Lệch Trình bày: Tọi Bản rap giàu tâm trạng, kể về mối tình tan vỡ với bao cảm xúc đè nén, chất chứa sâu thẳm tâm hồn. Tọi đã viết lên câu chuyện tình yêu dang dở bằng tất cả nỗi lòng, tâm tư, tình cảm của mình. Với cách thể hiện của Tọi, người nghe có thể dễ dàng cảm nhận câu chuyện tình yêu mà Tọi muốn truyền tải thông qua ca khúc: "Lệch". Thứ khiến người ta mơ mộng, hy vọng, tin tưởng, chờ đợi chính là tình yêu. Thứ khiến người ta bi quan, chán nản, đau khổ, tổn thương cũng bắt nguồn từ tình yêu. Lời bài hát: "Đi một mình sao?" anh chủ quán ảnh hỏi "Hôm nay đầu óc em có một thoáng rảnh rỗi" Ghế trống cạnh tôi, mép ly lạnh môi, radio phát ra tiếng đàn, anh nói "Ly màu xanh đó đặc biệt mời em" "Kẻ mang mối tình buồn không nên thiệt thòi thêm" "Giữa cái lạnh giá nứt cả môi mềm, chắc có lẽ em cần chút nhiệt gói ghém" "Blue Tequila" "Bài hát từ người ngao du, tên Vi, ha?" "Thấm thía nó, it's you, not me, yea?" "Nếu em muốn khóc, cứ thế ngồi một góc and use the guitar" Cocktail ngọt đầu môi Pha chút nồng mặn đắng Nhìn trời đông rạng sáng có kẻ nhớ thương người Đôi mắt ướm đau buồn, mơ người đó đương cười. Anh và em Sẽ kết thúc nhanh mà em God damn Thứ thuốc phiện mang tên tình yêu với tác dụng phụ kèm theo Mùi tóc cũng phủ rèm treo Tiếng "cốc cốc" cụng rượu thèm réo Êm đềm quá, đâu biết mặt đất từng rắn chắc nhất đã loang vết nứt tới trước thềm nhà Trái tim yếu mềm và Nơi cửa miệng lại tiện vài tiếng đay nghiến thay phiên rồi ném bình yên vào trong một ngọn gió Chiều đem trả Có nhiều đêm đã chỉ ngắm trần nhà rồi nghe gần xa Hình như có hai người nọ buông lời chia tay không chút nấn ná. Anh lỡ mơ những giấc chiêm bao thật dài Tay anh ôm lấy kí ức như đang lật lại Và bài hát ấy lại một lần ngân lên Cũng chẳng khác mấy với muộn phiền không tên Điều thế gian xem là đẹp nhất rồi cũng chỉ là trạm dừng chân Có những lá thư viết rồi xé đi Có những "giá như" ướt nhòe khóe mi Mình lỡ phá hư một buổi chiều thứ ba Lúc những lời thứ tha bị che mờ bởi phẫn nộ Quên em là điều anh vẫn cố Uất nghẹn nó siết cả gân cổ Mấy đứa bạn dân tổ kiếm anh đi bốc đầu cũng chỉ vì chúng nó lo anh tự vẫn. Khổ. Vẫn chỗ cũ, những kí ức trả về khổ chủ Trong vô thức tiếng người nô nức nhắc anh cất hết yêu thương vô tủ. Anh đã cố vứt đi nhung nhớ nhưng vẫn cố chấp trong run sợ Anh kiệt quệ với những giấc mộng đẹp, nhắm mắt lẩm bẩm "Đừng mơ, đừng mơ." Vì tỉnh giấc sẽ là sợ hãi, kẹt trong tiếng thở dài. Câu chuyện đã khép lại, anh vẫn ôm mở bài? Phó thác tình yêu cho cái tôi nhào nặn Như ngựa non háo thắng, kệ đất trời sao trăng Rồi bao năm, còn gì nằm sót lại? Sẽ yêu thế nào sau bao lỗi lầm trót dại? Nếu như ta được một lần chọn lại Liệu có yêu vội vã mấy câu vần ngọt tai? Và bài hát ấy lại một lần ngân lên Cũng chẳng khác mấy với muộn phiền không tên Điều thế gian xem là đẹp nhất rồi cũng chỉ là trạm dừng chân