bớt sưng nề.

Tuấn Hiền đã an ủi cô. Điều này hẳn rồi, chỉ là việc này lập luận thêm rằng chính cô bị hoang tưởng. Ngay từ đầu Tuấn Hiền khó tin cũng có lý do. Tuy vậy, việc cô gặp ác mộng và Nhược Đằng thì không thể phủ nhận. Biết làm sao cho họ tin chứ? Rõ ràng chân cô do bọ cạp cắn, vậy mà cứ ngỡ sinh vật dưới đất bám vào. Thật điên rồ!

Tâm lý cô bất ổn dẫn tới quá trình tìm Nhược Đằng trì trệ. Đặt vé về Việt Nam cũng hoãn lại, cô thử xem lịch để biết mình lãng phí bao nhiêu ngày. Tuấn Hiền cùng Danie ra ngoài từ sớm. Họ bảo tiếp tục tìm Nhược Đằng.

Mùi thức ăn thơm lừng dưới bếp, Emi đang làm món gì đó khá hấp dẫn. Lát sau, cô ấy mang vào phòng Thoại Bình tô cháo yến mạch kèm quả chuối vàng ươm.

- Đây nè cô gái, ăn một ít nhé!

Emi nở nụ cười dịu dàng chẳng khác gì chị gái. Thoại Bình hết sức cảm động vì nơi xứ lạ quê người cũng được quan tâm thế này.

- Cảm ơn Emi nhiều lắm!

- Cô ăn đi! - Emi giục.

Thoại Bình đón bát cháo nóng hỏi, cô chầm chậm đưa từng thìa lên thổi. Dù mùi vị khác xa quê nhà nhưng tấm lòng Emi quá chân thành, khiến cô vô cùng cảm mến và biết ơn. Emi bắt đầu kể chuyện trên trời dưới đất cho cô nghe, nào là ông hàng xóm hay tưới cây mấy gã tè bậy, không thì cụ bà dưới nhà thường lấy súng nhựa đóng vai kẻ xấu. Thoại Bình cố nhịn cuối cùng phải phì cười.

- Ồ, trông cô xinh đẹp hẳnn ra! Tôi nghĩ bạn trai cô vì nụ cười này mà say nắng cô đấy!

Thoại Bình bỗng lặng thinh, Emi thấy mình lỡ lời nên nắm vội tay cô.

- Đừng lo! Chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy mà!

- Emi! Cảm ơn cô! Tôi không biết làm gì cảm ơn cô cả nhưng... tôi sẽ không bao giờ quên cô!

- Ồ, tất nhiên! Tôi đã nấu cháo cho cô ăn mà! Cô dễ gì quên mùi vị này! - Emi hài hước bảo, Thoại Bình lại khẽ cười. Lúc ấy, Thoại Bình vô tình thấy một góc tờ rơi trong túi tạp dề của Emi.

- Phim mới à? - Thoại Bình hỏi. Emi nhìn túi mình rồi lôi ra tờ giấy hăn nheo.

- Cũ thôi, nó chiếu mấy tháng rồi. Tôi lấy kê cái nồi á!

Emi giơ ra xem, Thoại Bình trừng mắt sợ hãi. Cô lui lại phía sau.

- Gì thế? Cô sao vậy?

Thoại Bình run rẩy chỉ tay vào nó:

- Nava... Nava!

Emi ngây người một lúc. Cô nhớ lại câu chuyện Thoại Bình kể trên xe, bất giác cầm tấm ảnh quảng cáo bộ phim lên xem.

- Bình! Chúng ta có một vấn đề rồi...

...

Ánh sáng lạnh lẽo từ bóng đèn neon cũ kỹ phả vào khuôn mặt hốc hác của Giáo sư Lâm, khiến những nếp nhăn trên trán ông càng thêm sâu. Tiếng tích tắc đều đặn của bộ đếm thời gian trong máy ly tâm là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng ngột ngạt của tầng hầm. Ở đây, không có mùi yến mạch hay ánh nắng mặt trời, chỉ có hóa chất nồng nặc và bụi đất ẩm mốc.

Ông cầm trên tay chiếc chìa khóa kim loại nặng trịch, xoay xoay nó một cách căng thẳng. Cánh cửa mở ra, ông đi thẳng vào phòng thí nghiệm. Giáo sư tiếp tục đặt ống tiêm rỗng xuống khay thép, tiếng lách cách vang vọng. Ông dịch chuyển lại gần cái bàn thí nghiệm trung tâm, nơi một vật thể lớn được che phủ cẩn thận bằng tấm vải bạt dày màu xám. Cẩn thận vén góc vải lên, ông chỉ để lộ một mảng màu xanh thẫm không định hình, cùng với những đường gân phập phồng chậm rãi như nhịp đập của trái tim ẩn mình.

Dưới ánh sáng mờ ảo, ông nhìn kỹ rồi nhẹ nhàng ấn đầu kim tiêm vào. Không có phản ứng co rúm, không tiếng kêu, chỉ một chất lỏng đặc quánh, màu tím than từ từ trào ra, lấp đầy ống tiêm. Ông mang nó đặt vào khay ly tâm, khóa chặt nắp. Tiếng máy kêu rì rì khi rotor bắt đầu quay, dần tăng tốc thành một tiếng ù ù như ong vỡ tổ.

Tiếng máy ly tâm bỗng chuyển sang tiếng rít thất thanh ngắn ngủi rồi dừng hẳn. Giáo sư Lâm vội vã mở nắp, rút ống nghiệm ra. Ông đã tiêm thứ này vào con trai mình. Nó khiến anh sống không bằng chết. Tiếp tục chiết lớp dịch trong suốt, ông đưa lên kính hiển vi. Ngay khi nhìn vào thị kính, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn rung lên bần bật, màn hình lóe sáng.

Giáo sư Lâm nghiến răng kèn kẹt. Ông tắt chuông ngay lập tức, gạt phăng cuộc gọi. Ông không có thời gian cho những người ngoài cuộc. Chiếc điện thoại lại rung lên, kiên trì và dài hơn. Đúng lúc đó, một âm thanh trầm đục, kì lạ vọng xuống từ phía trên trần hầm.

- Khỉ thật!

Chiếc điện thoại tiếp tục rung lên, ông bực mình nghe máy.

- Chuyện gì?

Giọng vợ ông vỡ oà trong tiếng khóc nức nở. Ông nghe rõ cả âm thanh gào thét và đổ vỡ của thủy tinh. Quá cáu giận, ông bóp chặt điện thoại rồi mở cửa, lao nhanh tới căn phòng khác trong tầng hầm, nơi Nhược Đằng bị nhốt. Vừa tới chỗ, ông thấy vợ tay dính đầy máu, mặt mũi hoảng loạn. Kính vỡ văng tung tóe dưới gạch. Cửa phòng thí nghiệm mở toang. Giáo sư Lâm tối sầm mặt khi ánh mắt ông quét thẳng đến chiếc giường, rồi đến vết máu lớn vương vãi trên nền gạch dẫn ra ngoài.

- Nó đâu? - Giáo sư Lâm gắt lên, ánh mắt ông quét thẳng đến chiếc giường.

Chiếc giường trống không!

Mọi thứ lộn xộn hết cả, máu dây ra cả ra trải giường, loang lổ dưới đất. Giáo sư Lâm tối sầm mặt, ông đay nghiến vợ:

- Em mở trói cho nó hả?

- Không! - Vợ ông lắc đầu. Bà ấy mệt mỏi nhìn vũng máu con mình để lại mà lòng đau như cắt.

Giáo sư Lâm hít một hơi mạnh, lúc ấy ông quản gia vừa kịp xuống. Tiếng phá cửa mạnh vậy mà không ai nghe sao? Có lẽ lớp bê tông dày của căn hầm cách âm đã nuốt trọn mọi âm thanh. Ba người họ nhìn nhau bất lực. Vợ ông không thể giải thích, bà ấy quá yếu đuối trước con trai mình.

- Đi tìm nó mau! - Ông quát lên.

Tiếng bước chân vội vã di chuyển, giáo sư Lâm chán chường chạm vào vũng máu đang tràn tới chân mình.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back