Chương 2
Đau đớn vẫn còn âm ỉ, như những mảnh vụn linh hồn đang cố gắng ghép lại với nhau trong một thân xác xa lạ, không khớp, như mảnh kính vỡ ép vào khung gỗ mục. Hàn Vũ mở mắt trong bóng tối ngột ngạt của hầm ngầm, nơi không khí nặng nề, ẩm mốc, với mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi đất ẩm và mùi tử khí – mùi của những cái chết gần kề, mùi của hy vọng bị bóp chết từ từ. Ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn lồng linh lực hỏng ở góc hầm chiếu le lói lên những vũng máu đọng trên sàn đá, tạo nên những bóng đổ dài ngoằng, méo mó như những con quỷ đang rình rập, chờ đợi một linh hồn mới để nuốt chửng.
Hắn không cử động ngay. Linh hồn hắn đã bị thiên kiếp xé nát, chỉ còn lại một mảnh vỡ nhỏ bé bám víu vào chấp niệm bất tử – thứ duy nhất còn lại sau hàng trăm năm tàn sát, khắc hồn, và cô độc. Giờ đây, mảnh vỡ ấy đang cố gắng bám chặt vào thân xác mới này – một thiếu niên tên Lý Phong, trảm linh nhân cấp thấp, vừa bị quỷ giết chết chưa đầy một canh giờ. Thân xác này yếu ớt, cơ bắp chưa quen với sức mạnh ma đạo kiếp trước của hắn. Mỗi hơi thở đều khiến ngực hắn nhói đau, như có ai đó đang siết chặt trái tim, bóp nghẹt từng nhịp đập yếu ớt.
Hắn nằm im, để ký ức của Lý Phong từ từ tràn vào như một dòng sông đen tối, đầy những hình ảnh lộn xộn, hỗn loạn, như những mảnh đời bị quỷ cướp mất. Lý Phong sinh ra trong một gia đình trảm linh truyền thống ở ngoại ô thành Lạc Dương. Cha cậu ta là một trảm linh nhân cấp trung, cao lớn, giọng khàn khàn, luôn dạy con "phải bảo vệ người yếu, phải đứng lên khi quỷ đến". Ông chết trong một trận quỷ tấn công mười năm trước – bị một con quỷ cấp trung xé toạc bụng, ruột gan vương vãi trên nền đất, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía nhà. Mẹ Lý Phong bán phù chú ở chợ đen để nuôi con, những tấm phù giấy vàng óng ánh, khắc bằng máu gà, nhưng cuối cùng cũng bị quỷ ám mà hóa điên, tự vẫn bằng cách nhảy từ tường thành cao vút, thân thể vỡ nát dưới đá xanh, máu loang lổ như hoa nở muộn.
Lý Phong lớn lên với lý tưởng cháy bỏng: Bảo vệ thành phố, bảo vệ những người yếu đuối, không để bi kịch lặp lại. Cậu ta gia nhập đội tuần tra khi mới mười sáu, huấn luyện khắc khổ dưới sự chỉ dẫn của lão Vương Thiên – một trưởng lão nghiêm khắc nhưng công bằng, luôn quát "Đừng chết uổng phí như cha mày!". Những trận săn quỷ ban đầu đầy hứng khởi: Chém quỷ nhỏ trong rừng ngoại ô, cứu dân làng khỏi những con quỷ hút máu, nhận được lời cảm ơn từ những khuôn mặt sợ hãi, những đứa trẻ ôm chân cậu ta khóc "cảm ơn anh Phong". Cậu ta từng cười, từng tin rằng mình có thể thay đổi thế giới này, từng thì thầm với đồng đội bên lửa trại "tao sẽ bảo vệ tất cả, không để ai chết như cha tao nữa".
Nhưng ký ức cuối cùng của Lý Phong là nỗi kinh hoàng thuần túy, lạnh buốt thấu xương. Trong hẻm tối này, đội tuần tra bị phục kích bởi Ảnh Linh – một con quỷ cấp thấp nhưng xảo quyệt, thân hình như sương khói đen, mắt trắng dã lóe sáng. Đồng đội bỏ chạy tán loạn, bỏ lại cậu ta một mình.
– Chạy đi, Phong! Chúng ta không đánh lại đâu!
Một người anh em hét lên trước khi biến mất trong bóng tối, giọng đầy sợ hãi, không dám quay đầu.
Lý Phong ở lại, thanh kiếm phù chú lóe sáng yếu ớt, chém vài nhát vào thân quỷ, tiếng kim loại va vào sương khói vang lên "xoẹt xoẹt" vô ích.
– Tao.. Tao không bỏ chạy! Tao phải bảo vệ..
Cậu ta nghĩ vậy, nhưng quy tắc của quỷ quá quái dị: Nó hút sinh khí qua bóng của nạn nhân, khiến cơ thể cậu ta lạnh buốt, yếu dần, chân tay nặng trịch như bị kéo xuống đất. Móng vuốt sắc nhọn xé toạc ngực cậu ta, máu phun ra như suối, nóng hổi rồi lạnh ngắt.
"Mình.. Không cứu được ai cả.. Cha.. Mẹ.. Xin lỗi.."
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Lý Phong, đầy nuối tiếc và đau đớn, linh hồn tan biến trong bóng tối.
Hàn Vũ cười khan trong bóng tối, nhưng tiếng cười nhanh chóng biến thành tiếng ho khan vì máu từ vết thương cũ trào ra miệng, tanh nồng, ấm nóng rồi lạnh ngắt trên môi.
"Bảo vệ? Lý tưởng ngu xuẩn. Nhân loại chỉ là cỏ rác, bậc thang để ta bước lên bất tử."
Nhưng trong giọng nói ấy không còn sự khinh miệt tuyệt đối như kiếp trước. Hắn biết mình đang yếu – yếu hơn bao giờ hết. Thiên kiếp không chỉ phá hủy thân xác cũ, mà còn làm chấp niệm bất tử của hắn rạn nứt, như một thanh kiếm thần bị gãy một vết nhỏ, nhưng vết ấy có thể lan rộng bất cứ lúc nào. Nếu giờ đây linh hồn hắn bị đẩy ra khỏi thân xác này, hắn sẽ tan biến hoàn toàn, không còn cơ hội thứ ba.
Flashback kiếp trước ùa về mạnh mẽ hơn, như dao cắt vào linh hồn rạn nứt. Hắn từng là ma đầu đỉnh cao ở Huyền Ma Giới, đứng trên Vạn Cốt Sơn giữa trận pháp máu từ xác đồng đạo, gió lạnh rít qua xương trắng chất chồng. Người yêu Tô Vân – cô gái duy nhất từng khiến hắn do dự một sát na – van xin khi lưỡi kiếm kề cổ, mắt đỏ hoe đầy nước.
– Vũ.. Đừng.. Chúng ta đã hứa cùng nhau trường sinh mà.. Anh nói sẽ không bỏ em..
Hắn vẫn chém xuống, máu nóng phun lên mặt hắn, ấm áp rồi lạnh ngắt.
"Bỏ thì đã sao? Chỉ làm ta yếu đi."
Bạn thân Lãnh Phong – thằng bạn từng cứu hắn khỏi chết đói ở ma tông, từng cười khà khà bên lửa trại "mày với tao, sống chết có nhau" – nguyền rủa khi bị hắn đâm xuyên tim.
– Mày.. Đồ khốn.. Tao tin mày sai rồi.. Mày sẽ cô độc vĩnh viễn..
Hắn cười lúc ấy, nhưng giờ ký ức ấy không còn mang lại sức mạnh, mà chỉ là gánh nặng – nhắc nhở hắn về thất bại, về lần đầu tiên chấp niệm bất tử bị lung lay khi thiên kiếp giáng xuống.
Hắn cố ngồi dậy. Mỗi cử động đều khiến vết thương trên ngực rách rộng hơn, máu chảy thành dòng ấm nóng thấm ướt áo vải thô cũ kỹ của Lý Phong, dính dính vào da thịt lạnh ngắt. Hàn Vũ cắn răng, dùng tay bịt vết thương, nhưng linh lực của thân xác này quá yếu, chỉ như giọt nước trong sa mạc, không đủ để cầm máu hay lành vết thương chí mạng.
Hắn lục lọi xung quanh trong bóng tối, tay quờ quạng trên sàn đá lạnh lẽo, dính đầy máu khô và bụi đất. Tìm được một bình linh đan vỡ của Lý Phong – chỉ còn vài viên nhỏ màu xám, loại đan dược chữa thương cấp thấp nhất, mùi thảo dược nồng nặc. Nuốt chúng vào, hắn cảm thấy cơn đau dịu đi một chút, máu chảy chậm lại, nhưng vẫn như bị dao cắt từng nhịp, vết thương nóng rát như bị thiêu.
"Thân xác này.. Quá yếu. Linh lực chỉ bằng trẻ con ở ma tông ngày xưa."
Hắn kiểm tra các xác đồng đội xung quanh, mắt dần quen với bóng tối le lói từ đèn lồng hỏng. Người phụ nữ trung niên – chỉ huy đội tuần tra, tên Lan theo ký ức Lý Phong – nằm cách hắn vài bước, mắt mở trừng trừng, tay nắm chặt một tấm phù chú cháy đen, khuôn mặt vẫn còn nét kinh hãi cuối cùng. Hàn Vũ kéo xác bà ta lại, dùng dao găm nhỏ của Lý Phong khắc một vết nhỏ trên tay bà ta, hút chút linh hồn còn sót lại để bổ sung cho mình – bí pháp ma đạo cơ bản nhất, dù yếu nhưng cần thiết lúc này.
Quá trình đau đớn, như có ngàn kim châm vào linh hồn hắn. Linh hồn yếu ớt của bà Lan hòa vào hắn, mang theo ký ức ngắn ngủi: Bà ta từng cứu Lý Phong khỏi quỷ nhỏ khi cậu ta mới vào đội, từng vỗ vai cậu ta "đừng sợ, chị ở đây". "Đứa trẻ.. Sao lại chết thế này.. Chị xin lỗi.." – Suy nghĩ cuối cùng của bà, đầy nuối tiếc.
Hắn hấp thụ xong, cảm thấy linh hồn ổn định hơn một chút, vết thương cầm máu tạm thời, nhưng cơ thể vẫn lạnh buốt, run rẩy.
"Ít quá. Cần nhiều hơn để thích nghi."
Hắn lục lọi xác khác – một thằng trai trẻ, đồng đội Lý Phong, mắt vẫn mở, miệng há như đang hét. Hắn khắc thêm, hút linh hồn, ký ức ùa vào: Thằng này tên Hùng, từng uống rượu với Lý Phong, cười "mày lý tưởng quá, Phong ơi, quỷ nhiều hơn người, cứu sao hết".
Hắn hút thêm hai xác nữa, linh hồn yếu ớt bổ sung, cơ thể ấm lên chút, sức lực hồi phục phần nào. Nhưng mỗi lần hút, hắn cảm thấy chấp niệm bất tử mạnh mẽ hơn, nhưng cũng lạnh lẽo hơn – những nuối tiếc của nạn nhân bị hắn nghiền nát, biến thành nhiên liệu cho ma đạo của hắn.
Hắn đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm gãy của Lý Phong. Linh lực còn sót lại chỉ đủ để lưỡi kiếm le lói ánh sáng yếu ớt, nhưng đủ dùng tạm.
Hắn đẩy nắp hầm – một phiến đá nặng – với chút sức lực mới hồi phục. Bước ra con hẻm tối om, không khí lạnh lẽo ùa vào, mang theo mùi khói từ những đống lửa trại xa xa và mùi tử khí từ thành phố chết. Thành Lạc Dương trải rộng trước mắt hắn, dưới ánh trăng mờ nhạt bị mây che khuất, tường thành cao vút thủng lỗ chỗ vết quỷ cào, đường phố vắng tanh, chỉ có vài bóng người lén lút chạy về nhà – những kẻ sống sót sau các cuộc săn đêm, mắt đầy sợ hãi, tay cầm vũ khí cũ kỹ.
Theo ký ức Lý Phong, thành phố này từng sầm uất với chợ đêm nhộn nhịp, thương nhân bán phù chú chống quỷ, trẻ con cười đùa dưới đèn linh lực sáng rực. Giờ đây, nó là một địa ngục sống, với linh quỷ trỗi dậy từ thập niên trước, biến nhân gian thành nơi co ro trong sợ hãi, nhà cửa đóng kín từ hoàng hôn, chỉ có tiếng khóc thầm và tiếng quỷ rít đêm khuya.
Hắn cố tình đứng dưới ánh sáng yếu ớt của một chiếc đèn lồng hỏng treo trên tường, chờ đợi. Tim hắn đập nhanh hơn bình thường – không phải sợ hãi, mà vì thân xác này phản ứng tự nhiên với nguy hiểm.
"Yếu quá.. Cần thời gian thích nghi. Nhưng không có thời gian."
Con quỷ hiện hình từ bóng tối của một đống đổ nát gần đó.
Nó cao lớn hơn hắn tưởng, thân hình méo mó như bóng người bị kéo dài biến dạng, mắt trắng dã lóe sáng trong đêm, móng vuốt dài ngoằng nhỏ máu từ vết chém của Lý Phong trước đó. Nó không lao tới ngay, mà di chuyển chậm rãi, như đang chơi đùa với con mồi, bóng của nó lan rộng, hòa lẫn với bóng tối xung quanh, tạo nên một vùng hư vô hút mọi ánh sáng, tiếng rít khẽ như gió hú qua mộ cổ.
Hắn chém một nhát kiếm, giọng khàn khàn lần đầu tiên vang lên trong đêm.
– Mày muốn sinh khí? Đến đây.
Ánh sáng linh lực lóe lên yếu ớt, cắt qua thân quỷ, nhưng chỉ khiến nó co lại một chút rồi rít lên giận dữ – tiếng rít như hàng trăm oán linh gào thét, vang trực tiếp trong đầu hắn, khiến đầu đau như búa bổ.
Ngay lập tức, một cánh tay sương khói vươn ra, quấn lấy bóng của hắn trên mặt đất.
Sinh khí bị hút mạnh, như dòng sông bị rút cạn.
Hắn cảm thấy cơ thể lạnh buốt từ chân lan lên, như bị ngàn kim châm vào từng thớ thịt, chân tay nặng trịch, tầm nhìn mờ đi với những đốm đen lởn vởn. Hắn quỳ một gối xuống, máu từ vết thương cũ phun ra mạnh hơn, thấm đỏ đất.
"Không.. Chưa được chết.."
Hắn cố dùng chấp niệm bất tử để chống lại, nhưng chấp niệm giờ đây chỉ là một ngọn lửa yếu ớt, chập chờn giữa gió bão, không đủ để đẩy lùi quy tắc quỷ. Flashback kiếp trước ùa về mạnh mẽ: Lần hắn suýt chết dưới tay chính đạo truy sát, linh hồn bị ép ra khỏi thân, đau như bị xé, nhưng hắn cắn răng "sống.. Tao phải sống".
Con quỷ tiến gần hơn, móng vuốt giơ lên chuẩn bị kết liễu, mùi tử khí từ nó xộc vào mũi hắn, hôi thối như xác thối rữa hàng tháng.
Trong khoảnh khắc sinh tử, hắn nhớ lại bí thuật cấm kiếp trước – hy sinh một phần linh hồn để tạm thời "mượn" sức mạnh từ máu và oán khí xung quanh. Giờ đây, hắn không có trận pháp lớn, nhưng hắn có vũng máu từ vết thương của chính mình, máu từ xác đồng đội, và oán khí từ linh hồn Lý Phong còn sót.
Hắn cắn đứt đầu lưỡi, phun máu lên thanh kiếm gãy và lên tay mình, máu hòa lẫn với linh lực yếu ớt còn sót, tạo thành một phù chú tạm thời – không phải để tấn công mạnh mẽ, mà để "mời gọi" con quỷ gần hơn, dụ nó hút sinh khí nhanh hơn, tạo sơ hở. Phù chú lóe lên ánh sáng đỏ yếu ớt, khiến bóng của hắn trở nên "ngon miệng" hơn trong mắt quỷ, oán khí lan ra như mồi nhử.
Con quỷ lao vào, cánh tay sương khói quấn chặt bóng hắn, hút sinh khí ào ạt, tiếng rít thỏa mãn vang lên trong đầu hắn.
Hắn hét lên trong im lặng, cơ thể co giật, linh hồn bị kéo ra khỏi thân xác từng chút một. Đau đớn khủng khiếp, như bị xé từng mảnh nhỏ, tầm nhìn hắn tối sầm, ký ức kiếp trước và ký ức Lý Phong hòa lẫn: Tô Vân van xin "đừng bỏ em", Lãnh Phong nguyền rủa "mày sẽ cô độc", cha mẹ Lý Phong chết thảm, đồng đội bỏ chạy "chạy đi Phong". "Ta.. Sẽ tan biến sao? Không.. Chấp niệm.. Bất tử.. Tao không chết!"
Nhưng đúng lúc linh hồn hắn sắp rời khỏi hoàn toàn, con quỷ – vì hút quá mạnh và tham lam – lộ ra sơ hở: Thân hình sương khói của nó đặc lại một khoảnh khắc để chứa sinh khí, như một túi da căng phồng.
Hắn dùng chút chấp niệm cuối cùng kéo ngược – không phải khắc toàn bộ quy tắc quỷ, mà chỉ "cướp" một mảnh nhỏ nhất, mảnh liên quan đến việc di chuyển và ẩn náu trong bóng tối mà không bị hút sinh khí.
Quá trình như địa ngục kéo dài vô tận.
Da tay phải hắn nứt toác, máu đen chảy ra như mủ độc, một phần quy tắc Ảnh Linh bị ép buộc chui vào vết nứt, nóng rát như lửa thiêu, đau đớn lan khắp cơ thể khiến hắn hét lên khàn khàn.
– Mày.. Muốn nuốt tao? Tao nuốt mày trước!
Con quỷ rít lên kinh hoàng, thân hình méo mó co giật dữ dội, như bị thiêu đốt từ bên trong, cánh tay vặn vẹo cố rút ra nhưng bị mảnh quy tắc kéo ngược. Nó cố vùng vẫy, móng vuốt cào xé không khí, suýt trúng mặt hắn, tiếng rít vang lên như hàng trăm oán linh gào thét đau đớn.
Hắn lăn sang bên, dùng thanh kiếm gãy đâm vào phần thân đặc lại của nó – không phải để giết, mà để đẩy mảnh quy tắc vào sâu hơn, ép nó quy phục.
Con quỷ tan biến một nửa, tiếng rít yếu dần rồi chạy trốn vào bóng tối sâu hơn, để lại Hàn Vũ nằm gục trên mặt đất, thở dốc như cá mắc cạn, máu thấm đẫm đất, cơ thể lạnh ngắt run rẩy.
Hắn nằm đó hồi lâu, chờ cơ thể hồi phục chút sức lực, chờ đau đớn dịu đi, mồ hôi lạnh tuôn như mưa hòa với máu. Cái giá phải trả quá lớn: Vết thương cũ nặng hơn, lan rộng thành một vết sâu hoắm đầy mủ đen; linh hồn rạn nứt thêm một vết sâu, khiến chấp niệm bất tử mờ nhạt hơn, như ngọn lửa bị gió thổi; và quan trọng nhất – một phần nhân tính cuối cùng mà hắn còn giữ từ kiếp trước (dù rất ít, như chút do dự khi giết Tô Vân) đã bị quy tắc quỷ ăn mòn, biến thành oán hận thuần túy. Giờ đây, hắn cảm thấy lạnh lẽo hơn, chấp niệm bất tử mạnh mẽ hơn, nhưng cũng mong manh hơn, như sợi chỉ treo chuông giữa gió bão.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn tay phải – vết sẹo như hình xăm quỷ dị đen kịt, đường nét vặn vẹo như bóng quỷ, lóe lên rồi mờ đi. Sức mạnh mới: Giờ hắn có thể ẩn mình trong bóng tối một thời gian ngắn mà không bị hút sinh khí, di chuyển nhanh hơn trong đêm. Nhưng mỗi lần dùng, vết sẹo sẽ lan rộng hơn, ăn mòn thêm linh hồn hắn, và nếu lạm dụng, hắn có thể tự biến thành quỷ – mất kiểm soát, trở thành thứ như Ảnh Linh.
Tiếng hét từ trung tâm thành Lạc Dương bắt đầu vang vọng xa xôi, tiếng chuông báo động kéo lê, tiếng người la khóc hỗn loạn.
Hắc ám lớn hơn đang đến – một thực thể quỷ cấp cao hơn, theo linh cảm từ mảnh quy tắc mới bị cướp, như có sợi dây vô hình kéo gọi.
Vết sẹo trên tay hắn nóng lên một nhịp, thì thầm khẽ: ".. Chủ nhân.. Đến rồi.."
Hắn lê bước đi, dựa vào tường để khỏi ngã, máu nhỏ giọt xuống đá xanh. Hắn không còn cười nhếch mép nữa. Chỉ còn sự lạnh lùng – và một chút sợ hãi rất nhỏ, sâu thẳm bên trong, nhắc nhở hắn rằng bất tử không phải dễ dàng, và thế giới này có thể nuốt chửng chấp niệm của hắn trước khi hắn nuốt nó.
Hắn bước vào đêm đen, hướng về tiếng chuông chết chóc.