Chương 9: Ải biệt ly (5 )
Tô Thượng khóc nức nở, siết chặt Thẩm Quân trong vòng tay của mình. Hắn sợ một khắc tiếp theo nàng sẽ ngưng thở, nàng sẽ bỏ rơi hắn mãi mãi. Không, Tô Thượng không muốn như thế! Hắn đem quân chinh phạt khắp nơi từ đông ra bắc để gầy dựng cơ ngơi hùng mạnh vì nàng, hắn đến Xích Mi để tìm nàng, hắn làm hoàng đế là vì nàng, hắn yêu nàng hơn cả giang sơn này, nàng không thể chết. Trời cao phải chăng đang trêu người? Tại sao lại khiến Thẩm Quân biến thành Ô Lạp, trên đời làm gì có trò đùa nào độc ác nào hơn nữa.
"Ta không muốn giết nàng, ta chưa bao giờ muốn giết nàng. Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao lại giả thành Ô Lạp?"
"Là lỗi của ta, là lỗi của ta. Ta giết nàng rồi Thẩm Quân ơi.."
Thẩm Quân yếu ớt vươn tay gạt đi nước mắt trên mặt Tô Thượng, nàng khẽ nói:
"Xin chàng.. đừng đánh nữa."
Tô Thượng cầm chặt tay Thẩm Quân áp vào mặt mình, nước mắt vẫn không ngừng rơi:
"Được, ta không đánh nữa, nàng nói cái gì ta cũng nghe theo nàng. Nàng cố chịu một chút, trong đại quân của ta có đại phu, ông ấy sẽ cứu nàng. Trương Lâm, mau gọi đại phu cho ta! Mau gọi ông ấy đi!"
Thẩm Quân lắc đầu, nàng biết mình không chờ được đại phu đến cứu, mà dù ông ấy có ở đây cũng không thể cứu được Thẩm Quân. Nàng nghẹn ngào nói:
"Ta dùng mạng của ta.. đổi lấy hòa bình. Sau này, chàng không được.. giết người Xích Mi, hứa với ta đi."
Nếu chiến tranh là vì Thẩm Quân, vậy hôm nay Thẩm Quân nguyện chết để chuộc lỗi với những tướng sĩ đã chết. Nàng đổi lấy hòa bình cho Xích Mi, nhưng có phải nàng đã quên mất tình yêu của Tô Thượng không? Kẻ si tình ấy đã đuổi theo nàng bảy năm, hắn tìm cơ hội để gặp nàng, hắn khao khát được nàng ôm và bây giờ, cái ôm cuối cùng lại sánh bước bên cạnh lời vĩnh biệt đau thương.
"Được, ta hứa với nàng. Nàng đừng bỏ lại ta được không? Đại phu sẽ đến nhanh thôi.. nàng kiên trì thêm một lát.. ta không thể mất nàng.. Thẩm Quân, ta yêu nàng, ta yêu nàng nhiều lắm!"
Dù trải qua bao nhiêu năm, dù xảy ra biết bao biến cố, tình chàng ý thiếp vẫn vẹn nguyên như thưở ban đầu. Tô Thượng nguyện ý đánh đổi giang sơn, nhưng Thẩm Quân.. nàng không dám đón nhận tình yêu của quân chủ nước địch. Người Tự An không câu nệ quy tắc, tự do phóng khoáng còn người Xích Mi bao đời nay xem nặng quy tắc, bị gò bó bởi mệnh lệnh và mệnh lệnh. Thẩm Quân cũng không ngoại lệ, dù nàng đã cố gắng phá bỏ quy tắc để đến Tự An tìm Tô Thượng nhưng cuối cùng vẫn không thể chối bỏ mình là người Xích Mi, ngay khi cha mình Thẩm Bằng gửi thư thúc giục nàng trở về, nàng không thể không từ bỏ tình yêu của nàng. Nếu có cơ hội để gặp lại Tô Thượng thêm một lần nữa, có lẽ Thẩm Quân sẽ ước rằng mình không phải là tướng quân, là một cô nương bình thường thì tốt biết bao.
Cô nương bình thường có dũng khí để yêu, không bị trói buộc trong chốn triều đình rối ren. Nàng ấy không cần lo lắng cho thể diện của gia tộc, cũng không cần cố gắng mạnh mẽ xông ra chiến trường vì trọng trách. Đời này Thẩm Quân có hai việc khiến nàng vô cùng hối tiếc, một là không xóa bỏ được quy tắc của Xích Mi, hai là không dũng cảm yêu thương Tô Thượng. Nàng khiến Tô Thượng chờ đợi quá lâu, cũng khiến cho hắn đau khổ rất nhiều, nàng vốn dĩ không xứng đáng có được Tô Thượng.
Lồng ngực bỗng đau quặn thắt, Thẩm Quân ho sặc sụa, máu trào lên miệng: "Khụ! Khụ! Khụ!", Tô Thượng cũng nhận thức được cơ thể của nàng đang dần yếu đi, hắn òa khóc kêu lên:
"Người đâu! Người đâu! Đại phu đã tới chưa? Mau cứu Thẩm Quân của ta, mau lên! Thẩm Quân, nàng đừng sợ, nàng sẽ không sao cả."
Thẩm Quân gượng cười, giọng nàng ngày càng nhỏ dần:
"Tô Thượng, xin lỗi chàng, kiếp sau.. ta sẽ không phụ chàng."
Lời vừa dứt, bàn tay trên mặt Tô Thượng không còn chút lực nào nữa, chậm rãi rơi xuống. Đôi mắt nàng nhắm chặt, trông như nàng đang ngủ. Giấc ngủ an yên nhất từ trước đến nay.
Giờ đây chỉ còn nghe thấy giọng của Tô Thượng gọi nàng, còn nàng vĩnh viễn không thể trả lời Tô Thượng.
"Không! Thẩm Quân! Thẩm Quân của ta! Cứu Thẩm Quân của ta!"
Nàng ra đi, sau bảy năm xa cách cuối cùng cũng có một cái kết cho mối tình đau thương. Lần thứ nhất nàng rời bỏ Tô Thượng, hắn cố gắng xây dựng đội quân hùng mạnh để đương đầu với Xích Mi dành lại nàng. Lần thứ hai nàng rời bỏ Tô Thượng, hắn lạnh lùng đem quân tiến đánh Xích Mi đòi Ô Lạp Thác Tử trả lại thê tử của mình. Lần thứ ba nàng rời bỏ Tô Thượng, lần này, hắn gục ngã thật rồi. Thật sự sẽ có kiếp sau ư? Nếu có kiếp sau Thẩm Quân có nhận ra Tô Thượng không? Sẽ không đâu, vì kiếp sau người được hạnh phúc bên cạnh nàng đâu phải là Tô Thượng. Nói đến cùng, kiếp này Tô Thượng vẫn mất đi Thẩm Quân mãi mãi.
"Ta không muốn giết nàng, ta chưa bao giờ muốn giết nàng. Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao lại giả thành Ô Lạp?"
"Là lỗi của ta, là lỗi của ta. Ta giết nàng rồi Thẩm Quân ơi.."
Thẩm Quân yếu ớt vươn tay gạt đi nước mắt trên mặt Tô Thượng, nàng khẽ nói:
"Xin chàng.. đừng đánh nữa."
Tô Thượng cầm chặt tay Thẩm Quân áp vào mặt mình, nước mắt vẫn không ngừng rơi:
"Được, ta không đánh nữa, nàng nói cái gì ta cũng nghe theo nàng. Nàng cố chịu một chút, trong đại quân của ta có đại phu, ông ấy sẽ cứu nàng. Trương Lâm, mau gọi đại phu cho ta! Mau gọi ông ấy đi!"
Thẩm Quân lắc đầu, nàng biết mình không chờ được đại phu đến cứu, mà dù ông ấy có ở đây cũng không thể cứu được Thẩm Quân. Nàng nghẹn ngào nói:
"Ta dùng mạng của ta.. đổi lấy hòa bình. Sau này, chàng không được.. giết người Xích Mi, hứa với ta đi."
Nếu chiến tranh là vì Thẩm Quân, vậy hôm nay Thẩm Quân nguyện chết để chuộc lỗi với những tướng sĩ đã chết. Nàng đổi lấy hòa bình cho Xích Mi, nhưng có phải nàng đã quên mất tình yêu của Tô Thượng không? Kẻ si tình ấy đã đuổi theo nàng bảy năm, hắn tìm cơ hội để gặp nàng, hắn khao khát được nàng ôm và bây giờ, cái ôm cuối cùng lại sánh bước bên cạnh lời vĩnh biệt đau thương.
"Được, ta hứa với nàng. Nàng đừng bỏ lại ta được không? Đại phu sẽ đến nhanh thôi.. nàng kiên trì thêm một lát.. ta không thể mất nàng.. Thẩm Quân, ta yêu nàng, ta yêu nàng nhiều lắm!"
Dù trải qua bao nhiêu năm, dù xảy ra biết bao biến cố, tình chàng ý thiếp vẫn vẹn nguyên như thưở ban đầu. Tô Thượng nguyện ý đánh đổi giang sơn, nhưng Thẩm Quân.. nàng không dám đón nhận tình yêu của quân chủ nước địch. Người Tự An không câu nệ quy tắc, tự do phóng khoáng còn người Xích Mi bao đời nay xem nặng quy tắc, bị gò bó bởi mệnh lệnh và mệnh lệnh. Thẩm Quân cũng không ngoại lệ, dù nàng đã cố gắng phá bỏ quy tắc để đến Tự An tìm Tô Thượng nhưng cuối cùng vẫn không thể chối bỏ mình là người Xích Mi, ngay khi cha mình Thẩm Bằng gửi thư thúc giục nàng trở về, nàng không thể không từ bỏ tình yêu của nàng. Nếu có cơ hội để gặp lại Tô Thượng thêm một lần nữa, có lẽ Thẩm Quân sẽ ước rằng mình không phải là tướng quân, là một cô nương bình thường thì tốt biết bao.
Cô nương bình thường có dũng khí để yêu, không bị trói buộc trong chốn triều đình rối ren. Nàng ấy không cần lo lắng cho thể diện của gia tộc, cũng không cần cố gắng mạnh mẽ xông ra chiến trường vì trọng trách. Đời này Thẩm Quân có hai việc khiến nàng vô cùng hối tiếc, một là không xóa bỏ được quy tắc của Xích Mi, hai là không dũng cảm yêu thương Tô Thượng. Nàng khiến Tô Thượng chờ đợi quá lâu, cũng khiến cho hắn đau khổ rất nhiều, nàng vốn dĩ không xứng đáng có được Tô Thượng.
Lồng ngực bỗng đau quặn thắt, Thẩm Quân ho sặc sụa, máu trào lên miệng: "Khụ! Khụ! Khụ!", Tô Thượng cũng nhận thức được cơ thể của nàng đang dần yếu đi, hắn òa khóc kêu lên:
"Người đâu! Người đâu! Đại phu đã tới chưa? Mau cứu Thẩm Quân của ta, mau lên! Thẩm Quân, nàng đừng sợ, nàng sẽ không sao cả."
Thẩm Quân gượng cười, giọng nàng ngày càng nhỏ dần:
"Tô Thượng, xin lỗi chàng, kiếp sau.. ta sẽ không phụ chàng."
Lời vừa dứt, bàn tay trên mặt Tô Thượng không còn chút lực nào nữa, chậm rãi rơi xuống. Đôi mắt nàng nhắm chặt, trông như nàng đang ngủ. Giấc ngủ an yên nhất từ trước đến nay.
Giờ đây chỉ còn nghe thấy giọng của Tô Thượng gọi nàng, còn nàng vĩnh viễn không thể trả lời Tô Thượng.
"Không! Thẩm Quân! Thẩm Quân của ta! Cứu Thẩm Quân của ta!"
Nàng ra đi, sau bảy năm xa cách cuối cùng cũng có một cái kết cho mối tình đau thương. Lần thứ nhất nàng rời bỏ Tô Thượng, hắn cố gắng xây dựng đội quân hùng mạnh để đương đầu với Xích Mi dành lại nàng. Lần thứ hai nàng rời bỏ Tô Thượng, hắn lạnh lùng đem quân tiến đánh Xích Mi đòi Ô Lạp Thác Tử trả lại thê tử của mình. Lần thứ ba nàng rời bỏ Tô Thượng, lần này, hắn gục ngã thật rồi. Thật sự sẽ có kiếp sau ư? Nếu có kiếp sau Thẩm Quân có nhận ra Tô Thượng không? Sẽ không đâu, vì kiếp sau người được hạnh phúc bên cạnh nàng đâu phải là Tô Thượng. Nói đến cùng, kiếp này Tô Thượng vẫn mất đi Thẩm Quân mãi mãi.