Ừm mình cũng không biết nữa, hiện tại bản thân mình cũng chính là đang như vậy. Không bạn bè, không tình yêu, không ở bên gia đình, không họ hàng thân thích, một thân một mình ở một nơi xa lạ, cả ngày quanh quẩn trong căn hộ rộng lớn, cuộc sống cứ giống như của người 24 tuổi thường thấy trong phim ấy.
Dạo gần đây mình cũng rất buồn và chẳng biết phải sẻ chia cùng ai, thật ra mình cũng ngại phải mở lời, việc của bản thân vẫn cứ là tự mình lo thì tốt hơn, chẳng ai hiểu mình hơn mình đâu. Thường thì một ngày của mình sẽ là ngủ đến khi nào không ngủ được nữa mới uể oải trèo ra khỏi giường, sau đó lên diễn đàn dạo quanh, rồi vùi đầu vào những trang viết, buồn vui gì cũng kêu gào kể khổ hết ra. Khoảng thời gian mà mình cảm thấy dài và đáng sợ nhất trong ngày buồn cười nhất lại chính là từ 1h chiều đến 6h tối, vì mình thật sự không biết làm gì, bạn bè ở VN đều đã đi ngủ hết (mình ở Canada) chẳng có ai để tám nhảm chẳng hạn, trời thì cũng nắng gay nắng gắt chẳng thể ra ngoài được. Thế rồi cũng chậm chạp lết qua được 6 tiếng đó, hôm nào buồn mình lại muốn đi dạo cho khuây khỏa một chút, lang thang ngoài đường tuy cũng thấy cô đơn nhưng lại không bí bách. Tóm lại thì mình cảm thấy cũng không đến mức tệ lắm, buồn thì khóc, khóc chán rồi thì lại tự ôm lấy bản thân mà an ủi thôi.
Nghe nói cô đơn có 10 cấp độ, mình đều trải qua hết cả rồi, kì thật là cô đơn cũng không đáng sợ đâu, thật đấy!